Thiên Huyết Tô vui vẻ lấy lòng nói :

-" Thật sự đa tạ nhị vị trưởng lão đã tới, nếu không mẫu hậu thật chẳng biết làm sao !"

Bạch Hạc Hiên gật đầu, điềm tĩnh đáp, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng không chút sợ hãi :

-" Chúng ta chỉ phụng mệnh tông chủ mà thôi."

Hồ Tô Lệ liếc mắt về phía phụ nữ Mặc Đặc, âm trầm nói :

-" Bạch Hạc Hiên, ngươi mau đi xem thái hậu. Không biết vị tuyệt sắc giai nhân này là...."

Mặc Liên bị điểm danh liền lúng túng, theo bản năng nhìn nhìn phụ thân mình, chỉ thấy ông ta dùng ánh mắt thâm thúy bắn về phía nàng ta. Như nhận được chỉ thị của Mặc Đặc, Mặc Liên tiến lên hành lễ của một tiểu thư khuê các, trên môi lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, mày liễu khẽ rũ, xinh đẹp thanh thoát. Tuy nhiên vào mắt Hồ Tô Lệ nàng lại cảm thấy chướng mắt, thật sự quá giả tạo, thậm chí nàng còn thấy một tia hận ý cùng không cam lòng cúi đầu trước kẻ khác, :

-" Vinh dự được diện kiến nhị vị trưởng lão, tiểu nữ Mặc Liên...."

-" Quả nhiên đúng là tuyệt sắc giai nhân, bất quá cũng chỉ là củi mục mà thôi, so với tông chủ một phần cũng không bằng !"

Bạch Hạc Hiên ngồi bên cạnh thái hậu bỗng cười to :

-" Aha, so với Tô Lệ trưởng lão một phần cũng không sánh được lấy đâu ra tư cách so với tông chủ."

Bạch Hạc Hiên không chút khách khí nói, làm cho Mặc Liên mặt đỏ trắng xanh đen, bảy sắc cầu vồng.

Đúng là so với thiếu nữ mười hai tuổi vẻ đẹp tao nhã, cao quý này, nàng ta thật sự không bì nổi, nhưng lại so nàng ta với tông chủ chưa bao giờ lộ mặt thì thật.....vả lại nàng ta lại bị nói như củi mục....

Rõ ràng Mặc Liên nàng được xưng là tài nữ nổi danh nhất Đế Nguyệt Quốc này mà !!!

Nàng ta nghẹn ngào, vành mắt đã đỏ lên, trông vô cùng đáng thương :

-" Tô Lệ trưởng lão, tiểu nữ không có một thân luyện đan tài giỏi như người, nhưng vốn dĩ nữ tử không thể tu luyện, như thế không sợ người đời thoá mạ sao ?"

Ngụ ý của nàng ta muốn đâm vào lòng của một nữ tử, nói với Hồ Tô Lệ nữ nhân không thể tu luyện, như vậy là trái với thiên địa, người đời lên án. Bất quá, Hồ Tô Lệ mặt không đổi sắc, cười to :

-" Cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực, bản trưởng lão có thực lực, ai dám nói, bản trưởng lão có thể luyện đan dược vạn người đổ máu để có được, vả lại đây chỉ là quy luật của đại lục này, ai nói các đại lục cường đại hơn sẽ như thế ? Nếu ngươi kiến thức hạn hẹp thì nên về nhà đóng cửa mà đọc sách đi !"

Quả thật một chút mặt mũi cũng không cho Mặc Liên. Sắc mặt của Mặc Đặc cũng không tốt là bao, ông ta nổi giận muốn rống to lên, lại nhận được cái trừng mắt sắc như dao của Thiên Dạ liền mọi lời muốn nói đều nuốt ngược vào bụng, chỉ thối lui sang một bên, phẫn nộ liếc mắt Hồ Tô Lệ, hận không thể băm nhỏ nàng ra.

Hồ Tô Lệ gật nhẹ đầu với Thiên Huyết Tô coi như chào hỏi, dẫn ba hộ vệ phía sau tiến về phía thái hậu.

Khi nàng đi qua Mặc Nguyệt khẽ nháy mắt, âm thầm ra hiệu cho Như Mộng. Một cái nháy mắt này rất nhanh, làm ai cũng không phát giác ra được.

Bạch Hạc Hiên bắt mạch cho thái hậu, gương mặt tuấn tú càng trầm xuống, không khí xung quanh căng thẳng làm người ta hít thở không thông. Giọng nói trầm trầm của Bạch Hạc Hiên như búa tạ đập thẳng vào lòng mọi người :

-" Thái hậu trúng độc, rất nặng."

Thiên Huyết Tô xụi lơ, cũng may có thái giám bên cạnh đỡ lấy, nếu không đã sớm ngã xuống đất. Thiên Dạ tinh tế đánh giá gương mặt trắng bệch của ông, đoán chắc ông sẽ không chốc cự nổi sự tình này. Thiên Huyết Tô vốn là hiếu tử, thái hậu còn quan trọng hơn mạng của ông, chỉ cần thái hậu chết, ông nhất định sẽ không chịu nổi mà băng hà, nếu y hạ thêm chút dược, không tin thiên hạ này không phải của y.

Bất quá không phải cái gì cũng đi theo mong muốn, Bạch Hạc Hiên đút cho thái hậu một viên đan dược, nói :

-" Thái hậu trúng Tam Hoa Tán, kết hợp từ ba độc cây hoa hoà vào nhau mà phát tán trong không khí, ai hít phải loại độc này sẽ như bị hút cạn sinh khí, dần dần khô héo đến chết. Ba loại hoa này nếu trồng riêng sẽ giúp dưỡng thần, duy trì sinh khí. Nhưng nếu trồng chung thì sẽ đem đến sự tra tấn người trúng độc, khiến họ sống không bằng chết !"

Ngừng một chút, Bạch Hạc Hiên bồi thêm :

-" Nhưng không phải không thể chữa trị, chỉ cần dùng đan dược bức độc ra ngoài là được."

Vốn dĩ mọi người đang hoảng sợ vì Tam Hoa Tán, âm thầm hít một ngụm khí lạnh, cứ ngỡ thái hậu không qua khỏi, ai ngờ câu nói của Bạch Hạc Hiên đem vẻ mặt hứng khởi của Thiên Dạ dập tắt, Mặc Nguyệt cười lạnh, nàng quan sát toàn bộ vẻ mặt của tất cả mọi người, có một người nàng thấy y rất tức giận, nhiều hơn là không cam lòng....tâm Mặc Nguyệt nhảy lên...

Hung thủ ? So với việc Mặc Nguyệt vẫn đăm chiêu suy nghĩ các khả năng, bên này mọi người không nhịn được trầm trồ bàn tán, càng đừng nói đến Thiên Huyết Tô kích động như thế nào.

Quả không hổ danh là Đan Y Tông, các thái y tài giỏi nhất còn không biết đây là độc gì, Bạch Hạc Hiên chỉ bắt mạch thôi mà cũng biết biện pháp giải độc. Thiên Huyết Tô thật sự vui mừng đến điên luôn rồi ! Ông vội nói :

-" Không biết Hồ trưởng lão có cần dược liệu để luyện đan, trẫm lập tức cho người chuẩn bị ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện