“Người tới, áp kẻ điên này xuống dưới.”Hữu tướng quốc gầm lên giận dữ, rồi mới dẫn người vọt tới xem xét thương tích của Phượng Chuẩn, chỉ thấy một mệt máu lớn đã nhiễm đỏ long bào của hắn, không khỏi vừa kinh sợ vừa giận dữ, một loạt thanh âm hét lớn: “Triệu ngự y, mau triệu ngự y đến.”

“Đừng. . . . . . đóng. . . . . .”Phượng Chuẩn gian nan mở miệng: “Hắn. . . . . . Thân mình còn. . . . . . yếu. . . . . .” Hắn dùng một bàn tay đẩy ra mọi người, lại chỉ tới kịp nhìn thấy Anh Nguyên đứng ở bên cửa yên lặng quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy rõ ràng, bên khóe mắt xinh đẹp kia, có một giọt lệ đọng lại nơi đó. Chỉ một thoáng, có một loại cảm giác tên là đau lòng chầm chậm khiến Phượng Chuẩn tứ chi trăm hãi, thẳng đến khi thân ảnh gầy yếu của Anh Nguyên biến mất ở ngoài cửa, tiếng góc dường như bị đè nén lâu trong cổ họng hắn mới dần dần bật ra: “Nguyên nhi. . . . . . Nguyên nhi. . . . . .”

Hữu tướng quốc sắc mặt đen lại, từ khi nào lại nhìn thấy Phượng Chuẩn bộ dạng như thế này, ông đã trông nom thái tử từ khi hắn còn nhỏ cho tới bây giờ, hỗn tiểu tử này đừng nói là khóc, đến ngay cả khi tiên hà băng hà quy thiên, hắn ngay cả khóe miệng cũng không co một cái a, khi đó chính mình còn cảm thấy tiên đế thật đúng là hiểu biết con hắn, biết con hắn là một quái thai vô huyết vô lê vô tình, ai biết, nhưng lại vào lúc này nơi đây, bởi vì một địch nhân mưu sát mình, quái thai vô huyết vô lệ vô tình đã chảy  máu, lại còn rơi lệ, hơn nữa vào thời điểm chính mình còn không biết còn mệnh sống sót hay không, còn liều mạng muốn mình lưu tình với kẻ địch, đơn giản là bởi vì kẻ Anh Nguyên chết tiệt kia thân thể nhược.

Không được, tuyệt đối không thể tha thứ cho tên tri phủ ngu ngốc giống hệt nữ nhân kia, hữu tướng quốc trong lòng lửa giận hừng hực thiêu đốt, hơn hai mươi năm rồi, Phượng Chuẩn ở trong mắt hắn đã sớm không còn chỉ là hoàng đế, càng giống như là con của hắn vậy, bảo vệ hắn, thế nhưng bây giờ đứa con của mình lại bị thương như vậy, hữu tướng quốc luôn luôn rộng lượng cuối cùng cũng nhịn không được mà toàn thân sát ý, Anh Nguyên, mầm tai hoạ chỉ biết là ngu trung này tuyệt đối không thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời.

Không thể phủ nhận, võ công của Phượng Chuẩn không phải luyện chơi, nếu không một đao này  của Anh Nguyên thật sự đã lấy đi mạng của hắn, các ngự y chạy tới, sau khi thay phiên thăm khám, cuối cùng đưa ra một kết luận không đáng lo ngại, chỉ là mất một ít máu, đợi hảo hảo bồi dưỡng cơ thể là được. Thế là, hữu tướng quốc quyết định ngay lập tức, ngày mai lập tức vào thành, để Phượng Chuẩn ở phủ nha tri phủ dưỡng thương.

※※z※※y※※z※※z※※

Ban đêm, Phượng Chuẩn ở trong trướng ngơ ngác nhìn những cây nến đỏ thô to, ở trên đó có từng giọt từng giọt lệ hồng chảy xuống, vô cùng giống với vẻ thê diễm của Anh Nguyên thời khắc rời đi.

Hữu tướng quốc bỗng nhiên tiến vào, mở ra một đạo chiếu thứ trước mặt Phượng Chuẩn, dùng ngữ điệu không mang theo chút cảm tình nào: “Thỉnh Hoàng Thượng dùng tỉ.”

Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử đều là mạc danh kỳ diệu, cúi đầu vừa nhìn, không khỏi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không dám tin mà ngẩng đầu, Phượng Chuẩn cơ hồ là rống lên: “Không được. . . . . .”

“Ngươi có thể trả lại Hàn triều cho hắn không? Giang sơn Hàn triều do các tướng sĩ đổ đổ bao nhiêu máu vào mồ hôi mới có thể chiếm về, ngươi có thể dễ dàng nói một câu mà buông tay ư? Ngươi đặt quân binh Phượng triều vào đâu? Lẽ nào ngươi muốn làm một hôn quân cần mỹ nhân không cần giang sơn ư?”Hữu tướng quốc thanh sắc câu lệ mà răn dạy: “Huống chi hắn ngày hôm nay dám làm thương ngươi, sau này chắc chắn sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, Hoàng Thượng, lão thần không cho phép sảy ra khả năng này, cho nên. . . . . .”Nói tới đây, hữu tướng quốc dùng thanh âm già nua nhưng vẫn không mất uy nghiêm của ông từng từ từng chữ nói: “Anh Nguyên kia nhất định phải chết.”

“Ngươi đây là đang ép cung ư?”Phượng Chuẩn cũng trầm lại: “Giết hay không giết do trẫm định đoạt.”Tuy rằng vẫn đang mạnh miệng, nhưng nếu nói trên triều đình vẫn còn một người có thể khiến hắn sợ hãi, thì đó chính là vị hữu tướng quốc đã từng nghiêm khắc cương trực dạy dỗ hắn này.

“Bệ hạ là muốn triều thần sau khi thương nghị rồi đưa ra quyết định ư?”Hữu tướng quốc lạnh mặt lại: “Vậy thì bệ hạ không cần phí tâm rồi, đây là kết quả mà thần chờ thương nghị xong mới đưa đến, nếu bệ hạ kiên quyết không dùng tỉ, thần đành phải chờ các thần từ cùng cáo quan hồi ẩn, một hoàng đế làm việc thiên tư vì một kẻ đã ám sát hắn, không đáng để thần tận trung, giang sơn cùng mỹ nhân, bên nặng bên nhẹ, thỉnh bệ hạ cẩn thận suy xét, thần trước tiên cáo lui, sáng sớm ngày mai, thần sẽ đến lắng nghe quyết định của bệ hạ.”Lão tướng quốc xem ra thật sự tức giận, không đợi Phượng Chuẩn cho phép, liền phẩy tay áo bỏ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện