“Nha, bánh hạt dẻ này ăn thật ngon, thật nhớ đồ ăn của nhân loại mà.” Hủy Đằng cử chỉ ưu nhã uống trà ăn điểm tâm, chậm rãi nói lên chuyện cũ.
Nàng uống vài chén trà của Viên Hương Nhi cũng bắt đầu tự nhiên mà vậy mà rút gương ngắm nghía, giống như hoàn toàn quên mất chính mình hiện tại vẫn là tù nhân.
“Ngươi hẳn là biết?” Hủy Đằng nói, “Từ khi nhân gian giới linh khí từ từ loãng, yêu ma hoặc là cử tộc phi thăng, hoặc là chuyển đến Linh giới, dần dần rất nhiều đồng loại cũng không xuất hiện ở nhân gian.”
“Nhưng bên trong Linh giới cũng có rất nhiều yêu tộc lâu đời, ví dụ như Hồ tộc ở Thanh Khâu, tộc của ta ở bên trong núi, nơi quỷ vật hội tụ chờ Phong Đô mở, khi tiếp giáp cùng Nhân giới lâu, yêu ma ở đó đều thích đến nhân gian chơi đùa……”
Hủy Đằng nhìn qua thập phần thanh lãnh tự phụ, trên thực tế lại rất thích nói chuyện, thực nhanh liền kể những chuyện phát sinh năm đó.
Khi đó, Hủy Đằng mới từ cố thổ đến nhân gian, nhất thời bị nhân thế phồn hoa náo nhiệt mê hoa mắt, lưu luyến quên lối về.
Dùng nàng lời nói là, ở nhân gian tiết kiệm linh lực, phương tiện hành tẩu, nàng đem chính mình biến thành một người dung mạo bình thường, thường thường vô kỳ thiếu nữ.
Viên Hương Nhi nhìn vị kia dung mạo bế nguyệt tu hoa chi, mỹ diễm nữ tử, trong lòng biết lời nói của đám yêu ma đều chỉ tin được một nửa.
Theo lời Hủy Đằng kể, một đêm gió mát trăng thanh, nàng là một vị thiếu nữ bình thường đi vào một tòa cũ nát cằn cỗi, xuyên lỗ thủng trên tường, thấy một vị thư sinh dưới ánh trăng khổ đọc.
Vị kia họ Lý, tài tử dung mạo thanh tú, ôn tồn lễ độ, cùng những nông phu mà Hủy Đằng gặp được trên đường rất khác nhau, tiểu xà tinh nhất thời động xuân tâm. Vì thế câu dẫn ra một đoạn tài tử giai nhân, dưới ánh trăng phùng hồ kiều đoạn.
“Không thể đi?” Viên Hương Nhi không nghĩ tới chính mình có thể nghe thấy một câu chuyện cổ xưa đầy cẩu huyết, nàng cơ hồ có thể đoán được kết cục của Hủy Đằng, “Cho nên ngươi không chỉ có lấy thân báo đáp, còn cho không núi vàng núi bạc, toàn lực giúp đỡ cái tiểu tử nghèo kia làm giàu, công thành danh toại đi?”
“Tiểu tử nghèo gì đó có quan hệ sao?” Hủy Đằng dùng viểu tình kỳ quái nhìn Viên Hương Nhi, “Tiền tài của nhân loại đối với Yêu tộc không có ý nghĩa gì, ta đâu quan tâm hắn nghèo hay không nghèo đâu?”
Viên Hương Nhi nâng ấm châm trà, đối với sở thích của yêu này có chút tò mò, “Vậy ngươi mưu đồ cái gì?”
Hủy Đằng tóc mây cao vấn cao, cổ trắng nõn, cử chỉ đoan trang ưu nhã, trên thực tế lời nói ra lại không phải tiếng người.
“Đương nhiên là vừa ý dung mạo hắn, thèm thân thể của hắn nha.” Nàng thực tự nhiên mà nói.
Ấm trà trên tay Viên Hương Nhi thiếu chút nữa trượt mất, nếu không phải mình tới từ xã hội hiện đại, thật đúng là sẽ bị ý tưởng độc đáo này của xà tinh làm ngây người
“Cho nên?”
“Ta liền mỗi ngày quấn lấy hắn, hắn đương nhiên cũng thực thích ta, hàng đêm đều cùng ta ở bên nhau. Chúng ta thật sự cũng có một đoạn thời gian vui vẻ.” Hủy Đằng nhớ lại chuyện cũ, gương mặt cũng mang theo ý cười, “Đáng tiếc chính là, tuy rằng ta mỗi ngày đều rất vui sướng, nhưng hắn hình như có rất nhiều tâm sự, ta vẫn luôn muốn cùng hắn vui vẻ như trước nhưng vẫn không được.”
Ở chuyện xưa lúc đầu, vị Lý sinh cũng chỉ là phiền lòng đồ ăn không đủ ngon, quần áo khó coi, nơi ở cũ nát.
Mấy chuyện này với Hủy Đằng mà nói chỉ là nhấc tay là có thể giải quyết, nàng đương nhiên cũng muốn người trong lòng cao hứng.
“Lang quân lang quân, ngươi xem ta tìm được cái gì?” Hủy Đằng mang theo Lý sinh đào ra một vò tiền đồng.
Lý sinh cao hứng mà đem nàng bế lên, ở không trung xoay vòng, “A đằng, ngươi thật tốt, nàng là phúc tinh của ta. Có thể cùng khanh khanh bên nhau, chính là phúc khí đời này của Lý sinh ta, chúng ta vĩnh viễn đều ở bên nhau, bạc đầu không chia lìa.”
Thấy người yêu cao hứng, Hủy Đằng trong lòng cũng cảm thấy cao hứng, trong lòng như chim về hoa nở, vui sướng mà không ngừng xoay tròn.
Bạc đầu không chia lìa là có ý tứ gì? Hủy Đằng trong lòng nghĩ
Dù sao ta đầu cũng sẽ không bạc, có phải là nói ta cùng lang quân vĩnh viễn không chia lìa? Màn trời chiếu đất, hai người lăn vào trong bụi cỏ hoang, Hủy Đằng lấy ra toàn bộ năng lực giúp hắn vui sướng, âm thanh của hai người phát ra không chút khiêng kị gì, đem cỏ dại đè thấp một mảnh lại một mảnh.
Nhưng theo thời gian, Lý sinh càng ngày càng có nhiều chuyện phiền lòng. Cũng may đối với năng lực của Hủy Đằng cũng có chuyện gì khó, Xà tộc vốn có năng lực mang lại bình an vượng trạch, chẳng sợ nàng không cố tình làm, chỉ cần nàng ở nhà Lý sinh, Lý gia cũng sẽ ngày một thịnh vượng.
Mắt thấy Lý sinh quần áo càng ngày càng hoa lệ, bằng hữu giao du cũng đều không phú thì quý, tòa nhà ban đầu cũng từ nhà tranh vách đất trở thành rường cột chạm trổ. Nhưng không biết vì sao Lý sinh ngược lại đối với Hủy Đằng càng ngày càng không hài lòng. Thường xuyên nói nàng không đủ đoan trang, không thông lõi đời, không thể giúp mình xã giao.
Vì thế Hủy Đằng bắt đầu học tập các loại lễ nghi, bắt chước hành động nhân loại, nàng cũng tận lực khiến mình đoan trang, lảng tránh hạ nhân, để không khiến người trong lòng mất hứng.
“Lang quân mời phu tử tới nhà dạy ta, ta học rất nhiều, như là cắm hoa nha, trà đạo nha, những việc này kỳ thật còn rất thú vị. Ta vẫn luôn học thực vui vẻ. Đáng tiếc những nữ phu tử đó không biết vì sao cuối cùng luôn là tức giận rời đi. Lý lang nói là ta quá mức bất khó dạy, nhưng mà ta thật sự vô cùng nghe lời mà? Ta thậm chí còn không có nói gì.” Hủy Đằng khẽ nâng chân mày kéo ống tay áo, “Ngươi nhìn xem ta, có học có phải còn rất giống?”
“Ngươi chỉ là bắt chước giống, bên trong một chút không giống, ngươi rõ ràng là yêu, cần gì phải miễn cưỡng chính mình làm người.” Viên Hương Nhi đả kích nàng, “cho dù ngươi có học được cách đối nhân sử thế, đọc được mấy cuốn sách thánh hiền cổ giả nghe chỉ muốn điên. Ta đoán vị Lý tiên sinh kia cuối cùng cũng chỉ dám đem ngươi giấu ở trong viện.”
Hủy Đằng hừ một tiếng, “vậy thì sao, sói con kia của ngươi, ta đoán đuôi cũng không thu lại được, cho nên mới bất đắc dĩ dùng lang hình hoạt động ở nhân gian đi?”
Nam Hà đang ngồi bên cửa sổ nghe vậy liền xoay người lại, nhe răng rống lên một tiếng. Hắn đương nhiên biết lấy hình người hoạt động ở nhân gian sẽ tiết kiệm linh lực, thương thế khôi phục cũng sẽ càng nhanh. Nhưng thân thể nhân loại xa xa không linh hoạt bằng hình thú, mà nữ nhân kia lại luôn có ý đồ cới lỗ tai cùng cái đuôi mình, nếu hóa thành hình người……
Nghĩ đến nếu mình biến thành hình người chạy trốn không kịp, bị nữ nhân này ấn trên mặt đất xoa lỗ tai sờ cái đuôi, Nam Hà nhịn không được run run lỗ tai nhỏ.
Viên Hương Nhi duỗi tay đem biệt nữu tiểu lang bế tới, không quan tâm hắn giãy giụa, đem hắn ấn lên cáu đệm bên cạnh, cho hắn một cái đĩa nhỏ, từ túi điểm tâm lấy ra một khối bánh hạt dẻ đặt trước mắt ở hắn.
Tiểu lang hơi ngẩn người, không phản ứng mà quay đầu đi.
Viên Hương Nhi lại đặt vào đĩa một miếng bánh hoa hồng, nhìn tiểu lang lặng lẽ liếc hai cái, cuối cùng vẫn là không có động tĩnh, vì thế lại thêm một viên kẹo hoa quế đường.
Biệt nữu tiểu lang buồn bực cả ngày, cuối cùng vươn đầu lưỡi nhỏ, ăn viên kẹo hoa quế. Hắn ăn xong kẹo, liếm liếm miệng, thuận tiện đem cái bánh hạt dẻ cùng bánh hoa hồng ăn sạch.
Viên Hương Nhi rửa sạch một chung trà, dùng nước sôi trụng hai lần, lại đẩy một ly trà xanh tới trước mặt Nam Hà.
Nam Hà ngửi hương trà toả ra, cảm thấy yết hầu có chút khô, lại nhịn không được uống hết.
Ăn điểm tâm của người khác lại uống trà của người khác, đương nhiên ngượng ngùng chạy đi, đành phải kiềm chế tính tình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Viên Hương Nhi nghe xà yêu kể chuyện xưa.
Chuyện xưa thực nhanh cũng kết thúc, rốt cuộc có một ngày, Lý sinh khôi phục sự ôn nhu như trước, hắn ôm Hủy Đằng, khẽ hôn nàng cổ, đối nàng chu đáo ân cần.
Xong việc nắm tay nàng, vẻ mặt thống khổ mà nói với nàng, “A Đằng, hiện giờ ta cái gì cũng có, chỉ thiếu một hài tử. Ta yêu ngươi, nên không nói, nhưng nối dõi tông đường là chuyện đại sự, lại thêm gia mẫu ép buộc, dù cho trong lòng ta ngàn lần không muốn, cũng phải nghênh thú Cao gia tiểu thư làm vợ. Uỷ khuất ngươi làm thiếp, trong lòng ta cũng cũng voi cùng khó chịu, nhưng mà ngươi yên tâm, chỉ là một cái danh phận thôi, quan hệ giữa chúng ta sẽ không thay đổi, ta tuyệt đối không phụ ngươi.”
Nam Hà nghe đến đó liền giật mình, xen mồm hỏi, “Hắn nếu đã chọn cùng ngươi ở bên nhau, sao lại có thể cưới vợ nữa?”
Hủy Đằng cười nhạo một tiếng, “Tiểu thiên lang, nhân tộc bọn họ cùng thiên lang tộc các ngươi không giống nhau. Một người đồng thời có ba bốn bạn lữ đều là chuyện thường, Nhân tộc vương thậm chí còn có thể đồng thời có được hàng trăm hàng ngàn vị bạn lữ đâu.”
Từ nhỏ sinh hoạt trong chế độ một vợ một chồng nghiêm khắc trong tộc, Nam Hà cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Viên Hương Nhi vài cái, khó trách nàng tùy tiện liền sờ lỗ tai của ta, hoá ra là vì các nàng có thể đồng thời có vài vị bạn lữ, cũng... cũng không cần thận trọng.
Viên Hương Nhi bị đội nồi hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn, thấy tiểu lông xù xù ngẩng đầu dáo dác nhìn xung quanh mình, liền vươn tay sờ đầu hắn, thuận tiện xoa xoa gốc tai hắn, đem hắn sờ đến xù lông.
“Vị Lý sinh kia thật sự cưới tân thê tử, để ngươi làm thiếp sao?” Viên Hương Nhi không để ý tới tiểu lang đang xù lông, lực chú ý của nàng bị chuyện xưa cẩu huyết hấp dẫn.
“Lý lang muốn gì, ta chưa từng từ chối. Hắn nói muốn lấy tân thê tử, ta tự nhiên cũng đồng ý.” Hủy Đằng có chút mê mang, “Nhưng không biết vì sao lòng ta vẫn luôn không vui vẻ. Vì thế ta lặng lẽ canh giữ ở trên đường đón dâu, thấy kiệu hoa đỏ thẫm, thấy Lý lang cười khanh khách mặc hỉ phục đi đón bọn họ. Hắn căn bản không giống như hắn nói là bất đắc dĩ thống khổ. Ta đột nhiên lại không muốn đồng ý, liền ở bụi cỏ hóa thành một đại xà, muốn đem bọn họ dọa trở về.”
“Rồi sao nữa?” Viên Hương Nhi cùng Nam Hà đồng thời mở miệng hỏi.
“Không nghĩ đến Lý lang đã sớm có phòng bị với ta, hắn mời vài vị thuật sĩ đạo pháp cao minh xen lẫn trong đội ngũ đón dâu để khống chế ta. Ta liền tức giận, hóa về nguyên hình, náo loạn một trận.”
Viên Hương Nhi nhớ tới nàng vừa mới “náo loạn một trận ” trong nhà mình, biết nàng náo loạn một hồi nhưng chưa chắc nhẹ nhàng thoải mái giống như nàng nói.
Yêu ma tính tình đơn thuần, nhưng không có quan niệm về thị phi hay giá trị quan, hơn nữa thực lực cường đại, thường xuyên nhấc lên tinh phong huyết vũ ở nhân gian.
Cho nên mới có nhiều chuyện xưa trảm yêu trừ ma lưu truyền tới nay. Trên thực tế nếu truy về ngọn ngành, cũng chưa chắc có thể phân rõ ai đúng ai sai.
Chỉ có thể nói nhân loại yếu ớt, không thích hợp cùng yêu ma cường đại tồn tại cùng một thế giới. Viên Hương Nhi nghĩ thầm trong lòng, có lẽ vận mệnh đã định, đều có Thiên Đạo tuần hoàn, mới khiến cho linh khí ở nhân gian từ từ loãng, nhân yêu xa cách, người người bình an.
“Bởi vì ta nháo có chút lớn, cuối cùng kinh động đến Tự Nhiên tiên sinh đi ngang qua. Tiên sinh thi triển thần thông đem ta phong ấn vào một cái bình, lúc ấy trong lòng ta không phục, cùng hắn cãi cọ. Tiên sinh nói, chỉ cần ta nguyện ý an tâm ở trong cái bình nghỉ ngơi 50 năm, hắn liền thả ta ra. Đến lúc đó ta nếu ta còn muốn cùng Lý lang ở bên nhau, hắn cũng không quản nữa.” Hủy Đằng khẽ nâng búi tóc mây, rút gương nhìn dung mạo thanh xuân, “Ta nghĩ 50 năm cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, vì thế ta liền an tâm mà đếm 50 mùa hoa nở hoa rụng.”
Nàng uống vài chén trà của Viên Hương Nhi cũng bắt đầu tự nhiên mà vậy mà rút gương ngắm nghía, giống như hoàn toàn quên mất chính mình hiện tại vẫn là tù nhân.
“Ngươi hẳn là biết?” Hủy Đằng nói, “Từ khi nhân gian giới linh khí từ từ loãng, yêu ma hoặc là cử tộc phi thăng, hoặc là chuyển đến Linh giới, dần dần rất nhiều đồng loại cũng không xuất hiện ở nhân gian.”
“Nhưng bên trong Linh giới cũng có rất nhiều yêu tộc lâu đời, ví dụ như Hồ tộc ở Thanh Khâu, tộc của ta ở bên trong núi, nơi quỷ vật hội tụ chờ Phong Đô mở, khi tiếp giáp cùng Nhân giới lâu, yêu ma ở đó đều thích đến nhân gian chơi đùa……”
Hủy Đằng nhìn qua thập phần thanh lãnh tự phụ, trên thực tế lại rất thích nói chuyện, thực nhanh liền kể những chuyện phát sinh năm đó.
Khi đó, Hủy Đằng mới từ cố thổ đến nhân gian, nhất thời bị nhân thế phồn hoa náo nhiệt mê hoa mắt, lưu luyến quên lối về.
Dùng nàng lời nói là, ở nhân gian tiết kiệm linh lực, phương tiện hành tẩu, nàng đem chính mình biến thành một người dung mạo bình thường, thường thường vô kỳ thiếu nữ.
Viên Hương Nhi nhìn vị kia dung mạo bế nguyệt tu hoa chi, mỹ diễm nữ tử, trong lòng biết lời nói của đám yêu ma đều chỉ tin được một nửa.
Theo lời Hủy Đằng kể, một đêm gió mát trăng thanh, nàng là một vị thiếu nữ bình thường đi vào một tòa cũ nát cằn cỗi, xuyên lỗ thủng trên tường, thấy một vị thư sinh dưới ánh trăng khổ đọc.
Vị kia họ Lý, tài tử dung mạo thanh tú, ôn tồn lễ độ, cùng những nông phu mà Hủy Đằng gặp được trên đường rất khác nhau, tiểu xà tinh nhất thời động xuân tâm. Vì thế câu dẫn ra một đoạn tài tử giai nhân, dưới ánh trăng phùng hồ kiều đoạn.
“Không thể đi?” Viên Hương Nhi không nghĩ tới chính mình có thể nghe thấy một câu chuyện cổ xưa đầy cẩu huyết, nàng cơ hồ có thể đoán được kết cục của Hủy Đằng, “Cho nên ngươi không chỉ có lấy thân báo đáp, còn cho không núi vàng núi bạc, toàn lực giúp đỡ cái tiểu tử nghèo kia làm giàu, công thành danh toại đi?”
“Tiểu tử nghèo gì đó có quan hệ sao?” Hủy Đằng dùng viểu tình kỳ quái nhìn Viên Hương Nhi, “Tiền tài của nhân loại đối với Yêu tộc không có ý nghĩa gì, ta đâu quan tâm hắn nghèo hay không nghèo đâu?”
Viên Hương Nhi nâng ấm châm trà, đối với sở thích của yêu này có chút tò mò, “Vậy ngươi mưu đồ cái gì?”
Hủy Đằng tóc mây cao vấn cao, cổ trắng nõn, cử chỉ đoan trang ưu nhã, trên thực tế lời nói ra lại không phải tiếng người.
“Đương nhiên là vừa ý dung mạo hắn, thèm thân thể của hắn nha.” Nàng thực tự nhiên mà nói.
Ấm trà trên tay Viên Hương Nhi thiếu chút nữa trượt mất, nếu không phải mình tới từ xã hội hiện đại, thật đúng là sẽ bị ý tưởng độc đáo này của xà tinh làm ngây người
“Cho nên?”
“Ta liền mỗi ngày quấn lấy hắn, hắn đương nhiên cũng thực thích ta, hàng đêm đều cùng ta ở bên nhau. Chúng ta thật sự cũng có một đoạn thời gian vui vẻ.” Hủy Đằng nhớ lại chuyện cũ, gương mặt cũng mang theo ý cười, “Đáng tiếc chính là, tuy rằng ta mỗi ngày đều rất vui sướng, nhưng hắn hình như có rất nhiều tâm sự, ta vẫn luôn muốn cùng hắn vui vẻ như trước nhưng vẫn không được.”
Ở chuyện xưa lúc đầu, vị Lý sinh cũng chỉ là phiền lòng đồ ăn không đủ ngon, quần áo khó coi, nơi ở cũ nát.
Mấy chuyện này với Hủy Đằng mà nói chỉ là nhấc tay là có thể giải quyết, nàng đương nhiên cũng muốn người trong lòng cao hứng.
“Lang quân lang quân, ngươi xem ta tìm được cái gì?” Hủy Đằng mang theo Lý sinh đào ra một vò tiền đồng.
Lý sinh cao hứng mà đem nàng bế lên, ở không trung xoay vòng, “A đằng, ngươi thật tốt, nàng là phúc tinh của ta. Có thể cùng khanh khanh bên nhau, chính là phúc khí đời này của Lý sinh ta, chúng ta vĩnh viễn đều ở bên nhau, bạc đầu không chia lìa.”
Thấy người yêu cao hứng, Hủy Đằng trong lòng cũng cảm thấy cao hứng, trong lòng như chim về hoa nở, vui sướng mà không ngừng xoay tròn.
Bạc đầu không chia lìa là có ý tứ gì? Hủy Đằng trong lòng nghĩ
Dù sao ta đầu cũng sẽ không bạc, có phải là nói ta cùng lang quân vĩnh viễn không chia lìa? Màn trời chiếu đất, hai người lăn vào trong bụi cỏ hoang, Hủy Đằng lấy ra toàn bộ năng lực giúp hắn vui sướng, âm thanh của hai người phát ra không chút khiêng kị gì, đem cỏ dại đè thấp một mảnh lại một mảnh.
Nhưng theo thời gian, Lý sinh càng ngày càng có nhiều chuyện phiền lòng. Cũng may đối với năng lực của Hủy Đằng cũng có chuyện gì khó, Xà tộc vốn có năng lực mang lại bình an vượng trạch, chẳng sợ nàng không cố tình làm, chỉ cần nàng ở nhà Lý sinh, Lý gia cũng sẽ ngày một thịnh vượng.
Mắt thấy Lý sinh quần áo càng ngày càng hoa lệ, bằng hữu giao du cũng đều không phú thì quý, tòa nhà ban đầu cũng từ nhà tranh vách đất trở thành rường cột chạm trổ. Nhưng không biết vì sao Lý sinh ngược lại đối với Hủy Đằng càng ngày càng không hài lòng. Thường xuyên nói nàng không đủ đoan trang, không thông lõi đời, không thể giúp mình xã giao.
Vì thế Hủy Đằng bắt đầu học tập các loại lễ nghi, bắt chước hành động nhân loại, nàng cũng tận lực khiến mình đoan trang, lảng tránh hạ nhân, để không khiến người trong lòng mất hứng.
“Lang quân mời phu tử tới nhà dạy ta, ta học rất nhiều, như là cắm hoa nha, trà đạo nha, những việc này kỳ thật còn rất thú vị. Ta vẫn luôn học thực vui vẻ. Đáng tiếc những nữ phu tử đó không biết vì sao cuối cùng luôn là tức giận rời đi. Lý lang nói là ta quá mức bất khó dạy, nhưng mà ta thật sự vô cùng nghe lời mà? Ta thậm chí còn không có nói gì.” Hủy Đằng khẽ nâng chân mày kéo ống tay áo, “Ngươi nhìn xem ta, có học có phải còn rất giống?”
“Ngươi chỉ là bắt chước giống, bên trong một chút không giống, ngươi rõ ràng là yêu, cần gì phải miễn cưỡng chính mình làm người.” Viên Hương Nhi đả kích nàng, “cho dù ngươi có học được cách đối nhân sử thế, đọc được mấy cuốn sách thánh hiền cổ giả nghe chỉ muốn điên. Ta đoán vị Lý tiên sinh kia cuối cùng cũng chỉ dám đem ngươi giấu ở trong viện.”
Hủy Đằng hừ một tiếng, “vậy thì sao, sói con kia của ngươi, ta đoán đuôi cũng không thu lại được, cho nên mới bất đắc dĩ dùng lang hình hoạt động ở nhân gian đi?”
Nam Hà đang ngồi bên cửa sổ nghe vậy liền xoay người lại, nhe răng rống lên một tiếng. Hắn đương nhiên biết lấy hình người hoạt động ở nhân gian sẽ tiết kiệm linh lực, thương thế khôi phục cũng sẽ càng nhanh. Nhưng thân thể nhân loại xa xa không linh hoạt bằng hình thú, mà nữ nhân kia lại luôn có ý đồ cới lỗ tai cùng cái đuôi mình, nếu hóa thành hình người……
Nghĩ đến nếu mình biến thành hình người chạy trốn không kịp, bị nữ nhân này ấn trên mặt đất xoa lỗ tai sờ cái đuôi, Nam Hà nhịn không được run run lỗ tai nhỏ.
Viên Hương Nhi duỗi tay đem biệt nữu tiểu lang bế tới, không quan tâm hắn giãy giụa, đem hắn ấn lên cáu đệm bên cạnh, cho hắn một cái đĩa nhỏ, từ túi điểm tâm lấy ra một khối bánh hạt dẻ đặt trước mắt ở hắn.
Tiểu lang hơi ngẩn người, không phản ứng mà quay đầu đi.
Viên Hương Nhi lại đặt vào đĩa một miếng bánh hoa hồng, nhìn tiểu lang lặng lẽ liếc hai cái, cuối cùng vẫn là không có động tĩnh, vì thế lại thêm một viên kẹo hoa quế đường.
Biệt nữu tiểu lang buồn bực cả ngày, cuối cùng vươn đầu lưỡi nhỏ, ăn viên kẹo hoa quế. Hắn ăn xong kẹo, liếm liếm miệng, thuận tiện đem cái bánh hạt dẻ cùng bánh hoa hồng ăn sạch.
Viên Hương Nhi rửa sạch một chung trà, dùng nước sôi trụng hai lần, lại đẩy một ly trà xanh tới trước mặt Nam Hà.
Nam Hà ngửi hương trà toả ra, cảm thấy yết hầu có chút khô, lại nhịn không được uống hết.
Ăn điểm tâm của người khác lại uống trà của người khác, đương nhiên ngượng ngùng chạy đi, đành phải kiềm chế tính tình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Viên Hương Nhi nghe xà yêu kể chuyện xưa.
Chuyện xưa thực nhanh cũng kết thúc, rốt cuộc có một ngày, Lý sinh khôi phục sự ôn nhu như trước, hắn ôm Hủy Đằng, khẽ hôn nàng cổ, đối nàng chu đáo ân cần.
Xong việc nắm tay nàng, vẻ mặt thống khổ mà nói với nàng, “A Đằng, hiện giờ ta cái gì cũng có, chỉ thiếu một hài tử. Ta yêu ngươi, nên không nói, nhưng nối dõi tông đường là chuyện đại sự, lại thêm gia mẫu ép buộc, dù cho trong lòng ta ngàn lần không muốn, cũng phải nghênh thú Cao gia tiểu thư làm vợ. Uỷ khuất ngươi làm thiếp, trong lòng ta cũng cũng voi cùng khó chịu, nhưng mà ngươi yên tâm, chỉ là một cái danh phận thôi, quan hệ giữa chúng ta sẽ không thay đổi, ta tuyệt đối không phụ ngươi.”
Nam Hà nghe đến đó liền giật mình, xen mồm hỏi, “Hắn nếu đã chọn cùng ngươi ở bên nhau, sao lại có thể cưới vợ nữa?”
Hủy Đằng cười nhạo một tiếng, “Tiểu thiên lang, nhân tộc bọn họ cùng thiên lang tộc các ngươi không giống nhau. Một người đồng thời có ba bốn bạn lữ đều là chuyện thường, Nhân tộc vương thậm chí còn có thể đồng thời có được hàng trăm hàng ngàn vị bạn lữ đâu.”
Từ nhỏ sinh hoạt trong chế độ một vợ một chồng nghiêm khắc trong tộc, Nam Hà cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Viên Hương Nhi vài cái, khó trách nàng tùy tiện liền sờ lỗ tai của ta, hoá ra là vì các nàng có thể đồng thời có vài vị bạn lữ, cũng... cũng không cần thận trọng.
Viên Hương Nhi bị đội nồi hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn, thấy tiểu lông xù xù ngẩng đầu dáo dác nhìn xung quanh mình, liền vươn tay sờ đầu hắn, thuận tiện xoa xoa gốc tai hắn, đem hắn sờ đến xù lông.
“Vị Lý sinh kia thật sự cưới tân thê tử, để ngươi làm thiếp sao?” Viên Hương Nhi không để ý tới tiểu lang đang xù lông, lực chú ý của nàng bị chuyện xưa cẩu huyết hấp dẫn.
“Lý lang muốn gì, ta chưa từng từ chối. Hắn nói muốn lấy tân thê tử, ta tự nhiên cũng đồng ý.” Hủy Đằng có chút mê mang, “Nhưng không biết vì sao lòng ta vẫn luôn không vui vẻ. Vì thế ta lặng lẽ canh giữ ở trên đường đón dâu, thấy kiệu hoa đỏ thẫm, thấy Lý lang cười khanh khách mặc hỉ phục đi đón bọn họ. Hắn căn bản không giống như hắn nói là bất đắc dĩ thống khổ. Ta đột nhiên lại không muốn đồng ý, liền ở bụi cỏ hóa thành một đại xà, muốn đem bọn họ dọa trở về.”
“Rồi sao nữa?” Viên Hương Nhi cùng Nam Hà đồng thời mở miệng hỏi.
“Không nghĩ đến Lý lang đã sớm có phòng bị với ta, hắn mời vài vị thuật sĩ đạo pháp cao minh xen lẫn trong đội ngũ đón dâu để khống chế ta. Ta liền tức giận, hóa về nguyên hình, náo loạn một trận.”
Viên Hương Nhi nhớ tới nàng vừa mới “náo loạn một trận ” trong nhà mình, biết nàng náo loạn một hồi nhưng chưa chắc nhẹ nhàng thoải mái giống như nàng nói.
Yêu ma tính tình đơn thuần, nhưng không có quan niệm về thị phi hay giá trị quan, hơn nữa thực lực cường đại, thường xuyên nhấc lên tinh phong huyết vũ ở nhân gian.
Cho nên mới có nhiều chuyện xưa trảm yêu trừ ma lưu truyền tới nay. Trên thực tế nếu truy về ngọn ngành, cũng chưa chắc có thể phân rõ ai đúng ai sai.
Chỉ có thể nói nhân loại yếu ớt, không thích hợp cùng yêu ma cường đại tồn tại cùng một thế giới. Viên Hương Nhi nghĩ thầm trong lòng, có lẽ vận mệnh đã định, đều có Thiên Đạo tuần hoàn, mới khiến cho linh khí ở nhân gian từ từ loãng, nhân yêu xa cách, người người bình an.
“Bởi vì ta nháo có chút lớn, cuối cùng kinh động đến Tự Nhiên tiên sinh đi ngang qua. Tiên sinh thi triển thần thông đem ta phong ấn vào một cái bình, lúc ấy trong lòng ta không phục, cùng hắn cãi cọ. Tiên sinh nói, chỉ cần ta nguyện ý an tâm ở trong cái bình nghỉ ngơi 50 năm, hắn liền thả ta ra. Đến lúc đó ta nếu ta còn muốn cùng Lý lang ở bên nhau, hắn cũng không quản nữa.” Hủy Đằng khẽ nâng búi tóc mây, rút gương nhìn dung mạo thanh xuân, “Ta nghĩ 50 năm cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, vì thế ta liền an tâm mà đếm 50 mùa hoa nở hoa rụng.”
Danh sách chương