Hứa Đường Thành đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh come out với người nhà.

Lúc nào mới là thời cơ thích hợp, phải dùng lời lẽ thế nào để người nhà dễ dàng tiếp nhận, rồi những chuyện nào có thể nhượng bộ, chuyện nào không… Nhưng hôm nay, mọi thứ bày ra quá đột ngột, y chưa hề chuẩn bị tâm lý, cứ thế mà bị bắt buộc “thú nhận”. Thẳng tới giờ phút này y mới hiểu được, khi phải thật sự đối mặt, thứ duy nhất trùng với trong tưởng tượng của y cũng chính là tình huống xấu nhất.

“Cái này là sao đây, hả?”

Hứa Nhạc Lương với Hứa Đường Hề nghe thấy tiếng động cũng hấp tấp chạy ra xem, bọn họ hai mắt nhìn nhau, mơ màng không biết chuyện gì đang xảy ra. Thấy hai mắt vợ mình đỏ bừng, Hứa Nhạc Lương dù không rõ chuyện thế nào cũng nhanh chóng đi về phía bà với ý định trấn an. Nhưng chưa đợi ông đi tới bên cạnh Chu Tuệ thì Chu Tuệ đột nhiên đưa tay ra, ném cái áo khoác đó xuống dưới chân Hứa Đường Thành.

Ngay sau đó, bà rốt cuộc cũng khóc rống lên.

“Con có biết bản thân mình đang làm gì không?”

Hứa Đường Hề đang định bước lên trước bỗng dưng bị dọa sợ, chỉ biết dừng lại bên người Hứa Đường Thành. Phải biết rằng Chu Tuệ mặc dù hay lải nhải nhưng là một người có tình tính rất tốt, cô nhóc với Hứa Đường Thành lớn từng này rồi, ngay cả một câu nặng lời Chu Tuệ còn không nỡ nói với hai người bọn họ, chứ đừng nói tới đập đồ.

Hứa Đường Hề lấy lại tinh thần, cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Chu Tuệ, trong vô thức hai mắt cô nhóc cũng đỏ bừng lên.

“Mẹ…” Cô nhóc đau lòng tới không chịu được, nhỏ giọng kêu một tiếng rồi chạy đến bên người mẹ mình.

“Đường Hề,” Hứa Đường Thành kéo tay Hứa Đường Hề lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô nhóc, nhẹ giọng nói, “Em vào phòng trước đi.”

“Anh…”

Hứa Đường Hề nhìn y một chút, lại nhìn ba mẹ mình bên kia, không hề động đậy.

“Rốt cuộc là sao đây? Hả? Con nói gì đi chứ?”

Hứa Nhạc Lương hỏi mấy câu liên tục, nhưng Chu Tuệ với Hứa Đường Thành giống như đã thương lượng với nhau, ai cũng không lên tiếng trả lời. Để ý thấy có mấy tấm hình vương vãi trên mặt đất, Hứa Đường Lương cúi người xuống, vừa muốn nhặt đã bị Hứa Đường Hề nhanh tay chộp trước.

Sau khi nhìn rõ tấm hình, động tác đưa tay về phía Hứa Nhạc Lương của Hứa Đường Hề khựng lại. Đối với cô nhóc mà nói, tấm hình này thật sự mang tới kích thích quá lớn, cô nhóc nhất thời không biết phải làm sao, chỉ quay lưng lại nhìn Hứa Đường Thành.

Tiềm thức Hứa Đường Hề mách bảo không nên để Hứa Nhạc Lương nhìn thấy tấm hình này, nhưng cô nhóc còn chưa kịp rụt tay về đã bị Hứa Nhạc Lương lấy đi.

Vừa nhìn một cái hai mắt Hứa Nhạc Lương tức thì trợn tròn. Ông ngẩng đầu lên, tầm mắt đụng phải Hứa Đường Thành sau đó không thu về nữa.

Ông sống trên đời hơn năm mươi năm, lần đầu tiếp xúc với loại chuyện như thế này, huống chi người trong cuộc còn là con trai ruột của mình.

Hứa Nhạc Lương bình thường không phải là người hay đem đạo lý ra để giáo dục con cái, chuyện duy nhất mà ông từng dạy dỗ Hứa Đường Thành chỉ là bảo y phải chú ý an toàn. Hứa Nhạc Lương không lên tiếng ngay lập tức, ông nhíu mày nhìn Hứa Đường Thành hồi lâu, sau đó mới đặt tấm hình trong tay lên bàn trà cạnh đó.

Bầu không khí trong phòng khách tức thì vỡ vụn, gần như khiến người ta hít thở không thông.

Hứa Nhạc Lương với Chu Tuệ đứng ở một bên sô pha, Hứa Đường Thành từ nãy đến giờ chưa hề động đậy, chỉ lẳng lặng đứng cách đó không xa cúi đầu nhìn sàn nhà.

Ranh giới xuất hiện giữa ba người, mơ hồ biến thành thế giằng co. Hứa Đường Hề là người duy nhất không chọn đứng về bất kỳ bên nào, nhưng cô nhóc thật sự rất bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải. Cô nhóc không dám mở miệng, cân nhắc tới lui, cuối cùng chỉ im lặng cúi người nhặt đống hình dưới đất lên rồi nắm trong lòng bàn tay, lui qua một bên.

Cả một lúc lâu, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Chu Tuệ. Xung quanh yên tĩnh, nên một tiếng động nhỏ thôi cũng truyền tới bên tai Hứa Đường Thành, khiến y hoàn toàn mất hết sức lực.

“Sao con lại hồ đồ như vậy hả?”

Không hề trách cứ nặng nề, Hứa Nhạc Lương chỉ mở đầu bằng một câu như vậy.

Hứa Đường Thành dù có trăm ngàn lời muốn nói thì y cũng biết không nên nói vào lúc này, y chỉ ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của Hứa Nhạc Lương: “Ba, mẹ…”

“Đừng có gọi mẹ!” Chu Tuệ không cách nào bình tĩnh được như Hứa Nhạc Lương, bà dùng hai tay nắm chặt lấy cánh tay chồng mình, cả người run rẩy, giống như cả cơ thể từ trên xuống dưới chỉ dựa vào cái này chống đỡ, buông ra phát là người sẽ sụp xuống ngay.

Hứa Đường Thành nhìn thấy bộ dáng của Chu Tuệ lúc này, ngực nhói lên từng cơn. Y biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, mà từ đầu đến cuối điều khiến y lo lắng nhất chính là Chu Tuệ.

Nếu như nói về người hy sinh nhiều nhất cho cái nhà này, thì người đó chắc chắn là Chu Tuệ, bà có đủ tiêu chuẩn của một người mẹ lý tưởng, người khác có muốn bắt bẻ cũng không được.

Chân của Hứa Nhạc Lương không tiện vận động nhiều, Hứa Đường Thành nhớ rõ khi còn bé đều là Chu Tuệ chạy xe đạp đưa đón mình đi học. Một năm bốn mùa, nhiệt độ không phải lúc nào cũng dễ chịu, mà cho dù là ngày nắng gắt hay tuyết rơi, trong mắt Hứa Đường Thành, tấm lưng của mẹ mình chưa bao giờ thay đổi.

“Đường Hề,” Giọng Hứa Đường Thành nghẹn ngào, y nhỏ giọng nói, “Em đỡ mẹ ngồi xuống trước đi.”

Hứa Đường Hề gật đầu một cái, muốn đỡ Chu Tuệ, Chu Tuệ lại không chịu ngồi. Bà nhìn Hứa Đường Thành với hai mắt đỏ ngầu, miệng hơi hé mở, cuối cùng nói một câu.

“Chia tay đi.”

Vừa giống ra lệnh, vừa giống thỉnh cầu.

Hoặc là những lời này khiến Chu Tuệ không thể nào không hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra, bà lấy tay che mắt lại, khóc hỏi Hứa Đường Thành: “Con có biết mình đang làm gì không?”

Hứa Đường Thành muốn nói “Con biết”, muốn nói mình không phải nhất thời hồ đồ, còn muốn nói, con đâu có làm chuyện gì xấu, chỉ là yêu một người thôi mà. Y có thể nói ra một đống đạo lý, cũng có thể chỉnh sửa lại những nhận thức sai lầm của mọi người về đồng tính luyến ái, nhưng vào giờ phút này, y không thể nói, càng không dám nói.

Ở trong chuyện này, cho dù y không sai, y cũng không có quyền gì trách ba mẹ mình không thấu hiểu. Nếu như nói những do dự và suy xét lúc trước của y có lợi chỗ nào, thì đó hẳn là muốn có thêm thời gian nghĩ cách thuyết phục để sao cho ba mẹ mình đỡ tổn thương nhất có thể.

“Hai người đàn ông… Con nói xem, này là chuyện gì hả?”

Giọng của Chu Tuệ dần thấp xuống, thấy Hứa Đường Thành không đáp, bà lặp lại thêm một lần nữa.

“Hình đâu rồi?” Chu Tuệ đột nhiên gọi Hứa Đường Hề, “Đường Hề, đưa hình cho anh con.”

Hứa Đường Hề không dám kích thích Chu Tuệ, mặc dù không biết tại sao mẹ mình lại nói như vậy, cuối cùng vẫn cầm hình đưa tới tay Hứa Đường Thành.

“Xé nó đi.”

Tầm mắt nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm mặt đất bỗng nhiên nâng lên, rơi vào người Chu Tuệ. Hứa Đường Thành không ngờ Chu Tuệ đưa ra yêu cầu như vậy, Chu Tuệ hít sâu một hơi, giọng có hơi run rẩy: “Ai cũng có lúc đi sai đường, mẹ không trách con nữa, chỉ cần con xé tấm hình này, đoạn tuyệt quan hệ với thằng bé kia, mẹ sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Tất cả mọi người đều nhìn Hứa Đường Thành, Hứa Đường Thành liếc nhìn mấy tấm hình kia, mãi không thấy nhúc nhích.

Trong bất kỳ thế giằng co nào, kế hoãn binh luôn có hiệu quả nhất định. Y biết rõ đây là thời điểm Chu Tuệ kích động nhất, khó thuyết phục nhất, cũng biết trước mắt mình nên tạm thời nhượng bộ Chu Tuệ, để bà bình tĩnh lại, thế nhưng Hứa Đường Thành vẫn nắm chặt mấy tấm hình, tiếp tục giữ im lặng.

Chỉ là mấy tấm hình mà thôi, bây giờ xé, y tin tưởng Dịch Triệt sẽ thông cảm, việc này cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người.

Thế nhưng y lại không nỡ.

Lúc Dịch Triệt hôn lên mặt y, khóe môi vẫn đang mỉm cười, lúc hắn nhét hình vào túi y còn dặn đi dặn lại là không được ném đi, nhất định phải giữ lại.

Hứa Đường Thành không phải người mê tín, thế nhưng cho dù không muốn y cũng phải thừa nhận y đối với tương lai của bọn họ trong lòng chất chứa rất nhiều bất an và lo sợ, y sợ mình giải quyết không tốt chuyện trong nhà, cũng sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Mà những bất an và lo sợ đó dưới sự thúc giục, có lẽ là nóng lòng muốn tìm một thứ gì đó khiến mình yên ổn trở lại, giờ phút này Hứa Đường Thành lại đột nhiên trở nên mê tín, y sợ nếu bây giờ mình xé hình, tương lai bọn họ sẽ thật sự phải chia xa.

“Con có nghe không hả?” Thấy y bất động, Chu Tuệ lại hỏi lần nữa.

Hứa Đường Thành im lặng nhìn Chu Tuệ, y không có trực tiếp cự tuyệt, nhưng dựa vào sự ngầm hiểu giữa hai người, Chu Tuệ nhìn ra được ý y. Bà có chút không tin được, cũng không hiểu, tại sao đứa con mình nuôi từ nhỏ tới lớn lại đột nhiên thành ra thế này.

“Vậy là con chọn nó?”

Lúc này Hứa Đường Thành mới lên tiếng: “Mẹ, vấn đề không phải là chọn hay không chọn, con chỉ là…”

“Con nhất định phải chọn! Mẹ nói thẳng luôn là mẹ không chấp nhận được, không phải chỉ có mình mẹ, mà cả cái nhà này đều không thể chấp nhận.”

“Con biết mọi người không chấp nhận.” Hứa Đường Thành nói, “Con biết, con không có nói với mọi người là cũng bởi vì con biết mọi người sẽ không có khả năng chấp nhận, con cũng hiểu được điều đó, thật sự. Nhưng mà, con mong mẹ ít nhất cũng cho con chút thời gian, để con nói rõ có được không?”

“Được bao lâu rồi?” Chu Tuệ đột nhiên hỏi.

Hứa Đường Thành ngẩn ra, sau đó mới hiểu Chu Tuệ đang hỏi cái gì.

“Hơn ba năm.”

“Hơn ba năm,” Chu Tuệ lẩm bẩm, “Con giấu cái nhà này ba năm rồi?”

Có người gõ cửa hai cái.

Người khác có lẽ không biết là ai, nhưng Hứa Đường Thành biết là Dịch Triệt.

Đáng lẽ dựa theo kế hoạch ban đầu, bây giờ y sẽ mở cửa ra, sau đó Dịch Triệt nói tới tặng bánh Trung thu, Chu Tuệ với Hứa Nhạc Lương sẽ ra tiếp đón, Hứa Đường Hề cũng sẽ chậm rãi theo sau.

Chỉ mới có mấy phút, mà giống như cả thế giới đều thay đổi.

Hứa Nhạc Lương với Chu Tuệ không nhúc nhích, Hứa Đường Hề muốn đi mở cửa, lại không biết trong hoàn cảnh hiện tại mình có nên ra mở cửa hay không. Cô nhóc nhỏ giọng kêu Hứa Nhạc Lương một tiếng, nói: “Ba, có người tới.”

Hứa Đường Thành ho nhẹ: “Con ra mở cửa.”

Không đợi đáp lại, y đã sải bước tới cánh cửa, sau khi dừng lại, vội đem hình nhét hết vào trong túi.

Y xưa nay chưa từng biết mình hóa ra lại lệ thuộc vào Dịch Triệt nhiều như vậy, hoặc là nói, không phải lệ thuộc, mà là chỗ dựa tinh thần.

Tay nắm lấy chốt cửa, y cảm nhận được tâm trạng căng thẳng trước giờ chưa từng có – y muốn gặp Dịch Triệt, không thể chờ thêm một giây nào nữa, y không cần Dịch Triệt phải nói gì, làm gì, chỉ cần đứng trước mặt y, để y nhìn hắn một chút là được rồi. Giống như việc ban nãy y cố chấp giữ lại mấy tấm hình vậy, Dịch Triệt chính là Định Hải Thần Châm của y.

*Định Hải Thần Châm: là gậy như ý của Tôn Ngộ Không, tượng trưng cho “Định”, ý chỉ Dịch Triệt là người có thể khiến Hứa Đường Thành kiên định, bình tĩnh trở lại.

Người đứng ngoài cửa tay xách một cái túi nhỏ, vừa thấy Hứa Đường Thành mở cửa ra thì lập tức mỉm cười với y, không biết nụ cười này là được lên kế hoạch trước hay là phản ứng trong vô thức.

“Em tới đưa…”

Không đợi hắn nói xong lời thoại hai người bàn trước đó, Hứa Đường Thành bỗng nhiên tiến lên một bước, đưa tay chặn hắn lại.

Cánh cửa vừa vặn ngăn cách hai người, Hứa Đường Thành nhìn vào mắt Dịch Triệt, miệng khẽ nhúc nhích: “Em về trước đi.”

Dịch Triệt sửng sốt. Hắn không thấy được tình huống trong nhà, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy anh?”

Hứa Đường Thành không lên tiếng, Hứa Đường Hề cũng theo ra tới, cô nhóc đứng sau lưng Hứa Đường Thành, thấy Dịch Triệt nhìn sang, cắn môi dưới, ngón tay chỉ hướng phòng khách.

Dịch Triệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bị phát hiện rồi, hiện giờ tâm trạng mẹ anh đang không tốt.” Hứa Đường Thành nói xong, thậm chí còn miễn cưỡng cười một cái, “Giờ em mà vào thì không ổn lắm, em về nhà trước, đợi anh một chút có được không?”

Chu Tuệ giống như biết ai tới, bà bỗng nhiên gạt tay Hứa Nhạc Lương ra, nhanh chóng đi tới. Hứa Đường Thành sau khi nhận ra được sự xuất hiện của bà thì nhanh chóng xoay người, chưa kịp suy nghĩ đã chắn trước người Dịch Triệt.

Chu Tuệ thấy vậy, đột nhiên dừng lại, ngây người nhìn y.

Hứa Đường Thành nhìn thấy ánh mắt đó thì trong lòng lập tức chùng xuống.

“Chú, dì.”

Sau khi cân nhắc, Dịch Triệt cuối cùng vẫn kêu một tiếng.

Tay Chu Tuệ nắm lại thành quyền, móng tay ghim sâu vào da thịt.

“Ừ,” Bà gật đầu một cái, “Có gì không?”

“Con…” Dịch Triệt cẩn thận mở miệng, nói, “Con tới biếu bánh Trung thu.”

“Không cần đâu, Đường Thành đã mua nhiều lắm rồi.”

Giọng Chu Tuệ nhàn nhạt, cho đến bây giờ, bà cũng chưa nói ra lời nào khó nghe với Dịch Triệt. Hứa Đường Thành không nghe nổi nữa, y quay người lại, đẩy Dịch Triệt, muốn hắn đi về trước. Dịch Triệt lại không chịu đi, hắn chưa bao giờ có kinh nghiệm ứng phó với trưởng bối, nhưng trực giác nói cho hắn biết Hứa Đường Thành đang lâm vào tình cảnh vô cùng khó khăn, mà mình không thể rời đi vào lúc này. Hứa Đường Thành không tiện giải thích nhiều, cũng không thể cứ đứng đây nói chuyện với Dịch Triệt, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu với hắn, để hắn nghe mình.

Y dứt khoát đẩy Dịch Triệt một cái rồi đóng cửa lại.

“Con chọn nó phải không?”

Tiếng đóng cửa vang lên hồi lâu, Chu Tuệ mới hỏi.

Vẫn là câu hỏi ban nãy.

Hứa Đường Thành quay người lại, hạ thấp giọng, nói, “Mẹ, cái này không có gì để chọn với không chọn cả, mẹ biết mà, dù có xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ không rời xa mọi người.”

Y tránh nói ra điều Chu Tuệ không muốn nghe, nhưng Chu Tuệ vẫn ép tới cùng, không cho y một chút cơ hội tránh né.

“Nếu không muốn từ bỏ cái nhà này thì chia tay nó. Còn không chia tay được thì đi theo nó đi.”

Cuối cùng vẫn phải đi đến bước đường này.

Hứa Đường Thành nhìn Hứa Nhạc Lương, qua hai giây, nghe ông nói, “Đường Thành, từ nhỏ tới lớn, ba mẹ đều tôn trọng quyết định của con, chỉ duy chuyện này là không được.”

Đối mặt với kẻ thù phải xem ai càng ác độc càng vô tình, còn đối với những người yêu thương nhau, chẳng qua chỉ là xem ai mềm lòng trước.

Tính Hứa Đường Thành dễ mềm lòng, nhất là với người nhà của mình, y không có chuyện gì là không thể đồng ý, không có gì là không thể nhượng bộ, nhưng hôm nay không được.

Hôm nay mọi chuyện xảy ra khiến y trở tay không kịp, bất ngờ ập tới chẳng cho y chút thời gian để chuẩn bị. Nhưng có một suy nghĩ, Hứa Đường Thành đã chuẩn bị xong từ lâu, chính là phòng tuyến cuối cùng của y, dù có phải rơi vào tuyệt cảnh, cùng đường mạt lộ, hay tự tổn tám trăm, tám ngàn, thậm chí là tám chục triệu y cũng phải bảo vệ một điều —  Chính là y sẽ không bỏ rơi Dịch Triệt, cho dù chỉ là kế hoãn binh, hay phải tạm thời tách ra, y cũng không muốn.

Thế nên y lắc đầu một cái, nói với Chu Tuệ: “Con sẽ không rời khỏi mọi người, cũng không chia tay em ấy.”

Hứa Đường Thành chưa từng có thời kỳ phản nghịch, đây là lần đầu tiên y nói ra một cái quyết định, sau đó nhìn ba mẹ mình đau khổ.

Tiểu khu của bọn họ có một cái siêu thị nhỏ, Hứa Đường Thành từ nhà đi ra, muốn ghé siêu thị mua gói thuốc lá lại phát hiện mình quên mặc áo khoác, tiền cũng không mang theo. Cũng may lúc trước y hay ghé đây mua đồ nên quen biết ông chủ, Hứa Đường Thành hỏi: “Chú cho con mua thiếu cái này được không? Nãy con đi vội quá quên mang tiền, chút nữa con bảo người mang xuống trả chú.”

“Được chứ.” Ông chủ đang cầm điện thoại chơi game, không dời mắt nói, “Cậu mua gì?”

Vốn là định nói ra cái hiệu hay hút, nhưng chẳng hiểu sao y vừa lướt mắt một cái, giống như nhớ tới cái gì, đổi thành: “Chú cho con một gói Nhuyễn Trung Hoa đi.”

Y cầm điếu thuốc đi vòng quanh siêu thị, cuối cùng chọn một góc nhỏ không người, ở cuối một con đường nhỏ, hai mặt là tường, một mặt là lùm cây um tùm, cả một vùng gạch đỏ cỏ xanh.

Dịch Triệt quả nhiên rất nhanh đã xuống tới, Hứa Đường Thành cũng không biết sao hắn tìm được mình, thấy đối phương thở hổn hển, lông mày nhăn lại vẫy vẫy tay với y.

Dịch Triệt ngồi xổm xuống trước mặt y, hỏi: “Ba mẹ anh không đồng ý chuyện hai đứa mình hả?”

Hứa Đường Thành gật đầu: “Phản ứng kịch liệt lắm.”

Cả hai đều ngồi nhưng do Hứa Đường Thành ngồi men theo thềm gạch nên cao hơn Dịch Triệt một chút. Mà thân hình hai người lại khác nhau, nhích qua nhích lại, đúng lúc khiến cho ánh mắt cả hai rơi vào một đường thẳng nằm ngang.

Dịch Triệt cả một lúc lâu không nói gì, sau đó nắm lấy tay Hứa Đường Thành quơ quơ.

Định Hải Thần Châm cũng không phải nói bừa. Hứa Đường Thành đón lấy tay Dịch Triệt, nhìn chỗ tay hai người giao nhau đến đờ ra.

Thuốc hút được hơn phân nửa, Hứa Đường Thành nghiêng đầu nhả khói ra, mới quay sang hỏi Dịch Triệt: “Em có mang tiền theo không?”

Dịch Triệt không biết y muốn làm gì, vẫn nghiêm túc trả lời: “Có mang.”

“Nãy anh mua thuốc lá mà quên không mang tiền, em qua đó trả ông chủ dùm anh đi.”

“Ừm.” Dịch Triệt đứng dậy đưa túi bánh Trung thu trong tay cho y rồi mới đi.

Trong lúc chờ hắn trở lại, Hứa Đường Thành mở túi bánh ra nhìn thử. Bên trong có tổng cộng ba cái bánh, đúng là không phải loại bình thường bọn họ hay ăn.

Hứa Đường Thành lật qua lật lại rồi bỗng nhiên dừng tay, cảm giác chua xót dần mất khống chế muốn trào ra, khiến y phải châm thêm điếu thuốc, dùng sức hít vào một hơi thuốc lá.

Cảm giác chua xót vẫn không chịu dừng lại, y bỏ qua cánh tay cầm thuốc, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Vốn cảm thấy bọn họ đã mua nhiều bánh Trung thu lắm rồi, bây giờ nhìn lại, bọn họ cũng chỉ còn ba cái bánh này thôi.

Dịch Triệt từ từ trở lại, nhìn thấy một tay Hứa Đường Thành đang cầm bánh Trung thu nghịch, lập tức theo đó mà bảo y mở ra nếm thử một chút. Hắn muốn nói gì đó để phân tán sự chú ý của Hứa Đường Thành, cho nên vừa xé gói bánh vừa lải nhải: “Cái hộp bánh này của Triệu Vị Phàm ban đầu có sáu cái, sau bị Vưu Phóng lén ăn mất hai cái, còn bốn cái. Em định mang hết bốn cái đó qua cho anh thì nhỏ mới nói tặng bốn cái bánh Trung thu không may mắn, nên là khui một cái ra hai đứa cùng ăn.”

“Người ta cho em ba cái, em lại mang hết qua cho anh,” Hứa Đường Thành ngẩng đầu lên, khói thuốc lượn lờ bên tai. Y cười một tiếng, “Không phải nói bánh ngon lắm sao, em để lại một cái tối ăn đi.”

“Nhưng mà mỗi cái vị mỗi khác,” Dịch Triệt nhanh tay lấy hai cái bánh còn lại ra khỏi túi, chỉ vào chỗ ghi mùi vị trên từng cái bánh cho Hứa Đường Thành nhìn, “Anh xem, vị của mấy cái này đâu có giống nhau, cái bánh mà em ăn không giống mấy cái này.”

Gói bánh phản chiếu ánh nắng mặt trời, sắc vàng rực rỡ, đong đưa làm Hứa Đường Thành ngơ ngẩn.

Thấy y không nói lời nào, Dịch Triệt còn tưởng y chê nhiều, bèn đưa miếng bánh mới mở ra tới bên miệng y, nói, “Vậy anh ăn trước, nếu không ngon thì đưa cho em.”

Ngày hôm đó Hứa Đường Thành bỏ lại tiếng khóc của ba mẹ mà cắn răng rời đi. Dù tim đau lắm vẫn phải đi.

Khi đó, tình yêu là toàn bộ lý do của y, nếu muốn y nói tình yêu rốt cuộc sâu đậm cỡ nào, tại sao hai người đàn ông, ngay cả chuyện tạm thời nhượng bộ vì lợi ích toàn cục cũng không làm được, y thật sự không cách nào nói rõ. Y chỉ có thể đưa ra một câu trả lời rất trừu tượng, là y không bỏ được Dịch Triệt, Dịch Triệt cũng không thể không có y.

Mà bây giờ Hứa Đường Thành biết, rất rõ ràng cụ thể, cũng rất sâu sắc.

Y cúi đầu cắn một cái, bánh Trung thu bị cắn mất một miếng, rất ngọt.

“Ngon không anh?” Dịch Triệt hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện