Đây là cảnh giới cuối cùng của cô, mặc dù yêu cầu của cô giống như lừa mình dối người, nhưng cô vẫn khăng khăng. Giống như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh cô không ngoại tình.
Thẩm Duệ yên lặng ôm cô, tay anh cũng không lần vào trong nữa, anh đặt tay trước ngực cô, nhịp tim dưới lòng bàn tay đang đập loạn, cô cũng động tình, chỉ cần anh dụ dỗ thêm là sẽ có được cô. Nhưng anh không muốn như vậy, cô đồng ý tiếp nhận anh, ở bên cạnh anh vốn đã rất áp lực rồi, nếu anh còn phá bỏ lớp phòng ngự cuối cùng của cô, thì trong lòng cô sẽ càng khó chịu hơn.
Anh và cô ở cạnh nhau, anh chỉ muốn cô vui vẻ, muốn cô hạnh phúc chứ không phải đặt gông xiềng đạo đức lên lưng cô. Cho dù bây giờ cô đang lừa mình dối người thì anh cũng bằng lòng bao dung cho cô, bằng lòng đợi cô.
Anh dần bình ổn lại rối loạn trong cơ thể, anh rút tay còn đang trong áo cô ra ngoài rồi cúi đầu hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Tôi đồng ý với em, trước khi em ly hôn sẽ không chạm vào em. Nhưng một khi em lấy được giấy chứng nhận đã ly hôn, tôi sẽ không đợi nữa.”
Tống Hân Nghiên khẽ đỏ mặt, ý đồ của anh đối với cô quá rõ ràng khiến cô không biết phải đối mặt thế nào.
Thẩm Duệ đưa này, anh vươn qua người cô, thắt dây an toàn cho cô, sau đó quay về vị trí, nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy cà vạt của mình bị cô kéo lệch, anh lại nghiêng người hỏi cô: “Em biết thắt cà vạt không?”
Tống Hân Nghiên nhìn cà vạt của anh, nhớ tới lúc vừa rồi cô kéo cà vạt của anh, mặt cô càng đỏ hơn, cô lắc đầu: “Không biết.”
“Tôi dạy em!” Nghe cô nói như vậy, anh lập tức vui vẻ, điều này chứng tỏ, anh là người đàn ông đầu tiên được cô thắt cà vạt cho, anh nắm lấy tay cô, dạy cô cách thắt.
“Như thế này, quấn một vòng, sau đó kéo xuống, rất đơn giản, học được chưa?” Thẩm Duệ nhìn cô, hai người cách nhau rất gần, hơi thở quấn quýt lại với nhau, nhịp tim Tống Hân Nhiên đập thình thịch, cô cảm thấy hai người họ bây giờ giống như đang yêu đương vụng trộm.
“Ừ, biết rồi.” Tay anh đặt mu bàn tay cô nóng rực, cô chỉ mải để ý tới anh anh, không hề chú tâm học hành.
Thẩm Duệ buông tay cô ra, anh tháo cà vạt, ngẩng mặt lên để cô thắt lại từ đầu. Anh muốn dạy cô, chuyện thân mật như vậy, sau này bọn họ ở bên nhau, anh có thể để cô thắt cho anh mỗi ngày.
Tống Hân Nghiên nghĩ, nhiều lúc Thẩm Duệ giống như một đứa trẻ, anh muốn thứ gì thì sẽ không quan tâm tới suy nghĩ của người các, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Có những khi anh rất dễ dàng thỏa mãn, không như bây giờ.
Tống Hân Nghiên học theo cách anh dạy, cô thắt một vòng, nhưng không đẹp bằng anh thắt. Thậm chí có thể nói là cực kỳ vụng về. Cô xấu hổ nhìn anh, đưa tay định tháo ra: “Tôi thắt không đẹp, anh tự thắt lại đi.”
Thẩm Duệ giữ lại tay cô, anh cúi đầu hôn lên ngón tay cô, ngón tay cảm thấy tê dại ngứa ngáy, cô rụt tay lại, anh khàn giọng nói: “Rất đẹp, tôi rất thích, trước lạ sau quen, lần sau em sẽ thắt đẹp hơn hôm nay.”
Tống Hân Nghiên phát hiện, anh rất biết cổ vũ người khác, khiến người ta sinh ra lòng tin.
Thấy cô không nói gì, anh nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, ăn xong tôi đưa em về công ty.”
Tống Hân Nghiên gật đầu, thật ra cô hơi sợ ở cùng với anh, sợ người khác thấy được. Ở Đồng Thành, không ít người biết anh và Đường Diệp Thần, nhỡ may gặp phải thì sẽ rất phiền phức.
Nhưng cô quyết định tin anh, nhất định anh đã nghĩ tới những chuyện này, một người nhanh trí như anh sẽ sắp xếp ổn thỏa. Nghĩ như vậy, cảm giác bất thường lại ập tới, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ cho dù cô và Đường Diệp Thần đã ly hôn, thì bọn họ cũng không thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Thẩm Duệ đưa cô tới một nơi, đây là một hội sở tư nhân, nơi này rất kín đáo, sẽ không bị ai nhìn thấy. Ăn cơm xong, hai người họ đi thang máy xuống dưới hầm đỗ xe, Tống Hân Nghiên đứng cạnh xe, cô không bước lên mà nói: “Thẩm Duệ, anh đi trước đi, tôi tự gọi xe về công ty.”
“Ở đây rất vắng, không dễ gọi xe, tôi đưa em về.” Thật ra Thẩm Duệ không sợ người ta bàn tán, anh chỉ sợ ảnh hưởng không tốt tới cô. Nếu không thì bao nhiêu nhà hàng cho anh tùy ý chọn, cũng đâu cần phải chạy xa thế kia chỉ để được dùng cơm trưa với cô.
Thẩm Duệ yên lặng ôm cô, tay anh cũng không lần vào trong nữa, anh đặt tay trước ngực cô, nhịp tim dưới lòng bàn tay đang đập loạn, cô cũng động tình, chỉ cần anh dụ dỗ thêm là sẽ có được cô. Nhưng anh không muốn như vậy, cô đồng ý tiếp nhận anh, ở bên cạnh anh vốn đã rất áp lực rồi, nếu anh còn phá bỏ lớp phòng ngự cuối cùng của cô, thì trong lòng cô sẽ càng khó chịu hơn.
Anh và cô ở cạnh nhau, anh chỉ muốn cô vui vẻ, muốn cô hạnh phúc chứ không phải đặt gông xiềng đạo đức lên lưng cô. Cho dù bây giờ cô đang lừa mình dối người thì anh cũng bằng lòng bao dung cho cô, bằng lòng đợi cô.
Anh dần bình ổn lại rối loạn trong cơ thể, anh rút tay còn đang trong áo cô ra ngoài rồi cúi đầu hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Tôi đồng ý với em, trước khi em ly hôn sẽ không chạm vào em. Nhưng một khi em lấy được giấy chứng nhận đã ly hôn, tôi sẽ không đợi nữa.”
Tống Hân Nghiên khẽ đỏ mặt, ý đồ của anh đối với cô quá rõ ràng khiến cô không biết phải đối mặt thế nào.
Thẩm Duệ đưa này, anh vươn qua người cô, thắt dây an toàn cho cô, sau đó quay về vị trí, nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy cà vạt của mình bị cô kéo lệch, anh lại nghiêng người hỏi cô: “Em biết thắt cà vạt không?”
Tống Hân Nghiên nhìn cà vạt của anh, nhớ tới lúc vừa rồi cô kéo cà vạt của anh, mặt cô càng đỏ hơn, cô lắc đầu: “Không biết.”
“Tôi dạy em!” Nghe cô nói như vậy, anh lập tức vui vẻ, điều này chứng tỏ, anh là người đàn ông đầu tiên được cô thắt cà vạt cho, anh nắm lấy tay cô, dạy cô cách thắt.
“Như thế này, quấn một vòng, sau đó kéo xuống, rất đơn giản, học được chưa?” Thẩm Duệ nhìn cô, hai người cách nhau rất gần, hơi thở quấn quýt lại với nhau, nhịp tim Tống Hân Nhiên đập thình thịch, cô cảm thấy hai người họ bây giờ giống như đang yêu đương vụng trộm.
“Ừ, biết rồi.” Tay anh đặt mu bàn tay cô nóng rực, cô chỉ mải để ý tới anh anh, không hề chú tâm học hành.
Thẩm Duệ buông tay cô ra, anh tháo cà vạt, ngẩng mặt lên để cô thắt lại từ đầu. Anh muốn dạy cô, chuyện thân mật như vậy, sau này bọn họ ở bên nhau, anh có thể để cô thắt cho anh mỗi ngày.
Tống Hân Nghiên nghĩ, nhiều lúc Thẩm Duệ giống như một đứa trẻ, anh muốn thứ gì thì sẽ không quan tâm tới suy nghĩ của người các, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Có những khi anh rất dễ dàng thỏa mãn, không như bây giờ.
Tống Hân Nghiên học theo cách anh dạy, cô thắt một vòng, nhưng không đẹp bằng anh thắt. Thậm chí có thể nói là cực kỳ vụng về. Cô xấu hổ nhìn anh, đưa tay định tháo ra: “Tôi thắt không đẹp, anh tự thắt lại đi.”
Thẩm Duệ giữ lại tay cô, anh cúi đầu hôn lên ngón tay cô, ngón tay cảm thấy tê dại ngứa ngáy, cô rụt tay lại, anh khàn giọng nói: “Rất đẹp, tôi rất thích, trước lạ sau quen, lần sau em sẽ thắt đẹp hơn hôm nay.”
Tống Hân Nghiên phát hiện, anh rất biết cổ vũ người khác, khiến người ta sinh ra lòng tin.
Thấy cô không nói gì, anh nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, ăn xong tôi đưa em về công ty.”
Tống Hân Nghiên gật đầu, thật ra cô hơi sợ ở cùng với anh, sợ người khác thấy được. Ở Đồng Thành, không ít người biết anh và Đường Diệp Thần, nhỡ may gặp phải thì sẽ rất phiền phức.
Nhưng cô quyết định tin anh, nhất định anh đã nghĩ tới những chuyện này, một người nhanh trí như anh sẽ sắp xếp ổn thỏa. Nghĩ như vậy, cảm giác bất thường lại ập tới, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ cho dù cô và Đường Diệp Thần đã ly hôn, thì bọn họ cũng không thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Thẩm Duệ đưa cô tới một nơi, đây là một hội sở tư nhân, nơi này rất kín đáo, sẽ không bị ai nhìn thấy. Ăn cơm xong, hai người họ đi thang máy xuống dưới hầm đỗ xe, Tống Hân Nghiên đứng cạnh xe, cô không bước lên mà nói: “Thẩm Duệ, anh đi trước đi, tôi tự gọi xe về công ty.”
“Ở đây rất vắng, không dễ gọi xe, tôi đưa em về.” Thật ra Thẩm Duệ không sợ người ta bàn tán, anh chỉ sợ ảnh hưởng không tốt tới cô. Nếu không thì bao nhiêu nhà hàng cho anh tùy ý chọn, cũng đâu cần phải chạy xa thế kia chỉ để được dùng cơm trưa với cô.
Danh sách chương