Chu Đông Dã thề muốn làm hòa, nhưng không có cơ hội thực hiện kế hoạch đó. Thiết kế làm đi làm lại hai mươi bảy lần, chẳng những uy hiếp tính mạng của nhà thiết kế, cũng uy hiếp tính mạng của ông chủ như anh. Nếu tiếp tục như vậy, case coi như thất bại.

Nhân viên công ty Chu Đông Dã chia làm vài team, tuy anh là ông chủ nhưng cũng không kiểm soát tất cả. Case hiện tại là team do anh phụ trách, nếu thất bại, thật đúng là không còn mặt mũi nào.

Vất vả qua một tuần, Chu Đông Dã bận đến chân không chạm đất, mồm miệng tê liệt, công việc mới coi như hoàn thành được bảy tám phần. Sáng hôm nay Chu Đông Dã cùng vài nhân viên giải quyết bản phác họa của Hàn Hữu ở phòng khách.

Sau buổi thảo luận, rốt cuộc bản phác họa đã sửa xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, Chu Đông Dã nói với trợ lý Tiểu An: “Hoàn thành xong một phần của bản thiết kế rồi, cậu đi tìm một người nhanh nhẹn đến làm thuyết trình, không còn nhiều thời gian lắm đâu.”

Hàn Hữu nghe vậy, cặp mắt tròn chuyển động, cười tít mắt nói: “Nếu quý công ty không ngại, tôi có thể đề cử một người, tốc độ làm mấy loại case nhỏ như này của cô ấy rất tốt, có thể tin cậy.”

Chu Đông Dã không phản đối: “Hàn tiểu thư cứ nói.”

Hàn Hữu nhìn thẳng Chu Đông Dã: “Tôi đề cử Hàn Lương. Cô ấy có chút danh tiếng trong ngành, chắc trợ lý An cũng từng nghe qua.” Tiểu An nghe vậy gật gật đầu, phụ họa: “Ừm, đã từng nghe tiếng, uy tín của Hàn Lương rất tốt.”

Chu Đông Dã nghe thấy tên Hàn Lương liền không nhịn được nhíu mày, mấy ngày nay bận đến mức quên mất cô nàng quái dị, nhưng xem ra ông trời không có ý định tha cho anh. Nhớ tới bóng dáng làm việc cần mẫn của Hàn Lương dưới ánh đèn bàn trong đêm, đương nhiên anh tin tưởng uy tín của cô như lời Hàn Hữu và Tiểu An nói. Vì thế nghiêm giọng trả lời: “Được rồi, giao cho cô ấy đi, Tiểu An, cậu mau liên lạc sắp xếp.”

Hàn Hữu nhìn vẻ mặt anh, mỉm cười mang theo ý thích thú.

Sau khi tan họp, Tiểu An gọi điện thoại báo cáo: “Tiểu thư Hàn Lương nói ngày mai sẽ đến đây bàn chi tiết.” Chu Đông Dã gật đầu, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, ngâm nga vài câu hát, bắt đầu thảo ra yêu cầu chi tiết cho bài thuyết trình.

Hàn Lương nhận được điện thoại, case tự tìm đến cửa, lại còn là loại case đơn giản mà nhiều tiền, đương nhiên cô nhanh chóng đồng ý, vừa vặn sáng mai không phải đến trường. Sau khi hẹn thời gian, tâm tình của Hàn Lương rất tốt, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về tìm những tư liệu liên quan đến bài thuyết trình sắp tới.

“Chị, nhận được case mới phải không? Đi uống trà nhé.” Hàn Hữu gọi tới rất đúng lúc, giọng nói mang chút trêu chọc.

Hàn Lương nghe vậy lập tức vỡ lẽ: “Thì ra là em giới thiệu, cảm ơn nha. Đi đâu uống trà?”

Nơi hẹn thuộc đúng gu của Hàn Hữu, lại là một quán trong góc nhỏ, Hàn Lương đi tìm mất cả buổi, khi đến, Hàn Hữu đã sớm ngồi ở bàn trà, vẻ mặt hờ hững giả làm thục nữ.

Hàn Lương không thích trà lắm, cũng không kiên nhẫn với trà đạo, nhưng không khí trong phòng trà thực ra lại rất hợp với cô, im lặng như thư viện, mỗi người đều hạ thấp giọng khi lên tiếng, lời nói nhỏ nhẹ.

Hàn Lương cũng học sở trường của Hàn Hữu, không tiếng động ngồi xuống đối diện, cầm lấy chén trà nhỏ đưa đến trước mặt, coi như xông mặt đi.

“Chị mời.” Hàn Hữu căm ghét nhìn Hàn Lương phá hoại trà ngon.

“Ừ, đương nhiên, xem như cảm ơn em. Đây là case cuối cùng chị nhận trong học kỳ này, làm xong sẽ chuẩn bị đi du lịch.” Hàn Lương vừa lòng thỏa ý nghĩ đến tương lai tươi sáng.

“Đây, chị xem, là Chu tổng, Chu Đông Dã, chị thật sự không biết anh ấy à?” Hàn Hữu đưa ảnh chụp Chu Đông Dã trong di động mình đến trước mặt Hàn Lương.

Hàn Lương cầm di động, nhìn hình ảnh Chu Đông Dã đang công tác, nghĩ rằng, không ngờ khi người này tỉnh táo làm việc cũng khá đẹp trai, cô thận trọng ung dung rồi mới tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “À, anh ta tên là Chu Đông Dã sao? Chị từng thấy rồi, anh ta ở cùng khu nhà với chị, gặp trong thang máy vài lần, nói chuyện một lần.” Lời của Hàn Lương đều là thật, cô tò mò hỏi tiếp: “Sao em để ý anh ta như vậy?”

Hàn Hữu chớp chớp mắt, cười toe toét: “Nghĩa là, chị không có quan hệ gì với anh ta, cũng không hứng thú?!”

Hàn Lương ngờ vực gật đầu, không biết vì sao em họ lại cường điệu vấn đề này đến thế.

“Được rồi.” Hàn Hữu lấy di động về nói: “Nếu chị không có hứng thú với anh ta, em yên tâm rồi, em tuyên bố, em muốn theo đuổi anh ta. Làm việc với nhau một thời gian, em phát hiện người này không tệ.”

Hàn Lương nghe xong há hốc miệng, em họ của mình muốn theo đuổi một con ma men? Lại còn là một con ma men từng gọi cô là mẹ, quá kỳ dị. Nghĩ một lúc mới đáp: “Chủ nhiệm giáo vụ lần trước đã kết thúc nhanh vậy à?”

Hàn Hữu bĩu môi: “Tên đó đã có bạn gái rồi, hừ, hại em chỉ ngọt ngào được hai tháng, bực cả mình.”

“Ừm.” Hàn Lương nghe thế lại âm thầm than thở cô đang già đi, không hiểu được cách tư duy của em họ mình, chỉ đành bỏ qua, tiếp tục nói: “Em muốn theo đuổi Chu… à… Chu gì đó, Chu tổng, chị cũng không xen vào, nhưng mà, chị phải nhắc em một câu, hình như anh ta có bạn gái rồi, một lần chị gặp trong thang máy, thật sự là mỹ nữ thượng hạng, em phải cẩn thận.”

“Hả? Trông như thế nào? Thân mật tới cỡ nào?” Hàn Hữu vừa nghe liền hứng thú, phải khiêu chiến mới có cảm giác thành công, đó là nguyên tắc yêu đương của cô.

Bị Hàn Hữu ép hỏi một trận, Hàn Lương mới phát hiện cô cực kỳ hiểu biết thân thể Chu Đông Dã, giọng nói, vẻ ngoài, sức ăn, tần suất ngủ ngáy, thậm chí cả nốt ruồi trên cơ thể, cô đều nhớ hết. Nhưng những phương diện khác của người này lại hoàn toàn mù tịt, thật đúng là kỳ quặc. Trước cặp mắt rạng rỡ phát sáng của Hàn Hữu, nửa câu cô cũng không nói nên lời.

Cô am hiểu quá riêng tư về đối tượng của em họ, dưới quan điểm của Hàn Hữu, đây coi như là bí mật của bí mật rồi. Nghĩ đến hình ảnh Chu Đông Dã trần truồng, lần đầu tiên Hàn Lương cảm thấy xấu hổ.

Rốt cuộc mệt mỏi ứng phó xong với đống câu hỏi dồn dập của Hàn Hữu, Hàn Lương nhìn hóa đơn mà khóc không ra nước mắt, ai nói cho cô biết, vì sao trà lại đắt hơn cà phê nhiều vậy?! Hàn Hữu còn gọi loại đắt tiền nữa, vì thế Hàn Lương ghi mối nợ này, trong lòng phiền muộn không muốn ăn cơm, đầu óc choáng váng trở về nhà.

Vừa vào thang máy liền nhìn thấy anh chàng Chu Đông Dã – đầu sỏ gây nên, hiển nhiên là đi lên từ bãi đỗ xe B1, lúc này đang bình thản đứng ở bên trong, chờ cô đi vào.

Hàn Lương nghĩ đến số tiền lớn vừa tổn thất, trừng mắt liếc anh một cái, vào thang máy. Tuy Chu Đông Dã vô tội vẫn giữ gương mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại vì cái trừng mắt của cô mà khó hiểu, một tuần không gặp, thấy mặt liền quay ngoắt thành thái độ này, không bằng cả người xa lạ.

Chu Đông Dã lịch sự cúi đầu coi như chào hỏi, sau đó học cách nói chuyện máy móc của Hàn Lương hỏi: “Không biết tôi chọc giận gì Hàn tiểu thư, khiến Hàn tiểu thư khinh thường như vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện