Rốt cuộc cũng làm xong hai bộ trang phục và đạo cụ.

Vương Bân dẫn Bánh Bao và Sở Hán đi chụp ngoại cảnh. Những vùng ngoại ô gần thành phố A chẳng có công viên nào. May mà anh ta không dự định tìm công viên — Anh ta dẫn hai người đến một thôn làng. Tổ chức chụp ảnh trên một đỉnh núi hoàn toàn chưa có bàn tay con người khai hoang tu sửa.

Bối cảnh rất đơn giản, anh ta chỉ huy Bánh Bao và bang chủ thay quần áo. Bang chủ nhìn bộ trang phục “Thăng Đằng” lộ cánh tay lộ cẳng chân cảm thấy rất mất tự nhiên. Nhưng vì giải nhất của đệ tử, anh phải cố cắng răng chịu đựng. Dù không muốn cũng phải xuất đầu lộ diện, hy sinh chút nhan sắc. Trang phục của Bánh Bao thì theo kiểu thích khách — Bộ đồ màu đen hở rốn, tôn lên đôi chân dài và vòng eo thon thả. Trên mặt mang mặt nạ che từ sống mũi trở lên, vừa khéo làm nổi bật đường cong của chiếc cằm vốn không có gì đặc biệt. Khiến cô trông có vài phần lẳng lơ, đúng vậy lẳng lơ.

Chụp hình cosplay, khó khăn nhất chính là việc trang điểm. Cho dù người đó xấu đẹp thế nào cũng là trời sinh, không phải như photoshop muốn sửa sao thì sửa. Nhưng việc này hoàn tòan chẳng thành vấn đề với Vương Bân. Bởi vì anh ta vốn không có ý định chụp chính diện. Anh ta nói, vẻ đẹp chân chính là phải mờ mờ ảo ảo.

Cho nên trên đỉnh núi, bang chủ và Bánh Bao bị bắt buộc tạo nhiều kiểu dáng. Hai người cũng không chuyên nghiệp, thế mà Vương Bân lại cảm thấy rất tốt.

“Anh Hán, thân người anh hơi nghiêng về bên trái chút, đúng đúng đúng… Tiểu Mộc nhích đến gần chút.” Anh ta không ngừng điều chỉnh ống kính “Tiểu Mộc đeo mặt nạ lên, Ok, rất tốt. À… Anh Hán, lấy tay trái nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Mộc lên. Ừ… đổi tay phải thử xem.”

“Khốn, chụp đại hai tấm là được rồi.” Ngài bang chủ cực kỳ bài xích tư thế này. Khoảng cách quá gần, ánh mặt trời chiếu chếch vào, anh có thể nhìn thấy rõ ràng lông tơ trên vành tai thiếu nữ của cô, hơi thở cô mang theo sự ẩm ướt mơn trớn tay anh. Khiến cho ngài bang chủ cảm thấy rất lúng túng.

“Chụp đại hai tấm? Anh Hán, hình tượng của hai người muốn vùi dập thế nào cũng được, nhưng không thể xúc phạm kỹ thuật của em.” Người nào đó còn đang không ngừng cân nhắc các động tác tạo hình. Lúc này, gió núi thổi qua, mơn trớn mái tóc đuôi ngựa cột cao của Bánh Bao. Bang chủ theo bản năng giúp cô vén mấy sợi tóc bay bay trước trán. Trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất, cỏ cây xanh tươi trong núi, mặt trời đỏ rực tô điểm, tháng năm rực rỡ liền tràn ngập cả núi rừng khiến thế gian huyền ảo như cổ tích. Không có lâu đài cổ, nhưng có anh bên cạnh. Bánh Bao hơi ngửa đầu nhìn anh, chiếc mặt nạ thích khách hai màu đen đỏ đan xen đã che khuất biểu tình của cô. Trong khoảng khắc hai mắt giao nhau, Bánh Bao đột nhiên mong mỏi khoảnh khắc này có thể kéo dài trọn đời.

Cuối cùng cũng chọn được ba tấm ảnh. Một tấm chụp từ sau lưng, chỉ thấy hai nửa khuôn mặt. Bánh Bao thắc mắc “Mấy tấm ảnh này để thi người đẹp, không nhìn thấy mặt liệu có ổn không?”

Nhiếp ảnh gia cũng là một kẻ vô cùng lọc lõi “Không đâu. Hoạt động nào cũng là mánh khóe chiêu dụ người chơi của công ty game thôi. Ba tấm ảnh cosplay tình nhân này, bọn họ ước gì đẩy ra ngoài càng nhanh càng tốt ấy chứ, căn bản cũng chẳng quan tâm đến việc có nhìn thấy mặt hay không. Hơn nữa miễn là hoạt động có liên quan đến hình ảnh, thì từ góc độ nghệ thuật hay người đẹp cũng khẳng định có rất nhiều người đáng xem hơn cô. Cho nên mấy tấm hình này muốn nổi bật thì chụp sau lưng, chụp nửa khuôn mặt chắc chắn không có vấn đề gì.”

Bánh Bao giận, cái tên lái motor này lại dám đánh giá thấp cô “Anh cũng biết họ nhất định đáng xem hơn tôi à…”

Cũng may giận hờn cũng chỉ là giận hờn, cô cũng chỉ dám khẽ nói thầm. Nhương Vương Bân lại nhìn cô từ trên xuống dưới, nhất là từ bả vai đến vòng eo, sau đó anh ta khẳng định “Đó là chuyện đương nhiên.”

Ngài bang chủ lập tức cho anh ta một đấm”Không được dạy hư con nít.”

“Lái motor” bị đánh một cú, lập tức đàng hoàng trở lại “… Anh Hán, em biết sai rồi.”

Bánh Bao cảm thấy rất thú vị, nên trên đường trở về khi ngồi trong xe bang chủ đại nhân cũng muốn tám chút chuyện với “Lái mô tô”: “Sao anh thấy sư phụ lại như chuột thấy mèo vậy?”

“Lái mô tô” rất bất mãn “Tránh sang bên kia đi, con nít con nôi quan tâm đến việc người lớn làm gì.”

Bánh Bao vô cùng tức giận “Con nít con nôi? Tôi thấy anh mới giống con nít đó.” Cô tóm lấy mớ trang sức kim lọai lộng lẫy khoa trương trên người đối phương “Nhìn xem, đây là cái gì, chỉ có những kẻ tư tưởng ấu trĩ mới đeo mấy thứ này.”

Đàn ông ai cũng sợ bị ví là trẻ con, thế là “lái mô tô” xù lông nhím”Đây là hợp thời, là thẩm mỹ đấy cô!! Đồ nhóc con!”

“Trẻ con thì trẻ con đi, còn không dám nhận.”

“Anh Hán, anh xem cô ấy kia.”

Bang chủ đại nhân đang lái xe, cũng không quay đầu lại “Mấy ngày qua làm phiền mọi người rồi. Tối nay cùng đi ăn cơm nhé, Tiểu Vương.”

“Ặc, cũng được. Để em gọi về chuẩn bị.” Anh ta bắt đầu gọi điện thoại về quán bar dặn dò giữ lại một phòng riêng. Bang chủ đại nhân chở mọi người về trường học xong, thì lái xe về nhà tắm rửa thay quần áo.

Bánh Bao và Kham Dương Lôi Lôi cùng nhau đi vào cổng trường, hội trưởng câu lạc bộ Otaku muốn đến gần bắt chuyện, lại bị cô dùng vẻ mặt mệt mỏi đuổi đi. Vừa về đến ký túc xá, Bánh Bao liền ngã xuống giường ngẩn ngơ. Đôi mắt của Kham Dương Lôi Lôi có khả năng phát hiện JQ rất nhạy “Bánh Bao, có phải cậu thích anh sư phụ đó không?”

Bánh Bao đang nằm ngữa trên giường cố gắng chuyển đề tài “Lôi Lôi, trong bình thủy của cậu còn nước không?”

Nhưng Lôi Lôi kiên quyết không bỏ qua “Có phải cậu thích sư phụ cậu rồi không?”

Bánh Bao đột nhiên siêng năng trăm năm hiếm thấy, cô đứng dậy ôm ba cái bình thủy trong phòng đi ra ngoài “Khát quá, mình đi lấy nước.” Sau đó cô đi ra cửa, bước xuống mười tám mét cầu thang vừa mới leo lên khi nãy mới đau khổ phát hiện trong ba cái bình thủy cô xách đi, có hai cái đã đầy nước.

Cho nên, khi Bánh Bao nằm vật xuống giường một lần nữa, dưới ánh mắt tra hỏi của Lôi Lôi, cô mím môi nhận tội “Ừ”

Sắc mặt Kham Dương Lôi Lôi lập tức hiện lên vẻ nghiêm túc “Hèn gì anh ta lại tốt với cậu như vậy! Mấy lần trước, cậu qua đêm không về, có phải ngủ ở chỗ anh ta không? Anh ta hơn ba mươi rồi đúng không?” Mấy chuyện như thế này, người khác càng nghĩ càng sai “Bánh Bao, cậu và anh ta… chưa có làm chuyện đó chứ? Bảo sao làm sao anh ta lại tận tình với cậu thế. Không phải anh ta thừa dịp cậu đầu heo, thần trí không tỉnh táo mà chiếm lợi của cậu chứ?!”

Báo Bao đổ mồ hôi “Cậu nghĩ đi đâu vậy. Sư phụ mình không phải là người như thế!”

Kham Dương Lôi Lôi liền nổi giận “Lúc này mà cậu còn nói giúp anh ta à? Cậu bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền sao? Cái đầu heo của cậu tỉnh táo lại đi, chà cho kỹ con mắt chó của cậu, loại đàn ông đáng khinh ba mươi tuổi này là không đáng tin nhất đó. Lúc thích cậu thì ngày ngày đeo đuổi đưa đón, lúc chán chê thì tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng.”

Giọng nói của Bánh Bao cũng gấp gáp theo. Dĩ nhiên cô biết Kham Dương Lôi Lôi cũng chỉ có ý tốt. Nhưng mà cô không chấp nhận để cô ấy nói xấu sư phụ nhà mình. Huống chi chuyện Lôi Lôi nói lại hoàn toàn đi quá xa sự thật.

“Lôi Lôi, cậu nói đi đâu vậy! Mình và anh ấy … không có làm gì hết.” Cô ngắt lời người nào đó đang thao thao bất tuyệt “Lần trước mình ở nhà anh ấy, nhưng anh ấy rất đứng đắn … Anh ấy là người tốt.”

Kham Dương Lôi Lôi mở to mắt đánh giá “Thật chứ?”

“Thật” Bánh Bao thề “Nếu như mình nói dối, sẽ phải học lại môn tiếng Anh.”

Nghe vậy Lôi Lôi cũng tạm tin, không nghi ngờ nữa “Vậy thì tốt, coi như người này còn chút nhân phẩm.”

Bánh Bao vội vàng gật đầu. Cô nghe Lôi Lôi khẳng định cũng rất vừa lòng, cứ như người bị thiệt là bản thân mình “Đúng vậy. Mặc dù anh ấy cướp quái còn đồ sát cậu nhiều lần. Nhưng anh ấy thật sự là người tốt…”

Lời này vừa nói ra, hai mắt Kham Dương Lôi Lôi trợn trừng. Sau đó, Bánh Bao hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.

“Bảo sao nhìn thế nào mình vẫn thấy anh ta không vừa mắt.” Rốt cuộc cơn giận không tên của em gái Lôi Lôi cũng tìm được chổ xả “Thì là tên khốn này!!”

Bánh Bao hối hận đến xanh mặt “Lôi Lôi…”

“Câm miệng” Cơn giận của Lôi Lôi lập tức trút xuống Bánh Bao đang muốn xoay chuyển tình thế “Cậu là thứ Bánh Bao không có tiền đồ, cậu là đứa vong ân phụ nghĩa, nhận giặc làm cha !!”

Bánh Bao chột dạ “Mình…”

“Không chỉ vậy, bây giờ cậu còn dám thích anh ta.”

Bánh Bao bắt đầu giả bộ tội nghiệp “Oa… Nhưng chỉ có mình mình trong trò chơi, rất là cô đơn. Cậu thề sống thề chết rằng sẽ bảo vệ cho mình, kết quả là chưa đến hai tiếng đã bỏ mình lại. Cửu Lê hoang vắng, cậu nghĩ xem một đứa ngây thơ không biết gì như mình cả chạy trong đất hoang rất đáng thương …” Bánh Bao kể lể quá trình đầy máu và nước mắt, rốt cuộc cũng làm cho người nào đó chột dạ “Khụ, được rồi. Mấy chuyện nhỏ nhặt năm xưa đừng nhắc lại nữa. Sau này cậu đừng có gần gũi anh ta quá, chuyện này không có gì tốt cho cậu đâu.”

Lúc ấy, em gái Lôi Lôi cũng không để ý lắm. Cô và Bánh Bao là bạn học từ thời cấp hai, tính cách của Bánh Bao, cô tự nhận là mình hiểu rất rõ. Cho dù thích đến thế nào thì giỏi lắm cũng chỉ giấu nó tận sâu dưới đáy lòng, mặc nó phôi pha theo thời gian.

Dù sao cũng chỉ là một người bạn trong game online mà thôi. Anh ta cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi đây. Một khi đã xa nhau, còn có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa mới có mười tám mười chín tuổi đầu, chỉ như đóa hoa chớm nở, chút tình cảm này liệu có thể kéo dài bao lâu? Buổi tối, bang chủ đại nhân đến đón bọn họ đi ăn. Lúc đó mấy nam sinh trong câu lạc bộ Otaku đã răm rắp nghe lệnh của bang chủ đại nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó. Bang chủ đại nhân kiên trì quan điểm trên bàn rượu là thế giới của đàn ông. Kêu thức uống nhẹ cho Kham Dương Lôi Lôi, Bánh Bao và mấy nữ sinh khác. Bánh Bao yên lặng nghe bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất. Cô ngồi cạnh anh, nghe anh chuyện trò vui vẻ.

Mấy nam sinh cũng kính nể nhìn anh, sự từng trải chính là thứ tuổi trẻ khát vọng nhất. Anh và mấy anh chàng đó uống rượu, mặc dù bình thường bọn họ cũng làm bộ hút thuốc thành thạo, tự khoe mẽ những thành tích ăn chơi sáng chói của họ. Nhưng nếu thật sự so sánh, làm sao có thể vượt qua được một kẻ lọc lõi đã lăn lộn bao nhiêu năm như bang chủ đại nhân.

Mà bang chủ đại nhân cũng không làm gì. Anh không cần hút thuốc lá để chứng minh sự chín chắn chững chạc, không uống những loại rượu kỳ lạ để chứng tỏ thưởng thức. Cũng không nói về phụ nữ, tụ tập đàn đúm, những giải thưởng đạt được…. để tô vẻ cho bản thân. Nhưng cho dù anh ngồi bất cứ đâu trên bàn, người mang thức ăn lên chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ai là chủ, ai là khách. Giống như quần áo hiệu lúc nào cũng đơn giản hơn các loại khác — Nhưng thường chỉ cần nhìn đã biết giá tiền không rẻ. Sự chín chắn thật sự, vĩnh viễn sẽ không lộ ra bên ngoài. Sự cuốn hút của người đàn ông sẽ tự thể hiện rõ từ phong thái tự tin mà khiêm tốn của họ.

Đó là thứ mà thanh thiếu niên hoàn toàn không thể kháng cự nổi. Bánh Bao cảm thấy càng gần anh một phân, lại si mê anh thêm một phần, càng lún càng sâu.

Đến giữa bữa tiệc, rốt cuộc Bánh Bao cũng lấy hết can đảm nói chuyện với anh “Sư phụ, sư phụ phải về à?”

Trên bàn ăn rất ầm ĩ huyên náo, anh cúi đầu sát xuống mới nghe được rõ lời cô nói. Cho nên trong thoáng chốc, cô ngửi được mùi rượu trên người anh, còn có mùi thuốc lá thoang thoảng “Ừ, bên này cũng không có chuyện gì.” Anh xoa đầu cô “Ngoan ngoãn lo học hành nhé.”

Sự cưng chiều như thế cũng không thể khiến Bánh Bao thỏa mãn. Anh lại phải đi rồi, sau này không biết tháng nào năm nào mới có thể gặp lại. Từ nay về sau, cô và anh sẽ về lại vùng đất hoang, trở thành thích khách và Hoang Hỏa không biểu lộ tình cảm gì. Đột nhiên Bánh Bao cảm thấy sợ, sợ cả khoảng cách vì bà xã trong game của anh, sợ những ngày tháng lặng yên đi theo sau anh, đạp trên bản đồ đất hoang. Một lần lại một lần tìm xem nơi anh đến, chôn sâu tâm sự vào tận đáy lòng. Đột nhiên cô có một ý nghĩ khiến mình sợ hãi — Vậy thì chẳng bằng thẳng thắn đối mặt, nói cho anh biết.

Trong đầu cô, chính tà còn đang tranh đấu, một bên nói cho cô biết phía trước là gấm hoa, một bên khác nói cho cô biết đó chỉ là vách đá cheo leo.

Suy nghĩ hỗn loạn, Bánh Bao cảm thấy mình phải uống chút rượu.

Cô thật sự rót rượu cho mình, núp sau tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, lặng yên uống từng hớp một. Vương Bân tách khỏi đám người đi đến nói cho cô biết số điện thoại của mình, anh ta làm ra vẻ hiệp nghĩa khoác lên vai cô “Sau này có việc gì cứ gọi điện cho anh” Khi đó Thù Tiểu Mộc đã hơi say, ngay cả thính lực cũng không nhạy bén như thường. Khi cô tìm điện thoại của mình để nhá máy, bang chủ đại nhân đã cảnh cáo “lái mô tô” : “Đừng có gộp cô ấy với đám bạn kia của cậu.”

Vương Bân trả lời ra sao, Bánh Bao không thể nhớ được.

Sau khi cơm nước no nê, bang chủ đại nhân ỷ trên đường không có cảnh sát giao thông, vẫn đưa mọi người về. Lúc ra cửa, có một cô gái ăn bận cực kỳ mát mẻ vô cùng biết điều khéo léo chào hỏi “Anh Hán, anh tới rồi hả?” Bang chủ đại nhân mỉm cười gật đầu, kề sát người cô ta vỗ vỗ lưng rất mờ ám, không nói thêm gì.

Xe đến cửa Nam trường đại học A, rốt cuộc Bánh Bao cũng lấy hết can đảm”Sư phụ, em… em có chút chuyện muốn nói với anh.”

Bang chủ đại nhân gật đầu, Kham Dương Lôi Lôi lại không muốn cô nói chuyện với anh. Cô ấy xuống xe, nhanh chóng mở cửa ghế lái phụ, kéo Bánh Bao ra. Bánh Bao rất trấn định, đẩy tay Lôi Lôi, vẻ mặt của cô chưa bao giờ nghiêm túc như vậy “Chút nữa mình sẽ về.”

Lôi Lôi liền rút tay lại. Cuối cùng cũng chỉ là bạn học, dù là tình nghĩa bảy năm, ba mẹ Bánh Bao cũng liên tục nói cô chăm sóc cho Bánh Bao vô dụng. Lôi Lôi cũng chỉ có thể làm được đến đây “Nhớ về sớm đấy.” Lúc Lôi Lôi nói bốn chữ này, vẻ mặt khiến cho Bánh Bao tin rằng, nếu như tối nay cô không về ngủ. Lôi Lôi sẽ gọi điện thoại mật báo cho cha mẹ mình, việc này còn đáng sợ hơn báo cảnh sát nữa.

Cho nên cô gật đầu khẳng định “Lập tức về liền.”

Mà anh chỉ quay đầu xe, lái về bãi đậu xe trong cư xá “Muốn nói gì với sư phụ?”

Anh đang lái xe, giọng nói vẫn như bình thường.

Tôi không biết bạn có từng như Bánh Bao hay không? Từ nhỏ, thứ cô muốn rất nhiều, nhưng thật sự cố gắng để đoạt lấy lại cực kỳ ít. Lúc một cô gái ngây thơ muốn bày tỏ phải cần bao nhiêu dũng khí? Người chưa từng trải qua những nhung nhớ suy tính thiệt hơn, sẽ không thể nào hiểu được.

Thế giới này không phải là đất hoang, chúng ta cố gắng làm tất cả cũng không có thể đảm bảo phần trăm thành công. Nhưng lần mở lời này, Bánh Bao cảm thấy đã tiêu hao hết tất cả dũng khí nửa đời trước của mình. Trong đầu cô đã suy nghĩ trăm ngàn lần, nhưng từ ngữ có thể dùng càng ngày càng ít. Bánh Bao hoài nghi có phải nếu cứ tiếp tục như thế, đầu cô sẽ nổ tung vì những suy nghĩ miên man này không?

“Sư phụ, em…” Cô thật sự hơi say, gương mặt đỏ bừng vì rượu. Đèn xe mơ hồ hắt lên đôi mắt cô, long lanh rực rỡ như ánh sao đêm. Có một câu nói là mượn rượu làm càn, nếu không có ba phần men say e là lời tỏ tình ngây thơ như thế không thể nào thốt ra khỏi miệng “Em thích anh, em có thể ở bên anh được không?”sssssssssssssss
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện