Xe dừng lại trước cổng tiểu khu, sau khi tiếng đóng cửa xe vang lên, Dịch Triệt cũng đi theo xuống xe.
Gần tiểu khu có một cái siêu thị, trước cổng siêu thị có một xe nhỏ bán sơn tra ngào đường, bảng hiệu để mấy chữ “Hồ lô ngào đường”. Dịch Triệt theo tiếng nhạc nhìn sang thì thấy gần đó có hai học sinh mặc đồng phục Nhất Trung đang ngồi đó, mỗi người cầm trên tay một bịch hồ lô luôn miệng thổi thổi. Hơi thở trắng muốt, gần như bao trọn lấy viên hồ lô.
Sơn tra ngào đường
Dịch Triệt thu lại tầm mắt, hắn không có đi theo, chỉ im lặng đứng đó nhìn hai người trò chuyện.
Đột nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái. Dịch Triệt giật mình quay đầu thì thấy Hứa Đường Hề toàn thân bọc kín.
“Chị đó là ai vậy anh?” Hứa Đường Hề cũng không có nhìn mặt hắn nói chuyện mà lặng lẽ đứng bên cạnh hắn nhìn hai người kia, khóe mắt thoáng hiện lên ý cười.
“Bạn học lúc trước của Đường Thành ca.”
Hắn chỉ giải thích như thế.
Vừa dứt lời, người bên kia đang nói chuyện với Mặc Chi giống như cảm nhận được cái gì đột nhiên liếc mắt sang nhìn bọn họ. Mắt thấy cái đầu nhỏ lộ ra, Hứa Đường Thành mới đầu sửng sốt một chút sau mới nghiêng đầu cười lên.
Y vẫy tay với bọn họ rồi lại nhìn về phía trước kêu một tiếng. Dịch Triệt lúc này mới thấy Chu Tuệ đang đứng cách đó không xa.
Hứa Đường Thành đi tới, Mặc Chi vẫn còn đi theo phía sau y. Hứa Đường Hề cho tay vào túi áo khoác, xoay người nháy mắt với Chu Tuệ rồi lại coi như không có gì xảy ra quay đầu lại cười với Hứa Đường Thành.
“Em với mẹ đi mua đồ hả?”
“Dạ,” Hứa Đường Hề giơ cái bọc ni lông trong tay lên cho y nhìn, “Hôm nay không phải anh về sao, mẹ thấy đồ ăn không đủ nên mới đi mua thêm.”
Chu Tuệ đã đi tới, theo bản năng mà âm thầm đánh giá cô gái đứng đằng sau Hứa Đường Thành.
Mặc Chi cười với bà một cái, hơi khom người chào, “Con chào dì”.
Lần gặp mặt ngắn ngủi này, nội dung cũng không phải là hỏi thăm sức khỏe, theo lý thuyết sẽ không để lại ấn tượng gì sâu sắc. Thế nhưng trên đường trở về, Chu Tuệ ngồi trong xe cứ vài ba câu lại nhắc tới Mặc Chi. Nói tới nói lui cũng là bà cảm thấy cô gái tên Mặc Chi này rất tốt, hơn nữa còn nhìn ra cô đối với Hứa Đường Thành có ấn tượng không tệ, muốn y nắm chắc cơ hội, chủ động một chút, tiếp xúc với con gái nhà người ta nhiều hơn. Hứa Đường Thành luôn miệng giải thích rằng bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, cũng không thường xuyên liên lạc. Dù vậy Chu Tuệ vẫn chưa từ bỏ, còn trách y không biết cách cư xử với con gái.
“Bình thường ít gặp thì gặp nhiều lên, có ai mới đầu đã thân quen đâu, cũng không phải là do từ từ tiếp xúc mà hiểu nhau sao? Con rảnh thì hẹn con gái nhà người ta đi ăn cơm, mẹ nói này, sau này nghỉ tết nghỉ lễ đừng chỉ biết có về nhà. Bây giờ trong nhà không có chuyện gì, con bình thường bận rộn ít đi ra ngoài, tới nghỉ lễ còn về nhà nữa thì thời gian đâu ra mà nói chuyện yêu đương?”
Nói rồi Chu Tuệ cảm thấy mình đã tìm ra nguyên nhân lâu rồi không thấy Hứa Đường Thành yêu đương. Lại suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy cái phân tích của mình quá chi là hợp lý. Nếu không con trai mình ưu tú như vậy cớ sao tới giờ vẫn chưa có bạn gái chứ? Bà vỗ vỗ chân mình, chém đinh chặt sắt nói, “Đúng vậy, nhất định là do không có thời gian, con không cần lần nào được nghỉ cũng về nhà đâu.”
Ngay cả ý chỉ không cho về nhà cũng ban xuống, Hứa Đường Thành biết lần này Chu Tuệ là gấp gáp thật sự, y cũng không còn cách nào, chỉ có cách đồng ý để tạm thời trấn an bà, luôn miệng đảm bảo mình sẽ nhớ thật kỹ.
Hứa Đường Hề ngồi một bên lén cười, nói anh trai cô cái gì cũng tốt, chỉ là ở phương diện theo đuổi con gái có chút gian nan. Lời vừa nói xong, Hứa Đường Hề thấy Dịch Triệt ngồi đằng trước từ nãy giờ vẫn luôn im lặng, bỗng nhiên nghiêng người, cười gian hỏi: “Dịch Triệt ca, anh thì sao?”
Dịch Triệt vốn đang ngồi nghe đến xuất thần, lúc này được hỏi bất ngờ đương nhiên không biết nên trả lời thế nào.
“Em hỏi là anh có bạn gái chưa?” Thấy hắn không có phản ứng, Hứa Đường Hề mới lặp lại câu hỏi một cách rõ ràng, hơn nữa còn nói đùa, “Có gì anh chỉ dẫn giúp anh em với.”
Xe rẽ vào tiểu khu, Hứa Đường Thành đạp thắng dừng lại, chờ đợi xe phía trước chạy qua.
Bởi vì đang suy nghĩ vấn đề này, Dịch Triệt không tự chủ nhìn Hứa Đường Thành. Quay đầu mới phát hiện y cũng đang nhìn mình.
“Không có.”
Trên đường lại có người bị chặn xe, chủ xe không có cách nào đỗ được chỉ còn cách liên tục bóp còi giục xe kia đi qua chỗ khác.
Âm thanh ồn ào từ bốn hướng truyền tới, mà câu trả lời này cũng bị chìm trong tiếng còi inh ỏi.
Bên trong tấm ảnh mới chụp để làm lại thẻ căn cước là cặp mắt với viền thâm to tướng, tiết lộ một đêm trằn trọc không ngủ của chủ nhân.
Sau này Dịch Triệt còn nằm mơ thấy cảnh tượng ấy vô số lần.
Những gì hắn mơ thấy đa phần đều rất mơ hồ, cũng có vuốt ve. Nhưng lại không liên quan đến hắn. Chỉ có một lần nhân vật chính trong mộng của hắn không còn là Hứa Đường Thành và nữ sinh khác mà là hắn đạp xe chở Hứa Đường Thành, ở cái dốc mà hắn thường đi buông thắng chạy xuống. Hình ảnh trong mơ vô cùng rõ ràng, tới mức thấy rõ lúc xuống dốc, hắn còn giơ tay lên che mắt Hứa Đường Thành lại. Hứa Đường Thành ngồi trong ngực hắn kêu gào, tóc bị gió thổi bay lên, chạm đến cằm mình.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai mang đến cảm giác kích thích chưa từng có, kinh thiên động địa.
Tới đây, tất thảy đều là mộng đẹp.
Chờ xe dừng lại, sau khi thở hổn hển xong, Hứa Đường Thành bỗng nhảy xuống xe, xoay người lại nhìn hắn. Tròng mắt y đen nhánh, khiến hắn liên tưởng đến vực sâu không đáy, cũng nghĩ tới truyền thuyết nơi thiên đường mà tất cả mọi người đều được sống hạnh phúc. Thật giống như dù có bao nhiêu mâu thuẫn, thì trong mắt y mọi thứ vẫn tốt đẹp như vậy.
Y muốn gọi tên hắn, tiếp đó, báo cho hắn một cái tin tốt.
“Anh muốn…”
Trơ mắt nhìn y mở miệng trong nháy mắt, giống như gom hết nửa đời ưu tư, cho nên một màn này trở thành phân cảnh khiến người ta cảm động đến rơi lệ, hắn cũng rốt cuộc không nhìn tiếp được nữa.
Không chống cự nổi nữa, hắn đau tới bừng tỉnh.
Tiếp theo đó, hắn chỉ biết nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng.
Bên tai có tiếng nhạc vang lên, là tiếng chuông di động của hắn. Hắn dùng cánh tay đã tê cứng cầm di động lên xem, là Hứa Đường Thành gọi tới.
“Dậy chưa?”
Giọng Dịch Triệt khàn khàn: “Em mới vừa dậy.”
“Ừ, anh sợ em ngủ quên. Em dậy rồi thì sửa soạn đi, khoảng hai mươi phút nữa anh tới đón em, chúng ta đi ăn sáng rồi tới trạm xe.”
Dù trước đó hắn đã từng đi Thượng Hải một mình rồi, nhưng đi từ Bắc Kinh thì đây vẫn là lần đầu tiên. Hứa Đường Thành đại khái hoàn toàn xem hắn như em trai nhỏ mà chăm sóc, kiên quyết đòi đưa hắn tới trạm xe cho bằng được.
Cúp máy, Dịch Triệt phải một lúc lâu mới hoàn hồn lại. Mới vừa rồi trong điện thoại, âm thanh của Hứa Đường Thành thân thiết như vậy, điều này làm hắn ý thức được, cho dù hắn có mang theo tâm ý thế nào, ôm ảo tưởng gì thì vẫn sẽ có một ngày, Hứa Đường Thành cùng một cô gái yêu đương, rồi kết hôn, có một gia đình hạnh phúc.
Thậm chí hắn còn bi quan nghĩ, tới ngày y kết hôn, có thể để mình làm phụ rể hay không.
Từng tầng bụi bặm bám trên trần nhà, đều là mệt mỏi của năm tháng lắng đọng lại.
Hai người ăn sáng ở một tiệm bánh bao, sau khi hỏi ý kiến của Dịch Triệt, Hứa Đường Thành gọi hai lồng bánh bao nhỏ, chia làm hai vị khác nhau. Dịch Triệt mới đầu ăn khá chậm, cho tới khi Hứa Đường Thành nói mình ăn no rồi hắn mới đem đống bánh còn lại nuốt hết vào bụng.
Trên đường đi Hứa Đường Thành đã ngáp mấy cái, lúc đợi Dịch Triệt ăn xong y che miệng lại mệt mỏi ngáp thêm cái nữa.
Sau khi lên xe, Dịch Triệt bỗng không đầu không đuôi nói một câu: “Đợi em mười tám tuổi sẽ học lái xe, tới lúc đó có thể lái xe được rồi.”
Hứa Đường Thành cười cười: “Vậy quá tốt rồi, anh hay bị đau thắt lưng, lái xe thời gian dài đúng là không chịu nổi.”
“Eo anh rốt cuộc bị sao vậy?” Dịch Triệt hiếm khi nhíu mày với Hứa Đường Thành, “Hay là anh đi bệnh viện kiểm tra thử xem.”
“Anh đi khám rồi, không có khám ra cái gì hết, có thể do thể chất vốn yếu sẵn, di truyền.”
“Ừm.” Dịch Triệt chần chờ đáp lại một tiếng, vẫn không yên lòng, thầm nghĩ sau này lại dẫn y đi kiểm tra xem, nào có người nào mới hơn hai mươi tuổi mà eo đã không tốt chứ.
Tết dương lịch, hai bên đường đâu đâu cũng là đồ trang trí màu đỏ, bỗng nhiên nhớ tới hồi còn học cấp ba, trước Tết dương lịch mình cũng ra trạm xe đón y.
“Cười gì đó?” Hứa Đường Thành hỏi.
“Hả?” Dịch Triệt dời mắt ra ngoài cửa sổ, trả lời, “Không có gì.”
Hắn che lại nụ cười rõ ràng nơi khóe miệng, hỏi y, “Lát nữa anh về nhà hả?”
“Ừ.” Hứa Đường Thành gật đầu một cái, “Có điều mai là anh phải quay lại rồi, ngày mốt còn phải cùng bạn học đi Hoan Lạc cốc.”
Bạn học? Dịch Triệt ngay lập tức nghĩ tới Mặc Chi.
Hai bàn tay vốn rảnh rỗi bỗng nhiên đan chéo lại, làm bộ lơ đãng hỏi, “Bạn đại học của anh hả?”
“À không, là mấy người bạn học chung cấp ba lúc trước.”
Hứa Đường Thành cũng không phải không biết Mặc Chi có ý với mình, cô rủ y đi chơi, còn không quên nói cho y biết có hai người bạn cùng đi, càng đông người chơi càng vui. Mà trùng hợp chính là hai người bạn này cũng là hai người bạn cấp ba duy nhất mà bọn họ còn liên lạc.
Vốn y định từ chối, nhưng nhận ra thái độ cẩn thận của Mặc Chi trong điện thoại, y lại không đành lòng. Y đối với Mặc Chi tuy rằng không có cảm giác tim đập thình thịch, nhưng cũng không bài xích, còn cảm thấy đây là một cô gái tốt.
Cúp điện thoại, y dựa vào cửa sổ suy nghĩ, có phải do mình thiếu hụt kinh nghiệm yêu đương nên mới không nghĩ ra được phần thiện cảm này xuất phát từ tình bạn hay là thứ tình cảm gì khác. Có lúc y sẽ hoài nghi, những áy náy, thâm tình mà người ta nói, có thật sự tồn tại không?
Nếu như tồn tại, vậy tại sao y chưa từng trải qua?
“Hoan Lạc cốc…” Dịch Triệt lầm bầm một câu, sau đó cười nói, “Em chưa đi bao giờ.”
Chút mất mát lóe lên trong mắt hắn, Hứa Đường Thành lại thấy vô cùng rõ ràng.
“Anh cũng chưa đi,” y nói, “Vậy để lần này anh đi thăm dò trước, lần sau dẫn em đi chơi nhé.”
Trạm xe phía tây rất lớn, khiến người ta dễ dàng rơi vào một mớ hỗn loạn mà chẳng thể làm được gì. Hứa Đường Thành đưa Dịch Triệt tới đây vẫn thấy chưa đủ, đòi thay hắn vào trong lấy vé, xác định hắn không quên mang theo thẻ căn cước mới yên tâm thả người ra.
“Sau khi soát vé xong, lúc vào thang máy em nhớ nhìn màn hình trong đó tìm phòng chờ có biết không.”
Y vẫn còn đang dặn dò, Dịch Triệt gật đầu liên tục bảo mình đã biết rồi.
Xếp hàng soát vé.
Lúc sắp tới phiên hắn, Dịch Triệt rốt cuộc không nhịn được, quay đầu lại nhìn vào đám đông.
Mà Hứa Đường Thành vẫn còn chưa đi. Thấy hắn nhìn sang, y đứng trong tốp người mỉm cười với hắn.
Quảng trường phía bắc gió khá to, Dịch Triệt vẫy tay với y, muốn dùng khẩu hình bảo y trở về, lại phát hiện y căn bản không thể nghe được lời mình nói.
“Trở về đi thôi.”
Hứa Đường Thành giống như nghe hiểu được lời hắn nói, im lặng gật đầu một cái với hắn, cũng giơ giơ tay lên.
Cho tới khi hoàn toàn tiến vào phòng chờ, hắn mới không còn thấy được y nữa. Hắn nắm chặt vé xe màu đỏ trong tay, tự nhiên có một suy nghĩ kỳ lạ, một ngày nào đó, y cũng sẽ như bây giờ phất tay với hắn rồi hai người sẽ đi về hai hướng khác nhau.
Nhớ lại Tết dương lịch năm đó hắn đạp xe đến bên cạnh y. Khi đó tỉnh tỉnh mê mê, còn chưa rõ tình cảm trong lòng mình, chỉ biết là muốn y trở về, muốn nhìn thấy y. Cho dù là lỗ mãng chạy tới bên người y, hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nghĩ lại mới thấy khoảng thời gian đó thật sự quá đẹp đẽ.
Chưa rõ tâm ý, đương nhiên sẽ không cố kỵ.
Danh sách chương