Tết nguyên đán được nghỉ ba ngày, thời tiết thành phố N biến ảo không ngừng, đa số người dân chọn ở nhà chơi.
Buổi sáng trời đổ một cơn mưa nhỏ, lúc Doãn Kham gọi điện thoại Đường Chung không bắt máy, có lẽ vẫn đang ngủ, cũng có thể là ra ngoài làm việc.
Nhớ đến những lần khác thường của Đường Chung những ngày qua, trong lòng Doãn Kham sinh ra bất an, lại không dám đoán bừa, càng không thể tự mình đi hỏi. Anh không mong sẽ xảy ra chiến tranh lạnh như lần trước nữa.
Mở hộp thư ra đọc dòng tin cuối cùng được gửi đêm qua, Đường Chung nói muốn học quay bút, bảo anh dạy cho mình, sau đó còn nói khó quá không học nữa, để Doãn Kham học vẽ mấy kiểu đơn giản như của mình, đặc biệt là vẽ Cinnamoroll, còn đùa giỡn mà ra lệnh cho Doãn Kham trước năm sau nhất định phải học được.
Tin nhắn cuối cùng dừng ở câu trả lời khi Doãn Kham hỏi cậu có thích bánh quy rau củ vị mới kia không, Đường Chung nhắn lại là: [Em không thích trứng gà luộc, cả nấm nữa]
Lúc đó Doãn Kham tưởng cậu đang làm nũng nên không để ý lắm, lúc này đọc lại, từ chi tiết thiếu mất dấu ngã phía sau khiến anh cảm thấy có gì đó sai sai.
Phản ứng này của Đường Chung, nếu nói là khác thường, còn không bằng nói là vội vã.
Vội vã học xoay bút, vội vã để Doãn Kham nhớ những gì cậu thích, vội vã đeo nhẫn cho anh…
Ngón tay trượt trên màn hình, Doãn Kham cũng nóng nảy theo.
Anh quyết định làm chuyện khác để phân tán lực chú ý, kiềm chế lại tâm trạng tiêu cực có thể chi phối phán đoán của mình. Thoát khỏi giao diện tin nhắn, Doãn Kham mở trang web mua vé xe lửa, tải mấy lần vẫn không được, có lẽ là do ngày mưa nên tín hiệu không tốt.
Anh đi đến ban công, mắt thấy tín hiệu đầy lên, vừa muốn tải lại đã thấy điện thoại rung lên, có một cuộc gọi tới.
Đối diện với dãy số quen thuộc đầu bên kia mà do dự vài giây, Doãn Kham vẫn nhận lấy.
Doãn Chính Tắc đầu bên kia điện thoại vừa cười vừa nói: “Tiểu Kham à, ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Doãn Kham trả lời một cách ngắn gọn.
“Nghỉ tết ở nhà có chán không? Nghe nói ở chỗ con trời mưa, hay là mua vé máy bay cho con về nhà chơi nhé.”
Trong đầu Doãn Kham chợt nảy ra vài phần nghi hoặc, việc Doãn Chính Tắc điều tra thời tiết bên thành phố N cũng không có gì kỳ lạ.
“Không chán, học để ôn thi.” Doãn Kham nói.
“Được, biết thế là tốt.” Doãn Chính Tắc nói, “Học hành ở trường sao rồi? Phía bên thủ đô có mấy ngôi trường tốt đang lên kế hoạch chiêu sinh, con có thể tranh thủ qua đây một chuyến, ông nội sắp xếp cho con.”
Doãn Kham thành thật trả lời: “Con muốn ở lại thành phố N, ở đây cũng có trường tốt.”
Sau một khoảng im lặng, Doãn Chính Tắc nở nụ cười: “Được, vậy con xem trước đi, cứ so sánh chút cũng không lỗ, ông nội sẽ không can dự vào lựa chọn của con. Nhưng mà chuyện này liên quan đến tiền đồ, trước khi quyết định nhớ tìm ông nội nói một tiếng, ông sẽ tìm người hỏi thăm cho con.”
Doãn Kham không chút để ý mà đáp lại, kết thúc cuộc điện thoại vô nghĩa này.
Sau khi đến thành phố N, Doãn Kham được nuôi thả hiếm khi trò chuyện cùng ông nội. Sau khi cúp điện thoại hồi lâu, anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cẩn thận cân nhắc mới nhớ ra trước mỗi cuộc điện thoại, ông ta đều sẽ có đôi lời nhắc đến Doãn Khiêm làm sao làm sao, mà ban nãy trong điện thoại, Doãn Chính Tắc lại không đề cập đến em trai trên danh nghĩa, lời quan tâm đối với anh cũng chỉ tăng chứ không giảm.
Nhưng mà việc này đối với Doãn Kham không quan trọng. Trước đây Doãn Chính Tắc dù có vô tình hay cố ý nhắc tới Doãn Khiêm, cao cao tại thượng muốn dụ dỗ anh quay về bao nhiêu, bây giờ có thả lỏng không đề cập nữa, bất kể là vì cảm thấy nói nhiều vô ích, hay là được người ta nhắc nhở nên phát hiện mình đã làm sai thì đều không liên quan gì tới Doãn Kham.
Dùng di động đặt vé tàu hỏa đến thủ đô nghỉ đông xong, Doãn Kham rời khỏi ban công về phòng, đụng phải Lâm Ngọc Xu từ cửa phòng đi ngang qua.
“Điện thoại của ông nội à?” Bà hỏi.
Doãn Kham “Ừ” một tiếng.
Ban nãy Lâm Ngọc Xu vẫn đang làm việc dưới bếp, lúc này trên tay còn dính nước, chùi lên tạp dề mấy lần: “Nói gì thế?”
“Không có gì, tâm sự thôi.”
Doãn Kham vừa trả lời qua loa xong, lại nghe thấy di động kêu, giơ lên xem thì thấy tin nhắn Đường Chung gửi tới: [Em đang ở dưới nhà anh]
Lấy cớ là có bạn đến tìm, Doãn Kham cầm di động xong liền ra ngoài.
Lâm Ngọc Xu tiễn anh tới cửa: “Trời trông như sắp mưa, về sớm chút.”
Doãn Kham đang vội đi, vừa đáp lời vừa đổi giày.
Chạy thật chậm xuống dưới lầu, nhìn thấy bóng người gầy gò dựa vào góc tường, Doãn Kham ba chân bốn cẳng chạy lên, vươn tay ôm Đường Chung vào ngực.
“Sao tới đây mà không nói gì?” Doãn Kham xoa lên mái tóc ướt sũng của Đường Chung, “Mắc mưa à?”
Đường Chung tựa vào ngực anh lắc đầu, âm thanh rầu rĩ: “Không phải, đây là sương.”
Hai người ôm nhau một lát, trên đường về cửa tiệm may, Doãn Kham mới trì độn mà bật cười: “Thì ra buổi trưa cũng có sương.”
Đường Chung đang lấy chìa khóa mở cửa, nghe vậy thì giận giữ đảo mắt nhìn anh một cái.
Bước vào trong nhà, khi nghe hỏi sao bà nội lại không ở nhà, Đường Chung vừa mở tủ lấy quần áo vừa nói: “Gần đây trời lạnh, bà nội thấy không khỏe nên nằm viện dưỡng bệnh, hôm nay quay về lấy ít quần áo để tắm giặt, nhớ ra nay là mồng một năm mới cho nên gửi tin nhắn cho anh, không ngờ anh lại ở nhà.” Nói xong quay đầu nhìn về phía Doãn Kham, “Năm mới vui vẻ.”
Doãn Kham vốn muốn hỏi vì sao hôm qua bà nội nhập viện lại không báo cho anh, còn muốn hỏi vì sao sáng nay không bắt máy, giờ khắc này bị đôi mắt ngập nước của Đường Chung nhìn nên không hỏi nữa.
Đường Chung hoạt bát linh động, thu xếp quần áo rất nhanh. Lúc nhét radio vào túi, Doãn Kham nói: “Mang nhiều vậy, không nặng à?”
“Không nặng.” Ngón tay cái lau sơ qua mặt trái gương, Đường Chung dùng nửa cánh tay luồn vào trong bao, xếp nó lên tầng đầu tiên, “Ở viện chán lắm, em và bà nội đều thích nghe đài.”
Nghe nói Doãn Kham còn chưa ăn sáng, Đường Chung đến nhà bếp tìm kiếm, chỉ tìm thấy một chiếc màn thầu bị lãng quên trong góc tủ lạnh.
Doãn Kham ăn vài ba miếng là hết, Đường Chung nói: “Chắc chắn anh chưa ăn no.”
“Vậy phải làm sao đây?” Doãn Kham hỏi.
Đáp lại anh là một loạt nụ hôn liên tiếp.
Đường Chung mở hai chân ngồi lên người anh, ôm lấy cổ anh, liên tục hôn từ ấn đường đến sống mũi, rồi lại tới hai má.
Lúc hôn tới miệng, Đường Chung hơi đẩy anh ra, ánh mắt mê ly nhìn ảnh ngược của mình trong đôi mắt Doãn Kham, đè hơi thở loạn nhịp xuống: “Em đút anh ăn, được không?”
Mùa đông mưa dầm, hai người lại ôm hôn nhau sau lớp rèm cửa sổ đóng chặt trong căn phòng tối.
Đường Chung hơi dùng lực, hôn một lát rồi đẩy người ngã lên giường, mãi tới khi lưng chạm phải ga giường, Doãn Kham mới phản ứng được, duỗi tay đẩy Đường Chung đang ghé trên người mình làm loạn: “Ngồi dậy đi.”
“Không.” Đường Chung từ chối một cách đầy quyết đoán, sau đó nghiêng người hôn.
Nhiệt độ theo những lần răng môi giao hòa từ từ tăng lên, trong phòng tràn ngập tiếng nước dính dấp, còn có hô hấp của hai người tan vào nhau.
Đường Chung dùng tư thế quỳ ngồi trên người Doãn Kham, lúc tách ra còn rên nhẹ một tiếng. Mặt cậu đỏ rực lên, lúc mở được đèn giường, Doãn Kham ngước mắt lên là có thể nhìn thấy đôi môi mọng nước kia, còn có lồng ngực trắng nõn dưới vạt áo rộng mở.
“Ngồi xuống đi đã.”
Anh đỡ lấy eo Đường Chung, cố gắng ngồi thẳng người, lại bị Đường Chung đè lên vai ấn về: “Quà mừng năm mới, anh không muốn ư?”
Doãn Kham ngẩn ra, ánh mắt tránh né từ lúc ngã lên giường bỗng nhìn thẳng vào Đường Chung, trong đôi con ngươi xinh đẹp trắng đen rõ ràng ngoài ẩn hiện sự ngây thơ mà anh biết, còn có thêm sự cố chấp chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
Đường Chung cúi người phủ lên, bờ môi ướt át khẽ chạm vào hầu kết Doãn Kham, khiến cho nó lăn lên lăn xuống, sau đó chôn trong hõm vai anh, khom lưng, dùng âm thanh khàn khàn run rẩy nói: “Nhưng mà em muốn… anh Doãn ơi.”
Dù đã từng nghe rất nhiều chuyện cười, nhưng đây là lần đầu tiên Doãn Kham nghe thấy Đường Chung gọi mình là anh.
Trong bầu không khí ngập tràn sắc dục, không khí cũng nóng lên, huống hồ trước nay Doãn Kham không hề có tự chủ khi đứng trước Đường Chung.
Không biết là ai trước ai sau, hai thiếu niên mới trải đời cởi quần áo trên người đối phương, quần dài bị lột ra, khi bàn tay chạm vào phần da đùi mềm mịn, Doãn Kham theo bản năng muốn thu tay, lại bị ấn cổ tay về.
Đường Chung không cam lòng bị bỏ lại, luống cuống tay chân cởi sơ mi của Doãn Kham ra, túm lấy quần anh: “Chạm vào em đi, anh Doãn… Em lạnh quá, chạm vào em đi.”
Doãn Kham cũng không nhịn được nữa, đôi bàn tay to lớn dọc theo khe mông lướt dần lên trên, che khuất vòng eo nhỏ nhắn mềm dẻo của Đường Chung.
Đợi đến khi đã lột được gần hết đồ, tay chân hai người đã quấn quít lấy nhau, tay trái Đường Chung chạm vào cơ ngực mà cậu mơ ước đã lâu, tay phải chậm rãi lần xuống dưới thăm dò, bờ mông trần trụi cọ xát Doãn Kham qua một lớp quần.
“Anh cứng rồi.” Đường Chung nở nụ cười, sau đó cau mày, “Lớn quá… Lớn như vậy, có cắm vào được không đây?”
Nghĩ đến từ “cắm vào” của cậu là chỉ vào nơi nào, Doãn Kham lại nuốt khan thêm lần nữa.
Anh bỗng sinh ra ảo giác mình bị người ta kéo đi, cứ như bị bỏ bùa đến vứt bỏ lý trí, cam tâm tình nguyện bước từng bước vào cạm bẫy mà cậu đã giăng sẵn.
Đường Chung thấy anh không phản ứng, sốt ruột mà kéo tay anh chạm vào phía sau mình: “Anh sờ em đi, em cũng ướt… ướt rồi, như vậy là có thể vào được.”
Ngón tay thon dài cắm vào khe mông, mò tới nơi phân bố chất lỏng trơn trượt mang theo mùi tin tức tố thơm ngọt, nhắc nhở Doãn Kham rằng trước mặt là một omega, một omega yếu đuối cần được anh bảo vệ.
Chỉ trong một lát, vị trí của hai người đã hoán đổi, Doãn Kham chỉ hơi dùng sức đã đặt Đường Chung xuống dưới thân mình.
Một tiếng hút khí không rõ ràng vang lên, Doãn Kham nương theo ánh đèn, nhìn thấy một vết bầm bên hông Đường Chung.
“Chuyện gì đây?” Anh hỏi.
Đường Chung hơi nhíu mày, cứ như đang nhịn đau: “Hôm qua không cẩn thận nên va vào bàn, không sao đâu.”
Doãn Kham không yên tâm, muốn đỡ cậu lên nhìn, Đường Chung lại không cho anh chạm, hai chân kẹp chặt lấy vòng eo gầy khỏe của anh: “Vào trước đi… Em khó chịu lắm, anh vào đi đã, được không?”
Giờ khắc này cậu đã biểu lộ sự vội vã ra mặt, không để ý tới những điều khác.
Cậu sợ không kịp, cậu muốn cho Doãn Kham những điều tốt nhất.
Mà từ trước tới giờ Doãn Kham chưa bao giờ từ chối cậu, cho nên rốt cuộc vẫn thỏa mãn ý nguyện của Đường Chung.
Trong không gian nồng mùi tin tức tố được phóng thích, Doãn Kham đè lên chân Đường Chung, cố gắng tránh đi vết thương chỗ eo, từ từ đẩy vật cứng nóng kia vào.
Tuy rằng cơ thể omega đã tiến hóa để thích hợp để làm bên nhận lấy, thế nhưng chưa qua bước mở rộng hoàn chỉnh, thứ đồ thô to như thế đột nhiên phá tan huyệt động đâm vào cơ thể vẫn khiến Đường Chung cảm thấy vừa đau vừa trướng.
Cậu run rẩy hít vào một hơi, không những không đẩy người trên thân ra, trái lại còn dùng đôi chân dài mảnh câu quấn lấy cơ thể Doãn Kham: “Vào, vào hết chưa?”
Doãn Kham lúc này cũng bị phần ruột căng mịn bên trong hút đến tê dại, trầm giọng hỏi: “Đau không?”
“Không đau, không đau chút nào.” Đường Chung liên tục lắc đầu, “Động đi, động đi anh, em muốn sướng, để em sướng được không?”
Doãn Kham không thể nào từ chối yêu cầu như thế được. Anh đè lên Đường Chung, cử động eo bắt đầu rút ra cắm vào.
Lo rằng omega bé bỏng của mình không kịp thích ứng, cho nên ban đầu Doãn Kham cử động rất chậm, đợi đến lúc Đường Chung không cắn môi nữa, tiếng rên rỉ cũng ngâm dài ra, trên người phủ kín một tầng mồ hôi mỏng, Doãn Kham mới nâng phần eo mỏng manh của cậu lên, thả lỏng mà thoải mái chuyển động.
Tiếng rên rỉ của Đường Chung rất nhỏ, tựa như con mèo con kêu hừ hừ, bị vật to dài kia chạm phải điểm mẫn cảm mới đột nhiên thét lên một tiếng, mu bàn chân khoát lên vai Doãn Kham căng ra, ngón chân êm dịu cũng cuộn lại, không chịu nổi mà thở gấp mấy hơi.
Doãn Kham biết cậu đang thoải mái, lập tức đẩy thẳng eo, chuyển động như mưa giông gió bão.
Cổ họng Đường Chung phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào thật dài, nhỏ giọng kêu hai tiếng “Đừng mà”, nhưng Doãn Kham không nghe cậu, dương v*t rút ra khỏi động thịt ấm áp rồi lại đẩy mạnh vào, nơi kết nối bên dưới phát ra tiếng vang thanh thúy khi da thịt chạm vào nhau.
Ánh mắt của Đường Chung cũng dần tan rã theo từng lần va chạm, nửa phần đầu lưỡi hồng nhuận duỗi ra khỏi miệng, lại bị Doãn Kham nghiêng người đè xuống dùng môi chặn lại.
Anh cắn mạnh vào đôi môi ướt mềm của omega, rút lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng cậu. Dục vọng và ham muốn chiếm lấy đã có từ lúc sinh ra của alpha giờ khắc này bốc lên tới cực điểm, kích động đấu đá lung tung trong lồng ngực, thậm chí Doãn Kham còn muốn cắn vào phần da mềm nhất sau gáy Đường Chung, bởi vì nhẫn nhịn mà bàn tay nắm lấy đùi Đường Chung đã hằn lên mấy đường gân xanh lớn.
dương v*t alpha phình lớn vẫn làm loạn không kiêng nể gì trong cơ thể, Đường Chung bị vây quanh bởi mùi vị mát lạnh, trong giây phút điên cuồng giao hợp cùng hôn môi mà thất thần: “Cắn em đi, đánh dấu em, để em trở thành người của anh…”
Cắn em đi, chỉ cần cắn vào thì em là của anh, vĩnh viễn là của anh.
Vài chữ cuối cùng biến mất trong tiếng nghẹn ngào mơ hồ, biến thành câu nói linh tinh trong lúc cao trào. Đường Chung ngẩng cao cổ lên, hai cơ thể đang gắn kết chặt chẽ thuận thế đẩy tới, hôn vào môi Doãn Kham.
“Nhắm mắt lại…” Vào lúc tách ra, cậu khàn khàn ra lệnh, “Nhắm mắt đi, không được nhìn em.”
Lúc này Doãn Kham không tự làm theo ý mình nữa, nghe lời cậu khép hai mắt lại.
Đường Chung lại càng mở lớn mắt, trợn đến mức khóe mắt sắp nứt ra, tầm mắt dù mơ hồ nhưng vẫn không nỡ nhắm lại.
Ánh mắt quyến luyến cẩn thận đảo qua mỗi tấc trên mặt Doãn Kham, như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào đáy lòng.
Sau đó trong lúc chợp mắt, Đường Chung đã mơ một giấc mộng ngắn ngủi mà hoảng loạn.
Trong mơ chỉ có một mình cậu, thế nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh đến từ bốn phương tám hướng.
Đầu tiên là một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, chiếc dao sắc lạnh đặt trên cổ, tiếng cười đùa sởn tóc gáy đang tới gần cậu từng bước một.
Tiếp đó cậu đột nhiên bị sức mạnh nào đó đẩy một cái, bàn tay đánh vào eo khiến ruột gan đau nhức, cậu nghe thấy tiếng phụ nữ điên cuồng gào thét: “Chính mày đã hại chết ba mày! Mày có dám nói anh ấy không chết vì mày không?”
Hình ảnh đột nhiên chuyển động, giọng nói nghe thì như hòa ái, thật ra lại lạnh lùng truyền ra từ ống nghe: “Bây giờ nó còn chưa hiểu chuyện, chờ đến lúc nó hiểu ra mình vì cậu mà bỏ mất thứ gì, nó nhất định sẽ hối hận… Cậu cũng sẽ hối hận.”
…
Mở bừng hai mắt ra, đối diện với khuôn mặt quen thuộc của Doãn Kham, Đường Chung vội lao vào lồng ngực anh.
Doãn Kham vỗ nhẹ lưng cậu: “Gặp ác mộng?”
Đường Chung lắc đầu một cái rồi lại gật đầu, trong tiếng thở gấp gáp của mình mà nghĩ, vậy là đủ rồi, đến được bước này là đã đủ rồi, không nên tham lam ham muốn nhiều như vậy.
Lúc luồng sáng cuối cùng khuất sau chân trời, hai người dựa vào đầu giường, Đường Chung nằm nhoài trong ngực Doãn Kham, ngón tay như có như không xoa chiếc vòng ngọc anh đeo trên cổ: “Cái nay là móc bình an đúng không?”
“Ừm.”
“Trông rất đắt.”
Doãn Kham nở nụ cười: “Tặng em đấy, cầm bán đi.”
Đường Chung lắc đầu: “Chờ em có tiền rồi, em sẽ mua cho anh cái tốt hơn.”
Doãn Kham xoa mái tóc mềm mại của cậu: “Vậy anh chờ.”
Yên tĩnh chưa tới mười phút, Đường Chung chống tay ngồi xuống, vén rèm cửa lên nhìn xung quanh.
“Anh nói xem, năm nay lúc nào thì có tuyết?”
Doãn Kham cũng ngồi thẳng lại, ôm lấy cậu từ sau lưng: “Còn nhớ năm ngoái tuyết rơi vào ngày nào không?”
“Nhớ chứ.” Nghĩ đến năm ngoái, ánh mắt ảm đạm đã lâu của Đường Chung chợt lóe sáng, “Nhà trọ suối nước nóng, ban đêm, em và anh.”
“Ừ, năm nay cũng giống vậy.” Doãn Kham nói.
Gió bắc bên ngoài mang theo mưa phùn gõ vào cửa sổ, trong phòng Đường Chung nấp trong lồng ngực ấm áp kia nghĩ bậy nghĩ bạ: “Thế chờ đến sang năm, năm sau, ba năm sau… Anh còn nhớ được không?”
“Có muốn anh nhớ không?”
“Đương nhiên là muốn…” Đường Chung nói được nửa câu thì dừng lại, đột nhiên sửa miệng, “Đừng nhớ, nhớ thì có ích gì, quên đi, quên càng sạch sẽ càng tốt.”
Không biết vì sao, Doãn Kham nghe thấy tiếng khóc nức nở trong giọng nói của cậu, đến khi nâng chiếc cằm tinh xảo lên nhìn vào thì lại không tìm được nước mắt trong mắt cậu.
“Sao thế, muốn hôn trộm em à?” Đường Chung cười cong cả mắt, dùng ngón tay chỉ lên trán của mình, “Thế em muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Mặc cho Doãn Kham cố gắng quan sát vẫn không thể nào tìm được chút dấu vết nào của sự bi thương trên khuôn mặt sạch sẽ động lòng người kia, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
Anh không thể làm gì khác hơn là nâng mặt Đường Chung, đặt một nụ hôn vào chiếc trán trơn bóng của cậu.
“Ngủ ngon.”
Sau đó, Doãn Kham đã nghĩ vô số lần, nếu như ngày đó đừng nghe cậu, có phải giữa bọn họ sẽ còn có rất nhiều lần chúc ngủ ngon.
Nếu như ngày đó anh tỉnh lại sớm một chút, có phải sẽ tìm được cậu hay không.
Từ sau ngày đó, vé xe lửa mới in tản ra mùi thơm của mực, chiếc xe đạp mới mua không cần lau chùi cũng phản chiếu được ánh sáng, nhưng người đã hứa sẽ đi cùng anh lại biến mất không dấu vết.
********************
Lảm nhảm: Chương sau bắt đầu có biến.
Buổi sáng trời đổ một cơn mưa nhỏ, lúc Doãn Kham gọi điện thoại Đường Chung không bắt máy, có lẽ vẫn đang ngủ, cũng có thể là ra ngoài làm việc.
Nhớ đến những lần khác thường của Đường Chung những ngày qua, trong lòng Doãn Kham sinh ra bất an, lại không dám đoán bừa, càng không thể tự mình đi hỏi. Anh không mong sẽ xảy ra chiến tranh lạnh như lần trước nữa.
Mở hộp thư ra đọc dòng tin cuối cùng được gửi đêm qua, Đường Chung nói muốn học quay bút, bảo anh dạy cho mình, sau đó còn nói khó quá không học nữa, để Doãn Kham học vẽ mấy kiểu đơn giản như của mình, đặc biệt là vẽ Cinnamoroll, còn đùa giỡn mà ra lệnh cho Doãn Kham trước năm sau nhất định phải học được.
Tin nhắn cuối cùng dừng ở câu trả lời khi Doãn Kham hỏi cậu có thích bánh quy rau củ vị mới kia không, Đường Chung nhắn lại là: [Em không thích trứng gà luộc, cả nấm nữa]
Lúc đó Doãn Kham tưởng cậu đang làm nũng nên không để ý lắm, lúc này đọc lại, từ chi tiết thiếu mất dấu ngã phía sau khiến anh cảm thấy có gì đó sai sai.
Phản ứng này của Đường Chung, nếu nói là khác thường, còn không bằng nói là vội vã.
Vội vã học xoay bút, vội vã để Doãn Kham nhớ những gì cậu thích, vội vã đeo nhẫn cho anh…
Ngón tay trượt trên màn hình, Doãn Kham cũng nóng nảy theo.
Anh quyết định làm chuyện khác để phân tán lực chú ý, kiềm chế lại tâm trạng tiêu cực có thể chi phối phán đoán của mình. Thoát khỏi giao diện tin nhắn, Doãn Kham mở trang web mua vé xe lửa, tải mấy lần vẫn không được, có lẽ là do ngày mưa nên tín hiệu không tốt.
Anh đi đến ban công, mắt thấy tín hiệu đầy lên, vừa muốn tải lại đã thấy điện thoại rung lên, có một cuộc gọi tới.
Đối diện với dãy số quen thuộc đầu bên kia mà do dự vài giây, Doãn Kham vẫn nhận lấy.
Doãn Chính Tắc đầu bên kia điện thoại vừa cười vừa nói: “Tiểu Kham à, ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Doãn Kham trả lời một cách ngắn gọn.
“Nghỉ tết ở nhà có chán không? Nghe nói ở chỗ con trời mưa, hay là mua vé máy bay cho con về nhà chơi nhé.”
Trong đầu Doãn Kham chợt nảy ra vài phần nghi hoặc, việc Doãn Chính Tắc điều tra thời tiết bên thành phố N cũng không có gì kỳ lạ.
“Không chán, học để ôn thi.” Doãn Kham nói.
“Được, biết thế là tốt.” Doãn Chính Tắc nói, “Học hành ở trường sao rồi? Phía bên thủ đô có mấy ngôi trường tốt đang lên kế hoạch chiêu sinh, con có thể tranh thủ qua đây một chuyến, ông nội sắp xếp cho con.”
Doãn Kham thành thật trả lời: “Con muốn ở lại thành phố N, ở đây cũng có trường tốt.”
Sau một khoảng im lặng, Doãn Chính Tắc nở nụ cười: “Được, vậy con xem trước đi, cứ so sánh chút cũng không lỗ, ông nội sẽ không can dự vào lựa chọn của con. Nhưng mà chuyện này liên quan đến tiền đồ, trước khi quyết định nhớ tìm ông nội nói một tiếng, ông sẽ tìm người hỏi thăm cho con.”
Doãn Kham không chút để ý mà đáp lại, kết thúc cuộc điện thoại vô nghĩa này.
Sau khi đến thành phố N, Doãn Kham được nuôi thả hiếm khi trò chuyện cùng ông nội. Sau khi cúp điện thoại hồi lâu, anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cẩn thận cân nhắc mới nhớ ra trước mỗi cuộc điện thoại, ông ta đều sẽ có đôi lời nhắc đến Doãn Khiêm làm sao làm sao, mà ban nãy trong điện thoại, Doãn Chính Tắc lại không đề cập đến em trai trên danh nghĩa, lời quan tâm đối với anh cũng chỉ tăng chứ không giảm.
Nhưng mà việc này đối với Doãn Kham không quan trọng. Trước đây Doãn Chính Tắc dù có vô tình hay cố ý nhắc tới Doãn Khiêm, cao cao tại thượng muốn dụ dỗ anh quay về bao nhiêu, bây giờ có thả lỏng không đề cập nữa, bất kể là vì cảm thấy nói nhiều vô ích, hay là được người ta nhắc nhở nên phát hiện mình đã làm sai thì đều không liên quan gì tới Doãn Kham.
Dùng di động đặt vé tàu hỏa đến thủ đô nghỉ đông xong, Doãn Kham rời khỏi ban công về phòng, đụng phải Lâm Ngọc Xu từ cửa phòng đi ngang qua.
“Điện thoại của ông nội à?” Bà hỏi.
Doãn Kham “Ừ” một tiếng.
Ban nãy Lâm Ngọc Xu vẫn đang làm việc dưới bếp, lúc này trên tay còn dính nước, chùi lên tạp dề mấy lần: “Nói gì thế?”
“Không có gì, tâm sự thôi.”
Doãn Kham vừa trả lời qua loa xong, lại nghe thấy di động kêu, giơ lên xem thì thấy tin nhắn Đường Chung gửi tới: [Em đang ở dưới nhà anh]
Lấy cớ là có bạn đến tìm, Doãn Kham cầm di động xong liền ra ngoài.
Lâm Ngọc Xu tiễn anh tới cửa: “Trời trông như sắp mưa, về sớm chút.”
Doãn Kham đang vội đi, vừa đáp lời vừa đổi giày.
Chạy thật chậm xuống dưới lầu, nhìn thấy bóng người gầy gò dựa vào góc tường, Doãn Kham ba chân bốn cẳng chạy lên, vươn tay ôm Đường Chung vào ngực.
“Sao tới đây mà không nói gì?” Doãn Kham xoa lên mái tóc ướt sũng của Đường Chung, “Mắc mưa à?”
Đường Chung tựa vào ngực anh lắc đầu, âm thanh rầu rĩ: “Không phải, đây là sương.”
Hai người ôm nhau một lát, trên đường về cửa tiệm may, Doãn Kham mới trì độn mà bật cười: “Thì ra buổi trưa cũng có sương.”
Đường Chung đang lấy chìa khóa mở cửa, nghe vậy thì giận giữ đảo mắt nhìn anh một cái.
Bước vào trong nhà, khi nghe hỏi sao bà nội lại không ở nhà, Đường Chung vừa mở tủ lấy quần áo vừa nói: “Gần đây trời lạnh, bà nội thấy không khỏe nên nằm viện dưỡng bệnh, hôm nay quay về lấy ít quần áo để tắm giặt, nhớ ra nay là mồng một năm mới cho nên gửi tin nhắn cho anh, không ngờ anh lại ở nhà.” Nói xong quay đầu nhìn về phía Doãn Kham, “Năm mới vui vẻ.”
Doãn Kham vốn muốn hỏi vì sao hôm qua bà nội nhập viện lại không báo cho anh, còn muốn hỏi vì sao sáng nay không bắt máy, giờ khắc này bị đôi mắt ngập nước của Đường Chung nhìn nên không hỏi nữa.
Đường Chung hoạt bát linh động, thu xếp quần áo rất nhanh. Lúc nhét radio vào túi, Doãn Kham nói: “Mang nhiều vậy, không nặng à?”
“Không nặng.” Ngón tay cái lau sơ qua mặt trái gương, Đường Chung dùng nửa cánh tay luồn vào trong bao, xếp nó lên tầng đầu tiên, “Ở viện chán lắm, em và bà nội đều thích nghe đài.”
Nghe nói Doãn Kham còn chưa ăn sáng, Đường Chung đến nhà bếp tìm kiếm, chỉ tìm thấy một chiếc màn thầu bị lãng quên trong góc tủ lạnh.
Doãn Kham ăn vài ba miếng là hết, Đường Chung nói: “Chắc chắn anh chưa ăn no.”
“Vậy phải làm sao đây?” Doãn Kham hỏi.
Đáp lại anh là một loạt nụ hôn liên tiếp.
Đường Chung mở hai chân ngồi lên người anh, ôm lấy cổ anh, liên tục hôn từ ấn đường đến sống mũi, rồi lại tới hai má.
Lúc hôn tới miệng, Đường Chung hơi đẩy anh ra, ánh mắt mê ly nhìn ảnh ngược của mình trong đôi mắt Doãn Kham, đè hơi thở loạn nhịp xuống: “Em đút anh ăn, được không?”
Mùa đông mưa dầm, hai người lại ôm hôn nhau sau lớp rèm cửa sổ đóng chặt trong căn phòng tối.
Đường Chung hơi dùng lực, hôn một lát rồi đẩy người ngã lên giường, mãi tới khi lưng chạm phải ga giường, Doãn Kham mới phản ứng được, duỗi tay đẩy Đường Chung đang ghé trên người mình làm loạn: “Ngồi dậy đi.”
“Không.” Đường Chung từ chối một cách đầy quyết đoán, sau đó nghiêng người hôn.
Nhiệt độ theo những lần răng môi giao hòa từ từ tăng lên, trong phòng tràn ngập tiếng nước dính dấp, còn có hô hấp của hai người tan vào nhau.
Đường Chung dùng tư thế quỳ ngồi trên người Doãn Kham, lúc tách ra còn rên nhẹ một tiếng. Mặt cậu đỏ rực lên, lúc mở được đèn giường, Doãn Kham ngước mắt lên là có thể nhìn thấy đôi môi mọng nước kia, còn có lồng ngực trắng nõn dưới vạt áo rộng mở.
“Ngồi xuống đi đã.”
Anh đỡ lấy eo Đường Chung, cố gắng ngồi thẳng người, lại bị Đường Chung đè lên vai ấn về: “Quà mừng năm mới, anh không muốn ư?”
Doãn Kham ngẩn ra, ánh mắt tránh né từ lúc ngã lên giường bỗng nhìn thẳng vào Đường Chung, trong đôi con ngươi xinh đẹp trắng đen rõ ràng ngoài ẩn hiện sự ngây thơ mà anh biết, còn có thêm sự cố chấp chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
Đường Chung cúi người phủ lên, bờ môi ướt át khẽ chạm vào hầu kết Doãn Kham, khiến cho nó lăn lên lăn xuống, sau đó chôn trong hõm vai anh, khom lưng, dùng âm thanh khàn khàn run rẩy nói: “Nhưng mà em muốn… anh Doãn ơi.”
Dù đã từng nghe rất nhiều chuyện cười, nhưng đây là lần đầu tiên Doãn Kham nghe thấy Đường Chung gọi mình là anh.
Trong bầu không khí ngập tràn sắc dục, không khí cũng nóng lên, huống hồ trước nay Doãn Kham không hề có tự chủ khi đứng trước Đường Chung.
Không biết là ai trước ai sau, hai thiếu niên mới trải đời cởi quần áo trên người đối phương, quần dài bị lột ra, khi bàn tay chạm vào phần da đùi mềm mịn, Doãn Kham theo bản năng muốn thu tay, lại bị ấn cổ tay về.
Đường Chung không cam lòng bị bỏ lại, luống cuống tay chân cởi sơ mi của Doãn Kham ra, túm lấy quần anh: “Chạm vào em đi, anh Doãn… Em lạnh quá, chạm vào em đi.”
Doãn Kham cũng không nhịn được nữa, đôi bàn tay to lớn dọc theo khe mông lướt dần lên trên, che khuất vòng eo nhỏ nhắn mềm dẻo của Đường Chung.
Đợi đến khi đã lột được gần hết đồ, tay chân hai người đã quấn quít lấy nhau, tay trái Đường Chung chạm vào cơ ngực mà cậu mơ ước đã lâu, tay phải chậm rãi lần xuống dưới thăm dò, bờ mông trần trụi cọ xát Doãn Kham qua một lớp quần.
“Anh cứng rồi.” Đường Chung nở nụ cười, sau đó cau mày, “Lớn quá… Lớn như vậy, có cắm vào được không đây?”
Nghĩ đến từ “cắm vào” của cậu là chỉ vào nơi nào, Doãn Kham lại nuốt khan thêm lần nữa.
Anh bỗng sinh ra ảo giác mình bị người ta kéo đi, cứ như bị bỏ bùa đến vứt bỏ lý trí, cam tâm tình nguyện bước từng bước vào cạm bẫy mà cậu đã giăng sẵn.
Đường Chung thấy anh không phản ứng, sốt ruột mà kéo tay anh chạm vào phía sau mình: “Anh sờ em đi, em cũng ướt… ướt rồi, như vậy là có thể vào được.”
Ngón tay thon dài cắm vào khe mông, mò tới nơi phân bố chất lỏng trơn trượt mang theo mùi tin tức tố thơm ngọt, nhắc nhở Doãn Kham rằng trước mặt là một omega, một omega yếu đuối cần được anh bảo vệ.
Chỉ trong một lát, vị trí của hai người đã hoán đổi, Doãn Kham chỉ hơi dùng sức đã đặt Đường Chung xuống dưới thân mình.
Một tiếng hút khí không rõ ràng vang lên, Doãn Kham nương theo ánh đèn, nhìn thấy một vết bầm bên hông Đường Chung.
“Chuyện gì đây?” Anh hỏi.
Đường Chung hơi nhíu mày, cứ như đang nhịn đau: “Hôm qua không cẩn thận nên va vào bàn, không sao đâu.”
Doãn Kham không yên tâm, muốn đỡ cậu lên nhìn, Đường Chung lại không cho anh chạm, hai chân kẹp chặt lấy vòng eo gầy khỏe của anh: “Vào trước đi… Em khó chịu lắm, anh vào đi đã, được không?”
Giờ khắc này cậu đã biểu lộ sự vội vã ra mặt, không để ý tới những điều khác.
Cậu sợ không kịp, cậu muốn cho Doãn Kham những điều tốt nhất.
Mà từ trước tới giờ Doãn Kham chưa bao giờ từ chối cậu, cho nên rốt cuộc vẫn thỏa mãn ý nguyện của Đường Chung.
Trong không gian nồng mùi tin tức tố được phóng thích, Doãn Kham đè lên chân Đường Chung, cố gắng tránh đi vết thương chỗ eo, từ từ đẩy vật cứng nóng kia vào.
Tuy rằng cơ thể omega đã tiến hóa để thích hợp để làm bên nhận lấy, thế nhưng chưa qua bước mở rộng hoàn chỉnh, thứ đồ thô to như thế đột nhiên phá tan huyệt động đâm vào cơ thể vẫn khiến Đường Chung cảm thấy vừa đau vừa trướng.
Cậu run rẩy hít vào một hơi, không những không đẩy người trên thân ra, trái lại còn dùng đôi chân dài mảnh câu quấn lấy cơ thể Doãn Kham: “Vào, vào hết chưa?”
Doãn Kham lúc này cũng bị phần ruột căng mịn bên trong hút đến tê dại, trầm giọng hỏi: “Đau không?”
“Không đau, không đau chút nào.” Đường Chung liên tục lắc đầu, “Động đi, động đi anh, em muốn sướng, để em sướng được không?”
Doãn Kham không thể nào từ chối yêu cầu như thế được. Anh đè lên Đường Chung, cử động eo bắt đầu rút ra cắm vào.
Lo rằng omega bé bỏng của mình không kịp thích ứng, cho nên ban đầu Doãn Kham cử động rất chậm, đợi đến lúc Đường Chung không cắn môi nữa, tiếng rên rỉ cũng ngâm dài ra, trên người phủ kín một tầng mồ hôi mỏng, Doãn Kham mới nâng phần eo mỏng manh của cậu lên, thả lỏng mà thoải mái chuyển động.
Tiếng rên rỉ của Đường Chung rất nhỏ, tựa như con mèo con kêu hừ hừ, bị vật to dài kia chạm phải điểm mẫn cảm mới đột nhiên thét lên một tiếng, mu bàn chân khoát lên vai Doãn Kham căng ra, ngón chân êm dịu cũng cuộn lại, không chịu nổi mà thở gấp mấy hơi.
Doãn Kham biết cậu đang thoải mái, lập tức đẩy thẳng eo, chuyển động như mưa giông gió bão.
Cổ họng Đường Chung phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào thật dài, nhỏ giọng kêu hai tiếng “Đừng mà”, nhưng Doãn Kham không nghe cậu, dương v*t rút ra khỏi động thịt ấm áp rồi lại đẩy mạnh vào, nơi kết nối bên dưới phát ra tiếng vang thanh thúy khi da thịt chạm vào nhau.
Ánh mắt của Đường Chung cũng dần tan rã theo từng lần va chạm, nửa phần đầu lưỡi hồng nhuận duỗi ra khỏi miệng, lại bị Doãn Kham nghiêng người đè xuống dùng môi chặn lại.
Anh cắn mạnh vào đôi môi ướt mềm của omega, rút lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng cậu. Dục vọng và ham muốn chiếm lấy đã có từ lúc sinh ra của alpha giờ khắc này bốc lên tới cực điểm, kích động đấu đá lung tung trong lồng ngực, thậm chí Doãn Kham còn muốn cắn vào phần da mềm nhất sau gáy Đường Chung, bởi vì nhẫn nhịn mà bàn tay nắm lấy đùi Đường Chung đã hằn lên mấy đường gân xanh lớn.
dương v*t alpha phình lớn vẫn làm loạn không kiêng nể gì trong cơ thể, Đường Chung bị vây quanh bởi mùi vị mát lạnh, trong giây phút điên cuồng giao hợp cùng hôn môi mà thất thần: “Cắn em đi, đánh dấu em, để em trở thành người của anh…”
Cắn em đi, chỉ cần cắn vào thì em là của anh, vĩnh viễn là của anh.
Vài chữ cuối cùng biến mất trong tiếng nghẹn ngào mơ hồ, biến thành câu nói linh tinh trong lúc cao trào. Đường Chung ngẩng cao cổ lên, hai cơ thể đang gắn kết chặt chẽ thuận thế đẩy tới, hôn vào môi Doãn Kham.
“Nhắm mắt lại…” Vào lúc tách ra, cậu khàn khàn ra lệnh, “Nhắm mắt đi, không được nhìn em.”
Lúc này Doãn Kham không tự làm theo ý mình nữa, nghe lời cậu khép hai mắt lại.
Đường Chung lại càng mở lớn mắt, trợn đến mức khóe mắt sắp nứt ra, tầm mắt dù mơ hồ nhưng vẫn không nỡ nhắm lại.
Ánh mắt quyến luyến cẩn thận đảo qua mỗi tấc trên mặt Doãn Kham, như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào đáy lòng.
Sau đó trong lúc chợp mắt, Đường Chung đã mơ một giấc mộng ngắn ngủi mà hoảng loạn.
Trong mơ chỉ có một mình cậu, thế nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh đến từ bốn phương tám hướng.
Đầu tiên là một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, chiếc dao sắc lạnh đặt trên cổ, tiếng cười đùa sởn tóc gáy đang tới gần cậu từng bước một.
Tiếp đó cậu đột nhiên bị sức mạnh nào đó đẩy một cái, bàn tay đánh vào eo khiến ruột gan đau nhức, cậu nghe thấy tiếng phụ nữ điên cuồng gào thét: “Chính mày đã hại chết ba mày! Mày có dám nói anh ấy không chết vì mày không?”
Hình ảnh đột nhiên chuyển động, giọng nói nghe thì như hòa ái, thật ra lại lạnh lùng truyền ra từ ống nghe: “Bây giờ nó còn chưa hiểu chuyện, chờ đến lúc nó hiểu ra mình vì cậu mà bỏ mất thứ gì, nó nhất định sẽ hối hận… Cậu cũng sẽ hối hận.”
…
Mở bừng hai mắt ra, đối diện với khuôn mặt quen thuộc của Doãn Kham, Đường Chung vội lao vào lồng ngực anh.
Doãn Kham vỗ nhẹ lưng cậu: “Gặp ác mộng?”
Đường Chung lắc đầu một cái rồi lại gật đầu, trong tiếng thở gấp gáp của mình mà nghĩ, vậy là đủ rồi, đến được bước này là đã đủ rồi, không nên tham lam ham muốn nhiều như vậy.
Lúc luồng sáng cuối cùng khuất sau chân trời, hai người dựa vào đầu giường, Đường Chung nằm nhoài trong ngực Doãn Kham, ngón tay như có như không xoa chiếc vòng ngọc anh đeo trên cổ: “Cái nay là móc bình an đúng không?”
“Ừm.”
“Trông rất đắt.”
Doãn Kham nở nụ cười: “Tặng em đấy, cầm bán đi.”
Đường Chung lắc đầu: “Chờ em có tiền rồi, em sẽ mua cho anh cái tốt hơn.”
Doãn Kham xoa mái tóc mềm mại của cậu: “Vậy anh chờ.”
Yên tĩnh chưa tới mười phút, Đường Chung chống tay ngồi xuống, vén rèm cửa lên nhìn xung quanh.
“Anh nói xem, năm nay lúc nào thì có tuyết?”
Doãn Kham cũng ngồi thẳng lại, ôm lấy cậu từ sau lưng: “Còn nhớ năm ngoái tuyết rơi vào ngày nào không?”
“Nhớ chứ.” Nghĩ đến năm ngoái, ánh mắt ảm đạm đã lâu của Đường Chung chợt lóe sáng, “Nhà trọ suối nước nóng, ban đêm, em và anh.”
“Ừ, năm nay cũng giống vậy.” Doãn Kham nói.
Gió bắc bên ngoài mang theo mưa phùn gõ vào cửa sổ, trong phòng Đường Chung nấp trong lồng ngực ấm áp kia nghĩ bậy nghĩ bạ: “Thế chờ đến sang năm, năm sau, ba năm sau… Anh còn nhớ được không?”
“Có muốn anh nhớ không?”
“Đương nhiên là muốn…” Đường Chung nói được nửa câu thì dừng lại, đột nhiên sửa miệng, “Đừng nhớ, nhớ thì có ích gì, quên đi, quên càng sạch sẽ càng tốt.”
Không biết vì sao, Doãn Kham nghe thấy tiếng khóc nức nở trong giọng nói của cậu, đến khi nâng chiếc cằm tinh xảo lên nhìn vào thì lại không tìm được nước mắt trong mắt cậu.
“Sao thế, muốn hôn trộm em à?” Đường Chung cười cong cả mắt, dùng ngón tay chỉ lên trán của mình, “Thế em muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Mặc cho Doãn Kham cố gắng quan sát vẫn không thể nào tìm được chút dấu vết nào của sự bi thương trên khuôn mặt sạch sẽ động lòng người kia, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
Anh không thể làm gì khác hơn là nâng mặt Đường Chung, đặt một nụ hôn vào chiếc trán trơn bóng của cậu.
“Ngủ ngon.”
Sau đó, Doãn Kham đã nghĩ vô số lần, nếu như ngày đó đừng nghe cậu, có phải giữa bọn họ sẽ còn có rất nhiều lần chúc ngủ ngon.
Nếu như ngày đó anh tỉnh lại sớm một chút, có phải sẽ tìm được cậu hay không.
Từ sau ngày đó, vé xe lửa mới in tản ra mùi thơm của mực, chiếc xe đạp mới mua không cần lau chùi cũng phản chiếu được ánh sáng, nhưng người đã hứa sẽ đi cùng anh lại biến mất không dấu vết.
********************
Lảm nhảm: Chương sau bắt đầu có biến.
Danh sách chương