Khi Mạc Nhiên rời khỏi trung tâm nghiên cứu, Vu Đồng đã ở bên ngoài chờ cậu sẵn.
"Vu Y Nhân nhờ em đưa cái này cho anh." – Mạc Nhiên mỉm cười đặt vào tay Vu Đồng một chiếc hộp nhỏ. – "Bánh quy gấu. Em trai anh thật sự rất quan tâm đến anh."
"Đúng vây." – Vu Đồng không phủ nhận cầm lấy hộp bánh gấu. – "Sự quan tâm của các npc là một trong những lý do khiến nhiều người chơi lựa chọn ở lại thế giới thay vì làm nhiệm vụ."
"Ở lại? Đây chỉ là một thế giới ảo."
"Ảo thì đã làm sao? Con người khi đã không còn lý do tồn tại ở thế giới thực cũng không có gì khiến họ lưu luyến nữa, bọn họ sẽ lựa chọn dừng chân ở thế giới thế giới giả lập. Bởi nơi đó có người yêu họ thật sự, nơi đó mới là nhà của họ. Mạc Nhiên, cậu có nhà để về không?"
Nghe Vu Đồng nói vậy trái tim Mạc Nhiên giật thót mội cái. Cậu mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc người ấy đứng dưới đài phun nước Trevi mỉm cười hỏi cậu:
"Mạc Nhiên, ngươi có nguyện ước gì không?"
"Không có."
"Ngươi vẫn nhàm chán như vậy... Nếu ngươi không có nguyện ước gì vậy ta sẽ nguyện ước thay ngươi. Ta ước ngươi tìm được nhà của mình."
"Nhà sao? Sao ngươi không nguyện ước cho ngươi?"
"Vì ta đã có thứ ta mong muốn rồi. Ngày mai ta sẽ được gặp nàng. Nơi nào có nàng nơi đó chính là nhà của ta."
"Ta không cần nhà ta chỉ cần trở về..."
"Mạc Nhiên."
Giọng nói của Vu Đồng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Hắn rũ mắt nhìn hộp bánh trên tay.
"Anh không có nhà để về... Cậu cũng đã nghe tên đầu vàng đó nói rồi, anh là một kẻ ăn bám không có việc làm, không có nghề nghiệp, ngày ngày chỉ biết ngồi nhà chơi game. Anh đã nghĩ chỉ cần làm vậy anh trai mình sẽ không nghi kị sẽ thật lòng coi anh là em trai. Nhưng không ngờ cuối cùng hắn vẫn tìm cách để giết anh."
Vu Đồng, con thứ của Vu gia, được sinh ra bởi một người phụ nữ bán hoa. Để hắn vào được Vu gia mẹ hắn đã phải mặt dày quỳ xuống trước cổng nhà họ mà cầu xin mặc cho bị người hầu nơi đây xỉa xói coi thường. Cuối cùng, Vu Đồng cũng bước được vào Vu gia. Khi hắn biết mình có một người anh trai cùng cha khác mẹ, hắn đã vui vẻ vì mình có anh trai, đã tốn rất nhiều công sức để làm những món quà nhỏ xinh để tặng anh trai. Sau đó thế nào, Vu Đồng cũng đã sớm quên mất chỉ là kể từ lúc đó hắn trở thành một kẻ ngốc chỉ biết trốn trong phòng mà chơi game. Khi bản thân co giật mà chết trong phòng, hắn đã nói gì với anh trai?
Anh hận em đến thế sao?
Người đàn ông kia mỉm cười mà xoa mái tóc hắn tựa như ngày xưa gã vẫn thường làm.
Phải.
"Vu Đồng..." – Mạc Nhiên lúng túng muốn an ủi hắn nhưng đã bị hắn chặn ngang.
"Anh đây không yếu đuối đến nỗi để một tên nhóc con như cậu an ủi nhé." – Hắn vươn tay vò đầu Mạc Nhiên. – "Dù sao mấy cái chuyện này cũng lâu rồi có nhớ lại cũng chỉ là để trị táo bón cho anh đây trong nhà vệ sinh thôi. Anh đây vẫn trở về thế giới thực nhưng về là để qua Nhật mở công ty game."
"Game đồi trụy à Onii chan?"
Vu Đồng hít một hơi thật sâu cố bình tĩnh lại cảm xúc của mình. Hắn mới không thèm chấp trẻ con. Vừa nãy rõ ràng còn bày ra bản mặt đồng cảm chia buồn bây giờ lại tươi tỉnh mà cà khịa hắn. Hắn đen mới dính phải tên này!
Sau khi ông chú 27 tuổi Vu đã làm tốt công tác tư tưởng cũng là lúc hai người trở về đến nhà. Vu Đồng vì còn giận dỗi Mạc Nhiên mà nhanh chân xuống trước, chàng trai tóc đen thấy vậy cũng đành nhún vai mà bước theo sau. Nhưng chân chưa kịp chạm đất đã bị người kia đẩy ngược lại, mất đà mà ngã vào bên trong khoang.
"Đại ca, anh có giận em nhưng cũng đừng dùng bạo lực như vậy chứ. Tối nay em còn đi làm ca đêm."
"Ai thèm chơi trò trẻ con đánh lén nữa!" – Vu Đồng bĩu môi mắng nhưng nhớ đến việc quan trọng mà mình muốn nói cho Mạc Nhiên hắn đành nhịn xuống. – "Cậu tốt nhất cứ ngồi trong này cho anh."
"Chuyện gì vậy?"
"Người hầu của cậu đến nói là mang đồ cho cậu. Cái cô tóc ngắn màu nâu ấy."
"Lili sao?" – Mạc Nhiên trầm tư một lúc rồi à một tiếng. – "Là em gọi cô ấy đến."
"Chú em điên rồi sao? Trong cái bộ dạng gender bender này, cậu còn muốn ra ngoài gặp người quen."
"Là bất đắc dĩ. Nhược Lan nói có bộ lễ phục mà nàng đặt riêng cho em vì vậy nàng hy vọng em sẽ thử nó trước bữa tiệc ngày mai." – Mạc Nhiên thở dài. Cậu cũng đau đầu lắm nhưng có lẽ vì trước cậu chiều em gái mình quá khiến nàng bướng bỉnh nhất quyết bắt cậu phải trở về. Cuối cùng cậu chỉ có thể thỏa hiệp nhờ Lili đưa lễ phục đến.
"Được rồi vậy anh sẽ nhận lễ phục hộ cậu."
Vu Đồng gật đầu sau đó lần nữa bước ra khỏi khoang thượng hạng. Tuy nhiên ngay khi Mạc Nhiên nghĩ mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa thì giọng nói quen thuộc của Lili vang lên:
"Cậu chủ..."
Tim Mạc Nhiên nảy lên một cái. Lili đang ở rất gần cậu, có lẽ chỉ cánh một cửa khoang thượng hạng, chỉ cần nàng ấn nút mở cửa khoang, bí mật của Mạc Nhiên sẽ không còn là bí mật nữa.
"Em chỉ cần đưa đồ cho Vu Đồng là được không nhất thiết phải đưa cho tôi." – Mạc Nhiên có chút lúng túng mà trả lời.
Lili rũ mắt nhìn bộ trang phục màu trắng trên tay mình, Mạc Nhược Lan đã là phẳng nó nhưng trước khi đi nàng vẫn không nhịn được mà là thêm một lần nữa. Lili đã hi vọng bản thân là người đầu tiên thấy Mạc Nhiên mặc lễ phục này tuy nhiên có lẽ cậu chủ không muốn gặp nàng.
"Cô chủ muốn em đưa tận tay cho cậu."
"Được rồi, em đưa qua đây đi." – Mạc Nhiên hơi hé cửa ra, chỉ đủ để cánh tay cậu có thể duỗi ra lấy đồ.
Lili nhìn bàn tay trắng nõn đang chìa ra trước mặt nàng. Mạc Nhiên sức khỏe yếu ớt, dù ở khu P nhưng cậu cũng chưa từng làm việc nặng bao giờ nên bàn tay có phần thon dài, đầu ngón tay trắng hồng không chằng chịt vết sẹo như tay nàng. Chỉ vậy thôi cũng đủ nhìn ra khoảng cách giữa hai người là bao xa.
"Cậu chủ..." – Lili chậm chạp không đưa lễ phục cho Mạc Nhiên. – "Ngài có mùi hương của Omega đang phát tình."
Là của người đó mà ngài tâm tâm niệm niệm sao?
Lời này muốn nói ra nhưng lại nghẹn ở cuống họng. Nàng biết mình không nên tò mò quá nhiều về cuộc sống của chủ nhân mình. Chính là...
"Có lẽ là do vô tình va phải đi." – Mạc Nhiên tùy ý trả lời sau đó cầm lấy bộ trang phục trên tay nàng.
Không một Alpha nào có thể từ chối được sự dụ dỗ của Omega đang phát tình. Cậu chủ... Ngài cũng vậy phải không?
Lili nhìn chằm chằm cánh cửa, tựa như chỉ cần nhìn nó thôi cũng có thể phá hủy nó mà lại gần người nọ. Nhưng cuối cùng nàng lại rũ mắt xuống, đầu cúi xuống thấp, khôi phục dáng vẻ nhút nhát câu nệ như xưa.
*****
"Chẹp, lần đầu tiên tớ được ăn bữa ngon như vậy đó. Cậu không biết đâu có hôm tớ chỉ uống mỗi nước lọc sau đó nhìn trời mà tưởng tượng ra đùi gà thôi. Nhớ cái hồi tớ ôn thi vào đại học, tiền trọ cao quá không có tiền trả tiền nước tớ phải chạy ra sông tắm. Lúc ấy trời lạnh kinh người nhưng tớ vẫn phải cắn răng mà tắm."
C xoa xoa bụng mình không ngừng thao thao bất tuyệt về hoàn cảnh bản thân trước đây. Tất nhiên Mạc Nhiên đã học được cách sống chung với tên này nên cũng không cảm thấy phiền như trước đây nữa mà trực tiếp làm ngơ hắn. Khi hai người đi đến điểm hẹn, Lục Tào đã đợi sẵn ở đó với vẻ mặt không-thể-vui-vẻ-nổi.
"Các ngươi fuck nhau trong nhà nghỉ hay sao mà đến muộn như vậy?" – Lời gã vừa nói ra đã không mấy dễ nghe.
"Đại ca anh đã tìm được thông tin nào về tài liệu mật chưa?" – Không thèm để ý đến bản mặt khó chịu của gã, Mạc Nhiên bình thản lên tiếng.
"Đã gọi là mật mày nghĩ dễ tìm như vậy sao? Bớt càm ràm đi. Còn mày thì sao? Nghe nói sáng nay mày mò đến trung tâm nghiên cứu chắc hẳn mày cũng đã biết được vị trí của tài liệu mật phải không?"
"Tất nhiên là không rồi. Như anh nói tài liệu mật không dễ tìm." – Mạc Nhiên nhún vai trả lời.
"Mày..."
Lục Tào tức giận đến nghiến răng kèn kẹt nhưng nhớ đến kế hoạch của bản thân gã chỉ có thể nhịn cảm giác muốn đánh chết kẻ trước mặt xuống. Hơn nữa... Gã đưa mắt liếc nhìn người thanh niên đang không ngừng ăn uống bên cạnh, ánh mắt trở nên cảnh giác hơn. Hắn hẳn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo? Nếu không có tài liệu mật chẳng lẽ dùng vật phẩm hỗ trợ để thu mua thông tin từ phía hệ thống?"
"Tôi nghèo lắm làm gì có tiền mà thu mua. Hơn nữa hiện tại chúng ta cũng không thể liên hệ với hệ thống của mình."
Trước vẻ quá mức điềm nhiên của kẻ trước mặt, Lục Tào gần như mất kiên nhẫn suýt lao đến mà dùng nắm đấm của mình để chất vấn. Nhưng ngay khi suy nghĩ ấy chỉ kịp hiện lên trong đầu gã, Mạc Nhiên đã a lên vui vẻ nhìn những bóng đen đang chạy về phía mình.
"Đến rồi." – Cậu vui vẻ nhìn một đám trẻ con với gương mặt có phần nhếch nhác không mang một chút khí chất quý tộc nào. – "Wiggins, mọi việc diễn ra thuận lợi chứ?"
"Những gì ngài cần chúng tôi đều ghi âm lại hết."
Đứa trẻ trông tinh ranh nhất nhóm liền bước ra đứng trước mặt Mạc Nhiên. Ngực nó ưỡn cao tựa như một vị cấp dưới đang tự hào khoe chiến tích với cấp trên của mình. C lúc này mới dừng động tác ăn uống của bản thân, hắn tò mò mà đánh giá đám trẻ con trước mặt.
"Wiggins?" – Hẵn muốn đưa tay lên gãi gãi đầu nhưng nhận ra bản thân đang cầm đồ ăn đành phải hạ xuống mà chuyển sang vuốt cằm. – "Đây chẳng phải tên nhóc thủ lĩnh đội đặc nhiệm phố Baker của Sherlock Holmes sao? Cậu định nhập vai Holmes đấy à?"
"Tất nhiên là không rồi. Tôi chỉ tiện tay đặt thôi." – Mạc Nhiên buồn cười nhận lấy máy ghi âm từ tay Wiggins. – "Nếu tôi thật sự là Holmes có lẽ cậu sẽ là John H. Watson."
"So với bác sĩ Watson tôi càng thích làm giáo sư James Moriarty hơn. So với đồng đội, địch thủ mới là người hiểu ta nhất."
Khóe môi Mạc Nhiên hơi giương lên, cậu đặt vào tay đứa trẻ thủ lĩnh một túi tiền nặng trĩu sau đó mới quay sang người thanh niên bên cạnh mình.
"Cũng phải."
"Sau này có việc gì cần giúp ngài có thể liên hệ đội đặc nhiệm khu U."
Wiggins giơ tay chào kiểu quân đội với ba người sau đó cùng với đàn em mình chuồn đi nhanh chóng. Lúc này Lục Tào mới hoàn hồn, gã mang vẻ mặt đầy thắc mặc mà hỏi Mạc Nhiên.
"Bọn chúng là ai? Vì sao lại có thông tin về tài liệu mật?"
"Là bọn trẻ vô gia cư từ khu dưới lên, may mắn trốn lên phi thuyền nào đó mà sinh tồn ở đây. Việc tôi thuê bọn trẻ truy tìm thông tin vì chúng có thể dễ dàng di chuyển tại ba địa điểm." – Chàng trai tóc đen mỉm cười giơ tay lên. – "Tài liệu mật do những người ở trung tâm nghiên cứu nắm giữ nhưng họ lại nhất quyết không hé lộ một chút thông tin nào. Anh đoán xem nơi nào khiến họ có thể hé thông tin về tài liệu mật? Thư nhất là quán bar, khi say con người thường dễ buột miệng. Thứ hai là từ nhà thổ, chỉ cần trong lúc bọn họ thăng hoa cùng tình dục việc để moi thông tin từ họ không có gì quá khó khăn. Địa điểm cuối cùng là từ những nơi tụ tập của các bà vợ. Cả ba địa điểm ấy đám trẻ vô gia cư có thể gia vào bất cứ lúc nào và cũng không khiến những nhà khoa học tham gia vào nghiên cứu nghi ngờ."
"Mày thật sự khiến tao mở rộng tầm mắt." – Lục Tào thật lòng khen ngợi sau đó cùng Mạc Nhiên và C bước lên xe điện đệm do hoàng gia chuẩn bị.
Nhưng dù thông minh thế nào mày cũng không bao giờ có thể ngờ rằng, một thành viên trong phe của mày đã phản bội lại mày.
Gã sung sướng nghĩ trong lòng. Khi biết bản thân bị lũ khốn kia lừa, gã gần như tuyệt vọng mà muốn từ bỏ nhiệm vụ. Dù gì gã cũng sẽ phải rời khỏi thế giới X sau khi nhiệm vụ "trò chơi" này kết thúc vậy thì gã thà ăn no ngủ kĩ chờ ngày chết còn hơn. Nhưng không ngờ kẻ kia tìm đến gã, hắn nói có một cách giúp hắn ở lại thế giới. Gã chỉ cần lừa đám Mạc Nhiên lấy tài liệu mật sau đó mang về chính phủ, gã sẽ bị trừ một nửa vật phẩm nhưng vẫn bảo toàn mạng mình để chơi đến cuối. Hơn hết Mạc Nhiên cùng C sẽ vi phạm quy tắc "Trò chơi", bọn chúng sẽ bị out khỏi thế giới và để lại vật phẩm hỗ trợ. Lục Tào có thể lấy chúng để bù đắp cho phần bị mất của mình.
Gã đưa mắt nhìn vật phẩm hỗ trợ mà kẻ kia đưa cho gã, một lá bài Lenormand – Moon. Chỉ cần nhìn qua kết cấu của lá bài này, gã cũng đoán được đây là một vật phẩm hỗ trợ đặc biệt. Nó chỉ có công dụng vào ban đêm nhưng hiệu quả đem lại thì vô cùng to lớn. Khi người chơi sử dụng lá Moon vào ban đêm nó sẽ tạo ra ảo giác do chính người chơi thiết kế. Ảo giác này chỉ kết thúc khi mặt trăng biến mất. Một lá bài quý hóa như vậy mà kẻ kia lại dễ dàng đưa hắn chỉ để hãm hại Mạc Nhiên. Rốt cuộc kẻ kia hận Mạc Nhiên đến mức nào? Lục Tào thật sự không đoán được suy nghĩ của kẻ kia.
*****
Nhờ có vật phẩm hỗ trợ việc lấy tài liệu mật trở nên dễ dàng đối với ba người. C chạy ra ngoài trên tay hắn là một tập giấy dày.
"Mạc Nhiên, sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu nói thám thính một lượt xong mới ra mà?" – C kinh ngạc nhìn người đang ghé vào trên ghế ngủ ngon lành.
"Cô ta kêu mệt xong lăn ra ngủ."
Lục Tào lo sợ C phát hiện ảo ảnh do mình tạo ra có chút căng thẳng mà trả lời. Nhưng người thanh niên dường như chẳng mấy để ý đến biểu hiện của hắn mà chỉ ồ một tiếng sau đó ngồi xuống ghế xem qua tư liệu. Gã thấy hắn không chú ý đến Mạc Nhiên nữa liền nhanh chóng đổi chủ đề.
"Đây chẳng phải tương lai sao? Vì sao đám nhà khoa học này còn viết tay?"
"Có lẽ vì lo lắng sẽ bị hack đi. Dù siêu máy tính có mạnh thế nào cũng sẽ có khả năng bị hack thôi." – C nhún vai trả lời. Hắn cảm thấy tài liệu cũng không có gì thú vị bèn úp lên mặt nhắm mắt đi ngủ.
Lúc này Lục Tào mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Gã có thể cảm nhận được thành công đang đến gần gã trong gang tấc.
Khi Mạc Nhiên đi ra khỏi khu nhà chứa tài liệu mật, C cùng Lục Tào đã đi được 30 phút. Cậu khá bất ngờ khi hai kẻ kia đã bỏ đi trước mà không đợi mình.
"Một... Hai... Ba..." – Từ trên một tòa tháp cao, bóng đen đung đưa chân thích thú quan sát Mạc Nhiên.
Khi bóng đen đếm đến 10, người thanh niên trong trang phục nữ đột nhiên ôm lấy ngực mình không ngừng giãy giụa.
"Hắn nghĩ gì mà để ta gây khó dễ cho tên này chứ? Thật sự không phù hợp với IQ của ta mà." – Bóng đen bĩu môi sau đó nhảy xuống trước mặt người thanh niên đang vật lộn trong cơn đau. – "Xin chào, Mạc Nhiên."
"Tô Nhã? Vì sao cô..." – Chàng trai tóc đen khó hiểu nhìn thiếu nữ với vẻ mặt hiền lành.
"Xin lỗi nhé dù không biết vì sao phải hãm hại ngươi nhưng đó là mệnh lệnh ta biết làm sao được~"
Tô Nhã lúc này đã rũ bỏ vẻ mặt vô hại thay vào đó là dáng vẻ trưởng thành đầy sắc bén.
"Đau quá... Cô... Nếu... cô muốn giết tôi vậy thì ra tay nhanh đi!" – Mạc Nhiên ôm lấy ngực mình thở hổn hển.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của Mạc Nhiên, Tô Nhã lại càng cảm thấy sung sướng. Tuy nhiên ả lại cố tình bày ra vẻ mặt thương hại mà cúi xuống nhìn kẻ đang lăn lội vì đau đớn.
"Đau đến vậy sao Mạc Nhiên tội nghiệp của ta? Nếu đau đến như vậy để ta giúp ngươi ra đi thanh thản nhé." - Ả cười đầy đắc thắng sau đó rút ra một lá Lenormand.
Thật sự quá dễ rồi!
Ả bật cười sau đó tung lá bài về phía Mạc Nhiên. Nhưng lá bài vừa chạm về phía cậu, một cơn đau tựa như điện giật truyền đến. Tô Nhã đau đớn ôm tim mình. Trước con mắt kinh ngạc của ả, Mạc Nhiên từ từ đứng lên, không một chút xây xước.
------------------------------------------------
*Người lái buôn thành Venice: được Shakespeare viết khoảng sau năm 1595. Giai đoạn hài kịch của tác giả này đã đạt đến độ hoàn hảo cả về nhân vật lẫn cốt truyện. Vở này được đánh giá là có tư tưởng sâu xa, nhân vật đặc sắc và ngôn ngữ tinh tuyển.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau