Một hồi dùng ngọ thiện, Tiểu Thất cũng bị đùa giỡn ít nhiều, đến lúc cáo biệt tiểu vương gia trở lại phòng khách vương phủ đã gần tới hoàng hôn.
Tiểu Thất vừa về phòng lập tức đi rửa tay, hắn đem hai tay lật qua lật lại chà sạch hơn mười lần, sắc mặt hảo một chút mới trở lại bên cạnh Lan Khánh.
Lan Khánh ngồi bên bàn rót hai chén trà, cũng lấy một chén nhấp miệng.
Trong vương phủ bất luận là trà bánh thức ăn gì cũng đều giống trong hoàng cung, ngay cả lá trà cũng hoàn hảo sắp bì được với cống trà, Tiểu Thất chỉ ngửi trà hương liền chặc lưỡi không thôi, Đông Phương Lôi Dẫn ở Thanh Châu thật đúng là xa xỉ tới cực điểm.
Lan Khánh lẳng lặng uống trà, thần sắc trầm ồn phảng phất suy tư sâu xa, một chút cũng không giống bộ dáng mới rồi trong hoa viên. Tiểu Thất thì tinh tế cân nhắc mấy ngày này nên bố trí thế nào.
Tiểu Thất suy đoán trừ phi xảy ra việc ngoài ý muốn, Đông Phương Lôi Dẫn ngày mai hẳn sẽ động thủ đối với hai người bọn họ. Nhẫn nhịn ba ngày cũng là cực hạn của người nọ rồi.
Sau đó thân ảnh Đàm Hoa mơ hồ nhàn nhạt chậm rãi xuất hiện.
“Hắn luôn luôn ở trong này.” Trong mắt Lan Khánh hào quang ẩn hiện, hắn không để ý Tiểu Thất mà hỏi Đàm Hoa: “Đàm Hoa, hôm qua cho ngươi theo ta cùng dạ tham vương phủ, ngươi có cảm giác quen thuộc đối với địa phương nào không? Có nhớ lại được chút ít về nơi này không?”
Tiểu Thất lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. “Đúng ha! Sư huynh ngươi thật thông minh, để hắn theo ngươi dạo phủ, đến chỗ nào hắn có ấn tượng, chúng ta liền từ chỗ đó bắt tay điều tra, như vậy gần nhất cũng không cần lãng phí quá nhiều tinh lực đi tìm những người kia.”
Lan Khánh thản nhiên đáp. “Ta vốn cũng rất thông minh.”
Tiểu Thất trộm liếc Đàm Hoa, phát giác thân ảnh Đàm Hoa tựa hồ càng lúc càng mờ nhạt, hơn nữa thân hình còn lờ mờ phát run. Hắn có chút lo lắng, tuy rằng Nam tiên sinh đã đến Tiểu Thương sơn lấy “ngưng hồn phù” cho Đàm Hoa, nhưng dù sao hồn phách không được đầy đủ, phù kia cũng chỉ có thể trợ hắn vài ngày, trong mấy ngày này nếu không thể cùng lúc tìm được phần hồn phách đã mất của Đàm Hoa thì người này, không, quỷ này, chỉ sợ sẽ hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh.
Tiểu Thất nhớ lại ngày đó hắn hỏi lão đạo sĩ kia phải tìm về hồn phách của Đàm Hoa từ nơi nào, lão đạo sĩ đã nói: “Tử ở nơi nào liền sinh ở nơi đó.” Nếu Đàm Hoa chết trong Túc vương phủ, như vậy phần hồn phách còn lại của hắn có khả năng vô cùng lớn là còn rớt lại trong vương phủ.
Tiểu Thất còn đang lao tâm khổ trí vì chuyện của Đàm Hoa, Đàm Hoa lúc này yếu ớt mở miệng.
“…Hồi Tiểu Hắc đại nhân, trong vương phủ có vài chỗ âm khí hơi thịnh, tiểu dân ở chỗ đó hỏi thăm qua… Nguyên lai… Người vô tội chết oan không chỉ có mình tiểu dân… Tiểu dân hôm qua liền hỏi vài vị trong đó… cũng đã dò ra được vị trí chính xác của tù thất…”
Đàm Hoa vừa mở miệng, sương phòng liền chuyển lạnh.
Nghe được trong vương phủ còn có mấy người giống Đàm Hoa, sắc mặt Tiểu Thất đương trường xoát một cái trắng bệch, hắn nhịn không được bắt lấy ống tay áo Lan Khánh, vừa kinh vừa sợ xem xét tả hữu.
Lan Khánh hừ một tiếng, thật đúng là chưa thấy qua kẻ nào vô đảm giống Tiểu Thất. Bất quá hắn cũng không đẩy bàn tay Tiểu Thất đang bấu chặt lấy y phục mình ra, cứ như vậy tùy ý Tiểu Thất cầm lấy, giống như hắn là một tấm gỗ nổi duy nhất để người này dựa vào.
Lan Khánh nói: “Ta hỏi ngươi, trong phủ còn bao người sống, bao người đã chết?”
Ngữ điệu Đàm Hoa run rẩy mà mơ hồ: “Sống, mười một; chết, mười ba.” bao hàm cả hắn ở trong đó.
“Vậy cả thảy đã bắt hai mươi bốn người!” Tiểu Thất vừa nghe, một bên sợ hãi run rẩy, một bên căm giận nói: “Này thật là, thật sự không có vương pháp không có gia quy mà! Đông Phương gia cư nhiên sinh ra thứ bại hoại như vậy! Tổ tiên hổ thẹn a! Tổ tiên hổ thẹn!
Tốt lắm, tối nay ngươi liền đưa ta đi tìm mười một người còn bị giam giữ trước.” Lan Khánh nói hai chữ “tối nay” này làm Tiểu Thất run rẩy mãnh liệt. Biết hắn sợ cái gì, Lan Khánh lại nói: “Nhưng quan sai phá án, mấy kẻ nhàn tạp không được có mặt, nếu dám tới quấy rầy hoặc làm kinh sợ gà của ta đây, vậy đừng trách ta không khách khí!”
Ngữ khí Lan Khánh lãnh liệt, Đàm Hoa nghe được cơ hồ cả người phát run.
Đàm Hoa cung kính nói: “…Tiểu Hắc đại nhân cùng Tiểu Thất đại nhân không quản ngàn dặm xa xôi đến đây vì chúng tiểu dân đòi lại công đạo… Chúng tiểu dân đương nhiên không dám gây trở ngại đại nhân làm công vụ… Tiểu dân sẽ nói cho bọn hắn…”
“Đi xuống đi!” Lan Khánh uống một ngụm trà.” Qua giờ Tí lại đến.”
“Vâng…” Đàm Hoa vái chào hai người họ thật sâu, sau đó thân ảnh từ từ nhạt đi.
Càng ngày càng gần mười lăm trăng tròn, Lan Khánh cũng sẽ càng ngày càng quỷ dị khó phân.
Đến giờ Tí, hai người bọn họ thay y phục dạ hành chuẩn bị dạ tham vương phủ, nhưng y phục Lan Khánh đổi đến một nửa lại cúi đầu cười với một bồn hoa, còn cười đến âm thảm thảm làm cho da đầu Tiểu Thất toàn bộ run bắn.
Tiểu Thất lập tức bấm đốt ngón tay tính xem hôm nay là ngày mấy, nhận thấy vẫn cách mười lăm đến vài ngày, dù có phát bệnh sớm vào ngày mười bốn thì cũng chưa tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi ở nơi này phát ngốc cái gì, Đàm Hoa đều đã đến, động tác còn không mau nhanh lên!” Lan Khánh đổi xong hắc y, lấy vải bịt mặt che lên, thanh âm từ sau vải lầm rầm thoát ra.
“Hảo hảo, xong ngay giờ!” Tiểu Thất vội vàng buộc chặt đai lưng, vải bịt mặt cũng nhanh chóng đeo lên.
Đàm Hoa vẫn quy củ đứng ở góc tường xa xa, chỉ là hắn sợ làm Tiểu Thất kinh hách cho nên cúi đầu, nhưng vì tóc dài hết thảy rối tung nên bộ dáng kia vẫn thực khủng bố khiến Tiểu Thất run rẩy một chút.
“Đàm Hoa, dẫn đường!” Lan Khánh nói.
“Vâng…”
Thanh âm trầm thấp mơ hồ quanh quẩn trong phòng, thân hình Đàm Hoa lóe lên rồi biến mất, Lan Khánh cùng Tiểu Thất chớp cái theo Đàm Hoa, ngay sau đó trong phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh, vô tung vô ảnh.
Cấp bách bay vọt trên nóc nhà vương phủ, Lan Khánh cùng Tiểu Thất đều là cao thủ nhất đẳng, khinh công đã đạt đến cảnh giới đạp tuyết vô ngân, lúc này Đàm Hoa có nhanh nữa bọn họ cũng vẫn có thể vững vàng đuổi theo.
Phóng qua tiểu viện tân khách, bước qua hành lang thật dài, bởi vì đêm trước bị Lan Khánh nháo một hồi cho nên việc phòng thủ vương phủ tối nay cũng buông lỏng vài phần, thêm nữa Lan Khánh cùng Tiểu Thất đặc biệt cẩn thận, cả đường hoàn toàn không bị thủ vệ tuần tra phía dưới phát hiện.
Bóng dáng Đàm Hoa tiến vào một viện lạc chủ trạch vàng son lộng lẫy, qua giờ Tí mà nơi này vẫn còn trọng binh tuần thú, Lan Khánh cùng Tiểu Thất nhìn nhau, Tiểu Thất môi khép mở, vô thanh nói: “Là viện tử của Đông Phương Lôi Dẫn.”
Lan Khánh gật đầu, liếc Tiểu Thất ý muốn Tiểu Thất theo đuôi hắn lẻn vào. Tiểu Thất hiểu ý lập tức theo sát Lan Khánh. Thân ảnh hai người giống như tên trên dây cung giương căng, “sưu” một tiếng bắn ra liền tức khắc không còn bóng dáng.
Né qua thủ vệ, hai người trộm mở một đạo cửa sổ. Vào đến bên trong lập tức đem cửa sổ khép lại, rồi tái đi theo Đàm Hoa, Lan Khánh tranh tối tranh sáng liếc nhìn Đàm Hoa, Đàm Hoa chỉ vào bàn cờ đá bày trên bàn con bên cạnh án thư, Lan Khánh đi đến chỗ kia liền nghe Đàm Hoa thì thầm xa xôi: “Mã tám tiến bảy, xe chín bình tám*…”
Lan Khánh làm theo chỉ thị của Đàm Hoa đem quân cờ đưa đến vị trí chính xác, bàn cờ đột nhiên phát ra hai tiếng “khách khách”, sau đó hai ô vuông trên bàn chậm rãi lõm xuống, bàn con nhẹ nhàng chuyển động, theo sau, bình hoa cao bằng thân người phát ra một chút tiếng vang, từ trung tâm chầm chậm tách sang hai bên lộ ra một tẩu đạo chật hẹp chỉ vừa cho một người nghiêng thân lách vào.
Tiểu Thất lúc lắc đầu, lúc này cũng thực sự bội phục Lan Khánh.
Nếu không phải hắn nghĩ đến kêu Đàm Hoa xuất mã, sau đó Đàm Hoa lại đi tìm các quỷ huynh đệ hỗ trợ, e rằng bọn họ phải tìm cả tháng mới biết nguyên lai huyền cơ giấu trên một bàn cờ đá chả chút bắt mắt trong thư phòng tiểu vương gia.
Đàm Hoa cúi đầu lưu lại góc thư phòng.
Tiểu Thất thì dẫn đầu mang theo Lan Khánh đi vào bộ đạo.
Bộ đạo eo hẹp u ám càng đi xuống lại càng rộng ra, đi tới đáy liền trông thấy một động rộng mở sáng tỏ, đèn cầy hai bên chiếu rọi, Tiểu Thất thấy một hang đá thật lớn có vẻ do người tạc thành, mà từ sau tới trước có thể thấy từng gian từng gian lao phòng trống rỗng.
“Tận cùng có người.” Lan Khánh nghe thấy thanh âm.
Tiểu Thất gật đầu, lập tức đi tới hậu diện.
Sau đó, ánh vào trong mắt hắn là mấy gian lao phòng bố trí hoa mỹ, nói hoa mỹ là bởi bên trong có giường có ghế, có tủ có bàn, hơn nữa từng kiện đều có giá trị xa xỉ, chỉ là, người trong lao co rúm trên giường im lặng không nói, có người tựa vào hàng rào ngục đá, hai mắt vô thần nhìn chăm chú mặt đất.
Tiểu Thất cùng Lan Khánh vừa đến liền khiến cho một nữ tử trong đó chú ý.
Nữ tử kia nguyên bản ngồi yên trên ghế sau hàng rào, nhưng vừa thấy Tiểu Thất xuất hiện đột nhiên hoảng sợ mãnh lui ra sau, nàng té trên mặt đất kêu gào không ngừng, miệng gào khóc mấy lời lung tung cơ hồ không thể nghe hiểu, Tiểu Thất chỉ có thể lờ mờ phân biệt được trong đó có mấy từ “tiểu vương gia” cùng “đừng tới đây”.
Nữ tử kinh hoàng khiến cho những người khác trong thạch lao đồng thời phản ứng, tiếng kêu gào nức nở nổi lên bốn phía.
Tiểu Thất vội vàng thấp giọng hô: “Chư vị chớ hoảng sợ, chúng ta là bộ khoái nha môn, không phải thủ hạ của tiểu vương gia kia!”
Từ một chỗ cách khá xa truyền lại thanh âm thiếu niên hô lớn: “Bộ khoái nha môn đều là tay sai của tiểu vương gia, các ngươi cút đi, đừng đến khi phụ chúng ta!”
Thiếu niên vừa nói, trong lao lại nổi lên một trận khóc ầm thê thảm.
Lan Khánh lúc này nhíu mày, dữ tợn quát: “Tất cả đều không được khóc, câm miệng cho ta! Chúng ta là bộ khoái của nha môn lân huyện. Từ Quy Nghĩa huyện đuổi theo một cỗ thi thể tới đây!”
Khí thế Lan Khánh làm cho người ta sợ hãi, chỉ bằng âm thanh thôi đã có thể khiến mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng, trong lao còn vài thanh âm cận tồn thoáng cái bị dọa nghẹn, chỉ còn vài người kinh hoàng hấp khí, có chút thở không được.
“Các ngươi…các ngươi thật không phải bộ khoái Thanh Châu nha môn?”
“Là đến… là đến cứu chúng ta?”
Tiểu Thất tức khắc nói: “Chư vị yên tâm, vị này đây chính là con trai huyện lệnh Quy Nghĩa huyện chúng ta, Thi Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đại nhân. Đại nhân Quy Nghĩa huyện nha môn chúng ta là một vị hảo quan thiết diện vô tư công chính cương trực, con của ngài ấy cũng là nhất đẳng hảo bộ khoái…Ách… Tuy rằng ngày thường hắn làm công tác khám nghiệm tương đối nhiều hơn… Nhưng là, nhưng là Tiểu Hắc đại nhân của chúng ta ở Quy Nghĩa huyện thật sự từ đầu phố tới cuối hẻm được tán dương hết mực, vô luận lão bà bán đồ ăn hay là đại thẩm bán cá đều ca ngợi ngài là một bộ khoái thật tốt! Cho nên các vị không cần kinh hoàng, chỉ cần có Tiểu Hắc đại nhân ở đây, nhất định có thể cứu các vị rời xa ma quật (ổ ma qủy), giúp các vị thoát ly biển khổ gặp lại quang minh!”
“Tiện đây nói luôn, kẻ hèn Trần Thất cũng là bộ khoái Quy Nghĩa huyện nha môn, đi theo Tiểu Hắc đại nhân tới cứu các vị!”
“… Tiểu Thất.” Lan Khánh phiêu mắt liếc hắn.
“Vâng, Tiểu Hắc đại nhân.” Tiểu Thất vội vàng chạy tới, nịnh nọt nhìn Lan Khánh.
“Lắm mồm!” Lan Khánh thản nhiên nói.
“A, vâng!” Tiểu Thất đắp thêm nụ cười trên mặt, nịnh nọt ứng thanh.
Mười người bị giam trong lao tù vừa nghe được hai người này thật sự tới cứu bọn họ, một người nối một người khóc nhoáng.
Lan Khánh nhíu mày, Tiểu Thất biết Lan Khánh không thích nhất thấy người khóc vì thế lập tức dời đi lực chú ý của hắn. “Sư huynh, vậy những người này, phải chăng liền chiếu theo kế hoạch mà làm?”
“Ân.” Lan Khánh ứng thanh.
Tiểu Thất tái quay đầu đi đến trước thạch lao, đối với thiếu nam thiếu nữ bị Đông Phương Lôi Dẫn chiếm làm của riêng nói: “Đông Phương Lôi Dẫn tội ác tày trời, ta cùng Tiểu Hắc đại nhân hiện giờ đang nghĩ cách bắt hắn về quy án. Giờ này khắc này vẫn còn nguy cơ trùng trùng, cho nên thỉnh các vị nhẫn nại nhẫn nại, không tới hai ngày chúng ta chắc chắn sẽ đưa chư vị bình an xuất phủ, cũng thỉnh các vị thông cảm, tiếp tục ở lại nơi này nghỉ ngơi hai ngày.”
Trong hỗn độn tiếng khóc cùng tiếng tán đồng, Tiểu Thất cùng Lan Khánh rút khỏi thạch lao cự đại ngầm dưới thư phòng.
Dưới sự trợ giúp của Đàm Hoa, bọn họ lặng lẽ trở lại khách phòng vương phủ, lúc này trở về cũng hoàn toàn không bị bất luận kẻ nào phát hiện.
Muộn hơn chút nữa, Tiểu Thất viết hảo một phong mật hàm, hắn lấy địch trúc gọi chim yêu Tiểu Hồng của hắn, mò ra một ít thức ăn cho điểu nhi rồi phóng chim bay ra ngoài tường cao vương phủ, đem tin tức thu được hôm nay đưa tới bốn người Kim Trung Báo Quốc ngoài kia.
Tối ngày thứ ba, thời khắc tối quan trọng rốt cuộc đã đến. Quá ngọ, Tiểu Thất liền bắt đầu thu xếp cho Lan Khánh cùng bản thân, mặt hai người nơi này lộng lộng nơi kia lộng lộng, phát sai trụy sức cùng trường sam la quần vất vả hý hoáy hồi lâu, cuối cùng đến lúc quản gia vương phủ tới, hai người toàn thân cao thấp đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
Mà đến lúc mở cửa nhìn thấy quản gia, quản gia kia khẽ giương miệng nhìn ngắm người đến ngây ngẩn. Tiểu Thất lại chạy tới soi gương, cảm thấy đã đủ là hai vị thiên tiên hạ phàm mới lôi kéo Lan Khánh đồng thời đi đến viện Đông Phương Lôi Dẫn.
Đi lên một hành lang thật dài, nện bước hai người hắn bình ổn, vẻ mặt ôn hòa, tiểu vương gia đã sớm ở trên bình thai (sân phơi) xa xa ngóng trông, vừa thấy thân ảnh hai người liền cấp bách tiến lên chào đón, mỗi tay kéo một người, mặt mang sắc tiếu, đưa cả hai an bài vị trí thật tốt.
Bình thai trong viện lạc này bán lộ thiên, ngửa đầu có thể thấy được tinh tú chi chít trên nền trời, cúi đầu có thể thấy vũ cơ nhanh nhẹn nhảy múa, bên tai nghe tiếng đàn sáo, mũi ngửi được hương rượu thanh liệt, trần tục khoan khoái, lại có nha hoàn diện mạo xinh đẹp bưng lên từng đạo từng đạo thức ăn tinh mỹ, tất thảy quả thực là phù hoa hưởng lạc tới cực điểm.
“Đến đến đến, trước uống chén rượu cho ấm bụng.” Đông Phương Lôi Dẫn tự mình vì Tiểu Thất cùng Lan Khánh rót rượu.
Tiểu Thất tỏ ra cáng đáng không nổi, sợ hãi nói: “Tiểu vương gia, tỷ đệ chúng ta sao dám bắt ngài thay chúng ta rót rượu, vậy không hợp lễ a!”
Đông Phương Lôi Dẫn trước là cười mèo nhìn Lan Khánh, sau đối Tiểu Thất nói: “Đừng xa lạ như thế, chúng ta nhận thức đã lâu, người tới là khách, rượu này ta rót cũng là đương nhiên.”
Lan Khánh bưng rượu lên ngửi một chút, phát giác là Hoàng Tửu hắn yêu nhất liền một ngụm ẩm xuống hầu.
Tiểu Thất thấy Lan Khánh uống sảng khoái như vậy nghĩ thầm, rượu này chắc là không có hạ độc vì thế cũng yên tâm uống theo Lan Khánh, vị rượu thanh liệt đậm đà vương lại đầu lưỡi, dư vị thật lâu không tiêu tan, đồng thời cũng làm cho cơ thể hơi chút nóng lên.
Gần tới mười lăm tháng tám, đã là tiết thu, ban đêm có chút se lạnh, một chén rượu vào bụng vừa vặn ấm thân cũng ấm cái bao tử.
Đông Phương Lôi Dẫn thấy bọn họ uống rượu liền cười vui vẻ.
Lúc này quản gia mang theo tôi tớ bê một bồn hoa khá lớn đi tới đằng trước bình thai, đó là một nụ hoa màu đỏ lớn bằng bàn tay đang rũ xuống, thân cơ hồ cao bằng một người, lá cây quấn quýt giao triền.
Đông Phương Lôi Dẫn đắc ý nói: “Gốc hoa này là ‘nguyệt hạ mỹ nhân’ tuyệt thế vô song, vô cùng trân quý trong phủ tiểu vương.”
Tiểu Thất nói: “ ‘Nguyệt hạ mỹ nhân’ hay là nói hoa quỳnh đi! Nghe nói hoa này rất hiếm có, lại chỉ nở trong đêm, gốc hoa này của tiểu vương gia dưỡng thật là tốt, lúc nở rộ nhất định rất đẹp.”
Đông Phương Lôi Dẫn nói: ” ‘Nguyệt hạ mỹ nhân’ hiếm thì hiếm thật nhưng những kẻ khác dưỡng đều là hoa trắng, chỉ có gốc hoa này là hoa đỏ. Hoa tượng trong phủ tiểu vương nói, hoa này có một không hai, đi khắp ngũ hồ tứ hải có lẽ cũng chỉ duy nhất gốc hoa này, hơn nữa tối nay sẽ nở hoa, ‘nguyệt hạ mỹ nhân’ đỏ tươi như máu này ở nơi khác không nhìn thấy được!”
“Với cả, thật có điểm rất ly kỳ, hoa này nguyên bản cũng mang màu trắng như ‘nguyệt hạ mỹ nhân’ tầm thường khác, chỉ là một hai tháng nay không biết tại sao lại biến thành màu đỏ, cho nên mới nói hoa này càng hiếm quý hơn!”
Trong đầu Tiểu Thất tựa hồ hiện lên thứ gì đó nhưng hắn không nắm bắt được, chỉ ngây ngẩn ngắm liếc nhìn gốc quỳnh đỏ tươi có điểm quỷ dị kia.
Nụ hoa rũ xuống, chẳng biết tại sao lại làm hắn nhớ tới Đàm Hoa cúi đầu đứng ở góc phòng.
Lúc này, Đông Phương Lôi Dẫn gắp một viên chi ma cầu cho Tiểu Thất, ra vẻ hơi ngài ngại quá mức thân thiết nói: “Tốt lắm tốt lắm, ngắm hoa, nhưng bụng cũng không thể không để ý, đây là điểm tâm ngươi thích nhất, trước ăn một chút đi!”
Tiểu Thất phục hồi tinh thần, làm bộ như thẹn thùng nói một tiếng tạ ơn rồi ánh mắt lại dời đến gốc quỳnh kia.
Sau, Đông Phương Lôi Dẫn lại gắp một khối tiên ngư tương bách hợp (cá tươi trạm trổ hình hoa bách hợp) đến trước mặt Lan Khánh. “Tiểu Hắc cũng nếm thử chút tay nghề của đầu bếp vương phủ ta, đầu bếp này là cha ta năm đó xuôi nam cố ý xin tiên hoàng hạ chỉ cho phép mang ngự trù từ trong cung ra. Mỗi người bọn họ trù nghệ tinh tế, món ăn làm ra đều là dân gian khó có cơ hội nếm thử!”
Dứt lời, chiếc đũa kẹp cá liền muốn đưa đến trước miệng Lan Khánh, làm bộ muốn trực tiếp đút cho Lan Khánh ăn.
Lan Khánh mị mị mắt, tay vỗ lên bàn nhẹ nhàng mà hữu lực, cả người liền ngửa ra sau ly xa miếng tiên ngư tương bách hợp kia.
Đông Phương Lôi Dẫn chưa từng bị người cự tuyệt, hơn nữa hai ngày nay hắn đối với tỷ đệ có thể nói là chiếu cố cẩn thận, trà dùng tốt nhất, phòng ở tốt nhất, vốn tưởng rằng đêm nay có thể được mỹ nhân ưu ái mà ôm cả hai về, ai ngờ một đã rơi vào võng, một vẫn còn ở ngoài ngúng nguẩy không chịu vào.
Đông Phương Lôi Dân thử lại. “Tiểu Hắc, cá này ăn rất ngon, ngươi không phải muốn không nể mặt tiểu vương chứ.” Lời tuy rằng mềm nhẹ nhưng ngôn ngữ mơ hồ xuất hiện ý uy hiếp.
Tiểu Thất phục hồi tinh thần lập tức vươn tay áp đũa của Đông Phương Lôi Dẫn xuống, sau đó nhẹ nhàng xoay một vòng đem cá đặt trọn trong bát Đông Phương Lôi Dẫn, nói: “Tiểu vương gia, thực sự xin lỗi! Không phải tỷ tỷ không chịu nể mặt ngài, mà là tỷ tỷ chưa bao giờ ăn cá, nàng ăn cá sẽ bị ngứa ngáy khắp người!”
***
*Mã tám tiến bảy, xe chín bình tám: con mã ở vị trí ô số 8 tiến lên 7, quân xe ở ô số 9 sang 8, có vẻ bàn này là bàn cờ tướng.
Tiểu Thất vừa về phòng lập tức đi rửa tay, hắn đem hai tay lật qua lật lại chà sạch hơn mười lần, sắc mặt hảo một chút mới trở lại bên cạnh Lan Khánh.
Lan Khánh ngồi bên bàn rót hai chén trà, cũng lấy một chén nhấp miệng.
Trong vương phủ bất luận là trà bánh thức ăn gì cũng đều giống trong hoàng cung, ngay cả lá trà cũng hoàn hảo sắp bì được với cống trà, Tiểu Thất chỉ ngửi trà hương liền chặc lưỡi không thôi, Đông Phương Lôi Dẫn ở Thanh Châu thật đúng là xa xỉ tới cực điểm.
Lan Khánh lẳng lặng uống trà, thần sắc trầm ồn phảng phất suy tư sâu xa, một chút cũng không giống bộ dáng mới rồi trong hoa viên. Tiểu Thất thì tinh tế cân nhắc mấy ngày này nên bố trí thế nào.
Tiểu Thất suy đoán trừ phi xảy ra việc ngoài ý muốn, Đông Phương Lôi Dẫn ngày mai hẳn sẽ động thủ đối với hai người bọn họ. Nhẫn nhịn ba ngày cũng là cực hạn của người nọ rồi.
Sau đó thân ảnh Đàm Hoa mơ hồ nhàn nhạt chậm rãi xuất hiện.
“Hắn luôn luôn ở trong này.” Trong mắt Lan Khánh hào quang ẩn hiện, hắn không để ý Tiểu Thất mà hỏi Đàm Hoa: “Đàm Hoa, hôm qua cho ngươi theo ta cùng dạ tham vương phủ, ngươi có cảm giác quen thuộc đối với địa phương nào không? Có nhớ lại được chút ít về nơi này không?”
Tiểu Thất lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. “Đúng ha! Sư huynh ngươi thật thông minh, để hắn theo ngươi dạo phủ, đến chỗ nào hắn có ấn tượng, chúng ta liền từ chỗ đó bắt tay điều tra, như vậy gần nhất cũng không cần lãng phí quá nhiều tinh lực đi tìm những người kia.”
Lan Khánh thản nhiên đáp. “Ta vốn cũng rất thông minh.”
Tiểu Thất trộm liếc Đàm Hoa, phát giác thân ảnh Đàm Hoa tựa hồ càng lúc càng mờ nhạt, hơn nữa thân hình còn lờ mờ phát run. Hắn có chút lo lắng, tuy rằng Nam tiên sinh đã đến Tiểu Thương sơn lấy “ngưng hồn phù” cho Đàm Hoa, nhưng dù sao hồn phách không được đầy đủ, phù kia cũng chỉ có thể trợ hắn vài ngày, trong mấy ngày này nếu không thể cùng lúc tìm được phần hồn phách đã mất của Đàm Hoa thì người này, không, quỷ này, chỉ sợ sẽ hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh.
Tiểu Thất nhớ lại ngày đó hắn hỏi lão đạo sĩ kia phải tìm về hồn phách của Đàm Hoa từ nơi nào, lão đạo sĩ đã nói: “Tử ở nơi nào liền sinh ở nơi đó.” Nếu Đàm Hoa chết trong Túc vương phủ, như vậy phần hồn phách còn lại của hắn có khả năng vô cùng lớn là còn rớt lại trong vương phủ.
Tiểu Thất còn đang lao tâm khổ trí vì chuyện của Đàm Hoa, Đàm Hoa lúc này yếu ớt mở miệng.
“…Hồi Tiểu Hắc đại nhân, trong vương phủ có vài chỗ âm khí hơi thịnh, tiểu dân ở chỗ đó hỏi thăm qua… Nguyên lai… Người vô tội chết oan không chỉ có mình tiểu dân… Tiểu dân hôm qua liền hỏi vài vị trong đó… cũng đã dò ra được vị trí chính xác của tù thất…”
Đàm Hoa vừa mở miệng, sương phòng liền chuyển lạnh.
Nghe được trong vương phủ còn có mấy người giống Đàm Hoa, sắc mặt Tiểu Thất đương trường xoát một cái trắng bệch, hắn nhịn không được bắt lấy ống tay áo Lan Khánh, vừa kinh vừa sợ xem xét tả hữu.
Lan Khánh hừ một tiếng, thật đúng là chưa thấy qua kẻ nào vô đảm giống Tiểu Thất. Bất quá hắn cũng không đẩy bàn tay Tiểu Thất đang bấu chặt lấy y phục mình ra, cứ như vậy tùy ý Tiểu Thất cầm lấy, giống như hắn là một tấm gỗ nổi duy nhất để người này dựa vào.
Lan Khánh nói: “Ta hỏi ngươi, trong phủ còn bao người sống, bao người đã chết?”
Ngữ điệu Đàm Hoa run rẩy mà mơ hồ: “Sống, mười một; chết, mười ba.” bao hàm cả hắn ở trong đó.
“Vậy cả thảy đã bắt hai mươi bốn người!” Tiểu Thất vừa nghe, một bên sợ hãi run rẩy, một bên căm giận nói: “Này thật là, thật sự không có vương pháp không có gia quy mà! Đông Phương gia cư nhiên sinh ra thứ bại hoại như vậy! Tổ tiên hổ thẹn a! Tổ tiên hổ thẹn!
Tốt lắm, tối nay ngươi liền đưa ta đi tìm mười một người còn bị giam giữ trước.” Lan Khánh nói hai chữ “tối nay” này làm Tiểu Thất run rẩy mãnh liệt. Biết hắn sợ cái gì, Lan Khánh lại nói: “Nhưng quan sai phá án, mấy kẻ nhàn tạp không được có mặt, nếu dám tới quấy rầy hoặc làm kinh sợ gà của ta đây, vậy đừng trách ta không khách khí!”
Ngữ khí Lan Khánh lãnh liệt, Đàm Hoa nghe được cơ hồ cả người phát run.
Đàm Hoa cung kính nói: “…Tiểu Hắc đại nhân cùng Tiểu Thất đại nhân không quản ngàn dặm xa xôi đến đây vì chúng tiểu dân đòi lại công đạo… Chúng tiểu dân đương nhiên không dám gây trở ngại đại nhân làm công vụ… Tiểu dân sẽ nói cho bọn hắn…”
“Đi xuống đi!” Lan Khánh uống một ngụm trà.” Qua giờ Tí lại đến.”
“Vâng…” Đàm Hoa vái chào hai người họ thật sâu, sau đó thân ảnh từ từ nhạt đi.
Càng ngày càng gần mười lăm trăng tròn, Lan Khánh cũng sẽ càng ngày càng quỷ dị khó phân.
Đến giờ Tí, hai người bọn họ thay y phục dạ hành chuẩn bị dạ tham vương phủ, nhưng y phục Lan Khánh đổi đến một nửa lại cúi đầu cười với một bồn hoa, còn cười đến âm thảm thảm làm cho da đầu Tiểu Thất toàn bộ run bắn.
Tiểu Thất lập tức bấm đốt ngón tay tính xem hôm nay là ngày mấy, nhận thấy vẫn cách mười lăm đến vài ngày, dù có phát bệnh sớm vào ngày mười bốn thì cũng chưa tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi ở nơi này phát ngốc cái gì, Đàm Hoa đều đã đến, động tác còn không mau nhanh lên!” Lan Khánh đổi xong hắc y, lấy vải bịt mặt che lên, thanh âm từ sau vải lầm rầm thoát ra.
“Hảo hảo, xong ngay giờ!” Tiểu Thất vội vàng buộc chặt đai lưng, vải bịt mặt cũng nhanh chóng đeo lên.
Đàm Hoa vẫn quy củ đứng ở góc tường xa xa, chỉ là hắn sợ làm Tiểu Thất kinh hách cho nên cúi đầu, nhưng vì tóc dài hết thảy rối tung nên bộ dáng kia vẫn thực khủng bố khiến Tiểu Thất run rẩy một chút.
“Đàm Hoa, dẫn đường!” Lan Khánh nói.
“Vâng…”
Thanh âm trầm thấp mơ hồ quanh quẩn trong phòng, thân hình Đàm Hoa lóe lên rồi biến mất, Lan Khánh cùng Tiểu Thất chớp cái theo Đàm Hoa, ngay sau đó trong phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh, vô tung vô ảnh.
Cấp bách bay vọt trên nóc nhà vương phủ, Lan Khánh cùng Tiểu Thất đều là cao thủ nhất đẳng, khinh công đã đạt đến cảnh giới đạp tuyết vô ngân, lúc này Đàm Hoa có nhanh nữa bọn họ cũng vẫn có thể vững vàng đuổi theo.
Phóng qua tiểu viện tân khách, bước qua hành lang thật dài, bởi vì đêm trước bị Lan Khánh nháo một hồi cho nên việc phòng thủ vương phủ tối nay cũng buông lỏng vài phần, thêm nữa Lan Khánh cùng Tiểu Thất đặc biệt cẩn thận, cả đường hoàn toàn không bị thủ vệ tuần tra phía dưới phát hiện.
Bóng dáng Đàm Hoa tiến vào một viện lạc chủ trạch vàng son lộng lẫy, qua giờ Tí mà nơi này vẫn còn trọng binh tuần thú, Lan Khánh cùng Tiểu Thất nhìn nhau, Tiểu Thất môi khép mở, vô thanh nói: “Là viện tử của Đông Phương Lôi Dẫn.”
Lan Khánh gật đầu, liếc Tiểu Thất ý muốn Tiểu Thất theo đuôi hắn lẻn vào. Tiểu Thất hiểu ý lập tức theo sát Lan Khánh. Thân ảnh hai người giống như tên trên dây cung giương căng, “sưu” một tiếng bắn ra liền tức khắc không còn bóng dáng.
Né qua thủ vệ, hai người trộm mở một đạo cửa sổ. Vào đến bên trong lập tức đem cửa sổ khép lại, rồi tái đi theo Đàm Hoa, Lan Khánh tranh tối tranh sáng liếc nhìn Đàm Hoa, Đàm Hoa chỉ vào bàn cờ đá bày trên bàn con bên cạnh án thư, Lan Khánh đi đến chỗ kia liền nghe Đàm Hoa thì thầm xa xôi: “Mã tám tiến bảy, xe chín bình tám*…”
Lan Khánh làm theo chỉ thị của Đàm Hoa đem quân cờ đưa đến vị trí chính xác, bàn cờ đột nhiên phát ra hai tiếng “khách khách”, sau đó hai ô vuông trên bàn chậm rãi lõm xuống, bàn con nhẹ nhàng chuyển động, theo sau, bình hoa cao bằng thân người phát ra một chút tiếng vang, từ trung tâm chầm chậm tách sang hai bên lộ ra một tẩu đạo chật hẹp chỉ vừa cho một người nghiêng thân lách vào.
Tiểu Thất lúc lắc đầu, lúc này cũng thực sự bội phục Lan Khánh.
Nếu không phải hắn nghĩ đến kêu Đàm Hoa xuất mã, sau đó Đàm Hoa lại đi tìm các quỷ huynh đệ hỗ trợ, e rằng bọn họ phải tìm cả tháng mới biết nguyên lai huyền cơ giấu trên một bàn cờ đá chả chút bắt mắt trong thư phòng tiểu vương gia.
Đàm Hoa cúi đầu lưu lại góc thư phòng.
Tiểu Thất thì dẫn đầu mang theo Lan Khánh đi vào bộ đạo.
Bộ đạo eo hẹp u ám càng đi xuống lại càng rộng ra, đi tới đáy liền trông thấy một động rộng mở sáng tỏ, đèn cầy hai bên chiếu rọi, Tiểu Thất thấy một hang đá thật lớn có vẻ do người tạc thành, mà từ sau tới trước có thể thấy từng gian từng gian lao phòng trống rỗng.
“Tận cùng có người.” Lan Khánh nghe thấy thanh âm.
Tiểu Thất gật đầu, lập tức đi tới hậu diện.
Sau đó, ánh vào trong mắt hắn là mấy gian lao phòng bố trí hoa mỹ, nói hoa mỹ là bởi bên trong có giường có ghế, có tủ có bàn, hơn nữa từng kiện đều có giá trị xa xỉ, chỉ là, người trong lao co rúm trên giường im lặng không nói, có người tựa vào hàng rào ngục đá, hai mắt vô thần nhìn chăm chú mặt đất.
Tiểu Thất cùng Lan Khánh vừa đến liền khiến cho một nữ tử trong đó chú ý.
Nữ tử kia nguyên bản ngồi yên trên ghế sau hàng rào, nhưng vừa thấy Tiểu Thất xuất hiện đột nhiên hoảng sợ mãnh lui ra sau, nàng té trên mặt đất kêu gào không ngừng, miệng gào khóc mấy lời lung tung cơ hồ không thể nghe hiểu, Tiểu Thất chỉ có thể lờ mờ phân biệt được trong đó có mấy từ “tiểu vương gia” cùng “đừng tới đây”.
Nữ tử kinh hoàng khiến cho những người khác trong thạch lao đồng thời phản ứng, tiếng kêu gào nức nở nổi lên bốn phía.
Tiểu Thất vội vàng thấp giọng hô: “Chư vị chớ hoảng sợ, chúng ta là bộ khoái nha môn, không phải thủ hạ của tiểu vương gia kia!”
Từ một chỗ cách khá xa truyền lại thanh âm thiếu niên hô lớn: “Bộ khoái nha môn đều là tay sai của tiểu vương gia, các ngươi cút đi, đừng đến khi phụ chúng ta!”
Thiếu niên vừa nói, trong lao lại nổi lên một trận khóc ầm thê thảm.
Lan Khánh lúc này nhíu mày, dữ tợn quát: “Tất cả đều không được khóc, câm miệng cho ta! Chúng ta là bộ khoái của nha môn lân huyện. Từ Quy Nghĩa huyện đuổi theo một cỗ thi thể tới đây!”
Khí thế Lan Khánh làm cho người ta sợ hãi, chỉ bằng âm thanh thôi đã có thể khiến mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng, trong lao còn vài thanh âm cận tồn thoáng cái bị dọa nghẹn, chỉ còn vài người kinh hoàng hấp khí, có chút thở không được.
“Các ngươi…các ngươi thật không phải bộ khoái Thanh Châu nha môn?”
“Là đến… là đến cứu chúng ta?”
Tiểu Thất tức khắc nói: “Chư vị yên tâm, vị này đây chính là con trai huyện lệnh Quy Nghĩa huyện chúng ta, Thi Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đại nhân. Đại nhân Quy Nghĩa huyện nha môn chúng ta là một vị hảo quan thiết diện vô tư công chính cương trực, con của ngài ấy cũng là nhất đẳng hảo bộ khoái…Ách… Tuy rằng ngày thường hắn làm công tác khám nghiệm tương đối nhiều hơn… Nhưng là, nhưng là Tiểu Hắc đại nhân của chúng ta ở Quy Nghĩa huyện thật sự từ đầu phố tới cuối hẻm được tán dương hết mực, vô luận lão bà bán đồ ăn hay là đại thẩm bán cá đều ca ngợi ngài là một bộ khoái thật tốt! Cho nên các vị không cần kinh hoàng, chỉ cần có Tiểu Hắc đại nhân ở đây, nhất định có thể cứu các vị rời xa ma quật (ổ ma qủy), giúp các vị thoát ly biển khổ gặp lại quang minh!”
“Tiện đây nói luôn, kẻ hèn Trần Thất cũng là bộ khoái Quy Nghĩa huyện nha môn, đi theo Tiểu Hắc đại nhân tới cứu các vị!”
“… Tiểu Thất.” Lan Khánh phiêu mắt liếc hắn.
“Vâng, Tiểu Hắc đại nhân.” Tiểu Thất vội vàng chạy tới, nịnh nọt nhìn Lan Khánh.
“Lắm mồm!” Lan Khánh thản nhiên nói.
“A, vâng!” Tiểu Thất đắp thêm nụ cười trên mặt, nịnh nọt ứng thanh.
Mười người bị giam trong lao tù vừa nghe được hai người này thật sự tới cứu bọn họ, một người nối một người khóc nhoáng.
Lan Khánh nhíu mày, Tiểu Thất biết Lan Khánh không thích nhất thấy người khóc vì thế lập tức dời đi lực chú ý của hắn. “Sư huynh, vậy những người này, phải chăng liền chiếu theo kế hoạch mà làm?”
“Ân.” Lan Khánh ứng thanh.
Tiểu Thất tái quay đầu đi đến trước thạch lao, đối với thiếu nam thiếu nữ bị Đông Phương Lôi Dẫn chiếm làm của riêng nói: “Đông Phương Lôi Dẫn tội ác tày trời, ta cùng Tiểu Hắc đại nhân hiện giờ đang nghĩ cách bắt hắn về quy án. Giờ này khắc này vẫn còn nguy cơ trùng trùng, cho nên thỉnh các vị nhẫn nại nhẫn nại, không tới hai ngày chúng ta chắc chắn sẽ đưa chư vị bình an xuất phủ, cũng thỉnh các vị thông cảm, tiếp tục ở lại nơi này nghỉ ngơi hai ngày.”
Trong hỗn độn tiếng khóc cùng tiếng tán đồng, Tiểu Thất cùng Lan Khánh rút khỏi thạch lao cự đại ngầm dưới thư phòng.
Dưới sự trợ giúp của Đàm Hoa, bọn họ lặng lẽ trở lại khách phòng vương phủ, lúc này trở về cũng hoàn toàn không bị bất luận kẻ nào phát hiện.
Muộn hơn chút nữa, Tiểu Thất viết hảo một phong mật hàm, hắn lấy địch trúc gọi chim yêu Tiểu Hồng của hắn, mò ra một ít thức ăn cho điểu nhi rồi phóng chim bay ra ngoài tường cao vương phủ, đem tin tức thu được hôm nay đưa tới bốn người Kim Trung Báo Quốc ngoài kia.
Tối ngày thứ ba, thời khắc tối quan trọng rốt cuộc đã đến. Quá ngọ, Tiểu Thất liền bắt đầu thu xếp cho Lan Khánh cùng bản thân, mặt hai người nơi này lộng lộng nơi kia lộng lộng, phát sai trụy sức cùng trường sam la quần vất vả hý hoáy hồi lâu, cuối cùng đến lúc quản gia vương phủ tới, hai người toàn thân cao thấp đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
Mà đến lúc mở cửa nhìn thấy quản gia, quản gia kia khẽ giương miệng nhìn ngắm người đến ngây ngẩn. Tiểu Thất lại chạy tới soi gương, cảm thấy đã đủ là hai vị thiên tiên hạ phàm mới lôi kéo Lan Khánh đồng thời đi đến viện Đông Phương Lôi Dẫn.
Đi lên một hành lang thật dài, nện bước hai người hắn bình ổn, vẻ mặt ôn hòa, tiểu vương gia đã sớm ở trên bình thai (sân phơi) xa xa ngóng trông, vừa thấy thân ảnh hai người liền cấp bách tiến lên chào đón, mỗi tay kéo một người, mặt mang sắc tiếu, đưa cả hai an bài vị trí thật tốt.
Bình thai trong viện lạc này bán lộ thiên, ngửa đầu có thể thấy được tinh tú chi chít trên nền trời, cúi đầu có thể thấy vũ cơ nhanh nhẹn nhảy múa, bên tai nghe tiếng đàn sáo, mũi ngửi được hương rượu thanh liệt, trần tục khoan khoái, lại có nha hoàn diện mạo xinh đẹp bưng lên từng đạo từng đạo thức ăn tinh mỹ, tất thảy quả thực là phù hoa hưởng lạc tới cực điểm.
“Đến đến đến, trước uống chén rượu cho ấm bụng.” Đông Phương Lôi Dẫn tự mình vì Tiểu Thất cùng Lan Khánh rót rượu.
Tiểu Thất tỏ ra cáng đáng không nổi, sợ hãi nói: “Tiểu vương gia, tỷ đệ chúng ta sao dám bắt ngài thay chúng ta rót rượu, vậy không hợp lễ a!”
Đông Phương Lôi Dẫn trước là cười mèo nhìn Lan Khánh, sau đối Tiểu Thất nói: “Đừng xa lạ như thế, chúng ta nhận thức đã lâu, người tới là khách, rượu này ta rót cũng là đương nhiên.”
Lan Khánh bưng rượu lên ngửi một chút, phát giác là Hoàng Tửu hắn yêu nhất liền một ngụm ẩm xuống hầu.
Tiểu Thất thấy Lan Khánh uống sảng khoái như vậy nghĩ thầm, rượu này chắc là không có hạ độc vì thế cũng yên tâm uống theo Lan Khánh, vị rượu thanh liệt đậm đà vương lại đầu lưỡi, dư vị thật lâu không tiêu tan, đồng thời cũng làm cho cơ thể hơi chút nóng lên.
Gần tới mười lăm tháng tám, đã là tiết thu, ban đêm có chút se lạnh, một chén rượu vào bụng vừa vặn ấm thân cũng ấm cái bao tử.
Đông Phương Lôi Dẫn thấy bọn họ uống rượu liền cười vui vẻ.
Lúc này quản gia mang theo tôi tớ bê một bồn hoa khá lớn đi tới đằng trước bình thai, đó là một nụ hoa màu đỏ lớn bằng bàn tay đang rũ xuống, thân cơ hồ cao bằng một người, lá cây quấn quýt giao triền.
Đông Phương Lôi Dẫn đắc ý nói: “Gốc hoa này là ‘nguyệt hạ mỹ nhân’ tuyệt thế vô song, vô cùng trân quý trong phủ tiểu vương.”
Tiểu Thất nói: “ ‘Nguyệt hạ mỹ nhân’ hay là nói hoa quỳnh đi! Nghe nói hoa này rất hiếm có, lại chỉ nở trong đêm, gốc hoa này của tiểu vương gia dưỡng thật là tốt, lúc nở rộ nhất định rất đẹp.”
Đông Phương Lôi Dẫn nói: ” ‘Nguyệt hạ mỹ nhân’ hiếm thì hiếm thật nhưng những kẻ khác dưỡng đều là hoa trắng, chỉ có gốc hoa này là hoa đỏ. Hoa tượng trong phủ tiểu vương nói, hoa này có một không hai, đi khắp ngũ hồ tứ hải có lẽ cũng chỉ duy nhất gốc hoa này, hơn nữa tối nay sẽ nở hoa, ‘nguyệt hạ mỹ nhân’ đỏ tươi như máu này ở nơi khác không nhìn thấy được!”
“Với cả, thật có điểm rất ly kỳ, hoa này nguyên bản cũng mang màu trắng như ‘nguyệt hạ mỹ nhân’ tầm thường khác, chỉ là một hai tháng nay không biết tại sao lại biến thành màu đỏ, cho nên mới nói hoa này càng hiếm quý hơn!”
Trong đầu Tiểu Thất tựa hồ hiện lên thứ gì đó nhưng hắn không nắm bắt được, chỉ ngây ngẩn ngắm liếc nhìn gốc quỳnh đỏ tươi có điểm quỷ dị kia.
Nụ hoa rũ xuống, chẳng biết tại sao lại làm hắn nhớ tới Đàm Hoa cúi đầu đứng ở góc phòng.
Lúc này, Đông Phương Lôi Dẫn gắp một viên chi ma cầu cho Tiểu Thất, ra vẻ hơi ngài ngại quá mức thân thiết nói: “Tốt lắm tốt lắm, ngắm hoa, nhưng bụng cũng không thể không để ý, đây là điểm tâm ngươi thích nhất, trước ăn một chút đi!”
Tiểu Thất phục hồi tinh thần, làm bộ như thẹn thùng nói một tiếng tạ ơn rồi ánh mắt lại dời đến gốc quỳnh kia.
Sau, Đông Phương Lôi Dẫn lại gắp một khối tiên ngư tương bách hợp (cá tươi trạm trổ hình hoa bách hợp) đến trước mặt Lan Khánh. “Tiểu Hắc cũng nếm thử chút tay nghề của đầu bếp vương phủ ta, đầu bếp này là cha ta năm đó xuôi nam cố ý xin tiên hoàng hạ chỉ cho phép mang ngự trù từ trong cung ra. Mỗi người bọn họ trù nghệ tinh tế, món ăn làm ra đều là dân gian khó có cơ hội nếm thử!”
Dứt lời, chiếc đũa kẹp cá liền muốn đưa đến trước miệng Lan Khánh, làm bộ muốn trực tiếp đút cho Lan Khánh ăn.
Lan Khánh mị mị mắt, tay vỗ lên bàn nhẹ nhàng mà hữu lực, cả người liền ngửa ra sau ly xa miếng tiên ngư tương bách hợp kia.
Đông Phương Lôi Dẫn chưa từng bị người cự tuyệt, hơn nữa hai ngày nay hắn đối với tỷ đệ có thể nói là chiếu cố cẩn thận, trà dùng tốt nhất, phòng ở tốt nhất, vốn tưởng rằng đêm nay có thể được mỹ nhân ưu ái mà ôm cả hai về, ai ngờ một đã rơi vào võng, một vẫn còn ở ngoài ngúng nguẩy không chịu vào.
Đông Phương Lôi Dân thử lại. “Tiểu Hắc, cá này ăn rất ngon, ngươi không phải muốn không nể mặt tiểu vương chứ.” Lời tuy rằng mềm nhẹ nhưng ngôn ngữ mơ hồ xuất hiện ý uy hiếp.
Tiểu Thất phục hồi tinh thần lập tức vươn tay áp đũa của Đông Phương Lôi Dẫn xuống, sau đó nhẹ nhàng xoay một vòng đem cá đặt trọn trong bát Đông Phương Lôi Dẫn, nói: “Tiểu vương gia, thực sự xin lỗi! Không phải tỷ tỷ không chịu nể mặt ngài, mà là tỷ tỷ chưa bao giờ ăn cá, nàng ăn cá sẽ bị ngứa ngáy khắp người!”
***
*Mã tám tiến bảy, xe chín bình tám: con mã ở vị trí ô số 8 tiến lên 7, quân xe ở ô số 9 sang 8, có vẻ bàn này là bàn cờ tướng.
Danh sách chương