-" Dương Linh Châu ?"

Nghe được lời của Mặc Nguyệt, Thái Thượng Trưởng Lão và Phượng Thiên lão gia tử không nhịn được lặp lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một chút, sau đó Phượng Thiên lão gia tử nuốt khan một ngụm, khó khăn nói :

-" Nguyệt nhi, con có chắc là Dương Linh Châu ?"

Mặc Nguyệt nhíu mày gật đầu, dường như có chút gì đó không ổn nhưng nàng cũng không biết không ổn ở chỗ nào.

-" Dương Linh Châu là...trấn quốc chi bảo của quốc gia nằm phía Tây Nam của Phượng Thiên Tông !"

Chết tiệt ! Mặc Kinh Phong kích động thiếu chút phun ra một ngụm máu, trấn quốc chi bảo ! Được lắm trấn quốc chi bảo !

-" Mặc kệ nó có là trấn quốc chi bảo hay cái gì đi chăng nữa, chúng ta nhất định phải lấy về, cho dù phải dùng vũ lực !"

Mặc Nguyệt cười lạnh nói, đáy mắt dấy lên tia hung tàn. Nàng không quan tâm quốc gia đó là thế nào, bằng mọi giá nàng sẽ lấy được Dương Linh Châu đến tay.

___________________________

Mặc Nguyệt cùng ba người còn lại đi trên hành lang uốn khúc, vòng qua sân trước tiến đến viện của Thái Thượng Đại Trưởng lão đang bế quan.

Theo như Thái Thượng Tứ Trưởng Lão nói, Thái Thượng Đại Trưởng Lão chính là một tu sĩ Quang linh căn hiếm có, tu vi sâu không lường được, nếu vậy rất có thể sẽ hợp với điều kiện để cứu Phượng Thiên Tử Mạc.

Thiên Xích Viêm không có tin tức, đành phải trông cậy vào Thái Thượng Đại Trưởng Lão.

Lúc lướt qua sân trước, một bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò lập tức hấp dẫn tầm mắt Mặc Nguyệt. Nàng nhanh chóng kéo lấy Mặc Kinh Phong nấp sau một cái cột. Mặc Kinh Phong tò mò nhìn nàng, sau đó ánh mắt hắn dần dời theo tầm mắt nàng, ập vào mắt hắn là một thân hình thiêú nữ gầy gò yếu đuối.

Mặc Kinh Phong triệt để bị doạ câm nín !

Thái Thượng Tứ Trưởng Lão và Phượng Thiên lão gia tử thấy hai người hành động mập mờ liền nương theo tầm mắt nàng và hắn, dừng trên thiêú nữ đứng giữa sân, thân thể gầy yếu mảnh mai càng làm người ta lộ rõ thương tiếc, làn da vàng như nến, khuôn mặt thoạt nhìn thiếu sức sống, thiếu nữ như chịu ủy khuất mà vành mắt đỏ lên, nước mắt chực lã chã rơi.

Phượng Thiên lão gia tử ngập ngừng nói :

-" Tiểu nữ hài đó..."

Rắc !!!

Nhưng một tiếng động vang lên đánh gãy lời ông, khi ông cùng Thái Thượng Tứ Trưởng Lão quay sang nhìn, đã thấy một góc cây cột dưới tay Mặc Kinh Phong bị bóp nát, sát khí quanh thân đột ngột tuôn trào.

Mặc Nguyệt lại bình tĩnh đến đáng sợ, môi nàng cong lên, trào phúng và lạnh lẽo phủ đầy gương mặt xinh đẹp của nàng, đôi đồng tử co giãn liên tục, như dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi, kỳ lạ là nàng không kích động như Mặc Kinh Phong, hoàn toàn không tản ra chút sát khí nào nhưng ánh mắt của nàng cũng khiến người ta rét lạnh, nỗi sợ hãi không tự chủ được dâng lên từ tận đáy lòng.

Phượng Thiên lão gia tử hoảng hốt, theo bản năng lùi lại một bước, hai tôn tử tôn nữ của ông đều như có như không toả ra âm khí nguy hiểm, sát khí hay ánh mắt đều có thể giết người.

Hận !

Đúng vậy, trong mắt hai người đều toát lên hận ý như tích tụ từ ngàn năm, vô cùng doạ người !

Thiếu nữ thân hình gầy gò đơn bạc ở giữa sân không ai khác_Mặc Mai !

-" Chậc chậc, lần trước xem chừng mãi giải quyết Mặc Liên, Thiên Dạ, hoàn toàn không để ý đến những kẻ còn lại, hoá ra là còn một con chuột vô tình chạy thoát."

Mặc Kinh Phong lạnh lẽo nói, giọng hắn rét lạnh, hoàn toàn không có một chút độ ấm, lạnh lẽo như băng kết ngàn năm, khiến người ta không những sợ hãi né tránh mà còn cảm thấy như có lưỡi kiếm lạnh buốt đặt trên cổ, chỉ cần động nhẹ một cái liền đầu rời khỏi cổ.

Lần đó có lẽ hắn và Mặc Nguyệt không chú ý nên mới để con chuột này chạy thoát, còn bò được đến Phượng Thiên Tông !

-" Không phải, nàng ta không phải."

Mặc Nguyệt đột nhiên gợi lên một nụ cười trào phúng, không cảm xúc nói.

Mặc dù có thể qua mắt người ngoài, nhưng Mặc Nguyệt không giống, nàng là y sư, và cũng là một Luyện Đan Sư, huống hồ Thượng Cổ Thần Tháp cũng không phải ăn chay, chỉ cần nhìn kỹ một chút nàng có thể phát hiện thiêú nữ thân hình gầy gò đơn bạc kia dịch dung. Mà thuật dịch dung này vô cùng tinh tế, nếu không để ý kỹ càng sẽ không dễ nhận ra, mặt nạ nàng ta đang đeo chắc chắn xuất phát từ tay một kẻ làm mặt nạ vô cùng tài giỏi, hoặc là xuất phát từ tay của một cường giả.

Mặc Kinh Phong khó hiểu nhìn nàng, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra có chỗ không đúng. Trong mắt Mặc Nguyệt bây giờ tràn ngập hung quang và hận ý, xung quanh cũng bị một tầng lệ khí bao quanh. Chiếu lý, Mặc Mai đúng là làm nhiều chuyện có lỗi với nàng, thường xuyên ức hiếp nàng khi còn nhỏ nhưng nàng ta không có khả năng khiến nàng trong mắt lưu lại hận ý mãnh liệt như vậy.

-" Vậy nàng ta...."

Nữ nhân có thể khiến cho Mặc Nguyệt thù hận đến mức này, từ trước đến nay Mặc Kinh Phong chỉ biết có một người.

Mà người đó, sớm đã bị tra tấn và chết trong biển lửa ở Mặc đại gia tộc_Mặc Liên !

Không có khả năng nàng ta còn sống !

-" Không thể nào !"

Mặc Kinh Phong như phát hiện một điều gì đó vô cùng khủng khiếp khi chăm chăm nhìn dáng vẻ của "Mặc Mai".

-" Ha hả, dù muội không nhận ra nàng ta dịch dung hay dáng người gầy gò ốm yếu như sống không tốt kia, nhưng cái dáng vẻ ủy khuất này của nàng ta, cho dù đốt thành tro bụi muội cũng nhận ra !"

Mặc Liên !!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện