_Reng.....reng....reng.....chuông điện thoại trong túi cô vang liên tục.
"Mình nghe đây tiểu Nguyệt"
"Thật sao?"
"Được, vậy hẹn cậu 8 giờ tối nay"
"Bye"
Cô cần về nhà một chuyến rồi.
*
"Tiểu Nhiên con về rồi sao?". Vú Cao thấy cô về liền vui vẻ.
"Vâng, con về rồi, ba mẹ con ở nhà hả vú?"
"Ông bà chủ đang dùng bữa, con vào ăn chung chứ?" vú Cao liền vào phòng bếp lấy chén đũa giúp cô.
"Vâng ạ, vú cứ nghĩ ngơi để con lấy cho" Cô đấy vú ra nghĩ ngơi, chuyện nhỏ này cô làm được.
Vú Cao cười ha hả rồi đưa chén đũa cho cô. Tiểu Nhiên lớn rồi, biết suy nghĩ lo lắng cho mọi người.
Tiểu Bình đi nước ngoài mấy năm, không biết bao giờ mới về. Hai đứa trẻ điều ngoan ngoãn tài giỏi. Ông bà chủ thật có phúc mà.
"Nhiên Nhiên mau qua ăn cơm cùng ba mẹ" mẹ cô vui vẻ khi thấy cô về.
"Ba mẹ, con định ra nước ngoài một thời gian. An Bình chắc sắp về tới, đến lúc ấy ba mẹ giao công ty cho em ấy điều hành"
"Hai người cứ đưa nhau đi du lịch, đến những nơi mình thích"
Hai người đưa mắt nhìn nhau khó hiểu. Con gái họ hôm nay nói chuyện rất lạ.
"Có phải con xảy ra chuyện gì rồi không? cứ nói ba giúp được gì sẽ giúp" Ba cô nghiêm túc hẳn.
Cô chỉ cười hi hi ha ha "con chỉ thấy ba mẹ quá cực nhọc, muốn ba mẹ hưởng thụ cuộc sống 2 người mà thôi. Ba mẹ xem, con khỏe mạnh thế này làm gì giống người xảy ra chuyện chứ"
"Nếu vậy ba mẹ nhất định nghe lời con rồi, đợi tiểu Bình về giao lại công ty liền đưa mẹ con chu du ngắm cảnh". Ba cô luôn là vậy, yêu thương gia đình trên hết.
"Mau ăn đi, toàn món con thích đó" Mẹ cô thấy mọi việc đã ổn liền vui vẻ.
Ba cô nhìn cô ý vị "À Nhiên Nhiên lát lên thư phòng, ba có vài chỗ không hiểu"
Nghe vậy mẹ cô vừa vui vẻ, giờ liền cau mày "Anh à, công ty có vấn đề gì sao?"
"Không phải, chỉ là vài chỗ anh chưa đưa ra ý kiến được, nhờ Nhiên Nhiên lên cùng anh thương lượng thôi".
"Vâng con biết rồi ba" Cô biết ngay mà.
*
"Con ngồi xuống trước đi". Ba cô chỉ vào chiếc ghế cạnh bàn làm việc.
Ông vòng qua chiếc bàn ngồi vào ghế còn lại "Nói thật cho ba biết, có phải xảy ra chuyện gì không?"
Đúng là gừng càng già càng cay mà "Thật ra con nghĩ, sắp tới sẽ có nhiều chuyện xảy ra. Muốn ba mẹ tránh đi sóng gió sớm hơn thôi"
"Sóng gió gì ba mẹ chưa vượt qua chứ". Ba cô nghiêm túc hơn hẳn ngày thường.
Cô nhìn ba thở dài, dù sao trước sau gì cũng phải nói. Nói trước cho ông chuẩn bị tâm lý, còn phải đóng kịch thế nào nữa.
"Ba thật ra chuyện là thế này"
*
"Bà hỏi lại lần nữa, chuyện đã thế bao giờ con mới chịu tổ chức hôn lễ đây" Đào lão phu nhân tức giận không nhẹ mà. Cái thằng nhóc cứng đầu kia, Tú nhi tốt thế nó không chịu, đã gần 30 tới nơi thật tức giận chết bà già này mà.
Anh vẫn bình thản kệ bà phát tiết, tính bà anh còn lại gì.
"Bà à...cháu thật sự chưa muốn kết hôn vào lúc này"
"Nói tới là, thế bao giờ cháu mới chịu kết hôn. Đứa trẻ trong bụng Tú nhi ngày càng lớn, cháu không định chịu trách nhiệm việc mình đã làm"
"Phu nhân bà bớt giận, tức giận hại sức khỏe ha". Đào lão gia thấy vợ tức giận liền không yên. Tuy yêu thương cháu trai là thế, nhưng tới tuổi này, người bạn già bên gối vẫn quan trọng hơn.
"Ông có giỏi thì xử lý đi". Lão phu nhân tức giận quay đi chỗ khác.
Ông nội anh liền yêu thương tặng anh ánh mắt hình viên đạn,, nhưng kiểu muốn nói 'mày thấy chưa vợ tao giận, tao còn phải nhịn, mày muốn cãi tới bao giờ'.
Anh thật bất lực mà, ngoài kia anh đường đường là Đào tổng nổi danh lạnh lùng. Trong hắc đạo cũng được tôn làm lão đại máu lạnh vô tình.
Ở trước mắt ông bà nội, cuối cùng một chút mặt mũi điều không còn.
"Không nghe bà nội mày nói gì sao? chuẩn bị tốt mà kết hôn". Ông nói xong liền quay sang dỗ vợ.
"Cháu cần chút thời suy nghĩ". Anh thỏa hiệp.
Lão phu nhân nghe vậy liền vui vẻ trong lòng, ngoài mặt lại giả vờ giận dỗi "Cút anh mau cút cho tôi, lớn rồi không nghe lời tôi nữa mà"
Ông anh liền quẳng cái gối vào mặt anh quát "Lại chọc tức vợ tao, mau cút, một tháng sau tiến hành hôn lễ"
Anh chỉ biết im lặng chịu đựng cái gối đập vô mặt, đứng dậy phủi phẳng lại góc áo. "Vậy cháu đi trước, không làm kỳ đà cản trở ông bà bồi đắp tình cảm"
"Thằng kia mau cút, biết ảnh bọn ta còn không mau đi tìm vợ về". Ông nội anh rống lớn ở phía sau.
Anh bị mắng vẫn mỉm cười vui vẻ, ông bà còn sức khỏe mắng anh là tốt. Sợ mai sau có muốn nghe còn không được.
"Mình nghe đây tiểu Nguyệt"
"Thật sao?"
"Được, vậy hẹn cậu 8 giờ tối nay"
"Bye"
Cô cần về nhà một chuyến rồi.
*
"Tiểu Nhiên con về rồi sao?". Vú Cao thấy cô về liền vui vẻ.
"Vâng, con về rồi, ba mẹ con ở nhà hả vú?"
"Ông bà chủ đang dùng bữa, con vào ăn chung chứ?" vú Cao liền vào phòng bếp lấy chén đũa giúp cô.
"Vâng ạ, vú cứ nghĩ ngơi để con lấy cho" Cô đấy vú ra nghĩ ngơi, chuyện nhỏ này cô làm được.
Vú Cao cười ha hả rồi đưa chén đũa cho cô. Tiểu Nhiên lớn rồi, biết suy nghĩ lo lắng cho mọi người.
Tiểu Bình đi nước ngoài mấy năm, không biết bao giờ mới về. Hai đứa trẻ điều ngoan ngoãn tài giỏi. Ông bà chủ thật có phúc mà.
"Nhiên Nhiên mau qua ăn cơm cùng ba mẹ" mẹ cô vui vẻ khi thấy cô về.
"Ba mẹ, con định ra nước ngoài một thời gian. An Bình chắc sắp về tới, đến lúc ấy ba mẹ giao công ty cho em ấy điều hành"
"Hai người cứ đưa nhau đi du lịch, đến những nơi mình thích"
Hai người đưa mắt nhìn nhau khó hiểu. Con gái họ hôm nay nói chuyện rất lạ.
"Có phải con xảy ra chuyện gì rồi không? cứ nói ba giúp được gì sẽ giúp" Ba cô nghiêm túc hẳn.
Cô chỉ cười hi hi ha ha "con chỉ thấy ba mẹ quá cực nhọc, muốn ba mẹ hưởng thụ cuộc sống 2 người mà thôi. Ba mẹ xem, con khỏe mạnh thế này làm gì giống người xảy ra chuyện chứ"
"Nếu vậy ba mẹ nhất định nghe lời con rồi, đợi tiểu Bình về giao lại công ty liền đưa mẹ con chu du ngắm cảnh". Ba cô luôn là vậy, yêu thương gia đình trên hết.
"Mau ăn đi, toàn món con thích đó" Mẹ cô thấy mọi việc đã ổn liền vui vẻ.
Ba cô nhìn cô ý vị "À Nhiên Nhiên lát lên thư phòng, ba có vài chỗ không hiểu"
Nghe vậy mẹ cô vừa vui vẻ, giờ liền cau mày "Anh à, công ty có vấn đề gì sao?"
"Không phải, chỉ là vài chỗ anh chưa đưa ra ý kiến được, nhờ Nhiên Nhiên lên cùng anh thương lượng thôi".
"Vâng con biết rồi ba" Cô biết ngay mà.
*
"Con ngồi xuống trước đi". Ba cô chỉ vào chiếc ghế cạnh bàn làm việc.
Ông vòng qua chiếc bàn ngồi vào ghế còn lại "Nói thật cho ba biết, có phải xảy ra chuyện gì không?"
Đúng là gừng càng già càng cay mà "Thật ra con nghĩ, sắp tới sẽ có nhiều chuyện xảy ra. Muốn ba mẹ tránh đi sóng gió sớm hơn thôi"
"Sóng gió gì ba mẹ chưa vượt qua chứ". Ba cô nghiêm túc hơn hẳn ngày thường.
Cô nhìn ba thở dài, dù sao trước sau gì cũng phải nói. Nói trước cho ông chuẩn bị tâm lý, còn phải đóng kịch thế nào nữa.
"Ba thật ra chuyện là thế này"
*
"Bà hỏi lại lần nữa, chuyện đã thế bao giờ con mới chịu tổ chức hôn lễ đây" Đào lão phu nhân tức giận không nhẹ mà. Cái thằng nhóc cứng đầu kia, Tú nhi tốt thế nó không chịu, đã gần 30 tới nơi thật tức giận chết bà già này mà.
Anh vẫn bình thản kệ bà phát tiết, tính bà anh còn lại gì.
"Bà à...cháu thật sự chưa muốn kết hôn vào lúc này"
"Nói tới là, thế bao giờ cháu mới chịu kết hôn. Đứa trẻ trong bụng Tú nhi ngày càng lớn, cháu không định chịu trách nhiệm việc mình đã làm"
"Phu nhân bà bớt giận, tức giận hại sức khỏe ha". Đào lão gia thấy vợ tức giận liền không yên. Tuy yêu thương cháu trai là thế, nhưng tới tuổi này, người bạn già bên gối vẫn quan trọng hơn.
"Ông có giỏi thì xử lý đi". Lão phu nhân tức giận quay đi chỗ khác.
Ông nội anh liền yêu thương tặng anh ánh mắt hình viên đạn,, nhưng kiểu muốn nói 'mày thấy chưa vợ tao giận, tao còn phải nhịn, mày muốn cãi tới bao giờ'.
Anh thật bất lực mà, ngoài kia anh đường đường là Đào tổng nổi danh lạnh lùng. Trong hắc đạo cũng được tôn làm lão đại máu lạnh vô tình.
Ở trước mắt ông bà nội, cuối cùng một chút mặt mũi điều không còn.
"Không nghe bà nội mày nói gì sao? chuẩn bị tốt mà kết hôn". Ông nói xong liền quay sang dỗ vợ.
"Cháu cần chút thời suy nghĩ". Anh thỏa hiệp.
Lão phu nhân nghe vậy liền vui vẻ trong lòng, ngoài mặt lại giả vờ giận dỗi "Cút anh mau cút cho tôi, lớn rồi không nghe lời tôi nữa mà"
Ông anh liền quẳng cái gối vào mặt anh quát "Lại chọc tức vợ tao, mau cút, một tháng sau tiến hành hôn lễ"
Anh chỉ biết im lặng chịu đựng cái gối đập vô mặt, đứng dậy phủi phẳng lại góc áo. "Vậy cháu đi trước, không làm kỳ đà cản trở ông bà bồi đắp tình cảm"
"Thằng kia mau cút, biết ảnh bọn ta còn không mau đi tìm vợ về". Ông nội anh rống lớn ở phía sau.
Anh bị mắng vẫn mỉm cười vui vẻ, ông bà còn sức khỏe mắng anh là tốt. Sợ mai sau có muốn nghe còn không được.
Danh sách chương