Chu Du chạy vào hành lang, nhìn bọc áo lông chồn trong ngực mình, thở dài một hơi.
Hắn đã không kịp đợi được nữa, dạo một vòng trong trung tâm thành phố mới nhìn thấy một món tạm được, lúc này mới đứng dưới tầng gọi người.
Cái này nếu hắn ở nhà mình, hắn cũng cho thể lấy cho Đồng Đồng một xe tải. Nhưng hiện tại không được, nghèo quá, tạm thời chỉ có thể mua hai cái áo lông chồn.
Một chậu nước lạnh kia cũng dội tỉnh hắn, Chu Du ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Hắn quá nóng vội, liều lĩnh, hắn không chế kết quả không tốt.
Hắn phải tìm đúng thời gian một kích trúng ngay.
“Chu Du?” Giọng Đồng Đồng âm vàng lên từ cầu thang trước mặt.
“Hey!” Chu Du hey một tiếng bật sáng đèn điều khiển bằng âm thanh, ngửa đầu hét lên phía trên, “Nhìn đường, đừng bị ngã.”
“Không sao chứ?” Đồng Đồng bước xuống bậc thang đầu tiên, đứng ở phía trên, từ trên cao nhìn xuống Chu Du đang ôm một túi nhựa to trong ngực.
“Chỉ bị dội một ít, có thể có chuyện gì.” Chu Du tỏ vẻ không sao nhún vai.
“Ban nãy cậu nói mua cái gì?” Đồng Đồng nhìn cái túi lớn trong ngực hắn.
“Không có gì.” Chu Du sờ mũi một cái, “Đi lên trước đi, giờ tôi hơi lạnh.”
“Ừm.” Đồng Đồng nhìn hắn cố ý nói sang chuyện khác cũng không hỏi nhiều, quay đầu đi lên, nhắc nhở một câu, “Ngày mai sẽ thi.”
“Hả?” Chính Chu Du cũng quên mất cái vụ này, “Ngày mai đã thi rồi!”
“Hôm nay có hai đề thi, tôi đã làm xong rồi.” Đồng Đồng giả vờ như không thèm để ý, “Cậu thay quần áo rồi qua đây đi, tôi đã lấy đề về cho cậu rồi, làm ở nhà tôi, không biết thì hỏi tôi.”
“Được.” Chu Du đáp một tiếng, vào phòng cất đồ xong, nhanh chóng vọt vào tắm.
Gõ cửa nhà Đồng Đồng.
“Chú dì ngủ rồi?” Chu Du nhỏ tiếng hỏi, cúi đầu nhích lại gần Đồng Đồng mặc quần áo ngủ.
Đồng Đồng nhỏ giọng ừ một tiếng, tránh sang bên cạnh. Cảm thấy hơi thở của Chu Du nóng quá, bỏng cả tai.
“Cậu tốt thật.” Chu Du cười nhẹ cảm ơn.
Chu Du nói nhỏ lại có vẻ trầm trầm khàn khàn.
Vành tai Đồng Đồng nháy mắt đỏ thấu, ngượng ngùng gật đầu, ngón tay cuộn lại bỏ vào túi.
“Giống mẹ tôi.” Chu Du lại nói thêm câu nữa.
Đồng Đồng lập tức xuyên tim, thẹn thùng không biết lời này có ý gì.
Vào phòng, hai người ngồi trước bàn học.
Trong phòng Đồng Đồng ngoài giường ra, cái bàn học này là to nhất, hai người ngồi không hề chật.
Cậu đưa bài thi phát hôm nay cho Chu Du, bản thân cũng bắt đầu ôn tập.
Thế nhưng hôm nay khác trước kia ở chỗ, bên tai Đồng Đồng có thêm âm thanh nói lải nhải không thôi.
Có lúc còn không khống chế được xen lẫn cả giọng Đông Bắc.
“Chữ này giải thích thế nào?”
“Tư hương này là suy nghĩ tình cảm sao?”
tư hương_思乡[sīxiāng]: nhớ nhà, còn suy nghĩ_思想[sīxiǎng]: tư tưởng, suy nghĩ
“Vậy người này nhớ vợ hay nhớ mẹ đây?”
“Cái này nói lên cái gì chứ? Con cá này hầm lên có thơm không?”
Cũng không cảm thấy phiền, Đồng Đồng thích kiểu này, giống như đồng hành.
Yên lặng như tờ, gió đêm mát rượi, một tòa nhà ngang rộng lớn rơi vào bóng tối.
Chỉ có một cái bệ cửa sổ hẹp với ánh sáng nhạt chiếu sáng một thế giới nhỏ.
Hai thiếu niên sóng vai chiến đấu hăng hái dưới ánh đèn bàn ấm áp.
Trong tay cầm kiếm, trong mắt lóe sáng, chém ra đêm dài phía trước.
Đồng Đồng giải xong một đề cuối cùng, buông bút ra, lắc lắc cổ tay mỏi nhừ, mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Đã một giờ sáng rồi.
Chu Du gối lên cánh tay ngủ thiếp đi, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài nhìn không có tính công kích như lúc bình thường.
Chu Du yên lặng ngủ có phần đáng yêu.
Lông mi còn rất dài.
Đồng Đồng cẩn thận tắt đèn, rón rén đứng dậy cầm hai cái cốc rỗng đi ra phòng khách.
Cậu đẩy cửa phòng ra, trong phòng khách bật một cái đèn nhỏ đặt dưới đất.
Một người ngồi khom lưng giữa sofa, nghe thấy tiếng đẩy cửa từ từ ngồi thẳng.
“Ba?” Đồng Đồng kinh ngạc.
“Ơ, cục cưng nhà ta vẫn chưa ngủ à.” Đồng Kinh Thân quay đầu nhìn cậu, vẫy cậu lại.
“Sao ba vẫn chưa ngủ.” Đồng Đồng nhíu mày, sức khỏe ba cậu không thể thức đêm.
Đồng Kinh Thân nhìn cậu, trong mắt như có nhiều điều, nhưng chỉ thoáng qua.
Đồng Đồng đến gần, không thấy gì cả.
Chỉ có thể mơ hồ nhận thấy khóe mắt ba cậu đỏ lên.
Đồng Đồng im lặng ngồi cạnh ba cậu nghiêng đầu nhìn y.
“Không được học muộn thế này.” Đồng Kinh Thần cười phê bình cậu, “Giờ đến đâu thì học đến đó, lên lớp mười hai thì làm gì.”
“Không có.” Đồng Đồng cười nhẹ, “Ngày mai thi tháng, bình thường sẽ không muộn như vậy.”
“Trước đây con thi cử cũng chưa từng căng thẳng.” Đồng Kinh Thân híp mắt nhìn cậu.
Đồng Đồng cúi đầu xuống không nói chuyện.
Đó là bởi vì trước kia cậu ngứa mắt tiền thưởng đứng nhất lớp.
Nhưng bây giờ không được, cậu chỉ có thể không được sơ hở. Thứ hai cũng không được, cậu nhất định phải đứng thứ nhất.
“Ba.” Đồng Đồng suy nghĩ một chút vẫn hỏi ra miệng, “Ban nãy ba sao thế?”
Đồng Kinh Thân nhìn về phía trước, im lặng một hồi lâu mới mở miệng: “Lúc ngủ mẹ con mơ màng nói ngón tay đau, ba xoa nắn cho cô ấy, mẹ con mới ngủ yên.”
Lần này Đồng Đồng thấy rõ trong mắt ba cậu có nước mắt.
“Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng chịu khổ.” Đồng Kinh Thân thở dài, “Lúc ba không có nhiều tiền ngay cả nói một câu với mẹ con cũng không dám, sau này vất vả một chút, kiếm được ít tiền, khi đó mới cưới được mẹ con. Bây giờ mẹ con dạy học sinh trong cửa hàng đàn, gì cũng dạy, hết một ngày ngón tay cũng sưng lên, họng cũng khàn.”
Đồng Kinh Thân nói đến đây dừng một lát, xoay người ôm đầu: “…Ba không chịu được, mẹ con nói đau ngón tay.”
Đồng Đồng nhìn ba cậu thế này, hốc mắt nóng lêm, mũi cay cay: “Ba à… ba đừng lo lắng, con… con có thể tốt nghiệp nhanh thôi…”
“Khóc cái gì, xấu hổ không.” Đồng Kinh Thân ngẩng đầu nhìn cậu, trong lòng cũng không chịu nổi, ôm chặt con trai mình, “Đồng Đồng nhà ta lớn rồi, ra dáng thanh niên rồi.”
Đồng Đồng nhắm chặt mắt lại, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, nóng đến nỗi tim cậu cũng nóng theo co lại.
“Đừng lo lắng quá.” Đồng Kinh Thân sờ đầu cậu, “Đường dài lại gian nan, cứ đi ắt sẽ đến.”
Đồng Đồng nặng nề gật đầu.
“Ba làm lại từ đầu.” Đồng Kinh Thân cười cởi mở lại bất đắc dĩ.
Tối đó Đồng Đồng ngủ không ngon, trong đầu rối loạn, nghĩ đến buổi thi ngày mai, nghĩ đến tình hình trong nhà, nghĩ xem cậu nên làm gì để giảm bớt gánh nặng cho nhà mình.
Lại chỉ không dám nghĩ đến tương lai.
Bất kể là sức khỏe ba cậu, hay công việc của mẹ cậu, thậm chí còn nhiều khoản nợ mà cậu không biết.
Suy nghĩ một chút Đồng Đồng đã cảm thấy không thở nổi.
Ngày mai thi, buổi tự học tối hôm nay đã xếp xong chỗ ngồi rồi.
Đồng Đồng xếp chỗ ngồi của Chu Du sau lưng cậu, như vậy dễ chép.
Ăn sáng xong, đã sắp thi rồi, lúc này mọi người đều đang đứng ngoài hành lang ăn sáng.
“Tối qua cậu ngủ không ngon? Thi nên căng thẳng à?” Chu Du chọc chọc một bên mặt cậu, “Sắc mặt kém quá.”
“Cậu không căng thẳng.” Đồng Đồng mỉa mai, “Nửa đêm hôm qua ai nói mơ đọc thơ cổ?”
“…” Chu Du im lặng một lúc lâu, khổ sở cắm đầu vào ngực Đồng Đồng, khóc như con nít, “Nếu lần này tôi không đạt điểm chuẩn môn văn, mẹ tôi sẽ bỏ tôi vào cối xay thịt —— ”
“Được rồi.” Đồng Đồng ghét bỏ đẩy người ra, “Nhõng nhẽo vừa thôi.”
“Bây giờ đầu tôi đau quá.” Chu Du ôm eo cậu, chống đầu trước ngực cậu nũng nịu, “Tôi bị mê hoặc nhìn cái gì cũng không rõ.”
Đồng Đồng hít sâu một hơi, giơ chân lên nhịn lại nhịn, mới không đạp xuống.
Cậu nói với bản thân, Chu Du nũng nịu cũng được mà, cậu không thể kì thị một người cao 1m89.
Buổi thi rất nhanh đã bắt đầu, chỉ có một giám thị, buổi sáng thi môn toán đầu tiên.
Đồng Đồng nhận được bài thi nhanh chóng nhìn một lượt, không khó mấy.
Bỏ ra một nửa thời gian nhanh chóng làm xong, cậu phải cho Chu Du chép. Cậu sợ ngộ nhỡ không đủ thời gian, Chu Du chưa chép xong, thi xong mà khóc cậu thật sự bó tay.
Đồng Đồng kiểm tra đáp án lần cuối, cẩn thận tránh giáo viên quay đầu nhìn sau lưng.
Chu Du đang miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, một tay còn đặt lên bàn sau, vẻ mặt bình tĩnh.
Thấy cậu nhìn xuống còn nhướng một bên mày, mang theo vẻ bất cần đời.
Đồng Đồng: “…”
Mịa nó đây là thái độ muốn chép đáp án sao! “Khụ.” Giám thị nhắc nhở ho một tiếng.
Đồng Đồng nhanh chóng quay đầu lại, đợi giám thị bỏ đi. Cậu cẩn thận kéo tờ bài thi xuống, nghiêng người về phía trước, đặt dưới cánh tay.
Cầm bút trong tay, giả vờ như đang viết.
Cứ giữ cái tư thế kỳ lạ như vậy, cậu duy trì mãi đến khi hết giờ thi.
Tiếng chuông vang lên, Đồng Đồng xụi lơ ngay trên mặt bàn.
Một chai nước chanh đặt trên bàn, trước mặt cậu.
“Thi cử thôi đến mức này sao.” Chu Du duỗi tay vuốt vuốt lưng cậu.
“Cậu thử xem?” Đồng Đồng hừ một tiếng, cầm chai nước chanh, vặn nắp ra, đưa cho hắn, “Thế nào?”
“Tạm được.” Chu Du nhận chai nước chanh uống một ngụm.
Đề toán không khó mấy, cơ bản hắn đã làm xong trước hai mươi phút. Sau đó nhìn chằm chằm Đồng Đồng.
Tiếp đó hắn phát hiện, lúc làm bài thi Đồng Đồng dùng tư thế vô cùng không chuẩn mực, chắc là eo mỏi lắm.
“Không phải.” Chu Du nhìn nước chanh bị mình uống một nửa sững người, “Cái này tôi mua cho cậu uống.”
Đồng Đồng ngẩn ra, cậu còn tưởng Chu Du bảo cậu mở nắp chai chứ.
“Đợi một lát, tôi đi mua chai nữa.” Chu Du nói xong cũng chạy.
Buổi sáng chỉ thi hai môn, ăn cơm trưa, Đồng Đồng với Chu Du đợi Trang Khiêm ở cổng trường.
Ba người tìm thấy một quán cơm, vào ngồi.
“Hôm nay mày có chuyện gì thế?” Trang Khiêm nhíu mày nhìn cậu, “Thi không tốt?”
“Hả?” Đồng Đồng chọc bát cơm sườn, ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Không có mà.”
“Sắc mặt kém thế này, một chút biểu cảm cũng không có, còn không nói câu nào.” Trang Khiêm híp mắt nhìn cậu, “Không thể nào, chẳng lẽ lần này tao phải cướp vị trí số một?”
“Mơ đi.” Đồng Đồng lặng lẽ kiêu ngạo hừ một tiếng, “Thi vẫn ổn, đủ để đá bay mày.”
“Ăn cái này không?” Chu Du gắp rau trong bát mình cho Đồng Đồng.
Đồng Đồng đáp một tiếng, ăn hết miếng rau, cũng gắp sườn trong bát cho Chu Du.
“Không phải…” Trang Khiêm nhìn cũng giật mình, “Hai đứa mày thế này là thế nào hả, nhập bọn sống chung à?”
“Không.” Chu Du ăn xương sườn ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, “Chúng tôi là thiên sứ của nhau.”
Đồng Đồng: “…”
Trang Khiêm: “…”
Đồng Đồng chậm rãi bới cơm, nghĩ đến những chuyện khác. Hôm nay đúng là cậu luôn nghĩ những chuyện khác.
Nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Cậu nghĩ có thể giảm nhẹ gánh nặng cho gia đình được bao nhiêu hay bất nhiêu.
Lần trước cậu nói với mẹ đến cửa hàng đàn dạy học, mẹ cậu không đồng ý.
Cậu hiểu được quan tâm cùng lo lắng của mẹ, nhưng bản thân cậu có lòng tin, có thể chăm sóc hai bên.
Cho nên hiện giờ cậu đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nhất là cậu nên làm gì.
Thứ nhất, trước giờ cậu chưa từng làm việc bán thời gian, thứ hai, thời gian của cậu rất ít, từ thứ hai đến thứ sáu cậu chỉ rảnh sau giờ tự học tối.
Rất khó để tìm được một công việc tự do về thời gian.
Cậu đã nghĩ một đêm lại đến trưa, cũng không nghĩ ra một kế hoạch có thể chấp nhận được.
Đồng Đồng đột nhiên nghiêng đầu Chu Du đang phồng miệng nhai cơm.
Một mình Chu Du có thể đến một thành phố xa lạ, hơn nữa hình như còn sống rất vui vẻ, năng lực sống độc lập hẳn là rất tốt.
“Cậu quay đây một chút.” Đồng Đồng dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc.
“Sao thế.” Chu Du nhìn cái vẻ bí ẩn của cậu, cũng không tự chủ nhỏ tiếng lại gần.
Hai người giống như bè cánh ngầm hội ý, đụng đầu vào nhau.
“Cậu có biết cách kiếm tiền không?” Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi.
“Cậu thiếu tiền?” Chu Du nhíu mày.
“Rất thiếu.” Đồng Đồng nói.
“Sao thế” Trang Khiêm ngồi đối diện nghe được, cau mày nhìn về phía cậu, “Mày muốn ra ngoài làm bán thời gian sao?”
Đồng Đồng gật nhẹ đầu.
Trang Khiêm không nói chuyện, nhìn cơm trong bát mình, vẻ mặt hơi kém.
Không khí trên bàn cơm nhất thời im lặng.
Trang Khiêm không ngờ Đồng Đồng phải ra ngoài làm bán thời gian, hoặc là cậu ta không nghĩ đến chuyện làm bán thời gian này có thể móc với Đồng Đồng.
Đồng Đồng là ai chứ, tính cách trẻ con lại khó tính, mặc dù rất tốt bụng nhưng lắm lời, ai cũng có thể nói móc được.
Trang Khiêm thở dài một hơi…
Đồng Đồng cũng thở dài một hơi…
Tình cảnh trên bàn cơm bi thảm.
“Đột nhiên tôi nghĩ đến một việc!” Chu Du vỗ tay đánh bốp một phát, cười giơ tay lên ôm bả vai Đồng Đồng, “Hơn nữa trước đây tôi từng làm, thu nhập không ít.”
“Thật?” Đồng Đồng kinh ngạc.
“Thật. Nhưng có mấy vấn đề tôi phải hỏi cậu.” Chu Du chăm chú nhìn cậu.
“Cậu hỏi đi.” Đồng Đồng vội vàng nói.
“Sức hít thở của cậu thế nào?” Chu Du nghiêm túc hỏi.
“… Không tốt lắm.” Đồng Đồng nói xong bắt đầu suy tư, công việc gì cần sức hít thở.
“Thể lực thế nào?” Chu Du lại hỏi.
“… Tạm được.” Suy nghĩ của Đồng Đồng dần dần bắt đầu chạy lệch ra.
“Công việc này khả năng hơi nóng…”
“Không phải…” Đồng Đồng ngắt lời hắn, đột nhiên nhớ tới chuyện Chu Du đến quán bar tiếp rượu.
“Đợi đã!” Trang Khiêm cũng ý thức được bất thường, mặt sầm sì bác bỏ, “Đồng Đồng nhà chúng ta là vị thành niên! Phải tìm công việc đàng hoàng.”
“Các cậu nghĩ gì thế? Sao công việc này của tôi lại không đứng đắn?” Chu Du nhíu mày phản bác, “Dựa vào thể lực kiếm tiền trong sạch! Tôi tự hào!”
“Cậu ngậm mồm!” Trang Khiêm gào, “Không được, Đồng Đồng là học sinh tốt, trụ cột của xã hội sao có thể làm những việc này!”
“Không phải!” Lông mày Chu Du xoay ngang, phất ống tay áo đứng lên: “Làm sao? Mở quầy bán đồ nướng thì làm sao? Sao mở quầy bán đồ nướng lại không phải trụ cột xã hội!”
Đồng Đồng: “?!”
Trang Khiêm: “Quầy đồ nướng!?”
Hắn đã không kịp đợi được nữa, dạo một vòng trong trung tâm thành phố mới nhìn thấy một món tạm được, lúc này mới đứng dưới tầng gọi người.
Cái này nếu hắn ở nhà mình, hắn cũng cho thể lấy cho Đồng Đồng một xe tải. Nhưng hiện tại không được, nghèo quá, tạm thời chỉ có thể mua hai cái áo lông chồn.
Một chậu nước lạnh kia cũng dội tỉnh hắn, Chu Du ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Hắn quá nóng vội, liều lĩnh, hắn không chế kết quả không tốt.
Hắn phải tìm đúng thời gian một kích trúng ngay.
“Chu Du?” Giọng Đồng Đồng âm vàng lên từ cầu thang trước mặt.
“Hey!” Chu Du hey một tiếng bật sáng đèn điều khiển bằng âm thanh, ngửa đầu hét lên phía trên, “Nhìn đường, đừng bị ngã.”
“Không sao chứ?” Đồng Đồng bước xuống bậc thang đầu tiên, đứng ở phía trên, từ trên cao nhìn xuống Chu Du đang ôm một túi nhựa to trong ngực.
“Chỉ bị dội một ít, có thể có chuyện gì.” Chu Du tỏ vẻ không sao nhún vai.
“Ban nãy cậu nói mua cái gì?” Đồng Đồng nhìn cái túi lớn trong ngực hắn.
“Không có gì.” Chu Du sờ mũi một cái, “Đi lên trước đi, giờ tôi hơi lạnh.”
“Ừm.” Đồng Đồng nhìn hắn cố ý nói sang chuyện khác cũng không hỏi nhiều, quay đầu đi lên, nhắc nhở một câu, “Ngày mai sẽ thi.”
“Hả?” Chính Chu Du cũng quên mất cái vụ này, “Ngày mai đã thi rồi!”
“Hôm nay có hai đề thi, tôi đã làm xong rồi.” Đồng Đồng giả vờ như không thèm để ý, “Cậu thay quần áo rồi qua đây đi, tôi đã lấy đề về cho cậu rồi, làm ở nhà tôi, không biết thì hỏi tôi.”
“Được.” Chu Du đáp một tiếng, vào phòng cất đồ xong, nhanh chóng vọt vào tắm.
Gõ cửa nhà Đồng Đồng.
“Chú dì ngủ rồi?” Chu Du nhỏ tiếng hỏi, cúi đầu nhích lại gần Đồng Đồng mặc quần áo ngủ.
Đồng Đồng nhỏ giọng ừ một tiếng, tránh sang bên cạnh. Cảm thấy hơi thở của Chu Du nóng quá, bỏng cả tai.
“Cậu tốt thật.” Chu Du cười nhẹ cảm ơn.
Chu Du nói nhỏ lại có vẻ trầm trầm khàn khàn.
Vành tai Đồng Đồng nháy mắt đỏ thấu, ngượng ngùng gật đầu, ngón tay cuộn lại bỏ vào túi.
“Giống mẹ tôi.” Chu Du lại nói thêm câu nữa.
Đồng Đồng lập tức xuyên tim, thẹn thùng không biết lời này có ý gì.
Vào phòng, hai người ngồi trước bàn học.
Trong phòng Đồng Đồng ngoài giường ra, cái bàn học này là to nhất, hai người ngồi không hề chật.
Cậu đưa bài thi phát hôm nay cho Chu Du, bản thân cũng bắt đầu ôn tập.
Thế nhưng hôm nay khác trước kia ở chỗ, bên tai Đồng Đồng có thêm âm thanh nói lải nhải không thôi.
Có lúc còn không khống chế được xen lẫn cả giọng Đông Bắc.
“Chữ này giải thích thế nào?”
“Tư hương này là suy nghĩ tình cảm sao?”
tư hương_思乡[sīxiāng]: nhớ nhà, còn suy nghĩ_思想[sīxiǎng]: tư tưởng, suy nghĩ
“Vậy người này nhớ vợ hay nhớ mẹ đây?”
“Cái này nói lên cái gì chứ? Con cá này hầm lên có thơm không?”
Cũng không cảm thấy phiền, Đồng Đồng thích kiểu này, giống như đồng hành.
Yên lặng như tờ, gió đêm mát rượi, một tòa nhà ngang rộng lớn rơi vào bóng tối.
Chỉ có một cái bệ cửa sổ hẹp với ánh sáng nhạt chiếu sáng một thế giới nhỏ.
Hai thiếu niên sóng vai chiến đấu hăng hái dưới ánh đèn bàn ấm áp.
Trong tay cầm kiếm, trong mắt lóe sáng, chém ra đêm dài phía trước.
Đồng Đồng giải xong một đề cuối cùng, buông bút ra, lắc lắc cổ tay mỏi nhừ, mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Đã một giờ sáng rồi.
Chu Du gối lên cánh tay ngủ thiếp đi, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài nhìn không có tính công kích như lúc bình thường.
Chu Du yên lặng ngủ có phần đáng yêu.
Lông mi còn rất dài.
Đồng Đồng cẩn thận tắt đèn, rón rén đứng dậy cầm hai cái cốc rỗng đi ra phòng khách.
Cậu đẩy cửa phòng ra, trong phòng khách bật một cái đèn nhỏ đặt dưới đất.
Một người ngồi khom lưng giữa sofa, nghe thấy tiếng đẩy cửa từ từ ngồi thẳng.
“Ba?” Đồng Đồng kinh ngạc.
“Ơ, cục cưng nhà ta vẫn chưa ngủ à.” Đồng Kinh Thân quay đầu nhìn cậu, vẫy cậu lại.
“Sao ba vẫn chưa ngủ.” Đồng Đồng nhíu mày, sức khỏe ba cậu không thể thức đêm.
Đồng Kinh Thân nhìn cậu, trong mắt như có nhiều điều, nhưng chỉ thoáng qua.
Đồng Đồng đến gần, không thấy gì cả.
Chỉ có thể mơ hồ nhận thấy khóe mắt ba cậu đỏ lên.
Đồng Đồng im lặng ngồi cạnh ba cậu nghiêng đầu nhìn y.
“Không được học muộn thế này.” Đồng Kinh Thần cười phê bình cậu, “Giờ đến đâu thì học đến đó, lên lớp mười hai thì làm gì.”
“Không có.” Đồng Đồng cười nhẹ, “Ngày mai thi tháng, bình thường sẽ không muộn như vậy.”
“Trước đây con thi cử cũng chưa từng căng thẳng.” Đồng Kinh Thân híp mắt nhìn cậu.
Đồng Đồng cúi đầu xuống không nói chuyện.
Đó là bởi vì trước kia cậu ngứa mắt tiền thưởng đứng nhất lớp.
Nhưng bây giờ không được, cậu chỉ có thể không được sơ hở. Thứ hai cũng không được, cậu nhất định phải đứng thứ nhất.
“Ba.” Đồng Đồng suy nghĩ một chút vẫn hỏi ra miệng, “Ban nãy ba sao thế?”
Đồng Kinh Thân nhìn về phía trước, im lặng một hồi lâu mới mở miệng: “Lúc ngủ mẹ con mơ màng nói ngón tay đau, ba xoa nắn cho cô ấy, mẹ con mới ngủ yên.”
Lần này Đồng Đồng thấy rõ trong mắt ba cậu có nước mắt.
“Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng chịu khổ.” Đồng Kinh Thân thở dài, “Lúc ba không có nhiều tiền ngay cả nói một câu với mẹ con cũng không dám, sau này vất vả một chút, kiếm được ít tiền, khi đó mới cưới được mẹ con. Bây giờ mẹ con dạy học sinh trong cửa hàng đàn, gì cũng dạy, hết một ngày ngón tay cũng sưng lên, họng cũng khàn.”
Đồng Kinh Thân nói đến đây dừng một lát, xoay người ôm đầu: “…Ba không chịu được, mẹ con nói đau ngón tay.”
Đồng Đồng nhìn ba cậu thế này, hốc mắt nóng lêm, mũi cay cay: “Ba à… ba đừng lo lắng, con… con có thể tốt nghiệp nhanh thôi…”
“Khóc cái gì, xấu hổ không.” Đồng Kinh Thân ngẩng đầu nhìn cậu, trong lòng cũng không chịu nổi, ôm chặt con trai mình, “Đồng Đồng nhà ta lớn rồi, ra dáng thanh niên rồi.”
Đồng Đồng nhắm chặt mắt lại, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, nóng đến nỗi tim cậu cũng nóng theo co lại.
“Đừng lo lắng quá.” Đồng Kinh Thân sờ đầu cậu, “Đường dài lại gian nan, cứ đi ắt sẽ đến.”
Đồng Đồng nặng nề gật đầu.
“Ba làm lại từ đầu.” Đồng Kinh Thân cười cởi mở lại bất đắc dĩ.
Tối đó Đồng Đồng ngủ không ngon, trong đầu rối loạn, nghĩ đến buổi thi ngày mai, nghĩ đến tình hình trong nhà, nghĩ xem cậu nên làm gì để giảm bớt gánh nặng cho nhà mình.
Lại chỉ không dám nghĩ đến tương lai.
Bất kể là sức khỏe ba cậu, hay công việc của mẹ cậu, thậm chí còn nhiều khoản nợ mà cậu không biết.
Suy nghĩ một chút Đồng Đồng đã cảm thấy không thở nổi.
Ngày mai thi, buổi tự học tối hôm nay đã xếp xong chỗ ngồi rồi.
Đồng Đồng xếp chỗ ngồi của Chu Du sau lưng cậu, như vậy dễ chép.
Ăn sáng xong, đã sắp thi rồi, lúc này mọi người đều đang đứng ngoài hành lang ăn sáng.
“Tối qua cậu ngủ không ngon? Thi nên căng thẳng à?” Chu Du chọc chọc một bên mặt cậu, “Sắc mặt kém quá.”
“Cậu không căng thẳng.” Đồng Đồng mỉa mai, “Nửa đêm hôm qua ai nói mơ đọc thơ cổ?”
“…” Chu Du im lặng một lúc lâu, khổ sở cắm đầu vào ngực Đồng Đồng, khóc như con nít, “Nếu lần này tôi không đạt điểm chuẩn môn văn, mẹ tôi sẽ bỏ tôi vào cối xay thịt —— ”
“Được rồi.” Đồng Đồng ghét bỏ đẩy người ra, “Nhõng nhẽo vừa thôi.”
“Bây giờ đầu tôi đau quá.” Chu Du ôm eo cậu, chống đầu trước ngực cậu nũng nịu, “Tôi bị mê hoặc nhìn cái gì cũng không rõ.”
Đồng Đồng hít sâu một hơi, giơ chân lên nhịn lại nhịn, mới không đạp xuống.
Cậu nói với bản thân, Chu Du nũng nịu cũng được mà, cậu không thể kì thị một người cao 1m89.
Buổi thi rất nhanh đã bắt đầu, chỉ có một giám thị, buổi sáng thi môn toán đầu tiên.
Đồng Đồng nhận được bài thi nhanh chóng nhìn một lượt, không khó mấy.
Bỏ ra một nửa thời gian nhanh chóng làm xong, cậu phải cho Chu Du chép. Cậu sợ ngộ nhỡ không đủ thời gian, Chu Du chưa chép xong, thi xong mà khóc cậu thật sự bó tay.
Đồng Đồng kiểm tra đáp án lần cuối, cẩn thận tránh giáo viên quay đầu nhìn sau lưng.
Chu Du đang miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, một tay còn đặt lên bàn sau, vẻ mặt bình tĩnh.
Thấy cậu nhìn xuống còn nhướng một bên mày, mang theo vẻ bất cần đời.
Đồng Đồng: “…”
Mịa nó đây là thái độ muốn chép đáp án sao! “Khụ.” Giám thị nhắc nhở ho một tiếng.
Đồng Đồng nhanh chóng quay đầu lại, đợi giám thị bỏ đi. Cậu cẩn thận kéo tờ bài thi xuống, nghiêng người về phía trước, đặt dưới cánh tay.
Cầm bút trong tay, giả vờ như đang viết.
Cứ giữ cái tư thế kỳ lạ như vậy, cậu duy trì mãi đến khi hết giờ thi.
Tiếng chuông vang lên, Đồng Đồng xụi lơ ngay trên mặt bàn.
Một chai nước chanh đặt trên bàn, trước mặt cậu.
“Thi cử thôi đến mức này sao.” Chu Du duỗi tay vuốt vuốt lưng cậu.
“Cậu thử xem?” Đồng Đồng hừ một tiếng, cầm chai nước chanh, vặn nắp ra, đưa cho hắn, “Thế nào?”
“Tạm được.” Chu Du nhận chai nước chanh uống một ngụm.
Đề toán không khó mấy, cơ bản hắn đã làm xong trước hai mươi phút. Sau đó nhìn chằm chằm Đồng Đồng.
Tiếp đó hắn phát hiện, lúc làm bài thi Đồng Đồng dùng tư thế vô cùng không chuẩn mực, chắc là eo mỏi lắm.
“Không phải.” Chu Du nhìn nước chanh bị mình uống một nửa sững người, “Cái này tôi mua cho cậu uống.”
Đồng Đồng ngẩn ra, cậu còn tưởng Chu Du bảo cậu mở nắp chai chứ.
“Đợi một lát, tôi đi mua chai nữa.” Chu Du nói xong cũng chạy.
Buổi sáng chỉ thi hai môn, ăn cơm trưa, Đồng Đồng với Chu Du đợi Trang Khiêm ở cổng trường.
Ba người tìm thấy một quán cơm, vào ngồi.
“Hôm nay mày có chuyện gì thế?” Trang Khiêm nhíu mày nhìn cậu, “Thi không tốt?”
“Hả?” Đồng Đồng chọc bát cơm sườn, ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Không có mà.”
“Sắc mặt kém thế này, một chút biểu cảm cũng không có, còn không nói câu nào.” Trang Khiêm híp mắt nhìn cậu, “Không thể nào, chẳng lẽ lần này tao phải cướp vị trí số một?”
“Mơ đi.” Đồng Đồng lặng lẽ kiêu ngạo hừ một tiếng, “Thi vẫn ổn, đủ để đá bay mày.”
“Ăn cái này không?” Chu Du gắp rau trong bát mình cho Đồng Đồng.
Đồng Đồng đáp một tiếng, ăn hết miếng rau, cũng gắp sườn trong bát cho Chu Du.
“Không phải…” Trang Khiêm nhìn cũng giật mình, “Hai đứa mày thế này là thế nào hả, nhập bọn sống chung à?”
“Không.” Chu Du ăn xương sườn ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, “Chúng tôi là thiên sứ của nhau.”
Đồng Đồng: “…”
Trang Khiêm: “…”
Đồng Đồng chậm rãi bới cơm, nghĩ đến những chuyện khác. Hôm nay đúng là cậu luôn nghĩ những chuyện khác.
Nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Cậu nghĩ có thể giảm nhẹ gánh nặng cho gia đình được bao nhiêu hay bất nhiêu.
Lần trước cậu nói với mẹ đến cửa hàng đàn dạy học, mẹ cậu không đồng ý.
Cậu hiểu được quan tâm cùng lo lắng của mẹ, nhưng bản thân cậu có lòng tin, có thể chăm sóc hai bên.
Cho nên hiện giờ cậu đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nhất là cậu nên làm gì.
Thứ nhất, trước giờ cậu chưa từng làm việc bán thời gian, thứ hai, thời gian của cậu rất ít, từ thứ hai đến thứ sáu cậu chỉ rảnh sau giờ tự học tối.
Rất khó để tìm được một công việc tự do về thời gian.
Cậu đã nghĩ một đêm lại đến trưa, cũng không nghĩ ra một kế hoạch có thể chấp nhận được.
Đồng Đồng đột nhiên nghiêng đầu Chu Du đang phồng miệng nhai cơm.
Một mình Chu Du có thể đến một thành phố xa lạ, hơn nữa hình như còn sống rất vui vẻ, năng lực sống độc lập hẳn là rất tốt.
“Cậu quay đây một chút.” Đồng Đồng dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc.
“Sao thế.” Chu Du nhìn cái vẻ bí ẩn của cậu, cũng không tự chủ nhỏ tiếng lại gần.
Hai người giống như bè cánh ngầm hội ý, đụng đầu vào nhau.
“Cậu có biết cách kiếm tiền không?” Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi.
“Cậu thiếu tiền?” Chu Du nhíu mày.
“Rất thiếu.” Đồng Đồng nói.
“Sao thế” Trang Khiêm ngồi đối diện nghe được, cau mày nhìn về phía cậu, “Mày muốn ra ngoài làm bán thời gian sao?”
Đồng Đồng gật nhẹ đầu.
Trang Khiêm không nói chuyện, nhìn cơm trong bát mình, vẻ mặt hơi kém.
Không khí trên bàn cơm nhất thời im lặng.
Trang Khiêm không ngờ Đồng Đồng phải ra ngoài làm bán thời gian, hoặc là cậu ta không nghĩ đến chuyện làm bán thời gian này có thể móc với Đồng Đồng.
Đồng Đồng là ai chứ, tính cách trẻ con lại khó tính, mặc dù rất tốt bụng nhưng lắm lời, ai cũng có thể nói móc được.
Trang Khiêm thở dài một hơi…
Đồng Đồng cũng thở dài một hơi…
Tình cảnh trên bàn cơm bi thảm.
“Đột nhiên tôi nghĩ đến một việc!” Chu Du vỗ tay đánh bốp một phát, cười giơ tay lên ôm bả vai Đồng Đồng, “Hơn nữa trước đây tôi từng làm, thu nhập không ít.”
“Thật?” Đồng Đồng kinh ngạc.
“Thật. Nhưng có mấy vấn đề tôi phải hỏi cậu.” Chu Du chăm chú nhìn cậu.
“Cậu hỏi đi.” Đồng Đồng vội vàng nói.
“Sức hít thở của cậu thế nào?” Chu Du nghiêm túc hỏi.
“… Không tốt lắm.” Đồng Đồng nói xong bắt đầu suy tư, công việc gì cần sức hít thở.
“Thể lực thế nào?” Chu Du lại hỏi.
“… Tạm được.” Suy nghĩ của Đồng Đồng dần dần bắt đầu chạy lệch ra.
“Công việc này khả năng hơi nóng…”
“Không phải…” Đồng Đồng ngắt lời hắn, đột nhiên nhớ tới chuyện Chu Du đến quán bar tiếp rượu.
“Đợi đã!” Trang Khiêm cũng ý thức được bất thường, mặt sầm sì bác bỏ, “Đồng Đồng nhà chúng ta là vị thành niên! Phải tìm công việc đàng hoàng.”
“Các cậu nghĩ gì thế? Sao công việc này của tôi lại không đứng đắn?” Chu Du nhíu mày phản bác, “Dựa vào thể lực kiếm tiền trong sạch! Tôi tự hào!”
“Cậu ngậm mồm!” Trang Khiêm gào, “Không được, Đồng Đồng là học sinh tốt, trụ cột của xã hội sao có thể làm những việc này!”
“Không phải!” Lông mày Chu Du xoay ngang, phất ống tay áo đứng lên: “Làm sao? Mở quầy bán đồ nướng thì làm sao? Sao mở quầy bán đồ nướng lại không phải trụ cột xã hội!”
Đồng Đồng: “?!”
Trang Khiêm: “Quầy đồ nướng!?”
Danh sách chương