Tiểu hắc điểu Tiểu Xuân đưa cho Lan Khánh kia vốn là chim của Lan Khánh, Lan Khánh trước hay dùng độc “Bách lý tầm hương” trong một trăm linh tám chủng độc dược, chỉ cần trúng độc này, tái thả tiểu hắc điểu ra, cho dù người trúng độc thoát được ngàn dặm xa cũng có thể bị tiểu hắc điểu được gọi là “tầm hương điểu” tìm được.

Sau Lan Khánh mất tích, tầm hương điểu kia được Tiểu Xuân dưỡng như tín cáp, Tiểu Xuân còn đặt cho nó cái tên đặc biệt vang dội: “Hắc Hắc”.

Bởi vì Hắc Hắc cũng giống như Lan Khánh, đều thân tuyền một màu đen.

Tiểu Thất trước kia dịch dung thành Tô Giải Dung thường ở trong Ô Y giáo rảnh rỗi tới lui, chim yêu Tiểu Hồng của Tiểu Thất cũng thường ở trong Ô Y giáo bay qua bay lại, lâu ngày, tiểu hắc điểu đen thùi lùi cũng ở trong Ô Y giáo liền hảo hảo cùng Tiểu Hồng, hai chim cho tới bây giờ tương thân tương ái, ngay cả ổ cũng xây cùng một chỗ, hôm nay cùng ngủ ở ổ Tiểu Hồng, ngay mai lại thấy ngủ trong ổ Hắc Hắc, cảm tình vô cùng tốt.

Nhưng sau Lan Khánh mất tích, Hắc Hắc được Tiểu Xuân dưỡng, một thời gian dài không được nhìn thấy Tiểu Hồng, Hắc Hắc thương tâm muốn chết hầu như ngay cả cơm cũng không chịu ăn.

Phía trước sư phụ muốn thu được thư Tiểu Thất phải chờ lâu lắm, sau phải nhờ đồ đệ Tiểu Ngũ, Tiểu Lục đạp khinh công bắt chim lại, lấy thư, rồi tiếp tục cho hai điểu nhi hưng phấn bay bay nhảy nhảy.

Hắc Hắc cùng Tiểu Hồng cho dù không phải đồng loại, cho dù một con chỉ to bằng ngón cái, một con đã to bằng bàn tay, nhưng cũng không thể ngăn trở tình cảm hai chim chúng nó ngày càng thêm sâu.

Tiểu Xuân đến Quy Nghĩa huyện, đem Hắc Hắc trả lại cho chủ nhân Lan Khánh của nó, Hắc Hắc liền ở trên cành trúc ngoài phòng Lan Khánh xây một cái ổ.

Ổ kia là do Hắc Hắc ngàn chọn vạn tuyển mảnh cỏ khô, đắp không phải rất lớn nhưng là Hắc Hắc lấy tâm ý trân quý nhất xây nên.

Sau đó, Hắc Hắc ở trên cây xướng khúc ca chiêm chiếp uyển chuyển dễ nghe, Tiểu Hồng liền từ trong phòng Lan Khánh cùng Tiểu Thất bay ra, giương đôi cánh chim lắc lắc mông chim, rồi thả người bay vào trong ổ Hắc Hắc xây rất vững chắc, nhào vào trong ngực Hắc Hắc. Tuy rắng Tiểu Hồng to hơn Hắc Hắc rất nhiều, Hắc Hắc cũng thiếu điều bị Tiểu Hồng đè bẹp, nhưng Hắc Hắc lại khoan khoái kêu cả ngày. Bởi vì hai chim chúng nó bị chia cách lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể ở chung một chỗ.

Mà từ ngày đó trở đi, ổ kia trở thành tổ uyên ương của chúng nó, một khi hai chủ nhân cảm tình thực tốt ở trong phòng cùng ngủ, hai chim ngoài phòng cũng hạnh phúc yên giấc bên nhau.

Tiểu Thất nguyên bản không biết chim yêu của hắn cùng chim khác ở cùng một chỗ, nhưng một hôm rời giường cho heo ăn, hắn nghe thấy hai chim trên cây ríu ra ríu rít kêu rất vui sướng, ngẩng đầu trông mới phát giác, nãi nãi cá hùng, Tiểu Hồng của hắn cư nhiên ở trên cây, hơn nữa còn có một con tiểu hắc điểu bên cạnh.

Tiểu Thất nhận ra tiểu hắc điểu kia là tầm hương điểu của Lan Khánh, vốn cũng không tính để ý tới, nhưng nào ngờ một ngày thấy hai chim bay đến cửa sổ, mà con tiểu hắc điểu kia cư nhiên áp trên lưng tiểu hồng điểu, dùng một loại tư thế gian nan “ấy ấy” tiểu hồng điểu của hắn. Hắn tức khắc không nhịn được mà toàn bộ bùng nổ, đen mặt đánh đôi uyên ương.

Tiểu Thất mưu toan tách hai tiểu điểu nhi ra, nhưng vô luận hắn chia thế nào, thậm chí đem Tiểu Hồng nhốt trong lồng trúc giấu dưới giường, Hắc Hắc vẫn có thể tìm được Tiểu Hồng, sau đó ở ngoài nhà giam Tiểu Hồng “chiếp chiếp chiếp chiếp” kêu, kêu đến mức tâm cũng sắp tan nát.

Không bao lâu sau, một ngày Tiểu Thất rời giường xoay người cho chim ăn phát giác Tiểu Hồng trong lồng trúc cư nhiên… đẻ trứng…

“Đáng giận a— chim ngươi cư nhiên dám dâm chim của ta” Tiểu Thất hét lớn một tiếng, vớ lấy cái chổi ở một bên đuổi đánh tiểu hắc điểu lướt giữa không trung, Hắc Hắc chiêm chiếp bay mãn ốc, bay cho Tiểu Thất truy.

Cuối cùng Hắc Hắc bay đến trong tay Lan Khánh còn đang ngủ, Lan Khánh tỉnh lại thấy chim yêu được Tiểu Xuân lưu lại cho mình kêu rất thương tâm rất thê thảm liền trợn mắt trừng Tiểu Thất.

Tiểu Thất co rụt cổ, lui sau từng bước, cái chổi cầm trong tay cũng giấu tiệt sau lưng.

“Đây là làm sao? Lá gan ngươi lớn a? Cư nhiên dám khi dễ chim của ta!” Lan Khánh nói.

Tiểu Thất nặn ra điệu bộ trông còn đáng thương hơn tiểu hắc điểu, chỉ chỉ Hắc Hắc nói. “Sư huynh ngươi hiểu lầm, là chim kia khi dễ ta trước! Ngươi không biết, nó cư nhiên hủy trong sạch Hồng nhà ta, làm bụng Tiểu Hồng lớn lên, còn đẻ trứng! Chim kia là bảo bối của ta a, sư huynh ngươi làm chủ cho ta!”

Nhưng sau Tiểu Hắc đại nhân khai đường thẩm án, tâm tư hoàn toàn thiên vị chim yêu của mình mà phán quyết như sau:

“Kinh tra, hai chim tình đầu ý hợp tương thân tương ái đúng là khó được, huống chi trứng cũng đã sinh, ai muốn ngăn cản cũng uổng công. Tiểu Hắc đại nhân thương hai chim bị người chia rẽ, hôm nay tự mình làm mai điểm uyên ương, trong ngày bái đường thành thân đưa vào động phòng, lồng trúc nhốt chim không được tái dùng, nếu không sẽ đem đầu Trần Tiểu Kê ngươi nhét vào! Như vậy, không được lại có dị nghị! Bãi đường!”

“Lý nào lại vậy?” Tiểu Thất khóc.

Chim yêu của hắn, hoàng hoa khuê nữ của hắn a…

Phán án xong, Lan Khánh chạy đến bên người Tiểu Thất, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tiểu Hồng không phải là công sao? Làm sao công cùng công cư nhiên sinh được trứng? Thật sự là thiên cổ kỳ án!”

“Ô ô ô ô…” Tiểu Thất đau lòng không nói nên lời. Tiểu Hồng điểu nhi hắn yêu thương giữ trong tay a, cư nhiên bị chim của Lan Khánh khi dễ.

Lan Khánh ba bước chỉ hai bước chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa nói: “Ta muốn kể cho cha hôm nay thẩm một tông kỳ án, nguyên lai công cùng công cũng có thể sinh trứng, chim của Tiểu Hắc đại nhân thật lợi hại thật lợi hại!”

“Ô ô ô…” Tiểu Thất tiếp tục khóc. “Tiểu Xuân đáng giận, khi không ngươi lưu con chim này lại cho sư huynh làm chi… Đều tại ngươi… hại trong sạch Tiểu Hồng nhà ta cứ như vậy hồ lý hồ đồ mất đi…. Tử tiểu tử đáng giận… Ngươi xuất cốc làm gì… Ngươi đồ yêu tinh hại người… Trả lại trong sạch cho chim của ta…”

Không bao lâu, ổ trứng chim đã ấp nở.

Tiểu tiểu điểu nhi sinh ra đều là đầu đen thân hồng cái đuôi lại đen, hơn nữa cả ngày trong tiểu viện tử chi chi tra tra kêu làm cho viện tử Lan Khánh cùng Tiểu Thất vô cùng náo nhiệt.

“Hầu hầu—” Tiểu Trư dưới ổ chim cũng kêu hùa theo.

Nó có tiểu tiểu điểu nhi làm hàng xóm rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện