Mặc Nguyệt vừa tới, sắc mặt tất cả thiếu niên thiếu nữ trở nên vô cùng đặc sắc, không còn vẻ tuyệt vọng bi thống như khi phải đối đầu với Linh Tịch, ngược lại cười đến lợi hại.
-" Tông chủ đã trở về."
-" Tông chủ về rồi !"
-" Tông chủ, thỉnh người báo thù cho chúng ta !"
.....
Bọn họ nhao nhao lên, kêu gào vô cùng lợi hại.
Lão giả ánh mắt liếc qua Mặc Nguyệt, lồng ngực phập phồng.
Quá trẻ...
Thoạt nhìn mới chỉ mười tám tuổi, còn là một Nguyên Anh sơ kỳ.
Nàng chính là tông chủ Đan Y Tông ? Thật khó tin.
Tuy nhiên, lão giả không hề có ý coi thường nàng, thân là một tông chủ, không lý nào lại quá mức yếu ớt, cũng không thể nào là một phế vật.
-" Ngươi là tông chủ ?"
-" Vậy thì sao, lão già ? Có ý kiến gì với bổn tông chủ à ?"
Lão giả hít một hơi thật sâu, dị hoả xung quanh làm lão giống như chảy hết một lớp mỡ trong cơ thể, sắp thành vịt nướng rồi !
-" Đại tiểu thư Phong Thần Tông chúng ta bị tra nam phế đi đôi chân, cần phải có Phục Cốt Đan chữa thương..."
-" Vậy thì lão bất tử ngươi có quyền chạy tới đây ăn cướp à ? Muốn Phục Cốt Đan ? Đả thương đệ tử ta còn muốn đan dược ? Tiện nghi quá nhỉ ?!!"
Mặc Nguyệt đánh gãy lời hắn, nụ cười trên môi cũng không còn sót chút gì, ánh mắt phủ đầy hung quang nhàn nhạt.
Tông môn của nàng, đệ tử của nàng, vậy mà dám cả gan tấn công ? Ngươi ăn gan hùm mật gấu đúng không ?!!
-" Phong Thần Tông đại tiểu thư ? Nàng ta chưa chết à ?"
Lão giả hoàn toàn không chú ý đến nam tử ẩn phía sau Mặc Nguyệt, mãi cho đến khi hắn lên tiếng, trong giọng nói ẩn ẩn sát cơ, lão giả lập tức chú ý.
Nam tử mặt lạnh như băng, hắc y tuấn mỹ phi phàm, lại cao ngạo hất đầu, dường như đối với lão giả Linh Tịch không để vào mắt.
Nam tử tuyệt mỹ thần bí, thiếu nữ xinh đẹp xuất trần, hai người bên cạnh nhau như thần tiên quyến lữ, cảnh đẹp ý vui.
Nhưng vào mắt lão giả Phong Thần Tông lại vô cùng ngứa mắt, nhiều hơn là tức giận đan xen.
Lão nghiến răng nghiến lợi rít lên :
-" Viêm đế !"
Nam nhân này không những từ chối đại tiểu thư, cũng vì đại tiểu thư chạm vào một góc áo của hắn mà hắn đem nàng phế đi, từ nay chỉ có thể làm phế nhân, cả thiên phú dị bẩm của nàng cũng mất.
Tiểu thư ưu tú như vậy, mà nam nhân này dám...bây giờ còn đứng chung một chỗ với tông chủ Đan Y Tông, quan hệ mập mờ không rõ ràng !!!
-" Viêm đế ?"
Mặc Nguyệt nhướng mày, hứng thú nhìn nam nhân tuấn mỹ như thần ở bên cạnh, mà Thiên Xích Viêm có chút ngượng ngùng cười, nhe răng nói :
-" Chút thế lực nhỏ, nàng không cần để ý đâu !"
Mặc Nguyệt à một tiếng, cười như không cười nhìn hắn, như thể muốn nói " huynh lại rải hoa đào rồi."
Đến cả đại tiểu thư Phong Thần Tông một trong Tứ đại Tông Phái cũng bị mê hoặc, lợi hại nha !
Thiên Xích Viêm hít một hơi thật sâu, bối rối nói :
-" Đây là nàng ta tự mình đa tình, ta thật sự đối nàng ta không có một chút hứng thú nào cả !"
-" Ngươi !!!"
Lão giả tức đến mặt mo đỏ bừng, râu run run, cả nữa ngày cũng không phun ra được một câu.
Lão thật sự bị lời của hắn suýt chút tức đến sung huyết não !
-" Được rồi, cuộc nói chuyện tới đây kết thúc thôi, món nợ này ta sẽ tính với Phong Thần Tông sau !"
-" Nha đầu, làm người nên chừa đường sống sẽ dễ làm việc hơn !"
-" Chừa đường sống cho lão bất tử ngươi, vậy ai chừa đường sống cho bọn ta ?"
Mặc Nguyệt giơ tay, bàn tay thon dài khẽ nắm, dị hoả thu hẹp lại, lão giả có thể cảm thấy sức nóng của dị hoả càng lúc càng lớn, lão ta cắn răng, ánh mắt khẽ xoay chuyển.
Ầm !!!
Dị hoả bị đánh bật ra xung quanh, lão giả thực lực đột ngột tăng lên hai cấp, uy áp mạnh mẽ bao trùm.
Những người không chịu nỗi uy áp liền sôi nổi hộc máu, có nhiều người thực lực quá yếu liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
-" Lão là trưởng lão trấn tông của Phong Thần Tông, đó là bí pháp tăng lên thực lực."
Thiên Xích Viêm vừa ôm lấy Mặc Nguyệt, che chở cho nàng sau lưng, vừa giải thích.
Tuy rằng bí pháp sẽ giúp thực lực tăng lên trong một quãng thời gian ngắn, đáng tiếc nó sẽ khiến người sử dụng phải chịu tổn thương nghiêm trọng.
-" Nha đầu thối, chết đi !"
Linh Lực bùng nổ mạnh mẽ, cuồng phong ầm ầm điên cuồng, cuốn bay cây cối xung quanh, lão ta giơ tay lên, linh lực bàng bạc cuồn cuộn, giống như chỉ cần một chưởng của lão giáng xuống, tuyệt đối sẽ hủy thiên diệt địa !
-" Để ta !"
Mặc Nguyệt đẩy nhẹ Thiên Xích Viêm ra, nói với giọng cương quyết, ánh mắt nàng hung quang dày đặc, hệt như dã thú nhìn chăm chăm tên trưởng lão trấn tông.
Đã đến lúc nên thử uy lực của Trảm Liên Đài rồi !!!
Vô Diệm Tâm Liên bay về tay nàng, hoá thành một ngọn lửa nhỏ màu đỏ rực rỡ.
Thiên Xích Viêm nhảy lên một cành cây, nhường chiến trường cho nàng, hắn tin, nàng có thể giải quyết lão bất tử đó, mà không cần đến hắn bảo hộ.
Dưới chân Mặc Nguyệt hiện lên một đạo tinh quang chói mắt, đài sen nở rộ, những cánh hoa màu đỏ tươi thoạt nhìn mỏng manh, lay động dễ vỡ, nhưng thực chất lại mạnh mẽ cứng rắn.
Cảm giác được nguy cơ đến từ cái đài sen dưới chân Mặc Nguyệt, lão giả không khỏi kinh hô thành tiếng :
-" Trảm Liên Đài !"
-" Hiểu biết nhiều đấy chứ, lão già."
Từ không trung rơi xuống hàng ngàn cánh hoa sen, xinh đẹp rực rỡ, lại mềm mại mịn màng, nhưng những cánh hoa lại đem đến cho lão giả cỗ nguy hiểm chết người !!!
Linh Lực của lão, bị tất cả cánh hoa ăn mòn, biến mất không dấu tích.