Để thành lập được công ty, còn rườm ra phức tạp hơn so với cả dự đoán của Văn Kha.
Đầu tiên, anh đã thuê một phòng làm việc nhỏ dành cho mười lăm người trong toà tháp đôi, tiếp theo là tiến thêm một bước trong việc mở rộng đội ngũ của LITE.
Mấy ngày đó, Phó Tiểu Vũ đi công tác ở châu Âu, thế nên Văn Kha là người phụ trách việc này, mặc dù có vất vả chút xíu nhưng anh lại âm thầm thở phào.
Văn Kha thật sự có chút không chắc chắn được là mình có nên, ngay lập tức nói với Phó Tiểu Vũ rằng mình đã biết về chuyện liên quan đến tập đoàn IM hay không—— anh cảm thấy nếu nói ra sẽ khiến đối phương lúng túng, nhưng không nói thì bản thân lại thấy hơi phiền lòng.
Vậy nên việc Phó Tiểu Vũ đi công tác vào thời điểm này, ngược lại cũng không tệ lắm.
Về phương diện nghiệp vụ của kế toán và hành chính nhân sự đều có thể thuê ngoài, quan trọng hơn cả là lập trình viên phát triển App và nhân viên thiết kế UI.
Văn Kha vừa nhờ người đăng thông tin tuyển dụng lên các trang web lớn, vừa khua chiêng gõ trống tìm kiếm nhân lực trong số những người đã từng quen biết.
Các mối quan hệ quan trọng nhất của anh, đều bắt nguồn từ những nhân tài ngày trước tham gia vào kế hoạch Future của công ty Trác Viễn, những người tài giỏi trong nghành ấy có người ở lại Viễn Đằng, nhưng cũng có khá đông người sau khi kết thúc hợp đồng đã lựa chọn rời đi để tìm kiếm cơ hội tốt hơn.
Anh không muốn có bất kỳ mối liên quan nào đến Trác Viễn cả, vậy nên đương nhiên là sẽ tìm kiếm nhân lực từ trong những người đã rời đi đó——
Mấy năm trước, khi Văn Kha đảm đương công việc phụ trách hành chính cho kế hoạch Future, anh đều làm việc rất có trách nhiệm, bản thân tuy rằng không được lên Đại học nhưng sự quan tâm chăm sóc đối với những nhân tài xa quê này đều là xuất phát từ tấm lòng, vì vậy những người thuộc hai lứa đầu nhận được học bổng đều có quan hệ vô cùng tốt với anh.
Cho dù nhóm người kia sau này xuất phát từ chuyện quản lý, đãi ngộ cùng một vài nguyên nhân khác v.v... cuối cùng đã lựa chọn rời khỏi Viễn Đằng, nhưng cũng có rất nhiều người vẫn còn duy trì liên lạc với anh.
Chỉ có điều Văn Kha từ trước tới nay, cũng chưa từng nhắc đến những xã giao đó với Trác Viễn.
Rõ ràng là có một vài thời điểm, quyết sách của công ty xuất hiện vấn đề nên mới không giữ được chân của những người tài giỏi. Trác Viễn lại nhất định phải xem những người đã ra đi đó là những kẻ phản bội, chính bởi xuất phát từ tâm lý này nên gã đã cho rằng công việc phụ trách hành chính mà Văn Kha làm cũng không được thành công lắm, cho nên sau đó đã điều anh rời khỏi kế hoạch Future.
Diệp Thành chính là một trong những sinh viên xuất sắc nhất nhận được hỏng bổng từ đợt đầu, sau khi tốt nghiệp đã trở thành kỹ sư lập trình (1) làm việc ở Viễn Đằng trong ba năm, sau khi kết thúc hợp đồng liền lập tức đổi nơi công tác, hiện tại cũng coi như là một nhân vật có tiếng tăm trong giới, vì vậy người đầu tiên Văn Kha đã tìm đến là anh ta.
(1)= từ gốc 后端工程师 là kỹ sư back-end hay theo nghĩa tiếng Việt là kỹ sư lập trình.
Front-end và back-end là các thuật ngữ chỉ các giai đoạn bắt đầu và kết thúc của một quá trình xử lý. Khái niệm này thường sử dụng trong lĩnh vực phát triển phần mềm.
Trong thiết kế phần mềm, front-end là một phần của hệ thống phần mềm, tương tác trực tiếp với người sử dụng. Cụ thể, đó là hệ thống các giao diện người dùng (GUI) và lập trình phía người dùng.
Back-end (phần lập trình trên server) gồm có các thành phần để xử lý các thông tin từ Front-end. Thông thường ám chỉ tới việc tương tác với DBMS (hệ quản trị dữ liệu).
Lúc nhận điện thoại anh ta rất nhiệt tình, Văn Kha cũng nói qua chuyện muốn nhờ Diệp Thành tìm người giúp mình, sau đó cũng đã hẹn cuối tuần sẽ mời anh ta đi ăn cơm.
Văn Kha đã đặt một phòng VIP tại nhà hàng Nhật từ trước đó, không gian riêng tư một chút thuận tiện cho bọn họ nói chuyện.
Hai người họ vừa gặp mặt, Diệp Thành đã thẳng thắn cười đến híp cả mắt, nói: "Chào giám đốc Văn!"
Văn Kha không khỏi ngẩn ra một giây, sau đó mới lập tức cười cười, đáp: "Tôi đây mới lên làm ông chủ, cậu gọi như thế làm tôi bối rối luôn đấy!"
Sau khi thành lập LITE, toàn bộ bốn thành viên đều là cổ đông, thế nên đúng thật là không có ai gọi anh như vậy cả.
"Vậy thì anh phải quen dần đi thôi." Diệp Thành cười toe toét nói: "Sau này những người gọi anh như thế sẽ càng ngày càng nhiều đó."
Diệp Thành là một Alpha chỉ nhỏ hơn Văn Kha một tuổi, lúc mới sang Thuỵ Sỹ học còn chưa thích ứng được với các phương diện cuộc sống, Văn Kha đã từng giúp đỡ anh ta không ít việc cho nên mối quan hệ riêng của hai người vẫn luôn không tồi.
Chẳng qua lúc người này rời khỏi Viễn Đằng, thật ra đã ầm ĩ một trận không vui vẻ mấy, vậy nên sau này hai người cũng không tiện thường xuyên liên lạc nữa. Mấy năm sau rốt cuộc cũng có cơ hội gặp nhau một lần, vì thế tâm trạng của Diệp Thành rất tốt.
Hai người gọi một ít sashimi (2) và lẩu sukiyaki (3), Diệp Thành uống vài chén rượu sake, vừa ăn chân cua tuyết (4) vừa nói vào việc chính.
(2)= Sashimi là một món ăn truyền thống của Nhật Bản với cá sống được cắt thành miếng nhỏ và ăn kèm với nước tương. Bằng cách thêm gia vị như wasabi hoặc gừng, sashimi sẽ ngon hơn.
(3)= sukiyaki là một món lẩu nổi tiếng của Nhật Bản, trong đó thịt và rau được hầm trong nồi sắt. Nước sốt, được gọi là warishita, được làm từ nước tương và đường. Có rất nhiều biến thể trong thành phần và cách ăn món ăn tùy theo vùng, như một số nơi trộn trứng đánh vào nước sốt để tạo ra một hương vị hài hòa hơn.
(4)= Cua tuyết là loại cua quý trên thế giới, đồng thời cũng là một trong những loại cao lương mỹ vị tại Nhật Bản. Điều khiến loài cua này được yêu thích chính là thịt rất ngọt, đặc thịt và chắc, gạch cua béo ngậy, đậm đà. Mọi người sau khi thưởng thức một lần sẽ không bao giờ quên được. Tempura, sushi hoặc lẩu là một trong số cách chế biến cua tuyết đặc trưng.
"Chuyện tuyển dụng này anh cũng biết rồi đấy, bình thường kỹ sư viết code và back-end cũng dễ tuyển thôi, còn những vị trí công việc cơ bản tôi đoán là anh cũng sẽ chẳng cần đến tôi làm gì.
Nhưng người thật sự có kinh nghiệm, đã thành công trong việc phát triển App, còn có thể làm leader một nhóm người vừa phải thì đúng là rất ít, anh muốn nhanh chóng tìm được một người như thế, tiền lương tuyệt đối phải hậu hĩnh và dự án cũng phải có cơ hội phát triển mới được——
Văn Kha, bên chỗ tôi chắc chắn có vài người có thể giới thiệu được, nhưng anh phải nói thật cho tôi biết, bên chỗ anh có thể đưa ra mức tiền lương với bao nhiêu con số, mấy người đó đều là những nhân vật giỏi giang nếu đãi ngộ quá chênh lệch thì tôi cũng chẳng có mặt mũi nào mở lời với người ta cả."
Sắc mặt của Văn Kha rất bình tĩnh nhìn anh ta, rồi đáp lại: "Diệp Thành, tôi tin tưởng mắt nhìn người của cậu, đối với những nhân tài có trình độ như cậu nói, tiền lương một năm tôi dám trả đến bảy chữ số (5), cậu xem như vậy có tìm được ai không?"
(5)= 1.000.000 CNY tầm gần 3.400.000.00 VNĐ, chia trung bình một năm rơi vào khoảng hơn 283 triệu/tháng.
"Phụt——"
Diệp Thành thiếu chút nữa là sặc một hớp rượu, anh ta liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá Văn Kha một lượt: "Đệt, Văn Kha, chuyện này... Lam Vũ rốt cuộc đã đầu tư cho anh bao nhiêu hả?"
Đương nhiên, anh ta cũng không phải cảm thấy mức lương nay cao đến mức bất hợp lý. Chỉ giật mình vì với một công ty mới khởi nghiệp như Văn Kha, lại có thể đưa ra cái giá này.
Trong nghề này chính Diệp Thành cũng là một nhân vật có trình độ tầm cỡ top đầu, cùng với chức vụ trong ba đơn vị đầu nghành trong nước, cộng với hoa hồng nhận được từ cổ phần, một năm cũng chỉ đạt đến con số này mà thôi.
Văn Kha khẽ mỉm cười nhưng lại không nói gì cả.
Diệp Thành đương nhiên cũng sẽ không hỏi đến những chuyện cơ mật như vậy, anh ta cầm chén rượu lên trầm ngâm trong thoáng chốc rồi nói:
"Vậy tôi phải tính lại rồi, trước đây trong lòng tôi đã nghĩ đến mấy người nhưng thật ra lại không cần trả mức lương cao đến thế này. Nhưng nếu anh thật sự cần đến một người kiệt xuất như vậy, có thể cân nhắc ngược lại một chút đến—— Văn Kha, anh còn nhớ Vương Tịnh Lâm không?"
"Vương Tịnh Lâm." Văn Kha trợn tròn hai mắt lên, ngay sau đó lập tức đáp lại rằng: "Đương nhiên. Ai mà quên anh ta được."
Vương Tịnh Lâm, thuộc lớp người thứ hai nhận được học bổng của Future, cũng giống như Diệp Thành đều là sinh viên vừa đi làm vừa học về máy tính tại bang Zürich (6), sau khi về nước đã tham dự và phụ trách không ít các hạng mục to to nhỏ nhỏ xuất sắc nhất của Viễn Đằng, có thể nói là một trong những nhân vật chủ chốt quan trọng nhất dưới trướng Trác Viễn.
(6)= Bang Zürich nằm ở phía đông bắc Thụy Sĩ và thủ phủ của bang là thành phố Zürich, nơi đây là trung tâm thương mại và văn hóa chính của Thụy Sĩ (thủ đô chính trị là Bern) và được xem như là một trong những thành phố toàn cầu trên thế giới. Theo một điều tra vào năm 2006, đây là thành phố với chất lượng cuộc sống tốt nhất trên thế giới.
Vị này có thể nói là nhân tài xuất sắc nhất mà kế hoạch Future có được, anh ta được người trong Viễn Đằng xưng tụng là hoàng đế Java (7), thế nên Văn Kha sao có thể không nhớ đến.
(7)= Java là một một ngôn ngữ lập trình hiện đại, bậc cao, hướng đối tượng, bảo mật và mạnh mẽ và là một Platform.
Platform: Bất cứ môi trường phần cứng hoặc phần mềm nào mà trong đó có một chương trình chạy, thì được hiểu như là một Platform. Với môi trường runtime riêng cho mình (JRE) và API, Java được gọi là Platform.
"Nhưng Vương Tịnh Lâm chắc không được đâu nhỉ?"
Văn Kha từ ngạc nhiên lúc ban đầu sau đó là bình tĩnh lại, anh lắc đầu một cái rồi nói: "Chế độ đãi ngộ Trác Viễn dành cho người này thế nào tôi cũng có biết, hàng năm lợi tức từ cổ phiếu cũng được chia không ít, bao năm qua cậu ta đều làm Viễn Đằng rồi sao có thể đổi sang chỗ khác được?"
"Vậy thì anh sai rồi."
Diệp Thành cười cười: "Dù gì tôi cũng là đàn anh của cậu ta, nên cũng biết được một vài tin tức.
Đãi ngộ mà anh mới nhắc đến chỉ là chuyện của vài năm trước thôi, sau khi anh rời khỏi Future có lẽ cũng không còn để ý đến tình trạng của Viễn Đằng nữa—— hai năm qua người lần lượt ra đi nhiều lắm, kế hoạch Future cũng đã ngừng rồi, nói thẳng ra thì là vì nguồn tài chính bất ổn nên không thể tiếp tục đổ tiền vào những kế hoạch dài hơi nữa.
Vương Tịnh Lâm cũng đã suy nghĩ rất lâu, mấy tháng nay mới nói qua cho tôi một ít. Năm nay vốn là đang dự trù và tính toán một dự án phát triển App lớn, nền tảng bên kia cậu ấy đã làm được một nửa rồi, nhưng mấy ngày trước hình như nguồn vốn xảy ra chuyện lại không kéo được đầu tư từ bên ngoài, hiện tại dự án đó đã dứt khoát dừng lại rồi. Anh nói xem đây là thiếu tiền đến mức nào chứ?"
Hơn nữa trong cung cách quản lý của Viễn Đằng cũng có rất nhiều vấn đề, cho nên cậu ấy mới thật sự cảm thấy không ổn được nữa. Văn Kha, anh bạn này vẫn còn đang do dự lắm chưa bóng gió gì về chuyện ra đi đâu. Anh cũng biết đấy, tin tức như vậy một khi lọt ra ngoài, chỉ sợ là riêng mấy head=hunter thôi cũng đã đủ để gọi đến cháy điện thoại của cậu ấy rồi, mà đây là tin tức tốt nhất của tôi đấy, thế nào, anh có định cân nhắc không?"
(8)= Headhunter (thợ săn đầu người) là những người chuyên tìm ra các ứng viên tài giỏi, các nhân sự cấp cao cho các tập đoàn, doanh nghiệp.
Văn Kha nghe thấy những lời này, trong lòng lại khẽ giật mình một cái.
Dự án App của Viễn Đằng bị ngừng lại, nếu là vào khoảng thời gian này thì...
Anh cẩn thận nghĩ, phỏng chừng phải đến chín mươi chín phần trăm chính là cái ứng dụng hẹn hò xã giao kia.
Văn Kha vốn cho rằng chỉ là Viễn Đằng không giành được đầu tư của Lam Vũ thôi, thế nhưng bây giờ nghe khi nghe thấy tin tức mà Diệp Thành có được từ chỗ Vương Tịnh Lâm, bên Trác Viễn ngay cả tiền vốn chính mình bỏ vào để phát triển cũng không khiến tình hình dịu đi.
Tuy đây chỉ là một ít tin tức bên lề có cái nhìn phiến diện, nhưng Văn Kha vẫn nhạy bén cảm nhận thấy dấu hiệu không ổn của gã.
Phải biết rằng thời gian đầu, Viễn Đằng cũng đã từng trải qua giai đoạn không có cách nào thu được lợi nhuận, nhưng khi đó Trác Viễn cũng không để cho tình trạng rơi vào thê thảm đến mức này, gã vẫn đầu tư mạnh tay vào kế hoạch Future và phúc lợi công ty, nói thẳng ra là vì nhà họ Trác có tiền nên có thể vượt qua được khoảng thời gian khó khăn đó.
Vậy bây giờ ngay cả nhà họ Trác cũng không bỏ tiền nữa sao?
"Chuyện này..."
Văn Kha không khỏi có chút do dự, anh dĩ nhiên không phải không nỡ chi tiền, chỉ còn không tránh khỏi có hơi lo lắng: "Nếu tôi cướp người từ chỗ Trác Viễn về cho mình thì cứ thấy sao sao đó."
"Không phải hai người ly hôn rồi sao? Đã thế rồi còn tránh để tình cảm sứt mẻ gì nữa, cướp người bằng chính bản lĩnh của mình không có gì mà phải ngại cả."
Diệp Thành chăm chú nhìn về phía Văn Kha, tiếp tục: "Tôi nói thẳng với anh thế này nhé, năm ấy lúc tôi đi khỏi Trác Viễn cũng là vì cảm thấy ông chủ đấy là một thằng ngốc, cái nghề này trong nước năm đó vẫn là một vùng biển màu mỡ, có vốn dám quyết định là có thể kiếm lời, nhưng bây giờ đã không còn giống xưa nữa rồi.
Với tầm nhìn chiến lược đó của Viễn Đằng, vốn là chỉ có thể nhìn thấy những thứ trên bề nổi mà thôi, không giữ được người là chuyện quá bình thường——
Văn Kha mặc dù anh là một Omega, nhưng nói thật, anh so với gã kia quyết đoán hơn nhiều, hiện tại thì càng không nên lề mà lề mề. Anh có còn nhớ khi đó đã nói gì với tôi không?"
Diệp Thành rõ ràng là uống nhiều rồi, nên khuôn mặt của anh ta cũng hơi đỏ lên, khi nói chuyện lại càng không khách sáo.
Anh ta đã bất mãn với Viễn Đằng từ lâu, điều đó ngay cả Văn Kha cũng biết.
Năm ấy lúc rời khỏi Viễn Đằng, Diệp Thành cũng đã uống đến say mèm rồi gọi điện cho Văn Kha, lúc nói chuyện còn khẽ rơi vài giọt nước mắt.
Khi đó tuổi còn trẻ, cảm thấy mình làm người thế nào cũng phải có chút nguyên tắc, vì thế anh ta cảm thấy có lỗi với sự quan tâm chăm sóc của Văn Kha, trong lòng vô cùng buồn bực.
Thật ra nếu có thể trưởng thành hơn, cú điện thoại đó đáng lẽ ra đã không nên gọi, dù sao tâm sự về những chuyện như vậy với vợ của tên ông chủ ngu ngốc vừa không thoả đáng, lại cũng không còn mặt mũi nào.
Mà những lời năm ấy Văn Kha nói với Diệp Thành, từ đầu đến cuối anh ta đều chưa từng quên mất.
Anh không những không giận cũng không an ủi Diệp Thành nhiều, mà chỉ rất bình tĩnh nói với anh ta một câu rằng:
"Học bổng của cậu vốn là do cậu giành được, sau khi kết thúc hợp đồng cậu cũng chẳng nợ nần gì ai cả.
Con người sống trên đời này, là vì muốn thể hiện giá trị của bản thân. Nếu như công ty có thể mang lại được điều mà cậu mong muốn, hãy ở lại, nhưng nếu như không thể—— vậy thì cứ đi đi, không phải do dự gì."
Văn Kha yên lặng một lát, anh đương nhiên cũng nhớ đến những lời bản thân khi đó đã nói với Diệp Thành.
Bay giờ nghĩ lại thì những lời nói kia, không chừng chính là những lời nói trong tiềm thức muốn nhắn nhủ đến bản thân anh.——
Dưới vẻ ngoài điềm đạm, linh hồn bên trong con người Văn Kha thật ra còn có chút lớp nền của sự dứt khoát.
Văn Kha đang mang thai nên không thể uống rượu, vì vậy anh cúi đầu xuống chậm rãi múc cho mình một bát canh, đợi đến khi đầy rồi bèn âm thầm đưa ra quyết định.
"Được rồi."
Văn Kha dứt khoát nói: "Cậu giúp tôi chuyển lời đến Vương Tịnh Lâm, Viễn Đằng cho cậu ấy bao nhiêu—— tôi sẽ trực tiếp tăng thêm ba mươi phần trăm, nếu như cậu ấy có ý đó thì hãy liên lạc thẳng với tôi."
Danh sách chương