Mặc Nguyệt buông Thiên Xích Viêm ra, lắc đầu nói :

-" Huynh ấy không sao cả, không sốt, nhưng chắc do quá mệt mỏi thôi."

Thiên Xích Viêm trong lòng xoay chuyển, bày ra gương mặt ủy ủy khuất khuất, có chút tội lỗi nói :

-" Ừm, chính sự bề bộn, huynh nào có thời gian nghỉ ngơi ? Phủ cũng không về được, có lẽ bọn hạ nhân lâu ngày không thấy chủ, liền xem mình như chủ nhân rồi ! Có khi cơm trong phủ còn chẳng có gì ngoài rau dưa đậu phụ....."

Lời này như dầu vào lửa, Mặc Kinh Phong hoàn toàn tức giận, hung hăng đánh một quyền lên cái bàn, cái bàn căn bản trụ không nổi liền lập tức vỡ nát bét :

-" Hay lắm một đám phản nô, ta cùng huynh bây giờ về Viêm Tần Vương phủ, giải quyết hết đám cẩu nô tài này !"

-" Quả đúng là cẩu nô tài to gan lớn mật, đến chủ tử là vương gia cũng dám leo lên đầu ngồi, giữ lại chính là vô dụng, bán hết đi."

Mặc Nguyệt ngồi bên cạnh cũng không có sắc mặt tốt gì, nói đúng ra đã sớm âm u như bão táp sắp tới. Nhưng hắn đột nhiên xua tay, mỉm cười ôn nhu nói :

-" Không cần thiết, huynh ở hoàng cung, không về phủ, cứ để bọn chúng muốn làm gì thì làm, cũng coi như trông giữ phủ đi ?"

-" Nhưng...."

Mặc Kinh Phong còn muốn nói, lại bị Mặc Nguyệt trực tiếp ngắt lời :

-" Vậy cũng được, ngày mai huynh ở trong cung, muội hầm chút canh gà mang vào cung cho huynh bồi bổ."

Thiên Xích Viêm âm thầm cười, ngoài mặt vẫn tươi cười dịu dàng như vậy. Mà Ngô Thanh trong bóng tối nghe ba người trò chuyện, sớm đã bị hù doạ tới hồn lìa khỏi xác, lệ rơi đầy mặt. Chủ nhân, không phải vì muốn chủ mẫu làm cơm cho người, mà người đem nô tài chúng ta bôi xấu đó chứ ? Cái gì mà cơm trong phủ còn chẳng có gì ngoài rau dưa đậu phụ ? Cơm trong phủ của người chính là so với đồ ăn của hoàng thượng còn tốt hơn gấp trăm lần ! Cái gì mà hạ nhân trong phủ xem mình như chủ nhân ? Cho đám nô tài một trăm, à không....một ngàn lá gan cũng không dám ! Ngô Thanh run rẩy ủy khuất chui vào một góc, u ám vẽ vẽ vòng tròn.... Chủ nhân vì cơm của chủ mẫu tương lai liền đem hạ nhân trung tâm bán đi, sau này sẽ còn chuyện gì nữa đây ? Bởi vì ba người vui vẻ, Ngô Thanh lại u ám buồn rầu, không ai để ý cái bóng trắng ngoài của chạy vụt đi. Nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra đây là tiểu nha đầu bên cạnh Mặc Lệ.

Trong viện tử, mẫu nữ Mặc Lệ đang ngồi vui vẻ trò chuyện, bỗng tiểu nha hoàn chạy vội tới, quỳ xuống nói :

-" Tiểu thư, di nương, Vương gia..... Vương gia......"

Tiểu nha hoàn thở dốc, nói không ra hơi. An di nương, mẫu thân của Mặc Lệ không khỏi cau mi đẹp, mắt phượng lạnh lùng :

-" Từ từ mà nói thôi, Vương gia cái gì ?"

-" Viêm Tần Vương, đang ở viện của đại thiếu gia, đại tiểu thư cũng ở đó !"

Tiểu nha hoàn hít một hơi nói rành mạch từng chữ một, liền đem Mặc Lệ kích động vô cùng. Nàng ta bật dậy, gương mặt đỏ bừng :

-" Vương gia đến, nhanh nhanh trang điểm, ta muốn gặp Vương gia."

An di nương buồn cười nhìn nữ nhi mình, kéo nàng ta ngồi xuống, dặn dò :

-" Vương gia muốn gặp rất khó, vì vậy phải nắm lấy cơ hội này, đem tâm vương gia lấy đi, sau này con sẽ là Viêm Tần Vương Phi, cho dù là Thái tử phi cũng không thể làm gì con."

Mặc Lệ không phải ngu dốt, sao lại nghe không hiểu lời An di nương ? Bây giờ Mặc Liên được chỉ định là Thái tử phi, Mặc Nguyệt lại là thanh mai trúc mã của Viêm Tần Vương, khả năng sau này là Viêm Tần Vương Phi rất lớn, nàng ta không muốn bị hai người tỷ tỷ này giẫm dưới chân, thì phải trở thành Viêm Tần Vương Phi. Mặc Lệ sớm bằng mặt không bằng lòng với Mặc Liên, trước đây dễ dàng ức hiếp Mặc Nguyệt, nàng ta đã cho rằng giẫm được vị đại tỷ này dưới chân, chỉ còn nhị tỷ. Nàng ta không muốn thua kém bất kỳ ai, nhưng thân phận chỉ là thứ nữ, nàng ta không cam lòng, chỉ hận mình không phải đích nữ. Cái ghế Viêm Tần Vương Phi phải thuộc về nàng ta !

Khi Mặc Lệ đến trước cổng viện tử của Mặc Kinh Phong, chỉ thấy Mặc Nguyệt đang đi bên cạnh Thiên Xích Viêm, Mặc Kinh Phong đôi lúc cũng nói vài câu góp vui. Thiên Xích Viêm quả thật cười vô cùng vui vẻ. Mặc Lệ có chút ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ tà mị đang nở nụ cười ôn nhu với Mặc Nguyệt, hận không thể bay đến bên cạnh hắn, thế vào chỗ của nàng.

Mặc Lệ bước nhanh tới trước mặt Thiên Xích Viêm, khẽ hành lễ, nhu thuận nói :

-" Tham kiến vương gia, vương gia đại giá quang lâm, nếu đại tỷ tiếp đón không chu đáo, mong vương gia lượng thứ."

Ba người đều có chút bất ngờ, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Tiếp đón không chu đáo ? Nàng ta nói cái gì vậy ? Nhưng không đợi ai mở miệng, Mặc Lệ liền giành trước, nói :

-" Bởi vì xưa nay đại tỷ chưa từng học qua việc các tiểu thư khuê các, không biết nấu ăn, sợ sẽ làm nhạt khẩu vị của vương gia, Lệ nhi đã nấu một vài món vương gia thích ăn, hy vọng thay đại tỷ chuộc lỗi."

Mặc Lệ nói vô cùng rành mạch, giọng lại như chim Hoàng Oanh, khiến lòng người xao động. Dừng lại, nàng ta quay đầu nhìn nàng, có chút trách móc :

-" Đại tỷ, còn không đến bồi tội vương gia."

Mặc Nguyệt mắt to mắt nhỏ nhìn nàng ta, trong mắt chính là trào phúng không che giấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện