Người tên A Xuyên chính là một phó tướng cao to anh tuấn. Vừa nhìn thấy Anh Nguyên, vội vàng ôm cổ, vừa nói một tràng: “Thật tốt quá Anh Nguyên, thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp được ngươi .”
Phượng Chuẩn nhìn sắc mặt lão đại không thoải mái, cũng không dám tùy tiện đến kéo bọn họ ra, dù sao hắn và Anh Nguyên cũng không xác nhận quan hệ gì, chuyện đêm hôm đó hai người lại tuyệt không mở lời. Huống chi hắn vừa mới tự nói với chính mình phải buông Anh Nguyên ra, bất luận thích nhiều đến đâu hắn cùng phải buông ra, hắn không muốn có người có thể ảnh hưởng tới chính mình. Chính là mặc dù nghĩ như vậy, miệng lại không chịu bớt lời, càu càu nhàu nhàu: “Làm cái gì mà ôm ôm ấp ấp, không biết nam nữ thụ thụ bất thân ư?”
Tiểu Phúc tử kỳ quái nhìn hắn một cái nhỏ giọng nói: “Công tử, Anh đại nhân là nam nhân, hai người bọn họ không giống như có vấn đề gì về thụ thụ bất thân. . . . . .”nói còn chưa dứt lời đã bị Phượng Chuẩn trừng mắt một cái: “Câm miệng, ngươi biết gì, khi nào trở về không lột da ngươi không được.”
Tiểu Phúc tử nếu không dám hé răng, thầm nghĩ: “Thực không nói đạo lý, hai người người ta ôm nhau, lột da của ta làm cái gì, hừ hừ, thì ra Chủ tử có anh minh hơn nữa, đến lúc ghen cũng thành như vậy thôi.”
Bọn họ ở bên một bên nói chuyện, Anh Nguyên cùng A Xuyên đã ngồi xuống. Vẫn là bọt lá trà pha. A xuyên tựa hồ cũng biết quy củ trong phủ Anh Nguyên, cũng không ghét bỏ, bưng lên uống 3 bát lớn, mới tỉ mỉ mà nói lại mọi chuyện.
Nguyên lai, Phượng triều vào lúc sắp công phá được Hà Châu do Trần Xuyên thủ hộ, bỗng nhiên lại ngừng hết tất cả công kích, đại đội thối lui ra 100 dặm ngoài thành. Lúc ấy dân chúng cùng quan viên Hà Châu thành đều vui mừng khôn xiết, cho rằng đây là trời cao phù hộ bọn họ. Chỉ có Trần Xuyên cùng cấp trên của hắn là Công Dã tướng quân là không dám lơ là, mỗi ngày đều tăng mạnh phòng bị. chỉ là lời nói của hai người bọn họ ở trong thành bé, quan viên lớn nhỏ ở trong thành kia căn bản không nghe bọn hò, tận dụng dịp gần tết, liền không kiêng nể gì mà mặc sức ăn chơi, lại bởi vì Phượng triều đại quân tấn nhịn tấn công bọn họ mấy ngày, nên lại càng phóng túng hơn ngày thường, lại còn trưng thu các khoản thuế cắt cổ. còn viết mĩ miều gì mà là cho quân phí, không quá vài ngày, cảnh tượng bách tính vui mừng khôn siết đã bị tiếng oán than ngập trời thay thế. Ngay tại lúc này, Phượng triều đại tướng quân không biết tại sao, lại bỗng nhiên đến công, bọn họ trở tay không kịp, cuối cùng kiên trì hai ngày, thật sự thủ không nổi nữa, cấp trên lại có nghiêm lệnh, không làm sao được, Trần Xuyên cùng cùng cấp trên của hắn chỉ có thể cùng nhau lùi về giữ Tân Châu.
Sau khi lui lại Tân Châu, triều đình cũng coi như không tồi, vận chuyển lương thảo và quân trang cho bọn họ, đại khái cũng là mười mấy vạn lượng bạc. Chính là mười mấy vạn lượng bạc này so với đại quân Phượng triều sỹ khí như nước lũ, không khác gì muối bỏ biển. những tướng lĩnh quan viên vừa nhìn thấy không ổn, đều từng người bỏ chạy, hiện tại Tân Châu chỉ còn Công Dã tướng quân cùng với bách tính sỹ binh ở lại chống đỡ quân địch, chính là lương thảo càng ngày càng hết đi. Không còn duy trì được bao nhiêu thời gian. Công Dã tướng quân biết triều đình ngu ngốc, đã tính toán đến việc dời đô, không có khả năng … lại cung cấp cho bọn họ, đành phải tự mình nghĩ biện pháp. Trần xuyên đã nghĩ tới bạn tốt ở thành Hưng Châu, xung phong nhận việc đi tới nơi này vay tiền.
Một lượt nói hết lời, Anh Nguyên sớm tức giận tới run người, oán hận nói: “những kẻ thần tử đáng chết này, hảo hảo đại Hàn triều, sinh sôi ra lũ bại hoại như bọn chúng.”Nói xong nhìn Trần Xuyên, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không biết, triều đình đã cướp đoạt từ nơi này của ta ba mươi vạn lượng hàng kim , ta còn tính là cho dù bọn họ lòng tham không đáy, cũng phải cấp cho tiền tuyến một nửa. Ai ngờ lũ chuột cống đó, thế nhưng chỉ cấp cho các ngươi hơn mười mấy vạn lượng bạc. Mẹ nó, lẽ nào bọn chúng không biết đạo lí ở dưới tổ trứng còn có trứng chim hay sao? Kinh đô đã không còn, bọn họ càng tham, còn không phải là cống cho đại Phượng triều người ta hay sao , mẹ nó, thật tức chết ta.”
Phượng Chuẩn cũng âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ khó trách Trần tướng quân cãi lại ý chỉ của mình mà xuất binh. Một lũ thối nát người ta vừa lui quân khỏi thành liền đã khôi phục cuộc sống ngợp trong vàng son không hề có chút giới bị, làm gì có đạo lí hắn không ngứa ngáy. Này giống như một miếng thịt béo ở bên miệng của ngươi, vốn là có bẫy rập, cho nên ngươi cẩn thận không dám đưa vào miệng. Đợi đến khi ngươi mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bẫy rập của nó bỗng nhiên không còn, vậy ngươi còn có thể chờ đợi không? Đương nhiên không có khả năng. Có thể nói, cục diện hôm nay của Hàn triều hoàn toàn là do hôn quân tham quan tạo thành.
Ánh mắt nhìn về phía Anh Nguyên, bằng không chính mình vẫn là khuyên hắn đầu hàng đi. Đến lúc đó có thể cùng người mình yêu song túc song phi. Phượng Chuẩn say mê nghĩ. Bất quá mộng đẹp của hắn rất nhanh bị Anh Nguyên lời nói hùng hồn cùng chung mối thù mà tan biến .
“A Xuyên, ngươi yên tâm, ta cho dù có đem thành Hưng Châu đào lên ba thước, cũng kiếm đủ quân phí cho ngươi, ngươi không giống với lũ tham quan này, ta nghĩ dân chúng sẽ hiểu cho cách làm của ta. Ta muốn cho đại người của đại Phượng triều biết, cho dù Hàn triều chúng ta suy nhược lâu ngày, cũng không phải con kiến trong tay bọn họ, nghĩ muốn làm gì thì có thể làm thế. Nói lầm bầm, tốt xấu gì, cho dù các ngươi không thể thủ vững, đế đô có bị công phá, nhưng là chờ bọn chúng đánh tơi nơi này của ta, chúng ta hợp toàn lực, cũng phải cho bọn họ kết cục cá chết lưới rách.”
Phượng Chuẩn ngơ ngác đích nhìn Anh Nguyên kích động, nước mắt trong lòng đã sớm đổ đầy con sông lớn: ô ô ô, Nguyên nhi a, chẳng lẽ chúng ta thật là hữu duyên vô phân ư? Ngươi thà rằng phá tan nơi này của ngươi cũng muốn tuẫn táng cùng Phượng triều, cũng không thèm nương tựa người anh minh như ta, ô ô ô, tên hỗn đản này quốc gia có cái gì đáng để ngươi làm vậy a.
Anh Nguyên quay đầu nhìn hắn đang ngơ ngác nhìn mình, trong mắt tràn ngập bi thống, còn tưởng rằng hắn là đang lo lắng cho mình. Không khỏi mặt ửng hồng, cỗ tình ý vẫn đang gây áp lực trong lòng mình liền trút ra, nhịn không được liền kéo tay hắn nói: “Đồ ngốc, ngươi khó chịu cái gì? Ta bất quá là nói một chút thôi mà, làm sao có thể đi đến bước cùng đường như vậy? năng lực của Công Dã tướng quân cùng A Xuyên ta biết, Phượng triều đại quân không dễ dàng chiếm được tiện nghi đâu.”
Lời kia vừa thốt ra, tiểu Phúc tử cùng Trần Xuyên liền ngây ngẩn cả người, nghe ý tứ, liền rõ ràng hai người bọn họ ái muội. Vội vàng cúi đầu không nhìn. Phượng Chuẩn nghe Anh Nguyên nói như vậy, trong lòng lại càng đau hơn, thầm nghĩ: ô ô ô, Nguyên nhi a, ngươi biết năng lực của Công Dã cùng với A Xuyên, mấu chốt là ngươi cũng không biết năng lực của Trần Trần nhà ta a, cái tên gia hỏa đó không có khả năng gì, nhắc tới đánh giặc liền hứng thú bộn phần, trên chiến trường giống như là hang ổ của hắn vậy, Công Dã cùng A Xuyên cho dù có năng lực hơn nữa, cũng không phải đối thủ của hắn.
Phượng Chuẩn nhìn sắc mặt lão đại không thoải mái, cũng không dám tùy tiện đến kéo bọn họ ra, dù sao hắn và Anh Nguyên cũng không xác nhận quan hệ gì, chuyện đêm hôm đó hai người lại tuyệt không mở lời. Huống chi hắn vừa mới tự nói với chính mình phải buông Anh Nguyên ra, bất luận thích nhiều đến đâu hắn cùng phải buông ra, hắn không muốn có người có thể ảnh hưởng tới chính mình. Chính là mặc dù nghĩ như vậy, miệng lại không chịu bớt lời, càu càu nhàu nhàu: “Làm cái gì mà ôm ôm ấp ấp, không biết nam nữ thụ thụ bất thân ư?”
Tiểu Phúc tử kỳ quái nhìn hắn một cái nhỏ giọng nói: “Công tử, Anh đại nhân là nam nhân, hai người bọn họ không giống như có vấn đề gì về thụ thụ bất thân. . . . . .”nói còn chưa dứt lời đã bị Phượng Chuẩn trừng mắt một cái: “Câm miệng, ngươi biết gì, khi nào trở về không lột da ngươi không được.”
Tiểu Phúc tử nếu không dám hé răng, thầm nghĩ: “Thực không nói đạo lý, hai người người ta ôm nhau, lột da của ta làm cái gì, hừ hừ, thì ra Chủ tử có anh minh hơn nữa, đến lúc ghen cũng thành như vậy thôi.”
Bọn họ ở bên một bên nói chuyện, Anh Nguyên cùng A Xuyên đã ngồi xuống. Vẫn là bọt lá trà pha. A xuyên tựa hồ cũng biết quy củ trong phủ Anh Nguyên, cũng không ghét bỏ, bưng lên uống 3 bát lớn, mới tỉ mỉ mà nói lại mọi chuyện.
Nguyên lai, Phượng triều vào lúc sắp công phá được Hà Châu do Trần Xuyên thủ hộ, bỗng nhiên lại ngừng hết tất cả công kích, đại đội thối lui ra 100 dặm ngoài thành. Lúc ấy dân chúng cùng quan viên Hà Châu thành đều vui mừng khôn xiết, cho rằng đây là trời cao phù hộ bọn họ. Chỉ có Trần Xuyên cùng cấp trên của hắn là Công Dã tướng quân là không dám lơ là, mỗi ngày đều tăng mạnh phòng bị. chỉ là lời nói của hai người bọn họ ở trong thành bé, quan viên lớn nhỏ ở trong thành kia căn bản không nghe bọn hò, tận dụng dịp gần tết, liền không kiêng nể gì mà mặc sức ăn chơi, lại bởi vì Phượng triều đại quân tấn nhịn tấn công bọn họ mấy ngày, nên lại càng phóng túng hơn ngày thường, lại còn trưng thu các khoản thuế cắt cổ. còn viết mĩ miều gì mà là cho quân phí, không quá vài ngày, cảnh tượng bách tính vui mừng khôn siết đã bị tiếng oán than ngập trời thay thế. Ngay tại lúc này, Phượng triều đại tướng quân không biết tại sao, lại bỗng nhiên đến công, bọn họ trở tay không kịp, cuối cùng kiên trì hai ngày, thật sự thủ không nổi nữa, cấp trên lại có nghiêm lệnh, không làm sao được, Trần Xuyên cùng cùng cấp trên của hắn chỉ có thể cùng nhau lùi về giữ Tân Châu.
Sau khi lui lại Tân Châu, triều đình cũng coi như không tồi, vận chuyển lương thảo và quân trang cho bọn họ, đại khái cũng là mười mấy vạn lượng bạc. Chính là mười mấy vạn lượng bạc này so với đại quân Phượng triều sỹ khí như nước lũ, không khác gì muối bỏ biển. những tướng lĩnh quan viên vừa nhìn thấy không ổn, đều từng người bỏ chạy, hiện tại Tân Châu chỉ còn Công Dã tướng quân cùng với bách tính sỹ binh ở lại chống đỡ quân địch, chính là lương thảo càng ngày càng hết đi. Không còn duy trì được bao nhiêu thời gian. Công Dã tướng quân biết triều đình ngu ngốc, đã tính toán đến việc dời đô, không có khả năng … lại cung cấp cho bọn họ, đành phải tự mình nghĩ biện pháp. Trần xuyên đã nghĩ tới bạn tốt ở thành Hưng Châu, xung phong nhận việc đi tới nơi này vay tiền.
Một lượt nói hết lời, Anh Nguyên sớm tức giận tới run người, oán hận nói: “những kẻ thần tử đáng chết này, hảo hảo đại Hàn triều, sinh sôi ra lũ bại hoại như bọn chúng.”Nói xong nhìn Trần Xuyên, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không biết, triều đình đã cướp đoạt từ nơi này của ta ba mươi vạn lượng hàng kim , ta còn tính là cho dù bọn họ lòng tham không đáy, cũng phải cấp cho tiền tuyến một nửa. Ai ngờ lũ chuột cống đó, thế nhưng chỉ cấp cho các ngươi hơn mười mấy vạn lượng bạc. Mẹ nó, lẽ nào bọn chúng không biết đạo lí ở dưới tổ trứng còn có trứng chim hay sao? Kinh đô đã không còn, bọn họ càng tham, còn không phải là cống cho đại Phượng triều người ta hay sao , mẹ nó, thật tức chết ta.”
Phượng Chuẩn cũng âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ khó trách Trần tướng quân cãi lại ý chỉ của mình mà xuất binh. Một lũ thối nát người ta vừa lui quân khỏi thành liền đã khôi phục cuộc sống ngợp trong vàng son không hề có chút giới bị, làm gì có đạo lí hắn không ngứa ngáy. Này giống như một miếng thịt béo ở bên miệng của ngươi, vốn là có bẫy rập, cho nên ngươi cẩn thận không dám đưa vào miệng. Đợi đến khi ngươi mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bẫy rập của nó bỗng nhiên không còn, vậy ngươi còn có thể chờ đợi không? Đương nhiên không có khả năng. Có thể nói, cục diện hôm nay của Hàn triều hoàn toàn là do hôn quân tham quan tạo thành.
Ánh mắt nhìn về phía Anh Nguyên, bằng không chính mình vẫn là khuyên hắn đầu hàng đi. Đến lúc đó có thể cùng người mình yêu song túc song phi. Phượng Chuẩn say mê nghĩ. Bất quá mộng đẹp của hắn rất nhanh bị Anh Nguyên lời nói hùng hồn cùng chung mối thù mà tan biến .
“A Xuyên, ngươi yên tâm, ta cho dù có đem thành Hưng Châu đào lên ba thước, cũng kiếm đủ quân phí cho ngươi, ngươi không giống với lũ tham quan này, ta nghĩ dân chúng sẽ hiểu cho cách làm của ta. Ta muốn cho đại người của đại Phượng triều biết, cho dù Hàn triều chúng ta suy nhược lâu ngày, cũng không phải con kiến trong tay bọn họ, nghĩ muốn làm gì thì có thể làm thế. Nói lầm bầm, tốt xấu gì, cho dù các ngươi không thể thủ vững, đế đô có bị công phá, nhưng là chờ bọn chúng đánh tơi nơi này của ta, chúng ta hợp toàn lực, cũng phải cho bọn họ kết cục cá chết lưới rách.”
Phượng Chuẩn ngơ ngác đích nhìn Anh Nguyên kích động, nước mắt trong lòng đã sớm đổ đầy con sông lớn: ô ô ô, Nguyên nhi a, chẳng lẽ chúng ta thật là hữu duyên vô phân ư? Ngươi thà rằng phá tan nơi này của ngươi cũng muốn tuẫn táng cùng Phượng triều, cũng không thèm nương tựa người anh minh như ta, ô ô ô, tên hỗn đản này quốc gia có cái gì đáng để ngươi làm vậy a.
Anh Nguyên quay đầu nhìn hắn đang ngơ ngác nhìn mình, trong mắt tràn ngập bi thống, còn tưởng rằng hắn là đang lo lắng cho mình. Không khỏi mặt ửng hồng, cỗ tình ý vẫn đang gây áp lực trong lòng mình liền trút ra, nhịn không được liền kéo tay hắn nói: “Đồ ngốc, ngươi khó chịu cái gì? Ta bất quá là nói một chút thôi mà, làm sao có thể đi đến bước cùng đường như vậy? năng lực của Công Dã tướng quân cùng A Xuyên ta biết, Phượng triều đại quân không dễ dàng chiếm được tiện nghi đâu.”
Lời kia vừa thốt ra, tiểu Phúc tử cùng Trần Xuyên liền ngây ngẩn cả người, nghe ý tứ, liền rõ ràng hai người bọn họ ái muội. Vội vàng cúi đầu không nhìn. Phượng Chuẩn nghe Anh Nguyên nói như vậy, trong lòng lại càng đau hơn, thầm nghĩ: ô ô ô, Nguyên nhi a, ngươi biết năng lực của Công Dã cùng với A Xuyên, mấu chốt là ngươi cũng không biết năng lực của Trần Trần nhà ta a, cái tên gia hỏa đó không có khả năng gì, nhắc tới đánh giặc liền hứng thú bộn phần, trên chiến trường giống như là hang ổ của hắn vậy, Công Dã cùng A Xuyên cho dù có năng lực hơn nữa, cũng không phải đối thủ của hắn.
Danh sách chương