Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống độc thân của Doãn Kham đã xảy ra một ít thay đổi không rõ ràng.

Ví dụ như căn phòng trống vốn không có người ở tầng trên đã vài đêm liên tục vang lên tiếng leng keng loảng xoảng chỉnh lý đồ đạc, tiếng bước chân vụn vặt chốc thì từ phòng ngủ đến phòng khách, khi thì từ phòng khách đến phòng bếp, khi thì vui vẻ kéo dài liên tục.

Trong những ngày không đến viện làm việc, Doãn Kham thậm chí còn có thể từ động tĩnh này đoán ra căn phòng tầng trên khi nào thì về nhà, còn có tâm trạng hôm nay ra làm sao.

Lại ví dụ như thường nhận được đồ ăn đến từ hàng xóm, từ bánh bao, mì vằn thắn, bánh rán hành đến bánh quy, bánh gato cỡ nhỏ, không cái nào không có. Từ lúc tận mắt thấy hai nhân viên điện máy khiêng một lò nướng lớn đi lên, thời gian đứng trong bếp của người ở tầng trên cũng kéo dài hơn, đồ ăn đi tặng cũng càng thêm phong phú.

Doãn Kham không nhận, Đường Chung bèn treo túi đồ ăn trước cửa phòng anh, khi bị tóm được thì bày ra vẻ mặt vô tội: “Em tặng cho cả hàng xóm tầng trên lẫn tầng dưới mà, đôi vợ chồng son cạnh nhà anh đều nói ăn rất ngon.”

Đồ ăn treo bừa trên tay nắm cửa sẽ bị bên bất động sản tìm tới, vứt đi thì tiếc, Doãn Kham rơi vào thế lưỡng nan.

Cũng may hàng xóm mới tầng trên không phải lúc nào cũng rảnh, vừa rảnh không được mấy ngày lại bắt đầu đi sớm về muộn bất kể ngày đêm, bệnh viện cũng không rảnh rỗi chút nào, một ngày nào đó của tháng mười một, Doãn Kham về nhà nhìn thấy tờ giấy dán trên cửa, cầm lên đọc: Gần đây em bận quá, chăm sóc cho mình cẩn thận, chờ em quay về!

Doãn Kham thở phào nhẹ nhõm, buổi tối lúc đứng trong bếp nấu cháo, mở tủ lạnh ra thấy một hàng trứng vịt muối chỉnh tề, bên tai chỉ có âm thanh sôi sùng sục trong nồi, nhà bếp tầng trên không có động tĩnh gì, lại khiến người khác bỗng cảm thấy không quen.

Nhưng cảm nhận kỳ lạ đó nhanh chóng bị chuyện khác quan trọng hơn thay thế.

Gần hết năm công việc bận rộn, cuối tháng còn phải thi hợp cách hành nghề y, Doãn Kham suốt ngày mài mông trong bệnh viện, liên tục hơn nửa tháng không quay về nhà họ Doãn, Doãn Chính Tắc cứ ba ngày lại gọi hai cuộc cho anh.

Không có chuyện gì quan trọng, nói tới nói lui vẫn là mấy câu kia: “Thi đậu hay không không quan trọng, đến bệnh viện làm việc cũng chỉ để rèn luyện, con không cần phải dính lấy công việc này, dù sao cuối cùng cũng quay về nhà mà thôi.”

Doãn Kham nói không có ý định đổi nghề, Doãn Chính Tắc liền cười haha: “Bây giờ không có thì sau này sẽ có, chỉ cần là alpha đều sẽ rất háo thắng, sớm muộn gì cái nhà này rồi cũng sẽ giao cho con.”

Tuy rằng Doãn Kham không hứa hẹn gì với nhà họ Doãn, nhưng bình tĩnh như vậy vẫn khó tránh khỏi khiến anh cảm thấy áp lực.

Nhớ đến hồi học đại học được nửa chặng, Doãn Chính Tắc đã dùng rất nhiều thủ đoạn để điều tra ra chuyện anh là alpha, tự mình đến trường tìm anh nói chuyện, qua một phen biện luận đầy lí lẽ, Doãn Chính Tắc ung dung tỏ vẻ tương lai sẽ chọn anh, thế nhưng phải đổi giới tính thành alpha, cũng phải thay đổi gia phả, Doãn Kham vì để tiếp tục đi học mà đồng ý, sau đó chôn các loại mầm họa mâu thuẫn xuống.

Lúc đó Doãn Kham đã từng hỏi ý kiến của mẹ, Lâm Ngọc Xu từ trước đến nay vẫn không ủng hộ anh qua lại với nhà họ Doãn bỗng mềm mỏng hẳn đi, nói “Dù sao con cũng là người nhà họ Doãn”, cơ hồ không phản đối ý kiến của Doãn Chính Tắc. Khi đó Doãn Kham chỉ coi mẹ mình lớn tuổi nên nghĩ thông suốt, bây giờ suy nghĩ lại mới phát hiện ra chỗ kỳ lạ.

Lâm Ngọc Xu cố chấp thành quen, năm đó vì trả thù cha trả thù nhà họ Doãn mà không tiếc dẫn anh đi tha hương, mai danh ẩn tích, một người có chấp niệm sâu đậm như thế, sao có thể dễ dàng thay đổi được? Nhưng hiện tại không có nhiều manh mối, Doãn Kham vẫn chưa tổng kết ra được gì, anh không thể làm gì khác hơn là đối phó với hai bên, men theo từng manh mối ít ỏi để thăm dò chuyện cũ.

Từ giờ đến lúc thi chỉ còn một tuần, Doãn Khiêm cả ngày rảnh rỗi cũng tới tham gia trò vui.

Đầu tiên cậu ta gọi điện thoại cho Doãn Kham: “Anh, minh tinh em theo đuổi kia chuyển tới khu anh ở rồi!”

Doãn Kham khó có dịp nghỉ ngơi đang đọc sách, nghe vậy qua loa “Ừ” một tiếng.

“Anh đoán xem cậu ta ở nhà nào?” Doãn Khiêm phấn khởi tự hỏi tự trả lời, “Trong tòa nhà anh ở, ngay tầng trên, anh nói có trùng hợp không?”

Doãn Kham: “… Trùng hợp.”

Nửa tiếng trước Doãn Khiêm đã đến, nhưng trước đó cậu ta chạy lên tầng trên nhấn chuông cửa, không có ai mở mới chạy xuống tầng dưới nhờ vả người thân: “Sao cậu ta còn chưa về nữa, anh có biết khi nào cậu ta về không?”

Sao Doãn Kham biết được Đường Chung khi nào mới về? Mà có biết cũng không nói cho Doãn Khiêm.

“Em tự hỏi cậu ấy đi.” Doãn Kham nói.

Doãn Khiêm xụ mặt: “Cậu ta không nhận điện thoại của em, không biết có phải vờ bận không.”

Nghĩ đến người mỗi ngày phải đi sớm còn không ngừng thêm WeChat của mình, thậm chí học được cách dùng ghi chú ghi lời bài hát hấp dẫn người khác, Doãn Kham cầm di động lên mở WeChat ra, phần thông báo phía dưới quả nhiên hiện số “1”, nhấn vào xem, hôm nay đổi thành một bài hát thiếu ghi, bên trong phần ghi chú có một câu bắt mắt: Tìm tìm tìm một người bạn nào~(1)

Ngón tay tạm dừng trên màn hình, Doãn Kham không biết vì sao mình lại do dự, ngay khi Doãn Khiêm đứng bên cạnh gọi điện bị từ chối không biết lần thứ mấy, quyết đoán nhấn từ chối.

Hai anh em ngoại trừ cùng mang họ Doãn, bất kể là tính cách hay ngoại hình đều không giống nhau.

Doãn Kham tiếp tục ngồi đọc sách, Doãn Khiêm ngồi nửa tiếng mà thay đổi bảy, tám tư thế, ngộp đến mức hoảng loạn, nhịn không được nói chuyện với Doãn Kham: “Anh, tầng trên có một người ở thôi hay có người khác nữa?”

“Một người.” Doãn Kham nói.

“Sao anh biết?”

Vấn đề này Doãn Kham không đáp được, cũng không thể nói là nghe tiếng bước chân người ta chứ.

“Haiz.” Thiếu nam động tâm Doãn Khiêm bèn lấy di động ra ngắm ảnh người trong mộng, “Anh nói xem, cậu ta xinh đẹp như vậy, có khi nào đã được alpha giàu có khác bao không?”

Đôi môi mỏng của Doãn Kham khẽ nhếch, không lên tiếng nữa.

Cứ như vậy, một bên làm việc học tập một bên cố gắng quấy rối đủ kiểu, đến ngày thi viết, Doãn Kham càng phát huy tối đa khả năng, nếu như lần này thuận lợi thi đỗ, mùa xuân năm sau là có thể chính thức treo biển hành nghề bác sĩ.

Mới ra khỏi phòng thi, bác sĩ Lưu liền gọi điện thoại đến thăm dò tình huống, Doãn Kham thật thà nói ổn thỏa cả, bác sĩ Lưu đầu bên kia cười to, hỏi anh ở đâu, nói muốn khao anh một bữa ngon để bù cho những ngày khổ cực này.

“Không khổ cực, việc nên làm thôi.” Doãn Kham nói, “Hôm nay có một bạn cũ đến thủ đô công tác, tôi đã hẹn cậu ta cùng đi ăn rồi.”

Bác sĩ Lưu không làm khó anh nữa: “Vậy thanh niên các cậu cứ đi chơi đi, nhân tiện nhìn ngó xem có ai hợp để kết giao không, nếu vì công việc mà làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của cậu, bệnh viện đền không nổi đâu.”

Doãn Kham chỉ xem nó như lời chọc ghẹo mà đáp lại, cúp điện thoại xong thì gọi sang cho Hạ Gia Huân: “Tôi hết bận rồi, cậu ở chỗ nào?”

Đầu bên kia, sân bay thủ đô, Đường Chung xách một đống vali ra khỏi cabin, vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài đã hắt hơi một cái thật to.

Thời tiết cuối thu đầu đông ở thủ đô gió rất to, hàng cây bên đường rụng lá tứ tán, giãy dụa trong từng đợt gió rét kéo dài.

Lên xe rồi, nghe nói Đường Chung đêm nay muốn tới một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng nằm giữa trung tâm thành phố ăn cơm, Tiền Tiểu Đóa lái xe kinh ngạc không thôi: “Chỗ đó đắt lắm, cậu cam lòng hả?”

Đường Chung đã để lại ấn tượng keo kiệt trong lòng người khác bĩu môi nói: “Bạn thân tới đây công tác, đương nhiên phải mời cậu ấy bữa ngon rồi.”

Tuy rằng vừa mới rời khỏi đoàn làm phim, ngày mai Đường Chung kín lịch làm việc.

Tiền Tiểu Đóa thả Đường Chung trước cửa tiệm cơm, hạ cửa sổ xe xuống nhắc nhở cậu buổi tối ngủ sớm một chút, ngày mai đừng tới trễ, Đường Chung ngoài miệng đáp lời, trong lòng nghĩ quả là phải về sớm chút, bấm ngón tay tính toán số bánh bao lần trước cho Doãn Kham mấy ngày thì ăn xong, định làm mẻ mới đưa tới cho anh.

Trong tủ lạnh vẫn còn bột mì, nhân thịt heo có lẽ không đủ, lúc quay về tiện đường đến siêu thị mua ít tôm, lần này bóc vỏ tôm làm nhân bánh cũng được.

Vừa đi trên đường vừa lên kế hoạch, lúc Đường Chung đi vào nhà hàng Tô Văn Uẩn đã cho địa chỉ thì vẫn đang vùi đầu suy nghĩ, khi được nhân viên phục vụ dẫn tới bàn đặt trước, vừa định hỏi một câu “Tô Tô, cậu chọn chỗ này là muốn tớ phá sản à”, ngẩng đầu thấy một phòng ba người, nhất thời líu lưỡi không biết nói gì.

Hạ Gia Huân là người đầu tiên phản ứng, vỗ xuống bàn cái “Rầm”, chỉ vào Tô Văn Uẩn ngồi đối diện nói: “Được lắm, thì ra là anh cố ý!”

“Hiếm khi được ra ngoài, họp mặt với bạn cũ thì làm sao?” Tô Văn Uẩn bình tĩnh châm trà, gọi Đường Chung tới ngồi cùng, “Cậu ngồi cạnh tớ đi, thức ăn sắp dọn lên rồi.”

Đường Chung bước từng bước nhỏ tới gần, cũng không dám nhìn khuôn mặt người đối diện.

Cái mông vừa đặt xuống nệm, Hạ Gia Huân ngồi chếch cậu đứng vụt lên: “Tô Văn Uẩn, anh có phải là người nữa không, lúc đi học thì lừa tôi lợi dụng tôi, bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi còn bày trò như vậy nữa? Tôi trong mắt anh chỉ là thằng ngu thôi đúng không?”

Cậu ta là điển hình của loại người nóng nảy, lửa giận bùng lên sẽ không đè xuống được, Tô Văn Uẩn chạy đến kéo tay cậu ta cũng bị hất ra.

“Em đi công tác muốn tôi đi theo, không phải tôi đã theo em đến rồi sao?” Tô Văn Uẩn đứng lên còn cao hơn Hạ Gia Huân nửa cái đầu khuyên nhủ, “Ăn trước đi.”

“Ăn mẹ anh mà ăn!” Hạ Gia Huân càng nghĩ càng giận, chỉ vào Đường Chung nói, “Nếu anh thích giúp cậu ta như thế, đến bữa cơm mà cũng tạo cơ hội cho cậu ta, về sau không bằng ở với cậu ta luôn đi.”

Đường Chung: “…”

Nói xong Hạ Gia Huân đẩy cửa rời đi, Tô Văn Uẩn như đã quen cậu ta nổi giận như thế, nói “Các cậu ăn trước đi” với hai người ngồi kia rồi đi ra ngoài.

Cánh cửa gỗ đóng lại, trong căn phòng rộng lớn thoáng cái yên tĩnh.

Đường Chung bưng trà trên bàn lên uống một hớp, xoa xoa tay, uống thêm một hớp nữa, xác định người đối diện tạm thời không có ý đứng dậy rời đi, nhắm mắt nói: “Cái đó, em không biết đám Tô Tô còn hẹn anh.”

Một lúc lâu sau mới nghe được một chữ “Ừ” trầm thấp, Đường Chung lấy dũng khí ngẩng đầu, Doãn Kham cũng đang trầm tĩnh nhìn cậu, trong khoảnh khắc đôi mắt chạm nhau, tim Đường Chung chợt nảy lên, vội cúi thấp đầu xuống, sau đó thầm mắng mình không có tiền đồ.

Hơn nửa tháng không gặp, rõ ràng trong lòng nhớ nhung không nguôi, nhưng khi người đó ngồi trước mặt thì không khống chế được mà sợ hãi.

Từng món ăn tinh xảo được đưa vào phòng, hai người cầm đũa ngồi đối diện ăn.

Đường Chung vốn không có tâm trạng nào để ăn, tình cảnh ngồi một chỗ như vậy khiến cậu vô cùng căng thẳng. Cậu vừa muốn nói gì đó xoa dịu không khí, lại sợ hai người ra ngoài đột nhiên quay về, mất tập trung chấm nhiều mù tạt lên lát cá sống quá, vừa bỏ vào miệng đã bị sặc tới che miệng ho khù khụ, cay chảy nước mắt.

Cậu quay đầu ho khan một lát, quay đầu lại thì chợt thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng xuất hiện trước mắt.

Doãn Kham rót chén trà đưa qua cho cậu, Đường Chung kinh ngạc một lát, sau đó luống cuống tay chân cầm lên uống, liên tục nói vài câu “Cảm ơn”. Vị nước thanh đạm trung hòa vị cay mãnh liệt kia đi, chẳng biết vì sao, viền mắt Đường Chung vẫn nóng lên, còn muốn bật khóc.

Vì chén nước trà nhỏ nhoi không đáng chú ý này, Đường Chung không còn rụt rè như ban nãy nữa, cuối cùng cũng có thể khơi chuyện: “Có phải dạo này bận lắm không? Em thấy anh gầy đi rồi.”

Doãn Kham giương mắt, tầm mắt đảo qua phần xương quai xanh gồ lên sát chiếc cổ nhỏ gầy trong lớp áo lông, hé miệng muốn nói gì đó, rốt cuộc vẫn không nói gì cả.

Mở đầu thuận lợi đã tiếp sức cho Đường Chung rất nhiều, kế tiếp kể rất nhiều chuyện từ lúc đóng phim đến lúc về nhà, hỏi Doãn Kham có thích ăn bánh bao nhân tôm không, lại hỏi anh có thích ăn đồ Nhật không, nếu thích thì cậu có thể học.

“Em rất ít khi ăn đồ Nhật, mặc dù bây giờ có tiền rồi, nhưng không thể tiêu xài lung tung được.” Đường Chung chỉ lo mình lắm lời để lộ sơ hở gì đó, nóng lòng muốn lấy lòng đến mức che giấu không nổi, “Chắc anh thích ăn nhỉ? Trước đây ở thành phố N chưa thấy anh ăn bao giờ, sớm biết vậy lúc trước em đã góp tiền mời anh đi ăn đồ Nhật rồi.”

Nhắc đến quá khứ, trong lòng khó tránh khỏi nảy sinh chút tiếc nuối. Doãn Kham không có ý trả lời, Đường Chung nhanh chóng đổi đề tài: “Nhưng mà lúc đi học không có cơ hội ăn mấy thứ này thường xuyên đâu nhỉ? Chỗ trường các anh có gì ngon không, có kẹo hồ lô không?”

Trầm mặc một lát, Doãn Kham nói: “Hỏi chuyện này làm gì?”

Đường Chung cho rằng lời đáp của anh là một tín hiệu phát triển tốt: “Nhắc đến canteen trường trung học số Mười Lăm thành phố N, lúc đó chúng ta vẫn chưa có món gì đặc sắc, nghe đâu đồ ăn bây giờ ngon hơn hồi trước nhiều, học sinh cũng không cần chạy ra ngoài nữa. Em chỉ tò mò thôi, muốn biết canteen của đại học trông ra sao thôi, có phải tiện lợi như bên ngoài không…”

Hồi ức liên tục tuôn ra theo lời nói của cậu, Doãn Kham như nhớ tới gì đó, trên mặt hiện lên chút mờ mịt.

Anh dùng giọng nói bình thản hỏi: “Liên quan gì tới cậu?”

Đường Chung bị nghẹn một chút, khuôn mặt trắng bệch, tiếng nói dần dần nhỏ đi: “Chỉ là… tò mò thôi mà.”

Tò mò mấy năm nay anh sống tốt hay không, tò mò anh có còn… thích em không.

Không thể không nói Tô Văn Uẩn rất biết chọn chỗ, nhà hàng Nhật này có khung cảnh thanh nhã, hợp nhất là nói chuyện tán gẫu. Trong lòng Đường Chung vẫn đang đánh nhau, cứ mãi xoắn xuýt, hơn nữa không thể phụ lòng tốt của bạn thân, phải thừa dịp không dễ có được này nói cho rõ ràng.

Cậu thả đôi đũa trong tay xuống, hít sâu mấy hơi, nói: “Trước đây là do em sai, tất cả đều là lỗi của em, em biết anh vẫn còn giận, em có thể chờ anh từ từ nguôi đi, đợi đến lúc anh bằng lòng tiếp nhận em. Trước đó em vẫn sẽ đối tốt với anh… Không, về sau sẽ đối tốt với anh, không để anh phải đau khổ nữa.”

Chẳng sợ những điều mình làm cho tương lai đều là vô ích, trong lòng vẫn không thể tránh khỏi hồi tưởng lại đoạn ký ức kia —— mưa thu ảm đạm, trận đánh nhau không kịp chuẩn bị, hai thiếu niên bị thương dựa sát vào nhau trong cơn mưa, chia nhau một túi bánh quy vị rau củ nát bấy, mong ước đối phương về sau không còn phải chịu đau khổ.

Đáng tiếc mong ước đó chung quy vẫn chỉ là mong muốn đơn phương, nỗi đau kéo dài dai dẳng đến nay, lúc đó bong da tróc thịt máu me đầm đìa, về sau không có ai nâng niu chăm sóc, dầm mưa dãi nắng, những năm gần đây đã trở thành vết sẹo chưa từng khép miệng.

Doãn Kham bị kéo trở về quá khứ, cuống họng lạnh lẽo, bàn tay đặt trên đầu gối cũng nổi gân xanh như đang ngăn chặn miệng cống sắp mất khống chế.

Anh nhìn Đường Chung, trầm giọng hỏi: “Vì sao?”

Dù có một ngàn hay mười ngàn câu hỏi muốn được giải đáp, đến bên miệng rồi cũng chỉ dư lại hai chữ, giống như hơn hai ngàn ngày đêm bọn họ xa nhau, nhìn qua nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ là vài hồi ký ức.

Vì sao lại làm như vậy, vì sao lại rời bỏ tôi… Rất nhiều câu hỏi vì sao, tới cuối cùng, anh chỉ muốn có một câu trả lời mà thôi.

Đối diện với anh, Đường Chung đọc được rất nhiều thứ từ đáy mắt Doãn Kham, tỷ như nghi hoặc không dễ dàng tiết lộ với người khác, tỷ như nỗi đau đớn nhẫn nhịn đã lâu chực chờ bùng phát, còn có khuôn mặt mơ hồ kia.

Đường Chung biết bây giờ là thời cơ tốt nhất, chỉ cần cậu cho anh một lý do, dù có hoang đường tới cỡ nào, anh cũng có thể thử bỏ qua, thử tha thứ.

Chỉ cần cho Doãn Kham một lý do nhỏ, anh đã có thể tự bù đắp vào đầu đuôi câu chuyện, nói không chừng từ hôm nay trở đi, mối quan hệ của hai người lại có hi vọng.

Nhưng Đường Chung làm không được.

Mấy năm nay, cậu càng nhẫn nhịn thì càng không nhịn được mà nhớ lại, nhớ lại những lúc Doãn Kham cười, còn có vẻ đẹp độc nhất thế giới thuộc về tình yêu mà Doãn Kham cho cậu.

Con hẻm nhỏ lưu rất nhiều dấu chân hai người là nơi cậu thường mơ tới, ở nơi đó, cậu bị đau chân nằm nhoài trên tấm lưng rộng lớn của Doãn Kham, bẻ ngón tay đếm ưu điểm người cõng mình, trân trọng lòng tốt mà người này đối với mình, thề rằng sau này sẽ đối xử thật tốt với anh.

Cậu muốn tặng Doãn Kham những gì tốt nhất, cho dù là phải vẽ ra một quá khứ huyễn ảo.

“Lúc đó em chỉ cảm thấy mệt, muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh nghèo khổ, muốn kiếm tiền sống thật tốt, chỉ, chỉ không muốn liên lụy tới anh.” Lòng Đường Chung đau đớn, vừa nói vừa căng thẳng, chỉ lo một khi ngừng lại sẽ không bịa nổi vở kịch thật giả lẫn lộn này nữa, “Bây giờ em có tiền rồi, em không sợ nữa, em có thể cho anh rất nhiều thứ, có thể đối xử với anh rất…”

Doãn Kham ngồi đối diện đột nhiên đứng lên.

Đường Chung yên lặng, trơ mắt nhìn đôi ngươi trước giờ vẫn trầm tĩnh như nước bỗng rực lên hi vọng nóng cháy, lại bởi vì lời nói của cậu mà tắt dần, cho đến khi không còn sót lại thứ gì.

Ánh mắt như đuốc trở nên tối tăm, alpha cao to cố gắng thu lại lồng ngực đập thình thịch như sắp vỡ tan.

Đường Chung lại nhìn thấy nỗi yếu đuối như sắp tan rã trong sự ngột ngạt của anh.

Doãn Kham cắn chặt răng, gằn từng chữ nói: “Nhưng trước nay tôi không cần những thứ này, tôi chỉ cần…”

Chỉ cần cậu ở cạnh tôi mà thôi.

Tôi không sợ gì cả, chỉ sợ trên con đường đến tương lai không có cậu.

Đồng tử đột nhiên co rút, đôi môi không chút máu của Đường Chung run lên mấy bận, khép mở hồi lâu vẫn không nói ra lời.

Mặc dù đến phần quan trọng nhất là ngừng lại, nhưng cậu vẫn nghe hiểu.

Nhưng tất cả đều muộn rồi, là cậu khiến anh phải buông tay, là cậu lựa chọn từ bỏ trước, là cậu dùng cách tàn nhẫn như vậy để bỏ rơi Doãn Kham trong trận mưa rào lạnh lẽo.

Thời gian trôi qua không thể nào quay lại, thời hạn vãn hồi đã mất hiệu lực, bây giờ nói những điều này còn có ích gì đâu?

Đường Chung không biết mình tới cửa như thế nào, Doãn Kham tính tiền cơm xong, cậu mới phản ứng được, hốt hoảng tìm kiếm ví tiền bỏ trong balo, lại bị Doãn Kham ngăn cản.

“Không cần, coi như thù lao cho cậu.” Doãn Kham đã khôi phục lại sự lý trí thường ngày, “Cảm ơn cậu tặng đồ ăn.”

Ngón tay nắm lấy ví tiền mạnh mẽ cuộn lại, phảng phất như sợi cung căng trên dây, giờ phút này bắn ra phóng về phía cậu, trái tim Đường Chung bị đâm xuyên qua, ngoại trừ đau, còn có khoảng không khiến nhiệt độ xói mòn.

Một trước một sau đi ra ngoài quán, nhìn bóng lưng tan vào bóng đêm, cách khoảng cách không gần không xa, Đường Chung nghe thấy mình hỏi: “Có phải anh làm bác sĩ là vì em không?”

Cậu biết mình rất đê tiện, chuyện đến nước này rồi còn mượn quá khứ ép Doãn Kham phải thừa nhận anh vẫn còn chút tình cảm đối với mình.

Giống như một linh hồn trôi bạt trong đêm đen, vì bắt lấy ánh sáng mất đi rồi lại lóe lên, lòng bàn tay nhẫn nhịn nỗi đau bị thiêu đốt, không tiếc dùng cơ thể trước kia linh hoạt bây giờ tàn tạ của mình để so sánh.

Đáng tiếc phần lớn những câu chuyện như vậy đều không có kết cục tốt.

“Không phải.”

Doãn Kham không quay đầu lại, âm thanh lạnh lẽo tùy ý tiêu tán trong làn gió hiu quạnh cuối thu.

******************

Chú thích:

(1) Tìm tìm tìm một người bạn nào: Đây là câu mở đầu của bài hát “Tìm bạn thân” (找朋友), một bài hát thiếu nhi của Trung Quốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện