Một tuần, bảy ngày đã trôi qua, tính ra thì cũng mới 168 giờ, 10080 phút, 604800 giây. Đối với Hoắc Hữu Thanh mà nói, đó là may mắn khi y không phải nhìn thấy Đới Diệc Tân trong 604800 giây, nhưng y cũng sợ đối phương núp trong bóng tối toan tính mình.
1
Y và Đới Diệc Tân lằng nhằng suốt chín năm, nhất là sau cuộc hội ngộ tại bữa tiệc sinh nhật của Cung Lang ở Trung Quốc, không có ngày nào của y là không dính dáng tới Đới Diệc Tân.
Thỉnh thoảng Đới Diệc Tân sẽ biến mất như một con rắn ngủ đông, rồi một ngày nào đó nó sẽ vồ lấy và c.ắn v.ào cổ y.
Hoắc Hữu Thanh hời hợt đáp: "Ai biết được."
Anh họ cảm thấy nhẹ nhõm, đi tới đi lui trong phòng khách, rồi tới phòng dành cho khách. Anh phát hiện Đới Diệc Tân chưa dọn quần áo đi thì oán hận thở dài nói: "Phải chuyển nhà thôi."
"Chuyển đi đâu được hả anh? Hắn không tìm được ư?"
Anh họ không biết nên nói gì đây, nhưng trong lòng anh muốn hỏi Hoắc Hữu Thanh một chuyện, như trong lòng Hoắc Hữu Thanh nghĩ như thế nào, tại sao y lại để mặc cho người ta sống trong nhà mình.
Nhưng cuộc trò chuyện lần trước không mang lại kết quả gì, em họ cũng đã trưởng thành và có suy nghĩ của riêng mình, cho dù anh muốn hỏi thì chưa chắc Hoắc Hữu Thanh đã nói thật.
Anh không khỏi tự hỏi hai người này có thể chung sống với nhau bao lâu dưới một mái nhà, chẳng lẽ Hoắc Hữu Thanh cũng để tâm đến Đới Diệc Tân sao? Nếu Hoắc Hữu Thanh biết anh họ đang nghĩ gì, thì đây sẽ là lần thứ hai y và anh họ lục đục kể từ khi cậu mợ qua đời.
Hoắc Hữu Thanh không để Đới Diệc Tân năm mười tám tuổi biến mất trở lại, bởi vì so với thời không mười tám tuổi thì bây giờ hắn còn phiền phức hơn nhiều.
Christian đã không thành công. Ở thời không mười tám tuổi, Đới Diệc Tân rõ ràng rất bài xích Christian. Sự bài xích này là nhằm vào Christian và tất cả mọi người. Hoắc Hữu Thanh sẽ thử lại.
Đương lúc suy nghĩ, bỗng nhiên có một khuôn mặt dựa lại gần làm Hoắc Hữu Thanh nhíu mày. Y có chút vui mừng nhìn chằm chằm Đới Nguyên, vết sẹo ở khóe mắt của hắn đã lõm xuống thành nốt ruồi có màu đỏ nhạt như là được xuất hiện tự nhiên.
"Ngốc rồi à? Không lẽ là đang nghĩ đến anh trai tôi?" Ở thời không mười tám tuổi, Đới Nguyên đến khách sạn mấy ngày liền, tuy rằng vẫn ở lại đây 14 tiếng, nhưng thời gian cũng rất ngắn.
Thấy Hoắc Hữu Thanh không nói chuyện, hắn nói tiếp: "Cánh tay của anh tôi liền lại rồi, cậu yên tâm đi."
Bị một cái lườm lạnh lùng, Đới Nguyên khẽ đảo mắt. Vừa rồi đương nhiên là hắn chỉ muốn thăm dò thôi, nhưng kết quả lại làm hắn rất hài lòng.
Hắn nhìn Hoắc Hữu Thanh, vừa định ôm cánh tay Hoắc Hữu Thanh thì y đã đứng lên trước: "Có thể lấy hồ sơ bệnh án của Đới Diệc Tân không?"
Đới Nguyên nhìn theo Hoắc Hữu Thanh, nhướng mắt: "Được chứ."
Hắn trả lời nhanh đến nỗi khiến Hoắc Hữu Thanh phải quay sang nhìn vào mắt hắn.
Đối mặt với ánh mắt dò xét, Đới Nguyên nhún vai: "Lấy được thật mà. Hồ sơ bệnh án của anh tôi đều ở trong két sắt của ba tôi, có mở khóa mống mắt* và mở khóa mật mã số và chữ."
* Nhận diện mống mắt (Iris Recognition) là công nghệ bảo mật hoạt động dựa trên đặc điểm duy nhất của mống mắt để nhận diện một người nào đó.
"Tại sao phải đặt trong két sắt?" Hoắc Hữu Thanh hỏi.
Đới Nguyên trả lời: "Có lẽ là sợ người ta biết mình sinh ra đứa con trai bị điên chứ sao."
Hắn nói xong còn tưởng Hoắc Hữu Thanh sẽ hỏi tiếp về hồ sơ bệnh án, nhưng đáng tiếc Hoắc Hữu Thanh không có hứng thú với hắn. Sau khi biết được chuyện bệnh án, y liền rời mắt khỏi khuôn mặt của hắn.
Có được bệnh án trong tay, y cũng không có ý định ở lại nước M, Hoắc Hữu Thanh cứ thế trở về Trung Quốc trong sự vui mừng. Y biết mình phải tăng tốc, nhưng y thực sự muốn giải quyết ổn thỏa mối quan hệ giữa mình và Đới Diệc Tân.
Sau nhiều cân nhắc, y quyết định gặp Đới Diệc Tân.
Yêu cầu này Đới Nguyên có thể làm được.
Địa điểm gặp mặt là một căn phòng tối, Đới Diệc Tân vẫn chưa hết bị cấm túc. Ý của Đới Nguyên là muốn chờ ba Đới về, nhưng ông đã đi nước khác và ngày về đã được ấn định.
Như đã thấy trong lần xem camera giám sát trước, lần này Đới Diệc Tân không nằm trên mặt đất, hắn co ro trong một góc. Vốn hắn đã cao, giờ co ro thành một cục nho nhỏ.
Hoắc Hữu Thanh dừng ở cửa phòng, không trực tiếp vào trong, Đới Nguyên ở bên cạnh cầm máy tính bảng giục y.
Sau một lúc lâu, Hoắc Hữu Thanh rốt cục cũng kêu Đới Nguyên mở cửa.
Trước khi mở cửa, Đới Nguyên nhìn Hoắc Hữu Thanh một cái thật sâu: "Tôi nghĩ chúng ta cùng vào đi, bởi vì anh tôi không dễ dàng buông bỏ cậu đâu."
Hoắc Hữu Thanh ẩn ý nói: "Có cách không?"
"Có chứ. Bắt đầu với tôi, tự nhiên bỏ rơi anh tôi." Ngón tay thon dài của Đới Nguyên gõ nhẹ lên mặt sau của máy tính bảng: "Chúng ta có thể đến nước Y, mười sáu tuổi là kết hôn được rồi."
Đới Nguyên nói xong, cười tít mắt nhìn Hoắc Hữu Thanh, nhưng hắn lại phát hiện đối phương không thèm nhìn mình, chỉ nhìn chằm chằm cửa.
Đề nghị này trực tiếp bị cho qua, Hoắc Hữu Thanh nói: "Mở cửa."
Chỉ có Hoắc Hữu Thanh vào phòng, y từ chối đi cùng Đới Nguyên. Y đeo kính nhìn ban đêm, đi từng bước một đi về phía góc tường. Y có thể nhìn thấy một cục nép vào trong góc, sau khi đến đủ gần, Đới Diệc Tân rốt cuộc cũng có phản ứng.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, căn phòng tối om, không có chút ánh sáng nào. Hoắc Hữu Thanh cảm thấy nếu ở trong căn phòng này, ba ngày nữa y sẽ chết mất, nhưng Đới Diệc Tân đã ở đây bao lâu rồi?
Y thấy kỷ lục dài nhất là hơn một tháng.
Đới Diệc Tân hình như đã nhận ra y, trong lúc y chưa kịp nhận ra thì đối phương như dã thú lao về phía y. Ấy thế mà hắn lại không ôm y, mà chỉ dừng ở trước mặt y. Y thấy Đới Diệc Tân thở d.ốc nặng nề.
Ngón tay y bị chạm một cái thật khẽ, Đới Diệc Tân gục mặt xuống.
"Sao lại tới đây." Đới Diệc Tân nói.
Hoắc Hữu Thanh không ngờ câu đầu tiên đối phương muốn nói với mình lại là câu này. Y không biết nên đáp lại thế nào. Y ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng mở miệng nói được một câu với giọng điệu lạnh lùng: "Sao anh biết là tôi?"
"Tôi..." Đới Diệc Tân ấp úng, giọng hắn khàn đặc giống như bệnh nặng: "Tôi ngửi được."
1
Ngửi được?
Mũi chó à?
Trước đó y dùng xà phòng tắm của khách sạn ở nước M, hắn có ngửi được không?
Hoắc Hữu Thanh cứ ngỡ Đới Diệc Tân sẽ hỏi mình về chuyện của Christian, hoặc về việc giám sát, sau đó hỏi y tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng Đới Diệc Tân không hề hỏi gì hết. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào y, dù ở trong một căn phòng tối như vậy, sợ còn khó có thể nhìn rõ hình người.
Đới Diệc Tân hỏi, Hoắc Hữu Thanh quyết định nói thật. Y nói với Đới Diệc Tân rằng mình đã nhờ Đới Nguyên tìm Christian, và y hy vọng Đới Diệc Tân có thể ở bên Christian.
Đới Diệc Tân im lặng mãi cho đến khi Hoắc Hữu Thanh hỏi ý hắn sao thì hắn nói: "Tôi không muốn."
Hiện tại Hoắc Hữu Thanh không có cách gì để kéo hắn và Christian lại với nhau, sau khi trải qua chuyện lần trước, có lẽ Christian sẽ sợ cảm xúc của Đới Diệc Tân.
Y suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cứ nghĩ rằng mình có thể chấp nhận anh ở lại bên cạnh tôi. Nhưng sau này tôi mới hiểu ra, tôi không thể. Như chuyện ra tay với Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ. Nếu như tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, liệu xung quanh tôi có còn bạn học và bạn bè không?
Còn nữa. Gia đình chúng tôi là một gia đình bình thường. Đới Diệc Tân, biết mình bị bệnh mà không chịu chữa, lần trước anh đã suýt giết Christian. Tôi chỉ là một người bình thường thôi. Ở chung với một người bệnh trong thời gian ngắn, tôi có thể ổn, nhưng trong thời gian dài, tôi cảm thấy như mình đang chết đuối vậy.
Đới Diệc Tân, tha cho tôi đi, nếu anh thật sự yêu tôi, thì anh nên tôn trọng tôi."
Qua kính nhìn ban đêm, Đới Diệc Tân trông có vẻ hơi sững sờ. Hắn đứng thẳng, chớp mắt, như thể hắn đã hiểu hết những lời của Hoắc Hữu Thanh. Trong khoảnh khắc đó, Hoắc Hữu Thanh cũng cảm thấy mình thật tàn nhẫn, dù sao thì Đới Diệc Tân vẫn đang bị phạt.
Nhưng ngẫm lại thì bi kịch của Đới Diệc Tân có liên quan gì đến y? Y muốn hành hạ Đới Diệc Tân, và chính y cũng buộc Đới Diệc Tân phải yêu bản thân mình.
Nếu có thể dùng lời nói tàn nhẫn làm cho Đới Diệc Tân từ bỏ, y nguyện ý nói nhiều nữa.
Nói nửa ngày mà không thấy Đới Diệc Tân trả lời, Hoắc Hữu Thanh nhắm mắt lại, y nói rất khẽ: "Anh biết không? Lần cuối tôi nhìn thấy bầu trời ở nhà cậu mình, tôi đã có một giấc mơ thật dài. Trong giấc mơ đó tôi bị ép phải ở bên cạnh một người. Ngay cả khi cậu mợ tôi đã chết, người đó cũng không đồng ý buông tha cho tôi.
Bạn học, bạn cùng lớp, từng người từng người đều xa lánh tôi. Họ rất vui mừng khi cắt đứt quan hệ với tôi. Họ ép tôi phải quỳ xuống xin lỗi.
Tôi nghĩ rằng mọi người đều ghét tôi và tôi chỉ có một mình. Dù là làm một người phục vụ ở cửa hàng, sáng ra trò chuyện mấy câu với mọi người hắn cũng không bỏ qua, sẽ tìm cách khiến người đó biến mất.
Lắm lúc nhắm mắt rồi mở ra, trước mắt luôn chỉ có một người. Sau này tôi ốm, người đó cũng quan tâm, nhưng nào có quan tâm đến suy nghĩ, tâm trạng, cuộc sống của tôi. Điều duy nhất người đó quan tâm là giữ tôi ở bên cạnh mình để thỏa mãn những ham m.uốn của bản thân mà thôi.
Trong giấc mơ, tôi bị phá huỷ hoàn toàn. Vì giấc mơ này, tôi muốn thay đổi, có thể Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ đã khiến tôi nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi về cơ bản. Đới Diệc Tân, tôi cũng muốn bị bệnh."
Đôi môi Đới Diệc Tân mấp máy, nhưng hắn vẫn không nói gì. Hoắc Hữu Thanh không biết mình chờ bao lâu, y biết lời nói của mình không thể thuyết phục được Đới Diệc Tân, y bằng lòng ở lại chỗ này.
Y tức giận trực tiếp xoay người, đi về phía trước mấy bước, hình như Đới Diệc Tân đang gọi y.
Là hình như. Hay là thật.
Nhưng thế thì sao.
Hoắc Hữu Thanh không dừng lại ở đó, y nói bằng giọng điệu lạnh lùng: "Muốn nói chỉ là một giấc mơ, hay là muốn ở cùng với tôi thì lên tiếng đi."
"Hữu Hữu, tôi sẽ để ý."
Đây là câu cuối cùng Đới Diệc Tân nói trước khi Hoắc Hữu Thanh rời đi. Ra khỏi phòng, Đới Nguyên đang ở cửa, hiển nhiên là hắn cũng theo dõi động tĩnh bên trong. Hoắc Hữu Thanh đi ra thì hắn liền hỏi: "Ở trong mơ tôi thì thế nào?"
Hoắc Hữu Thanh cuối cùng cũng chịu nhìn hắn một cái trong ngày. Y nói: "Tự sát."
Đới Nguyên nhướng mày, cười nói: "Ngầu ghê."
1
Bị điên.
***
Lúc này, Hoắc Hữu Thanh còn biết ở thời không khác có một kẻ tâm thần nữa, độ điên của hắn không nhẹ mấy so với việc Đới Nguyên tự sát.
Thời không mười bảy tuổi, một tháng sau khi Đới Diệc Tân biến mất, anh họ gọi điện và hỏi y đã đọc tin tức tài chính chưa.
1
Hoắc Hữu Thanh vừa nói chưa vừa mở máy tính lên, trên trang đầu tin tức là về sự thay đổi nhân sự của một tập đoàn niêm yết nào đó. Y đã ở bên Đới Diệc Tân nhiều như vậy nên đương nhiên biết đây là tập đoàn của Đới Diệc Tân.
Bây giờ người phụ trách tập đoàn đã thay đổi.
1
Y và Đới Diệc Tân lằng nhằng suốt chín năm, nhất là sau cuộc hội ngộ tại bữa tiệc sinh nhật của Cung Lang ở Trung Quốc, không có ngày nào của y là không dính dáng tới Đới Diệc Tân.
Thỉnh thoảng Đới Diệc Tân sẽ biến mất như một con rắn ngủ đông, rồi một ngày nào đó nó sẽ vồ lấy và c.ắn v.ào cổ y.
Hoắc Hữu Thanh hời hợt đáp: "Ai biết được."
Anh họ cảm thấy nhẹ nhõm, đi tới đi lui trong phòng khách, rồi tới phòng dành cho khách. Anh phát hiện Đới Diệc Tân chưa dọn quần áo đi thì oán hận thở dài nói: "Phải chuyển nhà thôi."
"Chuyển đi đâu được hả anh? Hắn không tìm được ư?"
Anh họ không biết nên nói gì đây, nhưng trong lòng anh muốn hỏi Hoắc Hữu Thanh một chuyện, như trong lòng Hoắc Hữu Thanh nghĩ như thế nào, tại sao y lại để mặc cho người ta sống trong nhà mình.
Nhưng cuộc trò chuyện lần trước không mang lại kết quả gì, em họ cũng đã trưởng thành và có suy nghĩ của riêng mình, cho dù anh muốn hỏi thì chưa chắc Hoắc Hữu Thanh đã nói thật.
Anh không khỏi tự hỏi hai người này có thể chung sống với nhau bao lâu dưới một mái nhà, chẳng lẽ Hoắc Hữu Thanh cũng để tâm đến Đới Diệc Tân sao? Nếu Hoắc Hữu Thanh biết anh họ đang nghĩ gì, thì đây sẽ là lần thứ hai y và anh họ lục đục kể từ khi cậu mợ qua đời.
Hoắc Hữu Thanh không để Đới Diệc Tân năm mười tám tuổi biến mất trở lại, bởi vì so với thời không mười tám tuổi thì bây giờ hắn còn phiền phức hơn nhiều.
Christian đã không thành công. Ở thời không mười tám tuổi, Đới Diệc Tân rõ ràng rất bài xích Christian. Sự bài xích này là nhằm vào Christian và tất cả mọi người. Hoắc Hữu Thanh sẽ thử lại.
Đương lúc suy nghĩ, bỗng nhiên có một khuôn mặt dựa lại gần làm Hoắc Hữu Thanh nhíu mày. Y có chút vui mừng nhìn chằm chằm Đới Nguyên, vết sẹo ở khóe mắt của hắn đã lõm xuống thành nốt ruồi có màu đỏ nhạt như là được xuất hiện tự nhiên.
"Ngốc rồi à? Không lẽ là đang nghĩ đến anh trai tôi?" Ở thời không mười tám tuổi, Đới Nguyên đến khách sạn mấy ngày liền, tuy rằng vẫn ở lại đây 14 tiếng, nhưng thời gian cũng rất ngắn.
Thấy Hoắc Hữu Thanh không nói chuyện, hắn nói tiếp: "Cánh tay của anh tôi liền lại rồi, cậu yên tâm đi."
Bị một cái lườm lạnh lùng, Đới Nguyên khẽ đảo mắt. Vừa rồi đương nhiên là hắn chỉ muốn thăm dò thôi, nhưng kết quả lại làm hắn rất hài lòng.
Hắn nhìn Hoắc Hữu Thanh, vừa định ôm cánh tay Hoắc Hữu Thanh thì y đã đứng lên trước: "Có thể lấy hồ sơ bệnh án của Đới Diệc Tân không?"
Đới Nguyên nhìn theo Hoắc Hữu Thanh, nhướng mắt: "Được chứ."
Hắn trả lời nhanh đến nỗi khiến Hoắc Hữu Thanh phải quay sang nhìn vào mắt hắn.
Đối mặt với ánh mắt dò xét, Đới Nguyên nhún vai: "Lấy được thật mà. Hồ sơ bệnh án của anh tôi đều ở trong két sắt của ba tôi, có mở khóa mống mắt* và mở khóa mật mã số và chữ."
* Nhận diện mống mắt (Iris Recognition) là công nghệ bảo mật hoạt động dựa trên đặc điểm duy nhất của mống mắt để nhận diện một người nào đó.
"Tại sao phải đặt trong két sắt?" Hoắc Hữu Thanh hỏi.
Đới Nguyên trả lời: "Có lẽ là sợ người ta biết mình sinh ra đứa con trai bị điên chứ sao."
Hắn nói xong còn tưởng Hoắc Hữu Thanh sẽ hỏi tiếp về hồ sơ bệnh án, nhưng đáng tiếc Hoắc Hữu Thanh không có hứng thú với hắn. Sau khi biết được chuyện bệnh án, y liền rời mắt khỏi khuôn mặt của hắn.
Có được bệnh án trong tay, y cũng không có ý định ở lại nước M, Hoắc Hữu Thanh cứ thế trở về Trung Quốc trong sự vui mừng. Y biết mình phải tăng tốc, nhưng y thực sự muốn giải quyết ổn thỏa mối quan hệ giữa mình và Đới Diệc Tân.
Sau nhiều cân nhắc, y quyết định gặp Đới Diệc Tân.
Yêu cầu này Đới Nguyên có thể làm được.
Địa điểm gặp mặt là một căn phòng tối, Đới Diệc Tân vẫn chưa hết bị cấm túc. Ý của Đới Nguyên là muốn chờ ba Đới về, nhưng ông đã đi nước khác và ngày về đã được ấn định.
Như đã thấy trong lần xem camera giám sát trước, lần này Đới Diệc Tân không nằm trên mặt đất, hắn co ro trong một góc. Vốn hắn đã cao, giờ co ro thành một cục nho nhỏ.
Hoắc Hữu Thanh dừng ở cửa phòng, không trực tiếp vào trong, Đới Nguyên ở bên cạnh cầm máy tính bảng giục y.
Sau một lúc lâu, Hoắc Hữu Thanh rốt cục cũng kêu Đới Nguyên mở cửa.
Trước khi mở cửa, Đới Nguyên nhìn Hoắc Hữu Thanh một cái thật sâu: "Tôi nghĩ chúng ta cùng vào đi, bởi vì anh tôi không dễ dàng buông bỏ cậu đâu."
Hoắc Hữu Thanh ẩn ý nói: "Có cách không?"
"Có chứ. Bắt đầu với tôi, tự nhiên bỏ rơi anh tôi." Ngón tay thon dài của Đới Nguyên gõ nhẹ lên mặt sau của máy tính bảng: "Chúng ta có thể đến nước Y, mười sáu tuổi là kết hôn được rồi."
Đới Nguyên nói xong, cười tít mắt nhìn Hoắc Hữu Thanh, nhưng hắn lại phát hiện đối phương không thèm nhìn mình, chỉ nhìn chằm chằm cửa.
Đề nghị này trực tiếp bị cho qua, Hoắc Hữu Thanh nói: "Mở cửa."
Chỉ có Hoắc Hữu Thanh vào phòng, y từ chối đi cùng Đới Nguyên. Y đeo kính nhìn ban đêm, đi từng bước một đi về phía góc tường. Y có thể nhìn thấy một cục nép vào trong góc, sau khi đến đủ gần, Đới Diệc Tân rốt cuộc cũng có phản ứng.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, căn phòng tối om, không có chút ánh sáng nào. Hoắc Hữu Thanh cảm thấy nếu ở trong căn phòng này, ba ngày nữa y sẽ chết mất, nhưng Đới Diệc Tân đã ở đây bao lâu rồi?
Y thấy kỷ lục dài nhất là hơn một tháng.
Đới Diệc Tân hình như đã nhận ra y, trong lúc y chưa kịp nhận ra thì đối phương như dã thú lao về phía y. Ấy thế mà hắn lại không ôm y, mà chỉ dừng ở trước mặt y. Y thấy Đới Diệc Tân thở d.ốc nặng nề.
Ngón tay y bị chạm một cái thật khẽ, Đới Diệc Tân gục mặt xuống.
"Sao lại tới đây." Đới Diệc Tân nói.
Hoắc Hữu Thanh không ngờ câu đầu tiên đối phương muốn nói với mình lại là câu này. Y không biết nên đáp lại thế nào. Y ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng mở miệng nói được một câu với giọng điệu lạnh lùng: "Sao anh biết là tôi?"
"Tôi..." Đới Diệc Tân ấp úng, giọng hắn khàn đặc giống như bệnh nặng: "Tôi ngửi được."
1
Ngửi được?
Mũi chó à?
Trước đó y dùng xà phòng tắm của khách sạn ở nước M, hắn có ngửi được không?
Hoắc Hữu Thanh cứ ngỡ Đới Diệc Tân sẽ hỏi mình về chuyện của Christian, hoặc về việc giám sát, sau đó hỏi y tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng Đới Diệc Tân không hề hỏi gì hết. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào y, dù ở trong một căn phòng tối như vậy, sợ còn khó có thể nhìn rõ hình người.
Đới Diệc Tân hỏi, Hoắc Hữu Thanh quyết định nói thật. Y nói với Đới Diệc Tân rằng mình đã nhờ Đới Nguyên tìm Christian, và y hy vọng Đới Diệc Tân có thể ở bên Christian.
Đới Diệc Tân im lặng mãi cho đến khi Hoắc Hữu Thanh hỏi ý hắn sao thì hắn nói: "Tôi không muốn."
Hiện tại Hoắc Hữu Thanh không có cách gì để kéo hắn và Christian lại với nhau, sau khi trải qua chuyện lần trước, có lẽ Christian sẽ sợ cảm xúc của Đới Diệc Tân.
Y suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cứ nghĩ rằng mình có thể chấp nhận anh ở lại bên cạnh tôi. Nhưng sau này tôi mới hiểu ra, tôi không thể. Như chuyện ra tay với Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ. Nếu như tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, liệu xung quanh tôi có còn bạn học và bạn bè không?
Còn nữa. Gia đình chúng tôi là một gia đình bình thường. Đới Diệc Tân, biết mình bị bệnh mà không chịu chữa, lần trước anh đã suýt giết Christian. Tôi chỉ là một người bình thường thôi. Ở chung với một người bệnh trong thời gian ngắn, tôi có thể ổn, nhưng trong thời gian dài, tôi cảm thấy như mình đang chết đuối vậy.
Đới Diệc Tân, tha cho tôi đi, nếu anh thật sự yêu tôi, thì anh nên tôn trọng tôi."
Qua kính nhìn ban đêm, Đới Diệc Tân trông có vẻ hơi sững sờ. Hắn đứng thẳng, chớp mắt, như thể hắn đã hiểu hết những lời của Hoắc Hữu Thanh. Trong khoảnh khắc đó, Hoắc Hữu Thanh cũng cảm thấy mình thật tàn nhẫn, dù sao thì Đới Diệc Tân vẫn đang bị phạt.
Nhưng ngẫm lại thì bi kịch của Đới Diệc Tân có liên quan gì đến y? Y muốn hành hạ Đới Diệc Tân, và chính y cũng buộc Đới Diệc Tân phải yêu bản thân mình.
Nếu có thể dùng lời nói tàn nhẫn làm cho Đới Diệc Tân từ bỏ, y nguyện ý nói nhiều nữa.
Nói nửa ngày mà không thấy Đới Diệc Tân trả lời, Hoắc Hữu Thanh nhắm mắt lại, y nói rất khẽ: "Anh biết không? Lần cuối tôi nhìn thấy bầu trời ở nhà cậu mình, tôi đã có một giấc mơ thật dài. Trong giấc mơ đó tôi bị ép phải ở bên cạnh một người. Ngay cả khi cậu mợ tôi đã chết, người đó cũng không đồng ý buông tha cho tôi.
Bạn học, bạn cùng lớp, từng người từng người đều xa lánh tôi. Họ rất vui mừng khi cắt đứt quan hệ với tôi. Họ ép tôi phải quỳ xuống xin lỗi.
Tôi nghĩ rằng mọi người đều ghét tôi và tôi chỉ có một mình. Dù là làm một người phục vụ ở cửa hàng, sáng ra trò chuyện mấy câu với mọi người hắn cũng không bỏ qua, sẽ tìm cách khiến người đó biến mất.
Lắm lúc nhắm mắt rồi mở ra, trước mắt luôn chỉ có một người. Sau này tôi ốm, người đó cũng quan tâm, nhưng nào có quan tâm đến suy nghĩ, tâm trạng, cuộc sống của tôi. Điều duy nhất người đó quan tâm là giữ tôi ở bên cạnh mình để thỏa mãn những ham m.uốn của bản thân mà thôi.
Trong giấc mơ, tôi bị phá huỷ hoàn toàn. Vì giấc mơ này, tôi muốn thay đổi, có thể Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ đã khiến tôi nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi về cơ bản. Đới Diệc Tân, tôi cũng muốn bị bệnh."
Đôi môi Đới Diệc Tân mấp máy, nhưng hắn vẫn không nói gì. Hoắc Hữu Thanh không biết mình chờ bao lâu, y biết lời nói của mình không thể thuyết phục được Đới Diệc Tân, y bằng lòng ở lại chỗ này.
Y tức giận trực tiếp xoay người, đi về phía trước mấy bước, hình như Đới Diệc Tân đang gọi y.
Là hình như. Hay là thật.
Nhưng thế thì sao.
Hoắc Hữu Thanh không dừng lại ở đó, y nói bằng giọng điệu lạnh lùng: "Muốn nói chỉ là một giấc mơ, hay là muốn ở cùng với tôi thì lên tiếng đi."
"Hữu Hữu, tôi sẽ để ý."
Đây là câu cuối cùng Đới Diệc Tân nói trước khi Hoắc Hữu Thanh rời đi. Ra khỏi phòng, Đới Nguyên đang ở cửa, hiển nhiên là hắn cũng theo dõi động tĩnh bên trong. Hoắc Hữu Thanh đi ra thì hắn liền hỏi: "Ở trong mơ tôi thì thế nào?"
Hoắc Hữu Thanh cuối cùng cũng chịu nhìn hắn một cái trong ngày. Y nói: "Tự sát."
Đới Nguyên nhướng mày, cười nói: "Ngầu ghê."
1
Bị điên.
***
Lúc này, Hoắc Hữu Thanh còn biết ở thời không khác có một kẻ tâm thần nữa, độ điên của hắn không nhẹ mấy so với việc Đới Nguyên tự sát.
Thời không mười bảy tuổi, một tháng sau khi Đới Diệc Tân biến mất, anh họ gọi điện và hỏi y đã đọc tin tức tài chính chưa.
1
Hoắc Hữu Thanh vừa nói chưa vừa mở máy tính lên, trên trang đầu tin tức là về sự thay đổi nhân sự của một tập đoàn niêm yết nào đó. Y đã ở bên Đới Diệc Tân nhiều như vậy nên đương nhiên biết đây là tập đoàn của Đới Diệc Tân.
Bây giờ người phụ trách tập đoàn đã thay đổi.
Danh sách chương