Tiểu Thất ngủ say sưa trong ổ chăn tại lao phòng, bởi vì lúc trước bị Lan Khánh giày vò đến tinh bì lực tẫn, sau lại bị Thi Vấn đột kích làm kinh hách, cho nên lúc sau an tâm ngủ, quả thực không khác hôn mê là mấy, chờ hắn tỉnh lại cũng đã là hôm sau.
Sờ sờ bên người, Lan Khánh không ở đó, không biết chạy đi nơi nào.
Tiểu Thất mặc quần áo, một tay chống đỡ thắt lưng đau nhói, từ từ đi ra ngoài.
Cửa vào lao phòng, thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở chỗ cũ bóc đậu phộng nhắm Thiêu Đao Tử, Tiểu Thất lên tiếng chào hỏi: “Sớm, lao đầu.”
Lao đầu quay sang, Tiểu Thất vừa thấy, nãi nãi cá hùng, làm sao mắt trái đen một vòng. “Ngài đây là làm sao? Bị ai đánh?”
“Còn có thể là ai…” Lao đầu cười khổ nói: “Buổi sáng Tiểu Đầu Nhi nổi hứng muốn đi ra ngoài, ta khuyên hắn, kết quả thành ra vậy.” Lao đầu chỉ mắt trái mình nói.
“Vất vả cho ngươi, huynh đệ!” Tiểu Thất vỗ vỗ vai lao đầu nói: “Ta đi tìm hắn.”
“Làm phiền ngươi, huynh đệ!” Lao đầu đáp như vậy.
“Đừng nói thế, tất cả mọi người đều là huynh đệ.” Tiểu Thất cũng rất bất đắc dĩ. Trong nha môn này, không, phải nói là, trên thế gian này, chỉ cần gặp Lan Khánh, ai cũng chỉ có thể bất lực trước hắn.
Lan đại giáo chủ là ai? Tiền giao chủ Ô Y ma giáo đấy.
Nói hắn vài câu được thưởng cho một vòng đen còn đỡ, trước kia có người nhìn hắn nhiều một tí, tròng mắt lập tức rụng trên mặt đất. Tốc độ cực nhanh kia ngay cả vươn tay đón cũng chẳng kịp.
Cho nên nói, ân ân… Lan Khánh cũng coi như thu liễm nhiều lắm… Đám bộ khoái bọn họ hẳn phải cảm ơn trời đất, cảm tạ lão thiên gia làm cho Lan Khánh tẩu hỏa nhập ma, còn để Thi Vấn thu làm nhi tử mang đến Quy Nghĩa huyện làm ngỗ tác, nếu không bên ngoài còn nhiều người phải chết.
Trong lòng Tiểu Thất lảm nhảm niệm vài câu, đi ra ngoại đầu.
Tìm một chút, chính đường cùng hậu đường nha môn cũng không thấy Lan Khánh, chỉ có hai bộ khoái Oa Tử Cái Tử từ phòng bếp đi ra, ngươi gắp một miếng cá cho ta, ta đổi một miếng thịt cho ngươi, hai người thiên chân vô tà, tương thân tương ái.
Tiểu Thất suy nghĩ, liền dứt khoát trở lại viện tử của Lan Khánh trong nội nha tìm người.
Quả nhiên, đại sư huynh nhà hắn đang bưng một chậu quả khô thẩy vào ổ Hắc Hắc cùng Tiểu Hồng, sáu tiểu tiểu điểu nhi bên trong líu ríu ồn ã, con nào chưa được ăn là càng kêu lớn hơn, Lan Khánh cho mỗi con ăn, lớn cho, nhỏ cũng cho, Hắc Hắc nhỏ nhất ở sau cùng được ăn no liền nhảy lên vai Lan Khánh, nhìn Lan Khánh thẩy quả khô cho lão bà cùng tiểu hài tử của nó ăn.
Tiểu Trư thì chạy ra từ chuồng heo dưới gốc cây, ngửi ngửi nơi này đào đào nơi kia trong viện, sau đó dùng cái mũi moi ra hai cái chân gà sốt chôn dưới đất, cao hứng “hầu hầu” không ngừng.
Nguyên lại chạy về cho heo với chim ăn, khó trách tìm không thấy người… Tiểu Thất nghĩ như vậy.
Mấy tạp hoạt này bình thường đều là hắn làm, có lẽ hôm nay Lan Khánh muốn cho hắn ngủ lâu một chút, mới giúp hắn cho ăn. Nghĩ vậy, khóe miệng Tiểu Thất khẽ giương lên, mang theo ý cười nhẹ.
“A, ngươi đã tỉnh.” Lan Khánh quay đầu, thấy Tiểu Thất đang cười, cũng đáp lại bằng nụ cười ngây thơ rạng rỡ.
“Ô ác—” Nụ cười kia lóe sáng, quả thực sáng đến mức Tiểu Thất không mở được mắt.
Rõ ràng tối qua thủ đoạn gì đều giở đủ, sáng nay sao lại có thể bày ra tiếu dung thuần khiết vô cấu như vậy.
Đại sư huynh, ngươi là ác nhân chuyên môn dùng vẻ tươi cười lừa gạt thiếu nam thiếu nữ.
Đáng hận, Bách Lý Thất ta cứ như vậy sa ngã, rơi vào trong ôn nhu hương của ngươi, không bò ra nổi.
Đương lúc Tiểu Thất diễn tuồng trong lòng, Lan Khánh đổ ụp chậu đầy quả khô vào ổ chim, nghĩ thầm cho từng con từng con ăn rất phiền toái, làm một lần cho tất cả ăn đến no là được, nào biết thiếu chút nữa chôn vùi cả sáu chú chim nhỏ, Tiểu Hồng lập tức ngậm lấy chim nhỏ lôi ra khỏi ụ quả khô, Hắc Hắc cũng gấp gáp bay về trong ổ hỗ trợ.
Lan Khánh tùy tay ném chậu qua một bên, đi tới trước mặt Tiểu Thất, tiếp theo miệng chu ra, đôi môi dừng ở trước mặt hắn.
“Gì vậy?” Tiểu Thất hoang mang.
“…” Lan Khánh chu môi nhíu mày.
“…A.” Tiểu Thất hiểu ý, cũng nhanh chóng chu môi, cấp tốc hôn Lan Khánh một cái.
Lúc này Lan Khánh mới cười. Hắn vui vẻ đến mắt đầu mị lại, cả mặt xuân phong mãn điệu.
Mặt Tiểu Thất lại hồng hồng tí xíu, cảm giác không còn mất tự nhiên như trước, chỉ có một chút tự mình ngượng ngùng.
Gạo nấu thành cơm cũng đến hai lần rồi mà. Cũng nên tập quen.
Tiếp theo, Tiểu Thất nghĩ nghĩ, nói: “Cha ngươi, bên kia… Chờ việc này giải quyết, ta sẽ nói với hắn.”
“Nói cái gì?” Lan Khánh hỏi.
“Nói chuyện giữa chúng ta.” Tiểu Thất gãi gãi mặt. “Nói ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, chỉ cần ngươi còn muốn ta lưu lại, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi.”
“Ân, hơn nữa, dù thế nào cũng sẽ không đi.” Lan Khánh nghiêm túc bồi thêm một câu.
Tiếp đó hai người ở trong tiểu viện an tĩnh hết một buổi sáng, đến tận giữa trưa, sẽ có người đưa cơm đến lao phòng Lan Khánh, Tiểu Thất mới hỏi:
“Sư huynh, ngươi hẳn là cần phải trở về đúng không?”
“Trở về, về đâu?”
“Lao phòng.” Tiểu Thất nói.
Lan Khánh bĩu môi. “Ta đã ở trong đó một ngày, vậy còn chưa đủ sao? Nếu cứ ở mãi bên trong, ta phải tra án thế nào? Huyết án này hoàn hoàn không có manh mối, nếu dựa vào mấy người các ngươi, đến lúc nào mới phá án được?”
“Nhưng mà… Ngươi chạy ra như vậy, Thi đại nhân sẽ rất khó xử.” Tiểu Thất cau mày.
“Không cho hắn biết là được.” Lan Khánh nói: “Cha bận bịu nhiều sự tình cũng nhiều, chỉ cần tìm một người tùy tiện dùng chăn bọc cả đầu, coi hắn thành ta là được rồi. Cha cũng chỉ xem tình cảnh của ta trong chốc lát, sao nhận ra được.”
Tiểu Thất cau mày nhìn Lan Khánh.
Lan Khánh đe dọa hắn: “Nhìn nữa, nhìn nữa ta sẽ móc tròng mắt ngươi ra. Ta móc mắt rất nhanh đấy.”
“Vâng vâng vâng vâng, ta biết.” Điệu bộ Lan Khánh hẳn là đánh chết cũng không muốn quay về lao phòng, Tiểu Hắc đại nhân hắn chỉ có một xíu kiên nhẫn, hôm qua bằng lòng ở lại trong lao đã coi như rất nể mặt Thi Vấn.
Kế tiếp phải làm thế nào mới tốt… Tiểu Thất mặt mày khổ sở, cào cào đầu nghĩ biện pháp.
Kim Trung Báo Quốc đang ở trong ban phòng dùng bữa, mấy ngày nay bốn người này vì án tử Lan Khánh đề không hảo hảo nghỉ ngơi, mỗi người đều mang một vòng đen dưới mắt, bất quá khác với lao đầu, lao đầu là bị Lan Khánh đánh, bốn người bọn họ là vì mệt mỏi mà ra.
Trong ban phòng không còn người khác, khi Tiểu Thất mang theo Lan Khánh đi vào, Kim Trung Báo Quốc giật nảy mình, bát cơm cầm trong tay thiếu chút nữa lật nghiêng.
“Tiểu Đầu Nhi.” Bốn người cùng kêu.
“Hư hư hư.” Tiểu Thất vội vàng làm cái thủ thế chớ có lên tiếng. “Hắn trốn chạy tới đây, các ngươi có muốn Thi đại nhân phát hiện, sau đó khiến phụ tử bọn họ tái tranh cãi ồn ào một lần nữa không?”
Mấy người vội vàng bụm miệng. Đinh Kim nhỏ giọng nói với Tiểu Thất: “Ngươi mang Tiểu Đầu Nhi tới đây làm gì?”
“Hắn không đợi ở trong nổi, cứ muốn chạy ra, ta thật sự không có biện pháp mới phải tìm các ngươi.” Trên mặt Tiểu Thất bày ra biểu tình thành khẩn. Mặt hắn ban đầu vốn có đao ngân chằng chịt, nhưng từ lúc Lan Khánh dùng Hồi Xuân cao gì đó cùa Tiểu Xuân bôi ra trơn nhẵn bình tịnh vô cùng mịn màng, so với trứng chim lột vỏ còn trắng hơn non hơn, cũng có công dụng mới.
Rất nhiều người, thật sự rất nhiều người, chỉ cần nhìn hắn vài lần, sẽ giống như nhìn thấy trước khi dịch dung, thất hồn lạc phách, sau đó, cũng biến thành rất dễ nói chuyện.
Tiểu Thất nhìn sâu vào Kim Trung Báo Quốc, mang theo một chút yếu ớt, một chút bất đắc dĩ, ảm đạm nói: “Sư huynh bảo hắn muốn tra xem rốt cuộc là ai hãm hại hắn, ta không còn cách nào, đành phải dẫn hắn tới tìm các ngươi. Trong nha môn chỉ có mấy người chúng ta đồng lòng nhất, các huynh đệ, các ngươi không thể không giúp ta a.”
Bốn người Kim Trung Báo Quốc há miệng, ngây ngẩn nhìn Tiểu Thất.
Trần Báo phục hồi tinh thần đầu tiên, hắn cả giận nói: “Trần Tiểu Kê ngươi, dùng mỹ nam kế cái gì. Huynh đệ là để làm thế sao? Gặp lúc hoạn nạn đương nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ, ngươi muốn làm gì cứ nói thẳng, không cần dùng chiêu này, chúng ta cũng sẽ hỗ trợ.”
Đinh Kim là người thứ hai phục hồi tinh thần. Hắn ho khan một tiếng.
An Quốc lặng một hồi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, một chưởng đập trên vai Tiểu Thất. “Tử kê.”
Lý Trung thì thật thà đỏ mặt. Hắn nói: “Tiểu Thất, bộ dạng ngươi thật sự không tồi a, tướng mạo rất tốt.” Dứt lời nhìn vài cái. “Nhưng mặt có hơi trắng, cũng màu da ở cổ không khớp.”
Tiểu Thất nói: “Phơi nắng nhiều sẽ đen thôi.”
“Muốn làm gì nhanh nói. Nói xong cũng nhanh đi.” Trần Báo lắc lắc tay.
“Ân,” Tiểu Thất nói “Kỳ thực, ta muốn một người trong bốn, đến giúp sư huynh.”
“Giúp thế nào?” Bốn người hỏi.
Lan Khánh cười tay nắm trúc khí mới rồi vẫn vác trên lưng đưa ra, nói: “Mỗi người rút một nhánh, gặp nhánh ngắn nhất thì phải nghe lời ta.”
“…”Lời Lan Khánh không thể không theo, vì thế bốn người cúi đầu mỗi người rút một nhánh, kết quả so sánh, nhánh của An Quốc ngắn nhất.
Lan Khánh trộm cười. “An Quốc, chính là ngươi.”
“Tiểu Đầu Nhi muốn ta làm gì?” An Quốc nuốt nước miếng, có chút khẩn trương. “Từ trước tới nay bộ khoái Quy Nghĩa huyện tuân thủ công pháp, chuyện xấu không làm.”
“Ta đương nhiên biết.” Lan Khánh cười hì hì nói: “Ta sẽ không bắt các ngươi làm việc xấu, ta chỉ thấy ngươi đen hốc mắt, muốn tìm một địa phương cho ngươi hảo hảo nghỉ ngơi. Hơn nữa chỗ kia mỗi ngày có người đưa ba bữa, buổi tối cảm thấy ngứa ngáy sẽ có người khiêng nước cho ngươi tắm rửa. Mỗi ngày đều có thể uống Hoàng Tửu, ăn thịt heo, nếu ngươi thích đậu phộng, ta còn có thể phân phó lấy nhiều đậu phộng một chút cho ngươi ăn.”
“A? Nhưng ta còn công tác bộ khoái phải làm. “An Quốc nói: “Tự tiện rời cương vị thì…”
“Công tác ta sẽ giúp ngươi làm, ngươi yên tâm.” Lan Khánh vỗ vỗ bộ ngực rắn chắc của An Quốc.
An Quốc phi thường hoang mang, hắn hỏi: “Tiểu Đầu Nhi rốt cuộc muốn ta đến nơi nào?”
Môi Tiểu Thất cong lên, nhẹ nhàng mở, thốt ra bốn chữ: “Tây viện lao phòng.”
“Cái gì?” Kim Trung Báo Quốc đều kinh ngạc.
An Quốc không thể phản kháng bị Tiểu Thất dịch dung thành diện mạo Lan Khánh, sau đó nhét vào lao phòng.
Hơn nữa Tiểu Thất còn đặc biệt dặn dò lao đầu, Thi đại nhân hạ lệnh, không được cho người ở bên trong tiếp tục chạy lung tung.
Về sau bất luận Tiểu Đầu Nhi trong lao phòng nói cái gì, cũng không được thả hắn ra, nếu phá hủy quy củ, làm trái luật lệ, vậy đổi thành lao đầu tự mình chịu đánh bản tử.
Lao đầu nghe thấy mệnh lệnh là Thi Vấn hạ đương nhiên tuân thủ nghiêm ngặt. Mặc cho An Quốc đã dịch dung vẫn gào: “Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài.” cũng không dám đáp ứng hắn.
An Quốc rất hợp tác làm Trần Báo ở bên hàng rào hàm lệ chăm chú nhìn hỏa bạn (đồng bọn).
Hắn nói: “An Quốc ngươi vì Tiểu Đầu Nhi mà nhẫn nhịn, các huynh đệ rảnh rỗi nhàn sự sẽ tới thăm ngươi, nơi này ăn được ở được, chính mình hảo hảo bảo trọng.”
“Báo Tử a—” An Quốc kêu.
Lan Khánh đầu này thì rất tiêu dao.
Nghênh ngang ra khỏi lao phòng, Tiểu Thất thay hắn dịch dung thành diện mạo khác.
Lan Khánh hiện nay có một gương mặt tầm thường gặp qua tức quên, bộ dạng có chút nhã nhặn, mặc vào quan phục bộ khoái tầm thường, hắn làm bộ như bộ khoái mới tới gần đây nha môn chiêu lãm, đi theo bên người Tiểu Thất.
Tiểu Thất ân cần dạy bảo nói: “Ngươi a, hiện nay tên là Tiểu Lan, đừng quên.”
“Tiểu Lan?” Lan Khánh nhíu mày. “Thật khó nghe. Vì sao phải gọi Tiểu Lan?”
“Ách,” Tiểu Thất nói: “Bởi vì người là làm bộ khoái, bắt chính là người xấu, chuyện xấu người xấu làm chất đống như núi viết cũng không xong, chúng ta phải cảnh giác, cho nên ta liền lấy hài âm (từ đồng âm)‘khánh trúc lan thư’ của từ ‘khánh trúc nan thư’, gọi ngươi Tiểu Lan.” Tiểu Thất bịa chuyện.
“Nguyên lai là ‘khánh trúc lan thư’ a.” Lan Khánh còn thật tiếp thu, gật đầu nhận tên này.
Lúc này, một gã nha dịch chạy tới tiểu viện Tiểu Thất và Lan Khánh, tham đầu nói: “Tiểu Kê ca, Thi đại nhân mời ngươi đến thư phòng, có việc tìm ngươi.”
“Là Tiểu Thất ca, không phải Tiểu Kê ca.” Tiểu Thất rống nha dịch kia.
“Ngươi vốn là Tiểu Kê a.” Lan Khánh cười nói.
“…” Tiểu Thất ai oán nhìn Lan Khánh. Đợi nha dịch đi rồi, Tiểu Thất nói: “Thi đại nhân tìm ta, ta đây đi trước, tự ngươi ở lại tiểu viện lưu tâm một chút, đừng để bị người phát hiện.”
“Hảo.” Lan Khánh đáp như vậy.
Tiểu Thất đến thư phòng Thi Vấn ở hậu đường, Đinh Kim Lý Trung Trần Báo cũng vừa tới, sau đó đột nhiên một trận gió nhẹ nổi lên, Tiểu Thất ngẩng đầu trông, lại thấy Lan Khánh vừa rồi còn đáp “hảo” hiện đang nằm trên xà ngang, ung dung thích ý ăn hạt thông đường.
Tiểu Thất bất đắc dĩ.
Thi Vấn cùng Nam Hương rất nhanh đã tới, vừa ngồi trên chủ vị, Thi Vấn lập tức nói: “Tra được manh mối gì không?”
Đinh Kim Trần Báo đều lắc đầu, Lý Trung thì nói: “Tin tức về Tiểu Đầu Nhi còn chưa có. Nhưng mới vừa có người đến báo án, nói là hai dặm ngoài thành có một nữ thi, không có Tiểu Đầu Nhi, nên gọi ai tới khám nghiệm tử thi mới tốt.”
“Không phải hôm qua đã nói trước hết thỉnh lão ngỗ tác trở về tiếp nhận công tác của Tiểu Hắc?” Thi Vấn hỏi.
Nam Hương nói: “Lão ngỗ tác tuổi quá lớn, gần đây trời lại lạnh, con của hắn lo lắng không cho hắn quay về nha môn.” Tiểu Thất nghĩ nghĩ, nói: “Ta đi. Người chết thế nào, thi cách phải ghi ra sao, ta đi theo sư huynh nhìn vài lần, mấy thứ đơn giản cũng có thể viết được.”
“Vậy làm phiền tiên sinh.” Nam Hương hướng Tiểu Thất vái lạy.
“Không dám.” Tiểu Thất vội vàng vái trở về. Trong nha môn ngoại trừ Lan Khánh, hắn sợ nhất sư gia này.
Sáu người đàm luận vụ án của Lan Khánh chốc lát, nhưng tình huống giằng co, nhân chứng vật chứng đều có, thật sự rất khó lật lại án.
Thi Vấn nói tới cuối cùng, thở dài, tay bóp bóp trán, mệt mỏi nói:
“Bản quan mới vừa nhận được công văn, tri phủ thu được tin tức một nhà tuần án ngự sử tới Quy Nghĩa huyện gặp chuyện không may đã thượng tấu triều đình, vả lại cũng đã vội vàng đến Quy Nghĩa huyện. Tri phủ là đầu thượng ti của bản quan, nếu hắn đến, án kiện này tất phải giao toàn quyền cho hắn thẩm tra xử lý, bản quan chỉ có thể phụ tá ở bên, đến lúc đó, Tiểu Hắc, hài tử kia phải làm thế nào mới tốt?”
Tiểu Thất nghe được trong lòng cả kinh, trộm giương mắt phiêu lên trên. Nhưng người trên xà lại bắt chéo chân ăn hạt thông đường của hắn, hoàn toàn mặc kệ sự việc của mình, vẻ mặt ung dung.
Những người khác cũng lo lắng không thôi.
Nam Hương trầm ngâm một lúc, sau nói: “Đại nhân có muốn học trò viết mấy phong thư, thỉnh mấy vị đại nhân trong kinh thành tới giúp, cho dù việc này không thể áp chế ngay, nhưng cũng để bọn họ biết trước căn nguyên, ngày sau vô luận chuyện gì cũng có dễ xử lý.”
Thi Vấn nhẹ nhàng gật đầu. Đó cũng là biện pháp trong lúc không có biện pháp.
Nghe Nam Hương nói, Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới Tần Vãn từng nhắc đến tình thế vùng này, Phù Hoa cung tựa hồ cũng có người làm quan cấp trên Thi Vấn, người nọ tựa hồ cũng khoảng tứ ngũ phẩm, nếu vừa vặn nhận chức ngũ phẩm tri phủ thì dễ xử lý rồi.
Tiểu Thất nói: “Việc tri phủ ta sẽ tìm người giúp đỡ, chắc cũng có thể trì hoãn vài ngày.”
Tiểu Thất nói xong, mắt Kim Trung Báo lập tức sáng lên.
Đinh Kim nói: “Vậy chúng ta sẽ nhân mấy ngày này gia tăng cước bộ phá án, cần phải nhanh chóng rửa sạch oan khuất cho Tiểu Đầu Nhi.”
Mấy người lại tiếp tục thương lượng, sau Thi Vấn nói một câu: “Làm phiền mọi người hao tâm tổn trí vì Tiểu Hắc, thì cùng rời khỏi thư phòng lo liệu sự việc.
“Con bà nó, rốt cuộc là tên nào không sợ chết, dám đấu với Quy Nghĩa huyện nha môn.” Tiểu Thất càng nghĩ càng giận, vừa đi vừa nói: “Không biết Quy Nghĩa huyện nha môn chính là lớp tráo (che đậy)của Tiểu Thất ta sao? Hơn nữa Tiểu Thất đại gia ta chính là lớp tráo Phù Hoa cung, dám động đến một cọng tóc gáy của người Phù Hoa cung, bộ không muốn sống sao ?”
Chửi bới vài câu, Tiểu Thất hướng tả hậu hô:
“Kêu Tần Vãn bám trụ tri phủ, mặc kệ nàng dùng biện pháp gì, dù sao trong vòng mười ngày, ta không muốn nghe thấy có đại quan gì đó đến Quy Nghĩa huyện, cũng không muốn thấy Thi đại nhân gặp bất cứ phiền phức gì.”
“Thuộc hạ đã biết.” Phía sau không có ai, nhưng lại truyền tới thanh âm như vậy, tiếp đó bình tĩnh khôi phục, Tiểu Thất cũng giống như chưa từ phát sinh ra chuyện này đi ra ngoài.
Đi chưa được vài bước, Lan Khánh vô thanh vô tức đã hiện ra bên cạnh Tiểu Thất, bồi hắn cùng đi đến nha môn đại môn.
“Xem thi thể a?” Lan Khánh ăn sạch hạt thông đường, ngón tay dính dính, hắn vươn tay tới Tiểu Thất, Tiểu Thất liền rút ra một cái khăn, nhẹ nhàng chà lau cho Lan Khánh.
“Ân, người đi cùng ta.” Tiểu Thất nói.
“Hảo.” Lan Khánh đáp rất nhanh.
Hai người đi đến nha môn vừa lúc tháy Cổ Tam Dũng mới tới không bao lâu lưng vác bọc hành lý, vẻ mặt nuối tiếc nói chuyện với Oa Tử Cái Tử.
Cổ Tam Dũng nói: “Thật xấu hổ, hiện nay nha môn bận bịu như vậy, ta lại phải đi…”
“Cũng không còn cách nào a.” Oa Tử nói. “Ngươi vốn đến Quy Nghĩa huyện tìm ca ca ngươi, hiện nay có tung tích ca ca, ngươi hẳn là muốn đi tìm ca ca rồi.”
Cái Tử gật đầu.
Tiểu Thất đi tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cổ Tam Dũng quay đầu liếc nhìn Tiểu Thất, ngượng ngùng gãi gãi đầu đáp:
“Tiểu Thất ca, ngày hôm qua ta có hỏi được, nguyên lai ca của ta đã dọn đến Ninh Viễn huyện, cho nên ta từ chức bộ khoái, muốn đi Ninh Viễn huyện tìm hắn. Thân thể mẹ ta không tốt, anh của ta rời quê mấy năm nay nhưng nàng vẫn nhớ nhung mong mỏi gặp hắn, làm con phải tận hiếu đạo, cho nên ta muốn mau chóng tìm được ca ta, mang hắn về gặp mẹ một lần mới được.”
“Ninh Viễn huyện đường xá xa xôi, trên người ngươi lại không có nhiều bạc.” Oa Tử lấy một bao bạc vụn từ trong ngực ra đặt vào trong tay Cổ Tam Dũng: “Vài huynh đệ khoái ban chúng ta xoay sở được chút ít lộ phí, cho ngươi dùng trên đường. Bạc không nhiều lắm, ngươi hãy nhận đi, đây chỉ là chút tâm ý của các huynh đệ thôi.”
Cổ Tam Dũng đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay nói: “Không được không được, điều này sao được. Ở trong nha môn ta đã được mọi người chiếu cố rất nhiều, lúc muốn đi sao có thẻ nhận bạc các ngươi.”
Tiểu Thất mở túi tiền trinh đựng bạc vụn của Oa Tử, cũng ném một thỏi bạc vào trong.
Tiểu Thất nói: “Không phải mẹ ngươi bị bệnh sao? Bị bệnh phải đi tìm đại phu, tìm đại phu nhất định phải hao phí bạc, bạc này ngươi lưu lại đi, không sao đâu.”
Tiểu Thất nhét túi tiền vào trong ngực Cổ Tam Dũng, cười cười nói: “Nha môn ta là như vậy, lần trước ta mới nói chưa từng đến thanh lâu mở mang kiến thức, bọn họ liền thu gom tiền dẫn ta tới thanh lâu. Ngươi đây còn chưa tính là gì.”
Cái Tử nói: “Đúng vậy a đúng vậy a, nhưng sau đó chuyện mấy người chúng ta tới kỹ viện tìm cô nương bị Tiểu Đầu Nhi biết được, tất cả đều bị Tiểu Đầu Nhi bắt về đánh bản tử, mông sưng lên rất nhiều ngày mới tan.”
Ba người dự phần đi thanh lâu bật cười, thần sắc Cổ Tam Dũng có chút quái dị, cúi đầu, ôm lồng ngực.
“…” Lan Khánh lẳng lặng nhìn Cổ Tam Dũng, ánh mắt thỉnh thoảng phiêu đi, không biết đang nghĩ cái gì.
Sau khi tiễn Cổ Tam Dũng, Tiểu Thất cùng Lan Khánh đi ra ngoài thành.
Quy Nghĩa huyện địa xử hẻo lánh, ra khỏi thành lập tức thập phần hoang vắng, Tiểu Thất cùng Lan Khánh tìm kiếm trong chốc lát mới thấy chỗ nữ thi lâu ngày.
Trong bụi cỏ hoang, hai gã bộ khoái phụ trách trông chừng đang đứng cách đó không xa tán gẫu, thấy Tiểu Thất cùng Lan Khánh đến, hai gã lập tức đi tới, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Lan Khánh đi qua nhìn một chút, hai người kia chưa từng thấy Lan Khánh, vẻ mặt có chút nghi hoặc, Tiểu Thất liền nói: “Hắn tên Tiểu Lan, mới tới, nha môn không còn nhân thủ cho nên ta gọi hắn tới giúp ta.”
Hai gã bộ khoái gật gật đầu, vốn định chào hỏi Lan Khánh, ai ngờ Lan Khánh ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ mà bẻ nhánh cậy, chọc chọc thi thể.
“…” Hai gã bộ khoái lại nhìn nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất vô khả nại hà nói: “Cha của hắn trước kia từng làm ngỗ tác, hắn rất biết cách xem tử thi, ta đây mới để hắn theo ta.”
Lan Khánh nhíu nhíu mày, quay đầu trừng Tiểu Thất, vốn định nói: “Cha ngươi trước kia mới từng làm ngỗ tác.” nhưng hắn mới há mồm, miệng Tiểu Thất liền mở mở đóng đóng, không tiếng động nói: “Ngươi nghe lời một chút cho ta.”
Lan Khánh hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục xem thi thể của hắn.
Bởi vì nha môn còn có bề bộn rất nhiều việc, hai gã bộ khoái thấy Tiểu Thất nên tính toán bàn giao công tác, vội vội vàng càng chạy về trong thành.
Tiểu Thất đi tới bên người Lan Khánh, khom lưng hỏi: “Sao rồi, có phát hiện gì không? Chết như thế nào?”
Lan Khánh âm hiểu nói: “Ngươi nghĩ ta khi không bẻ nhanh cây làm gì?”
Tiểu Thất cả kinh: “Trúng độc chết?”
Lan Khánh không để ý tới Tiểu Thất, chỉ lật tới lật lui thi thể chốc lát rồi nói: “Độc này có chút kỳ quái.”
“Như thế nào?”
Lan Khánh khiêu khai miệng người chết, đè gốc lưỡi nói: “Sau lưỡi có điểm đen.”
Tiểu Thất nghĩ một chút, cả kinh nói: “Những người tại dịch trạm đó không phải gốc sau lưỡi cũng đều là biến đen sao, trước ngươi nói độc đó gọi là gì? Khiên cái gì?”
“‘Thiên Cơ Khiên’.” Lan Khánh thản nhiên nói: “Giống, nhưng cũng không giống. Bên trong độc này có một vị dược tên Mặc Liên. Mặc Liên làm cho người ta hôn mê đến chết, nhưng hai chủng độc dược này chỉ có Mặc Liên là tương đồng, còn lại đều bất đồng.” Hắn nói tiếp: “Độc này tên là ‘Thập Nhật Tán’, theo ta được biết cùng xuất phát từ một nhà với ‘Thiên Cơ Khiên’, cho nên dược tính tương tự, nhưng không hoàn toàn giống nhau.”
“Một nhà nào?” Tiểu Thất truy vấn.
“Tuyền Châu Cổ gia.”
Khi Lan Khánh trả lời như vậy, phía sau rừng cây lại truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Tiểu Thất thính tai, lập tức quát: “Ai ở đó?”
Cây cối chấn động, bóng đen chui ra khỏi rừng cây, nhảy tới phương xa, Tiểu Thất lập tức đuổi đến hướng đó, Lan Khánh ném nhành cây, theo sát phía sau Tiểu Thất.
Hắc y nhân kia ban ngày lại che mặt, vừa thấy đã biết không phải thứ gì tốt, Tiểu Thất hướng phía sau hô: “Sư huynh, người này khẳng định có liên quan tới vụ án, ngàn vạn lần không thể để hắn chạy thoát.”
Thân hình ba người đều nhanh nhẹn, nhảy không ngừng trong rừng cây. Tiểu Thất nghĩ thầm, người này tuyệt đối có liên quan cực lớn tới án tử của Lan Khánh, trong lòng cuống cuồng, cứng rắn thúc giục nội lực, vận khinh công nhảy, vút ra như kiếm, đánh tới người nọ.
Người nọ ngoái đầu nhìn lại, thấy Tiểu Thất sắp bắt được hắn, bột phấn trong tay thuận gió vẩy ra, toàn bộ bám hết lên mặt Tiểu Thất.
“Ách a—” Tiểu Thất hét to một tiếng.
“Tiểu Kê.” Lan Khánh cả kinh, từ phía sau vượt qua, thuận thế tiếp được Tiểu Thất, sau đó xoay thân một cái, ôm chặt lấy Tiểu Thất.
“Sư… sư huynh… Mau đuổi theo…” Tiểu Thất kêu Lan Khánh, sau đó trợn ngược mắt, ngất đi.
“…” Lan Khánh càng ghì chặt lấy Tiểu Thất. Đến khi phát hiện thứ đối phương vẩy không phải độc dược, chỉ là mê hồn tán lợi hại đôi chút, lúc này hắn mới hộc ra một hơi, cả giận nói:
“Truy cái gì mà truy, chỉ nghĩ đến phá án, nếu chết mất thì phải làm sao bây giờ?”
Lan Khánh giận vô cùng, vươn tay nhéo mạnh trên khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Thất.
“…” Tiểu Thất đang hôn mê cũng đau đớn run rẩy một chút.
“Ngươi đồ hỗn trướng!” Lan Khánh nói.
Sờ sờ bên người, Lan Khánh không ở đó, không biết chạy đi nơi nào.
Tiểu Thất mặc quần áo, một tay chống đỡ thắt lưng đau nhói, từ từ đi ra ngoài.
Cửa vào lao phòng, thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở chỗ cũ bóc đậu phộng nhắm Thiêu Đao Tử, Tiểu Thất lên tiếng chào hỏi: “Sớm, lao đầu.”
Lao đầu quay sang, Tiểu Thất vừa thấy, nãi nãi cá hùng, làm sao mắt trái đen một vòng. “Ngài đây là làm sao? Bị ai đánh?”
“Còn có thể là ai…” Lao đầu cười khổ nói: “Buổi sáng Tiểu Đầu Nhi nổi hứng muốn đi ra ngoài, ta khuyên hắn, kết quả thành ra vậy.” Lao đầu chỉ mắt trái mình nói.
“Vất vả cho ngươi, huynh đệ!” Tiểu Thất vỗ vỗ vai lao đầu nói: “Ta đi tìm hắn.”
“Làm phiền ngươi, huynh đệ!” Lao đầu đáp như vậy.
“Đừng nói thế, tất cả mọi người đều là huynh đệ.” Tiểu Thất cũng rất bất đắc dĩ. Trong nha môn này, không, phải nói là, trên thế gian này, chỉ cần gặp Lan Khánh, ai cũng chỉ có thể bất lực trước hắn.
Lan đại giáo chủ là ai? Tiền giao chủ Ô Y ma giáo đấy.
Nói hắn vài câu được thưởng cho một vòng đen còn đỡ, trước kia có người nhìn hắn nhiều một tí, tròng mắt lập tức rụng trên mặt đất. Tốc độ cực nhanh kia ngay cả vươn tay đón cũng chẳng kịp.
Cho nên nói, ân ân… Lan Khánh cũng coi như thu liễm nhiều lắm… Đám bộ khoái bọn họ hẳn phải cảm ơn trời đất, cảm tạ lão thiên gia làm cho Lan Khánh tẩu hỏa nhập ma, còn để Thi Vấn thu làm nhi tử mang đến Quy Nghĩa huyện làm ngỗ tác, nếu không bên ngoài còn nhiều người phải chết.
Trong lòng Tiểu Thất lảm nhảm niệm vài câu, đi ra ngoại đầu.
Tìm một chút, chính đường cùng hậu đường nha môn cũng không thấy Lan Khánh, chỉ có hai bộ khoái Oa Tử Cái Tử từ phòng bếp đi ra, ngươi gắp một miếng cá cho ta, ta đổi một miếng thịt cho ngươi, hai người thiên chân vô tà, tương thân tương ái.
Tiểu Thất suy nghĩ, liền dứt khoát trở lại viện tử của Lan Khánh trong nội nha tìm người.
Quả nhiên, đại sư huynh nhà hắn đang bưng một chậu quả khô thẩy vào ổ Hắc Hắc cùng Tiểu Hồng, sáu tiểu tiểu điểu nhi bên trong líu ríu ồn ã, con nào chưa được ăn là càng kêu lớn hơn, Lan Khánh cho mỗi con ăn, lớn cho, nhỏ cũng cho, Hắc Hắc nhỏ nhất ở sau cùng được ăn no liền nhảy lên vai Lan Khánh, nhìn Lan Khánh thẩy quả khô cho lão bà cùng tiểu hài tử của nó ăn.
Tiểu Trư thì chạy ra từ chuồng heo dưới gốc cây, ngửi ngửi nơi này đào đào nơi kia trong viện, sau đó dùng cái mũi moi ra hai cái chân gà sốt chôn dưới đất, cao hứng “hầu hầu” không ngừng.
Nguyên lại chạy về cho heo với chim ăn, khó trách tìm không thấy người… Tiểu Thất nghĩ như vậy.
Mấy tạp hoạt này bình thường đều là hắn làm, có lẽ hôm nay Lan Khánh muốn cho hắn ngủ lâu một chút, mới giúp hắn cho ăn. Nghĩ vậy, khóe miệng Tiểu Thất khẽ giương lên, mang theo ý cười nhẹ.
“A, ngươi đã tỉnh.” Lan Khánh quay đầu, thấy Tiểu Thất đang cười, cũng đáp lại bằng nụ cười ngây thơ rạng rỡ.
“Ô ác—” Nụ cười kia lóe sáng, quả thực sáng đến mức Tiểu Thất không mở được mắt.
Rõ ràng tối qua thủ đoạn gì đều giở đủ, sáng nay sao lại có thể bày ra tiếu dung thuần khiết vô cấu như vậy.
Đại sư huynh, ngươi là ác nhân chuyên môn dùng vẻ tươi cười lừa gạt thiếu nam thiếu nữ.
Đáng hận, Bách Lý Thất ta cứ như vậy sa ngã, rơi vào trong ôn nhu hương của ngươi, không bò ra nổi.
Đương lúc Tiểu Thất diễn tuồng trong lòng, Lan Khánh đổ ụp chậu đầy quả khô vào ổ chim, nghĩ thầm cho từng con từng con ăn rất phiền toái, làm một lần cho tất cả ăn đến no là được, nào biết thiếu chút nữa chôn vùi cả sáu chú chim nhỏ, Tiểu Hồng lập tức ngậm lấy chim nhỏ lôi ra khỏi ụ quả khô, Hắc Hắc cũng gấp gáp bay về trong ổ hỗ trợ.
Lan Khánh tùy tay ném chậu qua một bên, đi tới trước mặt Tiểu Thất, tiếp theo miệng chu ra, đôi môi dừng ở trước mặt hắn.
“Gì vậy?” Tiểu Thất hoang mang.
“…” Lan Khánh chu môi nhíu mày.
“…A.” Tiểu Thất hiểu ý, cũng nhanh chóng chu môi, cấp tốc hôn Lan Khánh một cái.
Lúc này Lan Khánh mới cười. Hắn vui vẻ đến mắt đầu mị lại, cả mặt xuân phong mãn điệu.
Mặt Tiểu Thất lại hồng hồng tí xíu, cảm giác không còn mất tự nhiên như trước, chỉ có một chút tự mình ngượng ngùng.
Gạo nấu thành cơm cũng đến hai lần rồi mà. Cũng nên tập quen.
Tiếp theo, Tiểu Thất nghĩ nghĩ, nói: “Cha ngươi, bên kia… Chờ việc này giải quyết, ta sẽ nói với hắn.”
“Nói cái gì?” Lan Khánh hỏi.
“Nói chuyện giữa chúng ta.” Tiểu Thất gãi gãi mặt. “Nói ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, chỉ cần ngươi còn muốn ta lưu lại, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi.”
“Ân, hơn nữa, dù thế nào cũng sẽ không đi.” Lan Khánh nghiêm túc bồi thêm một câu.
Tiếp đó hai người ở trong tiểu viện an tĩnh hết một buổi sáng, đến tận giữa trưa, sẽ có người đưa cơm đến lao phòng Lan Khánh, Tiểu Thất mới hỏi:
“Sư huynh, ngươi hẳn là cần phải trở về đúng không?”
“Trở về, về đâu?”
“Lao phòng.” Tiểu Thất nói.
Lan Khánh bĩu môi. “Ta đã ở trong đó một ngày, vậy còn chưa đủ sao? Nếu cứ ở mãi bên trong, ta phải tra án thế nào? Huyết án này hoàn hoàn không có manh mối, nếu dựa vào mấy người các ngươi, đến lúc nào mới phá án được?”
“Nhưng mà… Ngươi chạy ra như vậy, Thi đại nhân sẽ rất khó xử.” Tiểu Thất cau mày.
“Không cho hắn biết là được.” Lan Khánh nói: “Cha bận bịu nhiều sự tình cũng nhiều, chỉ cần tìm một người tùy tiện dùng chăn bọc cả đầu, coi hắn thành ta là được rồi. Cha cũng chỉ xem tình cảnh của ta trong chốc lát, sao nhận ra được.”
Tiểu Thất cau mày nhìn Lan Khánh.
Lan Khánh đe dọa hắn: “Nhìn nữa, nhìn nữa ta sẽ móc tròng mắt ngươi ra. Ta móc mắt rất nhanh đấy.”
“Vâng vâng vâng vâng, ta biết.” Điệu bộ Lan Khánh hẳn là đánh chết cũng không muốn quay về lao phòng, Tiểu Hắc đại nhân hắn chỉ có một xíu kiên nhẫn, hôm qua bằng lòng ở lại trong lao đã coi như rất nể mặt Thi Vấn.
Kế tiếp phải làm thế nào mới tốt… Tiểu Thất mặt mày khổ sở, cào cào đầu nghĩ biện pháp.
Kim Trung Báo Quốc đang ở trong ban phòng dùng bữa, mấy ngày nay bốn người này vì án tử Lan Khánh đề không hảo hảo nghỉ ngơi, mỗi người đều mang một vòng đen dưới mắt, bất quá khác với lao đầu, lao đầu là bị Lan Khánh đánh, bốn người bọn họ là vì mệt mỏi mà ra.
Trong ban phòng không còn người khác, khi Tiểu Thất mang theo Lan Khánh đi vào, Kim Trung Báo Quốc giật nảy mình, bát cơm cầm trong tay thiếu chút nữa lật nghiêng.
“Tiểu Đầu Nhi.” Bốn người cùng kêu.
“Hư hư hư.” Tiểu Thất vội vàng làm cái thủ thế chớ có lên tiếng. “Hắn trốn chạy tới đây, các ngươi có muốn Thi đại nhân phát hiện, sau đó khiến phụ tử bọn họ tái tranh cãi ồn ào một lần nữa không?”
Mấy người vội vàng bụm miệng. Đinh Kim nhỏ giọng nói với Tiểu Thất: “Ngươi mang Tiểu Đầu Nhi tới đây làm gì?”
“Hắn không đợi ở trong nổi, cứ muốn chạy ra, ta thật sự không có biện pháp mới phải tìm các ngươi.” Trên mặt Tiểu Thất bày ra biểu tình thành khẩn. Mặt hắn ban đầu vốn có đao ngân chằng chịt, nhưng từ lúc Lan Khánh dùng Hồi Xuân cao gì đó cùa Tiểu Xuân bôi ra trơn nhẵn bình tịnh vô cùng mịn màng, so với trứng chim lột vỏ còn trắng hơn non hơn, cũng có công dụng mới.
Rất nhiều người, thật sự rất nhiều người, chỉ cần nhìn hắn vài lần, sẽ giống như nhìn thấy trước khi dịch dung, thất hồn lạc phách, sau đó, cũng biến thành rất dễ nói chuyện.
Tiểu Thất nhìn sâu vào Kim Trung Báo Quốc, mang theo một chút yếu ớt, một chút bất đắc dĩ, ảm đạm nói: “Sư huynh bảo hắn muốn tra xem rốt cuộc là ai hãm hại hắn, ta không còn cách nào, đành phải dẫn hắn tới tìm các ngươi. Trong nha môn chỉ có mấy người chúng ta đồng lòng nhất, các huynh đệ, các ngươi không thể không giúp ta a.”
Bốn người Kim Trung Báo Quốc há miệng, ngây ngẩn nhìn Tiểu Thất.
Trần Báo phục hồi tinh thần đầu tiên, hắn cả giận nói: “Trần Tiểu Kê ngươi, dùng mỹ nam kế cái gì. Huynh đệ là để làm thế sao? Gặp lúc hoạn nạn đương nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ, ngươi muốn làm gì cứ nói thẳng, không cần dùng chiêu này, chúng ta cũng sẽ hỗ trợ.”
Đinh Kim là người thứ hai phục hồi tinh thần. Hắn ho khan một tiếng.
An Quốc lặng một hồi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, một chưởng đập trên vai Tiểu Thất. “Tử kê.”
Lý Trung thì thật thà đỏ mặt. Hắn nói: “Tiểu Thất, bộ dạng ngươi thật sự không tồi a, tướng mạo rất tốt.” Dứt lời nhìn vài cái. “Nhưng mặt có hơi trắng, cũng màu da ở cổ không khớp.”
Tiểu Thất nói: “Phơi nắng nhiều sẽ đen thôi.”
“Muốn làm gì nhanh nói. Nói xong cũng nhanh đi.” Trần Báo lắc lắc tay.
“Ân,” Tiểu Thất nói “Kỳ thực, ta muốn một người trong bốn, đến giúp sư huynh.”
“Giúp thế nào?” Bốn người hỏi.
Lan Khánh cười tay nắm trúc khí mới rồi vẫn vác trên lưng đưa ra, nói: “Mỗi người rút một nhánh, gặp nhánh ngắn nhất thì phải nghe lời ta.”
“…”Lời Lan Khánh không thể không theo, vì thế bốn người cúi đầu mỗi người rút một nhánh, kết quả so sánh, nhánh của An Quốc ngắn nhất.
Lan Khánh trộm cười. “An Quốc, chính là ngươi.”
“Tiểu Đầu Nhi muốn ta làm gì?” An Quốc nuốt nước miếng, có chút khẩn trương. “Từ trước tới nay bộ khoái Quy Nghĩa huyện tuân thủ công pháp, chuyện xấu không làm.”
“Ta đương nhiên biết.” Lan Khánh cười hì hì nói: “Ta sẽ không bắt các ngươi làm việc xấu, ta chỉ thấy ngươi đen hốc mắt, muốn tìm một địa phương cho ngươi hảo hảo nghỉ ngơi. Hơn nữa chỗ kia mỗi ngày có người đưa ba bữa, buổi tối cảm thấy ngứa ngáy sẽ có người khiêng nước cho ngươi tắm rửa. Mỗi ngày đều có thể uống Hoàng Tửu, ăn thịt heo, nếu ngươi thích đậu phộng, ta còn có thể phân phó lấy nhiều đậu phộng một chút cho ngươi ăn.”
“A? Nhưng ta còn công tác bộ khoái phải làm. “An Quốc nói: “Tự tiện rời cương vị thì…”
“Công tác ta sẽ giúp ngươi làm, ngươi yên tâm.” Lan Khánh vỗ vỗ bộ ngực rắn chắc của An Quốc.
An Quốc phi thường hoang mang, hắn hỏi: “Tiểu Đầu Nhi rốt cuộc muốn ta đến nơi nào?”
Môi Tiểu Thất cong lên, nhẹ nhàng mở, thốt ra bốn chữ: “Tây viện lao phòng.”
“Cái gì?” Kim Trung Báo Quốc đều kinh ngạc.
An Quốc không thể phản kháng bị Tiểu Thất dịch dung thành diện mạo Lan Khánh, sau đó nhét vào lao phòng.
Hơn nữa Tiểu Thất còn đặc biệt dặn dò lao đầu, Thi đại nhân hạ lệnh, không được cho người ở bên trong tiếp tục chạy lung tung.
Về sau bất luận Tiểu Đầu Nhi trong lao phòng nói cái gì, cũng không được thả hắn ra, nếu phá hủy quy củ, làm trái luật lệ, vậy đổi thành lao đầu tự mình chịu đánh bản tử.
Lao đầu nghe thấy mệnh lệnh là Thi Vấn hạ đương nhiên tuân thủ nghiêm ngặt. Mặc cho An Quốc đã dịch dung vẫn gào: “Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài.” cũng không dám đáp ứng hắn.
An Quốc rất hợp tác làm Trần Báo ở bên hàng rào hàm lệ chăm chú nhìn hỏa bạn (đồng bọn).
Hắn nói: “An Quốc ngươi vì Tiểu Đầu Nhi mà nhẫn nhịn, các huynh đệ rảnh rỗi nhàn sự sẽ tới thăm ngươi, nơi này ăn được ở được, chính mình hảo hảo bảo trọng.”
“Báo Tử a—” An Quốc kêu.
Lan Khánh đầu này thì rất tiêu dao.
Nghênh ngang ra khỏi lao phòng, Tiểu Thất thay hắn dịch dung thành diện mạo khác.
Lan Khánh hiện nay có một gương mặt tầm thường gặp qua tức quên, bộ dạng có chút nhã nhặn, mặc vào quan phục bộ khoái tầm thường, hắn làm bộ như bộ khoái mới tới gần đây nha môn chiêu lãm, đi theo bên người Tiểu Thất.
Tiểu Thất ân cần dạy bảo nói: “Ngươi a, hiện nay tên là Tiểu Lan, đừng quên.”
“Tiểu Lan?” Lan Khánh nhíu mày. “Thật khó nghe. Vì sao phải gọi Tiểu Lan?”
“Ách,” Tiểu Thất nói: “Bởi vì người là làm bộ khoái, bắt chính là người xấu, chuyện xấu người xấu làm chất đống như núi viết cũng không xong, chúng ta phải cảnh giác, cho nên ta liền lấy hài âm (từ đồng âm)‘khánh trúc lan thư’ của từ ‘khánh trúc nan thư’, gọi ngươi Tiểu Lan.” Tiểu Thất bịa chuyện.
“Nguyên lai là ‘khánh trúc lan thư’ a.” Lan Khánh còn thật tiếp thu, gật đầu nhận tên này.
Lúc này, một gã nha dịch chạy tới tiểu viện Tiểu Thất và Lan Khánh, tham đầu nói: “Tiểu Kê ca, Thi đại nhân mời ngươi đến thư phòng, có việc tìm ngươi.”
“Là Tiểu Thất ca, không phải Tiểu Kê ca.” Tiểu Thất rống nha dịch kia.
“Ngươi vốn là Tiểu Kê a.” Lan Khánh cười nói.
“…” Tiểu Thất ai oán nhìn Lan Khánh. Đợi nha dịch đi rồi, Tiểu Thất nói: “Thi đại nhân tìm ta, ta đây đi trước, tự ngươi ở lại tiểu viện lưu tâm một chút, đừng để bị người phát hiện.”
“Hảo.” Lan Khánh đáp như vậy.
Tiểu Thất đến thư phòng Thi Vấn ở hậu đường, Đinh Kim Lý Trung Trần Báo cũng vừa tới, sau đó đột nhiên một trận gió nhẹ nổi lên, Tiểu Thất ngẩng đầu trông, lại thấy Lan Khánh vừa rồi còn đáp “hảo” hiện đang nằm trên xà ngang, ung dung thích ý ăn hạt thông đường.
Tiểu Thất bất đắc dĩ.
Thi Vấn cùng Nam Hương rất nhanh đã tới, vừa ngồi trên chủ vị, Thi Vấn lập tức nói: “Tra được manh mối gì không?”
Đinh Kim Trần Báo đều lắc đầu, Lý Trung thì nói: “Tin tức về Tiểu Đầu Nhi còn chưa có. Nhưng mới vừa có người đến báo án, nói là hai dặm ngoài thành có một nữ thi, không có Tiểu Đầu Nhi, nên gọi ai tới khám nghiệm tử thi mới tốt.”
“Không phải hôm qua đã nói trước hết thỉnh lão ngỗ tác trở về tiếp nhận công tác của Tiểu Hắc?” Thi Vấn hỏi.
Nam Hương nói: “Lão ngỗ tác tuổi quá lớn, gần đây trời lại lạnh, con của hắn lo lắng không cho hắn quay về nha môn.” Tiểu Thất nghĩ nghĩ, nói: “Ta đi. Người chết thế nào, thi cách phải ghi ra sao, ta đi theo sư huynh nhìn vài lần, mấy thứ đơn giản cũng có thể viết được.”
“Vậy làm phiền tiên sinh.” Nam Hương hướng Tiểu Thất vái lạy.
“Không dám.” Tiểu Thất vội vàng vái trở về. Trong nha môn ngoại trừ Lan Khánh, hắn sợ nhất sư gia này.
Sáu người đàm luận vụ án của Lan Khánh chốc lát, nhưng tình huống giằng co, nhân chứng vật chứng đều có, thật sự rất khó lật lại án.
Thi Vấn nói tới cuối cùng, thở dài, tay bóp bóp trán, mệt mỏi nói:
“Bản quan mới vừa nhận được công văn, tri phủ thu được tin tức một nhà tuần án ngự sử tới Quy Nghĩa huyện gặp chuyện không may đã thượng tấu triều đình, vả lại cũng đã vội vàng đến Quy Nghĩa huyện. Tri phủ là đầu thượng ti của bản quan, nếu hắn đến, án kiện này tất phải giao toàn quyền cho hắn thẩm tra xử lý, bản quan chỉ có thể phụ tá ở bên, đến lúc đó, Tiểu Hắc, hài tử kia phải làm thế nào mới tốt?”
Tiểu Thất nghe được trong lòng cả kinh, trộm giương mắt phiêu lên trên. Nhưng người trên xà lại bắt chéo chân ăn hạt thông đường của hắn, hoàn toàn mặc kệ sự việc của mình, vẻ mặt ung dung.
Những người khác cũng lo lắng không thôi.
Nam Hương trầm ngâm một lúc, sau nói: “Đại nhân có muốn học trò viết mấy phong thư, thỉnh mấy vị đại nhân trong kinh thành tới giúp, cho dù việc này không thể áp chế ngay, nhưng cũng để bọn họ biết trước căn nguyên, ngày sau vô luận chuyện gì cũng có dễ xử lý.”
Thi Vấn nhẹ nhàng gật đầu. Đó cũng là biện pháp trong lúc không có biện pháp.
Nghe Nam Hương nói, Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới Tần Vãn từng nhắc đến tình thế vùng này, Phù Hoa cung tựa hồ cũng có người làm quan cấp trên Thi Vấn, người nọ tựa hồ cũng khoảng tứ ngũ phẩm, nếu vừa vặn nhận chức ngũ phẩm tri phủ thì dễ xử lý rồi.
Tiểu Thất nói: “Việc tri phủ ta sẽ tìm người giúp đỡ, chắc cũng có thể trì hoãn vài ngày.”
Tiểu Thất nói xong, mắt Kim Trung Báo lập tức sáng lên.
Đinh Kim nói: “Vậy chúng ta sẽ nhân mấy ngày này gia tăng cước bộ phá án, cần phải nhanh chóng rửa sạch oan khuất cho Tiểu Đầu Nhi.”
Mấy người lại tiếp tục thương lượng, sau Thi Vấn nói một câu: “Làm phiền mọi người hao tâm tổn trí vì Tiểu Hắc, thì cùng rời khỏi thư phòng lo liệu sự việc.
“Con bà nó, rốt cuộc là tên nào không sợ chết, dám đấu với Quy Nghĩa huyện nha môn.” Tiểu Thất càng nghĩ càng giận, vừa đi vừa nói: “Không biết Quy Nghĩa huyện nha môn chính là lớp tráo (che đậy)của Tiểu Thất ta sao? Hơn nữa Tiểu Thất đại gia ta chính là lớp tráo Phù Hoa cung, dám động đến một cọng tóc gáy của người Phù Hoa cung, bộ không muốn sống sao ?”
Chửi bới vài câu, Tiểu Thất hướng tả hậu hô:
“Kêu Tần Vãn bám trụ tri phủ, mặc kệ nàng dùng biện pháp gì, dù sao trong vòng mười ngày, ta không muốn nghe thấy có đại quan gì đó đến Quy Nghĩa huyện, cũng không muốn thấy Thi đại nhân gặp bất cứ phiền phức gì.”
“Thuộc hạ đã biết.” Phía sau không có ai, nhưng lại truyền tới thanh âm như vậy, tiếp đó bình tĩnh khôi phục, Tiểu Thất cũng giống như chưa từ phát sinh ra chuyện này đi ra ngoài.
Đi chưa được vài bước, Lan Khánh vô thanh vô tức đã hiện ra bên cạnh Tiểu Thất, bồi hắn cùng đi đến nha môn đại môn.
“Xem thi thể a?” Lan Khánh ăn sạch hạt thông đường, ngón tay dính dính, hắn vươn tay tới Tiểu Thất, Tiểu Thất liền rút ra một cái khăn, nhẹ nhàng chà lau cho Lan Khánh.
“Ân, người đi cùng ta.” Tiểu Thất nói.
“Hảo.” Lan Khánh đáp rất nhanh.
Hai người đi đến nha môn vừa lúc tháy Cổ Tam Dũng mới tới không bao lâu lưng vác bọc hành lý, vẻ mặt nuối tiếc nói chuyện với Oa Tử Cái Tử.
Cổ Tam Dũng nói: “Thật xấu hổ, hiện nay nha môn bận bịu như vậy, ta lại phải đi…”
“Cũng không còn cách nào a.” Oa Tử nói. “Ngươi vốn đến Quy Nghĩa huyện tìm ca ca ngươi, hiện nay có tung tích ca ca, ngươi hẳn là muốn đi tìm ca ca rồi.”
Cái Tử gật đầu.
Tiểu Thất đi tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cổ Tam Dũng quay đầu liếc nhìn Tiểu Thất, ngượng ngùng gãi gãi đầu đáp:
“Tiểu Thất ca, ngày hôm qua ta có hỏi được, nguyên lai ca của ta đã dọn đến Ninh Viễn huyện, cho nên ta từ chức bộ khoái, muốn đi Ninh Viễn huyện tìm hắn. Thân thể mẹ ta không tốt, anh của ta rời quê mấy năm nay nhưng nàng vẫn nhớ nhung mong mỏi gặp hắn, làm con phải tận hiếu đạo, cho nên ta muốn mau chóng tìm được ca ta, mang hắn về gặp mẹ một lần mới được.”
“Ninh Viễn huyện đường xá xa xôi, trên người ngươi lại không có nhiều bạc.” Oa Tử lấy một bao bạc vụn từ trong ngực ra đặt vào trong tay Cổ Tam Dũng: “Vài huynh đệ khoái ban chúng ta xoay sở được chút ít lộ phí, cho ngươi dùng trên đường. Bạc không nhiều lắm, ngươi hãy nhận đi, đây chỉ là chút tâm ý của các huynh đệ thôi.”
Cổ Tam Dũng đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay nói: “Không được không được, điều này sao được. Ở trong nha môn ta đã được mọi người chiếu cố rất nhiều, lúc muốn đi sao có thẻ nhận bạc các ngươi.”
Tiểu Thất mở túi tiền trinh đựng bạc vụn của Oa Tử, cũng ném một thỏi bạc vào trong.
Tiểu Thất nói: “Không phải mẹ ngươi bị bệnh sao? Bị bệnh phải đi tìm đại phu, tìm đại phu nhất định phải hao phí bạc, bạc này ngươi lưu lại đi, không sao đâu.”
Tiểu Thất nhét túi tiền vào trong ngực Cổ Tam Dũng, cười cười nói: “Nha môn ta là như vậy, lần trước ta mới nói chưa từng đến thanh lâu mở mang kiến thức, bọn họ liền thu gom tiền dẫn ta tới thanh lâu. Ngươi đây còn chưa tính là gì.”
Cái Tử nói: “Đúng vậy a đúng vậy a, nhưng sau đó chuyện mấy người chúng ta tới kỹ viện tìm cô nương bị Tiểu Đầu Nhi biết được, tất cả đều bị Tiểu Đầu Nhi bắt về đánh bản tử, mông sưng lên rất nhiều ngày mới tan.”
Ba người dự phần đi thanh lâu bật cười, thần sắc Cổ Tam Dũng có chút quái dị, cúi đầu, ôm lồng ngực.
“…” Lan Khánh lẳng lặng nhìn Cổ Tam Dũng, ánh mắt thỉnh thoảng phiêu đi, không biết đang nghĩ cái gì.
Sau khi tiễn Cổ Tam Dũng, Tiểu Thất cùng Lan Khánh đi ra ngoài thành.
Quy Nghĩa huyện địa xử hẻo lánh, ra khỏi thành lập tức thập phần hoang vắng, Tiểu Thất cùng Lan Khánh tìm kiếm trong chốc lát mới thấy chỗ nữ thi lâu ngày.
Trong bụi cỏ hoang, hai gã bộ khoái phụ trách trông chừng đang đứng cách đó không xa tán gẫu, thấy Tiểu Thất cùng Lan Khánh đến, hai gã lập tức đi tới, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Lan Khánh đi qua nhìn một chút, hai người kia chưa từng thấy Lan Khánh, vẻ mặt có chút nghi hoặc, Tiểu Thất liền nói: “Hắn tên Tiểu Lan, mới tới, nha môn không còn nhân thủ cho nên ta gọi hắn tới giúp ta.”
Hai gã bộ khoái gật gật đầu, vốn định chào hỏi Lan Khánh, ai ngờ Lan Khánh ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ mà bẻ nhánh cậy, chọc chọc thi thể.
“…” Hai gã bộ khoái lại nhìn nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất vô khả nại hà nói: “Cha của hắn trước kia từng làm ngỗ tác, hắn rất biết cách xem tử thi, ta đây mới để hắn theo ta.”
Lan Khánh nhíu nhíu mày, quay đầu trừng Tiểu Thất, vốn định nói: “Cha ngươi trước kia mới từng làm ngỗ tác.” nhưng hắn mới há mồm, miệng Tiểu Thất liền mở mở đóng đóng, không tiếng động nói: “Ngươi nghe lời một chút cho ta.”
Lan Khánh hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục xem thi thể của hắn.
Bởi vì nha môn còn có bề bộn rất nhiều việc, hai gã bộ khoái thấy Tiểu Thất nên tính toán bàn giao công tác, vội vội vàng càng chạy về trong thành.
Tiểu Thất đi tới bên người Lan Khánh, khom lưng hỏi: “Sao rồi, có phát hiện gì không? Chết như thế nào?”
Lan Khánh âm hiểu nói: “Ngươi nghĩ ta khi không bẻ nhanh cây làm gì?”
Tiểu Thất cả kinh: “Trúng độc chết?”
Lan Khánh không để ý tới Tiểu Thất, chỉ lật tới lật lui thi thể chốc lát rồi nói: “Độc này có chút kỳ quái.”
“Như thế nào?”
Lan Khánh khiêu khai miệng người chết, đè gốc lưỡi nói: “Sau lưỡi có điểm đen.”
Tiểu Thất nghĩ một chút, cả kinh nói: “Những người tại dịch trạm đó không phải gốc sau lưỡi cũng đều là biến đen sao, trước ngươi nói độc đó gọi là gì? Khiên cái gì?”
“‘Thiên Cơ Khiên’.” Lan Khánh thản nhiên nói: “Giống, nhưng cũng không giống. Bên trong độc này có một vị dược tên Mặc Liên. Mặc Liên làm cho người ta hôn mê đến chết, nhưng hai chủng độc dược này chỉ có Mặc Liên là tương đồng, còn lại đều bất đồng.” Hắn nói tiếp: “Độc này tên là ‘Thập Nhật Tán’, theo ta được biết cùng xuất phát từ một nhà với ‘Thiên Cơ Khiên’, cho nên dược tính tương tự, nhưng không hoàn toàn giống nhau.”
“Một nhà nào?” Tiểu Thất truy vấn.
“Tuyền Châu Cổ gia.”
Khi Lan Khánh trả lời như vậy, phía sau rừng cây lại truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Tiểu Thất thính tai, lập tức quát: “Ai ở đó?”
Cây cối chấn động, bóng đen chui ra khỏi rừng cây, nhảy tới phương xa, Tiểu Thất lập tức đuổi đến hướng đó, Lan Khánh ném nhành cây, theo sát phía sau Tiểu Thất.
Hắc y nhân kia ban ngày lại che mặt, vừa thấy đã biết không phải thứ gì tốt, Tiểu Thất hướng phía sau hô: “Sư huynh, người này khẳng định có liên quan tới vụ án, ngàn vạn lần không thể để hắn chạy thoát.”
Thân hình ba người đều nhanh nhẹn, nhảy không ngừng trong rừng cây. Tiểu Thất nghĩ thầm, người này tuyệt đối có liên quan cực lớn tới án tử của Lan Khánh, trong lòng cuống cuồng, cứng rắn thúc giục nội lực, vận khinh công nhảy, vút ra như kiếm, đánh tới người nọ.
Người nọ ngoái đầu nhìn lại, thấy Tiểu Thất sắp bắt được hắn, bột phấn trong tay thuận gió vẩy ra, toàn bộ bám hết lên mặt Tiểu Thất.
“Ách a—” Tiểu Thất hét to một tiếng.
“Tiểu Kê.” Lan Khánh cả kinh, từ phía sau vượt qua, thuận thế tiếp được Tiểu Thất, sau đó xoay thân một cái, ôm chặt lấy Tiểu Thất.
“Sư… sư huynh… Mau đuổi theo…” Tiểu Thất kêu Lan Khánh, sau đó trợn ngược mắt, ngất đi.
“…” Lan Khánh càng ghì chặt lấy Tiểu Thất. Đến khi phát hiện thứ đối phương vẩy không phải độc dược, chỉ là mê hồn tán lợi hại đôi chút, lúc này hắn mới hộc ra một hơi, cả giận nói:
“Truy cái gì mà truy, chỉ nghĩ đến phá án, nếu chết mất thì phải làm sao bây giờ?”
Lan Khánh giận vô cùng, vươn tay nhéo mạnh trên khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Thất.
“…” Tiểu Thất đang hôn mê cũng đau đớn run rẩy một chút.
“Ngươi đồ hỗn trướng!” Lan Khánh nói.
Danh sách chương