Tuyết vẫn còn đang không ngừng rơi xuống từ trên bầu trời.
Hàn Giang Khuyết vẫn nắm chặt lấy điện thoại, còn cảm nhận thấy cơ thể của mình rất ấm áp, hắn dựa người vào tường, sau đó là chậm rãi nói chuyện cùng Văn Kha: "Mấy nay sức khỏe em thế nào?"
"Tôi ổn mà." Văn Kha vuốt ve cái bụng của mình, nói với người trong điện thoại: "Chỉ nhớ cậu thôi... Các con cũng nhớ lắm."
"Sao em biết được các con cũng nhớ tôi?" Hàn Giang Khuyết không nhịn được hỏi.
"Bởi vì bọn nhóc cứ động một tý là lại đá tôi."
Văn Kha nở nụ cười, anh đứng thế này có hơi mỏi vì vậy bèn đi tới bên giường rồi nằm lên.
Trên chiếc chăn cũ rích có một mùi ẩm mốc nhàn nhạt, nhưng đặt vào cảm xúc hiện tại thì cũng không cảm thấy có gì không vui nổi, anh hỏi nhỏ: "Ba Hàn này, còn ba thì sao? Ba có nhớ các em bé của chúng ta không?"
"Nhớ." Hàn Giang Khuyết lại nở nụ cười ngây ngô.
Nhưng như lập tức nghĩ ra điều gì đó, hắn lại ngừng một lát rồi mới nói tiếp: "Tiểu Kha, xin lỗi, mấy ngày nay tôi đã khiến em phải đau lòng rồi."
Văn Kha lắc đầu một cái theo bản năng: "Là lỗi của tôi, bản thân mình đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, không chỉ là thái độ liên quan đến Trác Viễn mà còn là sự phán đoán với rất nhiều chuyện..."
Anh nói tới đây, đương nhiên nhất định phải nhắc đến chuyện bọn họ nghi ngờ người đàn ông kia đã bỏ thuốc.
Omega tiếp tục: "Trước đó gã ta không phải đã xuất hiện ở Đại học B sao? Sau khi cậu rời đi, tôi, Phó Tiểu Vũ còn có Hứa Gia Nhạc nữa, chúng tôi đã đến phòng an ninh kiểm tra một lần nên mới phát hiện ra có thể Trác Viễn hôm đó đã muốn cho tôi uống chai nước khoáng có bỏ thuốc kia, kết quả bởi vì bụng tôi tự nhiên lên cơn đau dữ dội nên phải rời đi trước đó, mới dẫn đến chuyện xảy ra giữa Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Nhạc. Tôi, tôi rất lấy làm hổ thẹn, cho dù nói thế nào thì cậu ấy vẫn là bởi vì tôi nên mới bị liên lụy."
Alpha im lặng rất lâu, khiến cho tâm trạng của Văn Kha không khỏi có hơi thấp thỏm.
Bất kể Phó Tiểu Vũ có nhấn mạnh người làm chuyện ác cũng không phải là anh đến thế nào, thì Omega trước sau đều không thể xóa nhoà được, huống chi lại còn thẳng thắn nhận trách nhiệm của chính mình trước mặt Hàn Giang Khuyết, vốn là người cực kỳ ghét cay ghét đắng Trác Viễn như thế này.
Nhưng đây là sự thực, anh nhất định phải nói ra.
Từ sau lần cãi nhau trước đó với người này, trong lòng Omega cũng đã âm thầm thề rằng từ nay về sau, anh sẽ không còn che giấu bất cứ chuyện gì với Alpha của mình nữa.
"Hàn Tiểu Khuyết..."
Văn Kha khẽ gọi một tiếng.
"Trác Viễn."
Giọng Hàn Giang Khuyết trầm xuống lặp lại một lần nữa hai chữ kia, bởi vì hắn đang cố gắng đè nén lại cơn giận của mình, cho nên âm thanh như là tiếng kin kít thoát ra được từ kẽ răng: "Tiểu Vũ thế nào rồi? Cậu ấy có ổn không em?"
"Cậu ấy..."
Văn Kha có hơi khựng lại.
Anh cũng không biết phải hình dung trạng thái lúc này của Phó Tiểu Vũ thế nào, Omega đương nhiên biết rõ người kia rất kiên cường nhưng quả thật hôm đó cậu lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Văn Kha nghĩ ngợi một hồi, rồi mới chần chừ nói: "Tôi và cậu ấy cũng không phải là thân thiết lắm, cho nên cũng không tiện hỏi thẳng những suy nghĩ riêng tư như thế. Nhưng tôi biết đối với một Omega mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện rất đau khổ thậm chí không có thứ gì có thể bù đắp nổi. Vậy nên tôi cũng muốn nới với cậu, đợi cậu về rồi, nhất định phải nghiêm túc nói chuyện với Tiểu Vũ một chút. Có điều mặt khác, cậu ấy thoạt nhìn... hình như là có hơi ỷ lại vào Hứa Gia Nhạc, tôi cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa, hai người họ xem ra có hơi lạ lùng."
Hàn Giang Khuyết đột nhiên lại khẽ hừ một tiếng.
Không biết là vì vẫn nghĩ đến Trác Viễn hay bởi nửa câu sau của anh nhắc đến Hứa Gia Nhạc.
Thật ra Văn Kha còn muốn nói thẳng thắn hơn một chút, nhưng vẫn phải ngừng lại.
Anh ít nhiều mơ hồ cảm thấy lúc này nhắc đến chuyện ấy cũng không thỏa đáng lắm, không cần nói đến trước đó chuyện Hứa Gia Nhạc khiến Phó Tiểu Vũ phải tới bệnh viện đã khiến Hàn Giang Khuyết rất tức giận, ngay cả chính Văn Kha cũng cảm thấy hai người quá kỳ lạ... Thật ra với trạng thái hiện tại của anh bạn mình, chuyện đó thực sự không thể tính là một chuyện tốt.
"Tiểu Kha, em không nên đổ hết mọi chuyện lên người mình, là Trác Viễn hại người không phải em."
Hàn Giang Khuyết rốt cuộc cũng hít vào một hơi thật dài, hắn ngồi trong dãy hành lang chăm chú nhìn vào ô cửa sổ nhỏ, màu sắc của tuyết lúc mờ lúc tỏ khiến đôi con người của Alpha lại càng là một màu đen thăm thẳm.
Hắn gằn từng chữ nói: "Tiểu Vũ là vô tội, đợi đến khi tôi về rồi sẽ nói chuyện cẩn thận với cậu ấy. Còn Trác Viễn—— Tiểu Kha, tôi biết em không muốn đối diện với nó, vậy thì cứ giao cho tôi đi, tôi nhất định xử lý."
"Không phải."
Văn Kha lắc đầu một cái, giọng anh trầm trầm nói: "Trước nay tôi luôn trốn tránh, muốn làm ra vẻ những điều đã xảy ra kia đều không tồn tại, cứ như vậy tự lừa mình cho qua. Tôi biết rõ gã đang làm những chuyện ác nhưng lại lựa chọn lảng tránh, thật ra chuyện này không phải chỉ có nhu nhược yếu đuối mà còn rất đáng ghét, tôi sẽ không bao giờ còn như vậy nữa——"
"Hàn Giang Khuyết cậu không nên manh động càng không nên làm tổn hại đến chính mình, chúng ta nhất định có thể tìm được biện pháp thích hợp nhất để Trác Viễn phải trả một cái giá thật lớn."
Anh kiên định nói: "Từ nay về sau, tôi đều muốn đứng bên cạnh cậu, đã nghe rõ chưa?"
Hàn Giang Khuyết nắm chặt vào điện thoại, dùng sức nhiều đến mức cảm thấy bàn tay mình cũng nóng lên, qua một lúc rất lâu, cuối cùng hắn mới khẽ lên tiếng: "Nghe thấy rồi—— anh."
Những ngày trước đây, Phó Tiểu Vũ không ở bên cạnh hắn trong khi Văn Kha cũng không hiểu hắn, mà trí lực của hắn khiếm khuyết, trí nhớ càng lúc càng tệ, nên thật ra lúc Hàn Giang Khuyết chỉ có một mình đấu tranh với nhà họ Trác, trong lòng hắn có quá nhiều bất lực cùng sợ hãi.
Tảng đá lớn trong lòng dường như đột nhiên đã rơi xuống, Hàn Giang Khuyết trước nay chưa từng nói, mỗi một lần mình gọi Văn Kha là "anh", ý nghĩa đối với hắn mà nói đều là cực kỳ to lớn.
Lần đầu tiên thành kết trong thân thể Văn Kha, khi đó Hàn Giang Khuyết đã ôm lấy người này và nói "tôn thờ anh", còn vào giờ phút này lại là khi Văn Kha nói cho hắn biết "hai người họ sẽ đứng sát cánh bên nhau".
Mỗi một lần, đều là vào lúc Alpha cảm thấy an toàn nhất.
...
"Hàn Tiểu Khuyết, cậu vẫn còn ngồi ở đó sao? Tôi sợ cậu sẽ bị lạnh mất."
"Tôi muốn nói chuyện với em." Giọng Hàn Giang Khuyết khàn đi nói: "Chúng ta lại nói chuyện thêm một lát có được không? Tiểu Kha, bây giờ em đang ở đâu? Khách sạn à?"
"Tôi đang nằm trên giường của nhà nghỉ." Thật ra Văn Kha cũng không nỡ cúp máy, anh nằm nghiêng người ngắm nhìn những bông tuyến bay tán loạn trong đêm bên ngoài cửa sổ, có nỗi tiếc nuối trào dâng, nói: "Tuyết rơi lớn quá, nếu không đêm nay tôi đã có thể đến Cẩm Thành ở bên cạnh cậu rồi."
"Như thế này cũng rất tốt." Hàn Giang Khuyết nói: "Em được nằm trong chăn ấm nói chuyện với tôi, tôi càng yên tâm hơn."
Văn Kha dụi đầu mình vào trong chăn, lại xoa xoa cái bụng của mình, đáp lại bằng một tiếng "Được" mềm mại.
Đêm tuyết rơi ấy, hai người họ giống như không thể nói hết lời. Từng chút từng chút, nho nhỏ li ti giống như hoa tuyết đang rơi đầy trời.
"Thật ra tôi rất hiểu, tôi thật sự không nên ra đi như vậy vào thời điểm này."
Hàn Giang Khuyết chầm chậm nói: "Chỉ là buổi tối hôm ấy, toàn bộ đầu óc tôi đều trống rỗng khiến cho tôi không có cách nào suy nghĩ nổi, nên cứ thế lái xe một mạch về Cẩm Thành, ngày hôm sau tôi đã đến rất nhiều nơi chúng ta đã từng cùng nhau đi qua, có KTV, có công viên Đông Hồ còn có trường cấp Ba nữa..."
"Những chỗ này... bây giờ đều còn cả ư?"
Văn Kha không nhịn được khàn tiếng hỏi.
Chuyện đã qua bao năm, rồi lại được nghe thấy những địa danh đó từ trong miệng người này khiến anh bỗng nhiên dấy lên cảm xúc phức tạp không sao nói được, tựa như quyển nhật ký bỏ quên đã lâu bị phủ một lớp bụi dày đặc, bất chợt lại được mở ra, mỗi đoạn văn bên trong đó đều quen thuộc đến mức khiến lòng chua xót.
"Trường mình vẫn còn cũng chẳng thay đổi một chút nào, chỉ là đã cũ đi nhiều, lớp mình vẫn hệt như vậy, dãy bàn ghế thứ tám vẫn được xếp gần phía cửa sổ, vừa quay đầu ra nhìn là có thể thấy được đường chạy trên sân tập. Tôi đã ngồi ở vị trí cũ một lúc rất lâu... sau đó mới quay lại nhà em."
Hàn Giang Khuyết dừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Tiểu Kha, mùa hè của mười năm trước ấy, tôi cũng hệt như vậy cứ ngồi yên trong hành lang tối om này, luôn ảo tưởng rằng em còn có thể từ trong nhà bước ra. Thế nhưng mưa bên ngoài vẫn luôn rơi thật lớn, khiến tôi rất nhanh cũng phải hiểu rõ rằng em thật sự đã đi rồi.
Tôi chỉ nhớ rõ khi đó tôi đã khóc mà chẳng còn cần thể diện gì một lúc rất lâu, khi đó bản thân đã không nhịn được mà nghĩ rằng, có phải Tiểu Kha cũng rất buồn không? Còn nghĩ rằng... nếu như lại cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ trưởng thành hơn một chút, sẽ đối với em rất tốt rất tốt."
"Mười năm sau—— ngay tại vừa nãy, khi tôi ngồi ở đây, bỗng nhiên lại có cảm giác như vừa tỉnh giấc chiêm bao, bởi vì ông Trời thực ra đã lại cho tôi một cơ hội. Tiểu Kha, tôi không nên trách cứ em, em đã đi ra khỏi đống tàn tích đó, cho dù là dùng bất kể cách thức nào, em đều đã sống sót quay trở lại bên tôi, điều này mới là quan trọng hơn hết thảy."
"Tôi nên là người thương xót em nhất trên thế giới này mới phải."
Hàn Giang Khuyết nghiêm túc nói.
Văn Kha không kiềm được mà âm thầm hít mũi một cái, anh lén lút dụi khóe mắt của chính mình, thì thầm: "Thế nên... cậu mới quyết định gọi điện thoại cho tôi, có đúng không?"
"Đúng vậy."
Văn Kha hiểu rõ ý của Hàn Giang Khuyết: Người ấy không còn trách anh nữa.
Ngay cả trước cuộc gọi này, Alpha cũng không còn trách mình nữa.
Hai người họ đều yên lặng một giây——
Đó là một thoáng chốc rất đỗi dịu dàng.
"Tiểu Kha, sau khi đến với em, mỗi một chuyện đều tới rất nhanh, rất gấp. Trác Viễn, việc đánh dấu còn có chuyện em mang thai, mọi thứ đều ùa về phía tôi, đầu óc của tôi ngay một lúc cũng không thể gánh vác hết nổi."
Giọng nói của Hàn Giang Khuyết rất nhỏ, hắn tiếp tục: "Có lúc, tôi cảm thấy mình đều xoay vòng quanh em. Lúc chúng ta mới đến với nhau, tôi vui vẻ tới phát điên nhưng hình như cũng bởi vậy mà càng lúc xoay chuyển lại càng nhanh—— nhanh đến mức khiến đầu óc tôi choáng váng.
Tôi càng sốt ruột muốn phải đối tốt với em thì quyết định tôi làm ra lại càng không chín chắn, sau đó thì tôi lại càng gấp gáp hơn và vẫn luôn là một vòng luẩn quẩn lặp lại như vậy. Thật ra ngay cả làm bạn trai của em, tôi, tôi cũng đều lo lắng sẽ làm không tốt, vậy mà bỗng nhiên lại còn mang thêm trách nhiệm của một người làm ba, tôi thật sự..."
Văn Kha không nhịn được cười, anh nhắm mắt lại, tựa như có thể nhìn thấy một chú sói con đang muốn được dỗ dành mà chạy quay người mình, đảo tới đảo lui không ngừng, thậm chí thiếu chút nữa còn lao ra ngoài bằng dáng vẻ ngốc nghếch.
"Sói con, không cần lo lắng, cậu đã đủ tốt rồi." Anh nhẹ nhàng cắt ngang lời của Hàn Giang Khuyết: "Tôi yêu cậu, rất yêu rất yêu cậu."
"Thật à?"
Hàn Giang Khuyết cũng lặng lẽ nhắm hai mắt lại: "Tiểu Kha, vậy em còn nhớ... em đã thích tôi từ lúc nào không?"
Nói thật thì cái vấn đề này, hắn đã từng muốn hỏi từ rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn ngại ngùng mà thôi.
Thế nên trong đêm tuyết rơi ngập trời hôm nay rốt cuộc khi hỏi ra được, Hàn Giang Khuyết đột nhiên lại cảm thấy mặt mình thực nóng, vì hắn muốn biết...
Văn Kha đã yêu mình tự thuở nào.
"Tôi vẫn, vẫn còn nhớ."
Anh hắng giọng một cái, sau đó mới nhẹ nhàng tiếp tục: "Khi cậu mới chuyển đến lớp chúng tôi, giáo viên đã từng để cậu tự giới thiệu trước mặt cả lớp, cậu khi đó rất không vui vẻ còn nhíu mày lại vì cảm thấy phiền hà nói tên mình là Hàn Giang Khuyết. Trong khi những bạn học khác còn đang bàn luận cậu là thiếu niên có vấn đề, mà tôi thì lại cứ nhìn vào cậu, cả người đều nhìn đến ngây ngẩn, tôi, trong đầu óc của tôi đều tự hỏi... Sao trên thế giới này lại có người xinh đẹp đến vậy."
"Là vì... ngoại hình sao?"
Hàn Giang Khuyết không nhịn được bèn dùng mũi hừ một tiếng.
Omega không kiềm được thẹn thùng, khẽ mỉm cười nói: "Biết làm sao được, tôi chưa từng thấy một người đẹp như vậy bao giờ mà."
"Khi đó giáo viên còn xếp cậu ngồi bên cạnh tôi, nên mỗi ngày tôi đều cố ý đi học sớm một chút, rồi sẽ dùng khăn lau sạch sẽ bàn học cùng ghế tựa của cậu, khẳng định là cậu không biết đúng không? Sau đó tôi phát hiện ra nhà cậu ở gần nhà tôi, thế là mỗi buổi sáng tôi đều đạp xe đi ngang phố nhà cậu, có điều mới vừa bắt đầu chào hỏi bắt chuyện thì cậu đã chẳng thèm để ý đến tôi, tôi đã mất hết tinh thần mấy ngày liền nhưng rất nhanh cũng đã lấy lại được sự dũng cảm, tiếp tục tiến gần đến bên cậu, bây giờ nghĩ lại những điều này... thật không biết khi đó sao tôi lại có thể mặt dày như vậy được nhỉ."
Hàn Giang Khuyết không nhịn được mà khẽ hít vào một cái: "Sau đó thì sao?"
Thời gian của những năm tháng đã qua ấy đáng yêu đến chừng nào.
Trong mắt của cậu thiếu niên Văn Kha vào năm mười sáu tuổi ấy, Hàn Giang Khuyết quả thật là một sinh vật hấp dẫn đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Anh theo bản năng muốn bảo vệ điều xinh đẹp hiếm thấy này, cho dù cảm xúc đó giống như đang bảo vệ loài động vật quý hiếm khó thích ứng với hoàn cảnh lớn như là—— sói trắng Bắc Mỹ, báo săn mồi châu Á hoặc là hổ Tân Cương thôi.
"Thế nhưng vào nửa học kỳ cuối của năm lớp mười, có một lần sau tiết Thể dục, khi chúng ta cùng nhau thay quần áo trong phòng thay đồ, tôi chợt nhìn thấy trên lưng cậu có rất nhiều vết thương thâm tím do thắt lưng da tạo thành, người cậu khi đó rất gầy, lúc phát hiện ra tôi đang nhìn còn cực kỳ không vui nên đã quay lưng lại rồi tránh đi, điều đó khiến tôi bỗng nhận ra..."
Tiếng nói của Văn Kha có hơi khàn khàn: "Tôi thất sự rất muốn ôm chặt cậu vào lòng để bảo vệ cậu, nhưng cũng lại càng không nhịn được muốn đè cậu vào tủ, hôn cậu, cắn vào những vết thương trên người cậu."
"Sau này tôi vẫn thường hay mơ tới những điều đó, chính mình cảm thấy xấu hổ lắm rõ ràng là phải xót xa cho cậu hơn, nhưng ở trong lòng lại ẩn giấu những mơ tưởng kỳ quái này với cậu, bởi vì quá ngượng ngùng cho nên ban ngày lại càng không nhịn được phải đối tốt với cậu gấp đôi."
Hàn Giang Khuyết có hơi giật mình, hắn nắm lấy điện thoại nhưng, trái tim cũng đập rất nhanh.
Khi bản thân lần đầu tiên được Văn Kha bảo vệ mà cảm nhận được khoái cảm dị tính, cũng đã từng cảm thấy xấu hổ như vậy.
Khao khát thời niên thiếu thường thường khó có thể mở miệng ra nói với bất cứ ai, bởi vậy khi ấy nhất định chỉ có bản thân băng qua con đường mòn sâu thẳm.
Nhưng đến ngày hôm nay, Hàn Giang Khuyết lại đột nhiên nhận ra rằng hóa ra khi Văn Kha nảy sinh tình cảm muốn bảo vệ mình thì cũng đồng thời sản sinh dục vọng đối với hắn.
Loại cảm giác đó, hình như là từ nơi sâu xa nào đó, hai người đó đã được định sẵn sẽ tìm thấy nhau.
Văn Kha ngừng lại một chút, rồi mới nhẹ giọng hỏi: "Hàn Tiểu Khuyết, có phải tôi... từ rất lâu trước đây rồi không?"
Từ rất lâu trước đây, không chỉ là nói đến yêu, mà còn là bởi dục vọng thầm kín.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ nói với Hàn Giang Khuyết những điều này, nhưng dưới dáng vẻ của một cậu học sinh là con ngoan trò giỏi, anh lại là bông lúa mây mẩy thơm lành.
Văn Kha là trưởng thành sớm.
"Cũng được, chỉ sớm hơn tôi có một chút chút."
Khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết lặng lẽ đỏ lên, lúc biết mình không phải là cái người "háo sắc" duy nhất kia, tâm trạng bỗng nhiên lại rất vui vẻ.
"Có thật không?" Hai mắt Văn Kha lập tức mở to: "Cậu thì sao?"
"Mau nói đi nào."
Văn Kha vẫn luôn không chờ được câu trả lời, lại càng không nhịn được sốt ruột mà giục giã: "Cậu nói đi là lúc nào?"
"Là vào cái lần đầu tiên tôi đánh nhau kia, em che chở cho tôi dưới thân mình còn thay tôi chịu đòn, lúc đó tôi đã quay đầu lại nhìn vào khuôn mặt của em."
Tốc độ nói của Hàn Giang Khuyết rất nhanh, sự miêu tả của hắn so với Văn Kha có thể gọi là giản lược đi một chút: "Lần thứ hai là vào năm mười sáu tuổi, buổi chiều hôm đó trời đổ cơn mưa bóng mây, lúc tôi đến nhà tìm thì em còn đang tắm nhưng lại không đóng cửa."
"Tôi đã vô tình nhìn thấy cái mông của em, bị nước dội vào ướt đẫm ấy vậy mà lại trắng nõn. Sau đó..."
Hàn Giang Khuyết vụng về lựa từ ngữ để nói hồi lâu, cuối cùng chỉ ngây ngốc nói tiếp rằng: "Tôi không còn ổn được nữa."
Văn Kha đỏ cả mặt rúc vào trong chăn, trong khi Alpha ngồi trong dãy hành lang tối đen như mực cũng đang đỏ mặt, hai người họ mới vừa bắt đầu đều vô cùng yên lặng, qua mười mấy giây mới cùng nhau cười ra tiếng.
"Cái mông của tôi ngon như vậy đó hả?" Đôi mắt Văn Kha cũng cong lên.
"Em thích khuôn mặt này còn tôi lại thích cái mông của em, chúng ta đúng là đôi lứa xứng đôi rồi." Hàn Giang Khuyết nói.
Có phải mỗi một người trưởng thành khi nhớ về những điều trước đây, đều sẽ thản nhiên mỉm cười với một bản thân bỡ ngỡ mới biết yêu lần đầu hay không?
Không còn cảm thấy xấu hổ, cũng không cảm thấy không thể nói ra nữa.
Hoặc giả là chấp nhận, khi bọn họ có thể đồng thời cười rộ lên như vậy là lúc cả hai rốt cuộc cũng đã lớn rồi.
"Tiểu Kha, em nói xem, nếu như bây giờ tôi mở ứng dụng Love is the end ra có thể ghép đối với em được không? Chúng ta ở cách nhau rất gần nhỉ? Chỉ cách có một ngọn núi mà thôi."
Hàn Giang Khuyết dựa đầu vào trên vách tường, bỗng nhiên lại nảy sinh ý nghĩ bất chợt bèn lên tiếng hỏi.
Thật ra nhắc đến cũng thực kỳ lạ, có lẽ là bởi mỗi ngày Omega đều trải nghiệm sản phẩm này, trái lại mới không nghĩ đến khi bọn họ cùng ở trong hệ thống của Love is the end thì liệu có thể được ghép đôi với nhau hay không.
"Cậu đã đăng ký lúc nào vậy?"
Văn Kha có hơi ngạc nhiên mở lời hỏi.
"Trước đó không phải em đã nói đến tính năng của viên thuốc thời gian à? Sau đó khi tôi đến Cẩm Thanh đã dùng email của mình đăng ký một tài khoản, còn điền xong tất cả các câu trắc nghiệm, ban đầu là muốn chờ đến ngày chính thức ra mắt ngay giờ phút đầu tiên sẽ thu âm lại viên thuốc thời gian kia."
Người này cho dù là khi chia xa với anh, nhưng vẫn cứ là nhớ đến những điều anh làm, còn nghiêm túc đợi đến khi sản phẩm được chính thức tung ra sẽ tham gia hoạt động ngay vào những giây phút đầu tiên, tình cảm chân thành này khiến Văn Kha có chút không nói được thành lời, qua một lát anh mới nói: "Chú sói ngốc này, cậu có gửi viên thuốc thời gian đó cho tôi không?"
"Có." Hàn Giang Khuyết khẽ đáp lại.
"Vậy chúng ta cùng thử nhé?"
Văn Kha nói: "Cùng nhau mở app ra, xem chúng ta có được ghép đôi với nhau không? Một ngày có năm cơ hội đấy."
Thế nên sau đó hai người họ đã cùng nhau đặt điện thoại ở chế độ loa ngoài, rồi mở app ra.
Giao diện ghép đôi của Love is the end được thiết kế dựa theo ý tưởng của Văn Kha, trong cánh đồng lúa mạch vàng óng mênh mông vô bờ giữa quá trình ghép đôi sẽ có một cơn gió nhẹ mơn man thổi qua, khi sóng lúa bị tách ta trong khung hình sẽ hiện ra một chú hươu cao cổ đang mong ngóng nhìn về phía xa, điều đó đại diện cho việc ghép đôi thành công.
Văn Kha nín thở, nhìn vào cơn gió phất phơ thổi qua cánh đồng vàng óng, sau đó là một tiếng "Ding" vang lên——
Bức ảnh hiện ra kia, cực kỳ quen thuộc, là bức ảnh của một Alpha đẹp trai đang hôn một chú hươu cao cổ.
Khoảnh khắc đó gần như đã chạm đến ngưỡng kỳ diệu.
Tình yêu thật sự, hóa ra lại giống như tín ngưỡng, xán lạn rực rỡ hạ xuống nhân gian.
...
Phải đến khi trời hừng đông, Văn Kha mới ngủ được.
Anh và Hàn Giang Khuyết đã hẹn nhau ngày hôm sau cùng xuất phát trở lại thành phố B tham gia buổi họp báo, Omega tính toán qua thời gian, nếu ngủ thẳng đến trưa trái lại cũng có thể duy trì thể lực, sau đó đến buổi chiều sẽ gấp rút lên đường tham gia hoạt động tối nay.
Hàn Giang Khuyết lại sắp xếp trở về nhà họ Hàn trước một chuyến, thành phố H là nơi cách Cẩm Thanh rất gần, đi qua đi lại cũng không đến hai tiếng đồng hồ, hắn có thể hoàn toàn giải quyết xong trong một buổi sáng.
Đối với hắn mà nói, quay về nhà để gặp Hàn Chiến đương nhiên là quan trọng, thế nhưng Alpha vốn còn dự định tiện đường trở về là để sắp xếp một số chuyện với anh Ba mình.
Lúc này Văn Kha cũng mới biết, hóa ra những hành động nhắm vào nhà học Trác lần này, Hàn Triệu Vũ vẫn luôn hay biết.
Hàn Giang Khuyết cùng Hàn Triệu Vũ vẫn luôn giữ liên lạc, hơn nữa bởi vì Alpha này cũng là người phụ trách an ninh trong nhà họ Hàn cho nên Tưởng Triều trước đó chủ yếu được phân công bảo vệ Hàn Giang Khuyết, nhưng dù sao cũng vì hắn đã từ chối nhiều lần cho nên lần này khi muốn điều người bảo vệ cho Văn Kha cũng nhất định phải thông qua anh Ba của mình.
Lần này Hàn Giang Khuyết đột nhiên sụp đổ rời đi, thật ra trước đó Alpha kia cũng là người duy nhất biết được hắn đã trở về Cẩm Thành, cho nên nếu Tưởng Triều nhất thời không liên lạc được với mình cũng có thể liên lạc với Hàn Triệu Vũ.
Mà Hàn Triệu Vũ cũng được xem là người phải phụ trách để ý đến hướng đi của Hàn Giang Khuyết trong nhà họ Hàn, anh ta cũng nắm trong tay cổ phần của Tập đoàn IM cho nên trước đó đã tạm thời giúp Hàn Giang Khuyết giấu cha bọn họ chuyện đối phó với nhà họ Trác, thế nên mới làm bộ đối với hết thảy đều không hay biết gì cả.
Hàn Giang Khuyết nói: "Anh Ba xưa này cũng sẽ không giúp không công đâu, lần này trở lại chắc phải bàn bạc với anh ấy, cũng không biết sẽ đặt điều kiện gì, chỉ cần có thể giấu thêm một thời gian nữa là có thể tốc chiến tốc thắng nhà họ Trác rồi."
"Có an toàn không?" Văn Kha không biết tại sao lại thấy hơi lo lắng, bèn hỏi.
"Không có chuyện gì đâu." Hàn Giang Khuyết ngược lại không quá để ý đến điều này.
Đối với hắn mà nói, một khi đã không còn ngăn cách gì với Văn Kha, trên thế giới này thật sự giống như không còn quyết định gì làm khó hắn được nữa.
Alpha sức khỏe dồi dào, hắn trở lại khách sạn ngủ thêm một lúc đến buổi sáng liền đến quầy lễ tân trả phòng.
Trước khi rời khỏi Cẩm Thành trở lại thành phố H, hắn đã lái xe đến phố Lâm Hải, đứng ở ven đường nhìn lên ô cửa sổ đóng chặt ở tầng hai rất lâu——
Nơi đó là đã từng là chỗ ở của hắn và Nhiếp Tiểu Lâu.
Hàn Giang Khuyết của thời niên thiếu, mỗi ngày đều bởi vì bị ngược đãi nên muốn nghĩ cách chạy khỏi nơi này.
Sau đó bởi vì Alpha chạy đến nhờ vả Hàn Chiến, nên cũng chính là Nhiếp Tiểu Lâu đã tàn nhẫn nói với hắn rằng: "Mày cút đi, đừng bao giờ quay về đây nữa, có chết ở bên ngoài cũng đừng quay lại."
Điều đó vốn phải là một chuyện rất vui mừng, nhưng hình như Hàn Giang Khuyết lại chưa từng chân chính rời đi.
Mỗi lần trở lại Cẩm Thành, hắn đều sẽ đứng ở đây ngóng trông một hồi, sau đó sẽ lại ra đi vào lúc Nhiếp Tiểu Lâu còn chưa phát hiện ra.
Lâu dần chuyện này đã hình thành thói quen, có lúc chính Alpha cũng quên mất tại sao mình phải làm như vậy.
Khi trời đã sáng lên, tuyết cũng biến thành nhưng bông hoa nhỏ xíu, đến cả mây đen bao phủ đã mấy ngày cũng dần dần rút bớt, báo hiệu một ngày trời nắng hiếm thấy trong khoảng thời gian này.
Hàn Giang Khuyết lắc đầu một cái rồi lái xe rời khỏi con phố Lâm Hải.
Hắn đi ra khỏi Cẩm Thành từ lối ra ở hướng Bắc, trên đường đi còn gửi một tin nhắn cho Văn Kha: Bây giờ tôi đang lái xe đến thành phố H, em dậy rồi thì gọi điện cho tôi nhé.
Trước đoạn đường cao tốc đến thành phố H từ Cẩm Thành, có một quãng đường đất rất hẻo lánh, trên mặt đường tích đầy tuyết hiện ra trắng xóa có hơi lóa mắt.
Có bên đầu tư muốn xây dựng nơi này thành một thị trấn nhỏ, nhưng giữa đường lại xảy ra vấn đề thiếu hụt ngân sách nên lúc dừng lúc sửa, khiến cho khắp nơi ven đường đều có dấu vết của việc thi công, chỉ có điều đến ngày đông lạnh giá ngay cả công trường ở đây cũng chẳng còn một bóng người.
Lúc mười giờ, chuông báo trong điện thoại của Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lại vang lên, trên màn hình xuất hiện lời nhắc trước đó hắn đã cài đặt trước đó——
Love is the end: Tính năng viên thuốc thời gian dành cho nội bộ chính thức khởi động.
Bởi vì trí nhớ của Hàn Giang Khuyết không tốt, thế nên có rất nhiều chuyện vụn vặt nhưng bản thân lại cảm thấy có ý nghĩa, hắn đều sẽ đặt chuông nhắc nhở.
Alpha nhìn vào màn hình điện thoại của mình chần chừ một chút, bỗng nhiên lại đánh tay lái vào bên trái, lái về hướng một bãi đậu xe hai tầng đơn sơ mới xây được một nửa ở ven đường.
Nơi này trên căn bản gần như là bỏ không, lớp xi măng thô cũng lộ cả ra ngoài chỉ có một vài chiếc xe cũ đỗ lộn xộn chung quanh đó như là có nơi để xe miễn phí qua mùa đông này.
Hàn Giang Khuyết dừng chiếc Land Rover lại, sau đó cởi dây an toàn, mở app trên di động ra tự cập nhật phiên bản mới của ứng dụng.
Vì hắn là thành viên trong nội bộ, cho nên trước buổi ra mắt sản phẩm đã có thể nhìn thấy tính năng này.
Viên thuốc thời gian có quy tắc như thế này, bởi vì cần phải duy trì cảm xúc chân thật nhất chỉ có thể thu âm được một lần, sau khi thu âm nhiều nhất khoảng hai mười phút đoạn ghi âm này sẽ được truyền lên server của Love is the end.
Sau đó trong vòng một năm, người sử dụng không thể thu lại hoặc đổi sang một đoạn ghi âm khác được, mãi đến tận một năm sau mới được lựa chọn thu hồi viên thuốc kia hay là gửi đến cho người đã từng được ghép đôi trong ứng dụng.
Ý nghĩa trong này, đương nhiên là rất sâu sắc——
Giao một đoạn thời gian chân thực cho người mình yêu.
Cũng chính bởi ý nghĩa sâu sắc này, thế nên Hàn Giang Khuyết thực sự không muốn chờ nữa, khi mười giờ điểm, hắn đã muốn trở thành người sử dụng đầu tiên ghi lại đoạn thu âm vào viên thuốc thời gian để dành cho Văn Kha.
UI được thiết kế theo hình dáng của máy ghi âm kiểu phục cổ, Alpha hít thở sâu hai lần rốt cuộc mới mở viên thuốc kia ra.
Máy cassette ghi âm bên trong đó bắt đầu chậm rãi xoay vòng——
Hàn Giang Khuyết đối diện với điện thoại của mình, cái lưng thẳng tắp còn khẽ mỉm cười, rồi ngay sau đó lại lập tức ý thức được đây là máy ghi âm không cần phải có biểu cảm gì.
"Chào buổi sáng, Tiểu Kha."
Hắn hắng giọng một cái, nói đoạn mở đầu của mình trong trạng thái thật căng thẳng: "Bây giờ là mười giờ sáng ngày mười ba tháng Hai, hiện tại tôi đang ở trong một bãi đậu xe bỏ hoang trên đường đến thành phố H, bởi vì muốn trở thành người đầu tiên hoàn thành viên thuốc thời gian."
"Chào buổi sáng, Tiểu Kha."
Alpha lại có hơi vụng về lặp lại năm chữ này, sau đó mới tiếp tục:
"Nghĩ đến một năm sau em mới nghe được những dòng cảm xúc của tôi lúc này, điều đó khiến tôi cảm thấy rất mới mẻ nhưng cũng rất hạnh phúc. Khi đó—— chúng ta đều đã đã trở thành ba bọn nhóc rồi nhỉ, chúng ta sẽ có hai bé con xinh xắn. Trước đó em đã đặt được một cái tên gọi là Hàn Giang Tuyết rồi đúng không? Cái tên đó rất hay, chúng ta sau này sẽ gọi con là Tiểu Tuyết à?
Khoảng thời gian này, thật ra tôi vẫn đang nghĩ đến một cái tên cho bé con còn lại, lúc còn đi học môn Ngữ văn của tôi thành tích rất kém cho nên đã nghĩ lâu rồi mà nhưng vẫn chưa nghĩ ra.
Sau đó tôi nghĩ đến những lời em đã từng nói với mình, những năm chúng ta xa cách này, bộ phim điện ảnh mà em thích xem nhất chính là 《Nhất Đại Tông Sư》, trong đó có một câu thoại mà em đã nhớ mãi: Nếu như cuộc đời con người có bốn mùa, vậy thì trước năm tôi bốn mươi tuổi đều là mùa xuân. Nhưng tôi lại không thích em nghĩ như vậy đâu, bởi vì sau này chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều mùa xuân nữa. Vì vậy tối qua cuối cùng tôi mới nghĩ ra được một cái tên, cũng là đến từ bộ phim mà em thích nhất."
"Tiểu Kha, tôi hy vọng thằng bé sẽ được đặt theo họ Văn, tên của con sẽ là Văn Niệm."
"Nhớ mãi không quên ắt được đền đáp—— đó chính là ý nghĩa của chữ Niệm này."
"Tiểu Kha, thực ra tôi còn muốn kể cho em nghe một chút về người cha Omega của mình."
Hàn Giang Khuyết nhắm mắt lại, mày kiếm sắc bén cũng dần giãn ra, hàng lông mi thật dài khẽ run lên như là một đứa trẻ sắp tiến vào mộng cảnh, từ từ chậm rãi cất tiếng.
Nhưng ngay chính vào một phút sau đó, một trận chói tai vang rền của những âm thanh từ động cơ ô tô ở phía sau vang lên, khiến Alpha đang ngồi trong xe cũng không khỏi phải mở mắt ra.
"Rầm rầm" một tiếng, có một lực lớn từ phía sau muốn đụng nát xe của Hàn Giang Khuyết, lại "ầm" một tiếng chiếc Land Rover bị dí sát vào góc tường xi măng.
Hàn Giang Khuyết cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cơn đau dữ dội từ đầu cùng thân thể mình, nhưng trong nhất thời vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra vì vậy theo bản năng mới nhìn ra bên ngoài từ gương chiếu hậu.
Một mảnh đỏ au——
Ý thức của hắn mơ hồ sờ vào trán của mình, khi ngửi được mùi tanh gay mũi của máu đồng thời cũng nhận ra được mảnh huyết sắc trong tấm gương kia chính là dòng máu tươi từ trên đầu mình chảy xuống.
Ngay sau đó, Hàn Giang Khuyết bị vài kẻ ba chân bốn cẳng chạy đến kéo xuống khỏi xe.
Đến chương này tôi mới giải thích vì sao không để hai người xưng anh em cho đúng tuổi, vì tôi muốn mỗi lần Hàn Giang Khuyết gọi anh phải là một lần đặc biệt, bình thường để tôi-em cũng là để nêu bật hết những dịu dàng cho nhân vật này, hy vọng các bạn chấp nhận ❤️
Hàn Giang Khuyết vẫn nắm chặt lấy điện thoại, còn cảm nhận thấy cơ thể của mình rất ấm áp, hắn dựa người vào tường, sau đó là chậm rãi nói chuyện cùng Văn Kha: "Mấy nay sức khỏe em thế nào?"
"Tôi ổn mà." Văn Kha vuốt ve cái bụng của mình, nói với người trong điện thoại: "Chỉ nhớ cậu thôi... Các con cũng nhớ lắm."
"Sao em biết được các con cũng nhớ tôi?" Hàn Giang Khuyết không nhịn được hỏi.
"Bởi vì bọn nhóc cứ động một tý là lại đá tôi."
Văn Kha nở nụ cười, anh đứng thế này có hơi mỏi vì vậy bèn đi tới bên giường rồi nằm lên.
Trên chiếc chăn cũ rích có một mùi ẩm mốc nhàn nhạt, nhưng đặt vào cảm xúc hiện tại thì cũng không cảm thấy có gì không vui nổi, anh hỏi nhỏ: "Ba Hàn này, còn ba thì sao? Ba có nhớ các em bé của chúng ta không?"
"Nhớ." Hàn Giang Khuyết lại nở nụ cười ngây ngô.
Nhưng như lập tức nghĩ ra điều gì đó, hắn lại ngừng một lát rồi mới nói tiếp: "Tiểu Kha, xin lỗi, mấy ngày nay tôi đã khiến em phải đau lòng rồi."
Văn Kha lắc đầu một cái theo bản năng: "Là lỗi của tôi, bản thân mình đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, không chỉ là thái độ liên quan đến Trác Viễn mà còn là sự phán đoán với rất nhiều chuyện..."
Anh nói tới đây, đương nhiên nhất định phải nhắc đến chuyện bọn họ nghi ngờ người đàn ông kia đã bỏ thuốc.
Omega tiếp tục: "Trước đó gã ta không phải đã xuất hiện ở Đại học B sao? Sau khi cậu rời đi, tôi, Phó Tiểu Vũ còn có Hứa Gia Nhạc nữa, chúng tôi đã đến phòng an ninh kiểm tra một lần nên mới phát hiện ra có thể Trác Viễn hôm đó đã muốn cho tôi uống chai nước khoáng có bỏ thuốc kia, kết quả bởi vì bụng tôi tự nhiên lên cơn đau dữ dội nên phải rời đi trước đó, mới dẫn đến chuyện xảy ra giữa Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Nhạc. Tôi, tôi rất lấy làm hổ thẹn, cho dù nói thế nào thì cậu ấy vẫn là bởi vì tôi nên mới bị liên lụy."
Alpha im lặng rất lâu, khiến cho tâm trạng của Văn Kha không khỏi có hơi thấp thỏm.
Bất kể Phó Tiểu Vũ có nhấn mạnh người làm chuyện ác cũng không phải là anh đến thế nào, thì Omega trước sau đều không thể xóa nhoà được, huống chi lại còn thẳng thắn nhận trách nhiệm của chính mình trước mặt Hàn Giang Khuyết, vốn là người cực kỳ ghét cay ghét đắng Trác Viễn như thế này.
Nhưng đây là sự thực, anh nhất định phải nói ra.
Từ sau lần cãi nhau trước đó với người này, trong lòng Omega cũng đã âm thầm thề rằng từ nay về sau, anh sẽ không còn che giấu bất cứ chuyện gì với Alpha của mình nữa.
"Hàn Tiểu Khuyết..."
Văn Kha khẽ gọi một tiếng.
"Trác Viễn."
Giọng Hàn Giang Khuyết trầm xuống lặp lại một lần nữa hai chữ kia, bởi vì hắn đang cố gắng đè nén lại cơn giận của mình, cho nên âm thanh như là tiếng kin kít thoát ra được từ kẽ răng: "Tiểu Vũ thế nào rồi? Cậu ấy có ổn không em?"
"Cậu ấy..."
Văn Kha có hơi khựng lại.
Anh cũng không biết phải hình dung trạng thái lúc này của Phó Tiểu Vũ thế nào, Omega đương nhiên biết rõ người kia rất kiên cường nhưng quả thật hôm đó cậu lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Văn Kha nghĩ ngợi một hồi, rồi mới chần chừ nói: "Tôi và cậu ấy cũng không phải là thân thiết lắm, cho nên cũng không tiện hỏi thẳng những suy nghĩ riêng tư như thế. Nhưng tôi biết đối với một Omega mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện rất đau khổ thậm chí không có thứ gì có thể bù đắp nổi. Vậy nên tôi cũng muốn nới với cậu, đợi cậu về rồi, nhất định phải nghiêm túc nói chuyện với Tiểu Vũ một chút. Có điều mặt khác, cậu ấy thoạt nhìn... hình như là có hơi ỷ lại vào Hứa Gia Nhạc, tôi cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa, hai người họ xem ra có hơi lạ lùng."
Hàn Giang Khuyết đột nhiên lại khẽ hừ một tiếng.
Không biết là vì vẫn nghĩ đến Trác Viễn hay bởi nửa câu sau của anh nhắc đến Hứa Gia Nhạc.
Thật ra Văn Kha còn muốn nói thẳng thắn hơn một chút, nhưng vẫn phải ngừng lại.
Anh ít nhiều mơ hồ cảm thấy lúc này nhắc đến chuyện ấy cũng không thỏa đáng lắm, không cần nói đến trước đó chuyện Hứa Gia Nhạc khiến Phó Tiểu Vũ phải tới bệnh viện đã khiến Hàn Giang Khuyết rất tức giận, ngay cả chính Văn Kha cũng cảm thấy hai người quá kỳ lạ... Thật ra với trạng thái hiện tại của anh bạn mình, chuyện đó thực sự không thể tính là một chuyện tốt.
"Tiểu Kha, em không nên đổ hết mọi chuyện lên người mình, là Trác Viễn hại người không phải em."
Hàn Giang Khuyết rốt cuộc cũng hít vào một hơi thật dài, hắn ngồi trong dãy hành lang chăm chú nhìn vào ô cửa sổ nhỏ, màu sắc của tuyết lúc mờ lúc tỏ khiến đôi con người của Alpha lại càng là một màu đen thăm thẳm.
Hắn gằn từng chữ nói: "Tiểu Vũ là vô tội, đợi đến khi tôi về rồi sẽ nói chuyện cẩn thận với cậu ấy. Còn Trác Viễn—— Tiểu Kha, tôi biết em không muốn đối diện với nó, vậy thì cứ giao cho tôi đi, tôi nhất định xử lý."
"Không phải."
Văn Kha lắc đầu một cái, giọng anh trầm trầm nói: "Trước nay tôi luôn trốn tránh, muốn làm ra vẻ những điều đã xảy ra kia đều không tồn tại, cứ như vậy tự lừa mình cho qua. Tôi biết rõ gã đang làm những chuyện ác nhưng lại lựa chọn lảng tránh, thật ra chuyện này không phải chỉ có nhu nhược yếu đuối mà còn rất đáng ghét, tôi sẽ không bao giờ còn như vậy nữa——"
"Hàn Giang Khuyết cậu không nên manh động càng không nên làm tổn hại đến chính mình, chúng ta nhất định có thể tìm được biện pháp thích hợp nhất để Trác Viễn phải trả một cái giá thật lớn."
Anh kiên định nói: "Từ nay về sau, tôi đều muốn đứng bên cạnh cậu, đã nghe rõ chưa?"
Hàn Giang Khuyết nắm chặt vào điện thoại, dùng sức nhiều đến mức cảm thấy bàn tay mình cũng nóng lên, qua một lúc rất lâu, cuối cùng hắn mới khẽ lên tiếng: "Nghe thấy rồi—— anh."
Những ngày trước đây, Phó Tiểu Vũ không ở bên cạnh hắn trong khi Văn Kha cũng không hiểu hắn, mà trí lực của hắn khiếm khuyết, trí nhớ càng lúc càng tệ, nên thật ra lúc Hàn Giang Khuyết chỉ có một mình đấu tranh với nhà họ Trác, trong lòng hắn có quá nhiều bất lực cùng sợ hãi.
Tảng đá lớn trong lòng dường như đột nhiên đã rơi xuống, Hàn Giang Khuyết trước nay chưa từng nói, mỗi một lần mình gọi Văn Kha là "anh", ý nghĩa đối với hắn mà nói đều là cực kỳ to lớn.
Lần đầu tiên thành kết trong thân thể Văn Kha, khi đó Hàn Giang Khuyết đã ôm lấy người này và nói "tôn thờ anh", còn vào giờ phút này lại là khi Văn Kha nói cho hắn biết "hai người họ sẽ đứng sát cánh bên nhau".
Mỗi một lần, đều là vào lúc Alpha cảm thấy an toàn nhất.
...
"Hàn Tiểu Khuyết, cậu vẫn còn ngồi ở đó sao? Tôi sợ cậu sẽ bị lạnh mất."
"Tôi muốn nói chuyện với em." Giọng Hàn Giang Khuyết khàn đi nói: "Chúng ta lại nói chuyện thêm một lát có được không? Tiểu Kha, bây giờ em đang ở đâu? Khách sạn à?"
"Tôi đang nằm trên giường của nhà nghỉ." Thật ra Văn Kha cũng không nỡ cúp máy, anh nằm nghiêng người ngắm nhìn những bông tuyến bay tán loạn trong đêm bên ngoài cửa sổ, có nỗi tiếc nuối trào dâng, nói: "Tuyết rơi lớn quá, nếu không đêm nay tôi đã có thể đến Cẩm Thành ở bên cạnh cậu rồi."
"Như thế này cũng rất tốt." Hàn Giang Khuyết nói: "Em được nằm trong chăn ấm nói chuyện với tôi, tôi càng yên tâm hơn."
Văn Kha dụi đầu mình vào trong chăn, lại xoa xoa cái bụng của mình, đáp lại bằng một tiếng "Được" mềm mại.
Đêm tuyết rơi ấy, hai người họ giống như không thể nói hết lời. Từng chút từng chút, nho nhỏ li ti giống như hoa tuyết đang rơi đầy trời.
"Thật ra tôi rất hiểu, tôi thật sự không nên ra đi như vậy vào thời điểm này."
Hàn Giang Khuyết chầm chậm nói: "Chỉ là buổi tối hôm ấy, toàn bộ đầu óc tôi đều trống rỗng khiến cho tôi không có cách nào suy nghĩ nổi, nên cứ thế lái xe một mạch về Cẩm Thành, ngày hôm sau tôi đã đến rất nhiều nơi chúng ta đã từng cùng nhau đi qua, có KTV, có công viên Đông Hồ còn có trường cấp Ba nữa..."
"Những chỗ này... bây giờ đều còn cả ư?"
Văn Kha không nhịn được khàn tiếng hỏi.
Chuyện đã qua bao năm, rồi lại được nghe thấy những địa danh đó từ trong miệng người này khiến anh bỗng nhiên dấy lên cảm xúc phức tạp không sao nói được, tựa như quyển nhật ký bỏ quên đã lâu bị phủ một lớp bụi dày đặc, bất chợt lại được mở ra, mỗi đoạn văn bên trong đó đều quen thuộc đến mức khiến lòng chua xót.
"Trường mình vẫn còn cũng chẳng thay đổi một chút nào, chỉ là đã cũ đi nhiều, lớp mình vẫn hệt như vậy, dãy bàn ghế thứ tám vẫn được xếp gần phía cửa sổ, vừa quay đầu ra nhìn là có thể thấy được đường chạy trên sân tập. Tôi đã ngồi ở vị trí cũ một lúc rất lâu... sau đó mới quay lại nhà em."
Hàn Giang Khuyết dừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Tiểu Kha, mùa hè của mười năm trước ấy, tôi cũng hệt như vậy cứ ngồi yên trong hành lang tối om này, luôn ảo tưởng rằng em còn có thể từ trong nhà bước ra. Thế nhưng mưa bên ngoài vẫn luôn rơi thật lớn, khiến tôi rất nhanh cũng phải hiểu rõ rằng em thật sự đã đi rồi.
Tôi chỉ nhớ rõ khi đó tôi đã khóc mà chẳng còn cần thể diện gì một lúc rất lâu, khi đó bản thân đã không nhịn được mà nghĩ rằng, có phải Tiểu Kha cũng rất buồn không? Còn nghĩ rằng... nếu như lại cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ trưởng thành hơn một chút, sẽ đối với em rất tốt rất tốt."
"Mười năm sau—— ngay tại vừa nãy, khi tôi ngồi ở đây, bỗng nhiên lại có cảm giác như vừa tỉnh giấc chiêm bao, bởi vì ông Trời thực ra đã lại cho tôi một cơ hội. Tiểu Kha, tôi không nên trách cứ em, em đã đi ra khỏi đống tàn tích đó, cho dù là dùng bất kể cách thức nào, em đều đã sống sót quay trở lại bên tôi, điều này mới là quan trọng hơn hết thảy."
"Tôi nên là người thương xót em nhất trên thế giới này mới phải."
Hàn Giang Khuyết nghiêm túc nói.
Văn Kha không kiềm được mà âm thầm hít mũi một cái, anh lén lút dụi khóe mắt của chính mình, thì thầm: "Thế nên... cậu mới quyết định gọi điện thoại cho tôi, có đúng không?"
"Đúng vậy."
Văn Kha hiểu rõ ý của Hàn Giang Khuyết: Người ấy không còn trách anh nữa.
Ngay cả trước cuộc gọi này, Alpha cũng không còn trách mình nữa.
Hai người họ đều yên lặng một giây——
Đó là một thoáng chốc rất đỗi dịu dàng.
"Tiểu Kha, sau khi đến với em, mỗi một chuyện đều tới rất nhanh, rất gấp. Trác Viễn, việc đánh dấu còn có chuyện em mang thai, mọi thứ đều ùa về phía tôi, đầu óc của tôi ngay một lúc cũng không thể gánh vác hết nổi."
Giọng nói của Hàn Giang Khuyết rất nhỏ, hắn tiếp tục: "Có lúc, tôi cảm thấy mình đều xoay vòng quanh em. Lúc chúng ta mới đến với nhau, tôi vui vẻ tới phát điên nhưng hình như cũng bởi vậy mà càng lúc xoay chuyển lại càng nhanh—— nhanh đến mức khiến đầu óc tôi choáng váng.
Tôi càng sốt ruột muốn phải đối tốt với em thì quyết định tôi làm ra lại càng không chín chắn, sau đó thì tôi lại càng gấp gáp hơn và vẫn luôn là một vòng luẩn quẩn lặp lại như vậy. Thật ra ngay cả làm bạn trai của em, tôi, tôi cũng đều lo lắng sẽ làm không tốt, vậy mà bỗng nhiên lại còn mang thêm trách nhiệm của một người làm ba, tôi thật sự..."
Văn Kha không nhịn được cười, anh nhắm mắt lại, tựa như có thể nhìn thấy một chú sói con đang muốn được dỗ dành mà chạy quay người mình, đảo tới đảo lui không ngừng, thậm chí thiếu chút nữa còn lao ra ngoài bằng dáng vẻ ngốc nghếch.
"Sói con, không cần lo lắng, cậu đã đủ tốt rồi." Anh nhẹ nhàng cắt ngang lời của Hàn Giang Khuyết: "Tôi yêu cậu, rất yêu rất yêu cậu."
"Thật à?"
Hàn Giang Khuyết cũng lặng lẽ nhắm hai mắt lại: "Tiểu Kha, vậy em còn nhớ... em đã thích tôi từ lúc nào không?"
Nói thật thì cái vấn đề này, hắn đã từng muốn hỏi từ rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn ngại ngùng mà thôi.
Thế nên trong đêm tuyết rơi ngập trời hôm nay rốt cuộc khi hỏi ra được, Hàn Giang Khuyết đột nhiên lại cảm thấy mặt mình thực nóng, vì hắn muốn biết...
Văn Kha đã yêu mình tự thuở nào.
"Tôi vẫn, vẫn còn nhớ."
Anh hắng giọng một cái, sau đó mới nhẹ nhàng tiếp tục: "Khi cậu mới chuyển đến lớp chúng tôi, giáo viên đã từng để cậu tự giới thiệu trước mặt cả lớp, cậu khi đó rất không vui vẻ còn nhíu mày lại vì cảm thấy phiền hà nói tên mình là Hàn Giang Khuyết. Trong khi những bạn học khác còn đang bàn luận cậu là thiếu niên có vấn đề, mà tôi thì lại cứ nhìn vào cậu, cả người đều nhìn đến ngây ngẩn, tôi, trong đầu óc của tôi đều tự hỏi... Sao trên thế giới này lại có người xinh đẹp đến vậy."
"Là vì... ngoại hình sao?"
Hàn Giang Khuyết không nhịn được bèn dùng mũi hừ một tiếng.
Omega không kiềm được thẹn thùng, khẽ mỉm cười nói: "Biết làm sao được, tôi chưa từng thấy một người đẹp như vậy bao giờ mà."
"Khi đó giáo viên còn xếp cậu ngồi bên cạnh tôi, nên mỗi ngày tôi đều cố ý đi học sớm một chút, rồi sẽ dùng khăn lau sạch sẽ bàn học cùng ghế tựa của cậu, khẳng định là cậu không biết đúng không? Sau đó tôi phát hiện ra nhà cậu ở gần nhà tôi, thế là mỗi buổi sáng tôi đều đạp xe đi ngang phố nhà cậu, có điều mới vừa bắt đầu chào hỏi bắt chuyện thì cậu đã chẳng thèm để ý đến tôi, tôi đã mất hết tinh thần mấy ngày liền nhưng rất nhanh cũng đã lấy lại được sự dũng cảm, tiếp tục tiến gần đến bên cậu, bây giờ nghĩ lại những điều này... thật không biết khi đó sao tôi lại có thể mặt dày như vậy được nhỉ."
Hàn Giang Khuyết không nhịn được mà khẽ hít vào một cái: "Sau đó thì sao?"
Thời gian của những năm tháng đã qua ấy đáng yêu đến chừng nào.
Trong mắt của cậu thiếu niên Văn Kha vào năm mười sáu tuổi ấy, Hàn Giang Khuyết quả thật là một sinh vật hấp dẫn đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Anh theo bản năng muốn bảo vệ điều xinh đẹp hiếm thấy này, cho dù cảm xúc đó giống như đang bảo vệ loài động vật quý hiếm khó thích ứng với hoàn cảnh lớn như là—— sói trắng Bắc Mỹ, báo săn mồi châu Á hoặc là hổ Tân Cương thôi.
"Thế nhưng vào nửa học kỳ cuối của năm lớp mười, có một lần sau tiết Thể dục, khi chúng ta cùng nhau thay quần áo trong phòng thay đồ, tôi chợt nhìn thấy trên lưng cậu có rất nhiều vết thương thâm tím do thắt lưng da tạo thành, người cậu khi đó rất gầy, lúc phát hiện ra tôi đang nhìn còn cực kỳ không vui nên đã quay lưng lại rồi tránh đi, điều đó khiến tôi bỗng nhận ra..."
Tiếng nói của Văn Kha có hơi khàn khàn: "Tôi thất sự rất muốn ôm chặt cậu vào lòng để bảo vệ cậu, nhưng cũng lại càng không nhịn được muốn đè cậu vào tủ, hôn cậu, cắn vào những vết thương trên người cậu."
"Sau này tôi vẫn thường hay mơ tới những điều đó, chính mình cảm thấy xấu hổ lắm rõ ràng là phải xót xa cho cậu hơn, nhưng ở trong lòng lại ẩn giấu những mơ tưởng kỳ quái này với cậu, bởi vì quá ngượng ngùng cho nên ban ngày lại càng không nhịn được phải đối tốt với cậu gấp đôi."
Hàn Giang Khuyết có hơi giật mình, hắn nắm lấy điện thoại nhưng, trái tim cũng đập rất nhanh.
Khi bản thân lần đầu tiên được Văn Kha bảo vệ mà cảm nhận được khoái cảm dị tính, cũng đã từng cảm thấy xấu hổ như vậy.
Khao khát thời niên thiếu thường thường khó có thể mở miệng ra nói với bất cứ ai, bởi vậy khi ấy nhất định chỉ có bản thân băng qua con đường mòn sâu thẳm.
Nhưng đến ngày hôm nay, Hàn Giang Khuyết lại đột nhiên nhận ra rằng hóa ra khi Văn Kha nảy sinh tình cảm muốn bảo vệ mình thì cũng đồng thời sản sinh dục vọng đối với hắn.
Loại cảm giác đó, hình như là từ nơi sâu xa nào đó, hai người đó đã được định sẵn sẽ tìm thấy nhau.
Văn Kha ngừng lại một chút, rồi mới nhẹ giọng hỏi: "Hàn Tiểu Khuyết, có phải tôi... từ rất lâu trước đây rồi không?"
Từ rất lâu trước đây, không chỉ là nói đến yêu, mà còn là bởi dục vọng thầm kín.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ nói với Hàn Giang Khuyết những điều này, nhưng dưới dáng vẻ của một cậu học sinh là con ngoan trò giỏi, anh lại là bông lúa mây mẩy thơm lành.
Văn Kha là trưởng thành sớm.
"Cũng được, chỉ sớm hơn tôi có một chút chút."
Khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết lặng lẽ đỏ lên, lúc biết mình không phải là cái người "háo sắc" duy nhất kia, tâm trạng bỗng nhiên lại rất vui vẻ.
"Có thật không?" Hai mắt Văn Kha lập tức mở to: "Cậu thì sao?"
"Mau nói đi nào."
Văn Kha vẫn luôn không chờ được câu trả lời, lại càng không nhịn được sốt ruột mà giục giã: "Cậu nói đi là lúc nào?"
"Là vào cái lần đầu tiên tôi đánh nhau kia, em che chở cho tôi dưới thân mình còn thay tôi chịu đòn, lúc đó tôi đã quay đầu lại nhìn vào khuôn mặt của em."
Tốc độ nói của Hàn Giang Khuyết rất nhanh, sự miêu tả của hắn so với Văn Kha có thể gọi là giản lược đi một chút: "Lần thứ hai là vào năm mười sáu tuổi, buổi chiều hôm đó trời đổ cơn mưa bóng mây, lúc tôi đến nhà tìm thì em còn đang tắm nhưng lại không đóng cửa."
"Tôi đã vô tình nhìn thấy cái mông của em, bị nước dội vào ướt đẫm ấy vậy mà lại trắng nõn. Sau đó..."
Hàn Giang Khuyết vụng về lựa từ ngữ để nói hồi lâu, cuối cùng chỉ ngây ngốc nói tiếp rằng: "Tôi không còn ổn được nữa."
Văn Kha đỏ cả mặt rúc vào trong chăn, trong khi Alpha ngồi trong dãy hành lang tối đen như mực cũng đang đỏ mặt, hai người họ mới vừa bắt đầu đều vô cùng yên lặng, qua mười mấy giây mới cùng nhau cười ra tiếng.
"Cái mông của tôi ngon như vậy đó hả?" Đôi mắt Văn Kha cũng cong lên.
"Em thích khuôn mặt này còn tôi lại thích cái mông của em, chúng ta đúng là đôi lứa xứng đôi rồi." Hàn Giang Khuyết nói.
Có phải mỗi một người trưởng thành khi nhớ về những điều trước đây, đều sẽ thản nhiên mỉm cười với một bản thân bỡ ngỡ mới biết yêu lần đầu hay không?
Không còn cảm thấy xấu hổ, cũng không cảm thấy không thể nói ra nữa.
Hoặc giả là chấp nhận, khi bọn họ có thể đồng thời cười rộ lên như vậy là lúc cả hai rốt cuộc cũng đã lớn rồi.
"Tiểu Kha, em nói xem, nếu như bây giờ tôi mở ứng dụng Love is the end ra có thể ghép đối với em được không? Chúng ta ở cách nhau rất gần nhỉ? Chỉ cách có một ngọn núi mà thôi."
Hàn Giang Khuyết dựa đầu vào trên vách tường, bỗng nhiên lại nảy sinh ý nghĩ bất chợt bèn lên tiếng hỏi.
Thật ra nhắc đến cũng thực kỳ lạ, có lẽ là bởi mỗi ngày Omega đều trải nghiệm sản phẩm này, trái lại mới không nghĩ đến khi bọn họ cùng ở trong hệ thống của Love is the end thì liệu có thể được ghép đôi với nhau hay không.
"Cậu đã đăng ký lúc nào vậy?"
Văn Kha có hơi ngạc nhiên mở lời hỏi.
"Trước đó không phải em đã nói đến tính năng của viên thuốc thời gian à? Sau đó khi tôi đến Cẩm Thanh đã dùng email của mình đăng ký một tài khoản, còn điền xong tất cả các câu trắc nghiệm, ban đầu là muốn chờ đến ngày chính thức ra mắt ngay giờ phút đầu tiên sẽ thu âm lại viên thuốc thời gian kia."
Người này cho dù là khi chia xa với anh, nhưng vẫn cứ là nhớ đến những điều anh làm, còn nghiêm túc đợi đến khi sản phẩm được chính thức tung ra sẽ tham gia hoạt động ngay vào những giây phút đầu tiên, tình cảm chân thành này khiến Văn Kha có chút không nói được thành lời, qua một lát anh mới nói: "Chú sói ngốc này, cậu có gửi viên thuốc thời gian đó cho tôi không?"
"Có." Hàn Giang Khuyết khẽ đáp lại.
"Vậy chúng ta cùng thử nhé?"
Văn Kha nói: "Cùng nhau mở app ra, xem chúng ta có được ghép đôi với nhau không? Một ngày có năm cơ hội đấy."
Thế nên sau đó hai người họ đã cùng nhau đặt điện thoại ở chế độ loa ngoài, rồi mở app ra.
Giao diện ghép đôi của Love is the end được thiết kế dựa theo ý tưởng của Văn Kha, trong cánh đồng lúa mạch vàng óng mênh mông vô bờ giữa quá trình ghép đôi sẽ có một cơn gió nhẹ mơn man thổi qua, khi sóng lúa bị tách ta trong khung hình sẽ hiện ra một chú hươu cao cổ đang mong ngóng nhìn về phía xa, điều đó đại diện cho việc ghép đôi thành công.
Văn Kha nín thở, nhìn vào cơn gió phất phơ thổi qua cánh đồng vàng óng, sau đó là một tiếng "Ding" vang lên——
Bức ảnh hiện ra kia, cực kỳ quen thuộc, là bức ảnh của một Alpha đẹp trai đang hôn một chú hươu cao cổ.
Khoảnh khắc đó gần như đã chạm đến ngưỡng kỳ diệu.
Tình yêu thật sự, hóa ra lại giống như tín ngưỡng, xán lạn rực rỡ hạ xuống nhân gian.
...
Phải đến khi trời hừng đông, Văn Kha mới ngủ được.
Anh và Hàn Giang Khuyết đã hẹn nhau ngày hôm sau cùng xuất phát trở lại thành phố B tham gia buổi họp báo, Omega tính toán qua thời gian, nếu ngủ thẳng đến trưa trái lại cũng có thể duy trì thể lực, sau đó đến buổi chiều sẽ gấp rút lên đường tham gia hoạt động tối nay.
Hàn Giang Khuyết lại sắp xếp trở về nhà họ Hàn trước một chuyến, thành phố H là nơi cách Cẩm Thanh rất gần, đi qua đi lại cũng không đến hai tiếng đồng hồ, hắn có thể hoàn toàn giải quyết xong trong một buổi sáng.
Đối với hắn mà nói, quay về nhà để gặp Hàn Chiến đương nhiên là quan trọng, thế nhưng Alpha vốn còn dự định tiện đường trở về là để sắp xếp một số chuyện với anh Ba mình.
Lúc này Văn Kha cũng mới biết, hóa ra những hành động nhắm vào nhà học Trác lần này, Hàn Triệu Vũ vẫn luôn hay biết.
Hàn Giang Khuyết cùng Hàn Triệu Vũ vẫn luôn giữ liên lạc, hơn nữa bởi vì Alpha này cũng là người phụ trách an ninh trong nhà họ Hàn cho nên Tưởng Triều trước đó chủ yếu được phân công bảo vệ Hàn Giang Khuyết, nhưng dù sao cũng vì hắn đã từ chối nhiều lần cho nên lần này khi muốn điều người bảo vệ cho Văn Kha cũng nhất định phải thông qua anh Ba của mình.
Lần này Hàn Giang Khuyết đột nhiên sụp đổ rời đi, thật ra trước đó Alpha kia cũng là người duy nhất biết được hắn đã trở về Cẩm Thành, cho nên nếu Tưởng Triều nhất thời không liên lạc được với mình cũng có thể liên lạc với Hàn Triệu Vũ.
Mà Hàn Triệu Vũ cũng được xem là người phải phụ trách để ý đến hướng đi của Hàn Giang Khuyết trong nhà họ Hàn, anh ta cũng nắm trong tay cổ phần của Tập đoàn IM cho nên trước đó đã tạm thời giúp Hàn Giang Khuyết giấu cha bọn họ chuyện đối phó với nhà họ Trác, thế nên mới làm bộ đối với hết thảy đều không hay biết gì cả.
Hàn Giang Khuyết nói: "Anh Ba xưa này cũng sẽ không giúp không công đâu, lần này trở lại chắc phải bàn bạc với anh ấy, cũng không biết sẽ đặt điều kiện gì, chỉ cần có thể giấu thêm một thời gian nữa là có thể tốc chiến tốc thắng nhà họ Trác rồi."
"Có an toàn không?" Văn Kha không biết tại sao lại thấy hơi lo lắng, bèn hỏi.
"Không có chuyện gì đâu." Hàn Giang Khuyết ngược lại không quá để ý đến điều này.
Đối với hắn mà nói, một khi đã không còn ngăn cách gì với Văn Kha, trên thế giới này thật sự giống như không còn quyết định gì làm khó hắn được nữa.
Alpha sức khỏe dồi dào, hắn trở lại khách sạn ngủ thêm một lúc đến buổi sáng liền đến quầy lễ tân trả phòng.
Trước khi rời khỏi Cẩm Thành trở lại thành phố H, hắn đã lái xe đến phố Lâm Hải, đứng ở ven đường nhìn lên ô cửa sổ đóng chặt ở tầng hai rất lâu——
Nơi đó là đã từng là chỗ ở của hắn và Nhiếp Tiểu Lâu.
Hàn Giang Khuyết của thời niên thiếu, mỗi ngày đều bởi vì bị ngược đãi nên muốn nghĩ cách chạy khỏi nơi này.
Sau đó bởi vì Alpha chạy đến nhờ vả Hàn Chiến, nên cũng chính là Nhiếp Tiểu Lâu đã tàn nhẫn nói với hắn rằng: "Mày cút đi, đừng bao giờ quay về đây nữa, có chết ở bên ngoài cũng đừng quay lại."
Điều đó vốn phải là một chuyện rất vui mừng, nhưng hình như Hàn Giang Khuyết lại chưa từng chân chính rời đi.
Mỗi lần trở lại Cẩm Thành, hắn đều sẽ đứng ở đây ngóng trông một hồi, sau đó sẽ lại ra đi vào lúc Nhiếp Tiểu Lâu còn chưa phát hiện ra.
Lâu dần chuyện này đã hình thành thói quen, có lúc chính Alpha cũng quên mất tại sao mình phải làm như vậy.
Khi trời đã sáng lên, tuyết cũng biến thành nhưng bông hoa nhỏ xíu, đến cả mây đen bao phủ đã mấy ngày cũng dần dần rút bớt, báo hiệu một ngày trời nắng hiếm thấy trong khoảng thời gian này.
Hàn Giang Khuyết lắc đầu một cái rồi lái xe rời khỏi con phố Lâm Hải.
Hắn đi ra khỏi Cẩm Thành từ lối ra ở hướng Bắc, trên đường đi còn gửi một tin nhắn cho Văn Kha: Bây giờ tôi đang lái xe đến thành phố H, em dậy rồi thì gọi điện cho tôi nhé.
Trước đoạn đường cao tốc đến thành phố H từ Cẩm Thành, có một quãng đường đất rất hẻo lánh, trên mặt đường tích đầy tuyết hiện ra trắng xóa có hơi lóa mắt.
Có bên đầu tư muốn xây dựng nơi này thành một thị trấn nhỏ, nhưng giữa đường lại xảy ra vấn đề thiếu hụt ngân sách nên lúc dừng lúc sửa, khiến cho khắp nơi ven đường đều có dấu vết của việc thi công, chỉ có điều đến ngày đông lạnh giá ngay cả công trường ở đây cũng chẳng còn một bóng người.
Lúc mười giờ, chuông báo trong điện thoại của Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lại vang lên, trên màn hình xuất hiện lời nhắc trước đó hắn đã cài đặt trước đó——
Love is the end: Tính năng viên thuốc thời gian dành cho nội bộ chính thức khởi động.
Bởi vì trí nhớ của Hàn Giang Khuyết không tốt, thế nên có rất nhiều chuyện vụn vặt nhưng bản thân lại cảm thấy có ý nghĩa, hắn đều sẽ đặt chuông nhắc nhở.
Alpha nhìn vào màn hình điện thoại của mình chần chừ một chút, bỗng nhiên lại đánh tay lái vào bên trái, lái về hướng một bãi đậu xe hai tầng đơn sơ mới xây được một nửa ở ven đường.
Nơi này trên căn bản gần như là bỏ không, lớp xi măng thô cũng lộ cả ra ngoài chỉ có một vài chiếc xe cũ đỗ lộn xộn chung quanh đó như là có nơi để xe miễn phí qua mùa đông này.
Hàn Giang Khuyết dừng chiếc Land Rover lại, sau đó cởi dây an toàn, mở app trên di động ra tự cập nhật phiên bản mới của ứng dụng.
Vì hắn là thành viên trong nội bộ, cho nên trước buổi ra mắt sản phẩm đã có thể nhìn thấy tính năng này.
Viên thuốc thời gian có quy tắc như thế này, bởi vì cần phải duy trì cảm xúc chân thật nhất chỉ có thể thu âm được một lần, sau khi thu âm nhiều nhất khoảng hai mười phút đoạn ghi âm này sẽ được truyền lên server của Love is the end.
Sau đó trong vòng một năm, người sử dụng không thể thu lại hoặc đổi sang một đoạn ghi âm khác được, mãi đến tận một năm sau mới được lựa chọn thu hồi viên thuốc kia hay là gửi đến cho người đã từng được ghép đôi trong ứng dụng.
Ý nghĩa trong này, đương nhiên là rất sâu sắc——
Giao một đoạn thời gian chân thực cho người mình yêu.
Cũng chính bởi ý nghĩa sâu sắc này, thế nên Hàn Giang Khuyết thực sự không muốn chờ nữa, khi mười giờ điểm, hắn đã muốn trở thành người sử dụng đầu tiên ghi lại đoạn thu âm vào viên thuốc thời gian để dành cho Văn Kha.
UI được thiết kế theo hình dáng của máy ghi âm kiểu phục cổ, Alpha hít thở sâu hai lần rốt cuộc mới mở viên thuốc kia ra.
Máy cassette ghi âm bên trong đó bắt đầu chậm rãi xoay vòng——
Hàn Giang Khuyết đối diện với điện thoại của mình, cái lưng thẳng tắp còn khẽ mỉm cười, rồi ngay sau đó lại lập tức ý thức được đây là máy ghi âm không cần phải có biểu cảm gì.
"Chào buổi sáng, Tiểu Kha."
Hắn hắng giọng một cái, nói đoạn mở đầu của mình trong trạng thái thật căng thẳng: "Bây giờ là mười giờ sáng ngày mười ba tháng Hai, hiện tại tôi đang ở trong một bãi đậu xe bỏ hoang trên đường đến thành phố H, bởi vì muốn trở thành người đầu tiên hoàn thành viên thuốc thời gian."
"Chào buổi sáng, Tiểu Kha."
Alpha lại có hơi vụng về lặp lại năm chữ này, sau đó mới tiếp tục:
"Nghĩ đến một năm sau em mới nghe được những dòng cảm xúc của tôi lúc này, điều đó khiến tôi cảm thấy rất mới mẻ nhưng cũng rất hạnh phúc. Khi đó—— chúng ta đều đã đã trở thành ba bọn nhóc rồi nhỉ, chúng ta sẽ có hai bé con xinh xắn. Trước đó em đã đặt được một cái tên gọi là Hàn Giang Tuyết rồi đúng không? Cái tên đó rất hay, chúng ta sau này sẽ gọi con là Tiểu Tuyết à?
Khoảng thời gian này, thật ra tôi vẫn đang nghĩ đến một cái tên cho bé con còn lại, lúc còn đi học môn Ngữ văn của tôi thành tích rất kém cho nên đã nghĩ lâu rồi mà nhưng vẫn chưa nghĩ ra.
Sau đó tôi nghĩ đến những lời em đã từng nói với mình, những năm chúng ta xa cách này, bộ phim điện ảnh mà em thích xem nhất chính là 《Nhất Đại Tông Sư》, trong đó có một câu thoại mà em đã nhớ mãi: Nếu như cuộc đời con người có bốn mùa, vậy thì trước năm tôi bốn mươi tuổi đều là mùa xuân. Nhưng tôi lại không thích em nghĩ như vậy đâu, bởi vì sau này chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều mùa xuân nữa. Vì vậy tối qua cuối cùng tôi mới nghĩ ra được một cái tên, cũng là đến từ bộ phim mà em thích nhất."
"Tiểu Kha, tôi hy vọng thằng bé sẽ được đặt theo họ Văn, tên của con sẽ là Văn Niệm."
"Nhớ mãi không quên ắt được đền đáp—— đó chính là ý nghĩa của chữ Niệm này."
"Tiểu Kha, thực ra tôi còn muốn kể cho em nghe một chút về người cha Omega của mình."
Hàn Giang Khuyết nhắm mắt lại, mày kiếm sắc bén cũng dần giãn ra, hàng lông mi thật dài khẽ run lên như là một đứa trẻ sắp tiến vào mộng cảnh, từ từ chậm rãi cất tiếng.
Nhưng ngay chính vào một phút sau đó, một trận chói tai vang rền của những âm thanh từ động cơ ô tô ở phía sau vang lên, khiến Alpha đang ngồi trong xe cũng không khỏi phải mở mắt ra.
"Rầm rầm" một tiếng, có một lực lớn từ phía sau muốn đụng nát xe của Hàn Giang Khuyết, lại "ầm" một tiếng chiếc Land Rover bị dí sát vào góc tường xi măng.
Hàn Giang Khuyết cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cơn đau dữ dội từ đầu cùng thân thể mình, nhưng trong nhất thời vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra vì vậy theo bản năng mới nhìn ra bên ngoài từ gương chiếu hậu.
Một mảnh đỏ au——
Ý thức của hắn mơ hồ sờ vào trán của mình, khi ngửi được mùi tanh gay mũi của máu đồng thời cũng nhận ra được mảnh huyết sắc trong tấm gương kia chính là dòng máu tươi từ trên đầu mình chảy xuống.
Ngay sau đó, Hàn Giang Khuyết bị vài kẻ ba chân bốn cẳng chạy đến kéo xuống khỏi xe.
Đến chương này tôi mới giải thích vì sao không để hai người xưng anh em cho đúng tuổi, vì tôi muốn mỗi lần Hàn Giang Khuyết gọi anh phải là một lần đặc biệt, bình thường để tôi-em cũng là để nêu bật hết những dịu dàng cho nhân vật này, hy vọng các bạn chấp nhận ❤️
Danh sách chương