-" Phong ca ca, huynh chán ghét ta đến như vậy sao ?"

Giọng nàng ta nghẹn ngào, toàn bộ là một biểu hiện bị ủy khuất, cứ như Mặc Kinh Phong từ chối nàng ta chính là ức hiếp nàng ta, Mặc Nguyệt thật nhịn không nổi, phun ra một câu :

-" Ca ca, ta còn chưa muốn có tẩu tử như thế này đâu."

Thiên Như Ngọc có thanh danh lan xa là bởi vì nàng ta dịu dàng và lương thiện, nhưng Mặc Nguyệt lại không muốn ca ca mình có quan hệ với nàng ta, tuy rằng là nữ nhi nhưng dã tâm của nàng ta không nhỏ, tâm cơ lại thuộc dạng người nguy hiểm. Nếu kiếp trước không phải nàng tu tà đạo, sớm không biết đã chết dưới tay nàng ta bao nhiêu lần.

Dù là nữ nhi nhưng lại muốn làm hoàng đế, dã tâm này cũng phải khiến nàng rửa mắt mà nhìn.

Đôi mắt sắc bén mang theo sát ý quét tới chỗ Mặc Nguyệt, hiển nhiên chủ nhân đôi mắt này là Thiên Như Ngọc, nàng ta đây chính là thật sự tức giận. Nàng ta yêu Mặc Kinh Phong từ khi gặp hắn trong hoàng cung, nàng ta đã không thể quên hắn kể từ đó.

Nhưng càng ngày Mặc Kinh Phong bộc lộ ra thiên phú kinh người, lại là song linh căn được Vân Trang tông chú ý, nàng ta đã từ yêu hắn chuyển thành ý muốn lợi dụng hắn, để hắn giúp Thiên Như Ngọc đi lên được địa vị không ai sánh được. Tuy thật sự yêu, nhưng địa vị vinh hoa phú quý nàng ta vẫn đặt lên hàng đầu.

Mặc Nguyệt nhướng mi, khiêu khích nhìn Thiên Như Ngọc. Mặc Kinh Phong nhìn thấu sát ý trong mắt Thiên Như Ngọc, đáy mắt một mảnh hàn băng, hắn kéo Mặc Nguyệt bảo hộ an toàn ở sau lưng, uy áp liền lập tức phóng thích....

-" Dừng tay !!!"

Bỗng một tiếng rống giận vang lên, Linh Lực Luyện Khí đỉnh phong bao quanh một nam tử tầm hơn hai mươi tuổi. Thiên Huyết Tô và thái hậu bật dậy, mặt rồng của ông trở nên vặn vẹo đầy tức giận :

-" Thiên An dừng tay !"

Nam tử không thèm nghe Thiên Huyết Tô, hung hăng lao về phía Mặc Kinh Phong, miệng liên tục hét :

-" Ngươi mau cút xa muội muội của ta ra !"

Vút...

Ầm !!!

Linh Lực mạnh mẽ giao nhau, mọi người chỉ thấy một bóng người bay ngược lại, đập mạnh vào cây cột phía sau làm cả cây cột xụp xuống, nam tử vừa muốn tấn công Mặc Kinh Phong chật vật bò ra, miệng luôn nôn máu liên tục, một cánh tay rũ xuống như bị gãy...

Thiên Như Ngọc kích động la toáng lên, vội vã chạy lại đỡ nam tử kia lên, vẻ mặt nàng ta là một mảnh hoảng hốt, tái mét đi vì sợ :

-" Hoàng huynh, huynh không sao chứ, hoàng huynh...."

Trước mặt Mặc Kinh Phong, một thân ảnh thanh y nữ tử vừa thu tay lại, ba ngàn sợi tóc điểm thêm vài hạt ngọc nhỏ, trên thanh y của nữ tử không dính một hạt bụi, cứ như rằng người vừa đánh bay Luyện Khí đỉnh phong không phải là nàng.

Nam tử được gọi là Thiên An không cam lòng nhìn nữ tử vẫn vân đạm phong khinh che chắn cho Mặc Kinh Phong, âm thanh nghiến răng nghiến lợi :

-" Khốn kiếp, ngươi là ai ?!"

Rầm !

-" Thiên An hồ nháo, trước mặt trẫm cũng dám ra tay đả thương người, ngươi rốt cuộc có đặt trẫm vào mắt hay không ?"

Thiên Huyết Tô đập mạnh tay xuống long ỷ, quát. Thiên An, ca ca ruột của Thiên Như Ngọc, là nhị hoàng tử, nhi tử của Lương Quý phi. Y giận muốn hộc máu chỉ vào Mặc Kinh Phong :

-" Phụ hoàng, rõ ràng là hắn ra tay trước !"

Thái hậu bình thản vỗ vai Thiên Huyết Tô, cao cả tại thượng nhìn xuống Thiên An :

-" Ra tay, sao ta không thấy Phong nhi ra tay, còn nữa, nếu con không mau chóng tìm y sư, cánh tay con đảm bảo sẽ bị phế !"

Thiên An cắn chặt răng, uất ức mà theo thị vệ rời đi, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Mặc Kinh Phong mang theo ý vị cảnh cáo.

Như Mộng lui xuống, cao ngạo đứng bên cạnh Mặc Nguyệt. Các hoàng tử công chúa nhìn nhau, lại nhìn về phía hoàng đế, không biết nên nói gì, mà Thiên Như Ngọc một bộ dáng khóc đến hoa lê đái vũ, điền đạm đáng yêu :

-" Phong ca ca, là ta sai, hoàng huynh của ta cũng chỉ lo lắng cho an nguy của ta mà thôi nên mới hành động lỗ mãng, này ta quỳ xuống kính xin Phong ca ca và Nguyệt tỷ tha thứ !"

Nói rồi bịch một tiếng, nàng ta quỳ xuống trước hắn và nàng, có ý định đập đầu xin lỗi. Thiên Huyết Tô và thái hậu cũng từ từ ngồi xuống, mang một vẻ mặt : chuyện tiểu bối, chúng ta không cần thiệp.

Mặc Nguyệt khoé miệng hung hăng run rẩy nhìn điệu bộ hai người, này...thể diện của hoàng thất đó nha ? Bá quan văn võ cũng tức thời mà từ đầu đến cuối không nói câu nào. Thiên Dạ thì sớm đã lui về phía sau, hoàn toàn một bộ ta không dính dáng.

Một tiểu hoàng tử nhỏ tuổi bước ra, chỉ vào mặt Mặc Kinh Phong nói lớn :

-" Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Dù sao cũng là các ngươi sai trước..."

Đáng tiếc tiểu hoàng tử chưa dứt lời liền chạm phải ánh mắt sắc bén như dao của Mặc Kinh Phong, tức thời liền ngậm chặt miệng, lùi lại vài bước.

Một công chúa khác đứng chắn trước mặt tiểu hoàng tử, nhìn mặt tiểu công chúa lại tái mét vì sợ nhưng vẫn mạnh mẽ che chắn làm Mặc Nguyệt không khỏi tán thưởng :

-" Ca ca, đừng hù doạ tiểu hài tử nữa."

Lại một công chúa khác yểu điệu bước lên, ý định muốn nâng Thiên Như Ngọc dậy, ánh mắt trào phúng hướng Mặc Kinh Phong :

-" Nhị tỷ, tỷ không sai, mau mau đứng lên."

Nàng công chúa này còn nghẹn một bụng lửa giận khi nãy Mặc Nguyệt nói bọn họ là tiểu nhân, bây giờ lập tức phát tác. Nhưng Mặc Kinh Phong lại chậm rãi nói, đem nàng công chúa đánh cho một bạt tay :

-" Ta cho nàng ta đứng lên chưa ?"

Mặc Nguyệt :" ....."

Nàng công chúa yểu điệu khẽ cười, khinh thường hiện rõ trên mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện