Editor: Lạc Yên
Nước mắt của Mạnh Vân đua nhau lã chã rơi xuống.
"Mẹ nuôi..."
Từ Cầm nở nụ cười, "Ngoan, mau ngủ đi."
Mạnh Vân gật đầu, cô vùi đầu vào trong chăn, nhắm hai mắt lại.
Rất lâu rồi cô không về quê, rõ ràng giường thì vẫn là giường, phòng vẫn là phòng, thế nhưng suốt một đêm Mạnh Vân lại trằn trọc ngủ không ngon.
Vậy nên từ sáng sớm, cô đã xuống giường đi ra khỏi phòng.
Từ Cầm đã ra ngoài chuẩn bị bữa sáng từ sớm, Mạnh Vân cũng không muốn lười biếng, thế nên cô liền nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp giúp bà.
Từ Cầm nhìn thấy cô thì cười hỏi, "Ngủ ngon không con?"
Mạnh Vân rửa tay sau đó lấy mâm để đồ ăn vào, "Vâng."
"Không cần vội đâu, con cứ ngồi đi."
Mạnh Vân không nhúc nhích, cô mím môi, nói sang chuyện khác, "Bố nuôi đâu ạ?"
"Dậy từ sớm rồi, ông ấy với Lục Dã ra ngoài mua bánh quẩy và sữa đậu nành."
Mạnh Vân nhẹ nhàng thở ra.
Cô còn sợ Lục Dã không cẩn thận ngủ quên mất, để lại ấn tượng xấu với bố mẹ nuôi, nhưng hóa ra cô mới là người cuối cùng bình minh.
"Đứa nhỏ Lục Dã này... Đúng là không tệ đâu con, hai đứa nhớ phải hòa thuận đấy."
Mạnh Vân liền đỏ mặt, trả lời qua loa: "Vâng... Vâng, con biết rồi."
Dường như đôi mắt của Từ Cầm có thể nhìn thấu được lòng người, bà cười một cái, sau đó lau khô tay, "Đi thôi, chắc là cũng sắp về rồi."
...
Ăn sáng xong, Mạnh Vân nghe lời bố mẹ nuôi, cô liền dẫn Lục Dã ra ngoài đi dạo.
Ở cái huyện nhỏ này thì cũng không có chỗ nào thú vị, vậy nên Mạnh Vân hơi do dự, cô bối rối, sau đó mới cẩn thận hỏi anh thử: "Nếu không thì, chúng ta đến xem trường cấp 2 của em được không? Từ chỗ đó có thể lên được núi luôn, buổi chiều chúng ta sẽ đi hái dương mai."
Ở trước mặt phụ huynh thì đâu thể nào làm những hành động thân mật được đâu, thế nên Lục Dã sắp bị bí bách chết rồi, lúc này anh liền nắm chặt tay của Mạnh Vân vào trong lòng bàn tay mình.
"Được, em nói cái gì cũng đều được nha."
Mạnh Vân "Ừ" một tiếng, cô để anh nắm lấy tay mình rồi dẫn anh đến trạm xe buýt.
"Ngày trước khi nhà em không sống ở đây... Ừm, ban đầu em không được ngồi xe để đi học, nhưng sau khi nhà bên kia bán đi thì ngày nào em cũng đi chuyến xe này."
Mạnh Vân hơi ngượng ngùng, "Thành tích hồi đó của em cũng không có gì đặc biệt đâu, trường cấp 2 em học cũng không phải trường top 1, chỉ là một trường trung học bình thường thôi, đến khi lên cấp 3 thì thành tích mới dần khá lên."
Lúc còn nhỏ thì không có ai để ý đến cô, lại đúng vào học kì 2, mà cô có thể duy trì thành tích ổn định, không để bị trượt thì cũng đã không hề dễ dàng rồi.
Về sau nhờ có Từ Cầm quản thúc mà thành tích của cô mới tốt lên, dần hướng đến 985.*
*Đề án 985: Hay còn gọi là "đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" - một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa. Chi tiết có thể search gg.
"Chuyện của em có là gì, trước kia anh..." Lục Dã khẽ mỉm cười, "Trước kia anh từng trốn học đi net, cuối cùng quên mất ngày thi giữa kỳ, từ đó về sau ngày nào tan học cũng có người đến đón, không làm được gì cả."
Anh thở dài, "Làm lỡ mất bao nhiêu cơ hội hẹn hò với bạn học."
Mạnh Vân làm bộ tức giận, cô trừng mắt liếc anh một cái, "Bạn học gì cơ? Là bạn học nữ hả?"
Lúc này xe buýt từ từ đến gần, hai người lần lượt lên xe rồi ngồi xuống hàng ghế dưới cùng.
Hai mắt Lục Dã dường như đang sáng lấp lánh, anh giống như một con gấu lớn dựa vào người của Mạnh Vân nhưng lại cẩn thận không đè mạnh vào cô, để cô không cảm thấy mỏi.
"Em ghen hả?"
Vốn dĩ MạnhVân định cười, dù sao cũng đã là chuyện từ tám đời rồi, ăn giấm thì cũng đâu có gì ngon nữa, chỉ là nhân tiện đang nói chuyện này thì cô mới thuận miệng hỏi mà thôi.
Nhưng Lục Dã lại thích cô quan tâm đến anh, mà Mạnh Vân cũng không dội cho anh một gáo nước lạnh, chỉ tự nhiên gật đầu, "Khai ra mau."
"Bạn học nữ ở đâu ra, lúc ấy không theo trào lưu thì mới là hot đấy, thế nên như anh mới là con người tỏa sáng, người thường làm gì có ai có được con mắt tinh tường như thế này cơ chứ."
Giọng điệu anh giống như đang than thở, nhưng trong mắt lại toàn là ý cười, mà diện mạo đẹp trai thế này đúng là không thể lẫn vào đâu được.
Mạnh Vân "Xì" một tiếng rồi cười thành tiếng.
Lục Dã duỗi tay ôm lấy bả vai của cô, tay của anh lại giống như tay của con gấu lớn đang vắt trên người cô gái nhỏ nhắn, anh nhẹ giọng cười: "Kể cho anh nghe hồi trung học của em đi."
Mạnh Vân nghĩ nghĩ, "Thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt cả."
"Có đứa nào theo đuổi em không?"
"Hình như là... có." Cô cười thành tiếng, "Nhưng lúc đó tâm trạng của em không được ổn lắm, cũng không hơi đâu đi để ý người khác, thế nên..."
Rất nhanh đã đến trạm tiếp theo, hai người liền đi xuống xe.
Trường cấp 2 của Mạnh Vân không rộng, nhưng thật sự thì cổng trường lại không đến nỗi nào, xuống xe đi được vài bước là có thể nhìn thấy từ đằng xa bảng hiệu "Trung học số 8"
Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng trường vẫn mở cổng để học sinh có thể vào chơi bóng linh tinh.
Lục Dã dắt cô từ từ đi vào trong trường, hai người chậm rãi đi dọc trên sân thể dục.
Bây giờ vẫn là sáng sớm, chỉ có hai ba học sinh đang chơi bóng rổ, yên tĩnh đến mức còn có thể nghe được cả tiếng chim hót.
Mặc dù địa điểm thì có vẻ không được thích hợp cho lắm, nhưng xung quanh hai người vẫn tràn ngập không khí lãng mạn.
Có lẽ là do đúng lúc cảm xúc dâng lên, bỗng nhiên Mạnh Vân lại nhắc đến Mạnh Văn Kiệt.
"Thật ra hồi còn nhỏ... em rất thích em trai em. Con người của Mạnh Văn Kiệt rất ngỗ nghịch, nhưng quan hệ của bọn em lại rất tốt. Lúc cả nhà đi vắng thì bọn em thường ở cùng nhau, hoặc cùng nhau ra ngoài chơi, mỗi lần nhìn em ấy chơi đùa, em lại cảm thấy em ấy rất đáng yêu."
"Hồi ấy em cũng hơi nghịch ngợm, có một lần trèo cây đi hái trộm dương mai với em ấy, sau đó lại không cẩn thận bị ngã, lúc đó cũng không dám nói cho bố mẹ biết. Thế nên Mạnh Văn Kiệt liền đến phòng y tế của trường lấy thuốc đỏ và băng gạc, còn giúp em khử trùng nữa. Bọn nó là con trai hay đi đánh nhau quen rồi, người ở phòng y tế nhìn thấy cũng không trách."
Thời gian như nước chảy mây trôi, giọng Mạnh Vân lại vô cùng nhẹ nhàng, từng chút từng chút một nói về chuyện trong đời người.
Dường như Lục Dã lại có thể phảng phất nhìn được Mạnh Vân bé nhỏ kia, cô đang cười rạng rỡ, đi qua những ngọn núi, rồi trải qua kỳ nghỉ và cuộc sống học tập nhàm chán, cuối cùng... Em trai và bố mẹ bỏ lại một Mạnh Vân hoạt bát đáng yêu, khiến cô buộc phải trưởng thành.
Khi trưởng thành vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại cẩn thận chu đáo, mọi người đều thích cô nhưng cũng lại thấy vô cùng đau lòng.
Mạnh Vân thở dài, cô không nói chuyện nữa, sau đó dẫn Lục Dã cẩn thận lẻn vào phòng học.
"Trước kia em ngồi chỗ này..." Cô duỗi tay chỉ vào chỗ ngồi, sau đó liền đi lên, "Hồi ấy khi đến kì thi, có người ngồi ở bàn của em còn viết phao lên đó, hại em về mất công tẩy đi lâu lắm đó."
Cô cẩn thận nhìn mặt bàn, lại cười nói: "Xem ra chủ nhân của cái bàn này bây giờ không giống như em hồi đó, mặt bàn gì mà toàn hoa lá cành thôi."
Lục Dã ngồi xuống chỗ ngồi phía trước, anh xoay người sang chỗ khác, nhướng mày nhìn Mạnh Vân, "Bạn học ơi, có thể cho mình chép bài của bạn được không?"
Mạnh Vân giương mắt nhìn anh, "Bạn học Lục Dã, cô giáo nói không được chép bài."
Lục Dã bắt đầu ngả ngớn,* anh vẽ vài đường vào lòng bàn tay của cô, "Chép bài cho chồng cũng không được à?"
*Ngả ngớn: Không nghiêm chỉnh
"..."
Buổi trưa hai người ăn tạm ở một hàng quán trước cổng trường, sau đó nhân lúc hôm nay là một ngày đẹp trời, cả hai liền ngồi xe đi lên núi.
Mùa dương mai đã hết được một hai hôm rồi. Vậy nên chuyến xe hai người đi gần như là chuyến cuối cùng, chỉ là vườn trái cây sẽ không được tươi tốt như một tháng trước, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng cây dương mai nào nữa.
Mạnh Vân xuống xe đi được hai bước thì có chút lo lắng, "Đừng nói là không còn dương mai nữa nha..."
Lục Dã ôm bả vai của cô, kéo cô đi ra phía trước, gõ cửa phòng của người quản lý vườn, "Xin chào, xin hỏi bây giờ còn hái dương mai được không?"
Đợi một lúc thì có một người tầm 60 tuổi đi từ bên trong ra, ông ấy cầm theo hai cái giỏ tre đưa cho Lục Dã, "Hái xong thì xuống đây cân, không thì không được mang về."
Lục Dã gật đầu, anh nói "Cảm ơn", sau đó đưa một cái giỏ cho Mạnh Vân.
Mạnh Vân cầm cái giỏ rồi đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện với Lục Dã, "Hồi em còn nhỏ, dương mai ở đây không có ai trông cả, thế nên mỗi ngày tan học là bọn em sẽ đến đây hái trộm dương mai. Hình như nơi này mới được khai thác lại thành khu du lịch hai năm thôi, chỉ cần đến mùa chín thì sẽ có người lên đây thu hoạch, vừa tiện du lịch, hưởng thụ.
Cô nói xong thì liền khựng lại, "Nhưng mà, bây giờ chúng ta phải hái thế nào nhỉ?"
Lục Dã nhìn cô khẽ cười.
Một người lớn lên ở nội thành, chưa từng đi hái dương mai bao giờ. Còn một người thì biết hái nhưng từ lúc mười hai tuổi đến giờ lại chưa trèo cây lần nào. Bây giờ ngoài hai cái giỏ tre ra thì chả có gì cả, hai người hai mặt nhìn nhau, bỗng dưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mạnh Vân nhìn anh một cái, "Hồi đó bọn em toàn trèo thẳng lên cây rồi hái... Hoặc là lấy cái gậy đập vào cây, nhưng làm kiểu đó thì dương mai rơi xuống dễ bị dập, chỉ ăn được trong ngày thôi..."
Lục Dã thấy cô bắt đầu lo lắng thì không nhịn được mà nở nụ cười, anh duỗi tay nhéo nhéo mặt cô.
"Hái ở dưới thôi cũng được, không sao đâu."
Chỉ là bây giờ cũng đã hết mùa, dương mai bên dưới gần như bị hái hết rồi, hai người đi một vòng mới được hơn một giỏ thôi.
Chừng này cũng đủ ăn rồi, hai người bàn bạc một chút sau đó quyết định không hái nữa mà xách giỏ đi tiếp lên trên.
Đi được tầm 20 phút là lên đến đỉnh núi.
Ở huyện nhỏ này cũng không có cảnh đẹp quá xuất sắc, núi thì cũng chỉ là ngọn núi nhỏ không có gì đặc biệt, nhưng không khí trên đỉnh núi lại vô cùng trong lành, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lục Dã đứng trên đỉnh núi hít một hơi thật sâu, "Vân Vân."
Mạnh Vân "Ừ" một tiếng.
"Anh muốn hôn em."
Mạnh Vân sửng sốt, cả mặt cô liền đỏ ửng lên, "Lục Dã, anh..."
Chỉ là chưa bao giờ Lục Dã để cô có cơ hội từ chối, một tay anh xách giỏ tre đựng dương mai, một tay ôm lấy eo của cô, kéo cả người Mạnh Vân vào lòng mình rồi gắt gao ôm lấy cô.
"Á anh..."
Lục Dã cúi đầu, anh hôn lên môi cô, chặn hết những lời cô chưa kịp nói lại.
Xung quanh chỉ có những ngọn núi cao, không có đến một bóng người, xa xa còn văng vẳng tiếng ve kêu, tiếng chim hót. Tựa như trong không gian này, chỉ còn hai người đang chìm đắm triền miên. (Xin lỗi các bạn:v FA như t cũng không biết nên edit sao cho lãng mạn nữa)
Mà dường như Lục Dã bị không khí xung quanh khơi dậy dục vọng, vậy nên tay và môi anh đều có hơi dùng lực.
"Ưm..."
Đến lúc hai người tách ra thì môi của Mạnh Vân đã bắt đầu có dấu hiệu sưng đỏ.
Lục Dã cũng nhận ra là mình đã hơi mạnh tay, anh liền đau lòng, xoa xoa môi của cô, "Xin lỗi..."
Mạnh Vân quay đầu, không cho anh nhìn thẳng vào mình.
Lục Dã nở nụ cười, cúi đầu ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói một câu.
Anh nói: "Đêm nay ánh trăng thật đẹp."*
*Cái này chắc nhiều bạn cũng biết rồi. Câu này bắt đầu từ một câu chuyện liên quan đến nhà văn lớn của Nhật - Natsume Soseki, thường dùng để bày tỏ tình cảm – Tôi thích bạn. Cách giải thích đơn giản nhất là phát âm của 2 từ khá giống nhau, "thích" phát âm là Suki, "trăng" là Tsuki.
Mạnh Vân sửng sốt một lúc, đột nhiên lại hiểu ra ý của anh, cả khuôn mặt cô liền đỏ lên, ấp úng không nói nên lời.
Một lúc sau cô mới nhẹ giọng nói: "Em cũng thích Natsume Souseki."
Lục Dã nhướng mày.
"... Cũng thích anh nữa."
Cô vùi mặt vào ngực Lục Dã, "Bao giờ về, em sẽ trả lại căn phòng đang thuê nhé?"
Nước mắt của Mạnh Vân đua nhau lã chã rơi xuống.
"Mẹ nuôi..."
Từ Cầm nở nụ cười, "Ngoan, mau ngủ đi."
Mạnh Vân gật đầu, cô vùi đầu vào trong chăn, nhắm hai mắt lại.
Rất lâu rồi cô không về quê, rõ ràng giường thì vẫn là giường, phòng vẫn là phòng, thế nhưng suốt một đêm Mạnh Vân lại trằn trọc ngủ không ngon.
Vậy nên từ sáng sớm, cô đã xuống giường đi ra khỏi phòng.
Từ Cầm đã ra ngoài chuẩn bị bữa sáng từ sớm, Mạnh Vân cũng không muốn lười biếng, thế nên cô liền nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp giúp bà.
Từ Cầm nhìn thấy cô thì cười hỏi, "Ngủ ngon không con?"
Mạnh Vân rửa tay sau đó lấy mâm để đồ ăn vào, "Vâng."
"Không cần vội đâu, con cứ ngồi đi."
Mạnh Vân không nhúc nhích, cô mím môi, nói sang chuyện khác, "Bố nuôi đâu ạ?"
"Dậy từ sớm rồi, ông ấy với Lục Dã ra ngoài mua bánh quẩy và sữa đậu nành."
Mạnh Vân nhẹ nhàng thở ra.
Cô còn sợ Lục Dã không cẩn thận ngủ quên mất, để lại ấn tượng xấu với bố mẹ nuôi, nhưng hóa ra cô mới là người cuối cùng bình minh.
"Đứa nhỏ Lục Dã này... Đúng là không tệ đâu con, hai đứa nhớ phải hòa thuận đấy."
Mạnh Vân liền đỏ mặt, trả lời qua loa: "Vâng... Vâng, con biết rồi."
Dường như đôi mắt của Từ Cầm có thể nhìn thấu được lòng người, bà cười một cái, sau đó lau khô tay, "Đi thôi, chắc là cũng sắp về rồi."
...
Ăn sáng xong, Mạnh Vân nghe lời bố mẹ nuôi, cô liền dẫn Lục Dã ra ngoài đi dạo.
Ở cái huyện nhỏ này thì cũng không có chỗ nào thú vị, vậy nên Mạnh Vân hơi do dự, cô bối rối, sau đó mới cẩn thận hỏi anh thử: "Nếu không thì, chúng ta đến xem trường cấp 2 của em được không? Từ chỗ đó có thể lên được núi luôn, buổi chiều chúng ta sẽ đi hái dương mai."
Ở trước mặt phụ huynh thì đâu thể nào làm những hành động thân mật được đâu, thế nên Lục Dã sắp bị bí bách chết rồi, lúc này anh liền nắm chặt tay của Mạnh Vân vào trong lòng bàn tay mình.
"Được, em nói cái gì cũng đều được nha."
Mạnh Vân "Ừ" một tiếng, cô để anh nắm lấy tay mình rồi dẫn anh đến trạm xe buýt.
"Ngày trước khi nhà em không sống ở đây... Ừm, ban đầu em không được ngồi xe để đi học, nhưng sau khi nhà bên kia bán đi thì ngày nào em cũng đi chuyến xe này."
Mạnh Vân hơi ngượng ngùng, "Thành tích hồi đó của em cũng không có gì đặc biệt đâu, trường cấp 2 em học cũng không phải trường top 1, chỉ là một trường trung học bình thường thôi, đến khi lên cấp 3 thì thành tích mới dần khá lên."
Lúc còn nhỏ thì không có ai để ý đến cô, lại đúng vào học kì 2, mà cô có thể duy trì thành tích ổn định, không để bị trượt thì cũng đã không hề dễ dàng rồi.
Về sau nhờ có Từ Cầm quản thúc mà thành tích của cô mới tốt lên, dần hướng đến 985.*
*Đề án 985: Hay còn gọi là "đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" - một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa. Chi tiết có thể search gg.
"Chuyện của em có là gì, trước kia anh..." Lục Dã khẽ mỉm cười, "Trước kia anh từng trốn học đi net, cuối cùng quên mất ngày thi giữa kỳ, từ đó về sau ngày nào tan học cũng có người đến đón, không làm được gì cả."
Anh thở dài, "Làm lỡ mất bao nhiêu cơ hội hẹn hò với bạn học."
Mạnh Vân làm bộ tức giận, cô trừng mắt liếc anh một cái, "Bạn học gì cơ? Là bạn học nữ hả?"
Lúc này xe buýt từ từ đến gần, hai người lần lượt lên xe rồi ngồi xuống hàng ghế dưới cùng.
Hai mắt Lục Dã dường như đang sáng lấp lánh, anh giống như một con gấu lớn dựa vào người của Mạnh Vân nhưng lại cẩn thận không đè mạnh vào cô, để cô không cảm thấy mỏi.
"Em ghen hả?"
Vốn dĩ MạnhVân định cười, dù sao cũng đã là chuyện từ tám đời rồi, ăn giấm thì cũng đâu có gì ngon nữa, chỉ là nhân tiện đang nói chuyện này thì cô mới thuận miệng hỏi mà thôi.
Nhưng Lục Dã lại thích cô quan tâm đến anh, mà Mạnh Vân cũng không dội cho anh một gáo nước lạnh, chỉ tự nhiên gật đầu, "Khai ra mau."
"Bạn học nữ ở đâu ra, lúc ấy không theo trào lưu thì mới là hot đấy, thế nên như anh mới là con người tỏa sáng, người thường làm gì có ai có được con mắt tinh tường như thế này cơ chứ."
Giọng điệu anh giống như đang than thở, nhưng trong mắt lại toàn là ý cười, mà diện mạo đẹp trai thế này đúng là không thể lẫn vào đâu được.
Mạnh Vân "Xì" một tiếng rồi cười thành tiếng.
Lục Dã duỗi tay ôm lấy bả vai của cô, tay của anh lại giống như tay của con gấu lớn đang vắt trên người cô gái nhỏ nhắn, anh nhẹ giọng cười: "Kể cho anh nghe hồi trung học của em đi."
Mạnh Vân nghĩ nghĩ, "Thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt cả."
"Có đứa nào theo đuổi em không?"
"Hình như là... có." Cô cười thành tiếng, "Nhưng lúc đó tâm trạng của em không được ổn lắm, cũng không hơi đâu đi để ý người khác, thế nên..."
Rất nhanh đã đến trạm tiếp theo, hai người liền đi xuống xe.
Trường cấp 2 của Mạnh Vân không rộng, nhưng thật sự thì cổng trường lại không đến nỗi nào, xuống xe đi được vài bước là có thể nhìn thấy từ đằng xa bảng hiệu "Trung học số 8"
Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng trường vẫn mở cổng để học sinh có thể vào chơi bóng linh tinh.
Lục Dã dắt cô từ từ đi vào trong trường, hai người chậm rãi đi dọc trên sân thể dục.
Bây giờ vẫn là sáng sớm, chỉ có hai ba học sinh đang chơi bóng rổ, yên tĩnh đến mức còn có thể nghe được cả tiếng chim hót.
Mặc dù địa điểm thì có vẻ không được thích hợp cho lắm, nhưng xung quanh hai người vẫn tràn ngập không khí lãng mạn.
Có lẽ là do đúng lúc cảm xúc dâng lên, bỗng nhiên Mạnh Vân lại nhắc đến Mạnh Văn Kiệt.
"Thật ra hồi còn nhỏ... em rất thích em trai em. Con người của Mạnh Văn Kiệt rất ngỗ nghịch, nhưng quan hệ của bọn em lại rất tốt. Lúc cả nhà đi vắng thì bọn em thường ở cùng nhau, hoặc cùng nhau ra ngoài chơi, mỗi lần nhìn em ấy chơi đùa, em lại cảm thấy em ấy rất đáng yêu."
"Hồi ấy em cũng hơi nghịch ngợm, có một lần trèo cây đi hái trộm dương mai với em ấy, sau đó lại không cẩn thận bị ngã, lúc đó cũng không dám nói cho bố mẹ biết. Thế nên Mạnh Văn Kiệt liền đến phòng y tế của trường lấy thuốc đỏ và băng gạc, còn giúp em khử trùng nữa. Bọn nó là con trai hay đi đánh nhau quen rồi, người ở phòng y tế nhìn thấy cũng không trách."
Thời gian như nước chảy mây trôi, giọng Mạnh Vân lại vô cùng nhẹ nhàng, từng chút từng chút một nói về chuyện trong đời người.
Dường như Lục Dã lại có thể phảng phất nhìn được Mạnh Vân bé nhỏ kia, cô đang cười rạng rỡ, đi qua những ngọn núi, rồi trải qua kỳ nghỉ và cuộc sống học tập nhàm chán, cuối cùng... Em trai và bố mẹ bỏ lại một Mạnh Vân hoạt bát đáng yêu, khiến cô buộc phải trưởng thành.
Khi trưởng thành vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại cẩn thận chu đáo, mọi người đều thích cô nhưng cũng lại thấy vô cùng đau lòng.
Mạnh Vân thở dài, cô không nói chuyện nữa, sau đó dẫn Lục Dã cẩn thận lẻn vào phòng học.
"Trước kia em ngồi chỗ này..." Cô duỗi tay chỉ vào chỗ ngồi, sau đó liền đi lên, "Hồi ấy khi đến kì thi, có người ngồi ở bàn của em còn viết phao lên đó, hại em về mất công tẩy đi lâu lắm đó."
Cô cẩn thận nhìn mặt bàn, lại cười nói: "Xem ra chủ nhân của cái bàn này bây giờ không giống như em hồi đó, mặt bàn gì mà toàn hoa lá cành thôi."
Lục Dã ngồi xuống chỗ ngồi phía trước, anh xoay người sang chỗ khác, nhướng mày nhìn Mạnh Vân, "Bạn học ơi, có thể cho mình chép bài của bạn được không?"
Mạnh Vân giương mắt nhìn anh, "Bạn học Lục Dã, cô giáo nói không được chép bài."
Lục Dã bắt đầu ngả ngớn,* anh vẽ vài đường vào lòng bàn tay của cô, "Chép bài cho chồng cũng không được à?"
*Ngả ngớn: Không nghiêm chỉnh
"..."
Buổi trưa hai người ăn tạm ở một hàng quán trước cổng trường, sau đó nhân lúc hôm nay là một ngày đẹp trời, cả hai liền ngồi xe đi lên núi.
Mùa dương mai đã hết được một hai hôm rồi. Vậy nên chuyến xe hai người đi gần như là chuyến cuối cùng, chỉ là vườn trái cây sẽ không được tươi tốt như một tháng trước, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng cây dương mai nào nữa.
Mạnh Vân xuống xe đi được hai bước thì có chút lo lắng, "Đừng nói là không còn dương mai nữa nha..."
Lục Dã ôm bả vai của cô, kéo cô đi ra phía trước, gõ cửa phòng của người quản lý vườn, "Xin chào, xin hỏi bây giờ còn hái dương mai được không?"
Đợi một lúc thì có một người tầm 60 tuổi đi từ bên trong ra, ông ấy cầm theo hai cái giỏ tre đưa cho Lục Dã, "Hái xong thì xuống đây cân, không thì không được mang về."
Lục Dã gật đầu, anh nói "Cảm ơn", sau đó đưa một cái giỏ cho Mạnh Vân.
Mạnh Vân cầm cái giỏ rồi đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện với Lục Dã, "Hồi em còn nhỏ, dương mai ở đây không có ai trông cả, thế nên mỗi ngày tan học là bọn em sẽ đến đây hái trộm dương mai. Hình như nơi này mới được khai thác lại thành khu du lịch hai năm thôi, chỉ cần đến mùa chín thì sẽ có người lên đây thu hoạch, vừa tiện du lịch, hưởng thụ.
Cô nói xong thì liền khựng lại, "Nhưng mà, bây giờ chúng ta phải hái thế nào nhỉ?"
Lục Dã nhìn cô khẽ cười.
Một người lớn lên ở nội thành, chưa từng đi hái dương mai bao giờ. Còn một người thì biết hái nhưng từ lúc mười hai tuổi đến giờ lại chưa trèo cây lần nào. Bây giờ ngoài hai cái giỏ tre ra thì chả có gì cả, hai người hai mặt nhìn nhau, bỗng dưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mạnh Vân nhìn anh một cái, "Hồi đó bọn em toàn trèo thẳng lên cây rồi hái... Hoặc là lấy cái gậy đập vào cây, nhưng làm kiểu đó thì dương mai rơi xuống dễ bị dập, chỉ ăn được trong ngày thôi..."
Lục Dã thấy cô bắt đầu lo lắng thì không nhịn được mà nở nụ cười, anh duỗi tay nhéo nhéo mặt cô.
"Hái ở dưới thôi cũng được, không sao đâu."
Chỉ là bây giờ cũng đã hết mùa, dương mai bên dưới gần như bị hái hết rồi, hai người đi một vòng mới được hơn một giỏ thôi.
Chừng này cũng đủ ăn rồi, hai người bàn bạc một chút sau đó quyết định không hái nữa mà xách giỏ đi tiếp lên trên.
Đi được tầm 20 phút là lên đến đỉnh núi.
Ở huyện nhỏ này cũng không có cảnh đẹp quá xuất sắc, núi thì cũng chỉ là ngọn núi nhỏ không có gì đặc biệt, nhưng không khí trên đỉnh núi lại vô cùng trong lành, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lục Dã đứng trên đỉnh núi hít một hơi thật sâu, "Vân Vân."
Mạnh Vân "Ừ" một tiếng.
"Anh muốn hôn em."
Mạnh Vân sửng sốt, cả mặt cô liền đỏ ửng lên, "Lục Dã, anh..."
Chỉ là chưa bao giờ Lục Dã để cô có cơ hội từ chối, một tay anh xách giỏ tre đựng dương mai, một tay ôm lấy eo của cô, kéo cả người Mạnh Vân vào lòng mình rồi gắt gao ôm lấy cô.
"Á anh..."
Lục Dã cúi đầu, anh hôn lên môi cô, chặn hết những lời cô chưa kịp nói lại.
Xung quanh chỉ có những ngọn núi cao, không có đến một bóng người, xa xa còn văng vẳng tiếng ve kêu, tiếng chim hót. Tựa như trong không gian này, chỉ còn hai người đang chìm đắm triền miên. (Xin lỗi các bạn:v FA như t cũng không biết nên edit sao cho lãng mạn nữa)
Mà dường như Lục Dã bị không khí xung quanh khơi dậy dục vọng, vậy nên tay và môi anh đều có hơi dùng lực.
"Ưm..."
Đến lúc hai người tách ra thì môi của Mạnh Vân đã bắt đầu có dấu hiệu sưng đỏ.
Lục Dã cũng nhận ra là mình đã hơi mạnh tay, anh liền đau lòng, xoa xoa môi của cô, "Xin lỗi..."
Mạnh Vân quay đầu, không cho anh nhìn thẳng vào mình.
Lục Dã nở nụ cười, cúi đầu ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói một câu.
Anh nói: "Đêm nay ánh trăng thật đẹp."*
*Cái này chắc nhiều bạn cũng biết rồi. Câu này bắt đầu từ một câu chuyện liên quan đến nhà văn lớn của Nhật - Natsume Soseki, thường dùng để bày tỏ tình cảm – Tôi thích bạn. Cách giải thích đơn giản nhất là phát âm của 2 từ khá giống nhau, "thích" phát âm là Suki, "trăng" là Tsuki.
Mạnh Vân sửng sốt một lúc, đột nhiên lại hiểu ra ý của anh, cả khuôn mặt cô liền đỏ lên, ấp úng không nói nên lời.
Một lúc sau cô mới nhẹ giọng nói: "Em cũng thích Natsume Souseki."
Lục Dã nhướng mày.
"... Cũng thích anh nữa."
Cô vùi mặt vào ngực Lục Dã, "Bao giờ về, em sẽ trả lại căn phòng đang thuê nhé?"
Danh sách chương