Cuộc sống bên nhau thoái mái mà lại lâu dài, nhưng có chút trôi qua quá mau. Chớp mắt đã đến ngày lễ Thiếu nhi mùng 1/6, cũng là ngày sinh nhật thật của Tần Dật.
Lúc Tần Dật tỉnh dậy, Nhan Tử Khâm đã không còn ở nhà.
Ăn đồ sáng y để lại, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Cậu thanh niên nào kia rất hiểu biết về tình trường, rất tự giác cho rằng ai kia không ở đây là đi chuẩn bị điều bất ngờ cho mình. Thuận tay lấy điện thoại gọi cho trợ lý bảo hôm nay không tới công ty, sau đấy thư thái ở nhà xem TV chờ niềm vui bất ngờ.
Quan hệ của Tần Dật cũng không tệ, tin nhắn với email chúc phúc không ngừng được gửi tới hết bức này tới bức khác.
Có cô nàng từng có tin đồn ở Mỹ gửi mail nói, Tần anh thực đáng ghét, lâu như vậy không liên lạc gì với người ta, tốt xấu gì chúng ta cũng từng yêu nhau blablablah. Mấy trăm từ dài dằng dặc, sau cùng rốt cục nói chúc mừng sinh nhật hắn. Cô gái tên Elena, có nửa dòng máu Trung, bề ngoài dễ thương nhưng tính cách lại như con trai. Tần Dật rất hợp tính cô nàng này, từng bị cô lấy ra làm lá chắn. Cũng thật sự có thử kết giao mấy ngày, cuối cùng phát hiện ra vẫn nên làm bạn thì tốt hơn. Nhớ đến lúc đó cô nói: Tần, em cảm thấy rất ít cô gái có thể hợp ý anh, anh vẫn nên tìm một tên đàn ông đi. Bây giờ xem ra thật sự là nhìn chuẩn.
Hơn mười giờ, chuông cửa reo vang. Mở cửa ra phát hiện cư nhiên là Kỷ Mạc Ly. Tối qua lúc 0 giờ đã nhận được tin nhắn của cô, không ngờ đứa nhóc này còn trốn học chạy tới đây, hơn nữa còn đi có một mình.
“Bách Thần đâu?”
“Anh Tử Khâm đâu anh?”
Hai người đồng thời lên tiếng hỏi, cũng đồng thời bật cười. Câu hỏi này thật rất khóe léo. Cậu ta là người nào của cô, y lại là người như thế nào của hắn, đối chiếu vai vế, bạn hiểu mà.
“Gần đây bên trường rất bận, có điều… anh ấy cũng không biết em trộm trốn đi đâu. Hì hì.”
Tần Dật chọc trán cô, “Em cũng không sợ cậu ta lo lắng hả.”
Kỷ Mạc Ly đầy hàm ý nói, “Anh Tử Khâm cũng không báo gì đã rời đi, anh lo lắng sao?”
“Anh lo cho anh ta làm gì.”
Sau đó hai người lại cười.
Vì đôi bên đã quá hiểu nhau nên muốn làm gì không cần báo trước. Giữ người yêu để cho đối phương tự do và không gian vửa đủ, đó là tôn trọng, cũng là tin cậy.
Cơm trưa ăn cùng Kỷ Mạc Ly, đơn giản mà ấm áp, rất giống một đoạn thời gian chưa vướng bận gì lúc trước.
Có chút hạnh phúc có thể thu hoạch, có chút hạnh phúc có thể thu về. Cứ như vậy là đã viên mãn.
Thực ra Nhan Tử Khâm đi tới cô nhi viện. Ngày lễ thiếu nhi 1/6 mỗi năm y đều sẽ mang chút quà đến cho mấy đứa nhỏ ở đó. Đương nhiên không phải để ra vẻ, viện trưởng với mấy đứa nhỏ kia chỉ biết y họ Nhan, là người tốt.
Sau đó ở nguyên ngày trong tiệm bánh Murphy, lãng phí biết bao đồ tốt của người ta, cuối cùng cũng làm ra một thành phẩm tương đối thỏa mãn.
Năm giờ hơn về nhà, trong nhà cư nhiên không có ai. Lúc này mới gọi điện, biết hắn đi tiễn Kỷ Mạc Ly.
Sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Khi Tần Dật quay về nhìn thấy một bàn đầy món ngon, Tần La Phu còn cài hoa, không nhịn được mà bật cười. Nến, rượu vang, càng dung tục lại càng tình cảm. Rõ ràng biết sẽ thế này, cái dạng bất ngờ không được tính là bất ngờ này vẫn khiến hắn hạnh phúc.
Hình dạng bánh sinh nhật rất đơn giản, màu cam, nghe nói đó là màu của lễ cưới. Hoa văn rất tinh tế, có thể nhìn ra là hình hoa hướng dương. Nổi bật nhất là mấy chữ được viết bằng socola: Mong ta như sao người như trăng.
Sau khi thổi tắt nến trên bánh sinh nhật, Nhan Tử Khâm lại châm sáng giá nến bên cạnh, hỏi Tần Dật vừa rồi ước điều gì.
Ánh mắt Tần Dật sáng bừng, chỉ vào chiếc bánh sinh nhật nói: “Đây cũng là điều ước của em.”
Thực ra hai người đều không thích ăn ngọt.
Nhan Tử Khâm cắt một miếng bánh cho hắn, sau đó lấy tay nâng cằm, yên tĩnh nhìn, không nói gì.
Nghe thấy hắn kêu “ái” một tiếng, cuối cùng không nhịn được mà cong khóe miệng.
Tần Dật phun ra hai chiếc nhẫn từ trong miệng.
Rõ ràng rất dung tục, lại thực rất lãng mạn.
Nhan Tử Khâm cầm qua lấy nước rửa sạch, sau đó lôi ra một dây vòng, xuyên qua một trong hai chiếc nhẫn, đeo lên cổ Tần Dật.
“Đeo lên tay sợ sẽ ảnh hưởng không tốt tới em.”
Sau đó đưa chiếc còn lại cho hắn, vươn ngón nhẫn bên tay phải ra nói: “Đeo vào cho anh.”
Tần Dật làm theo, sau đó nhào qua cắn lấy môi y.
Ánh nến lay động, mờ mờ ảo ảo, ngày đẹp cảnh vui bình yên vô cùng.
Xin hãy xem nhẹ con cún đang rên rỉ ở góc tường.
Lúc Tần Dật tỉnh dậy, Nhan Tử Khâm đã không còn ở nhà.
Ăn đồ sáng y để lại, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Cậu thanh niên nào kia rất hiểu biết về tình trường, rất tự giác cho rằng ai kia không ở đây là đi chuẩn bị điều bất ngờ cho mình. Thuận tay lấy điện thoại gọi cho trợ lý bảo hôm nay không tới công ty, sau đấy thư thái ở nhà xem TV chờ niềm vui bất ngờ.
Quan hệ của Tần Dật cũng không tệ, tin nhắn với email chúc phúc không ngừng được gửi tới hết bức này tới bức khác.
Có cô nàng từng có tin đồn ở Mỹ gửi mail nói, Tần anh thực đáng ghét, lâu như vậy không liên lạc gì với người ta, tốt xấu gì chúng ta cũng từng yêu nhau blablablah. Mấy trăm từ dài dằng dặc, sau cùng rốt cục nói chúc mừng sinh nhật hắn. Cô gái tên Elena, có nửa dòng máu Trung, bề ngoài dễ thương nhưng tính cách lại như con trai. Tần Dật rất hợp tính cô nàng này, từng bị cô lấy ra làm lá chắn. Cũng thật sự có thử kết giao mấy ngày, cuối cùng phát hiện ra vẫn nên làm bạn thì tốt hơn. Nhớ đến lúc đó cô nói: Tần, em cảm thấy rất ít cô gái có thể hợp ý anh, anh vẫn nên tìm một tên đàn ông đi. Bây giờ xem ra thật sự là nhìn chuẩn.
Hơn mười giờ, chuông cửa reo vang. Mở cửa ra phát hiện cư nhiên là Kỷ Mạc Ly. Tối qua lúc 0 giờ đã nhận được tin nhắn của cô, không ngờ đứa nhóc này còn trốn học chạy tới đây, hơn nữa còn đi có một mình.
“Bách Thần đâu?”
“Anh Tử Khâm đâu anh?”
Hai người đồng thời lên tiếng hỏi, cũng đồng thời bật cười. Câu hỏi này thật rất khóe léo. Cậu ta là người nào của cô, y lại là người như thế nào của hắn, đối chiếu vai vế, bạn hiểu mà.
“Gần đây bên trường rất bận, có điều… anh ấy cũng không biết em trộm trốn đi đâu. Hì hì.”
Tần Dật chọc trán cô, “Em cũng không sợ cậu ta lo lắng hả.”
Kỷ Mạc Ly đầy hàm ý nói, “Anh Tử Khâm cũng không báo gì đã rời đi, anh lo lắng sao?”
“Anh lo cho anh ta làm gì.”
Sau đó hai người lại cười.
Vì đôi bên đã quá hiểu nhau nên muốn làm gì không cần báo trước. Giữ người yêu để cho đối phương tự do và không gian vửa đủ, đó là tôn trọng, cũng là tin cậy.
Cơm trưa ăn cùng Kỷ Mạc Ly, đơn giản mà ấm áp, rất giống một đoạn thời gian chưa vướng bận gì lúc trước.
Có chút hạnh phúc có thể thu hoạch, có chút hạnh phúc có thể thu về. Cứ như vậy là đã viên mãn.
Thực ra Nhan Tử Khâm đi tới cô nhi viện. Ngày lễ thiếu nhi 1/6 mỗi năm y đều sẽ mang chút quà đến cho mấy đứa nhỏ ở đó. Đương nhiên không phải để ra vẻ, viện trưởng với mấy đứa nhỏ kia chỉ biết y họ Nhan, là người tốt.
Sau đó ở nguyên ngày trong tiệm bánh Murphy, lãng phí biết bao đồ tốt của người ta, cuối cùng cũng làm ra một thành phẩm tương đối thỏa mãn.
Năm giờ hơn về nhà, trong nhà cư nhiên không có ai. Lúc này mới gọi điện, biết hắn đi tiễn Kỷ Mạc Ly.
Sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Khi Tần Dật quay về nhìn thấy một bàn đầy món ngon, Tần La Phu còn cài hoa, không nhịn được mà bật cười. Nến, rượu vang, càng dung tục lại càng tình cảm. Rõ ràng biết sẽ thế này, cái dạng bất ngờ không được tính là bất ngờ này vẫn khiến hắn hạnh phúc.
Hình dạng bánh sinh nhật rất đơn giản, màu cam, nghe nói đó là màu của lễ cưới. Hoa văn rất tinh tế, có thể nhìn ra là hình hoa hướng dương. Nổi bật nhất là mấy chữ được viết bằng socola: Mong ta như sao người như trăng.
Sau khi thổi tắt nến trên bánh sinh nhật, Nhan Tử Khâm lại châm sáng giá nến bên cạnh, hỏi Tần Dật vừa rồi ước điều gì.
Ánh mắt Tần Dật sáng bừng, chỉ vào chiếc bánh sinh nhật nói: “Đây cũng là điều ước của em.”
Thực ra hai người đều không thích ăn ngọt.
Nhan Tử Khâm cắt một miếng bánh cho hắn, sau đó lấy tay nâng cằm, yên tĩnh nhìn, không nói gì.
Nghe thấy hắn kêu “ái” một tiếng, cuối cùng không nhịn được mà cong khóe miệng.
Tần Dật phun ra hai chiếc nhẫn từ trong miệng.
Rõ ràng rất dung tục, lại thực rất lãng mạn.
Nhan Tử Khâm cầm qua lấy nước rửa sạch, sau đó lôi ra một dây vòng, xuyên qua một trong hai chiếc nhẫn, đeo lên cổ Tần Dật.
“Đeo lên tay sợ sẽ ảnh hưởng không tốt tới em.”
Sau đó đưa chiếc còn lại cho hắn, vươn ngón nhẫn bên tay phải ra nói: “Đeo vào cho anh.”
Tần Dật làm theo, sau đó nhào qua cắn lấy môi y.
Ánh nến lay động, mờ mờ ảo ảo, ngày đẹp cảnh vui bình yên vô cùng.
Xin hãy xem nhẹ con cún đang rên rỉ ở góc tường.
Danh sách chương