Xuyên qua cửa sổ bị mưa xối ướt, mơ hồ có thể thấy được ánh đèn vụt tắt nơi phố xa.
Đường Chung tắm rất nhanh, vừa mới bước vào không lâu đã mang cái đầu ướt nhẹp đi ra, vội vàng đẩy Doãn Kham vào trong phòng tắm: “Tắm đi tắm đi, vẫn còn đang nóng đấy.”
Tới cửa, Doãn Kham trở tay kéo cậu vào chung.
Kéo cửa đóng lại, hơi nước bên trong mịt mù bốc lên, nhìn khuôn mặt mơ hồ của đối phương, không ai cam lòng rời mắt trước, cứ như họ đã chờ đợi thật lâu mới có can đảm nhìn thẳng vào người kia, thẳng thắn bày tỏ nỗi thương nhớ cùng tình yêu trong lòng.
Cuối cùng Đường Chung vẫn lo Doãn Kham bị cảm lạnh, nói với anh: “Được rồi, anh đi tắm đi. Em ở đây với anh, được không?”
Ở cạnh một hồi lại biến thành hai người tắm chung.
Trong bồn chứa đầy nước nóng, Đường Chung nằm trong ngực Doãn Kham như trước đây, sau lưng kề sát ngực anh, như có như không rẽ nước nghịch ngợm.
Lúc bàn tay rộng lớn di chuyển trên cơ thể, Đường Chung cho là anh muốn làm, điều chỉnh tư thế, chống tay sang hai bên mép bồn nhấc mông lên, vừa nhấc lên hai tấc đã bị người phía sau chặn ngang ấn về.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Doãn Kham không khác lúc đứng trong cơn mưa là bao, trầm thấp như đang đè nén tâm trạng, “Đừng nhúc nhích, cứ để vậy, để anh ôm một lát.”
Đường Chung rất nghe lời Doãn Kham, đến tận khi được lau khô ôm lên giường, chăn nhung bao lấy cơ thể vẫn còn tản ra hơi nóng, cậu đều không động đậy.
Doãn Kham nghiêng người nằm bên cạnh cậu, một cánh tay vòng trên eo cậu, vừa là động tác chiếm hữu, cũng là tư thế bảo vệ.
Nhắm mắt thật lâu, thật sự không ngủ được, Đường Chung rung mi nâng mí mắt lên, thoáng nghiêng đầu qua: “Anh không ngủ à?”
Doãn Kham nhìn cậu: “Em ngủ đi.”
“Trước khi anh về em đã ngủ rồi.” Đường Chung mềm giọng nói, “Bây giờ không buồn ngủ nữa.”
Vừa mới hơi mất tập trung, hai bên lại chìm vào im lặng kéo dài. Xung quanh tối om, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng không nghe thấy, trong trời đất dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đường Chung bỗng nhiên lại bắt đầu căng thẳng. Cậu không biết Doãn Kham đã biết được bao nhiêu, không dám nhắc tới cũng không dám hỏi, thậm chí nghĩ rằng cứ vậy mà vờ như không thấy, để nó yên lặng bị vùi lấp vào tháng năm.
Nhưng Doãn Kham lại không cho cậu cơ hội này.
Qua mấy phút giằng co, rốt cuộc Doãn Kham cũng hỏi: “Vì sao không nói cho anh?”
Khóe miệng Đường Chung giật giật, sau đó rũ mắt như đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Thật ra không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện nói thẳng ra.
Dựa dẫm vào alpha là bản năng của omega, mặc dù từ nhỏ Đường Chung đã là một omega độc lập tự chủ cũng khát vọng có một người thông minh, mạnh mẽ hơn mình, để khi cậu té ngã sẽ đỡ cậu dậy, lúc cậu bị thương sẽ an ủi cậu.
Một người như bị thời gian kéo ngược, đặc biệt là có cơ thể luôn phải chịu đựng sự dằn vặt của ốm đau bệnh tật, bất kể là tỉnh hay mê, Đường Chung vẫn luôn nhớ về Doãn Kham.
Muốn nói cho anh biết những câu nói lúc chia tay kia đều là giả, muốn kéo tay hỏi anh còn giận không, càng muốn ôm anh hơn, nói cho anh biết em vẫn yêu anh, từng ngày từng đêm, từng giây từng phút.
Thời gian không những không thể mài hết một phần nỗi nhớ, trái lại còn như tuyết mịn chồng chất thành từng mảng dày trong lòng, trời càng lạnh, tuyết lại càng thêm sâu.
Mỗi khi lật lịch xem ngày, đếm quãng thời gian phải chia xa nhau, cửa sổ thủy tinh che giấu hồi ức như có người đến lau chùi, những hình ảnh ngọt ngào hay đắng chát trước đây vẫn rõ ràng như vậy.
Sân thể dục buổi sáng vương đầy ánh nắng, tiếng đàn piano du dương trong phòng âm nhạc, mẩu giấy nhỏ truyền nhau cách mấy cái bàn, vòng quay ngựa gỗ lấp lánh đèn màu, gió nhẹ mùa hạ lướt nhẹ qua mặt, phần kem ngọt ngào và kẹo hồ lô, còn có những lần ngửa mặt chờ đợi một nụ hôn…
Mỗi một ký ức cậu đều cẩn thận nâng niu, mà tim cậu tỉ mỉ bẻ chúng thành từng mảnh, cắt thành từng tấm, cất giữ vào mỗi góc, lúc nhớ sẽ lấy ra ngắm, như vậy sẽ không đau nữa, cũng không biết sợ.
Cũng may hồi ức mà Doãn Kham tặng đủ nhiều, cậu cũng không tham lam, những thứ này đã đủ cho cậu chống đỡ rất lâu, không chừng còn lâu hơn cả cậu suy đoán.
Cánh tay thuận theo góc chăn duỗi ra, ngón tay dài mảnh chạm vào mặt Doãn Kham, mang đến cảm xúc ấm áp mà chân thật cho Đường Chung.
Cậu chầm chậm nói: “Sao em phải nói cho anh biết?”
Trong con ngươi màu hổ phách chợt lóe lên một tia mù mịt, Doãn Kham nói: “Em sợ anh không tin em.”
Câu nghi vấn trần thuật khiến Đường Chung hơi bối rối, cậu mở mắt ra: “Không phải, chỉ là em cảm thấy không cần thiết…”
Lời còn chưa dứt, cơ thể đột nhiên bị người kia ngồi lên đè xuống. Tay trái Doãn Kham chống bên người cậu, tay phải nắm cằm ép cậu nhìn thẳng vào mình, như là sợ cậu kiếm cớ lừa gạt mình, gằn từng chữ hỏi: “Em không nói, dựa vào đâu mà cảm thấy anh sẽ không tin?”
Lực tay của Doãn Kham vừa phải, dù bị nắm cằm cũng chẳng hề đau. Nhưng mà không biết vì sao, thấy khuôn mặt nhẫn nhịn của Doãn Kham, trái tim Đường Chung lại như bị nhéo một cái.
Đây là cảnh tượng cậu không muốn đối mặt nhất, nhưng đáng tiếc che giấu lâu như vậy, những chân tướng ghê tởm ngày đó vẫn bị lôi ra ánh sáng.
“Em không muốn nói, vì sao em phải nói?” Cuống họng Đường Chung lạnh lẽo, cứ như bị ép đến mức không thể đưa ra câu trả lời, “Là em tự nguyện, em có thể gánh chịu, cũng không cảm thấy khổ cực, nói ra ngoại trừ mang lại tức giận và đau khổ cho anh, còn có thể được gì nữa?”
Qua từng câu của cậu, sự ngột ngạt trong con ngươi của Doãn Kham như thoát khỏi trói buộc mà ùa ra, ngoại trừ đau khổ, thứ nhiều hơn chính là hối hận. Hận mình lúc đó không hỏi thêm vài câu, hận mình lúc đó chỉ có sự tin tưởng trông thì kiên cố, thực tế đâm một nhát lập tức vỡ tan.
Nuốt khan một cái, điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn, giọng nói Đường Chung khàn khàn: “Đúng vậy, em sợ anh không tin đấy. Loại chuyện đó, loại chuyện xấu xa kia sao có thể nói ra được? Em cho là, cho là chịu đựng rồi sẽ không sao, sẽ không mang thêm đau khổ, em chỉ muốn… chỉ muốn được ở cạnh anh mà thôi.”
Chỉ một nguyện vọng đơn giản như vậy, cậu đã phải trả một cái giá thật lớn, khiến cho mình chịu thương tích đầy người, cũng khiến lòng Doãn Kham như bị dao cắt phải, máu chảy ồ ạt.
Tin tức tố alpha tản ra lại không thể giải phóng thương tổn cùng thù hận trong lòng Doãn Kham, bàn tay siết cằm Đường Chung như thoát lực mà buông ra.
“Phải nói cho anh.” Doãn Kham nói xong, máy móc lặp lại một lần, “Em phải nói cho anh.”
Một giọt chất lỏng ấm nóng bỗng rơi xuống, nện trên gò má Đường Chung.
Cậu đột nhiên mở to mắt, xác nhận giọt nước mắt này đến từ Doãn Kham, trái tim Đường Chung như bị bóp chặt, lần nữa đau đớn khôn nguôi.
Cậu đã từng thấy Doãn Kham tức giận, cũng đã thấy Doãn Kham yếu đuối, nhưng đây là lần đầu cậu thấy sự tuyệt vọng đến từ alpha mạnh mẽ không gì không làm được, còn có nước mắt đau đớn đang chảy ra.
Nâng tay lên, lần thứ hai chạm vào khuôn mặt anh tuấn của alpha, ngón tay xoa vào khóe mắt ướt át, Đường Chung hít sâu một hơi, khó khăn nở nụ cười: “Không, em không nên nói cho anh. Lúc anh còn ở thành phố N vẫn luôn lạnh lùng tự xa cách mình, em biết anh rất cô độc. Con người đều như vậy, bề ngoài càng lạnh nhạt, bên trong lại càng để ý. Ít nhất bọn họ yêu anh, anh cũng cần đến bọn họ.”
“Bọn họ” là chỉ người thân của Doãn Kham.
Đường Chung tình nguyện bị anh hận cũng không muốn Doãn Kham rơi vào thế khó, càng không muốn Doãn Kham đoạn tuyệt với bọn họ, mất đi sự che chở của người thân, không ai hiểu rõ cảm giác không nơi nương tựa hơn cậu.
Cậu sắp xếp tất cả kế hoạch thay Doãn Kham, vì anh đánh tan gánh nặng trong lòng, để cho anh được người nhà coi trọng, trải con đường tiền đồ bằng phẳng, không bị bất cứ ai liên lụy đến cuộc sống thoải mái, lại không hề cân nhắc đến mình.
Chỉ một câu “Em sẽ đối xử tốt với anh” cất giấu trong lòng, cậu đã để lại tất cả những gì tốt nhất cho Doãn Kham, dùng đôi vai gầy gánh vác mọi thứ.
Dù vậy Doãn Kham vẫn giận dữ mà nhịn không nổi. Anh giận Đường Chung không hỏi mình đã tự lên kế hoạch, nhưng không thể phủ nhận nếu lúc đó mình biết, không chừng sẽ khiến cho tình huống bết bát hơn, thậm chí tạo thành cục diện không thể cứu vãn.
Sự hi sinh này quá to lớn, Doãn Kham tình nguyện đổi thành mình chịu đựng, còn hơn tốt hơn khoảnh khắc xé lòng khi biết được sự thật kia, cùng với sự đau lòng ngập đầu.
Lại một giọt lệ rơi ra khỏi mắt, đập trên mặt rồi lăn xuống ngực. Làn da như bị đốt mất một lỗ, Đường Chung vội ngẩng mặt lên ôm Doãn Kham: “Đừng khóc, đừng khóc.”
Cậu muốn dùng sự thân cận của cơ thể để dừng nỗi bi thương của alpha, lại quên mất tâm trạng sẽ lây nhiễm, lỗ tai dán vào gò má căng chặt vì nghiến răng của Doãn Kham, cổ họng Đường Chung nghẹn ngào, viền mắt nóng lên, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở, “Đã qua, đã qua cả rồi, đừng buồn nữa, được không?”
Thực ra Doãn Kham cũng không biết mình đang khóc, giờ khắc này từng hơi thở đi qua xoang mũi đều là cách anh phát tiết tình cảm.
Anh không thể chịu đựng bất kỳ sự mất mát nào nữa.
Omega xinh đẹp mềm mại ôm chặt anh, cảm nhận dưới cơ thể gầy yếu là dòng máu kiên cường chảy, đôi mắt Doãn Kham khép hờ, nói qua hơi thở hỗn loạn: “Anh cần em… Anh chỉ cần em thôi.”
Hai ngày sau giao thừa, đầu đường cuối phố thủ đô treo đèn kết hoa, khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí vui mừng của ngày tết.
Trực ca cuối cùng của năm cũ, Doãn Kham thay quần áo, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Đường Chung, nói sẽ trở lại ngay.
Lúc đi thang máy xuống gặp được y tá Giang Dao, cô gái đó tránh mặt anh một khoảng thời gian, hôm nay không co cẳng bỏ chạy mà ôm bảng ghi chép, mất tự nhiên nhìn chằm chằm vào mặt tường: “Hôm nay bác sĩ Doãn làm ca đêm à?”
Ca đêm là từ mười hai giờ ngày kế đến tám giờ sáng, đúng lúc trúng dịp giao thừa và mùng một đầu năm, những bác sĩ hay y tá được phân làm ca này ôm đầu khóc than vài lần.
Doãn Kham lại không hề để ý: “Đúng vậy.”
“Lát nữa nhóm trực đêm của chúng ta sẽ nấu nước luộc sủi cảo.” Giang Dao xoay người chỉ vào phòng nghỉ dưới tầng một, “Nếu như bác sĩ Doãn rảnh rỗi thì có thể đến ăn tết với mọi người.”
Lời mời đến từ đồng nghiệp thường không có lý nào lại từ chối, Doãn Kham nói: “Có thời gian tôi sẽ đi.”
Lúc đang sắp đi, lại nghe Giang Dao nói: “Nếu như, tôi nói nếu như có người nhà, có thể dẫn theo cùng, ăn tết mà, ồn ào chút mới vui.”
Doãn Kham hơi kinh ngạc, khuôn mặt tức thì buông lơi, gật đầu nói: “Được.”
Ra khỏi bệnh viện rồi, đầu tiên là lái xe về biệt thự nhà họ Doãn.
Tới cửa được quản gia mời vào phòng, Doãn Chính Tắc ngồi trên ghế sofa thấy anh đến, đầu tiên là bất ngờ, sau đó thả báo xuống, cười hiền đứng dậy nghênh đón anh: “Em của con ra ngoài đón giao thừa rồi, còn tưởng con cũng không về.” Nói xong quay lại dặn dò quản gia, “Mau xuống bếp nấu thêm vài món.”
Quản gia vừa đáp lời xoay người, Doãn Kham nói: “Không cần, tôi sẽ đi ngay.”
Không đợi Doãn Chính Tắc kịp phản ứng, Doãn Kham tiến lên, móc một tấm thẻ ngân hàng ra khỏi túi đặt lên bàn: “Thẻ mà cha đưa lúc đến thành phố N, tiền trong thẻ không thiếu một xu, phiền ông chuyển cho ông ta giúp tôi.”
Doãn Chính Tắc ngẩn ra một lúc lâu mới hiểu ý anh là gì, khuôn mặt dần trở nên tức giận: “Con muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà mình sao? Chỉ vì một omega dưới đáy xã hội?”
Doãn Kham nhíu mày. Anh không thích nghe những người không biết gì đi định nghĩa về Đường Chung, nhưng dù sao anh cũng hiểu tư tưởng của người thời trước đã bén rễ ăn sâu vào đầu, đặc biệt là loại mắt cao hơn đầu như Doãn Chính Tắc.
Anh chưa bao giờ cố gắng thay đổi ý nghĩ của bọn họ, anh chỉ thuận theo ý mình, chỉ cần không thẹn với lương tâm.
Thấy anh không nói gì, Doãn Chính Tắc cười nói: “Con còn trẻ, bây giờ bị cậu ta mê hoặc đến mức điên đảo, về sau sẽ biết còn có nhiều thứ tốt đẹp hơn đang chờ con.”
Vốn định tiếp tục dùng sự im lặng thay cho câu trả lời, nhưng Doãn Kham bị lời nói của người ngồi trên cao kia chọc cho khó chịu.
Có lẽ là xuất phát từ sự không cam lòng của alpha, anh thay đổi chủ ý, nói: “Em ấy là omega của tôi.” Dừng lại một lát, bổ sung thêm một câu, “Tôi vĩnh viễn say mê em ấy.”
Lời này đối với Doãn Chính Tắc chỉ đơn giản là dùng hai chữ “ấu trĩ” để hình dung. Ông ta cười khẩy một tiếng: “Yêu đương nhăng nhít với tiền đồ cái nào quan trọng hơn, con là alpha thì phải biết rõ. Bây giờ con không nghe lời ông nội, tương lai chắc chắn sẽ hối hận.”
Nhớ tới việc ông ta dùng chữ “hối hận” này để uy hiếp Đường Chung, khiến cho cậu đau khổ nhiều như vậy, Doãn Kham lười phản bác, xoay người rời đi.
Doãn Chính Tắc như cuống lên, nếu dùng tư cách của trưởng bối anh sẽ bỏ đi ngay, không thể làm gì khác hơn là chịu lui một bước: “Cứ coi như con giận ông nội đi, ít nhất cũng phải biết sự thật trước đã. Tám năm trước, ông nội cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra như vậy.”
Bước chân của Doãn Kham dừng lại. Chuyện liên quan đến Đường Chung, dù vô cùng xấu xí, anh cũng sẽ không bỏ qua.
“Ông gọi mấy alpha kia đến chỉ để hù dọa nó, ai mà ngờ được bọn nó sẽ nổi ý xấu chứ?” Ông ta thấy Doãn Kham dừng lại, cho là anh đang dao động, Doãn Chính Tắc nhân dịp rèn sắt lúc còn nóng nói, “Nó tự cào tuyến thể ra, không ai ép nó cả. Lúc đó nhận được tin rồi ông lập tức liên lạc với nó, định bồi thường cho nó một ít, mà cậu ta thì hay rồi, biến mất không thấy tăm hơi đâu, tình huống như vậy, dù là ai cũng bất lực thôi.”
Nghe thì như khẩn thiết, thật ra là tùy ý nói một câu là đã phủi sạch trách nhiệm.
Doãn Chính Tắc thở dài: “Ngồi ở vị trí này, còn rất nhiều chuyện không thể theo ý mình. Nếu chỉ có chuyện này, ông vẫn nên xin lỗi con, tuy rằng không biết cậu ta nói gì với con, nhưng lỗi của ông ông nhận, Tiểu Kham, con thông minh như vậy cũng nên suy nghĩ chút, lẽ nào trong chuyện này cậu ta hoàn toàn vô tội, không hề sai ư? Bây giờ đột nhiên cậu ta nhắc lại chuyện cũ, con đã từng nghĩ đến nguyên nhân chưa?”
Doãn Kham đứng im một chỗ, khóe miệng rốt cuộc cũng nở một nụ cười đầy châm biếm.
Ai cũng nói anh thông minh, nhưng anh lại cảm thấy mình ngu xuẩn tới cùng cực, sao có thể không nhận ra tình yêu của Đường Chung là thật hay giả, nói mấy câu đã khiến anh rối loạn, tin những lời trái lương tâm đó.
Anh xoay người, không nhanh không chậm quay về phòng khách.
Doãn Chính Tắc cho là anh đã bị thuyết phục, trên mặt để lộ chút vui mừng, ai ngờ Doãn Kham đi tới trước mặt ông, móc chìa khóa xe từ trong túi ra thả xuống, kể cả miếng ngọc anh đã đeo trên người rất nhiều năm.
Xe là quà tốt nghiệp Doãn Chính Tắc tặng anh, ngọc cũng là đồ của nhà họ Doãn tặng mình.
“Ban nãy quên mất.” Doãn Kham bình thản nói, “Tôi không lái chiếc xe đỗ bên ngoài nữa, chìa khóa ở đây, phí hao tổn trong quá trình sử dụng sẽ đổi thành tiền mặt tương ứng chuyển vào trong thẻ.”
Doãn Chính Tắc thoáng cái chết lặng, đặc biệt là khi nhìn thấy miếng ngọc tổ truyền: “Ý, ý con là sao?”
Thả đồ xuống đứng thẳng người, Doãn Kham nhìn “người thân” mà anh luôn cảm thấy xa lạ, nghĩ đến sự nỗ lực che giấu không cho anh biết khuôn mặt thật thuộc về họ của Đường Chung, chỉ cảm thấy đau thấu tận xương.
Đi tới cửa, Doãn Kham hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo của thời tiết cuối đông, nói: “Sai lầm duy nhất của em ấy, chính là trước đây đã chọn tôi.”
Nói xong, anh nhanh chân bỏ đi không chút lưu luyến.
Tác giả có lời muốn nói: Còn chuyện chưa kể, chứ không phải quên kể.
*****************
Lảm nhảm: Nghiệp tới cản không kịp =))))
Đường Chung tắm rất nhanh, vừa mới bước vào không lâu đã mang cái đầu ướt nhẹp đi ra, vội vàng đẩy Doãn Kham vào trong phòng tắm: “Tắm đi tắm đi, vẫn còn đang nóng đấy.”
Tới cửa, Doãn Kham trở tay kéo cậu vào chung.
Kéo cửa đóng lại, hơi nước bên trong mịt mù bốc lên, nhìn khuôn mặt mơ hồ của đối phương, không ai cam lòng rời mắt trước, cứ như họ đã chờ đợi thật lâu mới có can đảm nhìn thẳng vào người kia, thẳng thắn bày tỏ nỗi thương nhớ cùng tình yêu trong lòng.
Cuối cùng Đường Chung vẫn lo Doãn Kham bị cảm lạnh, nói với anh: “Được rồi, anh đi tắm đi. Em ở đây với anh, được không?”
Ở cạnh một hồi lại biến thành hai người tắm chung.
Trong bồn chứa đầy nước nóng, Đường Chung nằm trong ngực Doãn Kham như trước đây, sau lưng kề sát ngực anh, như có như không rẽ nước nghịch ngợm.
Lúc bàn tay rộng lớn di chuyển trên cơ thể, Đường Chung cho là anh muốn làm, điều chỉnh tư thế, chống tay sang hai bên mép bồn nhấc mông lên, vừa nhấc lên hai tấc đã bị người phía sau chặn ngang ấn về.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Doãn Kham không khác lúc đứng trong cơn mưa là bao, trầm thấp như đang đè nén tâm trạng, “Đừng nhúc nhích, cứ để vậy, để anh ôm một lát.”
Đường Chung rất nghe lời Doãn Kham, đến tận khi được lau khô ôm lên giường, chăn nhung bao lấy cơ thể vẫn còn tản ra hơi nóng, cậu đều không động đậy.
Doãn Kham nghiêng người nằm bên cạnh cậu, một cánh tay vòng trên eo cậu, vừa là động tác chiếm hữu, cũng là tư thế bảo vệ.
Nhắm mắt thật lâu, thật sự không ngủ được, Đường Chung rung mi nâng mí mắt lên, thoáng nghiêng đầu qua: “Anh không ngủ à?”
Doãn Kham nhìn cậu: “Em ngủ đi.”
“Trước khi anh về em đã ngủ rồi.” Đường Chung mềm giọng nói, “Bây giờ không buồn ngủ nữa.”
Vừa mới hơi mất tập trung, hai bên lại chìm vào im lặng kéo dài. Xung quanh tối om, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng không nghe thấy, trong trời đất dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đường Chung bỗng nhiên lại bắt đầu căng thẳng. Cậu không biết Doãn Kham đã biết được bao nhiêu, không dám nhắc tới cũng không dám hỏi, thậm chí nghĩ rằng cứ vậy mà vờ như không thấy, để nó yên lặng bị vùi lấp vào tháng năm.
Nhưng Doãn Kham lại không cho cậu cơ hội này.
Qua mấy phút giằng co, rốt cuộc Doãn Kham cũng hỏi: “Vì sao không nói cho anh?”
Khóe miệng Đường Chung giật giật, sau đó rũ mắt như đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Thật ra không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện nói thẳng ra.
Dựa dẫm vào alpha là bản năng của omega, mặc dù từ nhỏ Đường Chung đã là một omega độc lập tự chủ cũng khát vọng có một người thông minh, mạnh mẽ hơn mình, để khi cậu té ngã sẽ đỡ cậu dậy, lúc cậu bị thương sẽ an ủi cậu.
Một người như bị thời gian kéo ngược, đặc biệt là có cơ thể luôn phải chịu đựng sự dằn vặt của ốm đau bệnh tật, bất kể là tỉnh hay mê, Đường Chung vẫn luôn nhớ về Doãn Kham.
Muốn nói cho anh biết những câu nói lúc chia tay kia đều là giả, muốn kéo tay hỏi anh còn giận không, càng muốn ôm anh hơn, nói cho anh biết em vẫn yêu anh, từng ngày từng đêm, từng giây từng phút.
Thời gian không những không thể mài hết một phần nỗi nhớ, trái lại còn như tuyết mịn chồng chất thành từng mảng dày trong lòng, trời càng lạnh, tuyết lại càng thêm sâu.
Mỗi khi lật lịch xem ngày, đếm quãng thời gian phải chia xa nhau, cửa sổ thủy tinh che giấu hồi ức như có người đến lau chùi, những hình ảnh ngọt ngào hay đắng chát trước đây vẫn rõ ràng như vậy.
Sân thể dục buổi sáng vương đầy ánh nắng, tiếng đàn piano du dương trong phòng âm nhạc, mẩu giấy nhỏ truyền nhau cách mấy cái bàn, vòng quay ngựa gỗ lấp lánh đèn màu, gió nhẹ mùa hạ lướt nhẹ qua mặt, phần kem ngọt ngào và kẹo hồ lô, còn có những lần ngửa mặt chờ đợi một nụ hôn…
Mỗi một ký ức cậu đều cẩn thận nâng niu, mà tim cậu tỉ mỉ bẻ chúng thành từng mảnh, cắt thành từng tấm, cất giữ vào mỗi góc, lúc nhớ sẽ lấy ra ngắm, như vậy sẽ không đau nữa, cũng không biết sợ.
Cũng may hồi ức mà Doãn Kham tặng đủ nhiều, cậu cũng không tham lam, những thứ này đã đủ cho cậu chống đỡ rất lâu, không chừng còn lâu hơn cả cậu suy đoán.
Cánh tay thuận theo góc chăn duỗi ra, ngón tay dài mảnh chạm vào mặt Doãn Kham, mang đến cảm xúc ấm áp mà chân thật cho Đường Chung.
Cậu chầm chậm nói: “Sao em phải nói cho anh biết?”
Trong con ngươi màu hổ phách chợt lóe lên một tia mù mịt, Doãn Kham nói: “Em sợ anh không tin em.”
Câu nghi vấn trần thuật khiến Đường Chung hơi bối rối, cậu mở mắt ra: “Không phải, chỉ là em cảm thấy không cần thiết…”
Lời còn chưa dứt, cơ thể đột nhiên bị người kia ngồi lên đè xuống. Tay trái Doãn Kham chống bên người cậu, tay phải nắm cằm ép cậu nhìn thẳng vào mình, như là sợ cậu kiếm cớ lừa gạt mình, gằn từng chữ hỏi: “Em không nói, dựa vào đâu mà cảm thấy anh sẽ không tin?”
Lực tay của Doãn Kham vừa phải, dù bị nắm cằm cũng chẳng hề đau. Nhưng mà không biết vì sao, thấy khuôn mặt nhẫn nhịn của Doãn Kham, trái tim Đường Chung lại như bị nhéo một cái.
Đây là cảnh tượng cậu không muốn đối mặt nhất, nhưng đáng tiếc che giấu lâu như vậy, những chân tướng ghê tởm ngày đó vẫn bị lôi ra ánh sáng.
“Em không muốn nói, vì sao em phải nói?” Cuống họng Đường Chung lạnh lẽo, cứ như bị ép đến mức không thể đưa ra câu trả lời, “Là em tự nguyện, em có thể gánh chịu, cũng không cảm thấy khổ cực, nói ra ngoại trừ mang lại tức giận và đau khổ cho anh, còn có thể được gì nữa?”
Qua từng câu của cậu, sự ngột ngạt trong con ngươi của Doãn Kham như thoát khỏi trói buộc mà ùa ra, ngoại trừ đau khổ, thứ nhiều hơn chính là hối hận. Hận mình lúc đó không hỏi thêm vài câu, hận mình lúc đó chỉ có sự tin tưởng trông thì kiên cố, thực tế đâm một nhát lập tức vỡ tan.
Nuốt khan một cái, điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn, giọng nói Đường Chung khàn khàn: “Đúng vậy, em sợ anh không tin đấy. Loại chuyện đó, loại chuyện xấu xa kia sao có thể nói ra được? Em cho là, cho là chịu đựng rồi sẽ không sao, sẽ không mang thêm đau khổ, em chỉ muốn… chỉ muốn được ở cạnh anh mà thôi.”
Chỉ một nguyện vọng đơn giản như vậy, cậu đã phải trả một cái giá thật lớn, khiến cho mình chịu thương tích đầy người, cũng khiến lòng Doãn Kham như bị dao cắt phải, máu chảy ồ ạt.
Tin tức tố alpha tản ra lại không thể giải phóng thương tổn cùng thù hận trong lòng Doãn Kham, bàn tay siết cằm Đường Chung như thoát lực mà buông ra.
“Phải nói cho anh.” Doãn Kham nói xong, máy móc lặp lại một lần, “Em phải nói cho anh.”
Một giọt chất lỏng ấm nóng bỗng rơi xuống, nện trên gò má Đường Chung.
Cậu đột nhiên mở to mắt, xác nhận giọt nước mắt này đến từ Doãn Kham, trái tim Đường Chung như bị bóp chặt, lần nữa đau đớn khôn nguôi.
Cậu đã từng thấy Doãn Kham tức giận, cũng đã thấy Doãn Kham yếu đuối, nhưng đây là lần đầu cậu thấy sự tuyệt vọng đến từ alpha mạnh mẽ không gì không làm được, còn có nước mắt đau đớn đang chảy ra.
Nâng tay lên, lần thứ hai chạm vào khuôn mặt anh tuấn của alpha, ngón tay xoa vào khóe mắt ướt át, Đường Chung hít sâu một hơi, khó khăn nở nụ cười: “Không, em không nên nói cho anh. Lúc anh còn ở thành phố N vẫn luôn lạnh lùng tự xa cách mình, em biết anh rất cô độc. Con người đều như vậy, bề ngoài càng lạnh nhạt, bên trong lại càng để ý. Ít nhất bọn họ yêu anh, anh cũng cần đến bọn họ.”
“Bọn họ” là chỉ người thân của Doãn Kham.
Đường Chung tình nguyện bị anh hận cũng không muốn Doãn Kham rơi vào thế khó, càng không muốn Doãn Kham đoạn tuyệt với bọn họ, mất đi sự che chở của người thân, không ai hiểu rõ cảm giác không nơi nương tựa hơn cậu.
Cậu sắp xếp tất cả kế hoạch thay Doãn Kham, vì anh đánh tan gánh nặng trong lòng, để cho anh được người nhà coi trọng, trải con đường tiền đồ bằng phẳng, không bị bất cứ ai liên lụy đến cuộc sống thoải mái, lại không hề cân nhắc đến mình.
Chỉ một câu “Em sẽ đối xử tốt với anh” cất giấu trong lòng, cậu đã để lại tất cả những gì tốt nhất cho Doãn Kham, dùng đôi vai gầy gánh vác mọi thứ.
Dù vậy Doãn Kham vẫn giận dữ mà nhịn không nổi. Anh giận Đường Chung không hỏi mình đã tự lên kế hoạch, nhưng không thể phủ nhận nếu lúc đó mình biết, không chừng sẽ khiến cho tình huống bết bát hơn, thậm chí tạo thành cục diện không thể cứu vãn.
Sự hi sinh này quá to lớn, Doãn Kham tình nguyện đổi thành mình chịu đựng, còn hơn tốt hơn khoảnh khắc xé lòng khi biết được sự thật kia, cùng với sự đau lòng ngập đầu.
Lại một giọt lệ rơi ra khỏi mắt, đập trên mặt rồi lăn xuống ngực. Làn da như bị đốt mất một lỗ, Đường Chung vội ngẩng mặt lên ôm Doãn Kham: “Đừng khóc, đừng khóc.”
Cậu muốn dùng sự thân cận của cơ thể để dừng nỗi bi thương của alpha, lại quên mất tâm trạng sẽ lây nhiễm, lỗ tai dán vào gò má căng chặt vì nghiến răng của Doãn Kham, cổ họng Đường Chung nghẹn ngào, viền mắt nóng lên, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở, “Đã qua, đã qua cả rồi, đừng buồn nữa, được không?”
Thực ra Doãn Kham cũng không biết mình đang khóc, giờ khắc này từng hơi thở đi qua xoang mũi đều là cách anh phát tiết tình cảm.
Anh không thể chịu đựng bất kỳ sự mất mát nào nữa.
Omega xinh đẹp mềm mại ôm chặt anh, cảm nhận dưới cơ thể gầy yếu là dòng máu kiên cường chảy, đôi mắt Doãn Kham khép hờ, nói qua hơi thở hỗn loạn: “Anh cần em… Anh chỉ cần em thôi.”
Hai ngày sau giao thừa, đầu đường cuối phố thủ đô treo đèn kết hoa, khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí vui mừng của ngày tết.
Trực ca cuối cùng của năm cũ, Doãn Kham thay quần áo, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Đường Chung, nói sẽ trở lại ngay.
Lúc đi thang máy xuống gặp được y tá Giang Dao, cô gái đó tránh mặt anh một khoảng thời gian, hôm nay không co cẳng bỏ chạy mà ôm bảng ghi chép, mất tự nhiên nhìn chằm chằm vào mặt tường: “Hôm nay bác sĩ Doãn làm ca đêm à?”
Ca đêm là từ mười hai giờ ngày kế đến tám giờ sáng, đúng lúc trúng dịp giao thừa và mùng một đầu năm, những bác sĩ hay y tá được phân làm ca này ôm đầu khóc than vài lần.
Doãn Kham lại không hề để ý: “Đúng vậy.”
“Lát nữa nhóm trực đêm của chúng ta sẽ nấu nước luộc sủi cảo.” Giang Dao xoay người chỉ vào phòng nghỉ dưới tầng một, “Nếu như bác sĩ Doãn rảnh rỗi thì có thể đến ăn tết với mọi người.”
Lời mời đến từ đồng nghiệp thường không có lý nào lại từ chối, Doãn Kham nói: “Có thời gian tôi sẽ đi.”
Lúc đang sắp đi, lại nghe Giang Dao nói: “Nếu như, tôi nói nếu như có người nhà, có thể dẫn theo cùng, ăn tết mà, ồn ào chút mới vui.”
Doãn Kham hơi kinh ngạc, khuôn mặt tức thì buông lơi, gật đầu nói: “Được.”
Ra khỏi bệnh viện rồi, đầu tiên là lái xe về biệt thự nhà họ Doãn.
Tới cửa được quản gia mời vào phòng, Doãn Chính Tắc ngồi trên ghế sofa thấy anh đến, đầu tiên là bất ngờ, sau đó thả báo xuống, cười hiền đứng dậy nghênh đón anh: “Em của con ra ngoài đón giao thừa rồi, còn tưởng con cũng không về.” Nói xong quay lại dặn dò quản gia, “Mau xuống bếp nấu thêm vài món.”
Quản gia vừa đáp lời xoay người, Doãn Kham nói: “Không cần, tôi sẽ đi ngay.”
Không đợi Doãn Chính Tắc kịp phản ứng, Doãn Kham tiến lên, móc một tấm thẻ ngân hàng ra khỏi túi đặt lên bàn: “Thẻ mà cha đưa lúc đến thành phố N, tiền trong thẻ không thiếu một xu, phiền ông chuyển cho ông ta giúp tôi.”
Doãn Chính Tắc ngẩn ra một lúc lâu mới hiểu ý anh là gì, khuôn mặt dần trở nên tức giận: “Con muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà mình sao? Chỉ vì một omega dưới đáy xã hội?”
Doãn Kham nhíu mày. Anh không thích nghe những người không biết gì đi định nghĩa về Đường Chung, nhưng dù sao anh cũng hiểu tư tưởng của người thời trước đã bén rễ ăn sâu vào đầu, đặc biệt là loại mắt cao hơn đầu như Doãn Chính Tắc.
Anh chưa bao giờ cố gắng thay đổi ý nghĩ của bọn họ, anh chỉ thuận theo ý mình, chỉ cần không thẹn với lương tâm.
Thấy anh không nói gì, Doãn Chính Tắc cười nói: “Con còn trẻ, bây giờ bị cậu ta mê hoặc đến mức điên đảo, về sau sẽ biết còn có nhiều thứ tốt đẹp hơn đang chờ con.”
Vốn định tiếp tục dùng sự im lặng thay cho câu trả lời, nhưng Doãn Kham bị lời nói của người ngồi trên cao kia chọc cho khó chịu.
Có lẽ là xuất phát từ sự không cam lòng của alpha, anh thay đổi chủ ý, nói: “Em ấy là omega của tôi.” Dừng lại một lát, bổ sung thêm một câu, “Tôi vĩnh viễn say mê em ấy.”
Lời này đối với Doãn Chính Tắc chỉ đơn giản là dùng hai chữ “ấu trĩ” để hình dung. Ông ta cười khẩy một tiếng: “Yêu đương nhăng nhít với tiền đồ cái nào quan trọng hơn, con là alpha thì phải biết rõ. Bây giờ con không nghe lời ông nội, tương lai chắc chắn sẽ hối hận.”
Nhớ tới việc ông ta dùng chữ “hối hận” này để uy hiếp Đường Chung, khiến cho cậu đau khổ nhiều như vậy, Doãn Kham lười phản bác, xoay người rời đi.
Doãn Chính Tắc như cuống lên, nếu dùng tư cách của trưởng bối anh sẽ bỏ đi ngay, không thể làm gì khác hơn là chịu lui một bước: “Cứ coi như con giận ông nội đi, ít nhất cũng phải biết sự thật trước đã. Tám năm trước, ông nội cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra như vậy.”
Bước chân của Doãn Kham dừng lại. Chuyện liên quan đến Đường Chung, dù vô cùng xấu xí, anh cũng sẽ không bỏ qua.
“Ông gọi mấy alpha kia đến chỉ để hù dọa nó, ai mà ngờ được bọn nó sẽ nổi ý xấu chứ?” Ông ta thấy Doãn Kham dừng lại, cho là anh đang dao động, Doãn Chính Tắc nhân dịp rèn sắt lúc còn nóng nói, “Nó tự cào tuyến thể ra, không ai ép nó cả. Lúc đó nhận được tin rồi ông lập tức liên lạc với nó, định bồi thường cho nó một ít, mà cậu ta thì hay rồi, biến mất không thấy tăm hơi đâu, tình huống như vậy, dù là ai cũng bất lực thôi.”
Nghe thì như khẩn thiết, thật ra là tùy ý nói một câu là đã phủi sạch trách nhiệm.
Doãn Chính Tắc thở dài: “Ngồi ở vị trí này, còn rất nhiều chuyện không thể theo ý mình. Nếu chỉ có chuyện này, ông vẫn nên xin lỗi con, tuy rằng không biết cậu ta nói gì với con, nhưng lỗi của ông ông nhận, Tiểu Kham, con thông minh như vậy cũng nên suy nghĩ chút, lẽ nào trong chuyện này cậu ta hoàn toàn vô tội, không hề sai ư? Bây giờ đột nhiên cậu ta nhắc lại chuyện cũ, con đã từng nghĩ đến nguyên nhân chưa?”
Doãn Kham đứng im một chỗ, khóe miệng rốt cuộc cũng nở một nụ cười đầy châm biếm.
Ai cũng nói anh thông minh, nhưng anh lại cảm thấy mình ngu xuẩn tới cùng cực, sao có thể không nhận ra tình yêu của Đường Chung là thật hay giả, nói mấy câu đã khiến anh rối loạn, tin những lời trái lương tâm đó.
Anh xoay người, không nhanh không chậm quay về phòng khách.
Doãn Chính Tắc cho là anh đã bị thuyết phục, trên mặt để lộ chút vui mừng, ai ngờ Doãn Kham đi tới trước mặt ông, móc chìa khóa xe từ trong túi ra thả xuống, kể cả miếng ngọc anh đã đeo trên người rất nhiều năm.
Xe là quà tốt nghiệp Doãn Chính Tắc tặng anh, ngọc cũng là đồ của nhà họ Doãn tặng mình.
“Ban nãy quên mất.” Doãn Kham bình thản nói, “Tôi không lái chiếc xe đỗ bên ngoài nữa, chìa khóa ở đây, phí hao tổn trong quá trình sử dụng sẽ đổi thành tiền mặt tương ứng chuyển vào trong thẻ.”
Doãn Chính Tắc thoáng cái chết lặng, đặc biệt là khi nhìn thấy miếng ngọc tổ truyền: “Ý, ý con là sao?”
Thả đồ xuống đứng thẳng người, Doãn Kham nhìn “người thân” mà anh luôn cảm thấy xa lạ, nghĩ đến sự nỗ lực che giấu không cho anh biết khuôn mặt thật thuộc về họ của Đường Chung, chỉ cảm thấy đau thấu tận xương.
Đi tới cửa, Doãn Kham hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo của thời tiết cuối đông, nói: “Sai lầm duy nhất của em ấy, chính là trước đây đã chọn tôi.”
Nói xong, anh nhanh chân bỏ đi không chút lưu luyến.
Tác giả có lời muốn nói: Còn chuyện chưa kể, chứ không phải quên kể.
*****************
Lảm nhảm: Nghiệp tới cản không kịp =))))
Danh sách chương