Khi cánh tay khổng lồ đột ngột trồi lên cùng cột dung nham đỏ rực, khán giả có người sợ hãi hét lên, nhiều người giật mình bật khỏi chỗ ngồi.

Sau nỗ lực phá vỡ miệng núi, cánh tay khổng lồ chìm xuống dung nham, để lại một miệng hồ rực lửa.

Còn Kinh Vô Nguyệt lạnh lùng xông đến chỗ Dương sau khi đánh văng Thánh Gióng. Ở hình dạng Quỷ, Kinh Vô Nguyệt toàn thân màu tím, những cánh tay bị chặt đứt đã lành lặn trở lại và cùng xuất hiện trên vai, quanh thân hắn, Tử U Minh Hỏa bốc lên ngùn ngụt.

Sùng Hạo đã chậm một nhịp, Thánh Gióng bị đánh văng, nhìn Kinh Vô Nguyệt xông tới, lòng Dương lạnh run bởi vì hắn biết hắn không có bất cứ cách nào để đánh bại một Chúa Tể...

Cánh tay quỷ của Kinh Vô Nguyệt vỗ đến, một vỗ này đủ làm đầu Dương tan nát...

Chợt một bóng người như chớp xông đến, ngay khi cánh tay quỷ sắp vỗ vào đầu Dương, người này cầm trên tay một thứ gì đó màu vàng kim đưa ra cản lại...

BINH!

Va chạm dữ dội làm đầu Dương nhức nhói dù không hề trúng đòn, rồi ngay trên đỉnh đầu hắn, một vùng sáng vàng lan ra rồi Kinh Vô Nguyệt bị văng ngược ra sau, người sau lưng dương cũng bị văng đi, trượt dài một đoạn rồi dừng lại bên một khe nứt, chính là Hoài Bão cùng Sắc Mệnh Chi Bảo ấn.

Mà cánh tay của Kinh Vô Nguyệt sau khi va chạm Sắc Mệnh Chi Bảo ấn, trên nắm đấm tỏa ra một vầng sáng màu vàng kim chói lóa, chính là ánh sáng phát ra từ ấn ký của thần ấn Sắc Mệnh Chi Bảo. Cánh tay bị đóng ấn này đột nhiên vẫy vùng rồi xụi xuống như bị liệt.

Khán giả có người khó tin thốt lên: "Hoàng Đế Ấn! Làm sao có thể!"

Một người khác giải thích cho những người không hiểu: "Hoàng Đế Ấn là một trong những năng lực đặc biệt của Sắc Mệnh Chi Bảo ấn, có thể phong ấn hoặc cường hóa linh lực của mọi thứ dưới cấp Thần. Năng lực này chỉ có khi chủ nhân chân chính của Sắc Mệnh Chi Bảo đạt đến cấp Chúa Tể trở lên mới dùng được."

"Chúa Tể? Vậy chẳng phải nói Nguyễn Hoài Bão có linh lực Chúa Tể?"

"Không! Ta nghĩ là hắn có tàn hồn Chúa Tể trợ giúp!"

"Không đúng! Nếu là mượn linh lực của kẻ khác thì không thể kích hoạt được Hoàng Đế Ấn!"

"Để giải thích cho điều này... Thì một, hắn chính là Chúa Tể... còn hai là hắn có thể biến linh lực của Chúa Tể thành linh lực của hắn... Trường hợp nào cũng là không tưởng!"

Sau khi đứng vững lại, Hoài Bão gào lên: "MAU! GIẾT TÊN NÀY TRƯỚC KHI TÊN KHỔNG LỒ KIA THOÁT RA!"

Đáp lại lời kêu gọi, Sùng Hạo vung kiếm chém một đường khủng khiếp về phía Kinh Vô Nguyệt, tên này đã biết sợ nên lập tức nhảy đi tránh né. Vào lúc Kinh Vô Nguyệt nhảy lên, Hoài Bão liền ra lệnh cho Sắc Mệnh Long Ảnh xông tới.

Kinh Vô Nguyệt còn chưa tiếp đất, chỉ có thể xoay mình trên không tránh cú táp của Sắc Mệnh Long Ảnh, nhưng sau đó Sắc Mệnh Long Ảnh đổi hướng, cuộn tròn vây lấy Kinh Vô Nguyệt vào giữa.

Bị Sắc Mệnh Long Ảnh quấn chặt, Kinh Vô Nguyệt gồng mình tìm cách thoát ra, nhưng lúc này, công pháp Thực Thần Ma lần nữa khởi động, tàn hồn Xương Cuồng cũng bị gọi ra, linh lực của Hoài Bão tăng lên nhưng thế giằng co tay đôi chuyển thành tay ba, khiến nét mặt Hoài Bão càng lúc càng trở nên bất ổn.

Đổi lại là uy lực của Sắc Mệnh Long Ảnh tăng vọt, cuộn chặt lấy Kinh Vô Nguyệt không cho hắn động đậy.

Còn Sùng Hạo, sau đường kiếm vừa rồi, định tiếp tục xông tới nhưng cánh tay khổng lồ lần nữa trồi lên ngay đúng vị trí hắn đứng, khiến Sùng Hạo bị đẩy văng lên cao. Vỗ đôi cánh đỏ dừng lại trên không, Sùng Hạo nhắm về phía đầu Kinh Vô Nguyệt, vung một kiếm mang theo Thần lực ít ỏi chém đến.

Nhưng lúc này, sự giằng co trong linh hồn khiến Hoài Bão có phần mất kiểm soát, Sắc Mệnh Long Ảnh cũng bất ổn tạo cơ hội cho Kinh Vô Nguyệt vẫy vùng thoát khốn.

XOẸT!

Luồng kiếm mạnh mẽ lướt đến đúng lúc Kinh Vô Nguyệt kịp phá vây nhưng vẫn kịp cắt phăn một mảng đầu của tên này, máu tím tuôn ra xối xả.

Còn Sùng Hạo chưa kịp tiếc nuối đã bị cánh tay khổng lồ kia tóm lấy và kéo dần xuống dung nham...

Khi cánh tay mang theo Sùng Hạo dần chìm xuống, chợt một cột sáng đâm xuyên qua một ngón tay khổng lồ, làm cánh tay này đau đớn nới lỏng ra, Sùng Hạo liền bay lên.

Cánh tay khổng lồ sau khi bị đâm liền tức giận giơ lên tìm cách tóm lấy Sùng Hạo, nhưng Sùng Hạo vận lực vung kiếm chém một đường, không ngờ một đường kiếm này khiến cánh tay khổng lồ của một Bán Thần đứt phăng ba đầu ngón tay. Vẫn là Thuận Thiên kiếm trong hình dạng trong suốt với kích cỡ bình thường đấy, nhưng bao bọc quanh kiếm là hình dáng một thanh kiếm lớn hơn, đẹp đẽ hơn và hư hư ảo ảo.

Và khán giả phải thêm một lần há mồm ngạc nhiên: "Thiên Kiếm Ảnh!"

"Đúng! Chắc chắn là Thiên Kiếm Ảnh, theo ghi chép thì chủ nhân chân chính của Thuận Thiên kiếm khi đạt đến Chúa Tể sẽ có khả năng dùng Thuận Thiên kiếm để gọi ra hư ảnh một thanh kiếm đẹp hơn và mạnh mẽ hơn cả Thuận Thiên kiếm, gần như có thể chém đứt mọi thứ dưới cấp Thần!"

"Nhưng nếu như vậy... Thì Sùng Hạo cũng giống Hoài Bão, có linh lực cấp Chúa Tể!"

"Khủng khiếp như vậy... Hóa ra đây là ý nghĩa của cái danh từ Thế hệ phi thường..."

Bất giác mọi ánh cùng đổ dồn về một hướng, nơi người còn lại của Thế hệ phi thường, Võ Phi Dương.

Hắn ư? Đang trốn một góc, ngồi cặm cụi sắp xếp một thứ gỉ sét gì đó...

"Tên đó bị đánh điên đầu rồi sao? Lúc dầu sôi lửa bỏng như vầy mà ngồi chơi xếp hình?"

"Nói mới nhớ, từ lúc bị rớt xuống vực Vô Hồn rồi trở lên, hắn cứ đi khắp rừng cổ tích tìm nhặt những mảnh kim loại gỉ sét gì đó..."

"Chẳng lẽ hắn thích sưu tầm đồ cổ?"

Đúng là đồ cổ, nhưng là đồ cổ từ Thần Bảo, Thiên Vương giáp tan vỡ trong rừng Cổ Tích nên hầu hết các mảnh vỡ đều thất lạc nơi này, Dương và Thánh Gióng đã tranh thủ thời gian tìm lại tất cả những mảnh vỡ còn sót với hy vọng có thể khôi phục linh trí cho món bảo vật này.

Hiện tại Dương đã ghép thành hình dạng một nửa chiếc áo giáp sắt có kiểu dáng và đơn giản, sau đó tán hồn Thánh Gióng từ trên trời hạ xuống đưa cho Dương một nữa áo giáp tương tự, chính là mảnh giáp vốn được Việt Hồn hội dùng để lừa gạt.

Dương nhận lấy và dùng Huyết Ảnh Yêu Hỏa hàn lại, bộ giáp khôi phục hình dạng hoàn chỉnh.

Nhìn bộ giáp quen thuộc, đôi mắt Thánh Gióng ngập trong hoài niệm: "Theo ta biết, Thần Bảo có linh trí, qua mỗi đời chủ nhân, linh trí này lại mạnh mẽ hơn một chút bởi mỗi vị chủ nhân chết đi sẽ để lại trong Thần Bảo một mảnh nhỏ linh hồn. Đấy là hiện tượng tự nhiên sau một thời gian dài gắn bó."

"Vậy nên ta nghĩ ra một cách, nếu dùng linh hồn ta nhập vào bộ giáp này thì phải chăng bộ giáp sẽ có thể hoạt động trở lại như một thần bảo? Thử ngay sẽ biết!"

Nói đoạn, Thánh Gióng liền thi triển linh thuật, nhập hồn mình vào bộ giáp. Bộ giáp này sau khi được nhập hồn liền rung nhẹ như kêu gọi Dương mặc vào.

Lúc này Hoài Bão không còn chống chịu nổi, Sắc Mệnh Long Ảnh tan biến, dù vẫn đứng nhưng không hề vững. Sùng Hạo sau khi tung một đòn Thiên Kiếm Ảnh cũng không còn sức lực, đôi cánh tạo bởi Phong Hồn xích tan biến, còn hắn vội nhảy đi tránh né bàn tay khổng lồ của Đại Ân.

Kinh Vô Nguyệt không còn bị cản trở, liền hướng Dương xông đến khi Dương đang mặc giáp vào người.

BINH!

Cánh tay quỷ tung đấm thẳng vào ngực Dương, đánh hắn bay đi đập lưng vào vành miệng núi.

Mọi ảnh mắt đổ dồn về phía Dương, liệu rằng Phù Đổng Thiên Vương giáp có giúp hắn cản được sức mạnh quái dị của Kinh Vô Nguyệt? Rắc... rắc...

Cản được! Nhưng không phải nhờ bộ giáp, mà nhờ tàn hồn Thánh Gióng, ngài nhận ra nỗ lực khôi phục bộ giáp thất bại ngay trước khi Kinh Vô Nguyệt tấn công nên đã quyết định dùng chính linh hồn mình cản đòn cho Dương. Sau cú đấm, tàn hồn Thánh Gióng bật ra, bộ giáp lần nữa nứt ra rồi vỡ vụn...

Lãnh đòn này, tàn hồn Thánh Gióng cũng suy yếu...

Ở đằng xa, cánh tay khổng lồ của Đại Ân đã chìm xuống, miệng núi lửa hiện tại trở thành một hồ dung nham khổng lồ, mặt hồ tĩnh lặng nhưng tại một cảm giác đáng sợ đến rợn người...

Kinh Vô Nguyệt lướt trên dung nham tiến đến, tàn hồn Thánh Gióng liền tiến đến che chắn trước mặt Dương.

"Nhóc!"

"Dạ?" Dương đang ngồi ôm bờ ngực đau nhói, nghe tiếng Thánh Gióng gọi liền ngóc đầu lên.

Thánh Gióng vừa vận toàn lực chuẩn bị ngăn cản Kinh Vô Nguyệt vừa nói: "Thánh Sư Võ Phi Trường ấp ủ một Thần Bảo. Nhưng Thần Bảo này chỉ được tạo ra ngay sau khi ngài ấy lìa đời..."

"Vì một phần linh hồn ngài trở thành linh trí đầu tiên của món Thần Bảo đó..."

Kinh Vô Nguyệt đã tiếp cận, liền điên cùng tung đấm vào tàn hồn Thánh Gióng, bị ngài toàn lực ngăn cản.

Thánh Gióng bị đánh lui, linh hồn mong manh của ngài mờ dần...

"Và linh trí ấy đã tiêu tán để thay ta đỡ một đòn của Đại Ân..."

Thánh Gióng lại cản thêm một đợt tấn công của Kinh Vô Nguyệt, nhìn linh hồn ngài vì mình mà trở nên chập chờn như sắp tan biến, Dương nghiến răng đau đớn...

"Đúng... Thiên Vương giáp là do tổ tiên ngươi tạo ra... Giáp vì cứu mạng ta mà hỏng, vậy thì ta sẽ vì ngươi mà tiêu tán..."

Kinh Vô Nguyệt tấn công điên cuồng, Thánh Gióng cũng điên cuồng dùng linh hồn mình làm lá chắn...

Dương gắng gượng nói: "Bộ giáp chọn ngài! Ngài là chủ nhân của nó, không cần phải trả ơn ai hết! MAU CHẠY ĐI!"

Vứa hét to, Dương vừa lấy ra một viên tinh thể trắng trong lấp lánh, là phần thưởng khi hắn lên đến tầng 99 của cao ốc Trí Tuệ. Dương siết chặt mảnh tinh thể...

"Buông ra ngay!"

Giọng nói bất chợt vang lên trong đầu khiến Dương vừa mừng vừa kinh ngạc: "Google! Mau giúp ta khống chế..."

"Ta bảo buông thứ đó ra ngay! Lần trước là Hỏa tương đồng với Lôi, còn lần này là Băng đối lập với Hỏa, ngươi muốn làm cảm tử sao?"

"Chứ đâu còn cách nào khác?"

Google đáp: "Còn! Đúng như Thánh Gióng nói, chủ nhân Thần Bảo chết đi sẽ góp một phần hồn vào linh trí Thần Bảo. Điều này đúng với cả Thần Bảo không còn linh trí, nghĩa là Thánh Gióng chết đi sẽ trở thành linh trí mới cho Thiên Vương giáp!"

"Nhưng ta không muốn Thánh Gióng chết!"

"Vậy thì ngươi chết cùng hắn đi!"

Kết câu, Dương và Google không nói với nhau thêm câu nào nữa, chỉ còn tiếng Kinh Vô Nguyệt liên tục tung đấm một cách tàn nhẫn vào tàn hồn Thánh Gióng...

Bất chợt, một hình bóng hiện ra và bay lên trước mặt Dương...

"Bảo Ngọc?"

Đặt dấu hỏi, bởi vì Dương không thể chắc chắn rằng cô gái nhỏ bé nhưng xinh đẹp phi thường trước mặt hắn có phải là Bảo Ngọc hay không. Bởi nét mặt hồn nhiên hiền hòa đã hoàn toàn bị thay bằng một nét mặt nghiêm túc và có chút giận dữ, cả ánh mắt nàng nhìn Dương cũng hoàn toàn khác cái nhìn ngây ngô của Bảo Ngọc.

"Nhắm mắt lại!" Không khẳng định cũng không phủ định, cô nàng chỉ chu môi như hờn dỗi rồi ra lệnh.

Dương không hiểu lý do, nhưng lại y như đàn ông sợ vợ liền nghe lệnh và nhắm mắt lại.

Quá nhỏ bé nên không ai thấy được nét ửng hồng trên gò má Bảo Ngọc, nàng cũng nhắm mắt mình rồi bay đến, đôi môi nhỏ xíu hôn vào môi Dương...

Rồi từ nơi hai bờ môi tiếp xúc, ánh sáng tỏa rồi lan ra phủ khắp cơ thể Dương, cơ thể Bảo Ngọc cũng dần dần tan biến...

Lúc này, Kinh Vô Nguyệt chán trò hành hạ, đánh văng tàn hồn Thánh Gióng và xông tới dùng bàn tay đầy vuốt nhọn định chụp vào đầu Dương.

Còn Hoài Bão và Sùng Hạo đang kiệt sức gượng đứng vững dậy, tất cả khán giả cùng đứng lên...

Bởi vì họ thấy, ngoài đôi cánh đen quen thuộc, phía dưới lưng Dương bắt đầu mọc ra thêm một đôi cánh trắng như thiên thần...

Và khi đôi cánh trắng hoàn toàn hiện ra, lại thêm một đôi cánh thứ 3 cùng màu xuất hiện...

Nếu nói Tiên Long thể là một khái niệm khó tin, thì đây, một người mang hai loại Tiên Vũ lại là khái niệm chưa ai từng nghĩ đến...

Những đôi mắt trợn tròn, những cái mồm há hốc...

Bàn tay Kinh Vô Nguyệt sắp vỗ xuống...

Dương mở mắt, và gần như lập tức nhún chân hạ người, đồng thời xoay người tránh khỏi bàn tay quỷ trong gang tấc. Tuy bất ngờ trước cú thoát hiểm của Dương, Kinh Vô Nguyệt vẫn kịp xoay người cào thêm một cú vào ngực Dương, nhưng lần nữa Dương tránh thoát trong gang tấc.

Tiếp tục là những cú cào, đá, và cả chưởng, chém, nhưng Dương liên tục tránh né trong gang tấc, dù khán giả nhìn vào đều thấy rõ ràng là tốc độ của Dương có phần chậm hơn so với Kinh Vô Nguyệt.

Kinh Vô Nguyệt cũng nhận ra điều này: "Tại sao? Rõ ràng ngươi chậm hơn ta, linh lực cũng thua kém ta!"

Dương mỉm cười không đáp, chỉ có hắn biết, tuy nụ hôn của Bảo Ngọc không đủ giúp hắn mạnh hơn Kinh Vô Nguyệt, nhưng lại khiến cho hệ thần kinh của hắn trở nên phi thường, chỉ cần Kinh Vô Nguyệt vừa nhích khẽ, Dương liền có thể phân tích ra hướng tấn công, và từ hướng tấn công lại phân tích ra hàng chục phương án tránh thoát để chọn ra phương án hiệu quả nhất, ít tiêu hao nhất, bởi Dương cũng biết trạng thái siêu phàm hiện tại không duy trì được lâu và càng tiêu hao càng nhanh chóng kết thúc.

"Để xem mày né đi đâu!" Tấn công vô vọng, Kinh Vô Nguyệt dừng lại, bốn tay, bao gồm cánh tay đã thoát khỏi cấm chế của Hoàng Đế Ấn giơ lên trời, Tử U Minh Hỏa bốc lên thành một quả lửa tím khổng lồ, sau đó đem quả cầu lửa đập thẳng xuống hồ dung nham đang sôi sục.

Kết quả của việc này khiến hồ dung nham chuyển sang màu tím yêu dị, hồ dung nham mang Tử U Minh Hỏa biến động và bắn lên những cột lửa tạo thành một cái l-ng kín vây chặt Dương từ mọi phía. Nhưng cái l-ng dung nham chưa kịp khép kín, cánh tay khổng lồ lại trồi lên đúng ngay vị trí Dương đứng, lòng bàn tay đưa Dương lên cao và những ngón tay giúp hắn ngăn cản những cột lửa.

Và sau một lúc vùng vẫy, cuối cùng Đại Ân cũng phá vỡ giam cầm...

Miệng núi lửa phun trào dữ dội, bàn tay khổng lồ bám vào vành miệng núi, sau đó một cái đầu khổng lồ trồi lên trong dung nham, theo sau là một tiếng gầm khủng khiếp...

Nhưng Dương vẫn điềm tĩnh hướng về phía Kinh Vô Nguyệt: "Kinh Vô Nguyệt, ngươi không muốn làm Quỷ nữa đúng không?"

Vừa nói, Dương vừa lấy ra một thứ nhỏ bằng lòng bàn tay mang hình dạng một búp sen hai màu đỏ đen.

Kinh Vô Nguyệt gật đầu: "Thì sao! Ngươi dạy ta cách làm ư? Nếu tin người dễ dàng thì ta cần gì phải lấy mạng ngươi bằng được!"

Dương đáp: "Ta hiểu! Ta cũng nói cho ngươi biết, cách duy nhất dành cho ngươi là Siêu Độ!"

Kinh Vô Nguyệt đáp: "Siêu Độ thì khác nào bảo ta chết đi!"

"Khác giữa chết trong thù hận và chết trong thanh thản!"

Trên tay Dương, búp sen được Dương đưa linh lực Hắc Ma Đế Lôi và Huyết Ảnh Yêu Hỏa vào, cánh hoa dần hé nở.

"Lại một Thánh Bảo kỳ lạ!" Thánh sư Thiên Lý ngạc nhiên nói.

Thần sư Đức Cường gật đầu: "Lôi Hỏa Thánh Liên, Thánh Bảo trung cấp!"

Hồ Đại Quang tò mò: "Chẳng lẽ uy lực của nó còn mạnh hơn Truy Ảnh Cuồng Pháo?"

Thần sư Đức Cường lắc đầu: "Không! Nó khác hoàn toàn..."

Khi bông hoa hoàn toàn hé nở, Dương vỗ cánh bay thẳng về phía Kinh Vô Nguyệt, tên này cũng đạp không phóng đến, bốn cánh tay bốc cháy thành bốn nắm đấm lửa.

Và lần này Dương không hề tránh né, thay vào đó, hắn cầm Lôi Hỏa Thánh Liên đấm vào ngay nơi giao nhau của bốn cú đấm của Kinh Vô Nguyệt.

Va chạm vào nhau, không có tiếng nổ, không có rung động, chỉ có bông hoa hai màu đột nhiên xoay tròn mãnh liệt, lửa trên bốn nắm tay của Kinh Vô Nguyệt như bị lực xoáy phá tan, ngay cả bốn cánh tay hắn cũng như bị hút vào bông hoa, ngay cả dung nham phun lên cùng tro bụi cũng bị hút lấy.

Rồi có một bóng đen phủ trùm lên hai người, Dương liền nhảy ra tránh né, còn Kinh Vô Nguyệt kẹt lại bởi lực hút khủng khiếp của bông hoa, bị bàn tay khổng lồ của Đại Ân vỗ xuống.

ẦM...

Dung nham văng tung tóe, gã khổng lồ cao hàng trăm mét hoàn toàn được giải phóng...

Hết chương 126
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện