Cô nương gào khóc thảm thiết, Vân Nhược Vũ nhìn không đành lòng, nàng kéo kéo áo Mặc Kinh Phong :

-" Phong ca ca..."

Mặc Kinh Phong rơi vào thế khó xử, vốn chuyện này không liên quan tới hắn, nhưng người trong lòng lại nhìn hắn như vậy, Mặc Kinh Phong tỏ vẻ bản thân không biết làm thế nào.

Vụ Thuận vừa lúc đi tới, làn da gã nhợt nhạt, quần mắt thâm đen, nhìn là biết gã là một kẻ túng dục quá độ, gã cười đến kinh tởm, nhìn thấy Vân Nhược Vũ trong lòng Mặc Kinh Phong, ánh mắt nổi lên tia dâm tà :

-" Thật không ngờ ở đây lại có một tiểu mỹ nhân khác, nào lại đây với ca !"

Không để người khác kịp phản ứng, gã đã lao tới trước mặt Mặc Kinh Phong và Vân Nhược Vũ.

Vụ Thuận chi chính Vụ gia, một con ma háo sắc, cưỡng bức dân nữ, người trong Phượng Thiên Thành ai cũng không ưa nổi gã, lại ngại thân phận và thực lực của gã...

Trúc Cơ tu sĩ.

Cũng bởi vậy mà không ai ra tay với Vụ Thuận, Phượng Thiên Tông càng không có sức đâu quản mấy thiếu gia này, mặc kệ cho bọn họ lộng hành.

Bàn tay gầy guộc của Vụ Thuận định chạm vào Vân Nhược Vũ, một bàn tay hữu lực khác chộp lấy tay gã, Mặc Kinh Phong không do dự nâng chân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đạp một cước vào giữa hai chân gã.

Vụ Thuận rít lên như heo chọc tiết, thân thể bay ngược về phía sau, rơi trên một gian hàng, gã hai tay ôm lấy hạ bộ, cả người co quắp lại như con tôm, mồ hôi nhễ nhại.

Chắc chắn là đoạn tử tuyệt tôn rồi !!!

Xung quanh nếu là nam nhân đều vô thức kẹp chặt hai chân.

Đương sự Mặc Kinh Phong lại cười đến vô hại, nói :

-" Ngươi nên tiết chế lại, nếu không thận sẽ hỏng, chân thứ ba cũng hỏng thì sẽ không hay đâu."

Dám động đến Vũ nhi, phế ngươi là quá tiện nghi rồi !!!

Mọi người :"..." Không phải ngươi mới phế người ta đó sao ? Lại còn cười tươi như vậy.

Nhưng như thế cũng tốt, tránh cho việc gã đi gieo hoạ cho nữ nhân.

Vụ Thuận vốn từ trước đến nay mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, nào có chịu ủy khuất lớn như vậy, gã lấy hết sức gào lên :

-" Bắt hai ả nữ nhân đó cho tao, lũ vô dụng !!!"

Mấy người đi cùng gã nào ai dám xông lên, Vụ Thuận thực lực đạt tới Trúc Cơ, vậy mà thiếu niên lại dễ dàng phế gã như thế, thực lực chắc chắn không tầm thường, bọn họ nào dám xông lên ? Vụ Thuận nhìn một đám co đầu rút cổ, mặt vốn tái nhợt nay lại đỏ lên vì giận. Gã khó khăn rút ra một miếng ngọc bội, run rẩy muốn bóp nát nó.

Bỗng nhiên một bàn chân đạp xuống, đạp mạnh vào tay Vụ Thuận, khiến cho miếng ngọc bội vỡ nát, đồng thời đạp bẹp bàn tay gầy guộc của gã.

-" Chậc, một con ma xấu xí như ngươi dám đánh chủ ý lên đại tẩu, thế ngươi không nghe Diêm vương đang vẫy tay gọi mình à ?"

Giọng nói trong trẻo vang lên, lại ẩn ẩn chút lạnh băng sắc bén. Vụ Thuận bị đạp nát bàn tay, gào lên điên cuồng, so với heo chọc tiết càng điên cuồng hơn.

Thiếu nữ thu chân về, xoay người tiến về phía Mặc Kinh Phong và Vân Nhược Vũ. Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, mắt phượng mày ngài, thiếu nữ gương mặt như hoạ, lam y xinh đẹp, nàng như một tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Bên cạnh thiếu nữ không biết từ khi nào xuất hiện một nam nhân hắc y thần bí, gương mặt tuyệt mỹ là một mảnh nhu tình mật ý.

Hai người như một đôi thần tiên quyến lữ, diễm áp quần phương !

-" Nguyệt nhi !"

Mặc Kinh Phong vui vẻ nhảy nhót lại bên cạnh Mặc Nguyệt, cười hì hì.

-" Ca, lâu rồi không gặp."

-" Muội không biết huynh lo cho muội thế nào đâu, muội cuối cùng cũng trở về !"

Mặc Nguyệt cười cười không đáp lời.

Mặc Kinh Phong rất muốn ôm lấy nàng nhưng Thiên Xích Viêm lại cười đến không có ý tốt ở bên cạnh, hắn liền rụt người lại.

Viêm ca cười thật đáng sợ.

Thiên Xích Viêm ôm lấy eo Mặc Nguyệt, khéo nàng ra xa Mặc Kinh Phong.

Mặc Nguyệt khoé miệng giật giật, cũng không phản đối hắn.

- Thiếu gia !

Bỗng nhiên một tiếng gào vang lên kèm theo uy áp, một ả nữ nhân từ xa chạy tới, gương mặt vừa giận vừa lo lắng.

Người xung quanh thấy ả nữ nhân, không khỏi lùi lại về sau, chừa ra một khoảng trống, trên đường phố bây giờ chỉ còn Mặc Nguyệt, Thiên Xích Viêm, Mặc Kinh Phong và Vân Nhược Vũ, cô nương trước đó bám lấy Mặc Kinh Phong đã biến mất đâu không thấy.

-" Bà ta là ma ma chăm sóc cho Vụ Thuận, thực lực rất mạnh."

-" Vậy không phải bốn người kia gặp hoạ rồi sao ?"

-" Nhưng họ có vẻ cũng không phải dễ động vào."

-"..."

Tiếng xì xào bàn tán vang lên.

Ả nữ nhân kiểm tra cho Vụ Thuận, càng kiểm tra mặt bà ta càng đáng sợ, thể hiện rõ ràng là bà ta đang rất giận dữ.

-" Giết hai tiện nam đó !"

Vụ Thuận yếu ớt được người đỡ đứng dậy, gã tức giận đạp một cước vào tên bên cạnh.

-" Thiếu gia, lão nô sẽ giúp người giết bọn họ."

Ả nữ nhân cung kính nói, ánh mắt tràn ngập ác độc.

Bà ta không đợi ai kịp phản ứng liền rút bên hông ra một nhuyễn kiếm, hung hăng đâm tới.

Mặc Nguyệt khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt bị phủ một tầng hung quang dày đặc, nàng phất tay, một thanh kiếm băng đột ngột xuất hiện.

Chân khẽ nhún, nàng vọt đến trước mặt ả nữ nhân kia.

Keng !

Hai thanh trường kiếm va vào nhau, vang lên tiếng động chói tai, vô số tia lửa do ma sát bắn ra.

Giọng nàng vọng tới làm ả nữ nhân có chút mao cốt tủng nhiên :

-" Ta cũng muốn xem thử, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà đòi giết chúng ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện