- Trương Tái! Triệu Nhan trong xe ngựa nghe thấy cái tên này, liền sợ hết hồn, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, kết quả là nhìn thấy trước cửa Phò mã phủ đèn sáng trưng. Hai huynh đệ Tô Thức và Tô Triệt lên xe vẫy tay từ biệt với một người đàn ông trung niên. Nhìn dáng vẻ họ cũng là vừa mới đi ra từ Phò mã phủ, có lẽ Vương Sân lúc này hắn là không sao rồi.

- Tử Chiêm, Tử Do đi đường cẩn thận! Người đàn ông trung niên này cũng mỉm cười nói. Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Triệu Nhan lại một lần nữa sợ hãi. Hắn không có nhớ lầm, trước đây người đàn ông trung niên này cũng tham gia vào Tây Viên Nhã Tập, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Vương Sân, vừa rồi Tô Thức gọi y là Trương Tái huynh, chẳng lẽ đối phương chính là Hoành Cự tiên sinh Trương Tái trong lịch sử sao? - Vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì hướng thánh mà học tiếp, vì vạn thế mà khai thái bình. Đây là hôm nay khi Triệu Nhan mượn dùng bốn câu của Hoành Cừ. Bốn câu này vẫn luôn được người có học hậu thế lấy làm chuẩn tắc hành vi cao nhất của mình. Mà tác giả của nó chính là sáng lập quan học, được hậu thế gọi là Hoành Cừ tiên sinh Trương Tái. Nhưng Triệu Nhan cũng không thể ngờ, mình lại trộm dùng danh ngôn của ông ta ngay trước mặt Trương Tái, chẳng khác nào là lấy trộm "Đại Giang đông khức" trước mặt Tô Thức, thực sự khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.

- May mắn, may mắn rồi! Lúc này Triệu Nhan bỗng lau mồ hôi lạnh lẩm bẩm nói. May mà lúc này Trương Tái vẫn không vì chịu sự đả kích của Vương An Thạch mà tới Hoành Cừ dạy học. Bốn câu của Hoành Cừ được lưu truyền ở hậu thế cũng có lẽ là không có xuất hiện, nếu không bây giờ đã có chuyện cười rồi. Nhưng thứ lấy trộm của người khác để dùng lại gặp được chủ nhân của món đồ, dường như khiến cho Triệu Nhan có cảm giác như làm tặc vậy.

Đúng lúc Triệu Nhan thầm nhủ may mắn, Trương Tái vừa mới tiễn huynh đệ Tô Thức lúc này cũng nhìn thấy Triệu Nhan trên xe ngựa. Triệu Nhan vốn định chào hỏi, nhưng thân lại ở trong xe không thể đứng dậy hành lễ, chỉ biết lúng túng mỉm cười, nhưng nằm ngoài dự liệu của Triệu Nhan, Trương Tái lại cũng khom lưng hành một lễ với hắn. Lúc này quay người rời đi, ngay cả một câu cũng không nói, phong phạm danh sỹ quả thực không thể nghi ngờ được.

Triệu Nhan đi tới Phò mã phủ liền nhảy xuống ngựa, cũng không muốn cho người đi bẩm báo, trực tiếp đi vào, dù sao người của Phò mã phủ đều quen hắn. Tuy nhiên, lúc này cũng có thể thấy rõ người hầu của Phò mã phủ cũng đã chia thành hai phe, trong đó có người nhìn thấy Triệu Nhan liền nổi giận. Những người này chắc chắn là người của Vương Sân. Ngoài ra còn có một số người hầu lại cực kỳ nhiệt tình với Triệu Nhan. Những người này chắc chắn là người ngày xưa Bảo An Công chúa dẫn theo làm của hồi môn.

- Quận Vương, Công chúa đã tỉnh lại rồi, đang nói chuyện với Thọ Khang Công chúa, nhưng người không biết chuyện xảy ra hôm nay ở Tây viên. Thọ Khang Công chúa cũng muốn những người hầu chúng tôi giấu người, tránh ảnh hưởng tới việc người dưỡng bệnh. Sau khi ngài đi vào nhất định không được nhắc tới chuyện xảy ra hôm nay! Triệu Nhan vừa đi vào tới trong nhà, liền có một người phụ nữ trung niên thông minh bước lên dặn dò.

- Ừ, bổn vương hiểu rồi, đa tạ bà vú đã nhắc nhở! Triệu Nhan khom người nói lời cảm ơn với đối phương. Trong ký ức còn sót lại của Triệu Nhan, hắn nhận ra người phụ nữ này là vú nuôi của Bảo An Công chúa, đồng thời cũng là người tâm phúc nhất của Bảo An Công chúa. Ngoài ra, Triệu Nhan cũng biết được từ lịch sử hậu thế, sau khi Bảo An Công chúa tức Vương Sân mà chết, chính người vú nuôi này đã lên tiếng bênh vực, kể lại quá trình Công chúa Bảo An bị tức chết cho Hoàng đế Triệu Húc nghe. Kết quả là khiến cho Triệu Húc tức giận, đem tám tiểu thiếp của Vương Sân đi gả cho quân tốt, đồng thời giáng chức đuổi Vương Sân tới Quân Châu, như vậy mới xả được cơn hận trong lòng Triệu Húc.

Nghe thấy lời cảm ơn của Triệu Nhan dành cho mình, bà vú cũng thấy sợ hãi, liền hoàn lễ nói: - Quận Vương chiết sát nô tỳ rồi, những việc này đều là việc nô tỳ nên làm mà, nào có đáng nói chữ "cảm ơn" chứ?

- Không, bà vú bà đáng được nhận lễ này của bổn vương, nhị tỷ là người con gái mệnhkhổ, gả cho một kẻ bạc tình bạc nghĩa như Vương Sân cuộc sống vô cùng vất vả. Nếu không có những người hầu trung thành như các ngươi chăm sóc cho tỷ ấy, e là tỷ ấy sớm đã không thể trụ được nữa rồi! Vẻ mặt trịnh trọng của Triệu Nhan, đối với bà vú có thể bênh vực Bảo An Công chúa sau khi qua đời, hắn quả thực rất kính trọng.

- Chuyện này Quận Vương. Bà vú nghe thấy lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng của Triệu Nhan, nhất thời cũng cảm kích rưng rưng nước mắt, không biết nên nói thế nào mới phải, càng khiến bà cảm thấy được an ủi. Quận Vương Quảng Dương trước đây vẫn luôn không hiểu chuyện lại trở thành một người hiểu biết lễ phép như vậy, nếu sau khi Bảo An Công chúa biết được, chắc chắn sẽ càng vui hơn nữa.

Tiếp theo đó Triệu Nhan bước nhanh vào trong phòng, đường đi ở đây cũng dường như rất quen thuộc với hắn, căn bản không cần phải để người khác dẫn đường. Rất nhanh, hắn đã đi vào phòng của Bảo An Công chúa. Khi hắn vòng qua bức bình phong đi tới phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy Thọ Khang Công chúa ngồi bên giường, đang nói chuyện với một người phụ nữ nằm trên giường, chỉ thấy người phụ nữ nằm trên giường vẻ mặt đầy sắc bệnh, môi miệng tái xanh, không có sắc máu. Mặc dù tướng mạo giống hệt Thọ Khang Công chúa, nhưng một người thần thái linh hoạt, còn một người lại yếu ớt, nhu mì, cho dù là lần đầu tiên gặp hai người bọn họ cũng tuyệt đối không thể nhận lầm được.

- Nhị tỷ! Thấy người phụ nữ nằm trên giường bệnh, Triệu Nhan không khỏi thốt lên một câu. Ký ức còn sót lại của Triệu Nhan trước kia đã hoàn toàn dung nhập trong đầu hắn. Mặc dù hắn là lần đầu tiên gặp mặt Bảo An Công chúa, nhưng hai tiếng nhị tỷ này gọi rất chân thành.

- Hì hì, tam ca nhi, vừa rồi ta còn nói với nhị tỷ con người ngươi không có lương tâm gì cả, ngay cả nhị tỷ sinh bệnh cũng không biết mà tới thăm, không ngờ ngươi lại chạy tới nhanh như vậy, không ngờ thực sự trước khi đóng cửa thành đã chạy vào trong thành rồi! Lúc này Thọ Khang Công chúa bỗng lên tiếng cười nói, đồng thời ngầm nháy mắt với Triệu Nhan, ý là để hắn tiện mở lời.

Triệu Nhan vừa rồi cũng đã được bà vú nhắc nhở, biết Bảo An Công chúa vẫn bị họ giấu chuyện, liền hiểu ý nói: - Đều trách ta ở ngoài thành, nhận được tin quá muộn, may mà ta cưỡi ngựa chạy gấp tới, cửa thành đã đóng được một nửa rồi, cuối cùng vẫn bị ta chen vào. Nhị tỷ thấy trong người sao rồi? Khỏe hơn chút rồi chứ?

- Cảm khụ khụ, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, nhưng tam ca nhi đệ cũng quá là lỗ mãng, trời tối còn cưỡi ngựa gì chứ, ngộ nhỡ ngã ngựa thì phải làm sao đây? Bảo An Công chúa sức khỏe yếu ớt, vừa lên tiếng liền ho khan một trận. Tuy nhiên cuối cùng lại vẫn có chút trách móc, dù Triệu Nhan đã thành hôn rồi, nhưng trong mắt nàng, đối phương vẫn là đệ đệ chưa lớn của mình.

Thấy Bảo An Công chúa đã bệnh thành ra thế này rồi, vẫn còn lo lắng cho mình, Triệu Nhan cảm thấy sống mũi cay cay, suýt chút nữa đã rơi lệ, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng cười nói: - Ta không còn là đứa trẻ nữa, sao có thể ngã được chứ? Thật ra nhị tỷ người cũng quá không cẩn thận, sao lại luôn bị bệnh vậy chứ?

Nghe được lời này của Triệu Nhan, Thọ Khang Công chúa lại hừ lạnh một tiếng nói: - Nhị tỷ đây là tâm bệnh, càng là bị tức giận mà ra.

- Tam tỷ không nên nói như vậy, đều trách sức khỏe của ta quá yếu, bị gió lạnh chút đã thành ra thế này rồi. Lời của Thọ Khang Công chúa vẫn chưa có nói xong, đã bị Bảo An Công chúa ngắt lời. Đồng thời, nàng lại có chút trách Thọ Khang Công chúa. Không cần đoán cũng biết, nàng chắc chắn là lo lắng Triệu Nhan biết nguyên nhân mình sinh bệnh mà xảy ra xung đột với Vương Sân. Nhưng tiếc là nàng lại không biết, hôm nay Triệu Nhan đã đánh cho Vương Sân bất tỉnh nhân sự rồi.

Vì không muốn Bảo An Công chúa lo lắng, Triệu Nhan cũng chỉ còn biết nghe theo lời của Thọ Khang Công chúa, liền cười nói: - Nhị tỷ, sức khỏe của tỷ quả thực là yếu, ngoài ra ta thấy Phò mã phủ này lại nằm ở bên cạnh hoàng cung, bất luận ban ngày hay ban đêm cũng đều huyên náo, môi trường như vậy sao có thể dưỡng bệnh được, chi bằng tỷ cũng như tam tỷ tới biệt viện của ta ở ngoài thành sống một thời gian đi. Ở đó mặc dù không có phồn hoa như trong thành, nhưng lại có thú điền viên, lại cộng thêm có ta và tam tỷ chăm sóc, chắc chắn có thể khiến cho sức khỏe của nhị tỷ mau khỏi hơn.

- Đề nghị này của tam ca nhi rất hay, từ sau khi nhị tỷ xuất giá, tỷ đệ ba người chúng ta có lẽ đã lâu rồi không có ở cùng nhau. Hơn nữa, bây giờ tam ca nhi cũng đã thành thân rồi, Dĩnh nhi muội muội cũng không phải là người ngoài. Lần trước ta và Dĩnh nhi muội muội tổ chức tiệc, nhị tỷ cũng không có tới. Trong buổi tiệc ăn thịt lợn rừng còn là đích thân ta bắt được! Thọ Khang Công chúa nghe tới đây cũng vô cùng vui mừng. Triệu Nhan trước đó cũng chưa từng bàn bạc với cô việc đón Bảo An Công chúa ra ngoài thành sống. Nhưng cô cũng rất tán đồng chuyện này.

Bảo An Công chúa nghe tới đây, mặt cũng lộ rõ vẻ vui mừng. Nhưng, ngay sau đó nàng lại buồn bã nói:

- E là không được rồi, trước đây mẫu thân nhiễm bệnh, ta phải ở bên cạnh phụng thuốc, đương nhiên không rảnh đi tham dự tiệc của tam tỷ nhi các muội được. Hai ngày nay bệnh tình của mẫu thân vừa mới chuyển biến tốt, tương tự cũng cần có người chăm sóc, cho nên ta không thể đi được!

Từ "mẫu thân" trong miệng Bảo An Công chúa là chỉ mẹ đẻ của Vương Sân. Bảo An Công chúa tính tình dịu dàng, lễ phép, sau khi gả cho Vương Sân, đã chăm sóc mẫu thân của Vương Sân giống như mẹ ruột của mình. Mỗi khi đối phương bị bệnh, nàng đều ở bên cạnh chăm sóc, tiếc là những hành động này của nàng lại không đổi được chút chân tình nào của Vương Sân.

- Nhị tỷ, tỷ xem xem tỷ đã bệnh thành ra thế nào rồi? Đâu còn chút sức lực nào đi chăm sóc cho người khác nữa chứ! Chuyện này cứ quyết định vậy đi, ngày mai ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa, chúng ta tới bên chỗ tam ca nhi ở một thời gian!

Thọ Khang Công chúa thấy tỷ tỷ đã bệnh thành ra như vậy mà còn nghĩ tới chuyện hiếu kính với mẫu thân của Vương Sân, vừa tức giận vừa thấy đau lòng, trong lòng cũng càng tự trách mình hơn. Ngày xưa nếu nàng đồng ý gả cho Vương Sân, với tính cách của mình, sao có thể để cho Vương Sân ức hiếp thành ra như vậy được?

- Tam tỷ nói không sai, nhị tỷ người vẫn nên dưỡng tốt sức khỏe của mình trước đã rồi tính tiếp. Mẫu thân của người khác thì để cho người khác đi chăm sóc là được rồi! Triệu Nhan cũng có chút tức giận nói. Vương Sân suốt ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, không những mặc kệ vợ không thèm ngó ngàng, ngay cả mẹ ruột bị bệnh cũng không thèm quan tâm, sớm biết như vậy thì hôm nay nên đánh thêm ít nữa.

- Nhưng. Bảo An Công chúa tính tình nhu nhược, thấy đệ đệ và muội muội đều kiên trì để nàng ra ngoại thành nghỉ ngơi dưỡng bệnh, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào?

- Không có gì là không được hết, nhị tỷ chuyên tâm dưỡng bệnh là được rồi. Những việc còn lại giao lại cho ta và tam tỷ bố trí! Triệu Nhan lúc này cũng thể hiện rõ sự quyết đoán của người đàn ông, ngắt lời của Bảo An Công chúa, trong mắt cũng lộ rõ thần sắc không thể nghi ngờ.

Bảo An Công chúa thấy thể thoáng giật mình, liền lộ rõ vẻ vui mừng, nhiều ngày không gặp, người đệ đệ này của mình dường như đã lớn thật rồi, làm việc cũng lộ rõ sự quyết đoán và trách nhiệm nên có của một người đàn ông. Nhưng cũng chính lúc này, Bảo An Công chúa vô tình nhìn thấy hai tay của Triệu Nhan, bỗng sợ hãi cầm lấy tay hắn ân cần hỏi: - Tam ca nhi, tay của đệ sao lại bị thương thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện