Thông tấn xã vỉa hè.

Theo nguồn tin chưa kia kiểm duyệt.

Ác ma đại nhân bắt đầu cuộc sống đầy đắc ý tại nhà Liêu Thần, cậy thế nắm đằng chuôi, thứ nhất rất mất tư cách không chịu trả tiền nhà, thứ hai rất vô sỉ không đả động đến tiền điện nước, thứ ba còn mặt dày đòi tiền công nấu cơm chiều … cứ như vậy đến ngày thứ ba, Liêu Thần đã hận tới mức thiếu chút nữa xách dao chọc người mà gây án mạng.

Đến ngày thứ tư, hôm đó là thứ Hai, cấp dưới của ác ma đại nhân sinh bệnh khiến hắn không tránh khỏi nguy cơ làm tăng ca, Liêu Thần rốt cuộc bắt được cơ hội tốt, nhân lúc Xuyến Xuyến vắng nhà vào buổi trưa, bèn gọi thám tử tư tới, trang bị camera lắp khắp hành lang cùng trong phòng Quân Tư Vũ, đến lượt WC, Liêu Thần do dự không biết có nên lắp hay không, cuối cùng hạ quyết tâm, “Lắp ! Lần này nhất định phải khiến hắn thân bại danh liệt !”

Thám tử tư nói cho Liêu Thần, người cần mời tối nay sẽ tới, chỉ còn chờ Liêu Thần sẵn sàng sẽ lập tức sắp đặt cho trinh thám. Liêu Thần nghe xong hít sâu một hơi, sau đó liền gọi điện Liêu Xuyến Xuyến, con bé lúc này đang trong giờ nghỉ trưa ở trường.

“Xuyến Xuyến, tối nay chúng ta qua thăm dì đi, hôm trước dì cứ nhất quyết nài nỉ chúng ta tới nhà bà ở một đêm, sau giờ học anh sẽ tới đón.” Liêu Thần đem lý do đã suy tính từ trước nói ra.

“Anh hai, sao đột nhiên lại nổi lên lòng tốt vậy ?” Liêu Xuyến Xuyến hỏi.

“Dì lớn tuổi rồi, nói là nhớ em, thế nào cũng muốn chúng ta tới chơi. Quyết định vậy đi.” Liêu Thần tắt máy, nhìn một vòng quanh phòng khách, đột nhiên có cảm giác buồn bực, chỉ tại Quân Tư Vũ chết tiệt kia dọn đến ở, khiến y ngày nào ở nhà cũng cảm thấy nặng nề, thật sự là …… Có điều, nếu đã hạ quyết tâm, y sẽ không từ thủ đoạn ! Uổng phí căn phòng để ác ma ở không !

******************************************************

Giờ nghỉ trưa ở trường, Liêu Xuyến Xuyến đang cùng Ngải Địch và Lục Y túm tụm trong góc thì thầm bàn bạc, nghĩ cách làm sao lôi kéo được ác ma đại nhân về phe mình.

Liêu Xuyến Xuyến trước giờ vẫn mơ ước có thể biến thành một tiểu ác ma xinh đẹp giống như trong truyện, được trải qua những cuộc phiêu lưu mạo hiểm giữa hai giới Thiên – Ma. Thế nhưng ác ma đại nhân Quân Tư Vũ kia lại ngoan cố không chịu, mặc dù diện mạo bên ngoài quá thừa tiêu chuẩn, thế nhưng một chút khí chất của đại ác ma cũng không có.

Ngải Địch và Lục Y cũng có  ý đồ riêng, hai đứa muốn lợi dụng ma lực của Quân Tư Vũ giúp mình khôi phục năng lực, trở về cố hương, vậy nên cực lực khuyến khích Liêu Xuyến Xuyến.

“Không phải ác ma trong truyền thuyết vẫn hay đòi có mỹ thanh niên hay mỹ thiếu niên làm đồ hiến tế đó sao ? Sao anh ấy lại không tỏ ra hứng thú với anh hai vậy ?” Liêu Xuyến Xuyến buồn rầu nói.

Lục Y ôm tay hừ lạnh, “Các cậu đừng có coi thường Vũ Uyên đại nhân như vậy chứ, ngài ấy tuyệt đối khác với đám Ma tộc tầm thường, không thèm để mắt đến người nhân gian thấp kém đâu, đến cả thiên sứ trưởng đẹp nhất thiên giới còn bị ngài ấy không chút lưu tình chém rụng một tay kìa ……”

“Thật là một người bạo lực !” Liêu Xuyến Xuyến cả người run lên, “Ầy, tôi thấy anh ấy đâu có đến nỗi khủng bố như lời cậu nói a, nhưng mà tôi biết anh ấy thích cái gì đó nha !”

“Nhóc con như cậu thì biết cái gì ?” Ngải Địch cùng Lục Y đưa mắt nhìn nhau.

“Hứ, ác ma thiên sứ bỏ đi như các cậu mới là đám không biết gì, lặng im tôi nói cho nghe, đại ác ma Quân Tư Vũ thực ra thích nhất chính là cái này nè !” Liêu Xuyến Xuyến rút ra tờ tiền phe phẩy trước mặt hai cậu nhóc.

“Tiền ?! Không thể nào ! Vũ Uyên đại nhân sẽ không đến mức dung tục như vậy chứ !” Lục Y ôm bụng cười ha hả.

“Hừ, các cậu chờ xem, chỉ cần đưa tiền ra, tôi cam đoan anh ấy sẽ nghe theo chúng ta.” Liêu Xuyến Xuyến phát ra tiếng cười đậm chất ác ma.

“Nhưng chúng ta biết lấy tiền ở đâu ?” Lục Y ngây ngốc hỏi lại.

Ngải Địch vội ho một tiếng, cười ngạo nghễ, “Kỳ thực muốn kiếm tiền cũng không khó, nhất là đồi với thiên tài như ta mà nói. Thế nhưng ta là thiên sứ chân chính nha, làm ra mấy chuyện đáng khinh như vậy thật không nên mà ……”

“Mau nói đi, rề rà hoài !” Liêu Xuyến Xuyến cùng Lục Y lập tức đem thằng nhóc dồn tới chân tường, lộ ra bộ dáng muốn đánh người.

“Được rồi được rồi, để người ta từ từ nói !” Ngải Địch cười hì hì, nói ra một câu.

Lục Y cùng Liêu Xuyến Xuyến nghe xong đều kích động, “Xâm nhập hệ thống máy tính của ngân hàng ?!”

“Đúng vậy, ta được tôn xưng là thiên sứ thông minh, thành thạo công nghệ cao nhất đó a, hừ hừ ……” Ngải Địch tự đắc cười lớn.

********************************************************

Tám giờ tối.

Ác ma đại nhân rốt cuộc từ công ty trở về. Thế nhưng trong nhà lại không có một bóng người, xem ra hai an hem Liêu Thần đều đi vắng. Trên bàn có tờ giấy nhắn lại, nói bọn họ đi thăm người thân, đêm nay chưa chắc đã về.

Ác ma đại nhân nhất thời cảm thấy, từ nay chủ nhà chân chính sẽ là mình. Nghĩ tới đó liền hớn hở bật TV, mở điều hòa, gọi thêm một đống đồ ăn, chuẩn bị hưởng thụ một đêm thoải mái không sợ ai làm phiền.

Vừa gác điện thoại xuống liền nghe thấy tiếng đập cửa, ác ma đại nhân lon ton chạy ra mở cửa, chưa thấy rõ khách đến là ai, một thanh niên ăn mặc sành điệu diêm dúa đã bước vào, sau đó còn không khách khí đóng cửa lại, xáp tới bên hắn.

Người nọ vẻ mặt âm nhu, tóc tai dài thượt, trên tay vung vẩy điếu thuốc lá, dùng ánh mắt mê huyễn nhìn ác ma đại nhân, “Baby, cưng thiệt là đẹp trai quá đáng nha, tối nay chọn được em là may mắn của cưng đó. Đến đây đi, không cần đứng “làm” chứ, đến đây cùng nhau hưởng thụ.”

“Gì ?” Ác ma đại nhân ngu mặt.

Gã trai kia lại càng dán sát vào người hắn, dùng tay vẽ loạn trên ngực áo Quân Tư Vũ, cười cười nói, “Thân thể cũng cường tráng ghê a, em thích rồi đó, cưng còn đứng ngây ngốc làm gì ? Đến đây !” Nói xong ném tàn thuốc, đi vào phòng khách cởi bỏ áo khoác, lộ ra thân trên trần trụi. Trên người gã chỉ mặc độc chiếc quần da bó sát, đai lưng tinh xảo vắt qua vai tạo vẻ gợi cảm, trước ngực còn bấm hai chiếc khoen bạc sáng lóa. Gã nằm dài xuống sofa, uốn éo thắt lưng, hai tay không ngừng mân mê đôi môi cùng đùi trong, ánh mắt hướng về phía Quân Tư Vũ mời gọi.

“Oh ! Baby ! Come on !” Hai tay gã bắt đầu khiêu lộng, rất nhanh sau đó đã thoát y hoàn toàn, quay sang thấy Quân Tư Vũ vẫn lặng im đứng đó, gã càng ra sức khiêu khích, cầm lấy phân thân của mình, xoa nắn.

“Mau tới đi ! Cưng có phải đàn ông không vậy … a … a …” Gã không ngừng rên rỉ.

“Đợi chút.” Ác ma đại nhân xoay người vào trong nhà, lát sau đi ra, cầm theo tấm vải nhựa lớn, vốn thường ngày hắn vẫn dùng làm áo che mưa.

“Baby ? Cưng muốn chơi trò gì vậy ?” Gã kia mút mát ngón tay, có chút tò mò khó hiểu.

“Đem cái này lót xuống phía dưới kẻo lát nữa bẩn ghế.” Quân Tư Vũ nói.

“Fuck ! Mày cái đồ *&^$^%#%+* #$%^) (*& (*^*& !!!” Gã chửi ầm lên, “Mày là thái giám a !! Đồ ăn dâng tới tận miệng còn không xơi, ruợu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không ?”

Sau đó gã vồ lấy cái điện thoại, hung tợn nói, “Thằng khốn này thật khó hầu hạ ! Chúng mày tới chơi đùa với hắn chút coi !”

Ác ma đại nhân kéo ghế tới ngồi bên cạnh nghe gã gọi điện, một lát sau, cửa ngoài bị mấy tên cao lớn thô kệch đạp văng ra, hùng hổ tiến vào, gã trai lẳng lơ diêm dúa nằm trên ghế hất hàm chỉ về phía Quân Tư Vũ, “Thằng khốn này không biết hưởng thụ, dạy cho hắn vài trò cơ bản đi !”

Mấy tên kia như hổ rình mồi rút từ trong bao ra một cuộn dây thừng, định bụng trói nghiến ác ma đại nhân lại, sau đó nhẹ nhàng dạy cho hắn một bài học. Thế nhưng khi nhìn thấy rõ mặt ác ma đại nhân liền sợ đến mức chạy muốn tuột dép.

Thì ra mấy tên này là đám côn đồ lần trước ở sau nhà xe bị ác ma đại nhân “dợt” cho một trận, thật đúng là bất hạnh mà, bọn chúng cũng chỉ là lưu manh vặt vãnh, hôm đó vừa giở trò càn quấy một chút đã bị ác ma đại nhân tẩn cho một trận tơi bời hoa lá, như tên đại ca đến giờ vẫn lơ mơ nằm trong bệnh viện, cả khuôn mặt đều bị hủy hoại đến nhìn không ra người, lần này bọn chúng cũng chỉ định đi kiếm ăn chút đỉnh, ai ngờ lại đụng trúng sát tinh này.

Gã trai đang nằm trên ghế vội đứng vọt dậy, kinh hô, “Chúng mày là lũ nhát gan a ! Chạy cái gì mà chạy ! Uy !”

“Tôi với mấy cậu đó cũng coi như quen biết đi.” Ác ma đại nhân đứng lên, cười tới tỏa sáng, “Có biết tại sao bọn họ lại sợ tôi không ?”

Gã trai kia vội vàng lấy tay che đi phần thân bên dưới, bỗng nhiên nổi lên cảm giác sợ hãi kinh hoàng.

Hết chương 16
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện