Khung cửa sổ chợt kẽo kẹt một tiếng, trong chớp mắt đã xuất hiện một hắc y thiếu niên đứng trước cửa sổ, nhanh đến mức Thành Bái cho rằng mình hoa mắt.

Thành Bái đứng lên: “A Khinh?”

Thiếu niên yên lặng nhìn hắn, bốn năm trôi qua, hình dáng bên ngoài của A Khinh cũng không có nhiều biến đổi, nhưng so với y thì Thành Bái nhất thời cảm thấy mình tang thương hẳn.

A Khinh nói: “Ta nghe chuyện của huynh nên mới tới.”

Thành Bái nói: “A.” Ngừng một chút lại cười nói: “Không nghĩ tới thời khắc này lại có thể gặp được huynh.”

A Khinh dõi theo hắn: “Huynh không có điều gì muốn nói sao?”

Thành Bái lắc đầu: “Không có, thế này rất tốt.” Lại nói, rượu độc này phát tác quả thực chậm, thật tốt.

A Khinh nhất thời không có biểu tình gì, y mím chặt môi. Thành Bái cười cười: “Huynh đừng như vậy. Đây cũng là chuyện sớm muộn thôi. Được rồi, huynh có thể biến hình thành hồ ly không, ta muốn sờ bộ lông của huynh.”

Trong đôi mắt của A Khinh rốt cuộc cũng hiện lên sự thương tâm: “Chỉ là sờ? Huynh không muốn đi cùng ta sao?”

Thành Bái sửng sốt: “Huynh thật sự tới cứu ta? Vậy sao không giúp ta giải độc?”

A Khinh chớp chớp mắt: “Độc? Ta một đường đều theo cạnh huynh, huynh tuyệt đối không trúng độc.”

Thành Bái nói: “Ta vừa rồi đã uống một chén rượu độc.”

A Khinh lại chớp chớp mắt: “Rượu kia không có độc, huynh ăn cái gì ta cũng đều thử trước hết rồi.”

Thành Bái triệt để sửng sốt. A Khinh nói: “Đại trưởng lão nói, huynh là người nhập thế, muốn để huynh buông hết phàm tục phải để huynh hoàn toàn hết hi vọng với quan vị mới được. Thời gian huynh ở trong thiên lao, thật ra thì ta có chạy tới đó. Thế nhưng đại trưởng lão khuyên ta, ta không nên cứu huynh.”

“….”

“Đoạn đường này ta đều đi theo huynh, gông xiềng không cảm thấy nặng là bởi vì ta làm phép.”

“….”

“Đại trưởng lão nói, ta không nên nhúng tay nhiều quá. Nhưng mấy người kia đối với huynh lại không tốt, đã vài ngày còn không cho huynh tắm, cơm ăn cũng không có thịt. Vì vậy nên ta trừng phạt bọn họ một trận nên thân.”

“…..”

“Đồ ăn như thế này huynh thích ăn sao? Bọn họ nói, một ngày ba bữa, thức ăn tuyệt đối không được nhiều.”

Thành Bái trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hộc ra một câu nói: “A Khinh, có một số việc, kì thực huynh tự quyết định cũng rất tốt, không cần phải nghe theo lời của đại trưởng lão.”

A Khinh cào cào tóc: “Ta cũng không muốn nghe, nhưng lão già đó so với ta lại rành đạo lý đối nhân xử thế hơn. Lần trước ta muốn dẫn huynh đi với ta nhưng huynh lại không đồng ý. Bây giờ ta làm theo lời hắn thì cuối cùng huynh cũng nghe lời rồi.”

Thành Bái lại choáng váng: “Lần trước nào?”

Vẻ mặt của A Khinh lộ ra một chút ủy khuất: “Chính là khi ở Linh Lăng, ta hỏi huynh có phải vẫn muốn giữ chức vị không, như thế thì ta không thể nào ở bên cạnh huynh được. Sau đó ta lại hỏi có phải sẽ gây thêm phiền toái cho huynh không, có muốn ta rời đi không, huynh đã nói được.”

Lúc đó là nói như vậy sao? Ta nhớ rõ không phải là nói như thế? Hóa ra những lời y nói là mang ý tứ này? Thành Bái nhìn A Khinh, không biết nên lộ ra biểu tình gì.

A Khinh cúi đầu: “Sau khi ta trở về cùng đại trưởng lão nói chuyện, hắn nói ta rất không biết nói chuyện. Là ta đem mọi chuyện phá hỏng.”

Thành Bái gật đầu: “Thực ra lời của đại trưởng lão, huynh cần phải lựa ý mà nghe.”

A Khinh nói: “Ừ”

Thành Bái nói: “Ừ, giờ chúng ta thoát như thế nào?”

Mắt A Khinh lòe lòe sáng, Thành Bái dường như nhìn thấy cái đuôi to rậm lông dựng lên thẳng đứng, quẩy qua quẩy lại.

“Bên này!”

Thành Bái theo A Khinh nhảy ra song cửa sổ, A Khinh xoay người ném vào trong cửa sổ một vật, vật đó hóa thành thi thể của Thành Bái, sau đó y kéo Thành Bái vượt qua khỏi tường vây.

Ngoài tường bầu trời xanh mênh mông, cánh đồng bát ngát xa xôi, tiếng chim oanh ríu rít.

“A Khinh, ta còn phải viết một phong thư gửi về nhà, miễn cho tổ phụ và phụ mẫu, Nhiễm ca bọn họ đau lòng quá mức.”

“Ừ”

“A Khinh, kì thực ta không biết mình có thể tu đạo được không, tu đạo vào tuổi này có lẽ đã lớn lắm rồi.”

“Không quan trọng, ta cũng không biết ta có muốn làm thần tiên hay không nữa. Kì thực ta thích làm hồ ly hơn, ta nhớ rõ năm xưa ta làm tiên, hình như mọi người rất sợ ta, họ thấy ta thì phải hành lễ, làm ta rất cô đơn. Cho nên mọi chuyện không nên quá cưỡng cầu, ta làm hồ ly, huynh làm con người của huynh là được, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”

Thành Bái không khỏi quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.

Trong lớp sương mờ đầu xuân, ánh mắt của y thanh sạch như ngân huy trên trời, khóe môi y mỉm cười chứa một tia đạm nhiên.

Thành Bái nhịn không được nói: “Huynh…..”

A Khinh quay đầu, chớp chớp mắt: “Ừ?”

Thành Bái nói: “Không có gì.” Coi như mới vừa rồi nghe lầm đi.

Thành Bái dập tắt tàn lửa trong đống củi, dọn dẹp đống xương gà trên đất, A Khinh biến trở về hình dạng hồ ly, đầu gối trên đùi hắn, đánh ngáp một cái.

“Làm thần tiên thì mỗi ngày không thể ăn thịt.” Cho nên như hiện tại là tốt nhất.

Thành Bái dựa người vào cây đại thụ, nhẹ nhàng nắm lông tơ sau tai y, mặt trời ban trưa sưởi ấm bộ lông dày của hắc hồ ly.

“Ừ” Hiện tại vô cùng tốt.

Việc trước đây, không quan trọng nữa. Việc trước mắt, có A Khinh là đủ rồi.

Giờ phút này, huynh làm tốt hồ ly của huynh, ta làm tốt con người của ta, cũng rất tốt.

Những chuyện khác, vẫn còn nhiều thời gian.

END.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện