Mặc Nguyệt như muốn tìm một cái hố mà chui vào, quả thật quá là nhục nhã. Đành phải luyện tập thêm, nàng tự an ủi.
Nàng đưa tay lên, một luồng khí đen quấn quanh lòng bàn tay. Nàng gật gù, Ám linh căn, nàng rất thích ám linh căn. Chưa kịp cười xong bỗng xuất hiện băng nguyên trên móng tay, Mặc Nguyệt nhảy dựng lên, nhìm chăm chăm vào móng tay có băng kia.
Là Băng linh căn !!!!!!
Ám linh căn, băng linh căn. Đây là song hệ linh căn..........
Gào thét trong lòng nàng càng dữ dội hơn bao giờ hết. Nàng có song hệ linh căn, tìm cả thế giới có bao nhiêu người là song hệ linh căn ? Mặc Nguyệt vui vẻ cực điểm, nếu khổ công luyện tập thì có thể sau này đối thủ của nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đang lúc vui vẻ, Như Mộng mở cửa bước vào. Thấy tiểu thư vui vẻ, trong lòng nàng cũng thấy ấm áp. Hôm qua sau khi nàng đi hỏi chuyện, vừa về đã thấy tiểu thư đang tu luyện, nàng cũng không ngăn cản, chỉ canh chừng cho Mặc Nguyệt suốt đêm.
Thấy Như Mộng, Mặc Nguyệt định lên tiếng thì bị âm thanh trong trẻo của nàng cản lại :
-" Tiểu thư, mừng người thành công bước vào giai đoạn đầu của tu luyện, tuy rằng kết cục của những người tu luyện không tốt, nhưng nếu có thể bảo vệ tiểu thư, nô tỳ sẽ ủng hộ người."
Như Mộng cười tươi với nàng, khích lệ, nàng cũng đáp lại :
-"Cảm ơn ngươi, Như Mộng."
Giọng nàng nhẹ nhàng, mang theo chút chua xót, không biết đã bao lâu rồi mới có người ủng hộ mình như vậy.
-" A đúng rồi, tiểu thư chuyện người nói, quả thật thái hậu có gửi quà đến, nhưng đều bị lão thái thái cùng mấy tiểu thư lấy hết rồi, nói cái gì mà mượn của người, sau này trả. "
Như Mộng bất bình nói.
-" Mượn ư ? Phải nói là lấy luôn."
Mặc Nguyệt chỉnh lại, sau đó bồi thêm một câu :
-" Chắc chắn là không sợ chết, mới dám chiếm đồ của ta."
-" Vậy để nô tỳ vào cung bẩm báo Thái hậu, bọn họ thật ức hiếp người quá đáng. "
Như Mộng rưng rưng nước mắt, nghĩ đến việc tiểu thư được tặng bao nhiêu châu báu, cuối cùng lại chỉ còn cây trâm gỗ trên đầu, nàng rất đau khổ thay tiểu thư. Mặc Nguyệt phất tay cười ác :
-" Không cần, muốn cáo trạng phải chọn đúng thời điểm, 4 ngày nữa trong cung sẽ tổ chức cũng yến ."
Lúc này đây Như Mộng mới thông suốt hô lên :
-" 4 ngày nữa, Viêm Tần vương thắng trận quay về."
-" Phải, Xích Viêm chiếm được Hoa quốc, cung yến nhất định sẽ rất náo nhiệt."
Khoé môi Như Mộng giãn ra hết cỡ, tiểu thư thật thông minh, nhất định cung yến đó sẽ vui hơn không gì chê được.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ vui sướng của hai chủ tớ, Mặc Nguyệt gật đầu với Như Mộng để nàng ra mở cửa. Tên gia đinh thân hình gầy gò nhỏ bé bước vào, vừa hay đụng ngay khuôn mặt tươi cười như hoa của nàng cùng Như Mộng thì tóc sau ót dựng hết lên, một lời nói cũng không ra. Mặc Nguyệt phá tan không khí :
-" Có chuyện gì ?"
Hắn ấp a ấp úng trả lời :
-" Tiểu thư...lão gia... lão gia cho gọi người...đến...đến tiền sảnh...."
-" Tiểu thư sẽ đến sau. "
Như Mộng đã không còn tươi cười gì nữa, gương mặt âm u có thể sánh ngang với Mặc Nguyệt. Tên gia đinh sống lưng ướt đẫm mồ hôi, chân run run, tất nhiên chuyện Mặc Nguyệt đánh Ngọc Thương đã truyền khắp phủ. Ngọc Thương nói đại tiểu thư phát điên đánh nàng ta, hắn là không muốn ở lại lâu hay bất kính với nàng, nếu không ai dám đảm bảo hắn sẽ không mất nửa cái mạng ? Tên gia đinh cũng kính nói thêm :
-" Lão gia căn dặn, thất hoàng tử đến, tiểu thư nhanh chóng có mặt."
Khuôn mặt nàng tái đi, không giữ nổi nụ cười nữa. Móng tay đã được bao bọc bởi băng, cào rách nệm, đôi mắt hằn lên những tia máu, sát khí toả ra phủ quanh căn phòng. Hiện trông nàng như ác quỷ từ địa ngục lên đòi mạng, Như Mộng cũng bị sát khí của nàng doạ sợ, chút nữa thì ngất đi. Mặc Nguyệt nghiến răng nghiến lợi .
Được lắm Thất hoàng tử Thiên Dạ......