Edit: Khánh Hương

Beta: Tú An

Tô Đồ Chi vốn định xoay người ngủ tiếp, nhưng cảm giác trống rỗng dưới chăn khiến anh đột nhiên tỉnh táo đi không ít.

Tô Đồ Chi lập tức mở mắt ra, nhìn thấy thân thể nằm cạnh cũng đang trần truồng của Từ Ngạn Kỳ.

“Chuyện gì đang xảy ra?!”

Tô Đồ Chi đột nhiên ngồi bật dậy, cảm thấy lông tơ tóc gáy bản thân dựng hết lên.

Từ Ngạn Kỳ vén chăn, không e dè để lộ đường cong cơ bắp, vòng eo cùng bờ mông đầy đặn trước mặt Tô Đồ Chi.

Hắn nhặt quần áo dưới giường, vừa mặc vừa nói: “Em tưởng anh sẽ nói gì đó khác cơ.”

Tô Đồ Chi dừng lại hai giây, nhìn hắn xong lại lập tức quay mặt đi.

“Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, sự tình rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này?!”

“Anh thật sự không nhớ? Một chút cũng không nhớ sao?” Từ Ngạn Kỳ ngừng tay, quay đầu nhìn Tô Đồ Chi.

Tô Đồ Chi nhìn Từ Ngạn Kỳ mặt mũi trắng trẻo tao nhã, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên một vài phân đoạn không rõ ràng.

Từ Ngạn Kỳ ôm anh, nâng gương mặt của anh lên và thổ lộ, hai người hôn môi……

Sau đó anh không nhớ nổi gì thêm.

Tô Đồ Chi nhíu mày vò tóc. Anh biết mình không giỏi uống rượu, không nghĩ tới sẽ làm thành ra như vậy.

Anh rốt cuộc đã nói gì đó khiến Từ Ngạn Kỳ thổ lộ, hai người còn lên giường với nhau!

Từ Ngạn Kỳ tới gần anh, đem cái tay đang vò đầu của Tô Đồ Chi bỏ xuống, nhân từ giải cứu mớ tóc tai tội nghiệp đang rối bời.

Năm ngón tay của hắn hóa thành chiếc lược, từng ngón hợp lại chải chuốt mái tóc dài của Tô Đồ Chi, rũ mắt nhìn người thương cố ý nhượng bộ nói: “Nếu anh không muốn, em sẽ không làm anh khó xử.”

Tô Đồ Chi nhìn vết thương trên môi của hắn, giật giật mí mắt: “Tôi thật sự không biết sao lại thành thế này, tôi cảm thấy…”

Tô Đồ Chi nói đến một nửa lại do dự hỏi: “Chúng ta có làm đến cuối cùng không?”

Bàn tay vuốt tóc cho anh chợt dừng lại, Từ Ngạn Kỳ bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của Tô Đồ Chi: “Anh đang hy vọng điều gì?”

Tô Đồ Chi nhíu mày nói: “Ngạn Kỳ, đừng đùa nữa.”

“Em không đùa.” Từ Ngạn Kỳ thò tay lấy cặp kính ở đầu giường đeo lên, quay đầu đáp.

“Đồ Chi, em sẽ không làm anh khó xử. Em thích anh nhiều năm như vậy, đợi thêm vài thập niên nữa chẳng phải vấn đề.”

Từ Ngạn Kỳ bày ra dáng vẻ đã chuẩn bị tốt để nghe lời cự tuyệt từ Tô Đồ Chi, tư thái của kẻ yêu thầm kiên cường, ủy khuất, nhưng vĩnh viễn yêu anh.

Từ Ngạn Kỳ đã quá hiểu Tô Đồ Chi.

Tô Đồ Chi mãi mãi là kiểu thiếu niên chân thành, nhiệt tình, thiện lương. Mà bản chất của thiếu niên là sao? Chính là không chịu tiếp nhận phản bội cũng như đối với người khác vô cùng mềm lòng.

Quả nhiên, Từ Ngạn Kỳ vừa dứt lời, Tô Đồ Chi liền có chút áy náy nói:

“Tôi thực sự rất xin lỗi…”

“Chỉ xin lỗi thôi sao?”

Từ Ngạn Kỳ ngồi xổm trước mặt anh, tiếp tục nói: “Đồ Chi, ngày hôm qua em đã có thật nhiều giấc mơ, mỗi một giấc mơ em đều nhìn thấy anh nói với em thực xin lỗi, sau đó xoay người rời đi…”

Nước ấm sắp sôi trào, Từ Ngạn Kỳ lại nhóm thêm chút lửa.

Tô Đồ Chi cảm thấy trong lòng rối bời, vốn định bình tĩnh suy nghĩ một chút, nhưng Từ Ngạn Kỳ hoàn toàn không cho anh cơ hội để suy nghĩ.

Anh còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tỷ như:

Cậu thích tôi đã bao lâu? Ngày hôm qua chúng ta lên giường cậu không cự tuyệt sao?

Có thể cho tôi chút thời gian hay không, để tôi suy nghĩ một chút?

Chỉ là những lời này đã tới bên miệng, gặp ánh mắt của Từ Ngạn Kỳ lại không thể nói ra.

Ánh mắt ấy quá nặng tình, làm anh căn bản không có cách nào suy nghĩ, lồng ngực Tô Đồ Chi giống như bị sóng biển cuộn lấy, không cách nào vùng vẫy.

“Tôi thực xin lỗi… Chúng ta có lẽ nên dùng chuyện này bắt đầu lại một đoạn tình cảm mới……”

Tô Đồ Chi còn chưa có nói xong, Từ Ngạn Kỳ đã đè anh xuống giường. Gương mặt áp lên trán Tô Đồ Chi, hắn liên tục gọi: “Đồ Chi, Đồ Chi…”

Cơ thể Tô Đồ Chi hơi cứng đờ, suy cho cùng loại chuyện bạn bè biến tình nhân xảy đến với anh cũng là lần đầu tiên, nên ít nhiều có chút mới lạ. Vì thế anh vội vàng ngắt lời: “Tôi và Quý Phi đã chia tay, cậu đừng lo lắng.”

Tô Đồ Chi cảm thấy làm một người đàn ông tốt, vẫn cần thiết cùng bạn trai hiện tại (anh em trước đây) nói rõ về tình trạng yêu đương của hai người.

Từ Ngạn Kỳ khựng lại một chút, nghiêng người hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”

Tô Đồ Chi lắc đầu: “Tôi đang nói với cậu, tôi sẽ mau chóng quên đi chuyện tình trước kia, không để bị nó ảnh hưởng.”

Từ Ngạn Kỳ vuốt ve gò má của Tô Đồ Chi, trong lòng muốn chém Quý Phi nghìn nhát, ngoài mặt lại mang theo ý cười tươi rói trấn an: “Không sao, không sao, em chờ anh. Em ở đây, vẫn sẽ luôn ở đây.”

Sau khi cùng người thương xác định quan hệ, Từ Ngạn Kỳ cũng không vội. Hắn vô cùng tự nhiên hôn lên tóc Tô Đồ Chi, cười nói: “Em đi nấu cơm, anh thu dọn một chút.”

Tô Đồ Chi tay chân chẳng biết để đâu, cả người thu vào trong chăn, lập tức gật gật đầu.

Từ Ngạn Kỳ cười đứng lên, sửa lại cổ tay áo rồi đóng cửa.

Tô Đồ Chi cảm thấy mình chính là bị nước đổ vào đầu, bằng không sẽ chẳng bao giờ đặt bản thân vào vị trí khó xử như này… Nhưng lời đã nói ra, hiện tại đổi ý chẳng khác nào trêu đùa người ta.

Thôi cứ xem như là bắt đầu lại đi. Loại chuyện bạn thân biến thành người yêu này không thử sao biết.

Hơn nữa Từ Ngạn Kỳ so với tên rác rưởi Quý Phi đáng tin cậy hơn nhiều, dù sao chuyện từ nhỏ đến lớn bao gồm cả vài lần đái dầm của Từ Ngạn Kỳ hắn đều biết rõ.

……… Mấy vấn đề này anh đều biết, nhưng chẳng hiểu vì sao vẫn còn cảm thấy quái quái nhỉ?

Tô Đồ Chi ra khỏi phòng liền thấy căn nhà bị anh tra tấn mấy hôm trước trở nên gọn gàng sạch sẽ, rực rỡ hẳn lên.

Anh nhấc chân đi về hướng bàn ăn, giúp Từ Ngạn Kỳ bê cháo và nói: “Chuyện kia… cảm ơn cậu……”

Tô Đồ Chi còn chưa nói xong thì đã bị Từ Ngạn Kỳ ngắt lời: “Trước đây em cũng từng giúp anh như vậy mà.”

“Đồ Chi, em không muốn tạo áp lực cho anh, em hy vọng anh sẽ luôn nhẹ nhàng vui vẻ. Yêu thích vốn chỉ là chuyện của một người, anh vui vẻ em cũng sẽ vui theo.” Chẳng qua, em cảm thấy anh chỉ có ở bên em mới có thể thật sự vui vẻ.

Nửa câu sau Từ Ngạn Kỳ không nói ra, hắn chỉ nhìn Tô Đồ Chi rồi cong khóe môi.

Tô Đồ Chi chẳng biết nói gì, vẫn luôn cúi đầu húp cháo. Tóc anh dài nên dễ rơi vào bát, cho nên anh luôn phải không ngừng giữ tóc.

Từ Ngạn Kỳ trực tiếp bước ra đằng sau vén tóc lên giúp Tô Đồ Chi.

“Để em buộc giúp anh.” Từ Ngạn Kỳ nhìn người thương cứng đờ người lại cảm thấy có chút đáng yêu, liền vươn tay gãi gãi cằm Tô Đồ Chi.

Tô Đồ Chi lúc này mới phản ứng lại, đem dây buộc tóc đưa cho Từ Ngạn Kỳ buộc tóc hắn cao tới mức chỉ dài tới tay áo.

Tô Đồ Chi nhất thời không quen, chẳng biết phản ứng lại như nào. Từ Ngạn Kỳ ngồi bên cạnh chống tay trêu đùa: “Đồ Đồ của chúng ta… Là muốn em mớm anh sao?”

Tô Đồ Chi: “………” Từ Ngạn Kỳ cậu làm ơn để tôi chết đi.

Hai người cơm nước xong, Tô Đồ Chi liền nói muốn đi cắt tóc. Từ Ngạn Kỳ thầm suy đoán hẳn là có liên quan đến Quý Phi, nhưng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp tới gara lấy xe.

Tô Đồ Chi sau khi ngồi trên xe, có chút khó hiểu nhìn Từ Ngạn Kỳ ngồi bên cạnh: “Cậu không hỏi tôi vì sao muốn đi cắt tóc?”

Từ Ngạn Kỳ một tay lái xe, một tay cầm tay Tô Đồ Chi nhìn phía trước nói: “Nếu anh cần ý kiến của em, anh nhất định sẽ hỏi em. Anh không hỏi tức là đã có quyết định, vậy em ủng hộ là được.”

Tô Đồ Chi nhìn dáng vẻ bình tĩnh lí trí của hắn, nghĩ thầm hắn và Từ Ngạn Kỳ hiểu rõ nhau tới tận gốc rễ, chẳng cần phải lo lắng vài điều nhỏ nhặt như tính tình không hòa hợp.

Hai người tới chỗ nhà tạo mẫu riêng của Từ Ngạn Kỳ, Tô Đồ Chi ngày xưa cũng thường tới, lấy danh của Từ Ngạn Kỳ thì quen biết ai cũng trở nên thân thiết.

JK nhìn thấy hai người từ trên xe bước xuống, vỗ tay thành tiếng tiếp đón.

“Tôi vẫn đang còn có khách, các cậu đợi chút.”

Từ Ngạn Kỳ gật gật đầu, Tô Đồ Chi sảng khoái cười nói: “Này phải trách chúng tôi không hẹn lịch trước, cậu cứ làm đi.”

Hai người vào phòng nghỉ bên cạnh, Tô Đồ Chi ngồi ở trước gương ngắm mình thật lâu, sau đó xoay người nhìn về phía Từ Ngạn Kỳ hỏi: “Cậu cảm thấy tôi cắt kiểu gì thì đẹp?”

Từ Ngạn Kỳ buông tạp chí trong tay, giơ tay tháo dây buộc tóc giúp anh. Tóc đen đổ xuống như thác nước, tiêu sái che đi phần cổ trắng nõn của Tô Đồ Chi.

Từ Ngạn Kỳ sờ sợi tóc lạnh lẽo, đột nhiên nói: “Đầu đinh đi.”

Tô Đồ Chi ngửa đầu nhìn hắn, cười hỏi: “Vì sao? Lâu lắm tôi không cắt đầu đinh rồi.”

“Thời anh để đầu đinh là cao trung và đại học. Em chưa từng thấy anh khi đó nên muốn tận mắt xem thử.”

Bốn mắt nhìn nhau, Từ Ngạn Kỳ nhìn Tô Đồ Chi nói không nên lời trong gương, cười cười.

Cuối cùng như mong muốn của Từ Ngạn Kỳ, Tô Đồ Chi quyết định cắt đầu đinh. Từ Ngạn Kỳ gắt gao nhìn anh chằm chằm, không dời mắt đi nửa chút…

Tô Đồ Chi trực tiếp lấy khuỷu tay húc người phía sau một cái, ý bảo hắn tỉnh táo lại.

JK nhìn hành động của hai người, cười nói: “Hô hô hô, sao tôi lại cứ cảm thấy hai người các cậu có gì đó không đúng nhỉ.”

Từ Ngạn Kỳ xoa xoa bụng, cười tủm tỉm cũng không nói lời nào. Tô Đồ Chi lại càng không nói gì, mối quan hệ này chuyển biến quá đột ngột chính anh còn đang chưa thích ứng nổi.

JK nhìn dáng vẻ ngầm thừa nhận của hai người, tiếp tục trêu chọc nói: “Được rồi, quan hệ của hai cậu không bình thường, tôi đã sớm nhìn ra.”

Tô Đồ Chi nhíu mày, tuy rằng anh đá Quý Phi chẳng tới hai ngày liền đồng ý ở bên Từ Ngạn Kỳ, nhưng trước khi chia tay Quý Phi, hai người họ là hoàn toàn trong sáng, có nhật nguyệt chứng giám.

“Cậu làm sao biết được?” Tô Đồ Chi hỏi.

“Trời ạ, mỗi khi hai người cùng nhau tới, ánh mắt của tên họ Từ kia đều như bạch tuộc quấn lấy cậu, hận không thể bám trên người của cậu. Giấu kiểu gì cũng không nổi.”

Tô Đồ Chi híp mắt.

JK không biết nhiều về chuyện của hai người, nghe người ta hỏi cũng liền thuận miệng nói hai câu.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Từ Ngạn Kỳ thấy biểu cảm trên mặt Tô Đồ Chi dần trở nên kỳ quái, vội ngăn cản JK.

Hắn lo lắng Tô Đồ Chi sẽ có ấn tượng xấu với mình, dù sao cảm giác bị người bạn tri tâm của mình dòm ngó không ngừng, cũng chẳng phải chuyện tốt gì.

JK nhìn sắc mặt hai người cũng không nhiều lời nữa.

Sau khi kết thúc, Tô Đồ Chi sờ tóc, cười nói: “Tôi vừa mới ngắm mình trong gương, giống như đúc thời còn đại học.”

“Đẹp lắm.”

“Ngạn Kỳ, chúng ta đang hẹn hò nhỉ?” Tô Đồ Chi đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên.” Nếu được, chúng ta cũng có thể kết hôn.

Dĩ nhiên, nửa câu sau Từ Ngạn Kỳ không nói ra, tuy rằng hắn vì sự tình này chuẩn bị mười mấy năm, nhưng hắn còn sợ dọa Tô Đồ Chi chạy mất hơn.

“Vậy từ khi nào em bắt đầu thích anh?” Hai người lảo đảo lắc lư đi tới khu mua sắm, chuẩn bị mua vài bộ quần áo. Quần áo của Tô Đồ Chi hiện tại đều ném ở nhà Quý Phi. Có điều dù không ném ở đấy thì anh cũng sẽ không mặc lại, anh không có khuynh hướng tự ngược.

Đôi mắt dưới cặp kính của Từ Ngạn Kỳ hạ xuống, một lúc lâu mới trả lời: “Anh muốn nghe lời thật lòng sao?”

Tô Đồ Chi quay sang nhìn hắn, gật đầu đáp: “Nếu không anh hỏi em làm gì.”

“Em không biết, em không biết từ lúc nào thì thích anh. Nếu nhất định phải nói, thì chắc là lần đầu tiên mộng tinh.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sơn thanh: Từ Ngạn Kỳ cái tên xảo trá này.

Từ Ngạn Kỳ: (đẩy mắt kính) (nho nhã) (cười) Mẹ à, con không hiểu ý của người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện