Nguyệt hắc phong cao, Lan Khánh cùng Tiểu Thất nằm sấp trên ngói lưu ly Túc vương phủ, thấp thân nhìn ngọn đèn dầu sáng chói cùng ca kỹ nhảy múa.

Trên đài lộ thiên, tiểu vương gia Đông Phương Lôi Dẫn thoải mái nằm trên ngoạ tháp, hai bên ngồi một đám tuấn mỹ thiếu niên thoa một lớp phấn mỏng, hai người dựa vào gần hắn nhất không ngừng đút vào miệng hắn đồ vật này nọ, chốc lát đấm chân chốc lát mời rượu, mà phía dưới còn một đám mạo mỹ nữ tử diêm dúa lòe loẹt đong đưa thân mình múa xoay tròn theo tà âm đàn sáo (tiếng đàn sáo đồi trụy) .

Tiểu vương gia khoan khoái mà bán híp mắt, tuy rằng trên trán có một dấu ứ thanh do đánh nhau lúc trước lưu lại nhưng người này trong đông đảo sắc đẹp lại không thua kém chút nào, loại ngạo khí cùng khí phách hoàng tộc đặc biệt làm dung mạo hắn ở trong đám người trổ hết tài mỹ.

Tiểu Thất bĩu môi thấp giọng nói: “Cảnh này không phải mỗi đêm đều trình diễn trong Túc vương phủ chứ? Người này thật đúng là dâm mỹ cực điểm, có nhiều mỹ nhân như vậy rồi còn muốn ở bên đường bắt dân nam dân nữ tiến phủ.”

Lan Khánh thản nhiên nói: “Không phải của mình mới là tốt nhất. Loại người này là như thế.”

Tiểu Thất mấp máy miệng nhưng không hỏi nữa. Hắn chuyển đề tài: “Như vậy đi, chúng ta trước đi tìm người bị bắt nhốt ở nơi nào, sau đó tái đối phó tiểu vương gia này!”

Tiểu Thất nghĩ, nếu tìm được những người bị giam, tốt nhất là tìm cách đem những người đó cứu ra, tiện khiến Lan Khánh bận bịu một trận, như vậy hắn sẽ không nhớ hoài nhớ mãi việc phải bắt tiểu vương gia.

May mắn Lan Khánh nghe xong cũng không đoán được ý tưởng của Tiểu Thất liền thành thành thật thật gật đầu, hai người bọn họ lợi dụng đêm khuya để ẩn nấp rồi chậm rãi từ trên nóc nhà đi xuống.

Bọn họ trước tách ra tìm kiếm xung quanh, sau hồi lâu tái hợp ở địa điểm đã ước định.

Sau khi trở về, đối mặt với Lan Khánh đồng dạng không thu được kết quả, Tiểu Thất không nghĩ ngay đến những người đó rốt cuộc bị giam ở nơi nào mà tự hỏi vì sao bọn họ đi tới đi lui lâu như vậy cũng chỉ gặp gỡ vài đội nhân mã tuần tra mà thôi? Cảnh vật bốn phía có loại quỷ dị không thể nói rõ, liền lúc đó Lan Khánh cau mày nói: “Tìm đã lâu cũng không có thấy, ta muốn trực tiếp bắt quy đản tiểu vương gia tới hỏi!”

Lúc này, nóc nhà xung quanh đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, Tiểu Thất cùng Lan Khánh đứng trên nóc viện lạc sâu trong vương phủ mới phát hiện bốn phía nổi lên dị biến.

Lửa đèn lồng chói lọi cháy sáng cả trời đêm, dưới ngọn đèn chiếu, Tiểu Thất kinh ngạc phát hiện chung quanh là một mảnh cung nỏ thủ đông nghìn nghịt đứng ở tường vây, cung nỏ mũi tên một vòng lưỡi liềm lóe hàn quang chăm chăm nhắm bọn họ.

“Không tốt, trúng kế! Cái này gọi là ba ba bị người úp hũ, ta lỡ sập bẫy rồi!” Tiểu Thất cả kinh hô.

“Ha ha ha ha!” Tiểu vương gia Đông Phương Lôi Dẫn được thị vệ nâng đỡ đạp thang chậm rãi trèo lên tường vây, hắn đẩy một gã thị vệ vương phủ ngáng đường, tỏ vẻ ngạo nghễ mà đứng, càn rỡ cười nói: “Hai tên tiểu tặc các ngươi, tưởng bản tiểu vương ngu ngốc sao? Mới vừa rồi tập kích ta hiện giờ lại đến đây, vi phủ như thế nào lại không có chuẩn bị! Hừ, để ta bắt được đi! Hôm nay liền cho các ngươi biết sự lợi hại của Túc vương phủ ta!”

Tiểu vương gia vung tay hạ mệnh: “Dù một tên cũng có chút xinh đẹp, tên còn lại quả thực diện mục khả tăng, nhưng hết thảy diệt gọn cho ta! Dám cả gan đối với bản tiểu vương động thủ, lại còn ngang nhiên đêm hôm dám xông vào vương phủ, tiểu vương ta hôm nay liền khiến các ngươi có mạng tiến vào, mất mạng đi ra!”

Tiểu vương gia vừa dứt lời, một trận thanh âm tên bắn “phốc lạp lạp” phát ra, Tiểu Thất lập tức trông thấy đầy trời vũ tiễn hướng hắn cùng Lan Khánh ùn ùn kéo đến.

Thanh thế to lớn cùng vũ tiễn dày đặc quả thực khiến người không có kẽ hở nào trốn tránh.

Tiểu Thất sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nghĩ thầm chết chắc, chết chắc, vạn tên nhất tề hướng bọn họ, lúc này còn không bị bắn thành tổ ong vò vẽ mới lạ a!

Ngay lúc hắn đang từ từ nhắm hai mắt rưng rưng thầm nghĩ: “Sư tỷ, sư đệ ta đã tận lực, ta không phải không chịu giữ mặt mũi cho Phù Hoa cung, không phải không bảo hộ người bên cạnh một đời bình an, mà là cho tới bây giờ liền chưa thấy qua người xông vô cửa tử như vậy. Ta thật đáng thương, lúc này ngay cả tính mạng chính mình cũng phải đồng thời xông vô!” lại nghe được Lan Khánh giận quát một tiếng: “Trần Tiểu Kê, ngươi chờ chết hả?”

Lan Khánh dứt lời lập tức rút trường kiếm bên hông cuồng vũ một trận, Tiểu Thất giật mình tỉnh lại, cũng liền rút ra chuôi kiếm bản thân, dù nửa thanh cũng vẫn là kiếm, Tiểu Thất lập tức vận khởi nội công giống Lan Khánh, nội lực Thần Tiên cốc vọt cao, một khi kích khởi thì chính là chính khí ngút trời, tu luyện đến trình độ cao nhất còn có thể đao kiếm bất xâm.

Lan Khánh triển khai một chiêu hoa vũ đầy trời, thiết tiễn vây kín đến mức giọt nước cũng không len vô được đồng loạt phóng tới hắn cơ hồ đều bị binh khí trong tay hắn đánh khai, méo mó biến dạng rơi xuống đất.

Tuy nhiên Tiểu Thất không như thế, nhìn khắp giang hồ hắn mặc dù coi như cao thủ nhưng công lực thuỷ chung kém hơn Lan Khánh cả đoạn, hơn nữa chuôi kiếm trong tay ngắn ngủn, múa kiếm lên đã kém hơn giờ lại càng kém thêm cả đoạn nữa.

Tiểu Thất một bên huy kiếm ngăn đỡ mưa tên, một bên tán loạn kêu bậy.

Một mũi tên từ sau lưng phóng tới, “phốc” một tiếng cắm phập vào vai hắn, mạnh mẽ đến mức hắn lại càng gào to.

Động tác Tiểu Thất vừa ngừng lại, Lan Khánh tức giận hừ một tiếng vươn tay đem đồ vô dụng ôm lại: “Ở giữa mưa tên như vậy, ngươi thật sự vô dụng.”

Tiếp theo hắn dùng sức ôm lấy người, lại dùng ngân kiếm từ trong mưa tên phá ra một đường sống, thả người nhảy lên, thân ảnh bay ra ngoài xa xa, viền bạc trên hắc y ở trong trời đêm tung bay lóe sáng giống như phù không lược ảnh (ảo ảnh vụt qua giữa khoảng không trôi nổi, ý là không thực) biến mất trước mắt mọi người.

Tiểu vương gia đứng trên tường vây miệng trương thật lớn, hắn còn chưa phục hồi tinh thần từ một phen tuyệt thế võ nghệ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả* của Lan Khánh.

Đợi đến lúc thị vệ bên cạnh bẩm báo:” Tiểu vương gia, người đã đào thoát!” hắn mới nổi giận gầm lên một tiếng, ngay lập tức đánh đầu người bên cạnh quát: “Túc vương phủ dưỡng toàn đồ ngu đần, cư nhiên ngay cả hai tên thích khách nho nhỏ cũng bắt không được!”

Mặc dù hiểu rõ hai người kia tuyệt đối không đơn giản là thích khách nho nhỏ nhưng bọn thị vệ mỗi người vẫn là cúi đầu nửa câu cũng không dám nhiều lời.

Bởi vì động tác quá mức kịch liệt, tiểu vương gia thiếu chút nữa từ trên tường vây trượt ngã, thị vệ hai bên liền gấp rút giữ chặt lấy tiểu chủ tử, nhưng tiểu vương lại phẫn nộ lui tay về quát: “Các ngươi làm bản tiểu vương ngay cả đứng cũng đứng không hảo là sao? Kéo kéo cái gì, bản tiểu vương thân kiều nhục quý, các ngươi há có thể chạm vào sao?”

Bọn thị vệ nghe vậy lập tức rụt tay về, kết quả tiểu vương gia bởi vì không người giúp đỡ, chân trượt một cái liền từ trên tường vây cao cao rớt xuống, thật mạnh ngã lăn vào bụi cỏ ở dưới.

“Ai ô—” hắn đau đớn hô to, thẹn quá thành giận hét: “Người đâu, đem hai tên hỗn trướng buông ta kéo tới đại lao hầu hạ đại hình! Cư nhiên dám buông tay làm bản tiểu vương té nhào, thật sự đáng giận cực điểm!”

Hắn rên lên vài tiếng rồi lại hét: “Còn có, lập tức phái người đuổi theo, không được để hai tên thích khách kia chạy thoát! Cái tên xấu xí cứ loạn đao chém chết không sao nhưng tên xinh đẹp kia nhất định phải bắt về cho ta! Có nghe thấy không!”

“Tuân mệnh!” Bọn thị vệ cùng hô lên.

Thương thế của Tiểu Thất xem ra rất nặng, huyết lưu một mảnh, lưu đến mức nhãn tình Lan Khánh cũng đỏ au.

Hắn mang theo Tiểu Thất chạy về khách điếm, rút tiễn xong liền xoa thương dược Tiểu Thất lấy ra, tiếp theo trên đường liền truyền lại nháo thanh rầm rĩ. Tiểu Thất biết kia đích xác là người trong vương phủ đuổi bắt bọn họ, trong lòng cảm thấy đối phương nhiều người như vậy nếu trực tiếp đối đầu tuyệt đối chịu thiệt, lại nghĩ nếu đối phương tìm tới cửa, theo tâm tư không chịu không đánh mà chạy của Lan đại giáo chủ tuyệt đối sẽ cùng bọn họ đại chiến một hồi mới ngừng nghỉ.

Vì thế Tiểu Thất liền giả bộ chỉ có chết chứ sống không nổi hữu khí vô lực lầm rầm: “Sư huynh, chúng ta phải chạy nhanh đi, bằng không chờ ta không còn khí lực, máu cũng chảy sạch, ngươi mang theo thi thể ta khó có thể đi. Chúng ta cũng phải lập tức trở về Quy Nghĩa huyện báo tin cho Thi đại nhân, nếu không Thi đại nhân khẳng định ngày đêm lo lắng, lo lắng cho an nguy của ngươi, cũng lo lắng cho thiếu nam thiếu nữ không biết bị giam giữ ở đâu mà vẫn chưa thể thấy mặt trời, như vậy sẽ không tốt!”

Lan Khánh lẳng lặng nhìn Tiểu Thất, ánh mắt thâm thúy làm cho Tiểu Thất rụt cổ một chút.

Tiểu Thất nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy… Có phải ta nói sai cái gì không?”

Lan Khánh lấy vải bông buộc kín miệng vết thương vẫn còn rướm máu của Tiểu Thất, ngữ khí có chút kỳ quái nói: “Ta sẽ không để ngươi chết.”

“A?” Tiểu Thất nhìn không ra xúc cảm trong mắt Lan Khánh, cũng nghe không hiểu lời hắn nói run rẩy không rõ như vậy nghĩa là sao.

Lan Khánh mở cửa sổ vọng tham xuống dưới, nhìn thấy trên đường tất cả đều là thị vệ vương phủ cầm đuốc, đầu hắn hiếm khi thanh minh nhanh chóng chuyển liền túm lấy Tiểu Thất rời giường. “Chúng ta hiện nay trở về Quy Nghĩa huyện, nơi này không thể ở lâu!”

Nhãn tình Tiểu Thất sáng lên.

***

Thi Vấn nhận được tin tức Lan Khánh cùng Tiểu Thất trở về lập tức vứt lại hồ sơ đang xử lý cùng Nam Hương vội vàng trở lại nội nha, đi vào tiểu viện của Lan Khánh.

Trong nhĩ phòng, Lan Khánh đỡ Tiểu Thất để hắn nằm úp sấp trên giường, Thi Vấn vào đến nơi nhìn thấy Tiểu Thất sắc mặt tái nhợt cùng hốc mắt có một vòng sâu hõm liền nhíu mày.

“Cha.” Lan Khánh nhìn thấy cha hắn, lập tức lại gần.

Tiểu Thất nằm sấp còn chưa có hảo, Lan Khánh lại đột nhiên rời đi, hắn cắm rầm xuống giường làm liên lụy đến miệng vết thương sau bả vai khiến hắn đau đớn kêu lên một tiếng.

“Tiểu Thất làm sao vậy? Lại bị thương? Có nghiêm trọng không?” Thi Vấn nắm lấy tay đứa con vươn ra, vỗ vỗ lưng hắn, rồi sau đó gấp gấp đi đến trước giường Tiểu Thất hỏi han.

Lan Khánh nói: “Chảy rất nhiều máu, bất quá trên đường ta săn rất nhiều gà rừng vịt hoang lấy máu cho hắn uống, có bổ sung trở lại rồi!”

Tiểu Thất thở dài một hơi thầm nghĩ: “Đúng a đúng a, nào dám không uống!” Hồi tưởng lại hương vị kia, tinh vị trong dạ dày liền dâng lên kích thích Tiểu Thất thiếu chút nữa phun ra.

“Đã mời đại phu chưa?” Thi Vấn lo lắng hỏi.

“Kim Trung Báo Quốc đã đi.” Lan Khánh ngoan ngoãn trả lời.

A, giường a giường… Tiểu Thất nằm trên đệm giường mềm mại, hơn mười ngày ngủ không ngon, mấy ngày nay vì chạy về cũng không có được nhắm mắt, mí mắt hiện tại liền bắt đầu trầm trọng.

“Tình hình Thanh Châu thế nào, có phát hiện gì không?” Sau khi xem qua tình hình Tiểu Thất, Thi Vấn đứng ở bên giường hỏi.

Nam Hương thì lẳng lặng đi tới bên Thi Vấn, hắn có chút lo lắng nhìn mảng lớn huyết tí khô cạn trên lưng Tiểu Thất.

Tiểu Thất chẳng hề nể mặt Thi Vấn, đại nhân người ta hỏi hắn cũng không đứng lên khỏi giường mà chỉ yếu ớt rầm rì vài tiếng, Lan Khánh lại mở miệng giành trước đem hết thảy sự tình bọn họ gặp tại Thanh Châu trình bày cẩn thận từ đầu tới đuôi, hơn nữa trật tự còn rất rõ ràng, so với Lan Khánh điên điên đảo đảo mà nói lại càng thêm minh bạch.

Thi Vấn vừa nghe chính nhi tử Túc vương Thanh Châu tại biên cảnh hành hung tác ác khuôn mặt lập tức trở nên đen hơn cả than củi.

“Há có sự này, thân là hoàng thân quốc thích cư nhiên lấy bản thân chi tư ức hiếp dân chúng, chẳng những gian dâm lương dân lại còn giam cầm độc chiếm! Túc vương chi tử thật sự khiến người giận sôi, quả thực thiên lý bất dung!” Thi Vấn giận dữ không kiềm được, thậm chí gân xanh trên đầu cũng mạnh mẽ nổi lên.

Tiểu Thất nghĩ thầm may mắn trong phòng hắn không có bàn trà, nếu không chiếu bộ dáng Thi Vấn tức giận cũng sắp sôi lên, tay hắn vỗ xuống, bàn trà khẳng định bị chụp vỡ thành hai mảnh.

Lúc này Kim Trung Báo Quốc cùng đại phu được thỉnh vào trong sương phòng, Thi Vấn vừa thấy bốn người bọn họ lập tức nói: “Kim Trung Báo Quốc, bản quan muốn các ngươi lập tức cầm bài phiếu, trước đi…”

Lúc này Nam Hương nói: “Đại nhân xin bớt giận, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được.”

Thi Vấn bị Nam Hương ngăn cản mới phát giác có người ngoài, hiện không thích hợp đàm luận vụ án.

Thi Vấn gật đầu, trước hết để đại phu xem qua vết thương của Tiểu Thất.

***

*tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: trước kia không có, sau này cũng không có người được như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện