Hàn Lương quay sang Chu Đông Dã, kiêu ngạo đảo mắt rồi mới dùng giọng điệu cứng nhắc thường lệ đáp: “Chu tiên sinh hiểu lầm rồi, chẳng qua mắt tôi không thoải mái, hoạt động tròng mắt một chút ấy mà.”
Chu Đông Dã nghe vậy, lần đầu tiên cảm thấy cô nàng này có tiềm chất khiến người tức chết. Thật đúng là một cô gái ngoài chăm chỉ làm việc và năng lực không tệ ra, chẳng còn ưu điểm nào hết, khó trách ngay cả bạn trai cũng không có. Chu Đông Dã càng nghĩ càng ác, trên mặt dần hiện ra vẻ tươi cười.
Chu Đông Dã không ngừng nghĩ xấu, nụ cười cũng càng lúc càng sáng lạn, đột nhiên nghe được bụng mình vang lên một tiếng ọc ọc. A, thật xấu hổ, vào thời điểm này, tiếng bụng kêu chính là một loại yếu thế! Chu Đông Dã không biết nên đỏ mặt hay tự phẫn nộ với bản thân trước, đúng là cái vô dụng.
Lúc này Hàn Lương quay sang, hoàn toàn không lạnh lùng như hồi nãy, mỉm cười nói: “Nếu Chu tiên sinh không chê, tôi mời anh ăn cơm, coi như khởi đầu tốt đẹp cho sự hợp tác của chúng ta.”
Chu Đông Dã nghĩ tới tay nghề của Hàn Lương, không khỏi nuốt nước miếng, nhưng vẫn cố bảo vệ danh dự của đàn ông, nghiêm túc đáp: “Nhận tiền làm việc mà thôi, không có công để nhận bổng lộc.”
Hàn Lương thấy Chu Đông Dã bắt chước lời nói của mình, còn học một vận dụng mười, liền cố gắng nén cười, cũng làm ra vẻ khô khan nói: “Có công, có công, anh giúp mắt tôi được tiêu khiển.”
Mời người ta ăn cơm cũng không để người ta cảm thấy thoải mái, đúng là cô nàng quái dị. Chu Đông Dã bó tay, quyết định không so đo với cô nữa, lúng ta lúng túng nói: “Vậy quấy rầy rồi.”
Lâu lắm mới bước chân vào nhà Hàn Lương, Chu Đông Dã cảm thấy toàn thân khoan khoái, ngồi trên sô pha hỏng quen thuộc, trêu chọc Tiểu Quang.
Tủ lạnh của Hàn Lương chứa rất nhiều đồ, tất cả là kết quả của việc rảnh rỗi đi lượn siêu thị. Hàn Lương nấu bếp, tất nhiên sẽ không để vị khách Chu Đông Dã thoải mái nhàn nhã ngồi trêu chọc mèo. Cô gọi anh giúp một tay, rửa thức ăn, nhặt tỏi, Chu Đông Dã làm cũng khá có nghề. Hàn Lương nhanh tay nhanh chân, trước nấu cơm, sau chưng cá cách thủy, bắt đầu xào rau.
Hai mươi phút sau, ba món ăn một món canh lên bàn.
Đậu tương xào thịt bò, Tây Hồ thố ngư, nấm hương đậu phụ, thêm một bát canh rau xanh.
(Tây Hồ thố ngư: Một loại cá sốt nổi tiếng của Trung Quốc.)
Ngửi mùi, bụng của Chu Đông Dã sôi càng to, chỉ chờ Hàn Lương mở mồm cho ăn. Hàn Lương xới cơm cho anh, nhìn bộ dáng đáng thương kia trăm phần trăm là một thằng nhóc tham ăn, không khỏi buồn cười, một anh chàng như vậy mà khiến cho em gái có mắt nhìn người rất cao của cô phải động tâm, thật không tưởng tượng nổi. Không làm khó anh nữa, cô nói gọn một câu: “Ăn đi.”
Hai người ăn cơm, tuân theo khuyên răn của lão tiên sinh Khổng Tử – ‘Ăn không nói, ngủ không nói’, một bàn chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Quang nhai xương cá rột rột. Không có gì phân tán năng lực hoạt động của miệng, tốc độ ăn cơm rất nhanh, chỉ chốc lát cơm và đồ ăn đều hết nhẵn.
Chu Đông Dã thỏa mãn đặt đũa, chợt nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Hàn Lương: “Ăn no chưa? Muốn ăn thêm một bát mì nữa không?”
Nghi vấn này khiến Chu Đông Dã nghĩ ngay đến buổi đêm xấu hổ đến cực điểm của anh, đồng thời nhớ tới ý tưởng muốn làm hòa. Trong lòng lại âm thầm giải thích, tôi không phải thùng cơm đâu nhé!!
“Không cần, không cần, thực ra sức ăn của tôi không nhiều như vậy.” Mặc kệ Chu Đông Dã hò hét thế nào trong lòng, giọng điệu khi nói ra vẫn cực kỳ hòa nhã, còn hơi ngượng ngùng.
Hàn Lương cười cười, vẻ mặt không tin lên tiếng trả lời, “Rồi, tôi biết.” Nói xong, bắt đầu dọn bát.
Trả lời như vậy càng khiến cho người ta phiền muộn, rõ ràng là không tin. Chu Đông Dã đứng dậy tranh dọn bát, nói: “Tôi đi tắm rửa.”
Hàn Lương sửng sốt: “Lúc anh tỉnh táo vẫn muốn tắm ở nhà tôi à?”
“A?!” Chu Đông Dã bị câu hỏi làm ngớ người, nửa ngày sau mới biết mình nói nhầm, mặt mũi đỏ bừng, vì sao trước mặt cô anh chẳng làm nên cơm cháo gì vậy? “Tôi, tôi, tôi, tôi nói sai rồi, ý tôi là rửa bát.”
“Được rồi.” Hàn Lương cong miệng cười, đặt bát xuống, để Chu Đông Dã bê.
Chu Đông Dã không dám nhìn thẳng ánh mắt mang theo ý cười của Hàn Lương, cúi đầu bận bịu, dọn dẹp xong liền đi vào phòng bếp, đi được nửa đường chợt nghe thấy một câu tràn ngập ý cười, khiến anh càng sụp đổ: “Chu tổng, anh chắc chắn anh không đi tắm mà đi rửa bát à? Bên kia là phòng tắm, bên này là phòng bếp.”
Chu Đông Dã bưng một chồng bát đĩa đứng trước cửa phòng tắm, nửa bước cũng không lết được, cúi đầu hò hét trong lòng, ‘Ông trời!!! Còn muốn đày đọa tôi tới mức nào???!! Động đất đi, sóng thần đi, tuyết lở đi, tùy ý tìm cách để tôi biến mất ngay đi!!!’
Chu Đông Dã không biết anh đứng ngẩn trước cửa phòng tắm bao lâu, Hàn Lương, vốn từ cô nàng quái dị thăng chức làm ma nữ, thấy tình cảnh vậy cũng không thèm tiến đến giải vây, khóe miệng chỉ cười cười, ngồi trên sô pha xem kịch vui.
‘Chết rồi ~ cũng phải yêu!! Không mất hồn mất vía không thoải mái…’ Tiếng chuông di động bỗng réo rắt vang lên, khiến Chu Đông Dã đang đắm chìm trong trạng thái xấu hổ cùng quẫn giật mình, tay run run, một chồng bát đĩa liền rơi xuống đất loảng xoảng, vỡ nát hết.
‘Ông trời, dù bây giờ ông khiến tôi biến mất cũng quá chậm rồi’, Chu Đông Dã nhìn mảnh vỡ dưới sàn, trong lòng gào thét. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nghe điện thoại trước hay lấy chổi quét trước.
“Không sao, anh nhận điện thoại đi, tôi dọn cho.” Giọng nói nhàn nhạt của Hàn Lương cất lên, giải thoát Chu Đông Dã. Anh hoàn hồn đáp: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi sẽ mua đền cho cô.” Nói xong lùi sang một bên, nghe điện thoại.
“Ừm? Được rồi,… nhưng anh ăn rồi.” Chu Đông Dã vừa liếc mắt nhìn Hàn Lương đang quét dọn bên cạnh, vừa ứng phó với Phương Lam Phương đại tiểu thư yêu kiều, “Ừ, lát nữa gặp.”
Chu Đông Dã nóng lòng rời đi nơi cực kỳ xấu hổ này, tùy tiện đồng ý lời mời của Phương Lam. Ngắt điện thoại, vừa quay đầu liền thấy Hàn Lương đã xong việc, cười nhẹ ngồi trên sô pha, gật đầu nói với anh: “Anh có việc thì đi trước đi, mai chúng ta gặp nhau ở công ty.”
Chu Đông Dã thấy Hàn Lương dùng nụ cười máy móc này với mình, cảm thấy hơi mất mát, sau đó đột nhiên nhớ tới những chuyện mất mặt vừa rồi, đỏ mặt gật bừa, rời nhà Hàn Lương nhanh như chạy trốn.
Thật đúng là một màn hài kịch, Hàn Lương ôm mèo ngồi dưới ánh chiều tà. Sao đột nhiên lại mời anh ta đến ăn cơm? Nghe thấy anh ta sôi bụng, sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân? Ai biết được, dù sao trong phút chốc cô cũng cảm thấy anh chàng này thật sự rất vô tội, không làm gì lại bị cô trừng mắt một cái. Trước nay cô chưa bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài như vậy cả, nên bữa cơm này coi như để bồi thường cho anh ta đi.
Nghĩ đến gương mặt đỏ bừng của anh, Hàn Lương không khỏi nở nụ cười. Sau mấy tháng bị cô xem hết từ đầu đến chân, anh chàng này không còn phòng bị gì với cô, biểu cảm đầy tính trẻ con đó sao có thể lộ ra với người lạ chứ, đáng yêu chết được.
Hàn Lương vừa vuốt ve Tiểu Quang vừa miên man suy nghĩ, cho tới khi sắc trời tối hẳn.
Chu Đông Dã nghe vậy, lần đầu tiên cảm thấy cô nàng này có tiềm chất khiến người tức chết. Thật đúng là một cô gái ngoài chăm chỉ làm việc và năng lực không tệ ra, chẳng còn ưu điểm nào hết, khó trách ngay cả bạn trai cũng không có. Chu Đông Dã càng nghĩ càng ác, trên mặt dần hiện ra vẻ tươi cười.
Chu Đông Dã không ngừng nghĩ xấu, nụ cười cũng càng lúc càng sáng lạn, đột nhiên nghe được bụng mình vang lên một tiếng ọc ọc. A, thật xấu hổ, vào thời điểm này, tiếng bụng kêu chính là một loại yếu thế! Chu Đông Dã không biết nên đỏ mặt hay tự phẫn nộ với bản thân trước, đúng là cái vô dụng.
Lúc này Hàn Lương quay sang, hoàn toàn không lạnh lùng như hồi nãy, mỉm cười nói: “Nếu Chu tiên sinh không chê, tôi mời anh ăn cơm, coi như khởi đầu tốt đẹp cho sự hợp tác của chúng ta.”
Chu Đông Dã nghĩ tới tay nghề của Hàn Lương, không khỏi nuốt nước miếng, nhưng vẫn cố bảo vệ danh dự của đàn ông, nghiêm túc đáp: “Nhận tiền làm việc mà thôi, không có công để nhận bổng lộc.”
Hàn Lương thấy Chu Đông Dã bắt chước lời nói của mình, còn học một vận dụng mười, liền cố gắng nén cười, cũng làm ra vẻ khô khan nói: “Có công, có công, anh giúp mắt tôi được tiêu khiển.”
Mời người ta ăn cơm cũng không để người ta cảm thấy thoải mái, đúng là cô nàng quái dị. Chu Đông Dã bó tay, quyết định không so đo với cô nữa, lúng ta lúng túng nói: “Vậy quấy rầy rồi.”
Lâu lắm mới bước chân vào nhà Hàn Lương, Chu Đông Dã cảm thấy toàn thân khoan khoái, ngồi trên sô pha hỏng quen thuộc, trêu chọc Tiểu Quang.
Tủ lạnh của Hàn Lương chứa rất nhiều đồ, tất cả là kết quả của việc rảnh rỗi đi lượn siêu thị. Hàn Lương nấu bếp, tất nhiên sẽ không để vị khách Chu Đông Dã thoải mái nhàn nhã ngồi trêu chọc mèo. Cô gọi anh giúp một tay, rửa thức ăn, nhặt tỏi, Chu Đông Dã làm cũng khá có nghề. Hàn Lương nhanh tay nhanh chân, trước nấu cơm, sau chưng cá cách thủy, bắt đầu xào rau.
Hai mươi phút sau, ba món ăn một món canh lên bàn.
Đậu tương xào thịt bò, Tây Hồ thố ngư, nấm hương đậu phụ, thêm một bát canh rau xanh.
(Tây Hồ thố ngư: Một loại cá sốt nổi tiếng của Trung Quốc.)
Ngửi mùi, bụng của Chu Đông Dã sôi càng to, chỉ chờ Hàn Lương mở mồm cho ăn. Hàn Lương xới cơm cho anh, nhìn bộ dáng đáng thương kia trăm phần trăm là một thằng nhóc tham ăn, không khỏi buồn cười, một anh chàng như vậy mà khiến cho em gái có mắt nhìn người rất cao của cô phải động tâm, thật không tưởng tượng nổi. Không làm khó anh nữa, cô nói gọn một câu: “Ăn đi.”
Hai người ăn cơm, tuân theo khuyên răn của lão tiên sinh Khổng Tử – ‘Ăn không nói, ngủ không nói’, một bàn chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Quang nhai xương cá rột rột. Không có gì phân tán năng lực hoạt động của miệng, tốc độ ăn cơm rất nhanh, chỉ chốc lát cơm và đồ ăn đều hết nhẵn.
Chu Đông Dã thỏa mãn đặt đũa, chợt nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Hàn Lương: “Ăn no chưa? Muốn ăn thêm một bát mì nữa không?”
Nghi vấn này khiến Chu Đông Dã nghĩ ngay đến buổi đêm xấu hổ đến cực điểm của anh, đồng thời nhớ tới ý tưởng muốn làm hòa. Trong lòng lại âm thầm giải thích, tôi không phải thùng cơm đâu nhé!!
“Không cần, không cần, thực ra sức ăn của tôi không nhiều như vậy.” Mặc kệ Chu Đông Dã hò hét thế nào trong lòng, giọng điệu khi nói ra vẫn cực kỳ hòa nhã, còn hơi ngượng ngùng.
Hàn Lương cười cười, vẻ mặt không tin lên tiếng trả lời, “Rồi, tôi biết.” Nói xong, bắt đầu dọn bát.
Trả lời như vậy càng khiến cho người ta phiền muộn, rõ ràng là không tin. Chu Đông Dã đứng dậy tranh dọn bát, nói: “Tôi đi tắm rửa.”
Hàn Lương sửng sốt: “Lúc anh tỉnh táo vẫn muốn tắm ở nhà tôi à?”
“A?!” Chu Đông Dã bị câu hỏi làm ngớ người, nửa ngày sau mới biết mình nói nhầm, mặt mũi đỏ bừng, vì sao trước mặt cô anh chẳng làm nên cơm cháo gì vậy? “Tôi, tôi, tôi, tôi nói sai rồi, ý tôi là rửa bát.”
“Được rồi.” Hàn Lương cong miệng cười, đặt bát xuống, để Chu Đông Dã bê.
Chu Đông Dã không dám nhìn thẳng ánh mắt mang theo ý cười của Hàn Lương, cúi đầu bận bịu, dọn dẹp xong liền đi vào phòng bếp, đi được nửa đường chợt nghe thấy một câu tràn ngập ý cười, khiến anh càng sụp đổ: “Chu tổng, anh chắc chắn anh không đi tắm mà đi rửa bát à? Bên kia là phòng tắm, bên này là phòng bếp.”
Chu Đông Dã bưng một chồng bát đĩa đứng trước cửa phòng tắm, nửa bước cũng không lết được, cúi đầu hò hét trong lòng, ‘Ông trời!!! Còn muốn đày đọa tôi tới mức nào???!! Động đất đi, sóng thần đi, tuyết lở đi, tùy ý tìm cách để tôi biến mất ngay đi!!!’
Chu Đông Dã không biết anh đứng ngẩn trước cửa phòng tắm bao lâu, Hàn Lương, vốn từ cô nàng quái dị thăng chức làm ma nữ, thấy tình cảnh vậy cũng không thèm tiến đến giải vây, khóe miệng chỉ cười cười, ngồi trên sô pha xem kịch vui.
‘Chết rồi ~ cũng phải yêu!! Không mất hồn mất vía không thoải mái…’ Tiếng chuông di động bỗng réo rắt vang lên, khiến Chu Đông Dã đang đắm chìm trong trạng thái xấu hổ cùng quẫn giật mình, tay run run, một chồng bát đĩa liền rơi xuống đất loảng xoảng, vỡ nát hết.
‘Ông trời, dù bây giờ ông khiến tôi biến mất cũng quá chậm rồi’, Chu Đông Dã nhìn mảnh vỡ dưới sàn, trong lòng gào thét. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nghe điện thoại trước hay lấy chổi quét trước.
“Không sao, anh nhận điện thoại đi, tôi dọn cho.” Giọng nói nhàn nhạt của Hàn Lương cất lên, giải thoát Chu Đông Dã. Anh hoàn hồn đáp: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi sẽ mua đền cho cô.” Nói xong lùi sang một bên, nghe điện thoại.
“Ừm? Được rồi,… nhưng anh ăn rồi.” Chu Đông Dã vừa liếc mắt nhìn Hàn Lương đang quét dọn bên cạnh, vừa ứng phó với Phương Lam Phương đại tiểu thư yêu kiều, “Ừ, lát nữa gặp.”
Chu Đông Dã nóng lòng rời đi nơi cực kỳ xấu hổ này, tùy tiện đồng ý lời mời của Phương Lam. Ngắt điện thoại, vừa quay đầu liền thấy Hàn Lương đã xong việc, cười nhẹ ngồi trên sô pha, gật đầu nói với anh: “Anh có việc thì đi trước đi, mai chúng ta gặp nhau ở công ty.”
Chu Đông Dã thấy Hàn Lương dùng nụ cười máy móc này với mình, cảm thấy hơi mất mát, sau đó đột nhiên nhớ tới những chuyện mất mặt vừa rồi, đỏ mặt gật bừa, rời nhà Hàn Lương nhanh như chạy trốn.
Thật đúng là một màn hài kịch, Hàn Lương ôm mèo ngồi dưới ánh chiều tà. Sao đột nhiên lại mời anh ta đến ăn cơm? Nghe thấy anh ta sôi bụng, sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân? Ai biết được, dù sao trong phút chốc cô cũng cảm thấy anh chàng này thật sự rất vô tội, không làm gì lại bị cô trừng mắt một cái. Trước nay cô chưa bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài như vậy cả, nên bữa cơm này coi như để bồi thường cho anh ta đi.
Nghĩ đến gương mặt đỏ bừng của anh, Hàn Lương không khỏi nở nụ cười. Sau mấy tháng bị cô xem hết từ đầu đến chân, anh chàng này không còn phòng bị gì với cô, biểu cảm đầy tính trẻ con đó sao có thể lộ ra với người lạ chứ, đáng yêu chết được.
Hàn Lương vừa vuốt ve Tiểu Quang vừa miên man suy nghĩ, cho tới khi sắc trời tối hẳn.
Danh sách chương