Người đề cử đầu tiên là Đường Chung, mà người hối hận đầu tiên cũng là cậu.
“Cái đó em nói bừa đó, anh cứ nghĩ cho kỹ đã.” Lúc nghỉ giữa giờ, Đường Chung bám theo Doãn Kham ra khỏi phòng học, “Làm được bác sĩ thì tốt, nhưng ngành y phải học rất lâu, vất vả lắm.”
Doãn Kham đi chậm lại: “Sao em biết?”
“Lên mạng tra đó, ít nhất cũng phải học năm năm, còn phải ôm đồm chồng sách cao tới ngang hông, dùng não quá độ còn có thể rụng nhiều tóc.”
“Sợ anh trọc?”
“Không phải, anh trọc cũng đẹp mà… Chủ yếu là mệt mỏi quá, hẳn là trong nhà anh cũng hi vọng anh tốt nghiệp sớm chút để đi làm kiếm tiền chứ?” Đường Chung dùng tình cảm lay động, “Học y tốt nghiệp xong còn phải đi thực tập rất lâu, bây giờ bác sĩ cũng không cho nhận phong bì, đến lúc nào mới tích góp mua nổi nhà đây?”
Đi vào trong quầy bán đồ ăn vặt, Doãn Kham bảo người trông quầy lấy cho một chai nước cùng một túi đồ ăn vặt, quay lại hỏi Đường Chung: “Nghĩ xa vậy à?”
Đường Chung nhìn dáng vẻ không quan tâm của anh, trợn tròn mắt nghiêm túc nói: “Nghề nghiệp liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của anh, sao có thể không chuẩn bị gì được?”
Doãn Kham không trả lời, lôi ví ra khỏi túi trả tiền.
Thấy ví tiền là cái được may bằng vải bò mình tặng, bảo quản rất tốt, hệt như còn mới, trong lòng Đường Chung ngọt ngào, chờ mở ví ra thấy bên trong chỉ có hai tờ tiền lẻ mười đồng, tiêu hết một tờ thì chỉ còn lại một, lại bắt đầu sầu não vì anh.
“Uống nhiều đồ có gas không tốt cho sức khỏe, đổi thành uống nước lọc không được sao? Còn rẻ hơn một nửa nữa.” Nhận lấy bánh quy rau củ Doãn Kham đưa qua, Đường Chung vừa vui vừa âm ỉ đau, “Không phải em ngày nào cũng muốn ăn cái này đâu, đắt lắm…”
Doãn Kham cầm hai đồng xu thả vào túi, đóng lại cất đi: “Tiền mua bánh quy vẫn còn trả được.”
Keo kiệt tinh Đường Chung vẫn không tán thành cách tiêu tiền mua đâu tính đó của anh, mở túi bánh quy ra cầm một miếng đút vào miệng, lại lấy một miếng đút cho Doãn Kham, mồm nhai bánh quy nhồm nhoàm hỏi: “Hôm nay trả được, ngày mai thì sao?”
Doãn Kham lười giải thích thói quen không thích mang tiền mặt của mình, chỉ nói: “Nếu em muốn ăn, ngày nào cũng có.”
Thi toàn quốc xong, chặng đường học tập không những không nhẹ nhàng, ngược lại còn căng thẳng hơn.
Sắp hết năm học lớp mười một, mấy học sinh gia cảnh tốt có dự định ra nước ngoài du học đã bắt đầu chuẩn bị, hôm nay người này xin nghỉ ngày mai người kia không đi học, phòng học vốn trầm lặng nay còn quạnh quẽ hơn, khiến Hạ Gia Huân lắc đầu thở dài: “Đến cả beta mà cũng có phân chia giai cấp.”
Tô Văn Uẩn dùng sách gõ trán cậu ta: “Còn lãng phí thời gian thương nhớ thanh xuân nữa, cậu sẽ biến thành beta hạ đẳng ngay.”
Hạ Gia Huân rụt cổ, khuôn mặt đau khổ mở sách giải đề, nghiêm túc chưa được năm phút đã bắt đầu lấy manga ra lười biếng.
Ý thức Đường Chung mạnh hơn bọn họ nhiều. Lần thi cuối cùng của lớp mười một sẽ ảnh hưởng tới thứ tự phân chia lớp mười hai, cuối cùng còn chưa tới một tháng nữa, cậu dồn hết sức lực lên chuyện học hành, thậm chí nhịn đau giảm bớt số lần hẹn hò với Doãn Kham.
“Em không giống anh, em là loại cần cù bù thông minh, không dành bớt thời gian thì học không khá nổi.” Đường Chung bật mode thầy tăng ngồi thiền, “Vì kỳ nghỉ hè được thoải mái đi biển, bây giờ bạn Đường Mộc Đông quyết định bước vào kỳ bế quan tu luyện, xin bạn Doãn biển lớn đừng quấy nhiễu người tu hành.”
Nói cứ như muốn quy y cửa phật vậy.
Doãn Kham không nói nhiều, nâng cằm cậu lên đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhanh chóng lui ra: “Anh đi nhé?”
Dù đã hôn nhau rất nhiều lần, mặt Đường Chung vẫn đỏ lựng lên, ngay khi Doãn Kham sắp đứng dậy thì kéo tay anh, hạ quyết tâm nói: “Đã phá sắc giới rồi, Doãn thí chủ nên ở lại đây giúp đỡ Đường đại sư tiếp tục tu luyện đi.”
Cứ như vậy, quá trình học tập đầy căng thẳng thường xen kẽ những lần vành tai mai tóc chạm nhau của đôi tình nhân điều hòa bớt, tháng sáu đầu hạ trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày thi.
Có lẽ là sợ đám học sinh căng thẳng quá lại ảnh hưởng tới học lực, ngày nghỉ trước buổi thi cuối kỳ, trường học tổ chức khám sức khỏe cho toàn thể học sinh lớp mười một.
Địa điểm là bệnh viện phổ thông top ba trung tâm thành phố, ngày kiểm tra sức khỏe Đường Chung còn mang theo sách giải đề, nhân lúc đi trên xe bus tựa người vào để Doãn Kham đỡ lấy, còn mình một tay cầm sách một tay cầm bút, dọc đường đi giải được một đề lớn.
Hạng mục kiểm tra đầu tiên là kiểm tra máu, tuy rằng bệnh viện phổ thông sẽ không kiểm tra giới tính thứ hai nhưng Đường Chung vẫn hơi sợ, lúc xếp hàng đứng sau Doãn Kham nói: “Chờ lát nữa rút máu xong, giúp em xin mấy chị y tá vài miếng bông.”
Doãn Kham hỏi vì sao, Đường Chung không dám nói là vì che mùi hương, tìm bừa một lý do: “Em không chịu được mùi máu, dọa chết em mất.”
Hồn nhiên quên mất rằng năm ngoái lúc đánh nhau trên cầu Trời, mình đã băng bó vết thương cho Doãn Kham như thế nào.
Doãn Kham cũng không nói ra, rút máu xong xin y tá mấy miếng bông, cứ cách nửa phút lại đổi cho Đường Chung một miếng.
Đường Chung da trắng, xung quanh vết tiêm nhanh chóng hiện lên một mảng xanh tím đáng sợ, Doãn Kham nhìn mà không khỏi nhíu mày: “Đau không?”
“Hơi đau.” Đường Chung nói xong bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, cong khóe môi cười khúc khích, “Nếu là anh rút máu cho em thì sẽ không đau nữa.”
Doãn Kham rũ mắt, động tác trên tay càng thêm nhẹ: “Cũng giống y tá rút máu thôi.”
Đường Chung bĩu môi lẩm bẩm: “Em chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không để anh đi làm bác sĩ đâu.”
Doãn Kham không đáp lời.
Chút thời gian này cũng không nỡ lãng phí, Đường Chung ngáp một cái, dùng tay rảnh nâng sách lên đọc.
Đọc được một lát, chóp mũi rung động ngửi không khí bốn phía, hỏi Doãn Kham: “Hôm qua anh không tắm à?”
Doãn Kham bình tĩnh nói: “Ừ.”
Đường Chung giơ một tay rút máu, một tay khác kẹp sách sờ sờ vành tai bỗng dưng nóng lên, tự nhủ: “Mùi biển nồng quá.”
Trong sách sinh học có viết, hàm lượng tin tức tố trên bề mặt da gấp hai mươi lần trong máu.
Doãn Kham vừa nâng cánh tay trắng mảnh của Đường Chung lên, dùng miếng bông ấn cầm máu giúp cậu, vừa âm thầm xoay cánh tay vừa bị rút máu của mình, để ống áo lướt xuống cổ tay, cố gắng che đi tin tức tố đang bốc hơi tứ phía.
Lúc vào phòng kiểm tra tai mũi họng, Doãn Kham hít sâu một hơi, mùi cỏ xanh thơm nồng vẫn còn trong mũi, ban nãy suýt nữa anh đã cào rách lòng bàn tay của mình.
Ngồi xuống chưa kịp thở, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Đường Chung ló đầu, nhờ vả bác sĩ: “Phiền cô kiểm tra đường hô hấp của anh ấy kỹ chút, cả tháng nay anh ấy hít bông ngô đồng rồi, gần đây thỉnh thoảng hay nhảy mũi, có vấn đề gì cứ viết lên phiếu khám sức khỏe nhé, cảm ơn cô!”
Nói xong rụt đầu về “Rầm” một tiếng khép cửa lại, Doãn Kham vẫn còn sững sờ, nữ bác sĩ trung tuổi ngồi trước anh tỏ vẻ thấu hiểu: “Thời giờ khó tìm được bạn trai hiền huệ như thế lắm.”
Kiểm tra tai mũi họng xong, Đường Chung tranh thủ thời cơ chạy lên phòng nghỉ tầng trên, mượn lò vi sóng đặt ở góc phòng hâm nóng bữa sáng mang đến.
Bánh bao đã ăn hết rồi, bây giờ mang theo bánh rán hành. Mang cho mình hai cái, cho Doãn Kham bốn cái, Đường Chung cắn một lúc hai chiếc bánh, cắn một miếng, giơ lên để Doãn Kham thấy nhân bánh bên trong: “Đây mới gọi là bánh rau, bánh quy rau củ không thể gọi là bánh rau được.”
Doãn Kham gật đầu: “Bánh rau thu nhỏ.”
Đường Chung bất đắc dĩ từ bỏ ý định sửa miệng, nghĩ thầm dù sao cũng là kiệm lời như vàng, bánh rau thì bánh rau vậy.
Cách hạng mục kiểm tra tiếp theo còn một khoảng thời gian, hai người xuống đại sảnh tầng một tìm chỗ ngồi.
Đường Chung chưa bao giờ tới bệnh viện, tràn ngập hứng thú với tất cả những thứ xung quanh, ngoài miệng nói với Doãn Kham “Anh xem này, làm bác sĩ vất vả lắm, mau bỏ ý định đó đi”, mắt lại nhìn các bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới đi lui, còn tưởng rằng vẻ kính phục cùng chờ mong không bị ai phát hiện.
Cuối cùng không quên chắp hai tay trước ngực thành tâm chúc phúc: “Chúc các thiên sứ áo trắng luôn được khỏe mạnh, tóc mọc đầy đầu.”
Doãn Kham: “…”
Trên đường trở về thì đến phiên Đường Chung làm chỗ dựa.
Vừa hay ở trên xe còn hai chỗ, hai người ngồi xuống, Doãn Kham nghiêng qua dựa vào vai Đường Chung ngủ gà ngủ gật, Đường Chung ngán ngẩm rút sách giải đề trong tay anh ra đọc, câu đầu tiên đã không hiểu được, ủ rũ thả lại lên đùi anh.
Xuống xe bus, hai người ban ngày ban mặt không nắm tay nhau, Đường Chung truy hỏi bác sĩ kiểm tra các hạng mục có nhắc nhở phải chú ý gì không, Doãn Kham bảo không, cậu không tin: “Không thể nào, hít nhiều bông ngô đồng vậy mà như không.”
Đến trước cửa nhà, cậu bảo Doãn Kham đứng ở cửa chờ nửa phút, chưa đến mấy giây đã chạy tới, đưa cho Doãn Kham một chậu nhú đầy những mầm xanh: “Cầm cái này về đi, bỏ bừa chỗ nào đó là được, em đoán chỉ cần là cây xanh đều sẽ có chút tác dụng làm sạch không khí chứ nhỉ?”
Doãn Kham nhận lấy chậu cây không biết loại nào này.
Lúc lên tầng gặp được mẹ Hạ Gia Huân trên hành lang, từ lúc nghe nói Doãn Kham có thành tích học tập tốt trong lớp, hơn nữa đứng vào top năm, bà nhiệt tình với hai mẹ con anh hơn hẳn. Lúc này thấy tay Doãn Kham cầm đồ, khách khí nói: “Trong nhà không có hành có thể đến nhà cô hái, ban công nhà cô trồng nhiều lắm, nếu như ngại thì có thể gọi điện cho Hạ Gia Huân hái đưa tới cho.”
Doãn Kham bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra đây là hành, là loại có thể ăn.
Về đến nhà, Doãn Kham đặt chậu hành này lên bệ cửa sổ phòng mình, lấy di động lên mạng tìm kiếm, sau đó đến phòng bếp lấy một cốc nước.
Hôm nay Lâm Ngọc Xu không đi làm, từ trong phòng đi ra, thuận thế đảo mắt nhìn sang phòng bên cạnh, chỉ thấy Doãn Kham đang tưới cho một chậu cây gì đó. Đến gần mới phát hiện đây là một chậu hành mới nảy mầm, bèn hỏi: “Đâu ra đây?”
Doãn Kham: “Bạn cùng lớp tặng.”
Lâm Ngọc Xu suy nghĩ một chút: “Cái đứa chủ tiệm may dưới lầu kia à?”
Doãn Kham: “Ừm.”
Vốn định dùng mấy lời thường nói mà nhắc anh đừng tốn thời gian kết bạn với người nơi này, học xong cấp ba sẽ đi ngay, Lâm Ngọc Xu lại cảm thấy Doãn Kham biết cả rồi, nói thêm lần nữa không chừng lại phản hiệu quả.
Bà là người hiểu rõ con mình nhất, trông như không để ý gì, thực tế lại cường ngạnh cứng đầu hơn hẳn người khác, để anh ở nơi này thu mình là đã chịu khổ rồi.
Lời lên đến miệng lại nuốt xuống, Lâm Ngọc Xu sửa lời nói: “Cuối kỳ thì tập trung thi đi, tình cờ vượt bậc một lần cũng không sao đâu, lớp mười hai vào lớp chọn khá là quan trọng đấy.”
Doãn Kham vẫn trả lời bà bằng một câu “Ừ” lạnh nhạt.
Lâm Ngọc Xu nhìn anh tưới hành một lát, đang xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên bị gọi lại.
“Mẹ.” Doãn Kham gọi.
Lâm Ngọc Xu ngẩn ra, đã lâu rồi bà không nghe anh gọi mình như vậy.
Có lẽ là vào giờ khắc cắt đứt quan hệ cùng nhà họ Doãn, cũng có thể là che giấu giới tính thứ hai của anh rồi mang đi tha hương, Doãn Kham ngoài mặt nghe lời bà, nghe tất cả sắp xếp của bà, nhưng bà có thể cảm nhận được mối liên kết giữa hai mẹ con ngày càng mờ nhạt.
Cứ như nứt ra một mảnh vá nhìn không thấy sờ không được, ngày thường khó có thể phát hiện, vào mỗi lúc như thế này sẽ đột nhiên xuất hiện, nhắc nhở bà bây giờ không còn như trước nữa.
Doãn Kham cũng không phải hoàn toàn không biết việc bà lấy cớ “Tốt cho con” để thỏa mãn tâm tư ích kỷ của mình.
Doãn Kham dùng đôi mắt của mình nhìn thấu mọi thứ, chỉ là vì tình mẹ con nên không vạch trần mà thôi.
Cho nên Lâm Ngọc Xu biết, sau này Doãn Kham dù đưa ra yêu cầu gì, bà đều chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Ít nhất phải đồng ý ngay trước mặt anh.
Lâm Ngọc Xu cố gắng để giọng nói của mình dịu dàng một chút: “Chuyện gì?”
Doãn Kham đặt cái cốc trong tay xuống, quay mặt đối diện với mẹ.
Khuôn mặt của anh trước nay không tiết lộ quá nhiều thông tin, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Con muốn thi vào trường đại học y thành phố N.”
Con muốn ở lại đây.
**************************
Bánh rán hành (Bánh rau):
Lảm nhảm: Anh công này có vẻ hơi lười… Trời sang hè rồi mà không tắm thì có mà…
Danh sách chương