“A Hương, ngươi vẫn còn ở trong hốc cây sao? Gần đó có hai đại yêu vô cùng khủng bố, ta cũng không dám tới gần.” Âm thanh Ô Viên vang lên trong đầu Viên Hương Nhi.

“Ta biết, ta biết, ngươi đừng tới đây, ngoan ngoãn cách xa một chút.” Viên Hương Nhi một bên dặn dò Ô Viên, một bên nhìn chằm chằm bên ngoài huyệt động.

Không bao lâu, bên ngoài hốc cây truyền tới tiếng vang sàn sạt, một con rắn hoa đốm bò qua cửa động.

Con mãng xà thật lớn vắt mình trên cây, mấy cái đầu lắc lư trên không trung, trên mỗi một cái cổ đều là một gương mặt nhân loại, há mồm phát ra âm thanh trẻ con khóc lóc nỉ non cổ quái.

Viên Hương Nhi đếm một chút, cái mãng xà kia đại khái có chín đầu.

Tuy rằng đã cùng Hủy Đằng làm bạn, nhưng Viên Hương Nhi vẫn có chút sợ hãi loại động vật bò sát như rắn, đặc biệt lại là một con rắn quái dị thô to như vậy.

Nàng nhịn không được nổi lên một thân da gà, rụt người lại, duỗi tay ôm lấy cái đuôi trắng trên cổ mình.

Nam Hà quay đầu lại nhìn nàng một cái, cái đuôi bị ôm lấy có chút ngại ngùng nhưng cũng không phản kháng.

Một cái đầu rắn mặt người ghé sát huyệt động, gương mặt tái nhợt thò đầu vào huyệt động nhìn trái nhìn phải, Viên Hương Nhi bên trong động có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét ngũ quan cùng biểu tình rất nhỏ, nhưng hắn lại không nhìn thấy thiên lang bên trong huyệt động. Hắn tinh tế nhìn một vòng, mang theo chút nghi hoặc nán lại ở ngoài động không đi.

“Nơi nơi đều tìm không thấy, kỳ quái, ta giống như ngửi thấy mùi máu tươi của thiên lang ở đây.” Âm thanh già nua từ ngoài vang lên.

Rắn chín đầu ở cửa động đáp lại hắn, “Lão Kỳ, tiểu lang kia rất giảo hoạt, hắn cố ý ở không ít nơi đều để lại máu tươi, chính là để mê hoặc chúng ta. Hừ, Thiên Lang sơn mạch lớn như vậy, mọi người đều đang truy tìm hắn. Cũng không biết tiểu thiên lang cuối cùng sẽ tiện nghi ai.”

“Ta, người bắt được hắn nhất định là ta, ta muốn bắt được hắn, đem hắn lột da, treo ở ngoài huyệt động của ta. Ta thích nhất loại da lông màu bạc như thế.”

“Đừng nói mạnh miệng, vẫn là đi chỗ Yếm Nữ hỏi một chút, xem nàng có phát hiện gì không.”

Thanh âm nói chuyện dần dần biến mất. Viên Hương Nhi lặng lẽ chui ra từ bộ dày của hắn, hướng cửa động bò tới, muốn nhìn tình hình xung quanh một chút.

Nam Hà cắn góc áo nàng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Quả nhiên, an tĩnh được một lát, bên ngoài huyệt động đột nhiên lại một lần nữa xuất hiện đôi mắt vẩn đục thật lớn đó.

“Đều nói, hắn không có ở đây, ngươi cố tình không tin.” Rắn chín đầu mồm năm miệng mười mà oán giận.

“Kỳ quái, ta luôn ngửi thấy mùi thịt bị đốt cháy ở quanh đây.”Lão Kỳ nói.

“Đó là mùi dê nướng, cùng thiên lang không có quan hệ, lúc ta tới ở gần đây phát hiện một bộ xương dê, có dấu vết nấu nướng, là bút tích của nhân loại. Có lẽ có một nhân loại không biết sống chết xông vào đây.”

“Nhân loại? Ta không thích sinh vật này, bọn họ quá thối. Hơn nữa nơi bọn họ sinh hoạt không có linh khí.”

Một xà một quái sột sột soạt soạt tiếng bước chân chậm rãi rời xa. Viên Hương Nhi lại một nữa cẩn thận bò lên trên cửa động, cũng không dám vươn đầu ra, chỉ ở cửa động nhìn xung quanh, gió thổi qua khiến rừng cây khẽ rung động, lộ ra một quái vật cao mười mấy mét, hắn có một cái đầu thật lớn cùng thân thể không cân đối nhỏ gầy, ăn mặc một kiện trường bào màu xám, dùng tay áo tách ra tán cây chậm rãi rời đi. Ở bên cạnh, là một cự xà chín đầu uốn lượn thân hình sóng vai cùng hắn.

Viên Hương Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ lời của hai bọn họ, xem ra bên trong Thiên Lang sơn có rất nhiều cường đại yêu ma đều muốn bắt Nam Hà, nói ngắn lại thì hiện tại hắn ở đây vô cùng nguy hiểm.

Thiên lang vẫn luôn căng chặt thân thể đề phòng lắc lắc đầu, thả lỏng cơ thể, hai chân trước hắn chống trên mặt đất liền bắt đầu hơi hơi run lên, thân hình biến hóa, đây là do linh lực sắp khô kiệt, đã không chống đỡ được thể hình to lớn phô trương.

Viên Hương Nhi còn không kịp nói chuyện, cổ áo đột nhiên bị Nam Hà ngậm lấy, một cổ lực đạo truyền đến, trước mắt đột nhiên quay cuồng, bị Nam Hà ném ra khỏi hốc cây.

Nam Hà dùng một trận pháp khá ôn hoà, để Viên Hương Nhi bình bình ổn ổn mà rơi trên mặt đất, nhưng chờ nàng ngẩng đầu, cửa động đã nhanh chóng bị trận pháp phong bế, bên trong truyền một âm thanh rầu rĩ, “Ngươi đi đi.”

Thật là đã ngạo kiều lại biệt nữu.

Viên Hương Nhi bị ném ra ngoài bất đắc dĩ mà thở dài.

Haizz, ai bảo đây là sói nàng nuôi đâu, biệt nữu còn không phải do mình chiều ra? Nàng nghĩ nghĩ, chắp tay thành một cái loa nhỏ bên miệng, đột nhiên thét chói tai, “Ai nha! Cứu mạng!”

Sau đó nín thở, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở tại chỗ.

Quả nhiên bên trong hốc cây rất nhanh vươn một cái đầu sói trắng nho nhỏ, kinh hoảng thất thố nhìn xung quanh.

Đến khi hắn nhìn thấy Viên Hương Nhi đứng trên đất cười, Nam Hà mới biết hắn lại bị lừa, nhưng nữ hài dưới tàng cây kia ngẩng đầu, cười khanh khách dang tay về phía hắn, “Nhảy xuống, ta đỡ ngươi, chúng ta cùng nhau trở về.”

“Nghe lời, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi, chờ vết thương của ngươi lành, ngươi có thể tùy thời rời đi.”

“Ngươi không xuống? Ngươi nếu không xuống, ta liền đứng ở đây không đi nữa.”

“Nơi này hình như rất nguy hiểm, vạn nhất đột nhiên lại có một con yêu quái đem ta ngậm đi thì làm sao bây giờ? Thật đáng sợ, ta cũng chỉ là một nhân loại nhỏ yếu như vậy.”

Viên Hương Nhi nói liên hồi, Nam Hà chỉ là tiểu yêu tinh không hiểu sự đời, không phải đối thủ của nàng.

Quả nhiên, tiểu lang lông xù xù, đứng ở trên cây do dự hồi lâu, cuối cùng cũng thả người nhảy xuống, được đôi tay của Viên Hương Nhi vững vàng đón được.

……

“A Hương, hai đại yêu kia đi rồi. Ngươi nhanh chạy trở về.” Giọng nói Ô Viên vang lên trong đầu.

“Được, ta rất nhanh liền ra, trên đường còn có đại yêu quái nào không?”

“Không có thấy, càng tới gần Nhân giới, linh lực càng loãng, không chống đỡ được hoạt động của nhóm đại yêu, bọn họ đều không thích đi nơi đó.”

Được Ô Viên xác định con đường an toàn, Viên Hương Nhi ôm Nam Hà chạy như bay.

Tà dương chiếu sáng, ánh mặt trời màu cam hồng chiếu trên tuyết trắng, hai sườn cây bên đường nhanh chóng lui về phía sau.

Nam Hà cuộn tròn trong lòng Viên Hương Nhi, rõ ràng rất mệt, cả người đau đớn như tan thành từng mảnh, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại nảy lên một cảm xúc tên là cao hứng cảm giác.

Đây đã là lần thứ hai, lần trước, hắn cũng được người này ôm trong lòng, một đường mang ra khỏi rừng rậm nguy cơ tứ phía, mang vào thế giới nhân loại. Khi đó trong lòng hắn tràn ngập bi ai cùng tuyệt vọng. Nhưng lúc này đây hắn nằm trong vòng tay ấm áp, trong lòng có một chút chua xót, càng có nhiều ngọt ngào như hoa quế đường.

Nam Hà nhắm mắt lại, hắn dán người lên thân hình nàng, nghe thấy từng tiếng tim đập trong ngực nàng.

Người kia mang hắn một đường chạy về nhà, đẩy cửa ra, xuyên qua sân, đi vào phòng ngủ của nàng, đem cái đệm mềm mại trải ra.

Thân nhiệt Nam Hà quá thấp, cho dù ôm trong ngực, vẫn lạnh run, hắn cần một nơi thật ấm áp.

Viên Hương Nhi nghĩ nghĩ, đem cái đệm thường xuyên phơi nắng trực tiếp đặt ở trên giường đất, đem Nam Hà đặt vào.

“Còn lạnh không?” Nàng ngồi xổm bên giường đất hỏi.

Nam Hà lắc lắc đầu, kỳ thật hắn lạnh đến mất cảm giác, bởi vì bị thương mất máu, lại trải qua thời gian dài khẩn trương chiến đấu, năng lượng trong cơ thể lượng trôi đi rất nhanh, cho dù hắn tận lực khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được mà rùng mình.

Hắn đem cái mũi vùi vào cái đệm mềm mại, ngửi thấy mùi dương quang khô mát sạch sẽ, cũng không có lẫn lộn mùi khác lạ, vì thế hắn nhẹ nhàng thở ra, ở trong hoàn cảnh ấm áp quen thuộc, an tâm hôn mê.

Viên Hương Nhi ngồi xổm ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve đầu sói, hắn rời đi gần tháng, bộ lông xinh đẹp liền không còn, trên người da thịt bong tróc, cuộn tròn trong đệm, đáng thương hề hề mà run run.

May mắn đem hắn trở về.

Viên Hương Nhi đi phòng bếp tìm Vân Nương xin một chén canh gà. Lần thứ hai đẩy cửa phòng, tiểu lang trên giường đất kia biến thành hình người.

Hắn đưa lưng về phía Viên Hương Nhi, cuộn tròn thân thể, đang ngủ ngon lành.

Ban ngày một trận rối ren, Viên Hương Nhi không nhìn rõ gương mặt của Nam Hà, ngẫm lại, nàng hình như chưa từng nhìn thấy hình người của Nam Hà, không biết hắn lớn lên như thế nào.

Viên Hương Nhi cắn cắn môi, vươn ngón tay, nhẹ nhàng vén mái tóc bạc kia ra, lộ ra dưới mái tóc bạc là khuôn mặt trắng nõn tinh xảo.

Này cũng quá phạm quy đi. Nàng ở trong lòng nhẹ nhàng tán thưởng một tiếng.

Có lẽ yêu ma lớn lên đều hoàn mỹ mà tinh xảo như thế. Bất luận là A Đằng, hay là Ô Viên, bọn họ đều có một dung nhan tươi đẹp động lòng người.

Nhưng nam nhân nằm trước mắt này, so với bất cứ ai đều càng là hợp thẩm mỹ của Viên Hương Nhi nhất, cho dù sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, Viên Hương Nhi đều không thể không thừa nhận, trong nhây mắt nhìn thấy dung nhan hắn, tim nàng đã đập nhanh vài nhịp.

Lúc trước đọc một ít thoại bản diễm tình, trong đó miêu tả quân vương tài đức sáng suốt vì mỹ nhân khuynh tâm, hàng đêm sênh ca, hoang phế quốc sự. Hoặc là thư sinh tri thư đạt lý, bị hồ tinh mê hoặc, trầm mê thanh sắc, vứt bỏ thánh hiền lễ giáo. Viên Hương Nhi xem xong đều cười nhạt bỏ qua, cảm thấy đó chỉ là tác phẩm văn học khoa trương mà thôi.

Giờ phút này, nàng đột nhiên có chút lý giải những nhân vật đó, nếu gặp được nhan sắc xinh đẹp như Nam Hà, đổi thành nàng, cũng thật sự có khả năng làm ra chuyện quân vương bất tảo triều ngu ngốc.

Da thịt thắng tuyết, khuôn mặt sắc sảo, bất luận là lông mày lưu tuyến, dáng mũi cao thẳng, lông mi cong dài khẽ run, hay khóe miệng khẽ mím, đều vừa đúng khẽ chọc vào tim mình.

Nếu đây là một nhân loại, vậy chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng nàng, đáng tiếc cố tình chỉ là một con tiểu lang.

Viên Hương Nhi tiếc hận mà chọc chọc bả vai trơn bóng của hắn, có chút ngượng ngùng mà rũ chăn đệm trên giường, nhẹ nhàng tránh đi những chỗ hắn bị bỏng, đắp chăn cho hắn.

Nam Hà có chút cảnh giác, khẽ mở mắt ra, thấy là Viên Hương Nhi, lại hoàn toàn yên tâm mà nhắm hai mắt lại.

“Hoá ra cái đệm này là của hắn a, khó trách ngươi vẫn luôn không cho ta chạm vào.” Ô Viên chạy vào, nhảy lên tủ đầu giường cạnh giường đất, không cao hứng mà hừ một tiếng.

Người nằm trên giường đột nhiên nhảy ra một đôi tai mềm mại, đôi tai kia nhẹ nhàng run rẩy.

“Vì sao khi biến thành hình người, lỗ tai cùng cái đuôi còn thường xuyên sẽ lộ ra vậy?” Viên Hương Nhi có chút khó hiểu các đặc tính của yêu quái.

“Lang tộc bọn họ cùng chúng ta giống nhau, lỗ tai cùng cái đuôi đều đặc biệt mẫn cảm, một khi cảm xúc kích động, liền rất dễ dàng khống chế không được mà chạy ra. Hắn đại khái là đang cao hứng đi.”

Ô Viên cũng không khách khí mà bóc mẽ cảm xúc của Nam Hà, hoàn toàn không nói lý do ngày thường hắn biến thành hình người, căn bản ngay cả lỗ tai đều không thu về.

“Hoá ra là như thế nha.” Viên Hương Nhi duỗi tay đem Nam Hà nâng dậy, đút hắn uống canh gà, “Ngươi uống một chút. Vĩnh Tế đường phố đông có một loại thuốc cao trị bỏng đặc biệt hữu hiệu, chút nữa ta đi ra ngoài mua cho ngươi.”

Đôi mắt Nam Hà màu hổ phách mang theo một chút hơi nước mới vừa tỉnh ngủ, duỗi tay đón chén canh trên tay Viên Hương Nhi.

“Đa tạ…… Ta tự uống được.” Hắn thanh âm vừa thấp lại trầm, ngón tay khớp xương rõ ràng vẫn còn lạnh lẽo, không cẩn thận chạm vào tay Viên Hương Nhi, cũng mang theo hơi lạnh lẽo.

Ai nha, hắn biến thành người, hình như có chút không quá tiện nha. Viên Hương Nhi bất giác suy nghĩ.

Nàng tầm mắt tránh đi thân hình cơ bắp căng thẳng, lại thấy dưới chăn lộ ra một đôi mắt cá chân trơn bóng, đột nhiên nhớ tới chính mình từng nắm lấy nó, đem người ta cưỡng chế lật qua, còn tùy tiện mà cạo lông xung quanh miệng vết thương để băng bó bôi thuốc.

Khó trách lúc ấy, Tiểu Nam giãy giụa thành bộ dáng kia. Viên Hương Nhi có chút ngượng ngùng mà che mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện