Túc vương lập tức xông về phía trước, giơ chân mãnh lực đá Đàm Hoa, nhưng mà chân đạp tới lại chỉ nhoáng lên một cái vượt qua thân Đàm Hoa, trong khi Đàm Hoa vẫn quỳ ở trên mặt đất, hoàn toàn không có dáng vẻ bị đá trúng.
Túc vương kinh ngạc, tay run run duỗi ra quơ quơ, trong miệng kêu to: “Đây bất quá là giang hồ dị thuật!” Nhưng tay vươn ra cũng giống như người, chạm không tới thứ kia.
Tái tập trung nhìn vào, mười ba người kia mỗi người đều là thân hình u hốt (âm u ẩn khuất), thị tuyến cư nhiên còn có thể xuyên thấu qua người bọn họ trực tiếp rơi xuống mặt đất đối diện.
“Không thể nào, không thể nào!” Túc vương ngã lên tọa ỷ nhị phương, sắc mặt trắng bệch.
Thi Vấn cảm thấy đã đến lúc liền phóng ánh mắt tới nhóm oan hồn, nói: “Đàm Hoa, các ngươi hãy kể ra những việc gặp phải cùng nỗi thống khổ phải chịu đựng, tự bản quan sẽ vì các ngươi tác chủ.”
Nhóm oan hồn một tiếng “Vâng”, rồi sau đó từ Đàm Hoa bắt đầu mở miệng chậm rãi nói: “… Tiểu dân Đàm Hoa, nguyên cư Thanh Xuyên, thuở nhỏ cùng mẫu thân hai người bán rau sinh nhai, sống nương tựa lẫn nhau… Cuộc sống tuy kham khổ nhưng cho tới bây giờ vẫn vui vẻ thỏa mãn. Ai ngờ một ngày nọ gặp phải tên ác bá này ở trên đường—”
Đàm Hoa nghiêng đầu liếc Đông Phương Lôi Dẫn, Đông Phương Lôi Dẫn sợ hãi sắc mặt tái nhợt nhắm tới hai bên nha dịch lẩn trốn, nhưng nha dịch lại đá hắn ra, không cho hắn khe hở ẩn thân.
Đàm Hoa lần thứ hai sâu kín khóc không ra tiếng: “…Hắn bắt ta hồi vương phủ, lại giam giữ ta nhiều ngày, bức bách ta theo hắn, ta thủy chung không chịu, lại càng không dùng nhan sắc dụ dỗ…. Hắn thế nhưng lại sinh ngoan độc dùng vũ lực, dâm nhục tiểu dân… Lúc sau tiểu dân tu hận cắn rụng một miếng thịt trước ngực hắn, dưới cơn nóng giận hắn hạ lệnh cho gia đinh loạn côn độc đả, đánh chết tiểu dân… Còn tiểu dân bởi vì trước khi chết thất kinh bị dọa đến hồn phi phách tán, thiếu chút nữa ngay cả quỷ cũng làm không nổi…”
“Nếu không phải sau gặp được Tiểu Thất cùng Tiểu Hắc đại nhân trượng nghĩa tương trợ tiểu dân ngưng hồn còn dẫn tiểu dân hướng Thi đại nhân ngài báo oan… tiểu dân hôm nay chắc không thể quỳ ở trong này, mà hồn phách đã bay sạch, trọn đời không thể siêu sinh… Ngay cả quỷ cũng làm không được…”
Đàm Hoa ô ô khóc, ngữ điệu kia bi thảm lại ai thê, ngay cả bọn nha dịch đứng một bên run rẩy nhìn đám quỷ làm chứng cũng không nhẫn được mà đỏ hốc mắt.
Đàm Hoa nói: “…Dấu vết thương ngày ấy tiểu dân cắn trước ngực Đông Phương Lôi Dẫn hẳn vẫn còn… Cầu Thi đại nhân minh xét…”
Thi Vấn liền phán: “Cởi tù y của Đông Phương Lôi Dẫn ra!”
Nha dịch tiến lên xả tù y trước ngực Đông Phương Lôi Dẫn, quả nhiên phát hiện một vết răng cắn hõm xuống đã sớm đóng vảy ở nhũ xử bên trái.
Tiếp sau Đàm Hoa, mười hai quỷ hồn khác cũng rù rì kể lại nỗi khổ phải chịu, cùng bị Đông Phương Lôi Dẫn tiền dâm hậu sát như thế nào.
Trong đó có một người là tôn nữ nhi của quản gia vương phủ Lý Đại Nãi, Lý Xảo Nhi. Nguyên lai sau khi chết nàng cũng trở thành oan hồn bất tán không thể đầu thai, vì thế cùng những người cũng bị Đông Phương Lôi Dẫn giết hại ở lại trong phủ.
Mười ba oan hồn đều kể hết thảm sự của bản thân, Thi Vấn tức giận, mãnh lực vỗ kinh đường mộc, cả giận quát: “Đông Phương Lôi Dẫn, hiện giờ oan hồn chỉ cung, chỉ chứng rõ ràng, ngươi thân là đương triều tiểu vương gia chi tôn, lại ức hiếp dân chúng, giết hại lương dân, khiến cho bọn họ thê ly tử tán, nhà tan cửa nát, hiện giờ nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, ngươi có nhận tội hay không?”
Đông Phương Lôi Dẫn sợ tới mức ngây dại, không ngừng run bần bật.
“Đông Phương Lôi Dẫn… Ngươi có nhận tội hay không… Có nhận tội hay không…” Nhóm oan hồn thê lương hô: “Có nhận tội hay không…”
“A—” Đông Phương Lôi Dẫn đột nhiên nhảy dựng lên, kêu thảm một tiếng liền chạy ra đường ngoại.
Thi Vấn rống giận: “Đông Phương Lôi Dẫn lớn mật, người đâu, lập tức bắt hắn lại!”
Thân hình Túc vương động lên, nhanh chóng tiến về phía trước ôm lấy thân nhi, rút ra bảo kiếm bên hông quát: “Có bổn vương ở đây, các ngươi ai dám động đến nhi tử bổn vương, bổn vương liền ra lệnh cho năm nghìn tinh binh ngoài Quy Nghĩa huyện nha môn sát nhập nha môn, khiến mỗi người các ngươi đương trường mất mạng!”
Kim Trung Báo Quốc dựa sát bên cửa nghe, vội vàng ra ngoài thăm dò, sau đó lại vội vàng chạy trở về, thất kinh kêu: “Đại nhân, nha môn ngoại viên thật sự có rất nhiều quan binh bao vây!”
Mặt Thi Vấn nhất thời đen còn hơn cả mực nước, hắn hít sâu một hơi, trầm ngôn: “Đông Phương Chiên, ngươi dám đem truân binh trấn thủ biên quan để tư dụng, tự tiện điều đến Quy Nghĩa huyện nội, ngươi có biết nếu ta bẩm tấu việc này lên thánh thượng, ngươi khó lòng trốn khỏi quốc pháp trừng trị hay không?”
“Bổn vương bất chấp!” Túc vương rống to, “Dẫn Nhi là con trai độc nhất của bổn vương, phải ngoài bốn mươi tuổi mới có nhi tử duy nhất này, vô luận thế nào, bổn vương cũng sẽ không để các ngươi tùy ý đả thương một cọng tóc của hắn!”
Đông Phương Lôi Dẫn còn đang run rẩy, hắn bắt lấy vạt áo Túc vương, mặt mày tái nhợt nói: “Cha, cứu ta, cứu ta!”
Túc Vương đáp: “Yên tâm, cha nhất định không để ngươi xảy ra chuyện!”
Lúc này, Kim Trung Báo Quốc ở ngoại đầu thấy tình thế này, Tiểu Thất lại vẫn hôn mê bất tỉnh, liền vội vàng đánh vào mặt hắn kêu: “Tiểu Thất ngươi mau tỉnh lại, lúc nào rồi mà còn mê man! Mau tỉnh lại nghĩ cách, nếu ngươi không tỉnh, Quy Nghĩa huyện nha môn ta hôm nay thực sự bị san bằng thành bình địa!”
Lan Khánh nhìn thấy lập tức nói: “Không cho các ngươi đánh Tiểu Thất!”
Kim Trung Báo Quốc nghe thấy lập tức dừng tay.
Lan Khánh đẩy bọn họ ra, ngồi xổm trước mặt Tiểu Thất nhìn nhìn, sau đó hai tay bắt lấy bả vai Tiểu Thất nâng người lên, tiếp theo chính là mãnh liệt lay động: “Trần Tiều Kê, lúc nào rồi mà còn ngủ, nhanh chóng tỉnh lại cho ta, không cho phép ngươi ngủ!”
Tiểu Thất bị lay a lay a, mắt rốt cuộc mở hé, nhãn tình Lan Khánh sáng lên, bốn người bên cạnh thì cùng nhau chen chúc đến trước mặt Tiểu Thất tranh tiên khủng hậu nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, mau nghĩ cách, năm ngàn tinh binh của Túc vương đang bao vây bên ngoài nha môn, sắp xông vào giết người rồi!”
Tiểu Thất run rẩy một chút, còn chưa phục hồi tinh thần sau vụ oan hồn nhiễu qua trước mắt ban nãy.
Lan Khánh lại lay lay hắn vài cái, Tiểu Thất mới nói: “Đừng lay nữa, ta tỉnh, ta tỉnh!”
Tiểu Thất thở hồng hộc một chút mới hỏi: “Hiện giờ là giờ nào?”
“Vừa qua giờ Mùi.” Đinh Kim trả lời.
Tiểu Thất chầm chậm gật đầu. “Giờ Mùi a, vậy đại quân tiếp cận cũng đừng lo, bọn họ sắp tới rồi.”
“Ai sắp tới?” Lan Khánh nghi hoặc.
“Ai tới cũng vô ích, bên ngoài có năm nghìn tinh binh, năm nghìn đấy! Lúc này chết chắc, tuyệt đối chết chắc!” Trần Báo ôm đầu kêu rên.
“Bảo Tử ngươi đừng đề cao chí khí kẻ khác diệt đi uy phong bản thân, Tiểu Thất nói đừng lo chính là đừng lo, chúng ta tuyệt đối sẽ không chết!” An Quốc hào khí kiền vân nói.
Trần Báo liếc An Quốc một cái. “Kẻ đầu mất linh quang thật là hảo, chết đến nơi cũng không thấy sợ!”
“Ngươi sao dám nói thế?” An Quốc nổi giận.
“Hảo hảo, các ngươi đừng ầm ĩ!” Lý Trung sốt ruột khuyên giải.
Tiểu Thất được Lan Khánh nâng dậy từ mặt đất, hắn xoa xoa tiểu tâm can của mình nói: “Hôm qua ta thu được tin tức, tiểu sư đệ của ta cùng khẩu tử (nghĩa là bạn đời, cũng có nghĩa là cái miệng há ra chực cơm) nhà hắn giờ Mùi hôm nay sẽ đến Quy Nghĩa huyện. Chỉ cần có bọn họ ở đây, vô luận trường hợp trọng đại khẩn cấp thế nào cũng đều trấn áp được.”
“Chỉ hai người làm sao trấn áp được, sư đệ ngươi cùng khẩu tử kia là ai?” Đinh Kim hỏi.
Tiểu Thất mới há miệng, nói chưa thành lời đã nghe thấy thanh âm hài đồng nhuyễn nhu vang lên: “Tiểu sư đệ của hắn là ta, không phải là “ai”, tài ba có một ông cha họ Đông Phương, hơn nữa hiện nay còn là người đang vận long y tọa trên long ỷ tại kinh thành!”
Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn lại hướng thanh âm, nhưng lại chỉ thấy một tiểu oa nhi tả hữu năm tuổi, bộ dạng phấn điêu ngọc trách viện nhuận khả ái đang ngồi xổm trên đầu tường, giương một đôi mắt hoa đào linh động nghịch ngợm nhìn bọn họ.
Bên người hài đồng kia có một tuyệt mĩ nam tử băng cơ ngọc cốt tướng mạo xuất trần tuyệt tục đang đứng. Nam tử kia một đôi tế mâu băng tuyết, thần tình lãnh đạm nhìn đám người phía dưới.
Tiểu oa nhi lần thứ hai mở miệng nói: “Mà người này nhà ta cũng họ Đông Phương, khuê danh Vân Khuynh, là Đoan vương trong đương triều nhiếp chính song vương.”
“Khuê danh cái gì.” Vân Khuynh làm bộ nổi giận.
Oa nhỉ cười hai tiếng, nắm tay Vân Khuynh quơ quơ. “Bởi vì ngươi xinh đẹp hơn bất cứ ai, vô luận kẻ nào so ra cũng kém, lại còn là khẩu tử yêu thương của Triệu Tiểu Xuân ta a!”. Nói xong cũng chẳng thấy nam tử lạnh băng băng kia sinh giận, oa nhi đảo mắt, tầm nhìn lại chuyển qua Lan Khánh cùng Tiểu Thất, ngọt ngào gọi: “Đại sư huynh, thất sư huynh, biệt lai vô dạng (hi vọng bạn vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay)!”
“Đứa nhỏ kia chính là bát sư đệ Triệu Tiểu Xuân của chúng ta, còn khối băng bên cạnh chính là khẩu tử nhà hắn, Đông Phương Vân Khuynh.” Tiểu Thất nói với Lan Khánh.
Lan Khánh phượng mâu chớp chớp, tò mò nhìn hai người trên tường.
Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh đồng loạt nhảy xuống tường đi vào bên trong, vừa trông thấy Túc vương cùng con trai bảo bối của hắn, Vân Khuynh nhẹ nhàng nhăn mi.
Túc vương nghe thấy tiếng bước chân người, quay đầu trông liền hô lớn. “Ai cũng không được phép lại đây, cút ngay! Mau cút ra ngoài cho bổn vương, nếu không người trong nha môn một người bổn vương cũng không lưu lại!”
Vân Khuynh mở miệng, thản nhiên nói: “Hoàng bá phụ, đã lâu không gặp!”
Thanh âm lạnh băng quen thuộc khiến Túc vương chấn động, hắn tập trung nhìn lại, phát giác người cách đó không xa chính là chất nhi Đông Phương Vân Khuynh của mình, không khỏi sửng sốt hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vân Khuynh vẫn không mặn không nhạt đáp: “Tới đây thăm hỏi.”
“Vậy quá tốt.” Túc vương nói: “Những người này gây bất lợi cho đường đệ của ngươi, ngươi mau hộ tống hoàng bá phụ cùng đường đệ ngươi ra ngoài. Hoàng bá phụ nhất định nhớ kỹ phần ân tình này, ngày sau sẽ báo đáp ngươi gấp bội!”
“Khó mà làm được!” Tiểu Xuân thân hình chỉ lớn như hài đồng, thanh âm cũng nhu tựa đứa nhỏ nói: “Trên đường chúng ta tới đây có nghe nói, con của ngươi phạm tội cho nên bị huyện lệnh nơi này bắt về thẩm vấn, lúc này nhất định là có tội nên ngươi mới gấp gáp phái người quây chặt nơi này! Mặc dù là người một nhà, nhưng đúng sai ta vẫn thật phân minh, huyện lệnh người ta phán như thế nào liền phán, ngươi hãy để con của mình cúi đầu nhận tội, hoàn lại cho người thụ hại công đạo đi!”
“Tiểu mao đầu chưa dứt sữa, hài tử nhà ai dám ở đây nói ẩu nói tả? Cẩn thận ta một kiếm chém chết ngươi!”
Túc vương giận dữ.
Tiểu Xuân cười hì hì. “Cũng phải, chúng ta còn chưa từng gặp mặt a hoàng bá phụ! Tại hạ là người nhà thập tứ đệ của ngươi, họ Triệu, Triệu Tiểu Xuân. Về phần tại sao lại mang họ Triệu chứ không cùng họ Đông Phương với các ngươi, đó là vì ta không theo họ cha mà theo họ mẹ.”
“Triệu Tiểu Xuân?” Túc vương chấn động, ngờ ngợ có ấn tượng. Mấy tháng trước hắn thượng kinh diện thánh, đương kim hoàng thượng có nhắc tới một đứa con lưu lạc bên ngoài, còn cố ý triệu hồi sắc phong thái tử. Mà người kia có tên, tựa hồ gọi là… Triệu Tiểu Xuân…
“Các ngươi…” Túc vương lui mấy bước.
Tiểu Xuân nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu bị quan phủ bắt thẩm, vậy nhận mệnh đi! Nhi tử nhà ngài là người, nhi tử nữ nhi nhà người ta cũng là người, giết người phải đền mạng thôi, ngài đến từng này tuổi, chắc không phải không hiểu đạo lý này chứ!”
Tiểu Xuân nói chẳng những không có hiệu quả khuyên người, ngược lại như lửa cháy đổ thêm dầu, bốc phừng phừng đến mức Túc vương giận càng thêm giận.
Túc vương một phen hỏa bốc đến cửu trọng thiên, phẫn nộ giơ kiếm đâm tới Tiểu Xuân. “Hỗn trướng, mạng con ta há lại để thứ kiến cỏ tiện mệnh đem ra bàn luận hay sao?”
Túc vương không thèm để tâm chút nào tới việc Tiểu Xuân thoạt nhìn bất quá chỉ là một trữ tử năm tuổi, hắn chinh chiến sa trường đã lâu xuất ra đường kiếm sắc bén, mũi kiếm tiếp cận trái tim Tiểu Xuân, muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Nhưng mà kiếm tới trước mặt Tiểu Xuân, không đợi Tiểu Xuân ra tay, tay áo trắng thuần của Vân Khuynh chuyển động, sau đó khuông lang một tiếng, kiếm trong tay Túc vương rốt cuộc rơi trên nền đất phía xa, thêm nữa thân kiếm vặn vẹo biến dạng, hoàn toàn trở thành một đống sắt vụn.
“Vân Khuynh, ngươi lại dám đối xử với thân bá phụ của mình như vậy?” Túc vương hoảng hốt, cả giận mắng.
Ánh mắt Vân Khuynh đảo qua Túc vương, sau đó, Túc vương còn không biết Vân Khuynh ra tay như thế nào, Ngân Sương kiếm bên hông Vân Khuynh đã chĩa thẳng vào hắn, ngập trong tà áo.
Vẻ mặt Vân Khuynh đạm mạc như trước, cho dù kẻ bị giết chính là người hắn gọi hoàng bá phụ, hắn cũng sẽ không chút do dự.
Hắn nói: “Ta vốn không muốn hỏi đến việc của ngươi, nhưng ngươi muốn gây thương tổn cho Tiểu Xuân, ta sao có thể bỏ qua cho ngươi.”
“Quên đi, ta cũng không có việc gì!” Tiểu Xuân sợ Vân Khuynh thật sự sẽ giết Túc vương, hắn lập tức vỗ vỗ cánh tay Vân Khuynh, chụp lấy thanh thần binh lợi khí Ngân Sương kiếm chém sắt như chém bùn, trảm đầu người như khảm trái dưa hấu.
Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh nhìn nhau chốc lát, Tiểu Xuân cười cười không hề chi, sau Vân Khuynh mới quay đầu nói với Túc vương: “Năm nghìn tinh binh ngươi bố trí ngoài nha môn toàn bộ đã bị Tiểu Xuân mê đảo, ta không lấy tính mạng ngươi, buông con ngươi ra, mình ngươi đi đi!”
Kim Trung Báo Quốc nghe Vân Khuynh nói như vậy, tái chạy ra bên ngoài nghe ngóng, quả nhiên thấy đám lúc nhúc đông đúc ngã xuống đất ngủ ngáy khò khò đều là thổ binh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mới vừa rồi bao vây ngoài nha môn.
“Thật sự gục, thật sự gục, tất cả đều gục!” Bốn người mừng rỡ, quay về vừa nhảy vừa hô.
“Sao có thể thế?” Túc vương không tin nổi.
“sao lại không thể?” Tiểu Thất từ lúc bắt đầu vẫn không nói chuyện, chỉ để Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh mở lời lúc này, cũng đứng ra, hanh hanh hai tiếng: “Có nhớ mấy năm trước, đêm tiên đế gặp chuyện, lúc ấy tất cả cấm quân hoàng thành chẳng biết tại sao lại hôn mê bất tỉnh, đã ngủ còn là ngủ đến hơn nửa năm, quần y thúc thủ vô sách. Người ngã xuống năm ấy phải dùng đơn vị hơn vạn mà tính, người khởi xướng chính là kẻ trước mắt ngươi thoạt nhìn chỉ lớn như đậu đinh, nhân xưng ‘Diệu thủ hồi xuân Diêm vương địch’, thần y Triệu Tiểu Xuân. Mấy vạn người hắn còn có thể tùy tiện mê đảo, huống chi bên ngoài chỉ là năm nghìn người mà thôi!”
Tiểu Thất nói xong, tất cả mọi người chấn động, Lan Khánh tò mò nhất, nghĩ muốn đi tới chọc chọc khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Xuân. Tiểu Thất một tay bắt chặt lấy hắn, không cho Lan Khánh sấn thêm nửa bước.
Kỳ thực người đáng sợ nhất không phải bát sư đệ Triệu Tiểu Xuân của bọn hắn mà chính là kẻ đứng kế bên, Đoan vương Đông Phương Vân Khuynh tính lạnh tâm cũng lạnh, ở trong kinh thành từng được gọi là “Độc Hoàng Tử”.
Túc vương biết đại thế đã mất, bước chân lảo đảo, rốt cuộc cùng nhi tử yếu ớt ngã trên mặt đất.
Hai mắt hắn trống rỗng nhìn thẳng mặt đất, không thể tin được bản thân trù tính đến vạn vô nhất thất, cuối cùng lại thua trên tay người trong nhà.
Tiểu Thất nháy mắt với nha dịch bên cạnh, mấy người lập tức tiến lên tách Đông Phương Chiên khỏi Đông Phương Lôi Dẫn, sau đó Đông Phương Lôi Dẫn bị kéo dài đến trước công đường, mười ba oan hồn vẫn quỳ bên cạnh.
Đông Phương Lôi Dẫn sợ tới mức hồ thư loạn ngữ, vừa lẩn vừa bò, miệng liều mạng kêu: “Tránh ra, tránh ra, quỷ mị các ngươi đừng tới gần bản tiểu vương!”
Thi Vấn vỗ kinh đường mộc, lạnh lùng nói: “Đông Phương Lôi Dẫn, ngươi ở trên đường bắt cướp dân chúng, trước là giam giữ gian dâm, sau lại giết người diệt thi, hiện giờ mười ba người đường thượng đều chết dưới tay của ngươi, quả thực tội ác tày trời! Bản quan hỏi ngươi, đã biết tội chưa?”
Mười ba oan hồn kia đồng thời quay đầu nhìn Đông Phương Lôi Dẫn, Đông Phương Lôi Dẫn sợ tới mức duỗi chân mãnh dịch ra sau, kinh thanh nói: “Biết tội, biết tội! Toàn bộ đều biết! Mọi người là ta giết, ta nhận! Đừng tới đây, đừng tới đây, tất cả các ngươi đừng tới đây!” Hắn thê lương gào thét.
“Luật lệ bản triều, gian dâm giết người trảm không tha, Đông Phương Lôi Dẫn sát hại mười ba nhân mệnh, tội ác tày trời, hiện tại phán trảm, lập tức hành quyết, một khắc cũng không chờ!”
Thi Vấn tuyên phán xong, hai mắt Túc vương trợn ngược, hôn mê tại chỗ.
Túc vương kinh ngạc, tay run run duỗi ra quơ quơ, trong miệng kêu to: “Đây bất quá là giang hồ dị thuật!” Nhưng tay vươn ra cũng giống như người, chạm không tới thứ kia.
Tái tập trung nhìn vào, mười ba người kia mỗi người đều là thân hình u hốt (âm u ẩn khuất), thị tuyến cư nhiên còn có thể xuyên thấu qua người bọn họ trực tiếp rơi xuống mặt đất đối diện.
“Không thể nào, không thể nào!” Túc vương ngã lên tọa ỷ nhị phương, sắc mặt trắng bệch.
Thi Vấn cảm thấy đã đến lúc liền phóng ánh mắt tới nhóm oan hồn, nói: “Đàm Hoa, các ngươi hãy kể ra những việc gặp phải cùng nỗi thống khổ phải chịu đựng, tự bản quan sẽ vì các ngươi tác chủ.”
Nhóm oan hồn một tiếng “Vâng”, rồi sau đó từ Đàm Hoa bắt đầu mở miệng chậm rãi nói: “… Tiểu dân Đàm Hoa, nguyên cư Thanh Xuyên, thuở nhỏ cùng mẫu thân hai người bán rau sinh nhai, sống nương tựa lẫn nhau… Cuộc sống tuy kham khổ nhưng cho tới bây giờ vẫn vui vẻ thỏa mãn. Ai ngờ một ngày nọ gặp phải tên ác bá này ở trên đường—”
Đàm Hoa nghiêng đầu liếc Đông Phương Lôi Dẫn, Đông Phương Lôi Dẫn sợ hãi sắc mặt tái nhợt nhắm tới hai bên nha dịch lẩn trốn, nhưng nha dịch lại đá hắn ra, không cho hắn khe hở ẩn thân.
Đàm Hoa lần thứ hai sâu kín khóc không ra tiếng: “…Hắn bắt ta hồi vương phủ, lại giam giữ ta nhiều ngày, bức bách ta theo hắn, ta thủy chung không chịu, lại càng không dùng nhan sắc dụ dỗ…. Hắn thế nhưng lại sinh ngoan độc dùng vũ lực, dâm nhục tiểu dân… Lúc sau tiểu dân tu hận cắn rụng một miếng thịt trước ngực hắn, dưới cơn nóng giận hắn hạ lệnh cho gia đinh loạn côn độc đả, đánh chết tiểu dân… Còn tiểu dân bởi vì trước khi chết thất kinh bị dọa đến hồn phi phách tán, thiếu chút nữa ngay cả quỷ cũng làm không nổi…”
“Nếu không phải sau gặp được Tiểu Thất cùng Tiểu Hắc đại nhân trượng nghĩa tương trợ tiểu dân ngưng hồn còn dẫn tiểu dân hướng Thi đại nhân ngài báo oan… tiểu dân hôm nay chắc không thể quỳ ở trong này, mà hồn phách đã bay sạch, trọn đời không thể siêu sinh… Ngay cả quỷ cũng làm không được…”
Đàm Hoa ô ô khóc, ngữ điệu kia bi thảm lại ai thê, ngay cả bọn nha dịch đứng một bên run rẩy nhìn đám quỷ làm chứng cũng không nhẫn được mà đỏ hốc mắt.
Đàm Hoa nói: “…Dấu vết thương ngày ấy tiểu dân cắn trước ngực Đông Phương Lôi Dẫn hẳn vẫn còn… Cầu Thi đại nhân minh xét…”
Thi Vấn liền phán: “Cởi tù y của Đông Phương Lôi Dẫn ra!”
Nha dịch tiến lên xả tù y trước ngực Đông Phương Lôi Dẫn, quả nhiên phát hiện một vết răng cắn hõm xuống đã sớm đóng vảy ở nhũ xử bên trái.
Tiếp sau Đàm Hoa, mười hai quỷ hồn khác cũng rù rì kể lại nỗi khổ phải chịu, cùng bị Đông Phương Lôi Dẫn tiền dâm hậu sát như thế nào.
Trong đó có một người là tôn nữ nhi của quản gia vương phủ Lý Đại Nãi, Lý Xảo Nhi. Nguyên lai sau khi chết nàng cũng trở thành oan hồn bất tán không thể đầu thai, vì thế cùng những người cũng bị Đông Phương Lôi Dẫn giết hại ở lại trong phủ.
Mười ba oan hồn đều kể hết thảm sự của bản thân, Thi Vấn tức giận, mãnh lực vỗ kinh đường mộc, cả giận quát: “Đông Phương Lôi Dẫn, hiện giờ oan hồn chỉ cung, chỉ chứng rõ ràng, ngươi thân là đương triều tiểu vương gia chi tôn, lại ức hiếp dân chúng, giết hại lương dân, khiến cho bọn họ thê ly tử tán, nhà tan cửa nát, hiện giờ nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, ngươi có nhận tội hay không?”
Đông Phương Lôi Dẫn sợ tới mức ngây dại, không ngừng run bần bật.
“Đông Phương Lôi Dẫn… Ngươi có nhận tội hay không… Có nhận tội hay không…” Nhóm oan hồn thê lương hô: “Có nhận tội hay không…”
“A—” Đông Phương Lôi Dẫn đột nhiên nhảy dựng lên, kêu thảm một tiếng liền chạy ra đường ngoại.
Thi Vấn rống giận: “Đông Phương Lôi Dẫn lớn mật, người đâu, lập tức bắt hắn lại!”
Thân hình Túc vương động lên, nhanh chóng tiến về phía trước ôm lấy thân nhi, rút ra bảo kiếm bên hông quát: “Có bổn vương ở đây, các ngươi ai dám động đến nhi tử bổn vương, bổn vương liền ra lệnh cho năm nghìn tinh binh ngoài Quy Nghĩa huyện nha môn sát nhập nha môn, khiến mỗi người các ngươi đương trường mất mạng!”
Kim Trung Báo Quốc dựa sát bên cửa nghe, vội vàng ra ngoài thăm dò, sau đó lại vội vàng chạy trở về, thất kinh kêu: “Đại nhân, nha môn ngoại viên thật sự có rất nhiều quan binh bao vây!”
Mặt Thi Vấn nhất thời đen còn hơn cả mực nước, hắn hít sâu một hơi, trầm ngôn: “Đông Phương Chiên, ngươi dám đem truân binh trấn thủ biên quan để tư dụng, tự tiện điều đến Quy Nghĩa huyện nội, ngươi có biết nếu ta bẩm tấu việc này lên thánh thượng, ngươi khó lòng trốn khỏi quốc pháp trừng trị hay không?”
“Bổn vương bất chấp!” Túc vương rống to, “Dẫn Nhi là con trai độc nhất của bổn vương, phải ngoài bốn mươi tuổi mới có nhi tử duy nhất này, vô luận thế nào, bổn vương cũng sẽ không để các ngươi tùy ý đả thương một cọng tóc của hắn!”
Đông Phương Lôi Dẫn còn đang run rẩy, hắn bắt lấy vạt áo Túc vương, mặt mày tái nhợt nói: “Cha, cứu ta, cứu ta!”
Túc Vương đáp: “Yên tâm, cha nhất định không để ngươi xảy ra chuyện!”
Lúc này, Kim Trung Báo Quốc ở ngoại đầu thấy tình thế này, Tiểu Thất lại vẫn hôn mê bất tỉnh, liền vội vàng đánh vào mặt hắn kêu: “Tiểu Thất ngươi mau tỉnh lại, lúc nào rồi mà còn mê man! Mau tỉnh lại nghĩ cách, nếu ngươi không tỉnh, Quy Nghĩa huyện nha môn ta hôm nay thực sự bị san bằng thành bình địa!”
Lan Khánh nhìn thấy lập tức nói: “Không cho các ngươi đánh Tiểu Thất!”
Kim Trung Báo Quốc nghe thấy lập tức dừng tay.
Lan Khánh đẩy bọn họ ra, ngồi xổm trước mặt Tiểu Thất nhìn nhìn, sau đó hai tay bắt lấy bả vai Tiểu Thất nâng người lên, tiếp theo chính là mãnh liệt lay động: “Trần Tiều Kê, lúc nào rồi mà còn ngủ, nhanh chóng tỉnh lại cho ta, không cho phép ngươi ngủ!”
Tiểu Thất bị lay a lay a, mắt rốt cuộc mở hé, nhãn tình Lan Khánh sáng lên, bốn người bên cạnh thì cùng nhau chen chúc đến trước mặt Tiểu Thất tranh tiên khủng hậu nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, mau nghĩ cách, năm ngàn tinh binh của Túc vương đang bao vây bên ngoài nha môn, sắp xông vào giết người rồi!”
Tiểu Thất run rẩy một chút, còn chưa phục hồi tinh thần sau vụ oan hồn nhiễu qua trước mắt ban nãy.
Lan Khánh lại lay lay hắn vài cái, Tiểu Thất mới nói: “Đừng lay nữa, ta tỉnh, ta tỉnh!”
Tiểu Thất thở hồng hộc một chút mới hỏi: “Hiện giờ là giờ nào?”
“Vừa qua giờ Mùi.” Đinh Kim trả lời.
Tiểu Thất chầm chậm gật đầu. “Giờ Mùi a, vậy đại quân tiếp cận cũng đừng lo, bọn họ sắp tới rồi.”
“Ai sắp tới?” Lan Khánh nghi hoặc.
“Ai tới cũng vô ích, bên ngoài có năm nghìn tinh binh, năm nghìn đấy! Lúc này chết chắc, tuyệt đối chết chắc!” Trần Báo ôm đầu kêu rên.
“Bảo Tử ngươi đừng đề cao chí khí kẻ khác diệt đi uy phong bản thân, Tiểu Thất nói đừng lo chính là đừng lo, chúng ta tuyệt đối sẽ không chết!” An Quốc hào khí kiền vân nói.
Trần Báo liếc An Quốc một cái. “Kẻ đầu mất linh quang thật là hảo, chết đến nơi cũng không thấy sợ!”
“Ngươi sao dám nói thế?” An Quốc nổi giận.
“Hảo hảo, các ngươi đừng ầm ĩ!” Lý Trung sốt ruột khuyên giải.
Tiểu Thất được Lan Khánh nâng dậy từ mặt đất, hắn xoa xoa tiểu tâm can của mình nói: “Hôm qua ta thu được tin tức, tiểu sư đệ của ta cùng khẩu tử (nghĩa là bạn đời, cũng có nghĩa là cái miệng há ra chực cơm) nhà hắn giờ Mùi hôm nay sẽ đến Quy Nghĩa huyện. Chỉ cần có bọn họ ở đây, vô luận trường hợp trọng đại khẩn cấp thế nào cũng đều trấn áp được.”
“Chỉ hai người làm sao trấn áp được, sư đệ ngươi cùng khẩu tử kia là ai?” Đinh Kim hỏi.
Tiểu Thất mới há miệng, nói chưa thành lời đã nghe thấy thanh âm hài đồng nhuyễn nhu vang lên: “Tiểu sư đệ của hắn là ta, không phải là “ai”, tài ba có một ông cha họ Đông Phương, hơn nữa hiện nay còn là người đang vận long y tọa trên long ỷ tại kinh thành!”
Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn lại hướng thanh âm, nhưng lại chỉ thấy một tiểu oa nhi tả hữu năm tuổi, bộ dạng phấn điêu ngọc trách viện nhuận khả ái đang ngồi xổm trên đầu tường, giương một đôi mắt hoa đào linh động nghịch ngợm nhìn bọn họ.
Bên người hài đồng kia có một tuyệt mĩ nam tử băng cơ ngọc cốt tướng mạo xuất trần tuyệt tục đang đứng. Nam tử kia một đôi tế mâu băng tuyết, thần tình lãnh đạm nhìn đám người phía dưới.
Tiểu oa nhi lần thứ hai mở miệng nói: “Mà người này nhà ta cũng họ Đông Phương, khuê danh Vân Khuynh, là Đoan vương trong đương triều nhiếp chính song vương.”
“Khuê danh cái gì.” Vân Khuynh làm bộ nổi giận.
Oa nhỉ cười hai tiếng, nắm tay Vân Khuynh quơ quơ. “Bởi vì ngươi xinh đẹp hơn bất cứ ai, vô luận kẻ nào so ra cũng kém, lại còn là khẩu tử yêu thương của Triệu Tiểu Xuân ta a!”. Nói xong cũng chẳng thấy nam tử lạnh băng băng kia sinh giận, oa nhi đảo mắt, tầm nhìn lại chuyển qua Lan Khánh cùng Tiểu Thất, ngọt ngào gọi: “Đại sư huynh, thất sư huynh, biệt lai vô dạng (hi vọng bạn vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay)!”
“Đứa nhỏ kia chính là bát sư đệ Triệu Tiểu Xuân của chúng ta, còn khối băng bên cạnh chính là khẩu tử nhà hắn, Đông Phương Vân Khuynh.” Tiểu Thất nói với Lan Khánh.
Lan Khánh phượng mâu chớp chớp, tò mò nhìn hai người trên tường.
Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh đồng loạt nhảy xuống tường đi vào bên trong, vừa trông thấy Túc vương cùng con trai bảo bối của hắn, Vân Khuynh nhẹ nhàng nhăn mi.
Túc vương nghe thấy tiếng bước chân người, quay đầu trông liền hô lớn. “Ai cũng không được phép lại đây, cút ngay! Mau cút ra ngoài cho bổn vương, nếu không người trong nha môn một người bổn vương cũng không lưu lại!”
Vân Khuynh mở miệng, thản nhiên nói: “Hoàng bá phụ, đã lâu không gặp!”
Thanh âm lạnh băng quen thuộc khiến Túc vương chấn động, hắn tập trung nhìn lại, phát giác người cách đó không xa chính là chất nhi Đông Phương Vân Khuynh của mình, không khỏi sửng sốt hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vân Khuynh vẫn không mặn không nhạt đáp: “Tới đây thăm hỏi.”
“Vậy quá tốt.” Túc vương nói: “Những người này gây bất lợi cho đường đệ của ngươi, ngươi mau hộ tống hoàng bá phụ cùng đường đệ ngươi ra ngoài. Hoàng bá phụ nhất định nhớ kỹ phần ân tình này, ngày sau sẽ báo đáp ngươi gấp bội!”
“Khó mà làm được!” Tiểu Xuân thân hình chỉ lớn như hài đồng, thanh âm cũng nhu tựa đứa nhỏ nói: “Trên đường chúng ta tới đây có nghe nói, con của ngươi phạm tội cho nên bị huyện lệnh nơi này bắt về thẩm vấn, lúc này nhất định là có tội nên ngươi mới gấp gáp phái người quây chặt nơi này! Mặc dù là người một nhà, nhưng đúng sai ta vẫn thật phân minh, huyện lệnh người ta phán như thế nào liền phán, ngươi hãy để con của mình cúi đầu nhận tội, hoàn lại cho người thụ hại công đạo đi!”
“Tiểu mao đầu chưa dứt sữa, hài tử nhà ai dám ở đây nói ẩu nói tả? Cẩn thận ta một kiếm chém chết ngươi!”
Túc vương giận dữ.
Tiểu Xuân cười hì hì. “Cũng phải, chúng ta còn chưa từng gặp mặt a hoàng bá phụ! Tại hạ là người nhà thập tứ đệ của ngươi, họ Triệu, Triệu Tiểu Xuân. Về phần tại sao lại mang họ Triệu chứ không cùng họ Đông Phương với các ngươi, đó là vì ta không theo họ cha mà theo họ mẹ.”
“Triệu Tiểu Xuân?” Túc vương chấn động, ngờ ngợ có ấn tượng. Mấy tháng trước hắn thượng kinh diện thánh, đương kim hoàng thượng có nhắc tới một đứa con lưu lạc bên ngoài, còn cố ý triệu hồi sắc phong thái tử. Mà người kia có tên, tựa hồ gọi là… Triệu Tiểu Xuân…
“Các ngươi…” Túc vương lui mấy bước.
Tiểu Xuân nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu bị quan phủ bắt thẩm, vậy nhận mệnh đi! Nhi tử nhà ngài là người, nhi tử nữ nhi nhà người ta cũng là người, giết người phải đền mạng thôi, ngài đến từng này tuổi, chắc không phải không hiểu đạo lý này chứ!”
Tiểu Xuân nói chẳng những không có hiệu quả khuyên người, ngược lại như lửa cháy đổ thêm dầu, bốc phừng phừng đến mức Túc vương giận càng thêm giận.
Túc vương một phen hỏa bốc đến cửu trọng thiên, phẫn nộ giơ kiếm đâm tới Tiểu Xuân. “Hỗn trướng, mạng con ta há lại để thứ kiến cỏ tiện mệnh đem ra bàn luận hay sao?”
Túc vương không thèm để tâm chút nào tới việc Tiểu Xuân thoạt nhìn bất quá chỉ là một trữ tử năm tuổi, hắn chinh chiến sa trường đã lâu xuất ra đường kiếm sắc bén, mũi kiếm tiếp cận trái tim Tiểu Xuân, muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Nhưng mà kiếm tới trước mặt Tiểu Xuân, không đợi Tiểu Xuân ra tay, tay áo trắng thuần của Vân Khuynh chuyển động, sau đó khuông lang một tiếng, kiếm trong tay Túc vương rốt cuộc rơi trên nền đất phía xa, thêm nữa thân kiếm vặn vẹo biến dạng, hoàn toàn trở thành một đống sắt vụn.
“Vân Khuynh, ngươi lại dám đối xử với thân bá phụ của mình như vậy?” Túc vương hoảng hốt, cả giận mắng.
Ánh mắt Vân Khuynh đảo qua Túc vương, sau đó, Túc vương còn không biết Vân Khuynh ra tay như thế nào, Ngân Sương kiếm bên hông Vân Khuynh đã chĩa thẳng vào hắn, ngập trong tà áo.
Vẻ mặt Vân Khuynh đạm mạc như trước, cho dù kẻ bị giết chính là người hắn gọi hoàng bá phụ, hắn cũng sẽ không chút do dự.
Hắn nói: “Ta vốn không muốn hỏi đến việc của ngươi, nhưng ngươi muốn gây thương tổn cho Tiểu Xuân, ta sao có thể bỏ qua cho ngươi.”
“Quên đi, ta cũng không có việc gì!” Tiểu Xuân sợ Vân Khuynh thật sự sẽ giết Túc vương, hắn lập tức vỗ vỗ cánh tay Vân Khuynh, chụp lấy thanh thần binh lợi khí Ngân Sương kiếm chém sắt như chém bùn, trảm đầu người như khảm trái dưa hấu.
Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh nhìn nhau chốc lát, Tiểu Xuân cười cười không hề chi, sau Vân Khuynh mới quay đầu nói với Túc vương: “Năm nghìn tinh binh ngươi bố trí ngoài nha môn toàn bộ đã bị Tiểu Xuân mê đảo, ta không lấy tính mạng ngươi, buông con ngươi ra, mình ngươi đi đi!”
Kim Trung Báo Quốc nghe Vân Khuynh nói như vậy, tái chạy ra bên ngoài nghe ngóng, quả nhiên thấy đám lúc nhúc đông đúc ngã xuống đất ngủ ngáy khò khò đều là thổ binh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mới vừa rồi bao vây ngoài nha môn.
“Thật sự gục, thật sự gục, tất cả đều gục!” Bốn người mừng rỡ, quay về vừa nhảy vừa hô.
“Sao có thể thế?” Túc vương không tin nổi.
“sao lại không thể?” Tiểu Thất từ lúc bắt đầu vẫn không nói chuyện, chỉ để Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh mở lời lúc này, cũng đứng ra, hanh hanh hai tiếng: “Có nhớ mấy năm trước, đêm tiên đế gặp chuyện, lúc ấy tất cả cấm quân hoàng thành chẳng biết tại sao lại hôn mê bất tỉnh, đã ngủ còn là ngủ đến hơn nửa năm, quần y thúc thủ vô sách. Người ngã xuống năm ấy phải dùng đơn vị hơn vạn mà tính, người khởi xướng chính là kẻ trước mắt ngươi thoạt nhìn chỉ lớn như đậu đinh, nhân xưng ‘Diệu thủ hồi xuân Diêm vương địch’, thần y Triệu Tiểu Xuân. Mấy vạn người hắn còn có thể tùy tiện mê đảo, huống chi bên ngoài chỉ là năm nghìn người mà thôi!”
Tiểu Thất nói xong, tất cả mọi người chấn động, Lan Khánh tò mò nhất, nghĩ muốn đi tới chọc chọc khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Xuân. Tiểu Thất một tay bắt chặt lấy hắn, không cho Lan Khánh sấn thêm nửa bước.
Kỳ thực người đáng sợ nhất không phải bát sư đệ Triệu Tiểu Xuân của bọn hắn mà chính là kẻ đứng kế bên, Đoan vương Đông Phương Vân Khuynh tính lạnh tâm cũng lạnh, ở trong kinh thành từng được gọi là “Độc Hoàng Tử”.
Túc vương biết đại thế đã mất, bước chân lảo đảo, rốt cuộc cùng nhi tử yếu ớt ngã trên mặt đất.
Hai mắt hắn trống rỗng nhìn thẳng mặt đất, không thể tin được bản thân trù tính đến vạn vô nhất thất, cuối cùng lại thua trên tay người trong nhà.
Tiểu Thất nháy mắt với nha dịch bên cạnh, mấy người lập tức tiến lên tách Đông Phương Chiên khỏi Đông Phương Lôi Dẫn, sau đó Đông Phương Lôi Dẫn bị kéo dài đến trước công đường, mười ba oan hồn vẫn quỳ bên cạnh.
Đông Phương Lôi Dẫn sợ tới mức hồ thư loạn ngữ, vừa lẩn vừa bò, miệng liều mạng kêu: “Tránh ra, tránh ra, quỷ mị các ngươi đừng tới gần bản tiểu vương!”
Thi Vấn vỗ kinh đường mộc, lạnh lùng nói: “Đông Phương Lôi Dẫn, ngươi ở trên đường bắt cướp dân chúng, trước là giam giữ gian dâm, sau lại giết người diệt thi, hiện giờ mười ba người đường thượng đều chết dưới tay của ngươi, quả thực tội ác tày trời! Bản quan hỏi ngươi, đã biết tội chưa?”
Mười ba oan hồn kia đồng thời quay đầu nhìn Đông Phương Lôi Dẫn, Đông Phương Lôi Dẫn sợ tới mức duỗi chân mãnh dịch ra sau, kinh thanh nói: “Biết tội, biết tội! Toàn bộ đều biết! Mọi người là ta giết, ta nhận! Đừng tới đây, đừng tới đây, tất cả các ngươi đừng tới đây!” Hắn thê lương gào thét.
“Luật lệ bản triều, gian dâm giết người trảm không tha, Đông Phương Lôi Dẫn sát hại mười ba nhân mệnh, tội ác tày trời, hiện tại phán trảm, lập tức hành quyết, một khắc cũng không chờ!”
Thi Vấn tuyên phán xong, hai mắt Túc vương trợn ngược, hôn mê tại chỗ.
Danh sách chương