Cả khuôn mặt của Văn Kha đều khóc đến đỏ ửng cả lên, ngay cả tiếng khịt mũi cũng đều rất lớn. Mặc dù biết bản thân mất mặt thê thảm đến thế nào, nhưng anh làm cũng không ngừng lại được.
Mười năm rồi, anh chưa từng khóc như thế này bao giờ, cũng bởi vì biết rằng sẽ chẳng có ai bằng lòng lắng nghe mình cả.
Chỉ có Hàn Giang Khuyết mới để tâm đến, cho nên mới có thể làm càn như vậy.
Trong đầu anh, không kiềm được mà chợt lóe lên những hình ảnh ấm áp đã từng có ấy.
Những món ăn mẹ nấu: sườn rán, thịt chiên xù còn có canh bí;
Lúc Tết đến, được cùng mẹ nhìn những đứa trẻ con nhà bên chạy chơi ném nhau trên nền tuyết trắng;
Còn có trên bức tường cũ kỹ ố vàng trong nhà, dán đầy những bằng khen của anh.
Thời điểm tổ chức sinh nhật mỗi năm, Văn Kha và mẹ đều sẽ cùng nhau chụp một bức ảnh trước bức tường kia.
Anh mỗi năm một lớn lên, mà mẹ cũng mỗi năm lại một già đi, nụ cười trong những bức ảnh in dấu thời gian quá xán lạn, bởi khi ấy Văn Kha còn quá nhỏ, anh chưa bao giờ nghĩ về cái chết——
Không nghĩ rằng đến một ngày, người mẹ vẫn nắm lấy tay mình ấy, cuối cùng lại gầy gò tiều tuỵ rời xa anh, từ nay về sau chỉ còn lại một mình Văn Kha lẻ loi sống trên cõi đời này.
Anh ngả vào lồng ngực của Hàn Giang Khuyết, nghẹn ngào nói: "Hàn Giang Khuyết... Những, những năm tháng qua, tôi sống cô đơn lắm."
"Tôi biết, tôi biết mà..."
Hắn ôm chặt Văn Kha vào lòng mình, trái tim đang đau đớn đến phát run, chỉ có thể vuốt ve sống lưng Văn Kha từng chút từng chút một.
Đôi mắt Hàn Giang Khuyết đỏ lên, gằn từng chữ: "Văn Kha, tôi ở đây, không sao rồi, mọi chuyện đều đã qua cả rồi... Tôi đang ở bên em, vẫn đang ở bên em đây."
Hắn nói tới đoạn này, lại cẩn thận từng ly từng tý mà nâng khuôn mặt của Văn Kha lên.
"Văn Kha, tôi yêu em."
Hàn Giang Khuyết trịnh trọng nói ra những lời tựa như thề hẹn: "Sau này tôi tuyệt đối, sẽ không để em phải cảm thấy cô đơn nữa."
Khuôn mặt của Omega thực sự rất nhỏ, vì vậy rất vừa vặn mà lọt vào trong lòng bàn tay của hắn, bởi vì gào khóc quá sức mà hai gò má cùng đôi mắt đều đỏ ngầu, lông mi ướt nhẹp nước mắt, mềm nhũn nhìn vào hắn mà ra sức gật đầu.
Trong thoáng chốc đó, Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên rùng mình mà nghĩ rằng, hoá ra đây là cảm giác yêu một người.
Cảm giác và tâm trạng của bản thân, bất chợt đều không còn ý nghĩa nữa.
Trong trái tim này, tất cả còn lại chỉ là muốn thương tiếc cho người ấy, muốn bảo vệ cho người ấy, thậm chí ngay giây phút đó còn hận không thể mọc rễ trở thành cây cao sừng sững, toả bóng mát giúp người ấy che chắn nắng mưa cả đời này mà thôi.
Yêu hoàn toàn không phải là đòi hỏi, mà vừa khéo ngược lại, sẽ không kiềm được mà muốn giao ra hết thảy bản thân mình——
Ngay giây phút khi bản thân cũng không còn thấy quan trọng nữa, mới hiểu một cách ghi lòng tạc dạ rằng đây chính là yêu trọn vẹn mà chẳng hề chùn bước.
...
Không biết đã qua bao lâu, Văn Kha rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại.
Thật sự rất thần kỳ, khóc lớn một trận thế này rõ ràng là rất mất sức, có lúc còn cảm thấy không chịu nổi nữa nhưng lại khiến tâm trạng tốt hơn nhiều lắm.
Cát đá đè nặng bao năm trong lòng anh, tựa như mới vừa được một cơn mưa rào gột rửa đi tất cả, từng chút một hoá thành dòng sông trong đêm, lặng lẽ chảy ra khỏi thân thể của Văn Kha——
Anh trở nên nhẹ nhàng hơn.
Văn Kha ngồi lên bụng của Hàn Giang Khuyết, cảm thấy tư thế này có hơi thẹn thùng, anh nghĩ mình muốn nói chút gì đó nhưng đến cuối cùng lại chỉ khẽ hỏi: "Mắt tôi có phải là sưng lên rồi không?"
"Sưng rồi." Hàn Giang Khuyết thật thà, gật đầu một cái
Sau khi hắn ngừng lại một lúc, lại lập tức bổ sung thêm một câu: "Nhưng vẫn rất đẹp."
Hàn Giang Khuyết như mới vừa bật chế độ ngốc nghếch quen thuộc, vì thế dỗ dành cũng hiện ra vẻ vụng về.
Đôi mắt Văn Kha đong đầy nước mắt, nhưng lại nhịn không được mà khẽ cười, anh còn hừ một cái, dỗi hờn nói: "Sưng lên thế rồi thì còn đẹp cái nỗi gì."
Mũi Omega đo đỏ, đôi mắt sưng lên như quả đào nhỏ xinh, còn đang chật vật nấc lên, thật ra đương nhiên không thể nói là đẹp được.
Nhưng mà Hàn Giang Khuyết vẫn thích đến mức không chịu được.
Hắn nâng hai cánh mông tròn trịa của anh lên, đẩy thân thể mềm mại của anh lên trên một chút, sau đó trán của hai người liền kề sát vào nhau.
"Chú hươu con của tôi, em là người xinh đẹp nhất, đôi mắt của em là đẹp nhất."
Mấy lời như vậy chính bản thân cũng cảm thấy rất buồn nôn, nhưng lại không kiềm chế được mà nói ra.
Lúc Văn Kha khóc, trái tim hắn như muốn vỡ tan, đến khi anh không khóc nữa, rốt cuộc hắn cũng mới có được cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng.
Nhưng Hàn Giang Khuyết suy nghĩ một chút, vẫn dè dặt hỏi: "Vậy, vậy em còn giận tôi không?"
Đôi con ngươi của Văn Kha vì có hơi ngượng ngùng mà rũ xuống, qua chốc lát mới chủ động vòng tay qua cổ Hàn Giang Khuyết, cố ý nhìn vào hắn nói: "Giận."
Hàn Giang Khuyết đương nhiên biết Văn Kha không thể nào là nghiêm túc được, nhưng áy náy nơi đáy lòng vẫn khiến hắn có chút buồn phiền, tội nghiệp nói: "Tôi biết sai rồi."
Văn Kha giơ tay lên, kéo căng hai má của Hàn Giang Khuyết ra rồi hỏi: "Thật sự biết sai rồi sao?"
Hàn Giang Khuyết ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Vậy sau này, ợ, sau này... Cậu còn luyện Độc Cô Cửu Kiếm kiêm chiêu đấm mông kia nữa không hả?" Văn Kha lại nấc cụt một cái.
"..." Hàn Giang Khuyết không khỏi lặng im.
Tuy Văn Kha hỏi như thế, nhưng mà trên thực tế lại không cần Hàn Giang Khuyết trả lời, anh mỉm cười cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào môi hắn rồi khẽ thì thầm: "Tôi chẳng giận đâu, thật ra tôi đã muốn nói với cậu những điều này từ lâu rồi, chỉ là, chỉ là vẫn luôn không biết nên mở lời thế nào. Tôi yêu Hàn Giang Khuyết... Trên thế giới này, tôi chỉ có một mình cậu, được ở bên nhau đã khiến tôi thật sự rất hạnh phúc."
Hàn Giang Khuyết ôm lấy Văn Kha, hắn muốn nói, tôi cũng chỉ có mình em.
Thế nhưng đến cuối cùng lại không nói ra như vậy được, mà lại nói một cách rất nghiêm túc rằng: "Văn Kha, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Hai người họ cứ ngâm mình trong làn nước ấm áp như vậy, không ngừng trao cho nhau những nụ hôn.
Một chút cãi vã nho nhỏ giữa những người đang yêu, dường như càng khiến cho tình cảm thêm ngọt ngào hơn.
Văn Kha đột nhiên muốn cùng Hàn Giang Khuyết làm chuyện thân mật.
Không giống như dục vọng nồng nhiệt của kỳ phát tình, cảm giác vào lúc này là càng thêm thả lỏng, muốn da thịt nhẹ nhàng dây dưa, muốn thân mật thì thầm những lời bên gối, cũng muốn làm nũng, thật sự rất muốn được làm nũng.
"Hàn Tiểu Khuyết, mắt của tôi... Đẹp thật à?"
Giữa lúc ngơi nghỉ khi răng môi quấn quýt, Văn Kha đã hỏi như vậy.
"Đẹp lắm."
"Thế..." Khuôn mặt của Văn Kha mặt ửng đỏ, tiếp tục hỏi nhỏ: "Thế cậu, cậu thích chỗ nào ở đó nhất?"
Anh vừa hỏi, vừa suy đoán câu trả lời.
Thật ra có rất ít người từng khen đôi mắt của Văn Kha, nhưng bản thân anh lại cảm thấy đôi môi của mình cũng không tệ, nói không chừng Hàn Giang Khuyết cũng sẽ thích... Nhưng cũng có khi lại là cái trán, bởi vì anh để ý hắn rất thích hôn vào trán của mình.
Lúc nghĩ đến những điều này, Văn Kha không kiềm được mà bắt đầu chờ đợi câu trả lời của Hàn Giang Khuyết.
"Ưm."
Hàn Giang Khuyết vẫn đang hết sức chuyên chú cùng Văn Kha hôn môi, hắn tựa như không cần phải nghĩ nhiều đến thế, mà rất nhanh đã dứt khoát đáp lại rằng: "Cái mông của em."
"..."
Trong thoáng chốc, Văn Kha cảm thấy có hơi cạn lời.
Thật ra đáp án này cũng không thể nói là bất ngờ, chỉ là trong ngữ cảnh của đoạn đối thoại vừa nãy, anh rõ ràng là đang hỏi về ngũ quan trên mặt mình.
Nhưng mà rất hiển nhiên đối với Hàn Giang Khuyết mà nói, đây hẳn là câu trả lời duy nhất cho câu hỏi này.
Văn Kha nổi giận cắn mạnh một cái vào tai của hắn.
Anh kéo cánh tay của Hàn Giang Khuyết chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên mông mình ra, rồi che đi chỗ đó của mình không cho đối phương sờ vào nữa.
Nhưng mà cũng lập tức nhận ra được làm như vậy rất ngu ngốc, vì vậy Văn Kha quyết định đổi một cách trả đũa khác.
Nếu Hàn Giang Khuyết cứ nhất định phải sờ mông mình mới chịu, thì anh cũng có thể tìm một chỗ khác trên người hắn sờ ngược lại.
Vì thế sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh mới dứt khoát cho tay vào trong nước, cầm lấy "chú bé" nằm giữa hai chân của Hàn Giang Khuyết.
"Này——!"
Hàn Giang Khuyết ngay lập tức cong người lên, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Nếu như là lúc bình thường, có thể Văn Kha sẽ lập tức buông ra ngay. Nhưng mà hôm nay anh lại có chút hư hỏng kỳ lạ, Văn Kha ép Hàn Giang Khuyết vào thành bồn tắm vừa hôn vừa cắn, động tác dưới tay cũng không dừng lại.
Alpha cắn chặt răng, thế nhưng trong bồn tắm nhỏ hẹp khiến hắn muốn trốn cũng trốn không được, Omega trên người còn là bảo bối của hắn nên không thể đẩy ra, cho nên chỉ có thể không thấy vui vì bị bắt nạt như thế này mà thôi.
Trong thời gian không phải đến kỳ phát tình như vậy, Alpha hiển nhiên so với Omega lại càng không thể chịu được sự khiêu khích này, Văn Kha mới sờ soạng mấy cái mà tin tức tố mùi whisky của hắn đã trở nên nồng đậm hơn một ít.
"Tiểu Kha..."
Hàn Giang Khuyết hít sâu một hơi, rồi rướn người lên ghé vào bên tai Văn Kha, giọng điệu mang theo chút mong đợi mà thử thăm dò: "Đêm nay có được không em?"
"Nhưng tôi không phát tình."
Anh cố ý nói.
Sắc mặt của Hàn Giang Khuyết lập tức tiu nghỉu, nếu như hắn thực sự là một chú sói con, vậy thì lúc nghe thấy câu này có khi ngay cả đến cái tai cũng đều cụp xuống luôn rồi.
Hắn dường như bỏ qua cả việc mình có thể phản kháng, ngay cả thứ giữa hai chân kia cũng không buồn giải cứu, mà cứ dựa vào trên thành bồn mặc Văn Kha chà đạp.
Văn Kha cố nhịn để mình không phì cười, sau đó mới lại gần hôn lên chóp mũi của Hàn Giang Khuyết một cái, rồi bày ra vẻ mặt đầy tội nghiệp, hỏi: "Vậy... cậu sẽ làm tôi đau ư?"
Hàn Giang Khuyết lập tức lấy lại tinh thần, thần thái trong đôi mắt đen kịt của hắn cũng trở nên sáng láng, ra sức lắc đầu: "Không đâu, tôi sẽ không làm em đau đâu."
"Có thật không?"
Văn Kha lại nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên, anh nhận ra rằng, hoá ra mình rất có năng khiếu bắt nạt Hàn Giang Khuyết.
Văn Kha lúc yêu đương, dường như cũng trở nên hoạt bát nghịch ngợm hơn, rất biết làm nũng cũng rất biết giở trò xấu.
Đó là một thứ cảm giác rất kỳ lạ, anh giống như trong khi đang cùng người yêu ngọt ngào yêu thương, đã thấy được một bản thân... càng có sức hấp dẫn hơn so với chính mình lúc trước.
"Thật đấy!"
Hàn Giang Khuyết đương nhiên nhận ra được ý của Văn Kha từ trong giọng nói của anh, hắn lập tức bế cả người Omega của mình từ trong nước lên, bước một bước ra khỏi bồn tắm.
Có lẽ là động tác này quá lớn, hắn lại sợ lần thứ hai khiến Văn Kha giật mình, cho nên lập tức rất nhẹ nhàng mà cúi thấp đầu xuống, kề sát lại, hôn lên cái trán của Văn Kha một cái, rồi nói: "Tôi sẽ rất nhẹ thôi, Tiểu Kha à."
"Nhẹ như cầm một cây kẹo bông ấy."
Hắn nói rất nghiêm túc.
Mười năm rồi, anh chưa từng khóc như thế này bao giờ, cũng bởi vì biết rằng sẽ chẳng có ai bằng lòng lắng nghe mình cả.
Chỉ có Hàn Giang Khuyết mới để tâm đến, cho nên mới có thể làm càn như vậy.
Trong đầu anh, không kiềm được mà chợt lóe lên những hình ảnh ấm áp đã từng có ấy.
Những món ăn mẹ nấu: sườn rán, thịt chiên xù còn có canh bí;
Lúc Tết đến, được cùng mẹ nhìn những đứa trẻ con nhà bên chạy chơi ném nhau trên nền tuyết trắng;
Còn có trên bức tường cũ kỹ ố vàng trong nhà, dán đầy những bằng khen của anh.
Thời điểm tổ chức sinh nhật mỗi năm, Văn Kha và mẹ đều sẽ cùng nhau chụp một bức ảnh trước bức tường kia.
Anh mỗi năm một lớn lên, mà mẹ cũng mỗi năm lại một già đi, nụ cười trong những bức ảnh in dấu thời gian quá xán lạn, bởi khi ấy Văn Kha còn quá nhỏ, anh chưa bao giờ nghĩ về cái chết——
Không nghĩ rằng đến một ngày, người mẹ vẫn nắm lấy tay mình ấy, cuối cùng lại gầy gò tiều tuỵ rời xa anh, từ nay về sau chỉ còn lại một mình Văn Kha lẻ loi sống trên cõi đời này.
Anh ngả vào lồng ngực của Hàn Giang Khuyết, nghẹn ngào nói: "Hàn Giang Khuyết... Những, những năm tháng qua, tôi sống cô đơn lắm."
"Tôi biết, tôi biết mà..."
Hắn ôm chặt Văn Kha vào lòng mình, trái tim đang đau đớn đến phát run, chỉ có thể vuốt ve sống lưng Văn Kha từng chút từng chút một.
Đôi mắt Hàn Giang Khuyết đỏ lên, gằn từng chữ: "Văn Kha, tôi ở đây, không sao rồi, mọi chuyện đều đã qua cả rồi... Tôi đang ở bên em, vẫn đang ở bên em đây."
Hắn nói tới đoạn này, lại cẩn thận từng ly từng tý mà nâng khuôn mặt của Văn Kha lên.
"Văn Kha, tôi yêu em."
Hàn Giang Khuyết trịnh trọng nói ra những lời tựa như thề hẹn: "Sau này tôi tuyệt đối, sẽ không để em phải cảm thấy cô đơn nữa."
Khuôn mặt của Omega thực sự rất nhỏ, vì vậy rất vừa vặn mà lọt vào trong lòng bàn tay của hắn, bởi vì gào khóc quá sức mà hai gò má cùng đôi mắt đều đỏ ngầu, lông mi ướt nhẹp nước mắt, mềm nhũn nhìn vào hắn mà ra sức gật đầu.
Trong thoáng chốc đó, Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên rùng mình mà nghĩ rằng, hoá ra đây là cảm giác yêu một người.
Cảm giác và tâm trạng của bản thân, bất chợt đều không còn ý nghĩa nữa.
Trong trái tim này, tất cả còn lại chỉ là muốn thương tiếc cho người ấy, muốn bảo vệ cho người ấy, thậm chí ngay giây phút đó còn hận không thể mọc rễ trở thành cây cao sừng sững, toả bóng mát giúp người ấy che chắn nắng mưa cả đời này mà thôi.
Yêu hoàn toàn không phải là đòi hỏi, mà vừa khéo ngược lại, sẽ không kiềm được mà muốn giao ra hết thảy bản thân mình——
Ngay giây phút khi bản thân cũng không còn thấy quan trọng nữa, mới hiểu một cách ghi lòng tạc dạ rằng đây chính là yêu trọn vẹn mà chẳng hề chùn bước.
...
Không biết đã qua bao lâu, Văn Kha rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại.
Thật sự rất thần kỳ, khóc lớn một trận thế này rõ ràng là rất mất sức, có lúc còn cảm thấy không chịu nổi nữa nhưng lại khiến tâm trạng tốt hơn nhiều lắm.
Cát đá đè nặng bao năm trong lòng anh, tựa như mới vừa được một cơn mưa rào gột rửa đi tất cả, từng chút một hoá thành dòng sông trong đêm, lặng lẽ chảy ra khỏi thân thể của Văn Kha——
Anh trở nên nhẹ nhàng hơn.
Văn Kha ngồi lên bụng của Hàn Giang Khuyết, cảm thấy tư thế này có hơi thẹn thùng, anh nghĩ mình muốn nói chút gì đó nhưng đến cuối cùng lại chỉ khẽ hỏi: "Mắt tôi có phải là sưng lên rồi không?"
"Sưng rồi." Hàn Giang Khuyết thật thà, gật đầu một cái
Sau khi hắn ngừng lại một lúc, lại lập tức bổ sung thêm một câu: "Nhưng vẫn rất đẹp."
Hàn Giang Khuyết như mới vừa bật chế độ ngốc nghếch quen thuộc, vì thế dỗ dành cũng hiện ra vẻ vụng về.
Đôi mắt Văn Kha đong đầy nước mắt, nhưng lại nhịn không được mà khẽ cười, anh còn hừ một cái, dỗi hờn nói: "Sưng lên thế rồi thì còn đẹp cái nỗi gì."
Mũi Omega đo đỏ, đôi mắt sưng lên như quả đào nhỏ xinh, còn đang chật vật nấc lên, thật ra đương nhiên không thể nói là đẹp được.
Nhưng mà Hàn Giang Khuyết vẫn thích đến mức không chịu được.
Hắn nâng hai cánh mông tròn trịa của anh lên, đẩy thân thể mềm mại của anh lên trên một chút, sau đó trán của hai người liền kề sát vào nhau.
"Chú hươu con của tôi, em là người xinh đẹp nhất, đôi mắt của em là đẹp nhất."
Mấy lời như vậy chính bản thân cũng cảm thấy rất buồn nôn, nhưng lại không kiềm chế được mà nói ra.
Lúc Văn Kha khóc, trái tim hắn như muốn vỡ tan, đến khi anh không khóc nữa, rốt cuộc hắn cũng mới có được cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng.
Nhưng Hàn Giang Khuyết suy nghĩ một chút, vẫn dè dặt hỏi: "Vậy, vậy em còn giận tôi không?"
Đôi con ngươi của Văn Kha vì có hơi ngượng ngùng mà rũ xuống, qua chốc lát mới chủ động vòng tay qua cổ Hàn Giang Khuyết, cố ý nhìn vào hắn nói: "Giận."
Hàn Giang Khuyết đương nhiên biết Văn Kha không thể nào là nghiêm túc được, nhưng áy náy nơi đáy lòng vẫn khiến hắn có chút buồn phiền, tội nghiệp nói: "Tôi biết sai rồi."
Văn Kha giơ tay lên, kéo căng hai má của Hàn Giang Khuyết ra rồi hỏi: "Thật sự biết sai rồi sao?"
Hàn Giang Khuyết ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Vậy sau này, ợ, sau này... Cậu còn luyện Độc Cô Cửu Kiếm kiêm chiêu đấm mông kia nữa không hả?" Văn Kha lại nấc cụt một cái.
"..." Hàn Giang Khuyết không khỏi lặng im.
Tuy Văn Kha hỏi như thế, nhưng mà trên thực tế lại không cần Hàn Giang Khuyết trả lời, anh mỉm cười cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào môi hắn rồi khẽ thì thầm: "Tôi chẳng giận đâu, thật ra tôi đã muốn nói với cậu những điều này từ lâu rồi, chỉ là, chỉ là vẫn luôn không biết nên mở lời thế nào. Tôi yêu Hàn Giang Khuyết... Trên thế giới này, tôi chỉ có một mình cậu, được ở bên nhau đã khiến tôi thật sự rất hạnh phúc."
Hàn Giang Khuyết ôm lấy Văn Kha, hắn muốn nói, tôi cũng chỉ có mình em.
Thế nhưng đến cuối cùng lại không nói ra như vậy được, mà lại nói một cách rất nghiêm túc rằng: "Văn Kha, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Hai người họ cứ ngâm mình trong làn nước ấm áp như vậy, không ngừng trao cho nhau những nụ hôn.
Một chút cãi vã nho nhỏ giữa những người đang yêu, dường như càng khiến cho tình cảm thêm ngọt ngào hơn.
Văn Kha đột nhiên muốn cùng Hàn Giang Khuyết làm chuyện thân mật.
Không giống như dục vọng nồng nhiệt của kỳ phát tình, cảm giác vào lúc này là càng thêm thả lỏng, muốn da thịt nhẹ nhàng dây dưa, muốn thân mật thì thầm những lời bên gối, cũng muốn làm nũng, thật sự rất muốn được làm nũng.
"Hàn Tiểu Khuyết, mắt của tôi... Đẹp thật à?"
Giữa lúc ngơi nghỉ khi răng môi quấn quýt, Văn Kha đã hỏi như vậy.
"Đẹp lắm."
"Thế..." Khuôn mặt của Văn Kha mặt ửng đỏ, tiếp tục hỏi nhỏ: "Thế cậu, cậu thích chỗ nào ở đó nhất?"
Anh vừa hỏi, vừa suy đoán câu trả lời.
Thật ra có rất ít người từng khen đôi mắt của Văn Kha, nhưng bản thân anh lại cảm thấy đôi môi của mình cũng không tệ, nói không chừng Hàn Giang Khuyết cũng sẽ thích... Nhưng cũng có khi lại là cái trán, bởi vì anh để ý hắn rất thích hôn vào trán của mình.
Lúc nghĩ đến những điều này, Văn Kha không kiềm được mà bắt đầu chờ đợi câu trả lời của Hàn Giang Khuyết.
"Ưm."
Hàn Giang Khuyết vẫn đang hết sức chuyên chú cùng Văn Kha hôn môi, hắn tựa như không cần phải nghĩ nhiều đến thế, mà rất nhanh đã dứt khoát đáp lại rằng: "Cái mông của em."
"..."
Trong thoáng chốc, Văn Kha cảm thấy có hơi cạn lời.
Thật ra đáp án này cũng không thể nói là bất ngờ, chỉ là trong ngữ cảnh của đoạn đối thoại vừa nãy, anh rõ ràng là đang hỏi về ngũ quan trên mặt mình.
Nhưng mà rất hiển nhiên đối với Hàn Giang Khuyết mà nói, đây hẳn là câu trả lời duy nhất cho câu hỏi này.
Văn Kha nổi giận cắn mạnh một cái vào tai của hắn.
Anh kéo cánh tay của Hàn Giang Khuyết chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên mông mình ra, rồi che đi chỗ đó của mình không cho đối phương sờ vào nữa.
Nhưng mà cũng lập tức nhận ra được làm như vậy rất ngu ngốc, vì vậy Văn Kha quyết định đổi một cách trả đũa khác.
Nếu Hàn Giang Khuyết cứ nhất định phải sờ mông mình mới chịu, thì anh cũng có thể tìm một chỗ khác trên người hắn sờ ngược lại.
Vì thế sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh mới dứt khoát cho tay vào trong nước, cầm lấy "chú bé" nằm giữa hai chân của Hàn Giang Khuyết.
"Này——!"
Hàn Giang Khuyết ngay lập tức cong người lên, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Nếu như là lúc bình thường, có thể Văn Kha sẽ lập tức buông ra ngay. Nhưng mà hôm nay anh lại có chút hư hỏng kỳ lạ, Văn Kha ép Hàn Giang Khuyết vào thành bồn tắm vừa hôn vừa cắn, động tác dưới tay cũng không dừng lại.
Alpha cắn chặt răng, thế nhưng trong bồn tắm nhỏ hẹp khiến hắn muốn trốn cũng trốn không được, Omega trên người còn là bảo bối của hắn nên không thể đẩy ra, cho nên chỉ có thể không thấy vui vì bị bắt nạt như thế này mà thôi.
Trong thời gian không phải đến kỳ phát tình như vậy, Alpha hiển nhiên so với Omega lại càng không thể chịu được sự khiêu khích này, Văn Kha mới sờ soạng mấy cái mà tin tức tố mùi whisky của hắn đã trở nên nồng đậm hơn một ít.
"Tiểu Kha..."
Hàn Giang Khuyết hít sâu một hơi, rồi rướn người lên ghé vào bên tai Văn Kha, giọng điệu mang theo chút mong đợi mà thử thăm dò: "Đêm nay có được không em?"
"Nhưng tôi không phát tình."
Anh cố ý nói.
Sắc mặt của Hàn Giang Khuyết lập tức tiu nghỉu, nếu như hắn thực sự là một chú sói con, vậy thì lúc nghe thấy câu này có khi ngay cả đến cái tai cũng đều cụp xuống luôn rồi.
Hắn dường như bỏ qua cả việc mình có thể phản kháng, ngay cả thứ giữa hai chân kia cũng không buồn giải cứu, mà cứ dựa vào trên thành bồn mặc Văn Kha chà đạp.
Văn Kha cố nhịn để mình không phì cười, sau đó mới lại gần hôn lên chóp mũi của Hàn Giang Khuyết một cái, rồi bày ra vẻ mặt đầy tội nghiệp, hỏi: "Vậy... cậu sẽ làm tôi đau ư?"
Hàn Giang Khuyết lập tức lấy lại tinh thần, thần thái trong đôi mắt đen kịt của hắn cũng trở nên sáng láng, ra sức lắc đầu: "Không đâu, tôi sẽ không làm em đau đâu."
"Có thật không?"
Văn Kha lại nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên, anh nhận ra rằng, hoá ra mình rất có năng khiếu bắt nạt Hàn Giang Khuyết.
Văn Kha lúc yêu đương, dường như cũng trở nên hoạt bát nghịch ngợm hơn, rất biết làm nũng cũng rất biết giở trò xấu.
Đó là một thứ cảm giác rất kỳ lạ, anh giống như trong khi đang cùng người yêu ngọt ngào yêu thương, đã thấy được một bản thân... càng có sức hấp dẫn hơn so với chính mình lúc trước.
"Thật đấy!"
Hàn Giang Khuyết đương nhiên nhận ra được ý của Văn Kha từ trong giọng nói của anh, hắn lập tức bế cả người Omega của mình từ trong nước lên, bước một bước ra khỏi bồn tắm.
Có lẽ là động tác này quá lớn, hắn lại sợ lần thứ hai khiến Văn Kha giật mình, cho nên lập tức rất nhẹ nhàng mà cúi thấp đầu xuống, kề sát lại, hôn lên cái trán của Văn Kha một cái, rồi nói: "Tôi sẽ rất nhẹ thôi, Tiểu Kha à."
"Nhẹ như cầm một cây kẹo bông ấy."
Hắn nói rất nghiêm túc.
Danh sách chương