“Cái kia. . . . . . Ta không phải kim nhân cũng là chuyện không thể nào, ngươi cũng đừng ôm cái loại vọng tưởng này .”Phượng Chuẩn nhẹ nhàng buông ra thân mình ở trong lòng, trong lòng không biết vì sao lại nổi lên cảm giác từ bỏ, hắn cưỡng chế  xuống dưới, hỏi: “Làm sao vậy? Mười vạn luợng hoàng kim ngươi còn ngại không đủ, còn hận ta không phải là kim nhân, làm người nên tham như thế đi? Nếu không phải những việc ngươi đã làm, ta tuyệt đối sẽ không tin người là một thanh quan.”

Ánh mắt Anh Nguyên mới một khắc trước đó còn hoạt bát  rực rỡ nháy mắt đã trở nên ảm đạm, ngồi xuống phiến đá phía dưới, xuất thần nửa ngày mới nói: “Đánh giặc , hơn nữa lại là cường địch, Hoàng Thượng muốn ta trong vòng nửa tháng phải có đủ một trăm năm mươi vạn lượng bạc, để làm quân lương. Lâm phong a, ngươi có biết thu thuế thành Hưng Châu của ta một năm là bao nhiêu không?”

Phượng Chuẩn thành thành thật thật lắc đầu: “Không biết, bất quá theo như sự keo kiệt của ngươi. . . . . .”Lời còn chưa dứt, nhìn đến ánh mắt Anh Nguyên ngước lại, hắn vội vàng ha ha nói : “Không đúng không đúng, là yêu dân như con, vậy nhất định là sẽ không nhiều, huống chi ngươi lại thanh liêm như thế, nửa điểm không tham, đúng hay không?”

Anh Nguyên cười khổ một tiếng nói: “không quá bốn mươi lượng bạc, hừ, 150 vạn lượng bạc trắng, tương đương với ba mươi vạn lượng hoàng kim, cho dù có đem thành Hưng Châu của ta đào lên một lần, cũng không có được nhiều như vậy a.”

Phượng Chuẩn không cho là đúng nói: “Ba mươi vạn lượng vàng có thể là nhiêu ư?”Đích xác, tại Phượng Triều, châu huyện nghèo nhất, thuế một năm cũng không ít như vậy.

Anh Nguyên cả giận: “Ngươi tưởng rằng Hưng Châu là nơi nào? Nơi giàu có giống như là Tô Hàng sao. Nơi này đất đai nghèo nàn, tài nguyên ít ỏi lại nằm ở vùng hẻo lánh, có thể phồn hoa giống như ngày hôm nay, haizz, không phải là ta khoe công, bởi vì ta đã ra những chính sách ưu đãi cho những thương nhân buôn bán, mới khiến cho khách tứ phương tập hợp lại , làm cho nơi này phát triển dần lên. Hiện giờ những địa phương giàu có khác ở Hàn triều, quan nhân phần lớn đều vô cùng tham lam, muốn vơ vét cũng không vơ vét nổi nữa , vì thế trên dưới triều đình đều đem con mắt đặt tại cục xương vẫn còn chút thịt Hưng Châu này.”

Phượng Chuẩn bĩu môi: “Kia cũng không trách được người khác, hoàng đế của các ngươi ngu ngốc, chẳng trách được người ta tấn công, từ xưa đến nay, nhược nhục cường thực chính là chính là đạo lí thiên kinh địa nghĩa. . . . . .”Lời còn chưa dứt, đã bị Anh Nguyên lớn tiếng hét mắng, chỉ thấy hắn quắc mắt trừng, thấp giọng mắng: “Ngươi nói cái gì? Ngươi dám vũ nhục Hoàng Thượng, vũ nhục đại Hàn chúng ta, Lâm Phong, ta liều mạng với ngươi.”Hắn nói xong phóng người lên trên, giơ tay thành nắm liền đánh.

Phượng Chuẩn không dám lộ ra võ công thâm sâu, chỉ có thể vừa chạy quanh đình vừa xin khoan dung: “Ta không phải có ý đó a, ta chỉ là thấy ngươi bị bọn họ làm cho khổ sở, bênh vực cho ngươi thôi, ngươi không thể không biết hảo tâm a, ngươi nói Hoàng Thượng các ngươi tốt, vậy những nạn dân ở ngoài thành kia là do đâu? Khiến cho con dân của mình phải lưu lạc không nơi nương tựa, đây là hành vi của một minh quân ư?”

Anh Nguyên vô lực ngồi xuống, một lúc lâu sau vẫn cãi chày cãi cối nói: “Hoàng Thượng là người tốt, bất quá tính cách yếu đuối một chút, bị đám gian thần này che mắt, nếu không hắn. . . . . . Hắn cũng sẽ không trở thành như vậy. Hắn. . . . . . Hắn lúc trước thời điểm gặp ta trên kim điện, đối ta. . . . . . Đối ta rất tốt.”

Phượng Chuẩn hừ một tiếng, đang muốn mỉa mai lại, chợt thấy Anh Nguyên đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Ngươi không cần phải nói , Hoàng Thượng là hoàng đế tốt, ở lòng ta, hắn chính là hoàng đế tốt.”Trừ bỏ lần đó ở kỹ viện, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Anh Nguyên không nói đạo lí như thế, trong lòng không khỏi cũng tức giận, thầm nghĩ: ta còn cho rằng hắn là một nhân tài, bất quá cũng chỉ là một hủ nho mà thôi. Ánh mắt lạnh đi, hắn lại “Hừ” một tiếng, xoay người muốn rời đi.

Trong lòng vẫn nề hà vướng bận người vẫn còn đang đứng dưới anh trăng, đã quay người đi, lại nhịn không được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, nương theo ánh trăng, chỉ thấy cặp mắt trong veo như nước mùa thu kia trở nên ướt át, hắn sợ hãi, vội trở lại thấp giọng nói: “Uy. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi không phải muốn khóc đi? Đại. . . . . . Đại nam nhân. . . . . . Như thế nào lại khóc? Như thế nào. . . . . . Có thể khóc chứ. . . . . .”Vừa dứt lời, Anh Nguyên đích nước mắt đã muốn thảng  xuống dưới, một bên nói: “Đại nam nhân. . . . . . thì làm sao? Lúc khổ sở lại không thể khóc ư?”Nói xong liền lau đi nước mắt, ngẩng đầu nói: “Ta là vì dân chúng đại Hàn sắp phải chịu cảnh chiến loạn mà khóc, là vì thành Hưng Châu do ta vất vả mới phát triển lên sắp bị hủy hoại trong chốc lát mà khóc, có cái gì mất mặt đây.”

Phượng Chuẩn cả đời này, người như thế nào cũng đều đã gặp qua, duy chỉ có Anh Nguyên này, là hắn chưa bao giờ gặp qua. Trên khuôn mặt kia rõ ràng là tràn đầy vẻ cương liệt, nhưng những giọt nước mắt lại tràn đầy vẻ đau khổ, tổ hợp mâu thuẫn như vậy, nhưng lại làm cho con người tuấn mỹ này càng lộ ra sự mị hoặc chết người hơn. Người xuất sắc hắn đã gặp nhiều, những có thể làm cho hắn tâm động như vậy, duy chỉ có Anh Nguyên mà thôi.

Chấp nhận số phận mà hít vào một hơi, tiến lên lau đi nước mắt của Anh Nguyên, cười khổ nói: “Ta biết ta chính là kẻ coi tiền như rác, người hãy tận lực mà cười ta đi, nhưng không được cười trước mặt ta, nếu không. . . . . . hừ. . . . . .”Nói xong lại thở dài một hơi, một bàn tay run rẩy hướng về phía ***g ngược mình lấy ra…

“………” 1 người thì ngu trung, 1 người thi dại gái… ai không dại trai…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện