Vân Nhược Vũ nhìn rõ ràng sự chán ghét trong mắt Mặc Kinh Phong mới giật mình suy nghĩ lại lời nói của hắn : " Chẳng phải thái tử đã nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không phải là công chúa sao ? Thanh danh công chúa truyền ngàn dặm, cả đại lục ai mà không biết. Tại hạ nghe nói thân thể công chúa đẹp như tiên nữ, không biết so với vũ cơ kỹ nữ, ai hấp dẫn hơn nhỉ ? Ta thật hứng thú muốn nhìn thử...."

Nàng bất ngờ nhận ra, lúc đó rõ ràng chính là đang vũ nhục Cổ Vô Song, nàng lại hiểu nhầm hắn thích bộ dáng xinh đẹp của nàng ta, dù sao xét về dung mạo hay thân hình, Cổ Vô Song đều đẹp hơn Vân Nhược Vũ không chỉ một chút, mà là rất nhiều.

-" Cái này..."

-" Quan tâm làm gì, nàng nhìn, hôm nay nhiều sao nhỉ ?"

Mặc Kinh Phong chặn họng nàng lại, ôn nhu mỉm cười chỉ lên bầu trời, từng ánh sao rực rỡ điểm xuyến trên màn đêm đen như một tấm lụa được dệt tinh xảo, xinh đẹp vô cùng.

Bên kia hòn non bộ, một đôi bích nhân khác lại thong thả dạo bước, nữ tử xinh đẹp khẽ mỉm cười, lam y tinh xảo vẽ ra đường nét thân hình hoàn mỹ của nàng. Nam tử bên cạnh ngũ quan hoàn hảo, khuôn mặt không chút khuyết điểm, trường bào màu đen tôn lên vẻ tôn quý của nam tử.

Thiên Xích Viêm vòng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mặc Nguyệt, thích ý ngắm nhìn mỹ nhân, bạc môi cong lên không hạ xuống được. Mặc Nguyệt nhíu nhíu mày, có chút không hài lòng, nói :

-" Mau bỏ tay ra !"

-" Không thích !"

Hắn không thèm đặt lời nói của nàng vào tai, cúi xuống hôn lên trán nàng, dịu dàng ấm áp, môi hắn có chút lạnh khiến nàng cảm thấy hơi rùng mình. Thiên Xích Viêm được thế, ôm nàng càng chặt, tựa hồ muốn bao bọc nàng vào trong lồng ngực.

-" Ôm nàng thật thích đó, Nguyệt nhi...."

Kiếp trước khi Thiên Xích Viêm chết đi, khi nàng bước lên ngôi vị hoàng hậu, nàng đã không còn được ôm như vậy, không còn được cảm nhận sự ấm áp. Xung quanh nàng hậu cung, là tường lạnh lẽo, thậm chí là Thiên Dạ còn không ngoái đầu nhìn nàng được một lần, y chỉ biết ôm ấp các mỹ nhân khác, bỏ nàng trong sự cô độc...cho đến khi tân hoàng hậu Mặc Liên lên ngôi và nàng bị phế bỏ, trái tim nàng khi đó đã đóng băng, bây giờ cũng vậy, hận ý kiếp trước kiếp này nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông xuống.....nhưng khi được Thiên Xích Viêm ôm trong ngực, hận ý của nàng đã biến mất không chút dấu vết. Có lẽ chỉ có nam nhân này mới có thể giúp nàng tiêu tán đi hận ý trong lòng, không chút phòng bị mà để hắn ôm như vậy.

Thiên Xích Viêm nhìn nàng hít một hơi, từ từ áp gương mặt tuấn mỹ của mình tới gần gương mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, mắt vẫn không rời đôi môi đỏ thắm mê người.

Thời gian gặp nàng rất ít, chính sự thì chồng chất khiến hắn muốn phát điên, khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung với Mặc Nguyệt, hắn tuyệt đối phải ăn được đậu hủ của nàng ! Khi môi hai người chỉ còn cách có một chút xíu, bỗng một tiếng nói như bị chấn kinh vang lên cắt ngang :

-" Bối....Bối Lạc công tử....ngươi...ngươi làm gì vậy ?"

Thiên Xích Viêm :"...."

Mặc Nguyệt :

-" Bối Lạc công tử ?"

Một nữ tử vận xiêm y vàng nhạt đang dùng tay bịt miệng, ánh mắt không dám tin nhìn đôi bích nhân trước mắt.

Tĩnh....

Không gian rơi vào một sự tĩnh lặng đến lạ thường....

Thiên Xích Viêm trên đầu hạ xuống vài đạo hắc tuyến, bàn tay xiết chặt lộ rõ các khớp xương. Sát khí quanh người hắn đột ngột tuôn trào.

Thiên Xích Viêm nổi sát tâm !

Đúng...giờ đây Thiên Xích Viêm nổi lên sát tâm, không phải chỉ vì nữ tử này phá hỏng chuyện tốt của hắn, mà nàng ta còn là nha hoàn của ả nữ nhân kia, bám theo hắn từ Đông đại lục tới tận đây, đúng là đáng giận. Nếu để Nguyệt nhi của hắn biết được chuyện kia thì.......

Mặc Nguyệt đang bị hắn ôm ở trong lòng, sao không cảm nhận được hắn đang giận, liền vỗ vỗ vào ngực hắn, nàng muốn nói lời gì đó trấn an, nhưng đột nhiên nha hoàn kia bình tĩnh lại, chỉ vào Thiên Xích Viêm mắng :

-" Bối Lạc U Tiêu, đừng tưởng bản thân mình là đích tử của Bối Lạc gia thì muốn làm gì cũng được nhé, đừng quên ngươi chỉ là một đứa con hoang bị phụ mẫu mình vứt bỏ mà thôi, tiểu thư ta coi trọng ngươi, đồng ý trở thành vị hôn thê là phúc tám đời của ngươi, ngươi không biết ơn mà còn dám ở ngoài dây dưa với ả kỹ nữ này ? Có chút thiên phú liền dám lên mặt à ? Hôm nay ngươi phải theo ta về....Aaaa !"

-" Ngươi vừa nói gì ?"

Ả nha hoàn thống khổ lăn qua lăn lại trên đất, bàn tay của ả đã bị những lưỡi dao bằng Ám nguyên tố cắt thành từng khúc nhỏ. Mặc Nguyệt vẫn được Thiên Xích Viêm ôm trong lòng, bàn tay thon dài đang nắm lấy một thanh kiếm đen sì. Nàng lãnh lệ hỏi lại :

-" Ai là con hoang ? Hôn thê của ai cơ ?"

-" Kỹ nữ...ngươi dám...?"

Nàng ta thống khổ gào to. Một Luyện Khí Kỳ cấp 9 như ả ta mà dễ dàng bị một nữ tử không có Linh Lực chặt đứt, vả lại dung mạo của nàng so với tiểu thư ả ta còn đẹp hơn trăm lần.

Sỉ nhục, đích xác đây là sỉ nhục !

-" Aaaaaaa !"

Tiếng kêu thông khổ của ả ta lần nữa vang lên, chỉ thấy đôi chân của ả ta đã bị Ám nguyên tố từng khúc từng khúc cắt đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện