Doãn Kham hơi nhíu mày, cảm thấy có lẽ Đường Chung đang không được tỉnh táo cho lắm.
Tuyến thể đối với omega mà nói chính là nửa cái mạng. Bọn họ dựa vào tuyến thể sản sinh năng lượng, duy trì cuộc sống, omega không có tuyến thể sẽ rơi vào trạng thái kiệt quệ, gió thổi qua đã không thể chịu nổi.
Tuy rằng alpha không thể tự mình trải nghiệm, nhưng qua buổi giải phẫu thực tế vào chiều nay, ít nhất Doãn Kham cũng biết cắt bỏ tuyến thể đe dọa đến tính mạng lớn như thế nào.
“Không được.” Anh từ chối theo bản năng.
Đường Chung vẫn ngước đầu như cũ, tầm mắt không hề rời khỏi người Doãn Kham: “Vậy thì không cắt.” Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài theo sườn mặt xuống, cậu lại nở nụ cười: “Em biết anh không nỡ mà.”
Doãn Kham mím môi không nói gì mà tránh đi chỗ khác, bàn tay nắm vạt áo của Đường Chung nhẹ buông ra, bước chân lảo đảo vài cái, cuống quít chống vào vách tường.
Doãn Kham cầm lấy xấp quần áo đặt trên sofa, đột nhiên lên tiếng: “Căn này là phòng thuê.”
Tin tức tố của alpha dần tản đi, Đường Chung cuối cùng cũng có thể thở lại bình thường, đôi môi tái nhợt vẫn duy trì nụ cười: “Em có thể mò tới đây, chẳng lẽ không điều tra ra tên chủ thuê sao?”
Doãn Kham hơi giật mình, rất nhanh liền phản ứng lại: “Cho thuê.” Anh thẳng eo lên, đổi tầm mắt về phía Đường Chung, “Tôi vẫn như trước đây, không có tiền.”
Sắc mặt Đường Chung lại trắng thêm mấy phần, có chút luống cuống cắn lên môi mình: “Cũng được, dù sao căn này lớn như vậy, đường lại khá tiện, rất thực tế.”
Thấy cậu không có ý định rời đi, Doãn Kham quyết định không nghĩ nữa, tự mình giật ra ném quần áo lên trên giường, không đặt người ta vào mắt mà đi vòng qua trước mặt Đường Chung đang đứng ngẩn ra, quay về phòng bếp.
Nắp xoong vừa nhấc, hơi nóng bốc lên tan vào bầu không khí lành lạnh của chớm thu, tựa như phản ứng nào đó sản sinh bởi mùi tin tức tố quyện vào nhau trong phòng khách ban nãy, dù cho người đang sợ hãi muốn dung hòa vào kia có nhiệt tình hay gấp gáp đến đâu đi chăng nữa, nhưng chỉ cần bên còn lại chống trả mạnh mẽ một chút thôi, thì có cố gắng thêm nữa cũng vô ích.
Đây là ưu thế mà từ lúc sinh ra alpha đã mang theo, trong xã hội có rất nhiều alpha tâm địa bất chính mượn lấy ưu thế này để hoành hành ngang ngược nhằm thỏa mãn tư dục của mình. Coi như không có ý xấu, thì những alpha đó cũng có thể thỏa thích sử dụng năng lực để đi cửa sau ở nơi làm việc hoặc trong các mối quan hệ xã giao.
Mà thân là một alpha đã thành niên, vừa rồi là lần thứ hai sau hai mươi mấy năm Doãn Kham sử dụng nó, tuy rằng vẫn còn kém xa lần đầu tiên, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vậy nhưng kẻ xâm nhập không hề tự giác, còn bất chấp nguy hiểm mà tiến lên.
Chân của Đường Chung vẫn bị thương chưa lành, lúc đi đường gây ra tiếng động không nhỏ, cậu nhảy từng bước đến kệ bếp đứng sang một bên: “Anh nấu cháo à, vừa hay em có mang trứng vịt muối đến kìa.”
Doãn Kham làm như không nghe thấy, đảo cháo xong đậy nắp nồi lại, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Tiếng bước chân dồn dập lẫn vào trong hương thơm thanh nhã quanh quẩn không đi, lúc tới giữa phòng khách, Doãn Kham quay người lại, giữa ấn đường là sự không kiên nhẫn: “Còn không đi?”
Anh đã nói hết những lời có thể nói, nói thêm câu nữa cũng chỉ như bỏ thêm nắm củi vào đáy nồi đang sôi, nước nóng trào ra, tim phổi cháy sém.
Cũng hun đỏ đôi mắt của người trước mặt.
Gò má của Đường Chung căng lên, nụ cười kia đã gần như biến mất, sau đó được giữ lại nhờ một cái nghiến răng thật chặt.
Cậu cố gắng mở to hai mắt để áp chế cảm giác ẩm ướt dưới tuyến lệ, muốn nhìn cho rõ người trước mắt, dù đã qua hơn hai ngàn ngày đêm nhung nhớ, gương mặt này vẫn luôn rõ ràng như đã được tạc sâu vào đầu cậu.
“Trừ nơi này của anh ra…” Đường Chung đứng cách Doãn Kham chưa đến một mét mà nhìn anh, cổ họng vì nấc nghẹn mà lên xuống mấy lần, “Em đã không còn nơi nào để đi nữa rồi.”
Một đêm mưa to gió lớn, sáng sớm hôm sau mở cửa sổ, không khí vẫn còn lưu lại mùi vị thơm nồng của bùn đất.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm khi có được, Doãn Kham sớm đã có sắp xếp, sau khi rửa mặt xong trở về phòng, liếc mắt nhìn áo gió đêm qua tiện tay vứt ở đầu giường, quay người mở tủ quần áo lấy ra một bộ mới.
Hôm nay cũng lái xe rời nhà như hôm qua, chỉ khác là ngày hôm nay không ăn sáng. Doãn Kham có thói quen tận dụng ngày nghỉ để xả hơi, không học hành không làm việc, có thể không làm thì đều bỏ qua.
Đổi quần áo xong, khi đi lấy chìa khóa đặt ở trên tủ gần cửa, nhìn thấy dưới bình hoa có chèn một mẩu giấy bèn rút ra xem, là một tờ giấy đặt đâu cũng có thể thấy, trên đó có ghi một dòng chữ xinh đẹp: Cuối tuần cũng phải ăn sáng đấy.
Cho dù không ký tên, Doãn Kham cũng biết là ai.
Đi cũng đi không sạch sẽ, còn để lại vài lời khiến người ta phiền lòng. Nắm chặt tờ giấy trong tay, cuối cùng Doãn Kham quyết định không tốn thời gian vò nó mà ném thẳng vào thùng rác.
Chiếc xe rời khỏi đường cái, lái vào con đường phụ rộng lớn. Hai bên đường trồng từng hàng cây bạch quả, đầu mùa thu lá vẫn còn xanh tươi, chỉ có vài chiếc lá úa vàng lẫn vào trong đó.
Thời gian vẫn còn sớm, những công nhân bảo vệ môi trường còn chưa làm việc. Bánh xe âm thầm nghiến lên những chiếc lá khô bị mưa thổi rớt đêm qua, khiến Doãn Kham nhớ tới thành phố N lúc này, nếu đêm qua cũng mưa lớn như thế, thì khi giẫm chân xuống đất, ngoại trừ bọt nước văng lên, còn có thể nghe thấy âm thanh giòn tan của lá ngô đồng.
Dừng lại một lát trước cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn, cửa lớn mở ra, tầm mắt đột nhiên trống trải hẳn, Doãn Kham đỗ xe ở phần đất trống trước nhà, đi vòng qua vườn hoa theo sự chỉ dẫn của quản gia, bước vào tòa dinh thự nguy nga xây theo lối Trung Quốc.
Vừa vào nhà liền có người thông báo: “Đại thiếu gia đến rồi.”
Số lần Doãn Kham tới đây không nhiều lắm, còn chưa quen với quy củ nơi này, vì lễ phép nên muốn chờ người đến dẫn mình đi, một vị cao tuổi ngồi trên sofa trong phòng khách vẫy tay với anh: Nhóc Kham đến rồi à, mau lại đây ngồi đi.”
Anh lập tức đi qua, lễ phép gọi một tiếng: “Ông nội.”
Doãn Chính Tắc năm nay tám mươi tuổi, mái tóc đã bạc màu hoa râm, thế nhưng cơ thể lại rất cường tráng, thấy Doãn Kham nên rất vui vẻ: “Có phải gần đây công việc bận quá không?”
Doãn Kham ngồi xuống cạnh ông: “Tàm tạm ạ, thời gian làm giải phẫu khá là sát.”
“Đáng lẽ trước đây đừng theo ngành y, học phải tốn nhiều năm hơn các ngành khác, công việc thì vất vả, đã thế còn phải bắt đầu từ phần móng trước.” Doãn Chính Tắc đặt chén trà xuống bàn, sắc mặt trầm hẳn đi, “Nếu năm đó không phải do mẹ con dùng khẩu khí đó đánh cược, đưa con đến nơi tồi tàn kia trốn mất, cứ để ông nuôi con, thì giờ cần gì phải khổ cực như vậy.”
Doãn Chính Tắc từ trước tới nay vẫn luôn bất hòa với Lâm Ngọc Xu, cho dù mấy năm nay có Doãn Kham đứng giữa hòa giải thì mối quan hệ này vẫn không có dấu hiệu khởi sắc chút nào, trái lại còn vì tương lai của anh mà mâu thuẫn còn càng thêm sâu sắc, bây giờ đã đến nước cả đời không còn nhìn mặt nhau nữa rồi.
“Không khổ.” Doãn Kham đã sớm từ bỏ việc hòa giải, dù sao anh cứ nửa tháng lại tới nơi này chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, hoặc phải nói là để báo đáp ân tình, “Nếu không học y, sao có thể đảm bảo sức khỏe cho ông nội được.”
Doãn Chính Tắc nghe xong những lời này lại cười rộ lên: “Tốt lắm, quả nhiên vẫn là cháu trai của ông hiếu thuận hiểu chuyện, được hơn cái thứ vô dụng kia không biết bao nhiêu lần.”
Lúc đồ vô dụng kia quay trở về, Doãn Kham vừa mới đo huyết áp xong cho Doãn Chính Tắc, lấy ống nghe xuống, ghi chép số liệu lên trên vở chuyên môn.
Doãn Chính Tắc hỏi người đến: “Ba mày đâu?”
Thanh niên trẻ tuổi đứng ngoài cửa đá giày, tùy tiện xỏ một đôi dép lê đi vào trong: “Đó là con ông mà, ông hỏi cháu làm gì?”
Doãn Chính Tắc không màng tới lời khuyên “phải duy trì thái độ hiền hòa nhã nhặn” mà mình vừa răn dạy với Doãn Kham ban nãy, trợn trừng mắt nói: “Đã bảo nhớ quay về ăn cơm trưa, lại chạy đi phát điên chỗ nào rồi? Hai bố con nhà mày chung một giuộc, tao không hỏi mày thì hỏi ai?”
Thanh niên trẻ tuổi cợt nhả: “Vậy để cháu gọi điện thoại hỏi cho ông nhé?” Đi tới đại sảnh nhìn thấy người ngồi đối diện với Doãn Chính Tắc thì lập tức lên tinh thần: “Chà, anh cả tới đấy à.”
Doãn Kham không thân thiết lắm với người em trai Doãn Khiêm trên danh nghĩa này, chỉ hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Thế nhưng Doãn Khiêm cứ tùy ý sấn lại như đã quen, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Doãn Kham: “Dạo này anh bận gì mà lâu vậy không về nhà thế?”
“Không bận gì cả.” Doãn Kham nói.
Doãn Khiêm nháy mắt: “Bận hẹn hò đúng không? Khi nào mới mang chị dâu về nhà chơi đây?”
“Chơi chơi chơi, cả ngày chỉ biết chơi!” Doãn Chính Tắc suýt nữa đã ném nắp ly trà vào đầu Doãn Khiêm, “Anh mày không vô học như mày, để tao xếp cho nó một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, cho nó quẳng mày ra tít phía sau!”
Doãn Khiêm vẫn chỉ cười hì hì: “Quẳng thì quẳng thôi, để đứa em này làm đệm lưng cho anh.”
Chờ Doãn Chính Tắc quay về phòng, Doãn Khiêm lập tức thò qua nói nhỏ: “Anh muốn nghe theo sắp xếp của ông nội thật à?”
Doãn Kham không trả lời câu hỏi của cậu ta, chỉ nói: “Công việc còn chưa đi vào quỹ đạo, không rảnh nghĩ mấy chuyện đó.”
“Em đã bảo rồi.” Doãn Khiêm vỗ đùi nói, “Trẻ không chơi già hối hận đấy.”
Doãn Kham cười cười, từ chối cho ý kiến.
Lúc khom lưng thu dọn dụng cụ khám bệnh, Doãn Kham vô tình thoáng nhìn qua ảnh nền trong di động của Doãn Khiêm đang nằm co trên ghế salon.
Nhận ra tầm mắt của anh, Doãn Kham như khoe khoang mà lật di động qua cho anh xem: “Omega em mới nhìn trúng đấy, đáng yêu không?”
Doãn Kham nhìn thoáng qua, im lặng không trả lời.
“Là một minh tinh nhỏ, chuyên đi lưu diễn này nọ.” Doãn Khiêm chủ động giới thiệu, “Nhưng mà rất đẹp, tính cách cũng rất kiêu ngạo, hẹn cậu ta mấy lần đều không thèm trả lời em, chậc, hợp gu em quá.”
Đường Chung trong hình nghiêng mặt mỉm cười với ống kính, ánh đèn trên đỉnh đầu tụ lại trong con ngươi đen láy, thoạt trông mềm mại ngọt ngào, còn toát ra chút cảm giác thần bí khó có thể diễn tả bằng lời.
Doãn Kham thu tầm mắt lại: “Cẩn thận ông nội lại mắng cậu đấy.”
“Ông nội cứ nghĩ qua lại với loại con hát như thế này là mất mặt nhất, nếu mà biết được chắc chắn sẽ quật em chết luôn.” Nói nghe thì nghiêm trọng nhưng Doãn Khiêm lại không thèm để ý tới, “Nhưng cũng chỉ chơi bời thôi, cần gì xem là thật.”
“Không xem là thật?” Doãn Kham hỏi ngược một câu.
“Đúng vậy, theo nhu cầu đôi bên mà, phần lớn người trong giới này đều sẽ chơi kiểu thế, làm gì có thật lòng chứ.” Nói tới đây, Doãn Khiêm lại như nghĩ tới điều gì, âm thanh trở nên châm chọc, “Nói mới thấy thú vị nè, em cũng chưa phải chưa từng gặp kiểu lạt mềm buộc chặt, hoa hòe lòe loẹt gì cũng có, nhưng cách làm bộ làm tịch của minh tinh này thì độc đáo hơn hẳn, lúc ấy em còn tưởng mình đang nghe nhầm… Anh đoán xem lý do cậu ta từ chối em là gì?”
“Là gì?”
Thấy Doãn Kham cúi đầu xoay sổ ghi chép trong tay, cứ như vừa rồi chỉ là nể tình thuận miệng hỏi cho có, Doãn Khiêm thầm mắng đồ nhạt nhẽo nhưng vẫn trả lời: “Cậu ta nói không quên được bạn trai cũ, cho nên không thể nhận lời em… Xùy, cứ làm như mình si tình lắm ấy, anh nói có buồn cười không?”
Trên đường quay về trời lại đổ mưa.
Những lúc mưa lớn đều sẽ khiến cho người ta thêm phiền muộn, tỷ như Doãn Kham lái xe đến tầng hầm đỗ lại mới nhớ ra ban nãy chỉ lo đi về mà quên mua đồ ăn.
Quả trứng gà cuối cùng trong tủ lạnh đã bị anh chiên lên ăn mất, nếu không muốn buổi tối phải ôm cái bụng đói meo ra cửa dầm mưa thì bây giờ phải đi một chuyến thôi.
Cửa hàng tiện lợi ngoài khu chung cư có bán đồ ăn, Doãn Kham lấy ô từ trong cốp xe, đi hết một đoạn dưới tầng ngầm, sau đó đi từ cầu thang gần cửa chung cư lên tới mặt đất. Anh đến cửa hàng, tiện tay chọn mấy món đồ ăn làm sẵn, lúc trở về không đi vòng xuống tầng ngầm mà men dọc theo lối đi bộ của chung cư về nơi ở của mình.
Không phải là không nghĩ đến khả năng kia, chỉ không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Đường Chung hôm nay đi một đôi giày thể thao, xem ra cổ chân đã tốt hơn nhiều rồi.
Tư thế đi vẫn có hơi kỳ lạ, chỗ duy nhất trước lầu có thể tránh mưa đã bị nước xối cho ướt nhẹp, lúc Đường Chung cất bước đi tới còn bị trượt trên gạch, khập khễnh nhào xuống cầu thang, vỗ ngực sợ hãi nói: “Còn tưởng bị ngã rồi cơ.”
Doãn Kham dừng lại, đứng im ở chỗ kia.
Lại tiến về phía trước nửa bước, tựa như đang nhận lấy lời chào hỏi của Đường Chung.
“Nơi này canh gác nghiêm quá, hôm qua em theo đuôi gia đình khác đi vào, hôm nay không có ai.” Đường Chung tiến thêm về phía trước hai bước, vén đám tóc mai ướt đẫm dính trên trán, lau nước mưa trên mặt đi, “Mấy khu chung cư đắt tiền đều là thế này à? Vừa rồi bảo vệ đi tuần thấy em đứng đây còn định đuổi em đi nữa.”
Nếu bây giờ người còn đứng ở đây, thì chứng tỏ bảo vệ đã không làm tròn bổn phận của mình, hoặc là bị người trước mắt lừa cho qua. Doãn Kham cho là khả năng sau cao hơn, bởi vì trước đây Đường Chung cũng đã rất tinh nhanh, dùng cách nói của thầy Tôn thì chính là “Đầu toàn thứ mưu ma chước quỷ”.
Có thể vì không nghe thấy câu “Sao cậu lại đến nữa” tăng thêm tự tin, Đường Chung lại nói: “Mưa lớn quá, em có thể che chung ô với anh không?”
Doãn Kham không nói lời nào, coi như ngầm cho phép. Đường Chung tự mình nhảy về phía trước, cúi người đi vào dưới ô.
Cơn mưa lớn khiến động tác bị hạn chế, mùi thơm đột nhiên chui vào khoang mũi, Doãn Kham bị mùi hương tinh khiết này làm cho ngẩn ngơ, nhất thời không kịp từ chối cậu.
Đường Chung chui vào ô, trước tiên là kéo mũ trùm lên, tiếp đó dùng tay áo xoa lung tung lên mặt.
Khoảng cách rất gần, tầm mắt cũng không tránh được mà rơi vào người dưới ô.
Doãn Kham đã sớm phát hiện Đường Chung không giống như trước đây. Mùi thơm ngọt ngào của cỏ cây càng lúc càng nồng đậm, hồi trước còn phải cẩn thận xác định, bây giờ chỉ cần đứng ở chỗ này liền lộ ra, cứ như không có bất kỳ thứ gì có thể làm bẩn nó.
Lúc đó không phải như thế.
Mùi hương ép anh phải thu tay rõ ràng không phải như thế.
Có lẽ là sợ chạm vào làm bẩn quần áo Doãn Kham, Đường Chung lau mặt xong thì xắn tay áo lên vài vòng, lúc ngẩng đầu chợt bắt gặp tình huống quen thuộc: “Anh còn nhớ lần đầu chúng ta đứng ở cổng trường học chạm vào…”
“Không nhớ.” Doãn Kham cắt lời.
Nụ cười của Đường Chung hơi cứng lại: “Cũng phải, đã qua lâu vậy rồi, em vừa rồi cũng chỉ đột nhiên nhớ tới.”
Doãn Kham xưa nay vẫn như vậy, nếu như không lùi lại là do tính cách không cho phép, vậy thì không đẩy cậu ra là do có giáo dục, hoặc là xuất phát từ lời hứa năm xưa, dù cho lời hứa này đã sớm mất hiệu lực. Giờ khắc này Đường Chung lại mong rằng sự khoan dung của anh là dành cho sự thê thảm chật vật của cậu, như vậy ít nhất cũng có thể chứng minh anh đang quan tâm mình.
Màu đen của vải dù khiến khuôn mặt Doãn Kham càng thêm lạnh lùng, đó là một loại phản kháng thầm lặng xuất phát từ tận bên trong, tựa như mọi chuyện trên thế gian này đều không liên quan đến anh, chỉ cần anh không nghe không thấy không nghĩ đến thì sẽ không chịu thương tổn.
Mà tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của Đường Chung, cũng do một tay cậu tạo nên.
Đây cũng là lý do vì sao cậu sợ hãi không ít hơn Doãn Kham là bao, lại nhất định phải dũng cảm tiến về phía trước.
“Không nhớ cũng không sao,” Đường Chung hít sâu một hơi, “Vậy chúng ta quên quá khứ đi, bắt đầu lại từ đầu, được không anh?”
Mưa vẫn còn rơi, bàn tay cầm ô của Doãn Kham bỗng chốc căng lên.
Tiếp đó khóe miệng nở một nụ cười đầy châm chọc, cảm giác trong lòng nặng nề mà tiêu điều, hệt như bầu trời mưa ngày thu.
Quên? Nói thật là nhẹ nhàng.
Mùa thu là mùa ngắn nhất trong năm, cũng là mùa chứa nhiều ký ức nhất.
Quên ư…
Sao có thể quên được đây? ************
Tuyến thể đối với omega mà nói chính là nửa cái mạng. Bọn họ dựa vào tuyến thể sản sinh năng lượng, duy trì cuộc sống, omega không có tuyến thể sẽ rơi vào trạng thái kiệt quệ, gió thổi qua đã không thể chịu nổi.
Tuy rằng alpha không thể tự mình trải nghiệm, nhưng qua buổi giải phẫu thực tế vào chiều nay, ít nhất Doãn Kham cũng biết cắt bỏ tuyến thể đe dọa đến tính mạng lớn như thế nào.
“Không được.” Anh từ chối theo bản năng.
Đường Chung vẫn ngước đầu như cũ, tầm mắt không hề rời khỏi người Doãn Kham: “Vậy thì không cắt.” Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài theo sườn mặt xuống, cậu lại nở nụ cười: “Em biết anh không nỡ mà.”
Doãn Kham mím môi không nói gì mà tránh đi chỗ khác, bàn tay nắm vạt áo của Đường Chung nhẹ buông ra, bước chân lảo đảo vài cái, cuống quít chống vào vách tường.
Doãn Kham cầm lấy xấp quần áo đặt trên sofa, đột nhiên lên tiếng: “Căn này là phòng thuê.”
Tin tức tố của alpha dần tản đi, Đường Chung cuối cùng cũng có thể thở lại bình thường, đôi môi tái nhợt vẫn duy trì nụ cười: “Em có thể mò tới đây, chẳng lẽ không điều tra ra tên chủ thuê sao?”
Doãn Kham hơi giật mình, rất nhanh liền phản ứng lại: “Cho thuê.” Anh thẳng eo lên, đổi tầm mắt về phía Đường Chung, “Tôi vẫn như trước đây, không có tiền.”
Sắc mặt Đường Chung lại trắng thêm mấy phần, có chút luống cuống cắn lên môi mình: “Cũng được, dù sao căn này lớn như vậy, đường lại khá tiện, rất thực tế.”
Thấy cậu không có ý định rời đi, Doãn Kham quyết định không nghĩ nữa, tự mình giật ra ném quần áo lên trên giường, không đặt người ta vào mắt mà đi vòng qua trước mặt Đường Chung đang đứng ngẩn ra, quay về phòng bếp.
Nắp xoong vừa nhấc, hơi nóng bốc lên tan vào bầu không khí lành lạnh của chớm thu, tựa như phản ứng nào đó sản sinh bởi mùi tin tức tố quyện vào nhau trong phòng khách ban nãy, dù cho người đang sợ hãi muốn dung hòa vào kia có nhiệt tình hay gấp gáp đến đâu đi chăng nữa, nhưng chỉ cần bên còn lại chống trả mạnh mẽ một chút thôi, thì có cố gắng thêm nữa cũng vô ích.
Đây là ưu thế mà từ lúc sinh ra alpha đã mang theo, trong xã hội có rất nhiều alpha tâm địa bất chính mượn lấy ưu thế này để hoành hành ngang ngược nhằm thỏa mãn tư dục của mình. Coi như không có ý xấu, thì những alpha đó cũng có thể thỏa thích sử dụng năng lực để đi cửa sau ở nơi làm việc hoặc trong các mối quan hệ xã giao.
Mà thân là một alpha đã thành niên, vừa rồi là lần thứ hai sau hai mươi mấy năm Doãn Kham sử dụng nó, tuy rằng vẫn còn kém xa lần đầu tiên, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vậy nhưng kẻ xâm nhập không hề tự giác, còn bất chấp nguy hiểm mà tiến lên.
Chân của Đường Chung vẫn bị thương chưa lành, lúc đi đường gây ra tiếng động không nhỏ, cậu nhảy từng bước đến kệ bếp đứng sang một bên: “Anh nấu cháo à, vừa hay em có mang trứng vịt muối đến kìa.”
Doãn Kham làm như không nghe thấy, đảo cháo xong đậy nắp nồi lại, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Tiếng bước chân dồn dập lẫn vào trong hương thơm thanh nhã quanh quẩn không đi, lúc tới giữa phòng khách, Doãn Kham quay người lại, giữa ấn đường là sự không kiên nhẫn: “Còn không đi?”
Anh đã nói hết những lời có thể nói, nói thêm câu nữa cũng chỉ như bỏ thêm nắm củi vào đáy nồi đang sôi, nước nóng trào ra, tim phổi cháy sém.
Cũng hun đỏ đôi mắt của người trước mặt.
Gò má của Đường Chung căng lên, nụ cười kia đã gần như biến mất, sau đó được giữ lại nhờ một cái nghiến răng thật chặt.
Cậu cố gắng mở to hai mắt để áp chế cảm giác ẩm ướt dưới tuyến lệ, muốn nhìn cho rõ người trước mắt, dù đã qua hơn hai ngàn ngày đêm nhung nhớ, gương mặt này vẫn luôn rõ ràng như đã được tạc sâu vào đầu cậu.
“Trừ nơi này của anh ra…” Đường Chung đứng cách Doãn Kham chưa đến một mét mà nhìn anh, cổ họng vì nấc nghẹn mà lên xuống mấy lần, “Em đã không còn nơi nào để đi nữa rồi.”
Một đêm mưa to gió lớn, sáng sớm hôm sau mở cửa sổ, không khí vẫn còn lưu lại mùi vị thơm nồng của bùn đất.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm khi có được, Doãn Kham sớm đã có sắp xếp, sau khi rửa mặt xong trở về phòng, liếc mắt nhìn áo gió đêm qua tiện tay vứt ở đầu giường, quay người mở tủ quần áo lấy ra một bộ mới.
Hôm nay cũng lái xe rời nhà như hôm qua, chỉ khác là ngày hôm nay không ăn sáng. Doãn Kham có thói quen tận dụng ngày nghỉ để xả hơi, không học hành không làm việc, có thể không làm thì đều bỏ qua.
Đổi quần áo xong, khi đi lấy chìa khóa đặt ở trên tủ gần cửa, nhìn thấy dưới bình hoa có chèn một mẩu giấy bèn rút ra xem, là một tờ giấy đặt đâu cũng có thể thấy, trên đó có ghi một dòng chữ xinh đẹp: Cuối tuần cũng phải ăn sáng đấy.
Cho dù không ký tên, Doãn Kham cũng biết là ai.
Đi cũng đi không sạch sẽ, còn để lại vài lời khiến người ta phiền lòng. Nắm chặt tờ giấy trong tay, cuối cùng Doãn Kham quyết định không tốn thời gian vò nó mà ném thẳng vào thùng rác.
Chiếc xe rời khỏi đường cái, lái vào con đường phụ rộng lớn. Hai bên đường trồng từng hàng cây bạch quả, đầu mùa thu lá vẫn còn xanh tươi, chỉ có vài chiếc lá úa vàng lẫn vào trong đó.
Thời gian vẫn còn sớm, những công nhân bảo vệ môi trường còn chưa làm việc. Bánh xe âm thầm nghiến lên những chiếc lá khô bị mưa thổi rớt đêm qua, khiến Doãn Kham nhớ tới thành phố N lúc này, nếu đêm qua cũng mưa lớn như thế, thì khi giẫm chân xuống đất, ngoại trừ bọt nước văng lên, còn có thể nghe thấy âm thanh giòn tan của lá ngô đồng.
Dừng lại một lát trước cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn, cửa lớn mở ra, tầm mắt đột nhiên trống trải hẳn, Doãn Kham đỗ xe ở phần đất trống trước nhà, đi vòng qua vườn hoa theo sự chỉ dẫn của quản gia, bước vào tòa dinh thự nguy nga xây theo lối Trung Quốc.
Vừa vào nhà liền có người thông báo: “Đại thiếu gia đến rồi.”
Số lần Doãn Kham tới đây không nhiều lắm, còn chưa quen với quy củ nơi này, vì lễ phép nên muốn chờ người đến dẫn mình đi, một vị cao tuổi ngồi trên sofa trong phòng khách vẫy tay với anh: Nhóc Kham đến rồi à, mau lại đây ngồi đi.”
Anh lập tức đi qua, lễ phép gọi một tiếng: “Ông nội.”
Doãn Chính Tắc năm nay tám mươi tuổi, mái tóc đã bạc màu hoa râm, thế nhưng cơ thể lại rất cường tráng, thấy Doãn Kham nên rất vui vẻ: “Có phải gần đây công việc bận quá không?”
Doãn Kham ngồi xuống cạnh ông: “Tàm tạm ạ, thời gian làm giải phẫu khá là sát.”
“Đáng lẽ trước đây đừng theo ngành y, học phải tốn nhiều năm hơn các ngành khác, công việc thì vất vả, đã thế còn phải bắt đầu từ phần móng trước.” Doãn Chính Tắc đặt chén trà xuống bàn, sắc mặt trầm hẳn đi, “Nếu năm đó không phải do mẹ con dùng khẩu khí đó đánh cược, đưa con đến nơi tồi tàn kia trốn mất, cứ để ông nuôi con, thì giờ cần gì phải khổ cực như vậy.”
Doãn Chính Tắc từ trước tới nay vẫn luôn bất hòa với Lâm Ngọc Xu, cho dù mấy năm nay có Doãn Kham đứng giữa hòa giải thì mối quan hệ này vẫn không có dấu hiệu khởi sắc chút nào, trái lại còn vì tương lai của anh mà mâu thuẫn còn càng thêm sâu sắc, bây giờ đã đến nước cả đời không còn nhìn mặt nhau nữa rồi.
“Không khổ.” Doãn Kham đã sớm từ bỏ việc hòa giải, dù sao anh cứ nửa tháng lại tới nơi này chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, hoặc phải nói là để báo đáp ân tình, “Nếu không học y, sao có thể đảm bảo sức khỏe cho ông nội được.”
Doãn Chính Tắc nghe xong những lời này lại cười rộ lên: “Tốt lắm, quả nhiên vẫn là cháu trai của ông hiếu thuận hiểu chuyện, được hơn cái thứ vô dụng kia không biết bao nhiêu lần.”
Lúc đồ vô dụng kia quay trở về, Doãn Kham vừa mới đo huyết áp xong cho Doãn Chính Tắc, lấy ống nghe xuống, ghi chép số liệu lên trên vở chuyên môn.
Doãn Chính Tắc hỏi người đến: “Ba mày đâu?”
Thanh niên trẻ tuổi đứng ngoài cửa đá giày, tùy tiện xỏ một đôi dép lê đi vào trong: “Đó là con ông mà, ông hỏi cháu làm gì?”
Doãn Chính Tắc không màng tới lời khuyên “phải duy trì thái độ hiền hòa nhã nhặn” mà mình vừa răn dạy với Doãn Kham ban nãy, trợn trừng mắt nói: “Đã bảo nhớ quay về ăn cơm trưa, lại chạy đi phát điên chỗ nào rồi? Hai bố con nhà mày chung một giuộc, tao không hỏi mày thì hỏi ai?”
Thanh niên trẻ tuổi cợt nhả: “Vậy để cháu gọi điện thoại hỏi cho ông nhé?” Đi tới đại sảnh nhìn thấy người ngồi đối diện với Doãn Chính Tắc thì lập tức lên tinh thần: “Chà, anh cả tới đấy à.”
Doãn Kham không thân thiết lắm với người em trai Doãn Khiêm trên danh nghĩa này, chỉ hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Thế nhưng Doãn Khiêm cứ tùy ý sấn lại như đã quen, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Doãn Kham: “Dạo này anh bận gì mà lâu vậy không về nhà thế?”
“Không bận gì cả.” Doãn Kham nói.
Doãn Khiêm nháy mắt: “Bận hẹn hò đúng không? Khi nào mới mang chị dâu về nhà chơi đây?”
“Chơi chơi chơi, cả ngày chỉ biết chơi!” Doãn Chính Tắc suýt nữa đã ném nắp ly trà vào đầu Doãn Khiêm, “Anh mày không vô học như mày, để tao xếp cho nó một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, cho nó quẳng mày ra tít phía sau!”
Doãn Khiêm vẫn chỉ cười hì hì: “Quẳng thì quẳng thôi, để đứa em này làm đệm lưng cho anh.”
Chờ Doãn Chính Tắc quay về phòng, Doãn Khiêm lập tức thò qua nói nhỏ: “Anh muốn nghe theo sắp xếp của ông nội thật à?”
Doãn Kham không trả lời câu hỏi của cậu ta, chỉ nói: “Công việc còn chưa đi vào quỹ đạo, không rảnh nghĩ mấy chuyện đó.”
“Em đã bảo rồi.” Doãn Khiêm vỗ đùi nói, “Trẻ không chơi già hối hận đấy.”
Doãn Kham cười cười, từ chối cho ý kiến.
Lúc khom lưng thu dọn dụng cụ khám bệnh, Doãn Kham vô tình thoáng nhìn qua ảnh nền trong di động của Doãn Khiêm đang nằm co trên ghế salon.
Nhận ra tầm mắt của anh, Doãn Kham như khoe khoang mà lật di động qua cho anh xem: “Omega em mới nhìn trúng đấy, đáng yêu không?”
Doãn Kham nhìn thoáng qua, im lặng không trả lời.
“Là một minh tinh nhỏ, chuyên đi lưu diễn này nọ.” Doãn Khiêm chủ động giới thiệu, “Nhưng mà rất đẹp, tính cách cũng rất kiêu ngạo, hẹn cậu ta mấy lần đều không thèm trả lời em, chậc, hợp gu em quá.”
Đường Chung trong hình nghiêng mặt mỉm cười với ống kính, ánh đèn trên đỉnh đầu tụ lại trong con ngươi đen láy, thoạt trông mềm mại ngọt ngào, còn toát ra chút cảm giác thần bí khó có thể diễn tả bằng lời.
Doãn Kham thu tầm mắt lại: “Cẩn thận ông nội lại mắng cậu đấy.”
“Ông nội cứ nghĩ qua lại với loại con hát như thế này là mất mặt nhất, nếu mà biết được chắc chắn sẽ quật em chết luôn.” Nói nghe thì nghiêm trọng nhưng Doãn Khiêm lại không thèm để ý tới, “Nhưng cũng chỉ chơi bời thôi, cần gì xem là thật.”
“Không xem là thật?” Doãn Kham hỏi ngược một câu.
“Đúng vậy, theo nhu cầu đôi bên mà, phần lớn người trong giới này đều sẽ chơi kiểu thế, làm gì có thật lòng chứ.” Nói tới đây, Doãn Khiêm lại như nghĩ tới điều gì, âm thanh trở nên châm chọc, “Nói mới thấy thú vị nè, em cũng chưa phải chưa từng gặp kiểu lạt mềm buộc chặt, hoa hòe lòe loẹt gì cũng có, nhưng cách làm bộ làm tịch của minh tinh này thì độc đáo hơn hẳn, lúc ấy em còn tưởng mình đang nghe nhầm… Anh đoán xem lý do cậu ta từ chối em là gì?”
“Là gì?”
Thấy Doãn Kham cúi đầu xoay sổ ghi chép trong tay, cứ như vừa rồi chỉ là nể tình thuận miệng hỏi cho có, Doãn Khiêm thầm mắng đồ nhạt nhẽo nhưng vẫn trả lời: “Cậu ta nói không quên được bạn trai cũ, cho nên không thể nhận lời em… Xùy, cứ làm như mình si tình lắm ấy, anh nói có buồn cười không?”
Trên đường quay về trời lại đổ mưa.
Những lúc mưa lớn đều sẽ khiến cho người ta thêm phiền muộn, tỷ như Doãn Kham lái xe đến tầng hầm đỗ lại mới nhớ ra ban nãy chỉ lo đi về mà quên mua đồ ăn.
Quả trứng gà cuối cùng trong tủ lạnh đã bị anh chiên lên ăn mất, nếu không muốn buổi tối phải ôm cái bụng đói meo ra cửa dầm mưa thì bây giờ phải đi một chuyến thôi.
Cửa hàng tiện lợi ngoài khu chung cư có bán đồ ăn, Doãn Kham lấy ô từ trong cốp xe, đi hết một đoạn dưới tầng ngầm, sau đó đi từ cầu thang gần cửa chung cư lên tới mặt đất. Anh đến cửa hàng, tiện tay chọn mấy món đồ ăn làm sẵn, lúc trở về không đi vòng xuống tầng ngầm mà men dọc theo lối đi bộ của chung cư về nơi ở của mình.
Không phải là không nghĩ đến khả năng kia, chỉ không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Đường Chung hôm nay đi một đôi giày thể thao, xem ra cổ chân đã tốt hơn nhiều rồi.
Tư thế đi vẫn có hơi kỳ lạ, chỗ duy nhất trước lầu có thể tránh mưa đã bị nước xối cho ướt nhẹp, lúc Đường Chung cất bước đi tới còn bị trượt trên gạch, khập khễnh nhào xuống cầu thang, vỗ ngực sợ hãi nói: “Còn tưởng bị ngã rồi cơ.”
Doãn Kham dừng lại, đứng im ở chỗ kia.
Lại tiến về phía trước nửa bước, tựa như đang nhận lấy lời chào hỏi của Đường Chung.
“Nơi này canh gác nghiêm quá, hôm qua em theo đuôi gia đình khác đi vào, hôm nay không có ai.” Đường Chung tiến thêm về phía trước hai bước, vén đám tóc mai ướt đẫm dính trên trán, lau nước mưa trên mặt đi, “Mấy khu chung cư đắt tiền đều là thế này à? Vừa rồi bảo vệ đi tuần thấy em đứng đây còn định đuổi em đi nữa.”
Nếu bây giờ người còn đứng ở đây, thì chứng tỏ bảo vệ đã không làm tròn bổn phận của mình, hoặc là bị người trước mắt lừa cho qua. Doãn Kham cho là khả năng sau cao hơn, bởi vì trước đây Đường Chung cũng đã rất tinh nhanh, dùng cách nói của thầy Tôn thì chính là “Đầu toàn thứ mưu ma chước quỷ”.
Có thể vì không nghe thấy câu “Sao cậu lại đến nữa” tăng thêm tự tin, Đường Chung lại nói: “Mưa lớn quá, em có thể che chung ô với anh không?”
Doãn Kham không nói lời nào, coi như ngầm cho phép. Đường Chung tự mình nhảy về phía trước, cúi người đi vào dưới ô.
Cơn mưa lớn khiến động tác bị hạn chế, mùi thơm đột nhiên chui vào khoang mũi, Doãn Kham bị mùi hương tinh khiết này làm cho ngẩn ngơ, nhất thời không kịp từ chối cậu.
Đường Chung chui vào ô, trước tiên là kéo mũ trùm lên, tiếp đó dùng tay áo xoa lung tung lên mặt.
Khoảng cách rất gần, tầm mắt cũng không tránh được mà rơi vào người dưới ô.
Doãn Kham đã sớm phát hiện Đường Chung không giống như trước đây. Mùi thơm ngọt ngào của cỏ cây càng lúc càng nồng đậm, hồi trước còn phải cẩn thận xác định, bây giờ chỉ cần đứng ở chỗ này liền lộ ra, cứ như không có bất kỳ thứ gì có thể làm bẩn nó.
Lúc đó không phải như thế.
Mùi hương ép anh phải thu tay rõ ràng không phải như thế.
Có lẽ là sợ chạm vào làm bẩn quần áo Doãn Kham, Đường Chung lau mặt xong thì xắn tay áo lên vài vòng, lúc ngẩng đầu chợt bắt gặp tình huống quen thuộc: “Anh còn nhớ lần đầu chúng ta đứng ở cổng trường học chạm vào…”
“Không nhớ.” Doãn Kham cắt lời.
Nụ cười của Đường Chung hơi cứng lại: “Cũng phải, đã qua lâu vậy rồi, em vừa rồi cũng chỉ đột nhiên nhớ tới.”
Doãn Kham xưa nay vẫn như vậy, nếu như không lùi lại là do tính cách không cho phép, vậy thì không đẩy cậu ra là do có giáo dục, hoặc là xuất phát từ lời hứa năm xưa, dù cho lời hứa này đã sớm mất hiệu lực. Giờ khắc này Đường Chung lại mong rằng sự khoan dung của anh là dành cho sự thê thảm chật vật của cậu, như vậy ít nhất cũng có thể chứng minh anh đang quan tâm mình.
Màu đen của vải dù khiến khuôn mặt Doãn Kham càng thêm lạnh lùng, đó là một loại phản kháng thầm lặng xuất phát từ tận bên trong, tựa như mọi chuyện trên thế gian này đều không liên quan đến anh, chỉ cần anh không nghe không thấy không nghĩ đến thì sẽ không chịu thương tổn.
Mà tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của Đường Chung, cũng do một tay cậu tạo nên.
Đây cũng là lý do vì sao cậu sợ hãi không ít hơn Doãn Kham là bao, lại nhất định phải dũng cảm tiến về phía trước.
“Không nhớ cũng không sao,” Đường Chung hít sâu một hơi, “Vậy chúng ta quên quá khứ đi, bắt đầu lại từ đầu, được không anh?”
Mưa vẫn còn rơi, bàn tay cầm ô của Doãn Kham bỗng chốc căng lên.
Tiếp đó khóe miệng nở một nụ cười đầy châm chọc, cảm giác trong lòng nặng nề mà tiêu điều, hệt như bầu trời mưa ngày thu.
Quên? Nói thật là nhẹ nhàng.
Mùa thu là mùa ngắn nhất trong năm, cũng là mùa chứa nhiều ký ức nhất.
Quên ư…
Sao có thể quên được đây? ************
Danh sách chương