Cuối cùng thì Văn Kha cũng chống tay vào vách tường chậm rãi đứng lên, sắc mặt anh tái nhợt, nhưng trong đôi mắt lại loé lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.

Anh nhìn vào Phó Tiểu Vũ cùng Hứa Gia Nhạc, gằn từng chữ: "Tôi muốn đi trước tìm Hàn Giang Khuyết về."

"Ừm." Phó Tiểu Vũ cũng đứng dậy.

"Tiểu Vũ," bầu không khí trong kho hàng cũ kỹ khiến người muốn ho sặc sụa, Văn Kha hít sâu một hơi, bỗng nhiên lại bám chặt lấy vai Phó Tiểu Vũ, tuy anh không cao bằng cậu nhưng mà tư thế này hiện rõ vẻ kiên quyết: "Cậu tin tôi đi, chuyện của Trác Viễn, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thoả đáng, sẽ không để cậu bị tổn thương vô ích như vậy đâu."

"Văn Kha, cậu cứ đưa Hàn Giang Khuyết về trước đã." Hứa Gia Nhạc cũng lên tiếng: "Chuyện của cái thằng kia—— đợi các cậu trở về rồi thì chúng ta sẽ cùng giải quyết."

Giọng điệu của anh ta tuy rằng rất bình thản, thế nhưng dưới lớp kính kia, đôi mắt nhỏ dài lại chợt âm thầm lóe lên chút sắc màu u tối.

Phó Tiểu Vũ ở bên cạnh ngược lại không nói một câu gì, chỉ lặng lẽ gật đầu một cái.

Cậu thể hiện ra ngoài hết sức bình thường đối với việc bị Trác Viễn tính kế, vượt xa khỏi dự liệu của Văn Kha.

Hoặc có lẽ là... Cùng với nói là bình tĩnh, không bằng nói vẻ mặt của người này mang theo sự mất tập trung.

Hình như Omega cũng không đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện đó, mà còn có điều gì khác cần phải suy nghĩ hơn.

Đối với người như Phó Tiểu Vũ mà nói, đây quả là một trạng thái hiếm thấy.

Ba người cùng nhau rời khỏi Đại học B, trước khi ai về nhà nấy, Phó Tiểu Vũ còn đứng ở bên ngoài xe nhắc nhở Văn Kha: "Vệ sỹ cỡ như Tưởng Triều ở nhà họ Hàn rất ít, trước đây người nhà họ muốn phái anh ta đến là để bảo vệ Hàn Giang Khuyết nhưng đều bị từ chối, bởi vì bản thân cậu ấy tập Quyền anh nên luôn cho là sẽ không dùng đến.

Lần này cậu ấy lại phá lệ bảo Tưởng Triều đến bên cạnh anh, thật ra cũng không dễ dàng gì đâu, có lẽ tên đó nhất định đã lo lắng Trác Viễn sẽ đến tìm anh gây phiền phức từ lâu rồi, thế nên bây giờ bất kể anh đi đến đâu, cũng nhất định phải đưa Tưởng Triều theo nhé."

Hứa Gia Nhạc cũng nói nhỏ: "Tôi biết chuyện làm ăn về mảng xây dựng kia của nhà Trác Viễn, không phải chỉ cần quan hệ với bên ban ngành chính phủ thôi đâu, mà có rất nhiều lúc cũng phải dựa vào bản lĩnh của mình, trên công trường mà xảy ra tranh chấp, cắt xén tiền công của công nhân, những điều đó không thể nào không dùng đến đám lưu manh côn đồ được, cha mình làm gì cái thằng đó không thể không biết, mấy chuyện này thì người làm ăn chân chính như cậu khó mà tưởng tượng ra được.

Chuyện ở Đại học B nó có thể làm một lần thì cũng có thể chó cùng rứt giậu (1) làm lần thứ hai, Văn Kha, cậu nhất định phải hết sức cẩn thận, có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

(1)= vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng nên phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.

"Tôi hiểu."

Giây phút ấy, vẻ mặt của Văn Kha cũng trở nên hết sức nghiêm túc.

Anh hiểu rõ ý của Hứa Gia Nhạc.

Dưới cái lớp vỏ bọc của một anh chàng nhà giàu bóng bảy, Trác Viễn còn ẩn giấu bản thân là một phần tử tội phạm không chừa thủ đoạn nào—— hành động của gã đã chứng minh thực tế cho điều này. Bỏ thuốc Omega đang mang thai muốn cưỡng ép đánh dấu, đây hoàn toàn là phạm tội hình sự.

Vậy mà Văn Kha trước đây lại không phát hiện ra điều đó.

Không phải là Omega không biết Trác Viễn đối với chuyện nhà bọn họ hãm hại anh đã lựa chọn xem nhẹ, nhưng anh lại lý giải những điều đó trở thành đê hèn, ích kỷ, cuộc hôn nhân dài đằng đẵng khiến cho phản ứng của Văn Kha đối với độ nguy hiểm của Trác Viễn rất chậm chạp.

Trên thực tế, Trác Viễn không chỉ thường xuyên nhìn thấy những chuyện phạm pháp này, mà gã còn có năng lực cũng có ý muốn làm như vậy.

Trong nháy mắt ấy, Văn Kha không khỏi cảm thấy một trận không rét mà run.

...

Trên đường về nhà, anh cố gắng gọi cho Hàn Giang Khuyết rất nhiều lần, nhưng đầu dây bên kia thậm chí đã dứt khoát tắt máy.

Thái độ kháng cự khác thường này khiến lòng Văn Kha nóng như lửa đốt, anh nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào.

Cùng với đó, còn có một điều không giống như bình thường, chính là thời tiết.

Thành phố B ngày hôm nay có trận tuyết rơi lớn trước nay chưa từng xảy ra.

Tuyết rơi che khuất những đám mây, sắc trời hôm nay đều trở nên âm u, đến buổi tối cả con đường dường như đều bị đóng băng, có thể nhìn thấy từng cành cây khô héo hai bên đường đều có vết tích bị tuyết phủ đầy.

Giữa trận tuyết lớn ngập trời, thậm chí thỉnh thoảng còn có mưa đá "bộp" một tiếng rơi vào trên đầu xe của bọn họ, khiến thần kinh con người cũng vì thế mà căng thẳng.

Ngay khi đến ngã tư cách Thế Gia chỉ còn không đến ba trăm mét, bỗng nhiên Văn Kha lại nhìn thấy một chếc xe màu đen quen mắt chạy băng băng đến từ gương chiếu hậu——

Anh liếc qua chăm chú nhìn chiếc xe kia một lát, rồi mới quay đầu nói với Tưởng Triều: "Đó là xe của Trác Viễn."

"Tôi thấy rồi, gã mới vừa từ phía sau phóng lên."

Tưởng Triều nắm chặt tay lái, giọng điệu điềm tĩnh: "Trác Viễn tự lái xe của mình như thế này thì không có chuyện gì đâu, nếu như lái một chiếc xe lạ mới nguy hiểm."

Khi hai người họ còn đang trao đổi, chiếc xe màu đen kia đã tăng tốc, từ đằng sau phi lên chạy song song với chiếc Audi của Văn Kha, anh cũng ngồi ngay ngắn trở lại, sắc mặt cũng bắt đầu có chút đề phòng.

Trác Viễn lái xe rất chậm, có thể là vì chạy quá sát nhau, rập khuôn theo từng bước cho nên lại càng mang đến cho người cảm giác rất áp bức. Cửa kính bên vị trí điều khiển của chiếc Mercedes-Benz được hạ xuống, khuôn mặt tối tăm của Trác Viễn cũng từ từ lộ ra.

Gã vừa lái xe, vừa đặt điện thoại ở bên tai mình, sau đó cứ nhìn vào Văn Kha chằm chằm như vậy, ý tứ trong đó rất rõ ràng.

Văn Kha im lặng, anh cúi đầu xuống cầm điện thoại lên, lôi tên của gã ra khỏi danh sách chặn, sau đó mới nghe máy: "Alo?"

"Văn Kha, rốt cuộc em cũng chịu nghe điện thoại của tôi đấy?"

Giọng nói của Trác Viễn vang lên: "Em bây giờ bận bịu thật. À nói đến cái này, hôm nay tôi còn nhìn thấy tên của em trên tin tức đó, nghe nói chiều mai sản phẩm của em sẽ được ra mắt, tiếng tăm không nhỏ đâu nhỉ—— còn muốn tổ chức họp báo ở bán đảo cơ à? Em sắp trở thành người thành công rồi, có đúng không?"

Văn Kha không nói gì, chỉ lắng nghe như vậy.

"Tại sao em không nói gì?!" Giọng Trác Viễn bỗng nhiên khàn đi, nói.

Giọng điệu toàn thân của gã đột nhiên tăng vọt, âm thanh khàn khàn: "Văn Kha, hai người, em và Hàn Giang Khuyết, một người muốn triệt để hại chết cha tôi, một người thì lại muốn cướp đi cơ hội hợp tác với Lam Vũ từ trong tay tôi, trở nên giàu có ngay trước mắt tôi—— muốn để nhà tôi phải chết hết có đúng không? MK, em nói gì đi chứ!"

Hai chiếc ô tô cùng màu, trong đêm tối chậm rãi chạy song song tiến về phía trước trên cùng con đường không một bóng người, cách một lớp cửa sổ xe, Văn Kha nắm lấy điện thoại, biểu cảm không thay đổi nhìn vào Trác Viễn đang điều khiển một chiếc xe khác.

Thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy đôi mắt của gã vằn vện tơ máu, râu trên cằm đã mọc ra lún phún, mắt đỏ cả lên nhìn Văn Kha chằm chằm.

Buồn cười chính là, lần trước khi anh nghe máy người này còn đang vẫy đuôi cầu xin, luôn miệng nói "xin lỗi", thế nhưng lần này lại hoàn toàn từ bỏ phong độ, trong miệng đầy những lời chửi bới.

Có lúc con người có đến hai thái cực diện mạo như thế này thật khiến người ta khó thể tưởng tượng nổi, nhưng thật ra đằng sau đó đều cùng là một thứ——

Lúc chửi bới đều là thù hận, khi xin tha thứ cùng với bỏ thuốc hại người cũng đều là thù hận.

Trác Viễn là một người trong lòng có muôn phần ác độc.

Văn Kha cảm thấy bản thân chưa từng tỉnh táo như thế này bao giờ.

Anh cũng mở cửa sổ xe ra, cùng với cơn gió lạnh thổi tới, Omega và Trác Viễn cùng nhìn thẳng vào nhau: "Trác viễn, cả đời này của anh chỉ toàn thất bại, cùng với điều đó anh từ nhỏ đến lớn—— đều là kẻ thua cuộc."

Lời đánh giá này không những thẳng thắn mà còn rất sắc bén.

Những lời như vậy lại được nói ra từ trong miệng Văn Kha, khiến gã nhất thời không khỏi ngây ngẩn.

"Ngoại tình trong khi bản thân là người có gia đình, thế nhưng anh lại chưa từng phải trả giá cùng đánh đổi điều gì, từ trước tới này cũng chưa từng thật sự cảm thấy ăn năn hối lỗi; gian lận thời cấp Ba, đến cuối cùng cái giá phải trả là tôi bị cho thôi học nhưng anh lại rất hào hứng được ra nước ngoài học tập; ra quyết sách sai lầm cho chính công ty của mình gây tổn thất mất mấy năm trời, nhưng rồi đều có người trong nhà gánh chịu thay anh tất cả, anh lại còn tự tin cho rằng cơ hội của Lam Vũ đáng ra phải là của mình. Tất cả những thứ này, đều là vì cha mẹ anh xưa nay không muốn anh phải chịu trách nhiệm với những sai lầm của mình gây ra mà thôi, các người quả thật đã sống quá ích kỷ rồi."

"Cuộc đời của mỗi con người nào phải dễ dàng như vậy, mỗi một lựa chọn đều sẽ phải đánh đổi một điều gì đó. Không ai có thể khiến nhà anh chết hết, nhưng mà Trác Viễn này, những chuyện ác mà anh và cha mẹ anh đã làm, chỉ vì lợi ích của bản thân mà không chút do dự hy sinh người khác đó, không phải cứ giấu diếm đi là không phải chịu trách nhiệm nữa đâu. Lần này, tôi và Hàn Giang Khuyết nhất định sẽ khiến anh phải trả một cái giá thật lớn."

Đến lúc này, ngay cả gã cũng cảm thấy giọng điệu của Văn Kha đã hoàn toàn khác biệt so với trước đây.

Anh của ngày trước vẫn luôn lảng tránh, cho dù sau khi ly hôn bị gã làm phiền vài lần nhưng Văn Kha cũng chỉ vội vàng quay đầu, làm bộ từ nay trong cuộc sống của bọn họ đều không còn sự tồn tại của đối phương nữa mà thôi.

Thế nhưng lần này Văn Kha lại nhìn thẳng vào gã, đôi mắt màu nâu nhạt thường là dịu dàng kia, ánh mắt sắc như lưỡi dao trần trụi hiện rõ sự căm thù.

Lại đến một cái đèn đỏ nữa, hai chiếc xe đồng thời phanh lại dừng ở ngã tư.

"Văn Kha, tôi nói cho cậu biết, bất kể là có chuyện gì, giấu thì cũng đã giấu rồi, không ai biết cả cho nên cậu cũng chẳng làm gì được tôi cả đâu, thế nên bớt mẹ cái trò dọa thằng này đi."

Đáy mắt Trác Viễn tối lại, vẻ mặt gã gần như điên cuồng, gằn từng chữ: "Hôm nay tôi tới đây chính là để nhắc nhở cho cậu biết, lập tức bảo Hàn Giang Khuyết dừng lại đi, tất cả lúc này vẫn còn kịp đấy, đã nghe rõ chưa? Đừng có ép tôi nữa."

Văn Kha không nói gì nữa cả, chỉ lặng lẽ nhấn vào nút đóng cửa sổ xe lại.

Nhưng tiếng chửi rủa điên loạn của Trác Viễn vẫn không ngừng truyền ra từ trong điện thoại: "Mày có nghe không hả? Văn Kha? Văn Kha! Tao nói cho mày biết——"

Văn Kha bèn cúp thẳng máy luôn.

Tưởng Triều quay đầu lại liếc mắt nhìn anh một cái, đợi đến khi đèn xanh sáng lên mới đạp vào chân ga, nhưng chiếc xe Mercedes cũng không đuổi theo nữa mà cứ đứng yên trong tuyết lớn như vậy.

"Tưởng Triều, anh thật sự không liên lạc được với Hàn Giang Khuyết sao?" Văn Kha nhìn vào gương chiếu hậu, bình tĩnh đặt câu hỏi.

"Thật."

"Tôi không tin."

Đột nhiên anh nói: "Nếu hôm nay Trác Viễn bất chợt điên lên xúc phạm tới tôi, lẽ nào anh cũng không liên lạc được với cậu ấy sao? Điều này hoàn toàn không thể nào đâu."

Thật ra anh đã từng đặt một câu hỏi như vậy với Tưởng Triều, nhưng lần trước hỏi Văn Kha không đẩy anh ta đến bước đường cùng, vì anh biết rõ người này chỉ là đang làm công việc của mình, nếu như Hàn Giang Khuyết không muốn anh ta nói ra, vậy thì việc mình bức bách Tưởng Triều ít nhiều cũng khiến người khó xử cho nên mới luôn cố gắng không làm như thế.

Nhưng hiện tại Omega đã chẳng màng đến những điều này nữa, bởi vì anh đã bắt đầu không kiềm chế nổi nỗi lo lắng cho sự an toàn của người ấy rồi.

Tưởng Triều im lặng một lúc rốt cuộc mới lên tiếng: "Tôi thật sự không liên lạc được, nhưng làm cái nghề này như chúng tôi vẫn luôn có phương án đề phòng, khi không liên lạc được với Hàn Giang Khuyết tôi sẽ liên lạc với anh Ba của cậu ấy. Thật ra hệ thống an ninh của nhà họ Hàn chỉ nằm trong phạm vi gia đình và vẫn luôn do cậu Ba, Hàn Triệu Vũ bố trí, lần này việc Hàn Giang Khuyết điều người đi cũng đã phải thông qua anh mình rồi."

"Vậy ngay bây giờ, anh hãy giúp tôi liên lạc với anh Ba của Hàn Giang Khuyết đi."

Văn Kha nói như đinh đóng cột.

Cũng chính lúc này Tưởng Triều mới vừa lái xe về đến Thế Gia, dưới bãi đậu xe ngầm rộng lớn đã chật ních, vì vậy đành phải rẽ ra chỗ đỗ xe ở bên ngoài, vào giây phút ấy anh ta bỗng nhiên lại liếc mắt nhìn ra ngoài, vẻ mặt cũng trở nên có hơi nghiêm túc, nói khẽ với Văn Kha: "Không cần đâu, bọn họ đến rồi."

Văn Kha vừa nghe còn tưởng là Hàn Giang Khuyết đến rồi, nhưng ngay sau đó khi anh mở cửa xe ra mới hiểu được ý của người kia——

Không phải là Hàn Giang Khuyết, mà là anh Ba cùng cha hắn là Hàn Chiến đã tự mình đến rồi.

Người nhà họ Hàn hình như đều có gen không sợ lạnh, trong cái ngày ngập tràn băng tuyết thế này vậy mà còn đứng ở bên ngoài, những người vệ sỹ khác tự nhiên cũng chỉ có thể đứng cùng bọn họ.

Văn Kha đến gần, mới phát hiện Hàn Chiến cùng anh Ba Hàn Giang Khuyết đang cùng nhau nhìn vào bốn hình người tuyết hai to hai nhỏ mà anh đã cùng hắn đắp. Chỗ đắp người tuyết kia vừa vặn có mái che, chính vì thế mới mơ hồ duy trì được hình dạng ban đầu.

Chỉ là hai Alpha một mét chín mươi kia khi cùng nhau cúi người xuống, nhìn vào những người tuyết tròn vo trẻ con đó, tình cảnh này ít nhiều gì cũng có hơi kỳ lạ.

Văn Kha đến gần hơn một chút, người nhà họ Hàn tự nhiên cũng nhận ra.

Người quay lại trước chính là anh Ba của người kia là Hàn Triệu Vũ, sau đó Hàn Chiến mới chậm rãi xoay người đi tới.

Văn Kha có hơi ngạc nhiên vì phát hiện ra, chân trái của ông hình như đã từng bị thương, cho nên lúc bước đi có hơi tập tễnh.

Lần trước gặp người đàn ông này là ở trong xe ô tô, cho nên anh mới không nhận ra điều này.

Mà ngay cả như thế, nửa thân trên của Hàn Chiến vẫn kiên trì thẳng tắp, đối với một người già gần sáu mươi tuổi đi đứng bất tiện mà nói, dáng vẻ nghiêm trang như một người lính thế này rõ ràng là được xuất phát từ lòng tự tôn mạnh mẽ.

"Bác trai, muộn như vậy rồi sao bác lại đến đây."

Tuy rằng lần trước tan rã trong sự không vui, nhưng Văn Kha vẫn duy trì dáng vẻ của bậc con cháu, rất lễ phép hỏi han một chút: "Nếu không hay là chúng ta lên tầng..."

"Không cần lên đâu."

Hàn Chiến thẳng thắn khoát tay áo một cái cắt ngàng lời của anh, rồi nói luôn: "Mấy ngày trước ta đều ở bên khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Phù Dung gần thành phố B này, ngày mai sẽ quay lại thành phố H. Lần này đến đây là có hai việc—— cái thứ nhất, ta đã mấy ngày rồi không liên lạc được với Hàn Giang Khuyết? Có chuyện gì vậy? Nó có ở chỗ cậu không?"

"Con..."

Văn Kha nhất thời cảm thấy căng thẳng, anh không nghĩ được là ngay cả nhà họ Hàn cũng mất liên lạc với người kia: "Cậu ấy không ở đây, bác trai, mấy ngày nay con cũng không liên lạc được."

"Chẳng ra làm sao cả!"

Văn Kha cảm giác được trong giọng điệu của Hàn Chiến có sự không vui, không kiềm được mà thấy lo lắng thay cho người ấy, anh cố gắng nói nhỏ giải thích: "Bác trai, mấy ngày trước, bọn con đã có chút mâu thuẫn nên ầm ĩ một trận."

"Văn Kha, trước ngày mai gọi nó cút về thành phố H cho ta, ta có việc muốn hỏi nó."

Giọng nói của Hàn Chiến đã không còn có thể đè nén lại được cơn tức giận: "Còn chuyện thứ hai, lần trước chúng ta đã trao đổi với nhau rồi đó, nếu cậu không muốn rời khỏi Hàn Giang Khuyết, vậy thì hãy ký thỏa thuận đi. Lần này ta cũng đem theo bản thỏa thuận đó đến đây rồi—— "

Ông nói đến chỗ này, bèn bảo người bên cạnh nhanh chóng lấy tập hồ sơ ra, sau đó đưa thẳng về phía Văn Kha.

Nhưng anh cũng không đưa tay ra nhận lấy.

Omega lặng lẽ lùi lại phía sau một bước, để tập hồ sơ kia lúng túng dừng lại giữa không trung.

Bên ngoài tuyết vẫn tùy ý rơi xuống mặt đất, nhưng thời gian gần như vì sự căng thẳng của bầu không khí lúc này nên đọng lại một giây.

"Cậu có ý gì?" Hàn Chiến khẽ hỏi.

Văn Kha hơi ngẩng đầu lên nhìn ông, đáp lại: "Trước khi Hàn Giang Khuyết trở về, con sẽ không ký bất cứ cái gì."

Đôi mắt như loài sói của Hàn Chiến nặng nề nhìn chằm chằm vào Văn Kha, tốc độ nói chầm chậm nhưng lại loáng thoáng mang theo uy hiếp: "Văn Kha, ta không thích người không thức thời đâu, lúc trước ta đã nói rồi đấy, người nhà họ Hàn sẽ không chấp nhận cậu. Ta biết cậu đang nghĩ gì, có phải cậu đang thấy mình có đủ tự tin một trăm phần trăm, đợi đến khi con trai ta quay lại sẽ thay cậu từ chối bản thỏa thuận này, đúng không?

Đừng ngây thơ như thế, đó là tài sản trị giá cả trăm triệu, thứ mà nhà họ Hàn cho nó chẳng có ai là không quan tâm đến cả. Cho dù hiện tại nó có suy nghĩ ngu ngốc như thế này, nhưng năm năm sau, mười năm sau thì sao? Cậu cảm thấy nó sẽ không hối hận à?"

"Con nghĩ là cậu ấy sẽ không đâu."

Vẻ mặt Văn Kha gần như rất bình tĩnh, anh ngừng lại một chút rồi lại nói một cách ôn hòa: "Bác trai, thật ra người không chắc chắn với Hàn Giang Khuyết—— chính là bác. Bác không đoán được cậu ấy."

Lông mày Hàn Chiến nhất thời nhíu chặt lại.

Xương mày của ông ấy rất cao, sống mũi cũng cao chót vót, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng vẫn mang khí thế khiến người sợ hãi, nhưng khi Văn Kha cùng Hàn Chiến đối diện với nhau, ánh mắt anh lại chẳng hề có chút ý tứ thoái nhượng nào cả.

Lông mày Hàn Chiến lông cũng nhất thời nhíu chặt.

Bị một Omega nhỏ bé như thế vạch trần lại còn dám "phô trương thanh thế" như vậy, điều này khiến Hàn Chiến trong phút chốc cảm thấy hơi luống cuống.

Omega này so với lần trước lại càng bình tĩnh, cũng càng khó đối phó hơn.

Trong một ngày trời đất đều lạnh giá thế này, bọn họ cứ giằng co qua lại một lúc cho đến tận khi có trận gió lạnh thổi qua, Văn Kha rốt cuộc mới không nhịn được mà run lên một cái.

Dù sao anh cũng là một Omega đang mang thai, thể chất không có cách nào chống đỡ như những Alpha ở đây được.

Ánh mắt của Hàn Chiến, dần dần dời xuống cái bụng bầu đã lớn lên không ít so với lần trước của anh, người đang bầu bì đặc biệt nặng nề đứng trong gió rét đến chóp mũi cũng đỏ lên đôi chút.

Trên người Văn Kha, tựa như loáng thoáng có bóng dáng của một người khác.

Thoáng chốc đó, trong đầu Hàn Chiến chợt nhớ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Ông có bốn người con trai, ba người đầu đều là con của người vợ chính thức, khi đó dựa theo quy tắc cũ của nhà họ Hàn đã mời thầy bói đến để xem tên tuổi, ba người con đó được đặt tên lần lượt là Triệu Cơ, Triệu Văn, Triệu Vũ, nói là những cái tên này có thể bảo đảm cho bọn họ sống sung sướng giàu có cả đời này.

Nhưng Hàn Giang Khuyết lại không giống như vậy

Hai chữ Giang Khuyết này là do ông tự mình đặt tên từ sớm.

Giữa hồ có một ngôi nhà nhỏ, bên bờ sông là một cung điện, đại khái đã từng là nơi đào nguyên tiên cảnh trong lòng ông.

湖心一小楼, 江边一宫阙

Hồ tâm nhất tiểu lâu, giang biên nhất cung khuyết

Người cha Omega của Hàn Giang Khuyết tên là Nhiếp Tiểu Lâu, sau khi hai người họ cắt đứt, Hàn Chiến còn nghĩ rằng dựa vào tính cách của người kia, đứa con nhất định sẽ đổi thành họ Nhiếp.

Cho nên sau này khi ông nhìn thấy tên của Hàn Giang Khuyết, đã từng thất thần rất lâu.

Khi đó Hàn Chiến đã qua tuổi năm mươi, thế nhưng vẫn vì điều này mà trằn trọc trở mình mất mấy buổi tối như ngày còn son trẻ.

Ông lắc đầu một cái, trong nháy mắt ấy, bỗng nhiên mọi sự tức giận lại biến mất.

Hàn Chiến giơ tay lên, đưa đến trước mặt Văn Kha một cái khăn quàng cổ đã bị đóng băng đến đông cứng thành một vòng.

"Cái này, cái này là..."

Văn Kha nắm vào một góc khăn không bị đóng băng hoàn toàn, anh đương nhiên nhận ra được món đồ này, chiếc khăn quàng hươu cao cổ này Hàn Giang Khuyết và anh mỗi người đều có một cái, cái khăn này rõ ràng là của hắn.

"Cái khăn này được quàng vào cổ người tuyết có mắt, ta vừa nãy mới cởi ra thôi."

Hàn Chiến lạnh nhạt nói: "Ta đoán, người tuyết đó chắc là cậu."

Dáng dấp thẳng tắp của ông lão ấy chợt có vẻ hơi mệt mỏi.

Văn Kha kinh ngạc nhìn chiếc khăn quàng cổ trong tay mình, đầu ngón tay của anh bỗng nhiên cũng hơi run lên.

Người tuyết có mắt, đó là anh mà.

Những ngày gần đây sau khi Hàn Giang Khuyết đi khỏi, anh đều thẳng từ bãi đậu xe ngầm đi thẳng ra ngoài, cho nên mới không chạy qua chỗ đỗ xe ngoài trời này, Văn Kha nào có biết "mình" đã được âm thầm quàng khăn lên cổ rồi.

Những ngày gần đây, anh đã từng vô số lần mang theo nỗi sợ hãi phỏng đoán tâm trạng của Hàn Giang Khuyết khi rời đi, người ấy là đau khổ, giận dữ hay là muốn cắt đứt một cách dứt khoát đây.

Thế nhưng cho đến giờ phút này, Văn Kha rốt cuộc mới chợt chạm vào được dòng cảm xúc cực kỳ đơn thuần của người đàn ông ấy.

Vào một buổi sáng sớm yên tĩnh trời còn chưa tỏ, Alpha mò mẫm trong bóng tối đi xuống dưới tầng, rõ ràng là muốn đi khỏi nhưng trước đó vẫn vì bốn hình người tuyết mà bọn họ đã cùng nhau đắp thành này mà dừng chân rất lâu. Cuối cùng khi trời vừa hừng đông, Alpha đã cởi chiếc khăn quàng hươu cao cổ từ trên cổ mình xuống quấn vào trên cổ người tuyết gọi là "Văn Kha" kia, sau đó là giẫm trên những bông tuyết li ti rời khỏi.

Tâm trạng như vậy, nhất định là dịu dàng lắm, dù là buồn đau nhưng vẫn quá đỗi dịu dàng.

Hàn Giang Khuyết chỉ là quá đau lòng thôi, đau lòng đến nỗi không thể không trốn đi.

Hàn Chiến đứng ở trước mặt Văn Kha, giọng ông khàn khàn nói: "Mười năm trước, khi ta mới đưa Hàn Giang Khuyết trở lại thành phố H, cứ cách một hai tuần là thằng nhóc kia lại tự đi tàu chạy về Cẩm Thành, sau đó lại trốn trong góc khuất hành lang tối om rẽ lên tầng nhà cậu lén lút khóc. Khi đó ta cũng tưởng nó còn nhỏ, sau này sẽ buông bỏ được thôi. Không nghĩ rằng thằng nhóc ấy đến tận mười năm sau, thật sự chẳng có tiến bộ gì cả. Trong số bốn đứa con trai của ta, cái thằng nhóc này là đứa..."

Ông nói tới chỗ này chợt ngừng lại, trong giọng nói của mình loáng thoáng có ý trách cứ nên muốn nói rồi lại thôi, tâm trạng càng lúc càng phức tạp.

"Cậu nói đúng, ta đối với việc con trai mình sẽ lựa chọn cái gì quả thực là không dám chắc chắn. Được rồi, nếu cậu đã kiên trì như thế, vậy thì đợi nó về rồi quyết định đi—— nhưng hãy nhớ kỹ rằng, bất kể là quyết định gì, hậu quả hai đứa cũng phải tự mình gánh chịu. Chuyện ta đã quyết sẽ không thỏa hiệp đâu, nếu nó chọn cậu thì phải rời khỏi nhà họ Hàn."

Hàn Chiến cũng không nói thêm một chữ nào nữa, ông quay người muốn ngồi trở lại trên chiếc Bentley.

Nhưng mà Văn Kha đột nhiên lại đuổi theo một bước, vội vàng ngăn cản Hàn Triệu Vũ vẫn đứng bên cạnh từ nãy giờ mà không lên tiếng nói một lời nào.

"Hàn..."

Anh có hơi ngắc ngứ, rốt cuộc khi tìm được một cách xưng hô thích hợp mới lên tiếng: "Anh Ba Hàn, anh có biết Hàn Giang Khuyết đang ở đâu không?"

Hàn Triệu Vũ quay lại, nhíu mày nói: "Cậu Văn, làm sao mà tôi biết được chuyện này? Nếu như tôi biết, lẽ nào sẽ nói dối cha mình sao?"

Sắc mặt của Alpha này có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng không biết tại sao, Văn Kha lại cảm thấy ánh mắt người này mang đến cảm giác không đơn giản.

Có điều cảm giác kia chớp mắt đã biến mất, bởi vì Hàn Triệu Vũ rất nhanh đã ngồi vào trong xe cùng với Hàn Chiến.

Tiếng khởi động máy của ô tô vang lên, Văn Kha nắm chặt lấy chiếc khăn quàng cổ, nhìn theo chiếc xe của nhà họ Hàn chậm rãi từ trong Thế Gia lái ra bên ngoài, anh đứng dưới bầu trời đầy tuyết bay, bỗng nhiên lại có cảm giác như rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.

Thế giới lớn thế nào, nhưng lại chẳng biết đi đâu tìm chú sói con đang chạy trốn, để tự liếm láp vết thương của mình.

Nhưng mà ngay tích tắc ấy, trong đầu óc của Văn Kha lặp lại hai chữ "trốn đi".

Hàn Giang Khuyết mang theo một ký ức không trọn vẹn, bởi vì quá đau lòng mà phải chạy trốn, sẽ chạy đến nơi nào giấu mình đi đây?

Anh nhớ đến người kia đã từng nói, lúc còn ở Mỹ đã từng có vô số lần chạy xe một mình đến Florida để ngắm hươu cao cổ.

Lại nhớ đến lời Hàn Chiến vừa mới nói đây thôi, thiếu niên Hàn Giang Khuyết cũng đã từng có vô số lần trở lại Cẩm Thanh nhỏ bé, sau đó trốn trong lối rẽ hành lang tối om vào nhà anh.

Cẩm Thanh, trường cấp Ba, nơi đó đã từng là quê hương của hai người họ.

Chính vào khoảnh khắc ấy, Văn Kha rốt cuộc cũng đã giải được hành động đánh dấu lặp lại của Hàn Giang Khuyết.

"Tôi biết rồi."

Văn Kha chẳng màng tới bất kể điều gì nữa, anh vội vàng dùng điện thoại kiểm tra lịch tàu chạy vào nửa đêm xuất phát từ thành phố B, nhưng lập tức cũng biết được rằng, vào khoảng thời gian này hiển nhiên là không thể mua vé được nữa.

"Tưởng Triều!!!"

Omega dứt khoát ném điện thoại vào trong túi, giọng run lên nói: "Chúng ta phải chạy xe suốt đêm nay đến Cẩm Thành—— "

"Nhưng ngày mai không phải là buổi họp báo ra mắt sao...?"

Tưởng Triều giật mình, nói.

Văn Kha vội lắc đầu, cầm lấy chiếc khăn quàng cổ, quay đầu qua sải bước đi đến bên chiếc xe kia, nói rằng: "Chỉ có hơn ba tiếng chạy xe thôi, đến hừng đông là chúng ta có thể kịp đến nơi rồi, tôi có thể gắng gượng được. Tưởng Triều, tôi không thể đợi thêm được nữa, một phút cũng không được, vất vả cho anh rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện