Doãn Kham nhận lấy hoa trăng, còn tặng lại cho người tặng hoa một nụ hôn sâu.

Đường Chung bị hôn đến mức lâng lâng, cứ như một người đàn ông say rượu, lúc dán điện thoại cho Doãn Kham còn phạm lỗi, dán màng bị lệch, phải bỏ đi vài tấm.

“Để anh làm cho.” Doãn Kham ngồi xuống bên cạnh cậu, nhận lấy di động, xé một tấm màng mới.

Trước đây khi mở sạp cùng Đường Chung trên cầu Kiều, anh cũng học dán mấy lần, bởi vậy tay nghề không tệ lắm, dán một lần đã thành công.

“Dán tốt hơn em rồi.” Đường Chung đến gần xem, “Em tuyên bố anh có thể xuất sư.”

Doãn Kham: “Không được sư phụ tự mình truyền nghề, không thể xuất sư.”

Đường Chung chun mũi hừ nhẹ: “Anh ngồi bừa xuống thì cũng có khách tới cửa, kỹ thuật đối với anh cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”

Nghĩ đến trước đây bày sạp bị tiếp cận, Đường Chung ở bên cạnh mặt một đường mũi một đường, chỉ thiếu mỗi việc viết mấy chữ “Em không vui” lên trán, Doãn Kham giơ tay nhéo mặt Đường Chung: “Dấm tinh.”

Bé dấm tinh Đường Mộc Đông thề phải để Doãn Kham nếm thử mùi vị ăn dấm, tắm xong móc radio khỏi túi, mở đến kênh phát sóng hay nghe buổi tối, nghênh ngang tập trung nghe.

Tắm rửa ở ký túc xá không tiện, Doãn Kham ôm theo quần áo, mượn phòng tắm rửa thật sạch.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh đặt mông ngồi cạnh Đường Chung lau tóc. Mùi thơm sau khi tắm tỏa ra, cuối sợi tóc còn tích từng giọt nước rơi xuống vỡ tan, Đường Chung nào còn nghe nổi, bò đến mép giường ngồi phía sau Doãn Kham, giật lấy khăn tắm: “Hay để em lau cho!”

Vặn radio xuống âm lượng nhỏ nhất rồi úp xuống, rốt cuộc Doãn Kham cũng an phận, làm bé ngoan ngồi im để Đường Chung lau tóc cho mình.

Đường Chung mím môi cười trộm, từ góc độ này vừa vặn có thể thông qua gương nhìn thấy ảnh ngược phản chiếu nửa khuôn mặt Doãn Kham, vài sợi tóc ẩm ướt che khuất lông mày, hơi nước mịt mờ khiến đồng tử sẫm màu càng thêm sâu, Đường Chung nằm nhoài trên vai anh ngửi một hơi: “Anh thơm quá.”

Rõ ràng lưng Doãn Kham hơi cứng lại, nghiêng đầu đi nói: “Em thơm hơn.”

“Mùi của em là mùi sữa tắm, còn của anh là mùi cơ thể.” Đường Chung vốn xuề xòa, cười hì hì cọ sườn mặt vào vành tai Doãn Kham: “A, thơm quá, thật ra anh là omega phải không? Omega hương biển lớn.”

Doãn Kham: “…”

Đường Chung vừa lau tóc vừa cười ngây ngô, trong lúc vui sướng chợt nhớ ra gì đó, nhất thời ủ rũ: “Thật ra anh thích omega phải không?”

Doãn Kham thầm nghĩ, chẳng phải em là omega sao? Ngoài miệng thì đáp: “Ừ.”

Ai ngờ Đường Chung hiểu sai ý câu này, hừ mũi một tiếng: “Em biết ngay mà, trước đây anh có người mình thích rồi.”

Doãn Kham mờ mịt: “Hả?”

“Đôi găng tay kia không phải là để cho người đó sao?” Đường Chung nắm chắc chứng cứ, “Em chỉ là đứa tiện đường nhặt được thôi.”

Doãn Kham: “Cái gì mà tiện đường nhặt được?”

Đường Chung bắt đầu sinh lòng ghen tỵ: “Cậu ta chắc chắn rất đẹp đúng không? Da cũng rất trắng? Màu hồng nhạt tôn da trắng nhất.”

Doãn Kham: “……”

Trên đời này không ai không thích omega xinh đẹp, Đường Chung ngày nào cũng cố gắng lôi thôi lếch thếch luôn canh cánh việc này trong lòng, bởi vậy cũng suy nghĩ lung tung: “Còn nói với mấy cậu ấy là anh theo đuổi em, rõ ràng là em theo đuổi anh, khó theo đuổi muốn chết.”

Doãn Kham nghe thấy thì buồn cười: “Em theo đuổi anh khi nào?”

“Em lúc nào mà chẳng theo đuổi anh!” Đường Chung vò đầu anh, giương nanh múa vuốt như đang trút giận, “Có phải anh đã sớm biết, cho nên lén lút bày trò với Kẹo Hồ Lô, cố ý lôi đống đồ em giấu kia ra không?”

Khăn mặt rũ đến mũi che mất tầm mắt, Doãn Kham trong bóng tối bị xoa đến mức ngã trái ngã phải: “Không phải.”

“Đừng hòng chối!” Đường Chung nhảy dựng lên nằm sấp trên lưng Doãn Kham: “Nếu không phải lôi được đống đồ kia ra, sao anh có thể đồng ý hẹn hò với em?”

Doãn Kham bất đắc dĩ, giơ tay lên nắm lấy hai tay Đường Chung, khống chế cơ thể đang đung đưa của cậu: “Vậy nếu anh không muốn đồng ý, sao không dọn dẹp bỏ lại chỗ cũ, giả vờ không thấy gì?”

Đường Chung bất động, cánh tay như bạch tuộc dính vào tay Doãn Kham cũng thả lỏng ra.

Chờ một lúc lâu, âm thanh mềm mại khó chịu truyền vào trong tai: “Đó là vì… em theo đuổi anh.”

Doãn Kham cười khẽ, kéo bàn tay trắng nõn của Đường Chung ra trước, để cằm cậu đặt lên vai mình, vừa vặn có thể nhìn thẳng vào anh ở góc độ này.

Dũng khí khi ỷ vào việc không phải nhìn thẳng thoáng chốc tan sạch, Đường Chung sợ sệt phồng má lên, hệt như một con cá nóc đang giận dỗi.

Đường Chung đã tắm rửa sạch sẽ, trên mặt không còn mấy vết bẩn nữa, khiến Doãn Kham nhớ tới ngày đó omega rửa mặt xong còn ngại không cho anh nhìn, hơn nữa sau khi lộ mặt còn hiện ráng hồng.

Vì để anh bạn nhỏ thích nghĩ lung tung yên tâm, Doãn Kham trước giờ không muốn nói nhiều phá lệ giải thích: “Không có người khác, chỉ có mình em.” Ngón trỏ nhấn nhẹ vào chóp mũi ửng hồng của Đường Chung, thổ lộ lời khen ngày đó không nói cho cậu nghe, “Em xinh đẹp nhất.”

Ngày mùng một tháng chín khai giảng, Đường Chung mới sáng sớm đã tới trường, chen chúc trong đám người xem tình hình chia lớp, xác định tên của mình và Doãn Kham xuất hiện trong cùng một cột, mừng tới mức nhảy cẫng.

Từ lớp 11-3 biến thành lớp 12-2, bạn học trong lớp hầu như không đổi, mấy giáo viên dạy cũng là giáo viên cũ.

Thầy Tôn vừa vào lớp đã đóng đinh treo bảng thông báo “Cách ngày thi đại học còn 280 ngày”, nền đỏ chữ trắng vô cùng bắt mắt, ai nhìn cũng phải cúi đầu thở dài.

“Đều là khuôn mặt cũ, không cần phải phí thời gian tự giới thiệu bản thân làm gì.” Thầy Tôn dùng sách đập một cái xuống bục giảng, lấy một tờ danh sách kín mít tên, “Nào, đầu tiên là phải sắp xếp lại chỗ ngồi đã.”

Đường Chung sáng nay đến sớm ngồi chung ghế hàng cuối cùng của tổ bốn với Doãn Kham, còn chưa ủ nóng chỗ đã bị xếp đến hàng đầu tiên của tổ một, còn Doãn Kham thì vẫn ở chỗ cũ.

Đường Chung không phục, tan học chạy tới phòng làm việc nói lý với thầy Tôn: “Thành tích của Doãn Kham tốt như vậy, sao lại để anh ấy ngồi hàng cuối cùng?”

Thầy Tôn hớp miếng trà, thảnh thơi nói: “Hay là em đổi với em ấy, xuống hàng cuối ngồi nhé?”

Không phải Đường Chung sợ ngồi phía sau, cậu chỉ sợ Doãn Kham ngồi bên cửa sổ dễ bị nữ sinh lớp khác kéo sang ngắm, cân nhắc hơn thiệt xong vẫn cho qua.

Vừa quay về đã đi mách Doãn Kham: “Em nghi ngờ thầy Tôn lấy việc công trả thù riêng.”

Doãn Kham nghịch nghịch chiếc yoyo trong tay: “Thù gì?”

“Thù anh không chịu vào đội tuyển học sinh giỏi tỉnh chứ sao.” Đường Chung phân tích, “Em nghe lớp trưởng nói, người phụ trách đội tuyển tỉnh là bạn của thầy Tôn, thuyết phục anh không được nên chắc chắn đi đâm chọc với thầy Tôn.”

Được cậu nhắc nhở, Doãn Kham nhớ lại vào kỳ bồi dưỡng hè quả thật có người muốn kéo anh vào đội tuyển tỉnh nhưng bị anh từ chối.

“Lớp mười hai rồi, bây giờ có vào cũng không được gì.” Doãn Kham nói.

“Ít nhất cũng có tác dụng cho việc tuyển chọn chứ.” Đường Chung bắt đầu giúp Doãn Kham lên kế hoạch cho tương lai, “Tỉnh ta thi đại học như ngàn vạn quân lính chen chúc qua cây cầu độc mộc vậy, quyết định càng sớm càng tốt.”

Doãn Kham biết cậu đang nghĩ gì, đồng thời trong lòng đã có quyết định.

Anh chưa bao giờ ra trận mà không chuẩn bị gì, cũng không thích nói suông khi ở trong tình huống chưa xác định hoàn toàn một trăm phần trăm. Anh tung chiếc yoyo ra, sau đó thu lại, vững vàng nắm trong tay: “Thi xong đợt này rồi nói.”

Buổi thi vật lý diễn ra vào sáng thứ sáu tuần thứ ba của tháng chín.

Đường Chung dậy sớm luộc trứng gà mua bánh quẩy, tự mình giám sát Doãn Kham ăn bữa sáng may mắn. Lúc Doãn Kham vào phòng thi, cậu đứng giữa nhóm phụ huynh lớn giọng hô: “Chúc thi tốt, không được nộp bài sớm đấy!”

Doãn Kham khi còn học trường cấp ba ở thủ đô đã tham gia nhiều cuộc thi, quen với rất nhiều dạng đề, nhưng vì không để phụ huynh nhỏ tuổi ngoài cổng lo lắng nên vẫn kiên trì đến giờ phút cuối cùng mới nộp bài ra về.

Đường Chung hoạt bát rộng rãi lon ton đi làm thân, chỉ một giờ ngắn ngủi đã thân thiết với mấy phụ huynh khác. Có một dì trung niên đang nói kinh nghiệm chăm sóc thí sinh đi thi, cậu nghe rất nghiêm túc, còn móc vở và bút ra ghi lại.

Trên đường quay về, Doãn Kham thấy trên vở cậu lít nhít toàn những bài thuốc đông y bí mật bổ dưỡng, không thể không nói: “Anh đang rất khỏe.”

“Đây là bổ não.” Đường Chung nói rất hùng hồn, “Dì ấy nói con dì uống cái này, thành tích mới vụt lên như gió, giật được vị trí trong top mười.”

“Anh không uống cũng có thể thi được vào top mười.”

“Vậy coi như để bồi bổ sức khỏe đi, dù sao uống cũng không mất gì.”

Doãn Kham nói không lại cậu, sử dụng đòn chí mạng: “Thứ này rất đắt.”

“Em biết mà.” Đường Chung lập tức suy sụp, lại lên tinh thần nói, “Đây không phải đang trên đường đến chiến trường kiếm tiền sao?”

Thầy Tôn xếp cho Đường Chung đến tổ một là để phòng cậu trốn học ra ngoài tìm việc làm, cho nên gần đây Đường Chung đều sắp xếp làm việc vào hai ngày nghỉ.

Mấy hôm nay trên cầu Kiều có rất nhiều thanh niên đến cạnh tranh dán màn hình, bình thường ngồi hết một ngày cũng không kiếm được vài đồng, vì vậy Đường Chung bèn đổi sang làm công.

Công việc lần này tìm được nhờ tấm quảng cáo dán trên cột điện, Doãn Kham sợ cậu bị lừa nên đi cùng cậu.

Địa điểm có hơi nhỏ, là một studio nhiếp ảnh ở vùng ngoại thành. Thuận theo cầu thang sắt đi lên, vào cửa vừa đọc tên, Đường Chung đã bị người phụ trách đưa tới một góc chất đầy quần áo: “Là xong thì treo lên kệ, phải đảm bảo quần áo hệt như lúc chưa mặc.”

Người mẫu bên kia mặc một bộ cởi một bộ, máy ảnh chụp tách tách, Đường Chung luống cuống cầm bàn ủi hơi nước, Doãn Kham muốn vào giúp, cậu lại không cho: “Tiền lương chỉ cho một người, anh mà làm sẽ bị thiệt. Bên kia có ghế, anh ngồi chơi một lát đi.”

Cô gái phụ trách ghi chép đứng bên cạnh không ngừng cười xùy: “Cẩn thận chiều hư bạn trai đấy.”

Đường Chung cười híp mắt: “Chiều hư càng tốt, không ai giành với em.”

Tất nhiên Doãn Kham không thể ngồi không nhìn cậu làm việc, đi tìm cái cốc, xuống tầng rót cho cậu ít nước nóng.

Trở về vừa lúc gặp phải người phụ trách đang sứt đầu mẻ trán vì người mẫu nam không tới, người phụ nữ trung niên giỏi giang khôn khéo đánh giá Doãn Kham một phen, quay đầu hỏi Đường Chung: “Mượn bạn trai em chụp mấy tấm ảnh được không? Chụp ảnh giấu mặt thôi, lương tính theo lương trung bình của người mẫu trong studio bọn chị.”

Nói chuyện với người rộng rãi như Đường Chung rất dễ, huống chi cậu yêu tiền như mạng, Doãn Kham kiếm được tiền cậu cũng vui.

Nghe nói là giấu mặt, Doãn Kham không có ý kiến gì, ôm một bộ quần áo vào phòng thay đồ để thay. Lúc đi ra, hầu như tất cả nhân viên đều nhìn chằm chằm anh, Đường Chung cũng ngắm đến sững sờ, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là —— lỗ tiền lương rồi.

Chủ đề chụp hôm nay là một bộ đồ hàng ngày của thanh niên, dùng để làm mẫu trưng bày cho hàng trên mạng. Người phụ trách rất hài lòng với vóc người của Doãn Kham, khoanh tay dựa tường ngắm nghía một lát, quay lại nháy mắt với Đường Chung: “Tìm được bạn trai đẹp như vậy chỗ nào thế, giới thiệu cho chị một anh với?”

Người phụ trách này tự xưng là họ Trần, sau khi nhận việc, Đường Chung học theo nhân viên xung quanh gọi cô là chị Trần.

Chụp được bốn, năm bộ quần áo, Đường Chung rảnh rỗi cùng Doãn Kham vào phòng thay đồ, vừa cài khuy áo cho anh, vừa dặn lại lời của chị Trần, hỏi anh có đồng ý hợp tác dài hạn với chỗ này không.

“Em quyết đi.” Doãn Kham nói.

“Em quyết sao được.” Đường Chung chỉnh vạt áo cho anh, “Phải xem anh có thiếu tiền không đã.”

Doãn Kham suy nghĩ một lát: “Thiếu.”

“Vậy sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.” Đường Chung cười cười vươn tay với anh, “Hợp tác vui vẻ!”

Trước khi đi ra, Đường Chung sửa lại cổ áo cho Doãn Kham một lần, bảo đảm không lộ chút da thịt nào.

Sao Doãn Kham có thể không biết ý đồ của cậu chứ, phối hợp với cậu cài nút áo cao nhất trên áo sơ mi, hai người trong phòng thay đồ chật hẹp ôm nhau hôn một lát, đẩy cửa ra mới nghe thấy có người làm loạn bên ngoài.

“Không phải đã dặn đi dặn lại phòng thay đồ số ba là phòng chuyên dụng của tôi sao, ai đang ở trong đấy?”

“Chị đừng nóng, hôm nay chụp ảnh nhiều, chỉ dùng một lát…”

“Một lát cũng không được, tôi phải xem là đứa nào dám chiếm chỗ của tôi!”

Tiếng la hét vì hai người đi ra khỏi phòng thay đồ mà ngừng bặt.

Đường Chung nhìn người phụ nữ mặc chiếc quần dài thướt tha, miệng khép mở mấy lần, nhất thời không nói nên lời.

Người phụ nữ kia cũng nhìn bọn họ, ánh mắt đảo từ Đường Chung qua Doãn Kham, từ kinh ngạc trở nên hứng thú, cười hừ một tiếng: “Trùng hợp thế, mày cũng làm việc ở đây?”

Nửa buổi chụp ảnh sau, rõ ràng Đường Chung mất tập trung.

Người phụ nữ kia chụp hình cách một tấm rèm che khác, bên này chụp xong, Đường Chung nhanh chóng cầm quần áo là xong treo lên, kéo Doãn Kham đi ra ngoài.

“Về sau đừng đến nữa,” Đường Chung đi rất nhanh, bước chân đạp lên bậc thang bằng sắt rầm rầm, “Chỗ này xa quá, không tiện đi lại, chúng ta đổi chỗ khác đi.”

Doãn Kham không hỏi nguyên nhân vì sao cậu đột nhiên đổi ý, im lặng đi cùng cậu.

Đi tới dưới lầu, Đường Chung đột nhiên dừng lại: “Nguy rồi, chị Trần hẹn em chiều nay hẹn em đi ăn với nhóm bữa cơm tối, em quên nói với chị ấy chúng ta đi trước.”

Cậu phải quay về nói với chị Trần một tiếng, bảo Doãn Kham chờ ở đây: “Chờ em chút, em sẽ trở lại ngay.”

Doãn Kham đứng một mình dưới mái hiên, nghĩ đến chỗ này xa xôi, có lẽ không dễ bắt xe, bèn mở bản đồ di động ra tìm xem trạm xe bus gần nhất ở chỗ nào. Tìm được mục tiêu vừa phóng to lên, cửa sắt cạnh cầu thang cọt kẹt mở ra, một người phụ nữ mặc quần dài bó eo khoe mông chậm rãi đi ra.

Người phụ nữ mấy tiếng trước vừa gặp nhìn thấy anh, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó cười rộ lên: “Không phải Đường Chung đi với cậu à?”

Chiều nay Đường Chung không giới thiệu người phụ nữ này cho anh, nghĩ đây không phải người quan trọng gì, Doãn Kham nói: “Em ấy sắp xuống rồi.”

Dường như bà ta không phát hiện được sự lạnh nhạt của anh, bước lên duỗi bàn tay đeo vòng ngọc: “Chiều nay quên không tự giới thiệu, tôi họ Triệu.”

Doãn Kham cúi đầu nhìn di động, một tay khác đút túi, không thèm quan tâm tới bà ta.

Người phụ nữ kia cũng không giận, cầm chiếc túi kẹp dưới nách, nghiêng người kề sát vào chừng nửa thước, cánh mũi phập phồng mấy lần, câu khóe miệng lên để lộ nụ cười quyến rũ: “Cậu là alpha?”

Ngón tay ấn trên màn hình dừng một lát, sau đó tiếp tục trượt. Doãn Kham mím môi, không hề lên tiếng.

“Tôi cũng coi như có kiến thức rộng rãi, mình đầy kinh nghiệm, trên đời này không có alpha nào lừa được tôi.” Người đàn bà kia đắc ý nhíu mày, “Nhưng nói chính xác thì, không alpha nào có thể che giấu thân phận trước mặt omega, đây là khả năng hữu dụng nhất mà ông trời ban tặng cho omega.”

Nâng mí mắt lên, lông mi hơi rung động, Doãn Kham vẫn im lặng như cũ.

Bốn phía rất yên tĩnh, không nghe được tiếng bước chân đi xuống của người khác, tiếng nói ngọt phát ngấy của người đàn bà dáng vẻ kệch cỡm như con rắn quấn bên tai: “Cậu biết nó là omega đúng không?”

Mùi hương gay mũi chui vào khiến Doãn Kham rất khó chịu, anh hơi nhíu mày, tắt màn hình điện thoại bỏ vào túi, nhấc chân đi ra đường.

“Thế hẳn là cậu không biết nó hèn mọn tới chừng nào rồi, cứ thấy alpha là nhào tới, đều là omega, nếu tôi có thể phát hiện, sao nó có thể không phát hiện ra được?” Người đàn bà họ Triệu bám riết không tha đi theo sau nói, “Không phải cậu chưa từng nghe chuyện nó câu dẫn cha ruột mình, còn suýt bị đánh dấu chứ?”

Tác giả có lời muốn nói: Đoạn cuối có tiến triển, ảnh hưởng tới sự phát triển của cốt truyện, có thể phải xem lại chút.

*************************
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện