Nửa giờ sau, Tống Hân Nghiên mới mở cửa đi ra ngoài.

Cảm xúc của Thẩm Duệ nhìn cô vẫn bình thường, trông đôi mắt phượng cũng không nhìn ra có điểm gì khác thường, chỉ có điều chỉ có chính anh mới biết vừa rồi lòng mình biến động lớn đến nào. Tống Hân Nghiên có thân hình mảnh mai xinh đẹp nhỏ nhắn, chiếc váy chiết yêu màu hồng đào nhạt làm tôn lên dáng người vô cùng quyến rũ của cô.

Vừa rồi đứng trước quầy quần áo nữ, Thẩm Duệ mới liếc mắt một cái đã thấy thích thú với chiếc váy này, trong ấn tượng của anh, dường như cô ấy chưa bao giờ mặc quần áo màu sáng. Chẳng hiểu sao anh lại nghĩ màu hồng đào rất hợp với cô.

Tống Hân Nghiên trong lòng vẫn có chút xấu hổ, thấy anh nhìn mình chăm chăm, cô liền đưa tay ra quơ quơ trước mặt anh, tinh nghịch nói: “Cháu mặc cái váy này trông khó coi lắm à?”

Thẩm Duệ nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay, nhìn cô từ đầu đến chân, mỉm cười nói: “Đẹp, đẹp lắm!”

Tống Hân Nghiên bật cười như một đứa trẻ, không nhận ra tay cô vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, cô nhẹ nhàng nói: “Còn dỗ dành người ta.”

Thẩm Duệ chỉ cười không nói, nắm tay cô đi về phía thang máy. Đi được mấy bước, lòng bàn tay bỗng trở nên trống rỗng, anh quay đầu lại thì thấy cô đang giấu hai tay ra sau lưng, anh mím môi, biểu cảm không được vui.

Tống Hân Nghiên nhìn trời nhìn đất mà không thèm nhìn khuôn mặt tuấn tú đã tối sầm lại của anh, đêm qua cô say đến phát điên, bây giờ đã tỉnh táo rồi, sao cô có thể lần nữa cùng anh mập mờ không rõ được?

Đối với cô, Thẩm Duệ là chú tư, và cũng là anh rể. Cho dù Tống Nhược Kỳ có làm điều gì có lỗi với cô, cô cũng không thể dây dưa mập mờ với anh được, nếu không thì cô chẳng khác gì Tống Nhược Kỳ cả.

Hơn nữa, làm sao cô có thể khiêu khích được một người như Thẩm Duệ? Chỉ cần cô còn có chút lý trí là mình cần phải tránh xa anh càng xa càng tốt.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Bầu không khí nặng nề cứ tiếp tục cho đến khi nhà ăn, Tống Hân Nghiên nghiêm túc cắt miếng bít tết trước mặt, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Duệ đang ngồi đối diện. Miếng bò bít tết vừa cắt xong đột nhiên biến mất, cô ngẩng đầu lên, đĩa thức ăn cô còn chưa động vào một miếng nào.

“Ơ, là của tôi mà.” Tống Hân Nghiên nói nhỏ, Thẩm Duệ không thèm quan tâm tới cô, cầm lấy nĩa lịch sự đưa lên miệng ăn.

Tống Hân Nghiên tức giận trừng mắt nhìn anh: “Chú tư à, chú không có tay để tự cắt hả?”

“Tôi thích được người khác phục vụ.” Thẩm Duệ liếc nhìn cô, nháy mắt bật chế độ ngang ngược.

“...” Tống Hân Nghiên cầm lấy nĩa chọc vào miếng bò bít tết trên dĩa, sao lại có kiểu người như vậy?

Người này nhìn trưởng thành chững chạc mà lại giống như một đứa trẻ con cứng đầu vậy.

Thẩm Duệ thấy cô không phản ứng thì hơi chán, anh ăn được hai miếng thì buông dao nĩa xuống, bưng ly rượu vang đỏ đưa lên môi nhấp một ngụm, vẫn nhìn chằm chằm cô đang cắt miếng bò bít tết đưa vào trong miệng, đột nhiên anh xấu xa nói: “Em còn nhớ đêm hôm qua em với tôi đã làm gì không?”

“Ư…” Tống Hân Nghiên bị mấy lời u oán của anh làm cho mắc nghẹn, miếng thịt bò mắc kẹt trong cổ họng cô, nuốt xuống không được phun ra cũng không xong, cô nghẹn đến mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, hai mắt trợn trắng.

Thẩm Duệ vội vàng đứng dậy đi vòng qua đứng cạnh cô, anh dùng bàn tay to vỗ mạnh lên lưng cô vài cái, cô mới có thể nhổ được miếng thịt bò ra, đôi mắt rưng rưng, cô ứa nước mắt nhìn Thẩm Duệ, nghẹn ngào không nói nên lời.

Thẩm Duệ lấy ly nước đưa đến môi cô, nhẹ nhàng nói: “Uống nước đi, mắc nghẹn à? Ăn chậm một chút, không ai cướp mất của em đâu, không đủ thì mình gọi thêm.”

Suýt chút nữa là Tống Hân Nghiên bật khóc, nếu không phải do anh nói ra mấy câu đó thì sao cô mắc nghẹn được?

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn bộ dạng đáng thương đang rưng rưng nước mắt của cô, trong lòng xúc động, theo bản năng cúi xuống…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện