Từ Nhâm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Dịch Triệt lúc này đang cởi nửa thân trên kiên trì làm một vị “người sắt độc nhất trong phòng”, hắn khóa cửa lại rồi cởi bao tay ra, xoa xoa đôi bàn tay.
“Cậu cố ý ở trước mặt tôi khoe khoang cơ bắp có phải không?” Từ Nhâm ngồi xổm xuống bên cạnh Dịch Triệt, cười nói, “Nghe nói khi trận đấu kết thúc người Nga sẽ tổ chức cuộc thi chạy lõa thể để chúc mừng chiến thắng, vinh quang của đất nước đều dựa vào cậu đó!”
Dịch Triệt không để ý tới đối phương, tập trung tinh thần, động tác chống đẩy được làm vô cùng tiêu chuẩn.
Từ Nhâm bĩu môi, như thông lệ bắt đầu thưởng thức cơ thể mỹ nam trước mắt, hỏi một câu “Cậu lạnh không?”, sau khi nhận được câu trả lời “Không lạnh”, Từ Nhâm cảm thấy mình đúng là rảnh quá mới quan tâm tên này, bỏ lại một câu “Nhàm chán” rồi ngồi trước bàn kiểm tra hộp mail.
“Tôi đệt!”
Vẫn còn cách mục tiêu ba cái chống đẩy nữa, Dịch Triệt bị tiếng rống của Từ Nhâm làm cho chấn động, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút – Từ Nhâm người này bình thường dù có bức xúc cỡ nào cũng không nói tục như thế này.
Nhưng Từ Nhâm từ sau khi thét lên một tiếng kia cũng không nói gì nữa, thẳng đến khi Dịch Triệt đứng dậy, lấy bộ đồ mặc vào, hắn mới lắp bắp nói: “Làm sao… làm sao bây giờ…”
“Cái gì mà làm sao bây giờ?”
“Nữ thần của tôi…nữ thần của tôi hình như…đang tỏ tình với tôi…”
Dịch Triệt hơi khựng lại.
Từ Nhâm hung hăng xoa xoa bắp đùi mình nói: “Tôi mới nhìn lướt qua, chưa có nhìn kỹ. Không được rồi, ông đây phải chuẩn bị tâm lý.”
Một tiếng “đinh” vang lên, cắt ngang Từ Nhâm lúc này đang run rẩy.
“Dịch Triệt Dịch Triệt, cậu có mail này, cậu tới xem đi! Để tôi… tôi đi uống miếng nước ấm bình tĩnh lại đã.”
Dịch Triệt nhìn về phía Từ Nhâm, cảm thấy trong cái nhìn của đối phương tất cả đều là sợ sệt.
Mấy tháng này, mail mà Dịch Triệt nhận được chỉ có hai loại – một là thư rác, hai là của Triệu Vị Phàm gửi tới, mà hôm qua Triệu Vị Phàm còn mới than phiền với hắn chuyện nhà ăn công ty lại làm món ớt xanh rang đậu phụ thành vị ngọt, Dịch Triệt cảm thấy cô sẽ không có khả năng lại gửi mail tới nữa. Dịch Triệt vì vậy cũng lười xem, nhưng thấy Từ Nhâm cứ không ngừng thúc giục, hắn đành phải ngồi xuống trước máy vi tính, dự định dọn dẹp lại hòm thư.
Sau khi sắp xếp lại hòm thư, bàn tay cầm chuột của Dịch Triệt bỗng dừng lại, không tiếp tục động tác nữa – mail này có để tên họ người gửi đàng hoàng, dù tên không hề có trong danh sách gửi mail lúc trước, nhưng hiển nhiên, đó không phải là thư rác.
Chủ đề email: Thông báo.
Nội dung chỉ có mấy chữ ngắn ngủi – “Isla muốn tôi nói cho anh biết, cô ấy chết rồi.”
Một lúc lâu Dịch Triệt vẫn không nhớ được người tên Isla này là ai.
Chờ rốt cuộc nhìn rõ cái email này, chút nhiệt trong người sau khi vừa vận động xong giống như bị đánh bật đi, khí lạnh đột ngột xông tới từng đầu ngón tay.
Hắn nhìn chằm chằm email kia đúng một phút, mới chậm rãi nhấn dấu X đóng email lại.
Dịch Triệt không để ý tới Từ Nhâm ở một bên không ngừng hít sâu, lại mặc vào hai lớp quần áo, máy móc mặc thêm một chiếc áo khoác thật dày rồi bước ra cửa.
Bên ngoài vẫn không có ánh nắng.
Hắn đi lên phía trước, không quản ánh đèn dần lui lại phía sau, từ đầu đến cuối đều cúi đầu. Lớp tuyết dày bị giẫm lên phát ra tiếng vang, cùng với tiếng gió khiến thần kinh hắn triệt để chết lặng.
Cô xem như rốt cuộc cũng được như nguyện rồi? Không biết đi bao xa, gió đột nhiên càng ngày càng lớn, Dịch Triệt lắc người, híp mắt lại nhìn vụn băng cùng tuyết bay đầy trời. Thân thể hắn hơi nghiêng một chút, cũng không biết là muốn phân cao thấp với ai, hắn kiên trì bước từng bước một về phía trước. Thẳng tới khi chân phải đạp vào khoảng không, cảm giác mất trọng lượng truyền khắp toàn thân, Dịch Triệt trơ mắt nhìn cảnh vật trong tầm mắt nghiêng ngả đảo lộn.
Ngày thứ 17 trải qua đêm vùng cực ở Nam Cực, Dịch Triệt phát hiện mình có thể đã mắc cái hội chứng T3 vùng cực địa mà mọi người hay nói – suy nghĩ trong đầu trở nên chậm chạp, cảm giác đối với xung quanh bắt đầu yếu dần, cảm xúc giống như đã lâm vào vực sâu vô cực, dù có hít sâu thế nào cũng không đủ dưỡng khí.
*Đêm vùng cực: là thời gian mà một đêm kéo dài tới 24 tiếng.
Trong nháy mắt đầu hắn tiếp xúc với băng tuyết, Dịch Triệt vậy mà có thể nhìn lên bầu trời đen ngòm nghĩ, cảm giác chết đi, có phải là như vậy hay không.
Trước lúc nhắm mắt lại, thứ cuối cùng hắn nhìn thấy, vẫn là Hứa Đường Thành – đêm đó hắn đứng đó lắp bắp cầm ly rượu cảm tạ mọi người, vừa quay lại chính là Hứa Đường Thành ngả người dựa vào ghế, tay thoải mái đặt lên chân, đầu hơi nghiêng một chút, cười nhạt mà nhìn hắn.
Xa hoa trụy lạc chiếu sáng đôi mắt y, mà ở giữa, là hắn, Dịch Triệt.
Dịch Triệt trở về, từ xa đã nghe thấy tiếng rống của Sơn ca. Từ Nhâm tinh mắt nhìn thấy hắn trước, lập tức hô lên một tiếng. Chờ tới khi Dịch Triệt đi qua, đứng trước mặt Sơn ca, đổ ập xuống thì tiếng mắng xối xả cũng theo đó vang lên.
“Con mẹ nó cậu lo đội tìm kiếm cứu nạn ngủ nhiều quá đúng không? Nhìn đi! Cậu nhìn cậu bây giờ đi! Người ta con mẹ nó đều yên vị ở trong đội! Đã nói từ đầu là không cho tự ý rời khỏi trạm, không cho tự ý rời khỏi trạm! Cậu nghe không hiểu tiếng người đúng không! Cậu ra ngoài đã bao lâu rồi?”
Dịch Triệt ho một tiếng, cuống họng chua xót nói: “Xin lỗi.”
“Ông đây con mẹ nó không cần cậu xin lỗi!” Đang muốn mắng tiếp, hắn lúc này mới nhìn thấy rõ thân người Dịch Triệt, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng giống như cao lên mấy trượng, “Con mẹ nó cậu còn rơi xuống hố?”
Dịch Triệt cúi đầu, không nói gì.
“Cậu thấy mình mạng lớn quá hả!”
Từ Nhâm tranh thủ thời gian đi qua ôm lấy Sơn ca: “Sư huynh sư huynh, được rồi, cậu ấy không phải bình an trở về rồi sao.”
Nói xong, hung hăng vứt cho Sơn ca cái khẩu hình: “Tâm tình cậu ta không tốt, tâm tình không tốt.”
Sơn ca nhìn thấy có mấy người vây xung quanh tò mò hóng chuyện, cố gắng để mình bình tĩnh lại, ném cho Dịch Triệt một câu: “Đi về viết kiểm điểm! Tám ngàn chữ!”
Viết một cái kiểm điểm dài tám ngàn chữ đối với Dịch Triệt là chuyện không thể nào. Hắn ngồi trước bàn nhìn tờ giấy trắng tới ngẩn người.
“Đừng viết, chờ sư huynh hết giận cậu tìm anh ấy nói vài câu là được.” Từ Nhâm nằm lỳ trên giường nói.
Dịch Triệt ngồi một hồi, ngoại trừ hai chữ “Kiểm điểm” thì cái gì cũng không viết ra nổi. Hắn thật sự không biết nên giải thích thế nào về hành vi ngày hôm nay của mình, ngay cả chính hắn cũng không biết, cảm xúc đột nhiên vỡ òa là vì cái gì.
Dịch Triệt đứng dậy, định đi ngủ rồi tính tiếp. Lúc cởi quần áo ra lại nghe thấy tiếng Từ Nhâm gào lên. Kết quả áo còn chưa kéo lên khỏi đầu đã cảm thấy một trận quay cuồng, lúc hắn phản ứng lại mới phát hiện, mình bị Từ Nhâm khiêng lên.
“Đệt!” Dịch Triệt kéo quần áo, mắng, “Cậu điên rồi hả!”
Từ Nhâm phí khá nhiều sức mới khiêng được Dịch Triệt, Dịch Triệt vừa nói xong hai người đã cùng nhau đổ ập người xuống giường. Dịch Triệt thở ra một hơi, vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn Từ Nhâm, phát hiện cái tên đang đè lên người mình vẫn còn đang cười ngây ngốc.
“Nữ thần của tôi nói với tôi, em yêu anh.” Từ Nhâm ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười tới lộ nguyên hàm răng.
Người đang trong bể tình đều là kẻ ngốc. Dịch Triệt cũng lười so đo với hắn, đẩy đầu Từ Nhâm qua một bên: “Đứng dậy, tôi không ngủ chung giường với đàn ông khác.”
Từ Nhâm đang đắm chìm trong câu “Em yêu anh” nên không nghe thấy câu kia của Dịch Triệt. Từ Nhâm đè Dịch Triệt xuống không cho hắn động đậy, kéo tay hắn đặt lên ngực mình nói: “Cậu sờ đi, tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi nè!”
Dịch Triệt không hứng thú rút tay về: “Mối tình đầu?”
“Ừm! Lần đầu tiên có người nói với tôi, em yêu anh, lại là nữ thần tôi thích từ lâu rồi nữa!” Từ Nhâm vui tới không ngừng nhún nhảy, “Tôi thấy tôi sắp điên rồi! Tôi muốn khỏa thân chạy chung với đám người kia! Cậu lần đầu tiên nghe một người nói thích mình cũng là thế này sao?”
Nghe vậy, Dịch Triệt lăng lăng nhìn trần nhà, cảm thấy Từ Nhâm còn đang nói gì đó bên tai. Hồi lâu sau, Dịch Triệt bỗng nhiên khô cằn tung ra một câu: “Không có.”
Từ Nhâm không kịp phản ứng lại, “Hả?”
Anh ấy không có nói với tôi, Dịch Triệt nghĩ.
Có lẽ cảm giác thất lạc trên mặt Dịch Triệt quá rõ ràng, Từ Nhâm mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, trong nhất thời cũng không dám đặt câu hỏi. Lúc hắn còn đang suy tư thì Dịch Triệt đã đẩy hắn ra, đứng dậy.
Thẳng tới khi hai người đều rửa mặt xong, nằm trên giường, Từ Nhâm mới xoay người về sau, nhìn Dịch Triệt trong bóng tối mà kêu một tiếng.
“Dịch Triệt.”
“Ừm?”
Từ Nhâm cẩn thận hỏi: “Tâm tình cậu không tốt hả?”
Dịch Triệt không nói gì.
“Cậu cũng ở chỗ này đợi chín tháng rồi, trong hoàn cảnh bị phong bế như thế này tâm tình người ta rất dễ sa sút, hậm hực, tôi mới ở có năm tháng mà đã sắp không chịu nổi rồi.”
Dịch Triệt cười cười: “Tôi cũng đâu thấy cậu có gì sa sút hậm hực đâu.”
“Tại vì tính tình tôi sáng sủa nhá, cậu thì không giống, tôi thấy cậu không thích nói chuyện lắm.” Từ Nhâm dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Cậu hôm nay không nói tiếng nào đã tự mình ra ngoài, như vậy rất nguy hiểm, lúc nghe thấy người bên đội tìm kiếm cứu nạn nói đây là thời điểm nguy hiểm, hai mắt sư huynh đỏ ngầu luôn ấy. Thật, lần sau đừng như vậy nữa, nếu tâm tình không tốt muốn ra ngoài đi dạo, tôi giúp cậu, hoặc ít nhất cũng nói với bọn tôi một tiếng.”
“Ừm, sau này tôi sẽ không như vậy nữa. Hôm nay…có chút đặc thù.”
Dịch Triệt muốn giải thích một chút, kết quả lại không biết nên nói từ đâu. Cũng may Từ Nhâm quan tâm, lại an ủi mấy câu, “Không sao, nếu sau này gặp lúc tâm tình không tốt cậu có thể qua bên tư vấn tâm lý tìm người tâm sự, ở chỗ này không thể cứ kìm nén mãi được.”
“Ừm.”
Khi Từ Nhâm cảm thấy cuộc trò chuyện này đã kết thúc, Dịch Triệt bỗng nhiên hỏi: “Vậy từ giờ cậu với nữ thần của cậu sẽ bên nhau hả?”
Từ Nhâm thụ sủng nhược kinh, từ lúc hắn tới Nam Cực đã ở chung với Dịch Triệt, mặc dù bình thường hai người cũng có nói chuyện phiếm, nhưng lúc nào cũng là hắn bắt chuyện trước, Dịch Triệt chưa bao giờ chủ động hỏi tới chuyện riêng tư của hắn.
“Ừ, bên nhau!” Từ Nhâm nói xong câu này liền hưng phấn không thôi, “Tôi vẫn cảm thấy mình như nằm mơ, tôi một mực không dám tỏ tình, luôn có cảm giác mình không xứng với cô ấy, không ngờ tới cô ấy vậy mà lại tỏ tình với tôi.”
Dịch Triệt trầm mặc hai giây: “Không xứng?”
“Ừm, người phàm với tiên nữ đương nhiên chênh lệch rồi.”
“Vậy chúc mừng cậu.” Dịch Triệt lại hỏi: “Sao cô ấy lại là nữ thần của cậu?”
Từ Nhâm cũng mặc kệ hôm nay tại sao Dịch Triệt lại khác thường như vậy, thao thao bất tuyệt nói: “Dáng dấp đẹp khỏi phải nói, tính tình lại tốt, bọn tôi là bạn thời đại học, lúc đó tôi cảm thấy cô ấy chỗ nào cũng tốt, có một lần tôi tham gia cuộc thi diễn thuyết, cô ấy ngồi ở dưới nên tôi khẩn trương lắm, sau đó liền quên hết mình phải nói cái gì, cô ấy thấy vậy cười với tôi một cái, còn vỗ tay để cổ vũ tôi, đặc biệt dịu dàng.”
Từ Nhâm nói rất nhiều, Dịch Triệt kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại mấy chữ, hỏi thăm này nọ. Cuối cùng Tư Nhâm mới hỏi: “Còn cậu thì sao? Nhìn cậu không giống có bạn gái lắm, nhưng chắc cũng có người mình thích hả?”
Dịch Triệt hỏi: “Sao cậu biết?”
“Có bao giờ thấy cậu gọi điện thoại cho bạn gái đâu, nhưng mà cậu thường xuyên ngẩn người, còn thường xuyên cứ chốc chốc lại kiểm tra điện thoại, lần đó tôi không cẩn thận, thật sự là không cẩn thận, nhìn thấy album ảnh của cậu, có điều cũng không thấy rõ, chỉ thấy được một bên mặt.”
“Ừm,” Dịch Triệt im lặng một lát, đáp, “Tôi rất thích một người.”
Từ Nhâm không biết lời kế tiếp có nên nói ra hay không, nhưng khó được một lần Dịch Triệt mở lòng nói chuyện với hắn như vậy, hắn nhắm mắt lại, nghĩ thầm không để ý nữa, cứ hỏi đi.
“Hai người có ở bên nhau không?”
“Ừm.”
“Vậy bây giờ là…tách ra sao?”
Dịch Triệt nằm nghiêng, mở mắt, vô thức sờ món đồ để dưới gối.
Hắn nắm chặt tấm thẻ lành lạnh kia trong tay, trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi nói: “Không có, không tính là tách ra.”
Không giống ở bên nhau, lại không phải tách ra? Từ Nhâm suy nghĩ thật lâu, cảm thấy ẩn trong này hẳn là một câu chuyện rất dài. Hắn biết điều không hỏi tiếp nữa, chỉ âm thầm thở dài, đối với người bạn cùng phòng chưa từng thân cận với người khác này nói: “Tôi thật sự rất tò mò, người như thế nào mới có thể khiến cậu thích như vậy.”
Có lẽ là vì Từ Nhâm nói câu này, sau một khoảng thời gian dài, trong đêm đó Dịch Triệt lại mơ thấy Hứa Đường Thành. Mới đầu người kia vẫn là chuyên chú nhìn hắn, sau đó hình tượng đột ngột chuyển đổi, biến thành Hứa Đường Thành một tay kéo cổ áo hắn, để hắn nhích lại gần mình, say mê nhìn vào hai mắt hắn nói, “Có muốn hay không.”
Hô hấp hai người trở nên nóng bỏng, hỗn loạn thành một đoàn, không thể khống chế được nữa.
Ánh mắt Dịch Triệt xẹt qua mắt, mũi, cuối cùng là miệng Hứa Đường Thành. Hầu kết hắn nhấp nhô, khó khăn lắm mới từ cuống họng phát ra được mấy chữ: “Anh say rồi?”
Hứa Đường Thành cười một tiếng, lại tiến về phía trước, gần hắn thêm một chút, làm Dịch Triệt cảm thấy hoa mắt ù tai, toàn thân tê dại.
“Dịch Triệt, liền hôm nay đi… Đợi qua thôn này rồi, cũng không có tiệm này nữa.”
Trong mộng hắn không chờ được nữa hôn lên, mang theo hết thảy vội vàng, si luyến cùng nhiệt liệt của thiếu niên. Người càng lúc càng nóng rực.
Trong bóng tối, Dịch Triệt chợt tỉnh lại dùng tay che lấy tim mình.
Ngày thứ 264 ở Nam Cực, nhớ tới người, trái tim vẫn sẽ kịch liệt nhảy lên.
“Cậu cố ý ở trước mặt tôi khoe khoang cơ bắp có phải không?” Từ Nhâm ngồi xổm xuống bên cạnh Dịch Triệt, cười nói, “Nghe nói khi trận đấu kết thúc người Nga sẽ tổ chức cuộc thi chạy lõa thể để chúc mừng chiến thắng, vinh quang của đất nước đều dựa vào cậu đó!”
Dịch Triệt không để ý tới đối phương, tập trung tinh thần, động tác chống đẩy được làm vô cùng tiêu chuẩn.
Từ Nhâm bĩu môi, như thông lệ bắt đầu thưởng thức cơ thể mỹ nam trước mắt, hỏi một câu “Cậu lạnh không?”, sau khi nhận được câu trả lời “Không lạnh”, Từ Nhâm cảm thấy mình đúng là rảnh quá mới quan tâm tên này, bỏ lại một câu “Nhàm chán” rồi ngồi trước bàn kiểm tra hộp mail.
“Tôi đệt!”
Vẫn còn cách mục tiêu ba cái chống đẩy nữa, Dịch Triệt bị tiếng rống của Từ Nhâm làm cho chấn động, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút – Từ Nhâm người này bình thường dù có bức xúc cỡ nào cũng không nói tục như thế này.
Nhưng Từ Nhâm từ sau khi thét lên một tiếng kia cũng không nói gì nữa, thẳng đến khi Dịch Triệt đứng dậy, lấy bộ đồ mặc vào, hắn mới lắp bắp nói: “Làm sao… làm sao bây giờ…”
“Cái gì mà làm sao bây giờ?”
“Nữ thần của tôi…nữ thần của tôi hình như…đang tỏ tình với tôi…”
Dịch Triệt hơi khựng lại.
Từ Nhâm hung hăng xoa xoa bắp đùi mình nói: “Tôi mới nhìn lướt qua, chưa có nhìn kỹ. Không được rồi, ông đây phải chuẩn bị tâm lý.”
Một tiếng “đinh” vang lên, cắt ngang Từ Nhâm lúc này đang run rẩy.
“Dịch Triệt Dịch Triệt, cậu có mail này, cậu tới xem đi! Để tôi… tôi đi uống miếng nước ấm bình tĩnh lại đã.”
Dịch Triệt nhìn về phía Từ Nhâm, cảm thấy trong cái nhìn của đối phương tất cả đều là sợ sệt.
Mấy tháng này, mail mà Dịch Triệt nhận được chỉ có hai loại – một là thư rác, hai là của Triệu Vị Phàm gửi tới, mà hôm qua Triệu Vị Phàm còn mới than phiền với hắn chuyện nhà ăn công ty lại làm món ớt xanh rang đậu phụ thành vị ngọt, Dịch Triệt cảm thấy cô sẽ không có khả năng lại gửi mail tới nữa. Dịch Triệt vì vậy cũng lười xem, nhưng thấy Từ Nhâm cứ không ngừng thúc giục, hắn đành phải ngồi xuống trước máy vi tính, dự định dọn dẹp lại hòm thư.
Sau khi sắp xếp lại hòm thư, bàn tay cầm chuột của Dịch Triệt bỗng dừng lại, không tiếp tục động tác nữa – mail này có để tên họ người gửi đàng hoàng, dù tên không hề có trong danh sách gửi mail lúc trước, nhưng hiển nhiên, đó không phải là thư rác.
Chủ đề email: Thông báo.
Nội dung chỉ có mấy chữ ngắn ngủi – “Isla muốn tôi nói cho anh biết, cô ấy chết rồi.”
Một lúc lâu Dịch Triệt vẫn không nhớ được người tên Isla này là ai.
Chờ rốt cuộc nhìn rõ cái email này, chút nhiệt trong người sau khi vừa vận động xong giống như bị đánh bật đi, khí lạnh đột ngột xông tới từng đầu ngón tay.
Hắn nhìn chằm chằm email kia đúng một phút, mới chậm rãi nhấn dấu X đóng email lại.
Dịch Triệt không để ý tới Từ Nhâm ở một bên không ngừng hít sâu, lại mặc vào hai lớp quần áo, máy móc mặc thêm một chiếc áo khoác thật dày rồi bước ra cửa.
Bên ngoài vẫn không có ánh nắng.
Hắn đi lên phía trước, không quản ánh đèn dần lui lại phía sau, từ đầu đến cuối đều cúi đầu. Lớp tuyết dày bị giẫm lên phát ra tiếng vang, cùng với tiếng gió khiến thần kinh hắn triệt để chết lặng.
Cô xem như rốt cuộc cũng được như nguyện rồi? Không biết đi bao xa, gió đột nhiên càng ngày càng lớn, Dịch Triệt lắc người, híp mắt lại nhìn vụn băng cùng tuyết bay đầy trời. Thân thể hắn hơi nghiêng một chút, cũng không biết là muốn phân cao thấp với ai, hắn kiên trì bước từng bước một về phía trước. Thẳng tới khi chân phải đạp vào khoảng không, cảm giác mất trọng lượng truyền khắp toàn thân, Dịch Triệt trơ mắt nhìn cảnh vật trong tầm mắt nghiêng ngả đảo lộn.
Ngày thứ 17 trải qua đêm vùng cực ở Nam Cực, Dịch Triệt phát hiện mình có thể đã mắc cái hội chứng T3 vùng cực địa mà mọi người hay nói – suy nghĩ trong đầu trở nên chậm chạp, cảm giác đối với xung quanh bắt đầu yếu dần, cảm xúc giống như đã lâm vào vực sâu vô cực, dù có hít sâu thế nào cũng không đủ dưỡng khí.
*Đêm vùng cực: là thời gian mà một đêm kéo dài tới 24 tiếng.
Trong nháy mắt đầu hắn tiếp xúc với băng tuyết, Dịch Triệt vậy mà có thể nhìn lên bầu trời đen ngòm nghĩ, cảm giác chết đi, có phải là như vậy hay không.
Trước lúc nhắm mắt lại, thứ cuối cùng hắn nhìn thấy, vẫn là Hứa Đường Thành – đêm đó hắn đứng đó lắp bắp cầm ly rượu cảm tạ mọi người, vừa quay lại chính là Hứa Đường Thành ngả người dựa vào ghế, tay thoải mái đặt lên chân, đầu hơi nghiêng một chút, cười nhạt mà nhìn hắn.
Xa hoa trụy lạc chiếu sáng đôi mắt y, mà ở giữa, là hắn, Dịch Triệt.
Dịch Triệt trở về, từ xa đã nghe thấy tiếng rống của Sơn ca. Từ Nhâm tinh mắt nhìn thấy hắn trước, lập tức hô lên một tiếng. Chờ tới khi Dịch Triệt đi qua, đứng trước mặt Sơn ca, đổ ập xuống thì tiếng mắng xối xả cũng theo đó vang lên.
“Con mẹ nó cậu lo đội tìm kiếm cứu nạn ngủ nhiều quá đúng không? Nhìn đi! Cậu nhìn cậu bây giờ đi! Người ta con mẹ nó đều yên vị ở trong đội! Đã nói từ đầu là không cho tự ý rời khỏi trạm, không cho tự ý rời khỏi trạm! Cậu nghe không hiểu tiếng người đúng không! Cậu ra ngoài đã bao lâu rồi?”
Dịch Triệt ho một tiếng, cuống họng chua xót nói: “Xin lỗi.”
“Ông đây con mẹ nó không cần cậu xin lỗi!” Đang muốn mắng tiếp, hắn lúc này mới nhìn thấy rõ thân người Dịch Triệt, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng giống như cao lên mấy trượng, “Con mẹ nó cậu còn rơi xuống hố?”
Dịch Triệt cúi đầu, không nói gì.
“Cậu thấy mình mạng lớn quá hả!”
Từ Nhâm tranh thủ thời gian đi qua ôm lấy Sơn ca: “Sư huynh sư huynh, được rồi, cậu ấy không phải bình an trở về rồi sao.”
Nói xong, hung hăng vứt cho Sơn ca cái khẩu hình: “Tâm tình cậu ta không tốt, tâm tình không tốt.”
Sơn ca nhìn thấy có mấy người vây xung quanh tò mò hóng chuyện, cố gắng để mình bình tĩnh lại, ném cho Dịch Triệt một câu: “Đi về viết kiểm điểm! Tám ngàn chữ!”
Viết một cái kiểm điểm dài tám ngàn chữ đối với Dịch Triệt là chuyện không thể nào. Hắn ngồi trước bàn nhìn tờ giấy trắng tới ngẩn người.
“Đừng viết, chờ sư huynh hết giận cậu tìm anh ấy nói vài câu là được.” Từ Nhâm nằm lỳ trên giường nói.
Dịch Triệt ngồi một hồi, ngoại trừ hai chữ “Kiểm điểm” thì cái gì cũng không viết ra nổi. Hắn thật sự không biết nên giải thích thế nào về hành vi ngày hôm nay của mình, ngay cả chính hắn cũng không biết, cảm xúc đột nhiên vỡ òa là vì cái gì.
Dịch Triệt đứng dậy, định đi ngủ rồi tính tiếp. Lúc cởi quần áo ra lại nghe thấy tiếng Từ Nhâm gào lên. Kết quả áo còn chưa kéo lên khỏi đầu đã cảm thấy một trận quay cuồng, lúc hắn phản ứng lại mới phát hiện, mình bị Từ Nhâm khiêng lên.
“Đệt!” Dịch Triệt kéo quần áo, mắng, “Cậu điên rồi hả!”
Từ Nhâm phí khá nhiều sức mới khiêng được Dịch Triệt, Dịch Triệt vừa nói xong hai người đã cùng nhau đổ ập người xuống giường. Dịch Triệt thở ra một hơi, vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn Từ Nhâm, phát hiện cái tên đang đè lên người mình vẫn còn đang cười ngây ngốc.
“Nữ thần của tôi nói với tôi, em yêu anh.” Từ Nhâm ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười tới lộ nguyên hàm răng.
Người đang trong bể tình đều là kẻ ngốc. Dịch Triệt cũng lười so đo với hắn, đẩy đầu Từ Nhâm qua một bên: “Đứng dậy, tôi không ngủ chung giường với đàn ông khác.”
Từ Nhâm đang đắm chìm trong câu “Em yêu anh” nên không nghe thấy câu kia của Dịch Triệt. Từ Nhâm đè Dịch Triệt xuống không cho hắn động đậy, kéo tay hắn đặt lên ngực mình nói: “Cậu sờ đi, tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi nè!”
Dịch Triệt không hứng thú rút tay về: “Mối tình đầu?”
“Ừm! Lần đầu tiên có người nói với tôi, em yêu anh, lại là nữ thần tôi thích từ lâu rồi nữa!” Từ Nhâm vui tới không ngừng nhún nhảy, “Tôi thấy tôi sắp điên rồi! Tôi muốn khỏa thân chạy chung với đám người kia! Cậu lần đầu tiên nghe một người nói thích mình cũng là thế này sao?”
Nghe vậy, Dịch Triệt lăng lăng nhìn trần nhà, cảm thấy Từ Nhâm còn đang nói gì đó bên tai. Hồi lâu sau, Dịch Triệt bỗng nhiên khô cằn tung ra một câu: “Không có.”
Từ Nhâm không kịp phản ứng lại, “Hả?”
Anh ấy không có nói với tôi, Dịch Triệt nghĩ.
Có lẽ cảm giác thất lạc trên mặt Dịch Triệt quá rõ ràng, Từ Nhâm mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, trong nhất thời cũng không dám đặt câu hỏi. Lúc hắn còn đang suy tư thì Dịch Triệt đã đẩy hắn ra, đứng dậy.
Thẳng tới khi hai người đều rửa mặt xong, nằm trên giường, Từ Nhâm mới xoay người về sau, nhìn Dịch Triệt trong bóng tối mà kêu một tiếng.
“Dịch Triệt.”
“Ừm?”
Từ Nhâm cẩn thận hỏi: “Tâm tình cậu không tốt hả?”
Dịch Triệt không nói gì.
“Cậu cũng ở chỗ này đợi chín tháng rồi, trong hoàn cảnh bị phong bế như thế này tâm tình người ta rất dễ sa sút, hậm hực, tôi mới ở có năm tháng mà đã sắp không chịu nổi rồi.”
Dịch Triệt cười cười: “Tôi cũng đâu thấy cậu có gì sa sút hậm hực đâu.”
“Tại vì tính tình tôi sáng sủa nhá, cậu thì không giống, tôi thấy cậu không thích nói chuyện lắm.” Từ Nhâm dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Cậu hôm nay không nói tiếng nào đã tự mình ra ngoài, như vậy rất nguy hiểm, lúc nghe thấy người bên đội tìm kiếm cứu nạn nói đây là thời điểm nguy hiểm, hai mắt sư huynh đỏ ngầu luôn ấy. Thật, lần sau đừng như vậy nữa, nếu tâm tình không tốt muốn ra ngoài đi dạo, tôi giúp cậu, hoặc ít nhất cũng nói với bọn tôi một tiếng.”
“Ừm, sau này tôi sẽ không như vậy nữa. Hôm nay…có chút đặc thù.”
Dịch Triệt muốn giải thích một chút, kết quả lại không biết nên nói từ đâu. Cũng may Từ Nhâm quan tâm, lại an ủi mấy câu, “Không sao, nếu sau này gặp lúc tâm tình không tốt cậu có thể qua bên tư vấn tâm lý tìm người tâm sự, ở chỗ này không thể cứ kìm nén mãi được.”
“Ừm.”
Khi Từ Nhâm cảm thấy cuộc trò chuyện này đã kết thúc, Dịch Triệt bỗng nhiên hỏi: “Vậy từ giờ cậu với nữ thần của cậu sẽ bên nhau hả?”
Từ Nhâm thụ sủng nhược kinh, từ lúc hắn tới Nam Cực đã ở chung với Dịch Triệt, mặc dù bình thường hai người cũng có nói chuyện phiếm, nhưng lúc nào cũng là hắn bắt chuyện trước, Dịch Triệt chưa bao giờ chủ động hỏi tới chuyện riêng tư của hắn.
“Ừ, bên nhau!” Từ Nhâm nói xong câu này liền hưng phấn không thôi, “Tôi vẫn cảm thấy mình như nằm mơ, tôi một mực không dám tỏ tình, luôn có cảm giác mình không xứng với cô ấy, không ngờ tới cô ấy vậy mà lại tỏ tình với tôi.”
Dịch Triệt trầm mặc hai giây: “Không xứng?”
“Ừm, người phàm với tiên nữ đương nhiên chênh lệch rồi.”
“Vậy chúc mừng cậu.” Dịch Triệt lại hỏi: “Sao cô ấy lại là nữ thần của cậu?”
Từ Nhâm cũng mặc kệ hôm nay tại sao Dịch Triệt lại khác thường như vậy, thao thao bất tuyệt nói: “Dáng dấp đẹp khỏi phải nói, tính tình lại tốt, bọn tôi là bạn thời đại học, lúc đó tôi cảm thấy cô ấy chỗ nào cũng tốt, có một lần tôi tham gia cuộc thi diễn thuyết, cô ấy ngồi ở dưới nên tôi khẩn trương lắm, sau đó liền quên hết mình phải nói cái gì, cô ấy thấy vậy cười với tôi một cái, còn vỗ tay để cổ vũ tôi, đặc biệt dịu dàng.”
Từ Nhâm nói rất nhiều, Dịch Triệt kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại mấy chữ, hỏi thăm này nọ. Cuối cùng Tư Nhâm mới hỏi: “Còn cậu thì sao? Nhìn cậu không giống có bạn gái lắm, nhưng chắc cũng có người mình thích hả?”
Dịch Triệt hỏi: “Sao cậu biết?”
“Có bao giờ thấy cậu gọi điện thoại cho bạn gái đâu, nhưng mà cậu thường xuyên ngẩn người, còn thường xuyên cứ chốc chốc lại kiểm tra điện thoại, lần đó tôi không cẩn thận, thật sự là không cẩn thận, nhìn thấy album ảnh của cậu, có điều cũng không thấy rõ, chỉ thấy được một bên mặt.”
“Ừm,” Dịch Triệt im lặng một lát, đáp, “Tôi rất thích một người.”
Từ Nhâm không biết lời kế tiếp có nên nói ra hay không, nhưng khó được một lần Dịch Triệt mở lòng nói chuyện với hắn như vậy, hắn nhắm mắt lại, nghĩ thầm không để ý nữa, cứ hỏi đi.
“Hai người có ở bên nhau không?”
“Ừm.”
“Vậy bây giờ là…tách ra sao?”
Dịch Triệt nằm nghiêng, mở mắt, vô thức sờ món đồ để dưới gối.
Hắn nắm chặt tấm thẻ lành lạnh kia trong tay, trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi nói: “Không có, không tính là tách ra.”
Không giống ở bên nhau, lại không phải tách ra? Từ Nhâm suy nghĩ thật lâu, cảm thấy ẩn trong này hẳn là một câu chuyện rất dài. Hắn biết điều không hỏi tiếp nữa, chỉ âm thầm thở dài, đối với người bạn cùng phòng chưa từng thân cận với người khác này nói: “Tôi thật sự rất tò mò, người như thế nào mới có thể khiến cậu thích như vậy.”
Có lẽ là vì Từ Nhâm nói câu này, sau một khoảng thời gian dài, trong đêm đó Dịch Triệt lại mơ thấy Hứa Đường Thành. Mới đầu người kia vẫn là chuyên chú nhìn hắn, sau đó hình tượng đột ngột chuyển đổi, biến thành Hứa Đường Thành một tay kéo cổ áo hắn, để hắn nhích lại gần mình, say mê nhìn vào hai mắt hắn nói, “Có muốn hay không.”
Hô hấp hai người trở nên nóng bỏng, hỗn loạn thành một đoàn, không thể khống chế được nữa.
Ánh mắt Dịch Triệt xẹt qua mắt, mũi, cuối cùng là miệng Hứa Đường Thành. Hầu kết hắn nhấp nhô, khó khăn lắm mới từ cuống họng phát ra được mấy chữ: “Anh say rồi?”
Hứa Đường Thành cười một tiếng, lại tiến về phía trước, gần hắn thêm một chút, làm Dịch Triệt cảm thấy hoa mắt ù tai, toàn thân tê dại.
“Dịch Triệt, liền hôm nay đi… Đợi qua thôn này rồi, cũng không có tiệm này nữa.”
Trong mộng hắn không chờ được nữa hôn lên, mang theo hết thảy vội vàng, si luyến cùng nhiệt liệt của thiếu niên. Người càng lúc càng nóng rực.
Trong bóng tối, Dịch Triệt chợt tỉnh lại dùng tay che lấy tim mình.
Ngày thứ 264 ở Nam Cực, nhớ tới người, trái tim vẫn sẽ kịch liệt nhảy lên.
Danh sách chương