Thực ra Tần Dật nghĩ nhiều thôi, Nhan Tử Khâm thật sự là đi mua đồ, hơn nữa còn là đồ vô cùng vô cùng quan trọng — vật dạng tuýp, trơn trơn, thiết yếu đối với cuộc sống chồng chồng.

Sau khi Nhan Tử Khâm ra khỏi nhà thuốc, phát hiện có một cô gái không cao đứng cạnh xe.

Cô gái này đeo một chiếc kính râm to, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm nhọn của cô.

Nhan thiếu gia tốt tính cười tiến lại, “Tiểu thư, cô đang chắn trước cửa xe tôi.”

“Em, em cố ý…” Khác với bộ dạng che chắn bên ngoài, giọng cô gái này nhỏ nhẹ, lúc nói còn có chút căng thẳng.

Nhan Tử Khâm ngây người, “À.”

“Nhan thiếu, em thích anh! Thích đã nhiều năm rồi! Biết anh ở thành phố S nên mới tới đó học đại học… Vừa rồi thấy anh đi vào nhà thuốc, không dám chắc rốt cục có phải anh hay không nên đứng cạnh xe này chờ…”

Hóa ra là gặp fan. “Cảm ơn,” Nhan Tử Khâm chân thành cười, “Trời nóng quá, lên xe ngồi đi.”

Cô gái kia kích động ngẩng đầu, “Có… Có thể không?”

Nhan Tử Khâm cười, “Tôi cũng không thể để fan mình ngã ngất.”

Cô gái này tên Mẫn Âm, sinh viên năm nhất chuyên ngành mỹ thuật đại học S, tự xưng là fan cứng của Nhan Tử Khâm, từ năm lớp 10 đã bắt đầu quan tâm tới y và tranh của y. Có lẽ là Nhan thiếu gia quá mức giản dị dễ gần nên cô nhỏ này nói càng lúc càng nhiều.

Nhan Tử Khâm nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, thế là quyết định cho fan một chút phúc lợi.

“Mẫn Âm?”

Cô nhỏ còn đang lải nhải, đột nhiên nghe thấy y gọi mình thì lập tức trở nên căng thẳng.

Nhan Tử Khâm lại cười, “Nếu không vội về trường thì anh mời em đi ăn kem.”

Cô nhóc kia còn đang nghĩ làm thế nào mới có thể tiếp xúc thân thiết với thần tượng, không ngờ thần tượng cư nhiên chủ động mời đi chơi, nhất thời kích động không kiềm chế được.

Lại đến tiệm bánh Murphy. Lúc này khách không quá đông, mấy người nhân viên đang ngồi tám chuyện.

Do lần trước y tới học làm bánh để lại ấn tượng quá sâu sắc, bọn họ đều còn nhớ y.

Đồng chí tiểu P lần trước có giúp đỡ vừa thấy y lập tức kêu: “Nhan thiếu gia, đây là bạn gái anh sao?”

“Không phải, người ấy ở nhà cơ.”

“Ố ồ, ở nhà một người, bên ngoài một người, Nhan thiếu gia thực hạnh phúc.”

“Tiểu P! Nói linh tinh gì thế. Nhan thiếu gia đối xử rất tốt với bạn gái, cậu quên lần trước anh ấy tự tay làm chiếc bánh ga-tô kia tốn bao công sức sao!” Cửa hàng trưởng Mạc Phi nhớ tới đống nguyên liệu lãng phí lần trước liền đau lòng một trận.

Nhan Tử khâm chỉ cười không đáp. Nếu người kia ở nhà biết mình bị người khác nói thành bạn gái y, không biết sẽ mất tự nhiên đến mức nào.

Hai người ngồi ở góc phòng.

Nhan Tử Khâm không để ý, từ khi bọn họ vào tiệm cô nhỏ kia liền không nói lời nào.

“Muốn ăn gì?”

Mẫn Âm đang mải nghĩ ngợi, nghe y gọi thì không suy nghĩ gì đã nói, “Anh, anh Nhan, anh có thể tự tay làm tặng em một ly kem không?”

Nhan Tử Khâm híp mắt, giả bộ rất giống, “Cái đó… anh không giỏi làm mấy thứ đó.” Lừa ai nha, lừa ai nha, cái bánh lần trước làm đến mức thợ cả cũng khen ngợi.

Mẫn Âm cúi đầu, “Là em quá mức… Em muốn một chiếc vị vanilla.”

Cậu nhân viên tiểu P nghe gọi món xong liền hưng phấn rời đi.

Cô nhỏ kia vẫn chưa cởi mắt kính râm xuống, dường như từ lúc nãy đột nhiên trở nên chán nản.

Nhan Tử Khâm nghĩ một chút rồi nói: “Em đừng trách, nhân viên ở tiệm này quen anh, nói năng có chút tùy tiện.” Y cho rằng lúc nãy tiểu P nói cô là bạn gái y làm cô không vui.

“Không có gì… Anh Nhan, anh thật sự có bạn gái rồi sao…”

“À…” Nhan Tử Khâm gãi cằm, coi như là bạn gái đi.

“Hôm, hôm trước phỏng vấn là thật sao? Anh đã cầu hôn rồi?”

“Phải…” Cũng coi như vậy đi, nhân cũng đã tặng rồi.

“Sao anh có thể có bạn gái?!” Cô nhỏ kia đột nhiên thét lên chói tai, ánh mắt dưới lớp kinh râm cũng bắt đầu trở nên oán độc.

Nhan Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng gì, đã lại thấy cô dè dặt xin lỗi, “Xin, xin lỗi. Em kích động quá.”

Đúng lúc đó, tiểu P mang kem ly ra, vừa hay phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.

Nhan Tử Khâm cũng không để tâm, người tâm trạng kích động y gặp nhiều rồi, thậm chí còn có người uy hiếp y nếu kết hôn sẽ tự sát.

Mẫn Âm chọc chọc ly kem trên khay, “Anh Nhan sao không ăn?”

“Ha ha, tôi không thích đồ ngọt.”

“Vật bạn gái anh thích ăn không? Bằng không sao anh Nhan lại cực khổ làm bánh ga-tô cho cô ấy?”

“Người đó cũng không thích ăn. Lần trước là sinh nhật của người ấy.” Nhớ tới đêm đó cuối cùng cũng gạo nấu thành cơm, Nhan Tử Khâm không khỏi mỉm cười.

“Bạn gái anh thực hạnh phúc.”

Nhan Tử Khâm cũng không để ý thấy lời nói của cô gái này trở nên trôi chảy, đương nhiên cũng không để ý chiếc dĩa trong tay cô đang run rẩy dữ dội.

Y chìm trong suy nghĩ của mình nói tiếp, “Tôi cũng cảm thấy cậu ấy rất hạnh phúc!”

“Đủ rồi!”

Chỉ thấy cô gái tên Mẫn Âm kia đứng phắt dậy, khuôn mặt dưới mắt kính râm đỏ phừng phừng.

“Anh là thần! Là thần của bọn tôi! Thuộc về tất cả bọn tôi!” Mẫn Âm chỉ dĩa về phía y, cả người vì giận dữ mà run rẩy, “Anh là của tất cả bọn tôi… Sao anh có thể yêu người khác…”

Nói xong còn gào khóc.

Nhan Tử Khâm không biết làm thế nào, hóa ra người này là một fan cuồng.

Thầm chép miệng, Nhan Tử Khâm đưa tay nhẹ vỗ cô, “Cô… đừng kích động.”

“Đừng chạm vào tôi!” Mẫn Âm rống lên, “Anh bẩn rồi! Anh tầm thường rồi! Anh làm tôi quá mức thất vọng!”

Nói xong còn lấy dĩa đâm thẳng về trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện