Chu Du nhìn biểu cảm vặn vẹo của Đồng Đồng, toàn thân đều hơi run rẩy, tay cũng không cầm chắc chân giò: “Tôi… tôi…”

Anh trai giao thức ăn ngoài cửa vẫn đang gọi.

Chu Du hết cách, đành phải lau sạch tay, hung thần ác sát mở cửa đi nhận thức ăn ngoài trước.

Quay lại cấp tốc lật mặt, vô cùng đáng thương ôm bụng mình: “Buổi tối tôi chưa ăn gì cả, tôi rất rất đói.”

“Sửa bài thi xong rồi, không đạt tiêu chuẩn.” Đồng Đồng đổi một đề tài, bất đắc dĩ đề nghị, “Chu Du, cậu chọn ban tự nhiên đi.”

“Đừng mà.” Chu Du thở dài, “Chân giò nghe xong cũng khóc.”

“Tôi về trước, chỗ cần phải sửa, tôi đã đánh dấu trong sách cho cậu rồi, tự cậu học thuộc lần nữa đi.”

“Đồng Đồng.” Chu Du gọi cậu lại, “Chúng ta ngủ chung đi.”

Đồng Đồng nhíu mày không đáp lời.

“Ở lại với tôi được không.” Chu Du lại hỏi.

Đồng Đồng ngẩn ra, gật nhẹ đầu.

Chu Du nhanh chóng đi tắm, mang theo hơi nước ấm áp, nhảy lên giường.

Đồng Đồng rất buồn ngủ, cậu ôm chăn nhỏ của mình đã sắp ngủ thiếp đi.

“Cậu quay lại đối mặt với tôi đi.” Chu Du thận trọng giật giật góc chăn của cậu.

Đồng Đồng thở dài, xoay người: “Tôi buồn ngủ.”

Chu Du dựa vào ánh đèn mờ nhạt trên tường, chăm chú nhìn cậu.

“Cậu trông rất đẹp.” Chu Du cảm thán.

Vành tai Đồng Đồng bắt đầu nóng lên không thể thấy, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt vô cùng sáng ngời của Chu Du.

“Tôi nhìn cậu vẫn vui vẻ hơn là nhìn chân giò.” Chu Du còn nói.

Đồng Đồng dứt khoát trở mình, đưa lưng về phía hắn.

Chu Du cười lên căn bản không thèm để ý, cẩn thận thò một ngón tay qua đặt bên hông Đồng Đồng.

Lúc này mới nhắm chặt hai mắt.

Sáng sớm hôm sau, hai người đến trường học, chuyện tiết mục văn nghệ đã được quyết định. Tiết thể dục và thời gian nghỉ ngơi, mọi người tự luyện tập.

Nam sinh trong lớp tổng cộng có mười một người, bị bên nữ sinh mượn hai người. Chỉ còn lại chín người.

Chủ nhiệm Lý giúp họ tìm giáo viên mượn phòng vũ đạo, do Chu Du tiến hành chỉ đạo huấn luyện.

Tiết tấu bài thiêu thân vỗ cánh chỉ có Chu Du theo được, cho nên mọi người thống nhất quyết định đổi sang bài giang hồ tiếu mà Đồng Đồng đề nghị.

Việc Đồng Đồng làm mỗi ngày là mở nhạc cho họ, cậu dựa vào tường có phần hoang mang, trên đùi để bài thi làm được một nửa.

Theo lý mà nói, chỉ cần trên tay cậu có bài thi, vậy toàn bộ sự chú ý của cậu nhất định ở trên bài thi.

Thế nhưng ánh mắt cậu từ đầu đến cuối lại bị hấp dẫn bởi bóng người phía trước cầm gậy dài, vẽ ra từng đường tiếng gió.

Huấn luyện nhiều ngày như vậy, động tác của mọi người cũng coi như ra dáng.

Nhưng Đồng Đồng vẫn có thể dưới tình huống sắp ngủ, liếc mắt đã có thể xác định được vị trí của Chu Du.

Động tác của Chu Du lưu loát nhanh nhẹn hơn hẳn những người khác, chân Chu Du dài hơi chân người khác một đoạn.

Trong cơn buồn ngủ mơ màng, Đồng Đồng đột nhiên nhớ đến giấc mơ trước kia.

Bây giờ cậu từ từ nhận ra, bản thân có lẽ không phải vì mơ.

Dường như cậu thật sự thích Chu Du.

“Sao lại ngủ thiếp đi.” Tiếng Chu Du vang lên bên tai cậu.

Trên mặt bị sờ nhẹ một cái, tay Chu Du rất ấm.

Đồng Đồng mơ màng buồn ngủ, hơi mở mắt, ngả đầu ra sau tựa vào tường: “Hôm qua tôi làm đề lâu quá.”

Chu Du mở miệng định nói gì đó, nhìn tư thế này của cậu, ánh mắt chợt thay đổi.

Đồng Đồng bị hắn nhìn không được tự nhiên, sau khi chú ý ra, ngồi ngay ngắn, ngón tay không yên kéo kéo quần.

“Có lẽ tôi muốn hôn cậu.” Chu Du khàn giọng nói.

“… Đây là nhắc nhở sao.” Đồng Đồng nuốt ngụm nước bọt.

“Đây là mệnh lệnh để cậu đừng cựa quậy.” Chu Du nói.

Hai người chậm rãi xích lại gần, đều là lần đầu tiên, ai cũng không có kinh nghiệm. Nhìn nhau sẽ miệng đắng lưỡi khô, cảm xúc dâng trào.

Chỉ ba phút sau, ngay cả tư thế hai người vẫn chưa tìm đúng, đều cuống lên.

“Che mũi tôi rồi…” Đồng Đồng ghét bỏ đẩy hắn.

“Cậu nghiêng đầu qua một tí.” Chu Du nôn nóng không chịu được.

“Cổ tôi cũng sắp bị cậu vặn gãy!” Đồng Đồng vả hắn một phát.

“Cậu nghiên sang bên kia!” Chu Du hiếm thấy nóng nảy hơn Đồng Đồng.

“Mẹ kiếp cậu có hôn không!” Đồng Đồng bực bội tránh ra sau, “cộp” một tiếng, ót cậu đập vào tường.

Chỉ ngây ra trong nháy mắt, vẻ mặt Đồng Đồng đau khổ lập tức ôm lấy ót của mình.

“Không sao chứ, tôi nhìn xem.” Chu Du nhíu mày muốn nhìn sau gáy cậu.

Đồng Đồng không chịu để hắn nhìn, che ót cũng không buông tay, quá  mất mặt, cậu mới không cho Chu Du nhìn.

Nhưng lại đau quá, Đồng Đồng không nhịn được nhỏ giọng rên khẽ.

Chu Du thấy thế lo lắng nhưng lại không thể cứng rắn tách ra, quýnh lên trong chốc lát, nghĩ đến gì đó, bắt đầu nuốt nước miếng.

Hắn duỗi tay giữ lấy Đồng Đồng.

Ba giây sau.

Chu Du giống như một con gấu đen vụng về, cẩn thận đè chặt người, chầm chậm sát lại gần. Một nụ hôn, in lên trán Đồng Đồng.

Một góc trong phòng vũ đạo, có một cơn gió thổi qua cửa sổ mở ra để thoáng khí, rèm cửa sổ mỏng màu ngà bị gió thổi lên, che lên cơ thể hai người.

Trong khoảnh khắc đó thời gian như dừng lại.

Đồng Đồng ngớ người, Chu Du duy trì tư thế này cũng không nhúc nhích. Hai người đều rất căng thẳng.

Không biết qua bao lâu, không biết Chu Du nghĩ gì, đột nhiên lè lưỡi liếm một cái.

Lúc đầu Đồng Đồng vẫn chưa nhận ra, cho đến khi Chu Du lại liếm hai cái nữa.

Đồng Đồng nhíu mày đẩy hắn, không đẩy được: “Cậu là chó à!”

Chu Du nghe xong, giữ lấy trán cậu hôn ba cái rõ kêu, tiếp đó gào thét tuyên bố: “Cậu bị chó hôn sáu lần!”

“Cậu bị điên hả!” Đồng Đồng trực tiếp xoay người đè lên người hắn, quật ngược Chu Du.

Chu Du nhanh chóng phát lực, phản lại. Người đặt ở trên đất biến thành Đồng Đồng.

Hai người ôm lăn trên mặt đất, giả vờ nắm tay đá chân, đánh đến mức khó phân khó bỏ.

“Hai đứa bây có ấu trĩ không! Đánh nhau còn có thể ôm mà đánh!” Trang Khiêm gõ mạnh cửa phòng vũ đạo, “Học sinh tiểu học còn trưởng thành hơn chúng mày!”

Đồng Đồng ho một tiếng, mất tự nhiên đẩy ra người, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Sao cậu lại đến đây? Không phải đi ăn cơm rồi sao?” Chu Du cười xán lạn, nói xong xoay người lại nhặt bài thi giúp Đồng Đồng.

“Vừa đến phòng học cất gậy, đụng phải chủ nhiệm Lý, ổng bảo tôi đi gọi cậu.” Trang Khiêm nói, “Nói là ba cậu đến đây, kêu cậu qua đó.”

Sắc mặt Chu Du thay đổi trong nháy mắt, bài thi nhặt được một nửa trên tay rơi thẳng xuống đất.

Đứng trước cửa văn phòng, sắc mặt Chu Du chậm rãi trở lại bình thường.

Nhưng biểu cảm của Đồng Đồng lại khó coi, cậu thật sự không quên được cái tát Chu Du bị đánh tuần trước.

“Không sao.” Chu Du duỗi tay vỗ vỗ lên lưng Đồng Đồng.

Gõ cửa phòng làm việc.

“Vào đi.” Giọng chủ nhiệm Lý vang lên.

Chu Du mở cửa, cất bước đi vào.

Đồng Đồng đi theo vào, liếc mắt một cái đã nhận ra ba Chu Du ngồi giữa ghế sofa tiếp khách.

Chu Du rất giống ba hắn, ngũ quan sắc bén sâu xa của hai người quả thật giống nhau như đúc.

Ba Chu Du chỉ thành thục hơn, lạnh lùng hơn, nhìn không có tình người.

“Ngoan ngoãn nói chuyện với ba đi.” Chu nhiệm Lý cười nói xong dẫn Đồng Đồng cùng ra ngoài.

Đồng Đồng đi tới cửa, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Du.

Chu Du cũng đang nhìn cậu, cười rất nhẹ.

Đồng Đồng nhíu mày dừng bước, dưới ánh mắt nghi hoặc của chủ nhiệm Lý ở lại bên trong.

Cậu đóng cửa lại, ngồi lệch ở bên bàn, lấy bài thi trong túi xách ra.

“Bố.” Chu Du không coi ai ra gì mở miệng.

“Trước giờ bố không biết thành tích ngữ văn của mày là cái dạng này.” Chu Thừa Giang cũng không thèm để ý văn phòng thêm một người, tùy ý giơ phiếu điểm trên tay ra.

“Điều bố không biết còn rất nhiều.” Chu Du nhận lấy nhìn thoáng qua.

Đây cũng là điểm số bài kiểm tra nhỏ gần đây nhất.

Ngữ văn của hắn hiếm thấy đạt điểm chuẩn một lần.

“Mày nên biết rõ, bố thả mày đi không phải phóng túng cho tính tình của mày. Mà là mẹ mày lên tiếng, không cho bố nhốt mày.” Chu Thừa Giang nói, “Nhưng rất rõ ràng, quyết định này của cô ấy sai rồi. Mày đi căn bản không thay đổi được gì, mày chỉ ngày một thậm tệ hơn. Chơi lâu thế rồi, bố cho rằng đã đủ thời gian. Mày nên nhanh chóng bù lại những thời giờ này.”

Chu Du nghe hiểu ý bố hắn, hắn không bất ngờ chút nào.

Bố hắn luôn như vậy.

Chu Du cúi đầu, mỉm cười, hắn cảm thấy có lẽ bố hắn vĩnh viễn sẽ không hiểu rốt cuộc tại sao hắn lại vui với việc phản kháng đến thế.

Không phải hắn đang trong kỳ phản nghịch, không phải hắn nhất định phải đối chọi với bố hắn.

Nhưng bố hắn vĩnh viễn không nghe lọt lời hắn nói, hoặc căn bản là không muốn nghe.

Vì vị trí của hai người chưa bao giờ bình đẳng, lời Chu Du nói không có bất kỳ sức nặng gì.

“Đây không phải tùy hứng.” Một lúc lâu sau Chu Du mới lên tiếng, “Con sẽ không quay về.”

“Chu Du.” Chu Thừa Giang đanh mặt, “Nếu như mày lấy cái kết quả hiện giờ mày mới phản kháng ra được để bàn điều kiện với bố, bố cảm thấy mày là—— ”

“Bàn điều kiện?” Chu Du thất vọng lắc đầu, “Không phải con đang ra điều kiện với bố, con chỉ muốn để bố nghe một ít suy nghĩ của con.”

“Suy nghĩ của mày?” Chu Thừa Giang đứng lên, từng bước một đến gần hắn, “Suy nghĩ của mày không quan trọng đối với bố. Sự thật chứng minh, suy nghĩ của mày đều là sai lầm, tương lai của cuộc đời mày không nên bị hủy bởi sự tùy hứng của mày.”

Chu Du một bước cũng không lùi, trước kia hắn lùi nhiều lắm rồi.

Hắn lùi lại lùi, hắn bảo vệ một đường phòng ngự cuối cùng của bản thân.

Vừa muốn giữ chặt ba hắn, lại không muốn bị ba hắn đẩy xuống.

Chu Du siết chặt nắm tay buông thõng bên chân, nhịn đến nỗi hốc mắt cũng đỏ.

Bầu không căng thẳng.

Đồng Đồng cúi đầu, tay cầm bút dùng sức đến nỗi trắng bệch, cậu không rõ vì sao ba Chu Du lại như vậy.

Chu Du vẫn luôn bị phủ định, nhưng Chu Du rõ ràng lại rất tốt.

Đồng Đồng rất tức giận, không biết cậu lấy can đảm ở đâu ra. Cậu tiến lên mấy bước, ngửa đầu, đứng chắn trước mặt Chu Du.

Đồng Đồng cảnh giác nhìn Chu Thừa Giang, bảo vệ Chu Du sau lưng như bảo vệ thức ăn.

Chu Thừa Giang liếc cậu một cái, không nói gì.

“Chu Du rất tốt.” Đồng Đồng lạnh mặt phản bác, “Cậu ấy tốt hơn nhiều so với bác nghĩ, không phải cậu ấy tùy hứng, cũng không phải làm liều.”

“Tôi không cho là vậy.” Chu Thừa Giang nói.

Đồng Đồng nhìn ông ta một cái, rút ra một tờ bài thi trên mặt bàn qua, chỉ vào một đề bài hỏi, “Đề ngữ văn này bác có biết làm không?”

Đồng Đồng nhớ rõ lúc Chu Du làm bài thi ngữ văn từng phàn nàn ba hắn học văn kém khỏi phải bàn.

“Tôi không biết.” Chu Thừa Giang nhíu mày thành thật nói, “Tôi không cần phải biết cái này.”

“Vậy Chu Du cũng không cần tương lai mà bác nghĩ.” Đồng Đồng nói.

Chu Du hơi kinh ngạc, hắn không biết đã bao lâu chưa nhìn thấy có người dám nói chuyện như thế với ba hắn.

Đồng Đồng thoạt nhìn vô cùng tỉnh táo, thâm chí có phần lạnh lùng. Dáng vẻ nghiêm mặt còn rất đáng sợ.

“Vậy sao?” Chu Thừa Giang cúi đầu nhìn Đồng Đồng, “Cậu đứng ở vị trí nào thay nó nói ra những lời này, cuối cùng Chu Du học thành tình trạng gì ở cái trường học rởm này, cậu có thể chịu trách nhiệm không?”

“Cậu ấy không cần cháu chịu trách nhiệm vì cậu ấy, cậu ấy không cần bất cứ ai chịu trách nhiệm vì cậu ấy.” Đồng Đồng cau mày, “Bản thân Chu Du có thể cho mình một cái giá thỏa mãn, cho dù ở trong cái trường học rách nát này, cậu ấy cũng có thể làm tốt nhất cho bản thân.”

Chu Thừa Giang không ngờ cậu có thể nói ra những lời này, ngớ người.

Chu Du cũng không ngờ được. Hắn không biết trong lòng Đồng Đồng mình là người tuyệt đến thế.

Chu Du điên rồi, Chu Du mọc ra một đôi cánh, Chu Du bay lên, lao ra tầng bình lưu, đạt tới vũ trụ.

Hắn dang hai tay ra, tóm lấy một ngôi sao mập mạp, hao tổn rất nhiều hơi sức, muốn kéo về đưa cho Đồng Đồng.

“Tài ăn nói không tồi, can đảm lắm.” Chu Thừa Giang vào đây lâu như vậy nở nụ cười đầu tiên, “Nhưng tôi là bố nó, tôi có nghĩa vụ cũng có trách nhiệm, càng có quyền giáo dục con tôi.”

“Nếu bác làm một người ba như vậy của cậu ấy.” Giọng điệu Đồng Đồng thờ ơ, “Vậy cháu cũng có thể làm.”

“Ba ba!” Chu Du lập tức chân chó kêu khóc ôm lấy.
Tác giả có lời muốn nói:

Chu Du: Tôi có một ba ba tốt! Ba ba tốt! Ban ngày gọi ba ba! Buổi tối biến thành bà xã!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện