“Lần trước để nướng cá bộ đồ dùng kia vừa khéo dùng đến.” Chu Du nhìn bọn họ, ngờ vực nói, “Không phải, các cậu nghĩ đến tận đâu thế?”

Trang Khiêm sững sờ chốc lát, suy nghĩ cẩn thận, cau mày nói: “Cậu nói đùa à? Cậu ấy thở như thế cậu bảo cậu ấy mở quầy đồ nướng?”

Chu Du vỗ lên bàn: “Ông đây  mua bộ nướng bảo vệ môi trường không khói còn kèm theo hút mùi! Mẹ kiếp nướng bông cũng không có khói!”

Trang Khiêm: “… … …”

“Có thể bán được sao?” Đồng Đồng nhíu mày, “Còn có nguyên liệu nhập hàng, nướng rồi thì bán ở đâu?”

“Bán trên con đường nhỏ bên cạnh cổng trường đi.” Chu Du sờ cằm ngẫm nghĩ, “Tôi thấy con đường đó có khá nhiều đồ ăn vặt.”

Trang Khiêm nghĩ một hồi cũng cảm thấy có hi vọng: “Nguyên liệu thì đến thẳng khách sạn nhà tôi mà lấy, tôi có thể mang giá nhập hàng đến.”

“Tan học chúng ta có thể làm, học xong tự học buổi tối cũng có thể làm.” Chu Du cũng nói tiếp, “Thời gian tương đối tự do, muốn làm lúc nào thì làm lúc đó.”

“Đúng rồi, không phải ba mẹ Trần Xuân Vũ có một quán bán bánh bao sáng ở đó sao, đồ của chúng ta trực tiếp gửi ở đó luôn. Thế này thuận tiện.” Trang Khiêm đề nghị xong, lấy di động ra gọi luôn cho Trần Xuân Vũ.

Trần Xuân Vũ nhanh chóng đồng ý.

“Đã xong.” Trang Khiêm vỗ tay đánh bốp.

“Đợi đã… tôi mới cần làm bán thời gian.” Đồng Đồng ngây người, “Hai cậu làm gì đây?”

“Đối tác!” Chu Du, Trang Khiêm trăm miệng một lời.

“Tôi ra phần cứng.” Chu Du vỗ vỗ cơ ngực.

“Tao cung cấp phần mềm.” Trang Khiêm kiêu ngạo cũng ưỡn ngực.

“Vậy tôi làm gì?” Đồng Đồng thấy họ kẻ xướng người họa cũng không biết làm sao, “Linh vật à…”

“Cậu kiếm tiền chứ.” Chu Du nói.

“Đúng nói như vậy không sai…” Đồng Đồng luôn cảm thấy có chỗ nào không nói ra được, nhưng nghe giống như không sai.

“Đúng lúc hai hôm nay có đại hội thể thao, dư dả thời gian, chúng ta thử kinh doanh một ít trước, nếu như không được, cũng không lỡ việc học.” Chu Du chính thức gõ nhịp kết án.

“Thế là quyết định rồi?” Trang Khiêm phồng mang trợn mắt.

“Chúc quầy đồ nướng Đông Bắc chính tông của chúng ta khai trương đại cát!” Chu Du vươn bàn tay ra.

“Khai trương đại cát!” Trang Khiêm đặt tay lên tay hắn.

“Khai trương … đại cát?” Vẻ mặt Đồng Đồng vô cùng nghi hoặc vươn tay.

Ba người trở thành thế hệ đối tác mới của trung Quốc trong một nhà hàng nhỏ.

Nhóm đối tác chưa thể nghĩ việc kinh doanh có triển vọng trong bao lâu, ngay lập tức quay về trường làm bài thi buổi chiều.

Một ngày thi cử cực kỳ tàn ác, gần như là thi liên tục, tự học tối cũng phải thi.

Thi xong người cũng đã tàn rồi.

Trên đường về nhà sau giờ tự học tối, Đồng Đồng và Chu Du bị tàn phá ngay cả xe cũng không muốn gọi.

“Ngày mai nhớ phải thay quần áo thể thao, cái bộ mà đại hội thể dục thể thao thống nhất mặc đó.” Đồng Đồng nhắc nhở hắn điều nhỏ như sợi tơ.

“Trường học các cậu biến thái thật.” Chu Du hữu khí vô lực.

“Đồng ý.” Ngay cả sức nói chuyện Đồng Đồng cũng không có.

Sau khi hai người về nhà gần như là ngã xuống giường ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau lại là thanh niên trai tráng khỏe như vâm.

Nhưng mà trai tráng cũng đói đến nỗi điên rồi.

Chu Du mua luôn năm cái bánh bao, hai túi cơm nắm, hai cái bánh bao nhân thịt, một bát phở bò.

Mà ngay cả Đồng Đồng cũng mua hai túi cơm nắm ăn sáng.

Lúc hai người đến lớp, học sinh trong lớp đã đến gần hết.

Có điều không ngồi tại chỗ tùm lum tùm la, mà từng nhóm người tụ lại nói chuyện.

Đồng Đồng đứng tựa ở cửa, bên này có ít gió thổi qua.

Cậu vừa hóng gió vừa ăn cơm nắm nghe họ nói chuyện.

“Nghe nói lớp một cũng có người đăng ký năm nghìn mét.”

“Điên rồi? Tớ cứ nghĩ khối mười một bọn mình chỉ có Chu Du lớp ta đăng kí thôi.”

“Nghe bảo vốn cũng không đăng kí, thế nhưng ủy viên thể dục lớp họ đứng đầu tập hợp lại, xem danh sách đăng kí lớp chúng ta, lớp họ cũng đăng kí.”

“Chỗ các cậu trước đây không có ai chạy năm nghìn mét sao?” Chu Du vứt rác xong quay về, đặt cằm lên đỉnh đầu Đồng Đồng hỏi.

“Học sinh thể dục chạy.” Đồng Đồng cũng không nhấc mắt đe dọa, “Nếu cậu dám để vụn bánh bao lên đầu tôi, tôi sẽ giẫm ngón chân út của cậu.”

Ở trường của họ ngoài năm nghìn mét, một nghìn năm trăm, chạy vượt rào và một loạt hạng mục chạy cự ly dài thì người bình thường không hiểu lắm. Ngoại trừ học sinh thể dục, học sinh bình thường sẽ không đăng kí.

Chu Du là một ngoại lệ, ủy viên thể dục tích năm nghìn mét, một nghìn năm trăm mét, còn tích chạy vượt rào một trăm mét.

Nói cách khác, Chu Du ôm đồm tất cả các hạng mục dễ tăng điểm nhưng khó làm.

Nghi thức khai mạc đại hội thể dục thể thao, tất cả mọi người tập trung ở bãi tập.

Các lớp đứng thành từng hàng, lớp 11-1 và lớp 11-2 đứng ngay cạnh nhau.

Phía trước hiệu trưởng đang nói chuyện.

Chu Du một lần nữa bắt được ánh mắt khiêu khích từ lớp 11-1 đưa sang.

“Đeo mắt kính nhỏ kia là ai thế?” Chu Du hỏi Đồng Đồng đứng trước mình.

“Là người tôi đánh trên bục nhận thưởng.” Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên kia, thật ra cậu đã thấy được động tác của Lãnh Tân từ lâu.

Nhưng cậu không muốn để ý.

Lãnh Tân chú ý đến ánh mắt của cậu, híp mắt nhìn lại.

Chu Du bước sang trái một bước che người Đồng Đồng, nở cụ cười hòa nhã về phía mắt kính nhỏ, xoay người lại, lặng lẽ giơ ngón giữa tay trái sau lưng.

Lúc kết thúc nghi thức khai mạc, toàn bộ người trên bãi tập đã phơi nắng đến mức tinh thần mơ hồ.

Hạng mục của Chu Du và Đồng Đồng cơ bản vào buổi sáng hôm sau, cho nên hai người chuẩn bị lên thẳng khán đài ngồi.

“Cậu lên trước đi, tôi đi mua nước.” Chu Du nhìn Đồng Đồng lên khán đài, đi về phía tán ô nhỏ bên bãi tập.

Đó là sạp hàng nho nhỏ cung cấp nước cho đại hội thể thao.

Chu Du mua chai nước, lại quay lại khán đài, nhìn sắp lồi cả mắt cũng không thấy Đồng Đồng.

Lúc này quần áo toàn trường đều giống nhau.

Nam sinh nữ sinh đều mặc áo POLO màu trắng, nữ sinh mặc váy màu lam, nam sinh mặc quần đùi.

Tràn đầy thanh xuân đều sắp bay lên trời.

Nhưng đưa mắt nhìn ra xa đều là từng cây cải màu trắng giống nhau.

“Đồng Đồng?” Chu Du giữ chặt một nam sinh đi qua phía trước.

Nam sinh quay đầu lại, một mặt đậu thanh xuân (ý là mặt mụn).

“Xin lỗi nhận lầm người.” Chu Du lịch sự xin lỗi.

Hắn lại đi về trước hai bước, phía trước lại đi qua một người có vóc dáng tương tự.

Chu Du bước nhanh chân kéo người kia lại.

Người kia quay đầu lại, Chu Du khiếp sợ: “Ơ, con gái? Kiểu tóc khá hay đấy.”

“Kiểu tóc của cậu cũng rất ngầu.” Nữ sinh cười.

Đồng Đồng ngồi trên khán đài, đủ kiểu nhàm chán nhìn chằm chằm Chu Du phía dưới cách đó không xa, cao hơn người xung quanh một đoạn như con ruồi mất đầu.

Đó là người thứ chín Chu Du kéo lại, trước kia Đồng Đồng không biết Chu Du còn có tật xấu mù mặt này.

Đồng Đồng nhìn Chu Du chuẩn bị kéo người thứ mười thở dài một hơi, lấy di động ra gửi tin nhắn cho hắn.

—— Ghế thứ 10 hàng thứ 8 ở góc trên bên trái.

Chu Du lấy di động trong túi ra, chỉ nhìn một cái, liền ngẩng đầu nhìn sang phía Đồng Đồng.

Hai người chăm chú nhìn nhau một lát, vẻ mặt Chu Du khó coi duỗi ngón tay chỉ chỉ cậu.

Ngay sao đó chưa được hai ba bước đã bước lên, đưa một chai nước cho Đồng Đồng: “Nhìn tôi tìm mò ở bên dưới đủ rồi hả? Sao cậu không chết khát đi chứ?”

Đồng Đồng không ngờ bị nhìn ra, xấu hổ sờ mũi, nhưng lại rất nhanh hếch cằm nhỏ lên, “Bản thân dốt, có một người cũng không tìm được.”

“Đầu heo mặc bộ quần áo này lẫn vào đây tôi khẳng định không nhìn ra.” Chu Du không biết làm sao ngồi xuống, “Tìm đến nỗi hoa cả mắt rồi, toàn bãi tập đều là bộ quần áo này.”

Đồng Đồng nhìn chằm chằm hắn chốc lát, nhịn không được bật cười.

Có đôi khi Chu Du quả thật ngu ngốc một cách đáng yêu.

Hai người ngồi không lâu trên khán đài, đã nóng chảy mồ hôi.

Tuy nói có trần nhà ngăn cản, so với bãi tập bên dưới bị mặt trời chiếu thẳng, nơi này cũng chỉ là cái lồng hấp tốt hơn một chút.

Chu Du xách lên hai chai nước đã nhanh chóng uống hết.

Đồng Đồng liếm liếm đôi môi khô, “Chúng ta đi xuống đi.”

“Được, tôi thấy bức tường bên dưới có thể tránh nắng.” Chu Du gật đầu.

Hai người xuống khán đài.

“Cậu đứng đợi ở đây, tôi đi lấy nước.” Chu Du đẩy Đồng Đồng vào sát tường.

Đồng Đồng cực kỳ nóng, vốn cũng không muốn động. Nghe lời đứng dựa vào tường.

Chốc lát nhìn bên trái chạy bộ, chốc lát nhìn bên phải nhảy xa.

Đang lắc đầu nhìn, đột nhiên tầm mắt quét đến đám con gái trong lớp mình.

Vẻ mặt mấy cô gái đều không tốt lắm, nhìn rất sốt ruột.

Ủy viên thể dục đứng ở giữa đỏ cả mặt, đang nôn nóng đến nỗi dậm chân.

“Hứa Oánh, có chuyện gì thế?” Đồng Đồng khó hiểu đi qua.

“Lý Nhạc Nhạc vừa ra khỏi nhà vệ sinh, giẫm lên nước trẹo chân rồi.” Hứa Oánh trông thấy là cậu, sốt ruột sắp khóc luôn, “Cậu ấy trong nhóm con trai chạy bốn nhân một trăm mét, đây là thi đấu bắt buộc, hơn nữa điểm rất cao.”

“Trang Khiêm đâu?” Đồng Đồng nhíu mày nhìn quanh một vòng, một thằng con trai lớp mình cũng không thấy.

“Trang Khiêm đang nhảy cao ngay bên kia đó thây.” Hứa Oánh vuốt mắt, “Phải chạy ngay bây giờ, không kịp rồi…”

Đồng Đồng nhíu mày nhìn mười mấy đứa con gái vây quanh mình.

Trên tay đeo chiếc đồng hồ thể thao nặng, cổ tay cũng bị siết đỏ lên rồi.

Gương mặt trắng nõn cũng bị phơi đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, lúc này đều rũ mi chớp mắt, nhìn miễn bàn đáng thương biết bao.

Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong đại hội thể thao căn bản đều là nữ sinh gõ nhịp quyết định, bận trước bận sau đoán chắc bây giờ cũng chưa được uống một ngụm nước.

“Để tớ đi.” Đồng Đồng nói.

“Không phải chân cậu vừa chạy là bị chuột rút sao? Có thể chạy không? Hứa Oánh lo lắng ngẩng đầu nhìn cậu.

“Không sao, rút mãi rút mãi tự nó sẽ rút về.” Đồng Đồng an ủi cô, “Tớ chạy gậy thứ mấy?”

“Gậy thứ hai.” Hứa Oánh đưa số thứ tự của nam sinh kia cho cậu, vẫy tay gọi ba nam sinh khác đang đứng đợi cùng một chỗ, “Cậu đi theo Trần Xuân Vũ đi kiểm tra, chạy ngay bây giờ rồi.”

Chu Du ôm mười chai nước cộng thêm một chai nước chanh, lúc mừng như điên chạy đến chỗ bên cạnh khán đài, đường băng đang được dọn sạch.

Hắn đang tìm xem Đồng Đồng ở đâu, tiếng súng cho lượt chạy 4×100 mét vang lên, hắn bị mấy bạn nữ trong lớp kéo sang bên cạnh đường băng.

“Đồng Đồng đâu?” Chu Du chia nước cho mấy nữ sinh bị phơi nắng này.

“Cậu ấy đi chạy bộ.” Hứa Oánh uống một hớp nước, thở mạnh một hơi, “Tớ khát sắp chết rồi.”

“Chạy bộ?” Chu Du sửng sốt, “Cậu ấy chạy bộ cái gì?”

“Bốn nhân một trăm, Lý Nhạc Nhạc đi vệ sinh ra thì bị trẹo chân, bọn con trai lớp mình không ở đó, Đồng Đồng đi lên.” Hứa Oánh nói xong đột nhiên kích động chỉ về phía trước, “Nhìn kìa! Đồng Đồng sắp nhận gậy rồi!”

Chu Du khiếp sợ quay đầu, nhìn thiếu niên tỉnh táo đứng trên đường chạy dưới ánh mặt trời.

Không đầy một giây.

Thiếu niên chuẩn xác nhận gậy, giống như mũi tên đã lên dây, nghe được tiếng báo số, lao qua vạch trắng.

Đệt đệt đệt! A a a a a a a!

Đồng Đồng bị suyễn, chạy cái rắm!

“Con mẹ nó cậu quay về cho ông!” Chu Du sốt ruột lập tức lao lên.

Mười mấy người trong lớp sửng sốt không giữ chặt hắn.

Đồng Đồng nghe thấy tiếng hét của Chu Du, cũng nghe ra lo lắng sốt ruột trong giọng hắn.

Nói thật, trong nháy mắt tim đập rất dữ dội.

Có lẽ chỉ vài giây đồng hồ.

Sau đó, Đồng Đồng liền trơ mắt nhìn Chu Du chạy trước vượt qua cậu.

Tiếp đó chạy mãi chạy mãi vượt qua hết thảy người trong đội đang đợi nhận gậy tiếp sức.

Vọt tới thứ nhất.

Chu Du vừa chạy vừa gào: “Người đâu! Quay về!”

Đồng Đồng: “… … …”
Tác giả có lời muốn nói:

Chu Du: Đồng Đồng! Đồng Đồng! Cậu ở đâu rồi! Ai che mắt tôi lại?!!

Quần áo thể thao: Xin lỗi, là lỗi của tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện